Cái cổ áo dạ phục của McCade chật quá sức. Anh đứng nhấm nháp sô đa, quan sát Sandy bận rộn đi cùng Simon Harcourt quanh phòng. Dự án Harcourt đã hoàn thành, và họ quay lại khu nghỉ dưỡng Pointe để tổ chức buổi chiếu ra mắt công chúng lần đầu tiên bộ phim tài liệu dài ba mươi phút do Video Enterprises thực hiện cho chiến dịch của Harcourt.
Bộ phim hay. Rất hay. Chất lượng tuyệt hảo và cực kỳ hiệu quả.
McCade di chuyển một chút sang bên để trông thấy cô. Sandy đang mặc bộ váy ưa thích của mình, chiếc váy đen hai dây. Tóc cô búi cao trên đầu, vài lọn đổ xuống quanh bờ vai mịn. Trông cô duyên dáng và gợi cảm, nhưng cũng lịch thiệp, xinh đẹp, điềm tĩnh và tiết chế.
Người đàn ông đang trò chuyện với Sandy bước sang một bên, và McCade nhận ra James Vandenberg cũng ở đó. Gã đang ngắm cô. Tay McCade siết chặt chiếc cốc khi anh thấy ánh mắt gã bắt đầu du hành chậm rãi từ mặt cô xuống dưới.
Thả lỏng đi, McCade ra lệnh cho mình. Nàng quá sức nổi bật. Đàn ông dán mắt vào nàng. Đấy là những gì Vandenberg đang làm, chỉ nhìn thôi.
Anh cảm thấy hộp nhẫn nằng nặng trong túi áo dạ phục. Một vài giờ nữa khi bữa tiệc kết thúc, anh sẽ dẫn Sandy sang một bên và... McCade mỉm cười. Sau khi nàng đeo nhẫn của anh trên tay, chắc chắn James sẽ nghĩ hai lần trước khi ngắm nàng như thế.
“Clint McCade phải không nhỉ?” Giọng nói cất lên sau lưng khiến anh quay lại. “Tôi nhớ tên giỏi lắm đấy.”
Đó là Aaron Fields hồng hào béo tốt, thằng cha làm việc ở Kênh 5, thằng cha Sandy đã từng hẹn hò một lần với những hậu quả thảm hại mà cô vẫn chưa kể hết cho McCade nghe. Đứng cạnh gã là một người đàn ông mũi dài mảnh có điệu bộ rất buồn chán.
Fields giơ tay và nói: “Aaron Fields, Kênh 5.” Gã trỏ vào bạn mình. “Đây là Jim Grove, trợ lý sản xuất.”
“Chào anh.” McCade chuyển cốc sang tay trái để bắt tay gã.
“Tôi mừng vì bọn tôi đã tìm thấy cảnh phim của Harcourt trong kho lưu trữ,” Fields nói. “Cái cảnh phim trong trung tâm cộng đồng ấy? Nó là của bọn tôi.”
McCade gật đầu. “Tôi nghĩ Sandy - Cassandra đã sử dụng phần đó rất tốt.”
“Ờ.” Fields nhìn qua vai McCade, rõ ràng không lắng nghe.
Người đàn ông gày gò cũng đang nhìn gì đó phía sau lưng McCade, anh hướng theo ánh mắt họ và thấy Sandy đang bắt tay một phụ nữ luống tuổi phía bên kia phòng.
Fields dùng bàn tay cầm ly ra dấu về phía đó cho Grove.
“Cassandra đấy, cô nàng sát thủ tóc vàng trong cái của màu đen nhỏ xíu.” Gã quay sang phía McCade. “Tôi nghe thiên hạ đồn rằng dạo này cô ta đang hẹn hò với cậu.”
McCade ép mình cười nhã nhặn. “Đúng vậy.”
“Cậu hạnh phúc về chuyện đó, hả?” Fields cười tự mãn đáp lại. “Tôi cá là thế. Khi mới nghe hai người là một cặp, thực tình tôi khó chịu đấy - gì chứ, cậu là nhân viên quay phim mà. Người ta nghĩ cô ta đi với đạo diễn hoặc nhà sản xuất, một người có tiếng tăm, có quyền lực chứ không phải một nhân viên tầm thường. Tôi thực sự ngạc nhiên vì cô ta không cặp với James Vandenberg đấy. Đó là người có quyền lực...” Gã lắc đầu, lia mắt qua phòng nhìn lại Sandy và James.
