Chuyến đi kéo dài mười hai tiếng rời khỏi vùng đất của dòng tộc Westcliff ở Hampshire đối với Evie đã là khó chịu, vì vậy hành trình bốn mươi tám giờ tới Scotland không khác gì tra tấn. Nếu tốc độ của họ vừa phải, có thể nó sẽ dễ chịu hơn. Nhưng vì Evie đã nhất quyết phải đi ngay đến Gretna Green, họ chỉ ngừng lại sau mỗi ba giờ để thay đổi người đánh xe và đoàn ngựa. Evie lo sợ nếu những người họ hàng của nàng bằng cách nào đó đã khám phá ra việc nàng đang làm, họ sẽ bắt tay ngay vào cuộc rượt đuổi cấp tốc. Và xem xét kết quả trận đấu tay đôi giữa St. Vincent và Ngài Westcliff, Evie không dám nuôi hy vọng anh có thể thắng Dượng Pergerine.
Với tốc độ không ngừng nghỉ, dù cỗ xe ngựa đã được gắn lò xo chất lượng và được trang bị tiện nghi, nó vẫn đu đưa và xóc nảy làm cho Evie bắt đầu cảm thấy buồn nôn. Nàng đã kiệt sức và không thể tìm thấy một tư thế nào để ngủ cho thoải mái. Đầu nàng cứ va vào thân xe. Bất cứ khi nào nàng có thể thiếp đi thì dường như chỉ mới một vài phút trôi qua, nàng lại bị đánh thức.
St. Vincent rõ ràng là ít thảm hại hơn Evie, mặc dù anh cũng mang một vẻ ngoài xộc xệch, mệt mỏi. Mọi cố gắng trò chuyện đều đã dần hao mòn từ lâu, và họ ngồi cùng nhau trong sự im lặng khắc kỷ. Ngạc nhiên thay, St. Vincent chẳng hề thốt lên một lời kêu ca về bài thử thách tính chịu đựng ác nghiệt này. Anh cũng cảm thấy cùng một sự khẩn trương như nàng phải đến Scotland. Cho lợi ích của anh, còn hơn là vì lợi ích của nàng, để thấy họ kết hôn hợp pháp sớm nhất có thể.
Thế là hành trình cứ tiếp diễn và tiếp diễn...những chỗ gồ ghề lởm chởm trên đường khiến cỗ xe nảy lên, đôi khi gần như ném tung Evie ra khỏi ghế. Một khuôn mẫu của những đợt thiếp đi và bị ép buộc tỉnh giấc cứ lặp đi lặp lại. Mỗi lần cánh cửa xe mở ra, với St. Vincent nhảy xuống để kiểm tra một đoàn ngựa và người lái xe mới, một luồng không khí lạnh giá trời đánh lại tràn vào bên trong. Lạnh lẽo, nhức buốt và khắc nghiệt, khiến Evie co rúm vào một góc.
Đêm đang theo sát gót ngày, nhiệt độ ngoài trời gây nhức nhối và cơn mưa phùn làm ướt đẫm cả áo khoác ngoài của Evie khi St. Vincent dắt nàng đi qua khoảng sân cỏ của quán trọ. Anh đưa Evie đến một căn phòng kín đáo. Nàng ăn một chén súp âm ấm và sử dụng phòng vệ sinh trong khi anh đi chu tất một sự thay thế đoàn hộ tống khác. Khung cảnh cái giường gần như khiến Evie phát bệnh vì khao khát. Nhưng giấc ngủ có thể đến sau, khi nàng đã đến Gretna Green và đã vĩnh viễn thoát khỏi tầm với của gia đình nàng.
Tựu chung lại, khoảng thời gian họ nghỉ lại nơi đó chỉ ít hơn nửa giờ đồng hồ. Quay lại cỗ xe, Evie cố gắng cởi đôi giày ướt của nàng mà không làm lấm bùn lên ghế nhung. St. Vincent bước vào trong xe sau nàng và cúi người xuống để giúp. Trong khi anh tháo dây giày và kéo chúng ra khỏi những ngón chân bị bó chặt của nàng, Evie cởi bỏ chiếc mũ sũng nước mưa trên đầu anh và quẳng nó vào chỗ ngồi đối diện mà không nói lời nào. Tóc anh trông dày và mềm mại, những lọn tóc sáng lên đủ các sắc màu từ hổ phách đến màu của rượu sâm-banh.