McCade ráng dập tắt nỗi tức giận đang dấy lên trong anh. Thằng cha này vừa ngu ngốc vừa khốn nạn. Không gì thốt ra từ miệng gã đáng phải bận tâm cả. Tuy nhiên, anh quay sang gã nhỏ con kia, khiến gã im miệng với một cái nhìn chết chóc và nụ cười nguy hiểm. “May là thằng chuyên viên tầm thường này dễ tính, không thì hắn sẽ coi câu vừa rồi là sỉ nhục đấy,” anh nói.
“Kìa, không xúc phạm gì đâu, tôi chỉ nghĩ...” Fields nhún vai và quay sang Grove.
McCade bắt đầu bước đi, nhưng anh dừng chân khi nghe Fields nói: “Tôi không biết lí do bí ẩn nằm ở đâu. Hóa ra đó là ngài McCade - người quay phim thắng giải Emmy cơ đấy. Dĩ nhiên, Video Enterprises không thể nào trả được mức lương xứng đáng cho cậu ta, vậy nên Cassandra Kirk ra mặt để kiếm được điều cô ta muốn. Cô ta đã làm hệt như thế với tôi hồi tôi có cuộn băng cô ta cần và...”
“Thằng chó dối trá!”
McCade đặt tay lên vai Fields, xoay gã lại, và dùng hết sức bình sinh đấm thẳng vào mũi gã.
Anh ghi nhận với một chút thờ ơ việc Fields đã hơi tung người lên khỏi mặt đất, đoạn hạ cánh đầy khiếm nhã xuống một người phục vụ bê khay sâm panh đi ngang qua.
Các vị khách trong vòng bán kính sáu mét được tắm bởi sâm panh. Tiếng kêu thét ngạc nhiên nhanh chóng chuyển thành la ó vì thịnh nộ khi Aaron Fields bật dậy, máu đổ từ mũi gã.
McCade phải khen thằng cha đó. Gã không có nhiều chất xám, nhưng gã đủ trí khôn để không lao vào McCade và tiếp tục trận ẩu đả mà hắn nắm chắc phần thua. Thay vì thế, Fields đứng thẳng dậy. “Mày sẽ được nói chuyện với luật sư của tao.”
“Được thôi,” McCade nói. “Khi mày gọi hắn, mày có thể đề cập đến từ ‘sỉ nhục người khác’.”
Fields ngoan cường. “Từ ‘tấn công và hành hung’ phù hợp hơn nhiều đấy.”
McCade cười. “Hành hung à? Tao không nghĩ vậy.” Anh tiến tới một bước đầy đe dọa, và Fields ngay lập tức co mình. “Mày muốn hành hung hả? Xéo ra ngoài rồi tao sẽ đá mày bay qua bãi đỗ xe, đồ đê tiện.”
“Có chuyện gì ở đây thế?” James Vandenberg xuất hiện, điềm tĩnh và tự chủ. Đám đông rẽ ra cho anh ta tiến tới, và anh ta bước ra đứng giữa hai người đàn ông.
“Thằng này tấn công tôi.” Fields trỏ vào McCade đầy vẻ buộc tội.
Sandy chen qua đám đông, và McCade thấy cơn sốc trên mặt cô, ngọn lửa giận dữ trong mắt cô.
McCade nhìn cô kéo Vandenberg sang một bên, nói khẽ vào tai gã. Tay luật sư gật đầu, Sandy biến mất vào đám đông mà không liếc nhìn McCade lần nào nữa.
James nắm chặt tay của cả Fields và McCade. “Các quý ông, có lẽ chúng ta có thể tiếp tục trò chuyện ở ngoài...?”
Không khí ban đêm nóng nực bên ngoài tiền sảnh.
Ngay khi họ ra đến lối xe chạy phía ngoài, tránh xa khỏi cái nhìn soi mói của đám khách của Harcourt, James khoanh tay. “Chuyện - quái gì đã diễn ra vậy hả?”
“Tôi muốn gọi cảnh sát.” Fields bịt chiếc khăn tay lấm máu vào mũi. “Tôi muốn báo án.”
“Cậu đánh ông ta à?” James hỏi McCade.
“Ờ, phải,” McCade nói đều đều. “Gã nói linh tinh về Sandy và...”