Di chuyển đến ngồi bên cạnh nàng, St. Vincent ngắm nhìn gương mặt khốn khổ của nàng và đưa tay chạm vào đường cong lạnh lẽo bên má nàng. “Tôi sẽ nói điều này vì em,” anh thì thầm. “Bất cứ người phụ nữ nào khác cũng sẽ rên rỉ cằn nhằn vào lúc này rồi.”
“Em kh-khó có thể than phiền được,” Evie nói, run rẩy dữ dội, “khi chính em là người đã yêu cầu đi thẳng đến Scotland.”
“Chúng ta đã đi được nửa đường rồi. Một đêm nữa, rồi thêm một ngày, và chúng ta sẽ kết hôn tối mai.” Đôi môi anh nhích lên thành một nụ cười khêu gợi châm biếm. “Chắc chắn là chưa từng có một cô dâu nào háo hức với giường tân hôn hơn em.”
Đôi môi run rẩy của Evie cong lên thành một nụ cười đáp lại khi nàng hiểu ý anh ám chỉ—rằng nàng háo hức đi ngủ, chứ không phải để ân ái. Chăm chú nhìn lên gương mặt anh, rất gần với mặt nàng, nàng lơ đãng tự hỏi bằng cách nào những dấu hiệu mệt mỏi và những quầng thâm dưới mắt có thể khiến anh trông thật lôi cuốn đến thế. Có lẽ đó là vì lúc này anh trông sống động hơn những vị thần Roman đẹp đẽ nhưng vô cảm. Phần lớn thái độ ngạo mạn quý tộc của anh đã tan biến, trông anh thư thái và có thể chạm tới được. Dường như giữa chuyến hành trình địa ngục này, một liên kết mỏng manh nào đó đã được hình thành giữa họ.
Khoảnh khắc xao xuyến bị cắt ngang bởi một tiếng gõ cửa. St. Vincent mở cửa để lộ một người hầu gái quần áo lôi thôi đang đứng trong cơn mưa. “‘Ây, thưa ngài,”, cô nói, nhìn trộm từ dưới chiếc mũ trùm khi đưa cho anh hai đồ vật. “Một cái bình nóng và một cục gạch, đúng như ngài yêu cầu.”
St. Vincent rút ra một đồng tiền từ trong túi áo và đưa nó cho cô. Cô cười tươi với anh trước khi lao vụt trở lại vào nơi trú ẩn của quán trọ. Evie chớp mắt ngạc nhiên, St. Vincent đưa cho nàng một cái cốc bằng đất nung mạ thiếc chứa đầy một thứ chất lỏng bốc khói. “Cái gì đây ạ?”
“Một loại thức uống để làm ấm người em từ bên trong.” Anh nhấc một viên gạch được bọc trong lớp vải xám để ước lượng sức nặng của nó. “Và cái này là cho chân em. Nhấc chân em lên ghế ngồi kia.”
Trong bất cứ hoàn cảnh nào khác Evie có thể đã phản đối anh vì phô bày chân nàng một cách hờ hững như thế. Nhưng trong lúc này, nàng không lên tiếng phản đối khi anh xếp lại váy nàng và đặt viên gạch nóng ở chân nàng. “Ôôiiiii....” Nàng rùng mình dễ chịu khi hơi nóng tuyệt vời đó phủ lên những ngón chân rét cóng của nàng. “Ôi...c-chưa từng có thứ gì lại cảm giác tuyệt đến vậy...”
“Phụ nữ cứ nói với tôi điều đó suốt,” một nụ cười phảng phất trong giọng anh. “Đây, tựa người em vào tôi.”