“Tôi nghĩ mũi tôi vỡ rồi,” Fields than vãn.
“Nếu mũi mày bị vỡ,” McCade bảo gã, “thì mày sẽ biết ngay. Tin tao đi. Tao không đánh mày mạnh đến mức vỡ mũi đâu.”
Fields tiếp tục thở phì phì, và James kéo gã sang một phía. Giọng tay luật sư quá nhỏ không thể nghe thấy, vì vậy McCade tựa mình vào cây cọc căng tấm vải bạt nơi lối vào khu nghỉ dưỡng, chờ đợi, ước gì mình vẫn còn hút thuốc, ước gì có một điếu để hút.
Sandy giận lắm đây. Và cái cách cô bỏ đi mà không thèm nhìn anh... Đau lòng thật. Anh muốn quay vào trong, tìm Sandy và cố giải thích về chuyện đã xảy ra, về điều Fields đã nói về cô. Anh đứng dậy, tiến tới cửa, nhưng Vandenberg liếc nhìn anh, cái nhìn mang thông điệp ‘đừng di chuyển’. Thằng cha này sẽ là một ông hiệu trưởng cấp ba tuyệt đấy.
Anh không rõ Varidenberg nói gì với Pields, nhưng rút cục Fields được hộ tống tới trung tâm y tế gần đó trên chiếc limo bóng bẩy cùng với một phụ tá của Harcourt.
Khi ánh đèn chiếu hậu của chiếc xe khuất dần, Vandenberg quay sang McCade, lạnh nhạt. “Tôi sẽ phải yêu cầu cậu rời khỏi đây,” gã nói. “Sao cậu không lấy xe của Cassandra ấy? Tôi sẽ chở cô ấy về.”
McCade cười, nhưng không mảy may hài hước. “Ờ, phải. Còn lâu, Vandenberg.”
“Tối nay chúng ta uống hơi nhiều nhỉ? Tôi có nên gọi taxi cho cậu không?”
“Chúng ta chỉ uống cola cả buối tối.” Anh khoanh tay. “Tôi sẽ chờ Sandy ở đây. Cassandra. Cảm ơn nhiều.”
“Tôi e không thể được. Tôi muốn cậu rời nơi này.”
McCade hít một hơi, xoa dịu mình. “Coi này, thằng cha đó đã hành xử như tên khốn.”
“Thế cậu thì sao hả, McCade?” James đáp trả một cách nghiêm khắc. “Cassandra đang nói chuyện với một người đại diện cho Ủy ban Du lịch Arizona, cố gắng kiếm một thỏa thuận về thương vụ du lịch cho bang. Còn cậu thì làm gì chứ? Cậu khơi mào một vụ đánh lộn! Cô ấy sẽ nói gì đây? ‘Xin thứ lỗi vì tôi cần đi xem có phải bạn trai tôi - người cũng tình cờ là một nhân viên của tôi - đã đánh vỡ mũi một kẻ thô lỗ đáng ghét không’ hả?”
“Tôi không biết việc ấy.” McCade khẽ chửi thề, nhắm nghiền mắt. “Tôi đã không nghĩ...”
“Không đùa đâu. Sao cậu không ban cho cả Cassandra lẫn ngài Harcourt một ơn huệ và lánh đi nhỉ? Chỉ cần báo chí dính dáng vào là chuyện này biến thành mớ rắc rối lố bịch ngay.”
McCade quay người bước đi trên lối xe chạy, nhưng đoạn anh quay lại. “Tôi xin lỗi,” anh nói lặng lẽ, chân thành.
“Quay về California đi, McCade.” Vandenberg không mảy may xúc động trước lời xin lỗi. “Cassandra sẽ ổn hơn khi không có cậu. Cậu không xứng với cô ấy.”
McCade nuốt lại những từ anh muốn nói, những từ súc tích và rõ ràng sẽ cho James biết gã có thể làm gì với chính mình. Tay luật sư chờ anh nói chúng, chờ anh làm vậy, một nụ cười mỉm khẽ nhếch lên nơi khuôn miệng hoàn hảo của gã. Nhưng McCade thà chết còn hơn giúp cho thằng cha đó thỏa mãn.
Nín lặng, anh quay người bước vào bóng tối của đêm Arizona oi nồng.
McCade đang ngồi trên yên xe máy, chờ Sandy khi cô lái vào bãi đỗ xe.
Anh đứng dậy khi cô rời khỏi ghế lái và chằm chằm nhìn anh nghiêm nghị.
Im lặng bao trùm, và McCade liếm môi bồn chồn. Chết tiệt, nàng điên tiết với mình. Biết nói gì đây?
“Anh xin lỗi.”
Cô cười, nhưng nó giống tiếng nức nở hơn. “Và thế sẽ giúp mọi việc tốt hơn ư?”
“Anh không biết nói gì nữa,” McCade lặng lẽ bảo. “Anh không thể bảo em rằng anh sẽ không làm lại y hệt như thế. Gã ta đáng bị...”
Ngọn lửa đã âm ỉ cháy trong Sandy hai tiếng qua giờ bùng lên. “Còn em thì sao, McCade? Em đáng bị như thế ư? Sao anh có thể làm vậy với em?” cô cao giọng. “Sao anh có thể khơi mào đánh lộn đúng vào sự kiện quan trọng nhất trong sự nghiệp của em? Chúa ơi, thật xấu hổ!”
“Anh nói rằng anh xin lỗi...”
“Anh xin lỗi. Tuyệt thật. Anh xin lỗi.” Sandy đóng sầm cửa xe. “Em đã làm việc vất vả để leo lên được vị trí này, và anh đã suýt phá hủy tất cả trong một đêm bằng hành động ngu ngốc, ngớ ngẩn, mạt hạng của anh!” Cô bắt đầu bước tới bước lui, không thể kìm cơn giận, không thể đứng yên. “Em đã bỏ lại tất cả những thứ đó ở New Jersey, trong cái khu nhà bẩn thỉu toàn chuột bọ và hàng xóm gào thét ném đồ vào nhau suốt cả đêm ấy. Em đã biến khỏi đó, McCade, và nơi em tới, người ta không thể cứ thủ thế rồi đấm người khác - ngay giữa mũi nữa chứ - vào lúc bữa tiệc đang diễn ra!”
McCade đứng im. Sandy nói đúng. Cô có mọi lý lẽ để giận anh.
“May cho anh, Aaron Fields không đòi báo án!” cô tiếp. “Vụ đó sẽ thật tuyệt trên báo sáng đấy. ‘Tình nhân của nhà sản xuất phim vào tù vì đánh lộn!’”
“Em không muốn biết vì sao anh đánh gã ư?”
“Không!” Sandy gào lên, sau đó cố hạ giọng. “Không, em không muốn! Lý do anh đánh gã không liên quan. Sự thật là không có chỗ cho bất kỳ dạng bạo lực nào, vì bất kỳ lý do nào tại một nơi như Pointe. Đấy không phải là quán rượu của dân cưỡi xe máy, McCade! Đánh nhau không phải là nghi thức giao tiếp được chấp chận giữa bạn bè và các đối tác của em! Nếu anh không thể học được thì có lẽ anh nên đi Florida cho rồi! Có lẽ anh sẽ gặp may hơn khi giao tiếp với đám cá heo đấy.”
Ngay khi lời vừa rời miệng, cô đã mong mình có thể thu chúng về. McCade sững sờ.
“Em nói đúng, anh không hòa nhập được. Anh không thể thay đổi nhiều hơn những gì đã làm, và như thế vẫn không có chỗ dành cho anh trong thế giới của em. Em nên bỏ anh lại đằng sau như đám chuột gián kia.” Anh nhìn cô, nỗi đau tràn trong mắt. “Hoặc có lẽ em đã bỏ rồi,” anh thì thầm, “chỉ là anh chưa nhận ra thôi.”
Với một cú nhảy lên xe, anh khởi động chiếc Harley.
“Clint, chờ đã!” Sandy gào, nhưng anh không nghe thấy vì tiếng rú của chiếc xe. Sandy chạy đến, nhưng trước khi cô đến nơi, anh đã lao đi, để lại phía sau mùi cao su cháy khét và âm vọng từ những lời giận dữ tàn nhẫn của cô.
Hơn ba giờ sáng McCade mới về. Sandy vẫn chờ anh trên đi-văng. Cô đứng dậy ngay khi anh vào nhà.
“Em xin lỗi,” cô bảo anh. “Em không có ý như vậy, Clint.”