Evie vâng lời, nghiêng người dựa vào anh. Hai cánh tay anh choàng quanh người nàng. Ngực anh rắn rỏi, nhưng nó nâng đỡ phía sau đầu nàng một cách hoàn hảo. Nhấc cốc nước lên môi, nàng uống thử một ngụm. Nó là một loại rượu nào đó, được hòa với nước, thêm hương vị với đường và nước chanh. Nàng uống chầm chậm, chất nước nóng lấp đầy cơ thể nàng ấm áp. Một hơi thở dài khoan khoái trượt ra khỏi môi nàng. Cỗ xe xóc nảy tới trước, nhưng St. Vincent ngay lập tức điều chỉnh lại vòng ôm của anh, giữ cho nàng rúc vào ngực anh thật dễ chịu. Evie khó mà tưởng tượng được làm thế nào địa ngục lại bỗng nhiên có thể trở thành thiên đường.
Nàng chưa bao giờ trải nghiệm sự gần gũi cơ thể đến thế với một người đàn ông trước đây. Có vẻ như tận hưởng nó là một sai lầm kinh khủng. Tuy vậy, nàng sẽ phải mất hết cảm giác mới không làm thế. Thật không công bằng khi tự nhiên lại lãng phí quá đáng hàng loạt những nét đẹp nam tính lên anh. Và anh ấm ấp đến khó tin. Nàng chống lại một thôi thúc rúc sâu hơn vào người anh. Quần áo của anh được làm từ những chất liệu đắt tiền; một cái áo khoác lông cừu hảo hạng, áo gi-lê bằng lụa rất mịn, áo sơ-mi bằng vải lanh mềm mại. Hương nước hoa đắt tiền phảng phất lẫn với mùi hương của làn da sạch sẽ.
Sợ rằng anh có thể muốn đẩy nàng ra khi nàng đã uống xong cốc nước, Evie cố gắng uống thật chậm. Nàng tiếc nuối khi rốt cuộc nàng cũng uống cạn đến giọt cuối cùng. Lấy cái cốc từ tay nàng, St. Vincent đặt nó lên sàn. Evie hoàn toàn nhẹ nhõm khi anh ngồi lại và ôm nàng trong vòng tay anh một lần nữa. Nàng nghe tiếng anh ngáp. “Ngủ đi,” anh thì thầm. “Em có ba giờ trước khi đội đánh xe thay đổi.”
Chèn chân nàng chặt hơn vào viên gạch nóng, Evie nửa xoay người và cuộn mình sâu hơn vào trong anh, và để cho mình trôi vào giấc ngủ sâu mời gọi.
Phần còn lại của hành trình trở thành một chuỗi lờ mờ của những chuyển động cùng với sự mệt mỏi và giấc ngủ bị đánh thức đột ngột. Khi Evie càng cảm thấy kiệt sức, nàng càng trở nên phụ thuộc nhiều hơn vào St. Vincent. Với mỗi trạm dừng mới, anh lại sắp xếp để mang về cho nàng một cốc trà hoặc nước súp, và anh làm nóng lại viên gạch ở mọi lò sưởi còn trống. Anh còn tìm thấy một tấm chăn đắp từ đâu đó, khuyên Evie một cách khô khan rằng nàng không nên hỏi làm thế nào anh lại có được. Tin rằng nếu không có anh, đến lúc này nàng sẽ đông cứng thành đá mất rồi, Evie nhanh chóng đánh mất tất cả sự e dè và gắn chặt vào anh bất cứ khi nào anh ở trong xe ngựa. “K-không phải em đang tán tỉnh đâu nhé,” nàng nói trong khi nằm lên ngực anh. “Ngài chỉ là một ng-nguồn tỏa nhiệt tiện lợi thôi.”
“Thì như em nói đó,” St. Vincent trả lời uể oải, nhét mép chăn quanh họ chặt hơn. “Thế mà trong mười lăm phút vừa qua em đã mơn trớn những phần trên người tôi mà chưa có ai dám chạm vào trước đây.”
“Em r-rất nghi ngờ điều đó.” Nàng vùi sâu hơn nữa vào dưới áo khoác của anh, và nói thêm với một giọng nghèn nghẹt, “Ngài chắc là đã được s-sờ đến còn nhiều hơn cả một cái hòm mây ở cửa hàng Fortnum và Mason nữa.”
“Và có thể mua được tôi nếu có một cái giá phù hợp hơn.” Anh đột ngột nhăn mặt, và di chuyển để đặt nàng lên lòng anh. “Đừng có đặt đầu gối em ở đó, em yêu, hoặc là mấy cái kế hoạch về đêm tân hôn của em sẽ công cốc hết.”
Nàng thiếp đi cho đến điểm dừng tiếp theo của họ, và chỉ vừa lúc nàng thấy mình rơi vào một giấc ngủ sâu, St. Vincent nhẹ lay nàng dậy. “Evangeline,” anh thì thầm, vuốt mái tóc rối của nàng ra sau. “Mở mắt ra nào. Chúng ta đã đến điểm dừng tiếp theo rồi. Đến lúc phải đi ra ngoài một vài phút.”
“Không muốn,” nàng làu bàu, khó chịu đẩy anh ra.
“Em phải dậy,” anh khăng khăng nhẹ nhàng. “Lần này chúng ta sẽ nghỉ lại lâu hơn. Em sẽ phải sử dụng phòng vệ sinh vào lúc này, vì nó sẽ là cơ hội cuối của em trong một chặng đường dài nữa.”
Evie đang sắp sửa phản đối rằng nàng chẳng cần một phòng vệ sinh, khi đột nhiên nàng nhận ra mình có cần. Ý nghĩ ngồi dậy và bước ra một lần nữa dưới cơn mưa buốt giá gần khiến mắt nàng ngấn nước. Nghiêng người tới trước, nàng mang đôi giày bẩn ẩm ướt vào và mò mẫm khổ sở với những sợi dây. St. Vincent đẩy tay nàng sang một bên và tự mình cột chúng. Anh giúp nàng xuống xe, và Evie cắn răng lại khi một đợt gió khắt nghiệt quật vào nàng. Trời bên ngoài lạnh ghê gớm. Sau khi kéo mũ trùm đầu xuống thấp hơn trên mặt nàng, St. Vincent đặt một cánh tay nâng đỡ quanh vai nàng và giúp nàng băng qua bãi cỏ trước quán trọ. “Tin tôi đi,” anh nói, “em sẽ thà là trải qua một vài phút ở đây còn hơn là phải dừng lại ở bên vệ đường sau đó. Tôi biết về phụ nữ và sự sâu sắc của họ--“
“Em biết rõ sự sâu sắc của mình,” Evie nói gắt gỏng. “Chẳng cần phải giải thích điều đó cho em đâu.”
“Tất nhiên. Thứ lỗi cho tôi nếu tôi nói chuyện vượt quá giới hạn—tôi đang cố giữ cho mình tỉnh táo. Và cả em nữa, thật đấy.”
Bám vào eo của anh, Evie lê bước qua lớp bùn lạnh giá và tự làm mình phân tâm bằng cách nghĩ về anh họ Eustace, và nàng vui mừng đến thế nào vì không phải kết hôn với anh ta. Nàng sẽ không còn phải sống dưới mái nhà của những người Maybrick nữa. Ý nghĩ đó cho nàng thêm sức mạnh. Một khi nàng đã kết hôn, họ sẽ chẳng còn quyền lực nào đối với nàng. Lạy Chúa, việc đó không thể xảy ra đủ nhanh theo ý nàng.
Sau khi sắp xếp để sử dụng một căn phòng tạm thời, St. Vincent nắm lấy vai Evie và đánh giá nàng với một cái nhìn tổng thể. “Em trông sắp ngất đến nơi,” anh nói thẳng thừng. “Em yêu, có đủ thời gian cho em nghỉ ngơi ở đây khoảng một hoặc hai giờ. Tại sao em không—“
“Không,” nàng lạnh lùng ngắt lời. “Em muốn đi tiếp.”
St. Vincent nhìn nàng với vẻ khó chịu rõ ràng, nhưng hỏi mà không có ác ý, “Em lúc nào cũng cứng đầu thế này à?” Đưa nàng lên phòng, anh nhắc nàng phải khóa cửa khi anh đi khỏi. “Cố đừng có ngủ gật trong phòng vệ sinh,” anh cố vấn một cách hữu ích.