McCade nhìn cô. Lời lẽ mắc trong họng, nhưng anh phải nói. Anh đã quyết chí, và giờ anh phải thực hiện theo. “Anh nghĩ đã đến lúc anh phải đi rồi.”
Mắt anh đầy nước, và anh nuốt xuống, chớp mắt. Khốn kiếp, anh không thể để cô thấy anh khóc.
“Không...”
McCade quay mặt đi. Sandy không che giấu nước mắt mình, và hình ảnh cô khóc khó chống lại quá đỗi. Anh phải ra khỏi đây. Thật nhanh.
“James Vandenberg nói đúng,” anh lẩm bẩm. Sandy sẽ tốt hơn khi không có anh. “Anh đã gọi cho Graharn Parks bảo rằng anh sẽ nhận việc ở Florida. Em đúng từ đầu đấy,” anh nói dối. “Anh thật sự muốn việc đó. Và chắc chắn đã đến lúc anh nên đi tiếp rồi.”
Sandy chằm chằm nhìn anh trong yên lặng, McCade cảm thấy tồi tệ vì biết nỗi đau mà những lời của anh đã gây ra. Nhưng nếu anh ở lại thì về lâu về dài, anh còn làm tổn thương cô nhiều hơn nữa. Anh phải bám vào ý nghĩ ấy.
Sandy gật đầu, sự chấp thuận lẳng lặng của cô khiến anh đau đớn. Cô đã chờ anh bỏ đi. Bất chấp bao nhiêu lời yêu thương và hứa hẹn vĩnh viễn của anh, cô vẫn không tin. Và hiện giờ anh đang bị ép buộc phải chứng minh rằng cô đã đúng.
“Khi nào?” Sandy hỏi khẽ.
“Tốt hơn hết là đêm nay.”
McCade vào phòng ngủ, nhanh chóng cởi dạ phục ra. Anh treo nó gọn gàng vào tủ áo của Sandy, cạnh chiếc quần và đám áo cô đã mua cho anh. Nơi anh tới sẽ không cần dạ phục, và anh không muốn mặc đống quần áo ấy.
Anh mặc quần bò và áo phông sạch của mình. Chiếc quần kia được nhét trong túi cùng với mớ áo và đồ lót còn lại. Anh cố không nghĩ gì khi đóng gói, cố không cảm thấy gì.
McCade mang túi đồ ra hành lang ngoài, lấy áo khoác khỏi tủ rồi đặt tất cả xuống cửa trước. Hộp đựng máy quay nằm trong phòng khách, anh đi lấy nó, kiểm tra để đảm bảo các chốt đã cài.
“Ở lại đêm nay đi, Clint.” Giọng Sandy quá khẽ, anh khó lòng hiểu được cô nói gì. Khó, nhưng anh hiểu.
Cô đang ngồi trên đi-văng, mặt tái nhợt, đôi mắt mở to tràn đầy đau đớn. McCade phải rời mắt đi.
Anh muốn ở lại. Chúa ơi, anh muốn ở lại xiết bao. Nhưng anh muốn ở lại vĩnh viễn chứ không chỉ đêm nay. Không đời nào anh có thể ngủ trên giường cô đêm nay, không đời nào anh cồ thể làm tình với cô mà không để lộ mình. Và anh sẽ không làm thế.
“Anh không nghĩ đó là ý hay.”
Rõ ràng đó không phải câu trả lời cô chờ đợi.
“Anh phải đi.” Một tay nhấc máy quay, một tay cầm túi đồ và áo, anh bước ra khỏi cửa rồi khép kín nó lại sau lưng.
Sandy không đi làm suốt bốn ngày tròn.
Cô lau dọn căn hộ cho tới khi nó sạch đến mức có thể ăn trên sàn. Cô xem phim truyền hình dài tập, đọc lại những cuốn sách yêu thích. Cô dậy muộn và ngủ trưa. Cô sắp xếp lại giá sách của mình theo thứ tự bảng chữ cái, nhưng không thích, vì thế cô xếp lại theo kích cỡ và màu sắc. Cô xem toàn bộ thư viện phim hài lãng mạn của mình, nhưng không cười lấy một lần.
McCade đi rồi.
Thứ năm, cô có cuộc gặp không thể hoãn với Simon Harcourt và James Vandenberg. Sau nhiều ngày chỉ mặc pajama và quần soóc ống rộng, cô ăn vận chỉn chu trong chiếc váy hè hoa xanh và trang điểm cho tươi tắn. Cô xõa tóc, như McCade thích.
Thật lạ lùng khi rời nhà sau bốn ngày biệt lập. Mặt trời nóng đến tan chảy, bầu không khí như lò lửa, nóng và khô rang. Đây mới chỉ là cuối xuân. Mùa hè đang tới và sẽ là địa ngục.
McCade đúng đấy, Sandy nghĩ khi bật điều hòa trong xe. Du hành dọc theo đất nước cùng với sự biến đổi của thời tiết là một ý hay. Không có gì ập xuống Arizona vào tháng một, nhưng tháng bảy là một câu chuyện hoàn toàn khác.
Vừa lái xe, cô vừa tự hỏi McCade sẽ đi đâu sau khi quay xong phim ở Key West. Cô tự hỏi tới lần thứ năm triệu từ khi anh bỏ đi là liệu có bao giờ cô trông thấy anh nữa không.
Sandy ngẫm đi ngẫm lại ý tưởng mua vé máy bay tới Miami theo anh. Anh sẽ làm gì nếu mình đột nhiên xuất hiện ở Florida nhỉ? Chúa ơi, ngộ nhỡ anh đã tìm thấy người tình khác thì sao? Mà cho dù không phải thế đi chăng nữa thì cũng chẳng có gì khác biệt, chẳng có gì thay đổi, McCade rốt cuộc đã thừa nhận rằng anh yêu tự do hơn là yêu mình.
Cô đưa xe vào bãi đỗ của Video Enterprises.
McCade đi rồi. Đơn giản là mình phải quen với điều đó. McCade đi rồi, và có bám theo anh cũng chẳng thể mang anh trở lại.
Theo lịch thì Frank đang ở Phòng quay A, quay một phần của video ca nhạc. Dòng chữ đỏ “Đang tiến hành” không sáng trên cửa phòng quay nên Sandy đẩy cửa ra. Các thành viên của ban nhạc đang nói chuyện với Frank trước phông màn xanh. Phần còn lại của căn phòng tối om. Một chiếc máy quay phim được đặt gần cô trong bóng tối. Cô bước vào trong.
“Gary, cậu có thể bảo Frank rằng tôi muốn...”
Người đang đứng sau máy quay không phải là Gary. Cũng không phải là O’Reilly.
Đó là McCade.
Sững sờ, Sandy nhìn chòng chọc vào mắt anh cả năm giây trước khi anh nhìn đi nơi khác.
“Anh làm gì ở đây?” cô thì thầm, hầu như không dám thở, hầu như không dám hy vọng.
“Anh đã hứa với Frank sẽ giúp cậu ấy làm video này.” Anh không nhìn cô. “Bốn hôm nữa anh mới phải có mặt ở Key West, vì vậy...” Anh nhún vai.
Hiển nhiên anh không ở đây để gặp mình rồi.
Sandy gật đầu, chống lại nỗi thất vọng. “Anh làm ơn bảo Frank rằng em muốn nói chuyện với cậu ấy khi cậu ấy có thời gian.” Bằng cách nào đó cô xoay xở giữ được giọng đều đều.
“Được thôi.” Anh liếc nhìn vào mắt cô khoảng nửa giây trước khi liếc đi. Nhưng rồi anh nhìn lại. “Em ổn không?” anh hỏi khẽ.
Nhìn vào mắt anh giống như bị hút vào một xoáy nước vậy. Ngay khoảnh khắc đó, Sandy nhận ra rằng mình sẽ chẳng bao giờ hồi phục được. Cô sẽ yêu anh cho tới hết đời, bất kể anh có yêu cô hay không. Cô quay đi trước khi anh thấy những giọt lệ bất chợt dâng lên trong mắt.
Không, cô không ổn. Cô sẽ không bao giờ ổn nữa.
“Em không sao.”
McCade nhìn Sandy đóng nhẹ cửa sau lưng. Trông cô ổn cả, có lẽ hơi mệt, nhưng ổn cả. Cô đã nói rằng cô không sao; quỷ tha ma bắt, chắc hẳn cô đã quên anh tới một nửa rồi.
Thế là tốt chứ sao, chẳng phải đấy là điều anh muốn ư?
Vậy thì sao anh cảm thấy tệ thế này chứ?
@by txiuqw4