Khi họ trở lại cổ xe, Evie làm theo khuôn mẫu đã thành quen thuộc của họ, nàng cởi bỏ giày và để cho St. Vincent đặt viên gạch nóng ở gần chân nàng. Anh đặt nàng vào giữa đôi chân dang rộng của mình, gác một chân lên gần viên gạch, trong khi chân kia đặt trên sàn để giữ thăng bằng. Nhịp tim của Evie tăng lên, mạch đập co giãn vì lượng máu dồn dập tràn qua khi St. Vincent nắm lấy một bàn tay nàng trong tay anh và bắt đầu chơi đùa với những ngón tay lạnh cóng của nàng. Bàn tay anh thật ấm áp, những đầu ngón tay mượt như nhung, móng tay được cắt tỉa gọn gàng. Một bàn tay mạnh mẽ, nhưng hẳn là bàn tay của một người đàn ông nhàn nhã.
St. Vincent đan những ngón tay họ vào nhau, dùng ngón cái của anh vẽ một vòng tròn trong lòng bàn tay nàng, rồi trượt những ngón tay anh lên để áp vào những ngón tay nàng. Mặc dù nước da anh sáng, làn da lại có một sắc thái ấm áp như kiểu da dễ bắt nắng. Cuối cùng, St. Vincent cũng ngừng trò chơi của mình và giữ những ngón tay nàng cuộn lại trong tay anh.
Chắc chắn việc này là không thể...hoa-bên-lề Evangeline Jenner...một mình trong cỗ xe ngựa với một kẻ trác táng nguy hiểm, cuống cuồng chạy mải miết đến Gretna Green. Nhìn xem mình đã bắt đầu chuyện gì này, nàng nghĩ hơi chóng mặt. Nàng xoay đầu trên ngực anh để dựa má vào lớp vải áo sơ-mi mềm mại và hỏi một cách uể oải. “Gia đình ngài như thế nào ạ? Ngài có anh chị em không?”
Đôi môi anh chơi đùa trên những búp tóc của nàng trong một lúc, và rồi anh nhấc môi lên để trả lời. “Chẳng còn ai trừ cha tôi và tôi. Tôi chẳng có ký ức gì về mẹ mình—bà đã chết vì bệnh dịch khi tôi vẫn là một đứa bé còn ằm ngửa. Tôi có bốn chị gái. Vì là con út, và con trai duy nhất nên tôi được nuông chiều quá mức. Nhưng lúc nhỏ tôi đã mất ba chị gái vì bệnh sốt ban đỏ...Tôi còn nhớ được gửi tới vùng đất ở nông thôn của chúng tôi khi họ bị bệnh, và khi tôi được mang trở lại, họ đã ra đi. Người chị còn lại—chị cả của tôi—đã kết hôn, nhưng cũng như mẹ tôi, chị ấy chết trong khi lâm bồn. Đứa trẻ không sống sót được.”
Evie nằm bất động và buộc bản thân phải thả lỏng trong suốt lời tường thuật đều đều như anh đang kể lại một câu chuyện của ai đó. Nhưng bên trong nàng cảm thấy một sự thương hại chớm lên cho cậu nhóc là anh lúc nhỏ. Một người mẹ và bốn chị gái tràn đầy tình yêu thương, tất cả biến mất khỏi cuộc đời anh. Bất cứ người trưởng thành nào cũng khó mà hiểu được một mất mát như thế, nói gì đến một đứa trẻ. “Ngài có bao giờ tự hỏi cuộc đời ngài sẽ thế nào,” nàng hỏi, “nếu ngài có một người mẹ không?”
“Không.”
“Em thì có. Em luôn tự hỏi bà sẽ khuyên bảo em điều gì.”
“Vì mẹ em cuối cùng thì kết hôn với một kẻ côn đồ như Ivo Jenner,” St. Vincent trả lời mỉa mai, “tôi sẽ không quá mong chờ vào lời khuyên của bà ấy.” Một khoảng ngừng giễu cợt. “Làm thế nào mà họ lại gặp nhau? Đâu phải thường xuyên mà một phụ nữ gia giáo chạm trán với loại người như Jenner.”
“Điều đó đúng ạ. Mẹ em đang đi trên một cỗ xe ngựa với dì em—đó là vào một trong những ngày mùa đông khi sương mù của Luân Đôn quá dày vào buổi trưa mà người ta khó có thể thấy được vài thước trước mặt. Cỗ xe lách đi để tránh một ổ gà trên đường, và hất văng cha em, người đang đứng trên mặt đường gần đó. Vì mẹ em cố nài, người đánh xe đã ngừng lại và hỏi han về tình trạng của ông. Ông chỉ hơi thâm tím thôi, không có gì trầm trọng cả. Và em cho là...em cho là cha em đã khiến bà lưu tâm, bởi vì bà đã gửi một lá thư cho cha em vào ngày hôm sau, hỏi thăm về sức khỏe của ông thêm lần nữa. Họ bắt đầu thư từ cho nhau—cha em đã nhờ ai đó viết thư giùm ông, vì ông không được học chữ. Em không biết thêm chi tiết nào khác, chỉ trừ việc họ bỏ trốn cùng nhau.” Một nụ cười hài lòng cong lên trên môi nàng khi nàng mường tượng sự điên tiết của những người nhà Maybrick khi phát hiện ra mẹ nàng đã bỏ đi với Ivo Jenner. “Bà mất khi mười chín tuổi,” vẻ mặt nàng suy tư. “Và em hai mươi ba. Em có cảm giác thật lạ khi lại sống lâu hơn bà.” Xoay người trong vòng tay Sebastian, nàng ngước mắt lên nhìn anh. “Ngài bao nhiêu tuổi, thưa ngài? Ba mươi tư? Ba mươi lăm?”
“Ba mươi hai. Mặc dù vào lúc này tôi cảm thấy như mình đã một trăm lẻ hai tuổi.” Anh nhìn nàng chăm chăm đầy hiếu kỳ. “Chuyện gì đã xảy ra với tật nói lắp của em, nhóc con? Nó đã biến mất đâu đó giữa nơi này và Teesdale.”
“Thật ư?” Evie hỏi, hơi ngạc nhiên. “Em cho là...em có lẽ đã cảm thấy dễ chịu khi ở bên ngài. Em có xu hướng ít nói lắp hơn với một vài người nhất định.” Thật là lạ--tật nói lắp của nàng chưa bao giờ biến mất hoàn toàn như thế này trừ khi nàng đang nói chuyện với trẻ con.
Ngực anh chuyển động dưới tai nàng trong một tiếng thở hắt giận dỗi hài hước. “Chưa từng có ai nói với tôi rằng tôi là kiểu người dễ chịu. Tôi chắc chắn là mình không thích điều đó. Tôi sẽ phải sớm làm điều gì đó xấu xa để sửa chữa cái cảm giác của em mới được.”
“Không nghi ngờ gì ngài sẽ làm thế ạ.” Nàng nhắm mắt lại và sụm người nặng nề hơn vào anh. “Em nghĩ, em đã quá mệt để có thể nói lắp.”
Bàn tay anh lướt lên, nhẹ nhàng vuốt ve tóc và một bên mặt nàng, đầu ngón tay anh mát-xa nơi thái dương. “Ngủ đi,” anh thì thầm. “Chúng ta gần tới đó rồi. Nếu em đi đến địa ngục trong một cái xe kéo, tình yêu của tôi, em sẽ sớm ấm hơn thôi.”
Nhưng nàng lại không ấm lên. Họ càng đi xa hơn về phía Bắc thì trời càng lạnh hơn, cho đến khi Evie cay đắng nghĩ một lượng lưu huỳnh gọi quỷ hay nước súp địa ngục còn được chào đón hơn. Ngôi làng của Gretna Green ngụ trong vùng quê của Dumfriesshire, nằm về phía Bắc của khu lân cận giữa nước Anh và Scotland. Để thách thức những điều luật hôn nhân khắt khe của nước Anh, hàng trăm cặp đôi đã đi bằng đường bộ từ Luân Đôn, xuyên qua vùng Carlisle, đến Gretna Green. Họ đi bộ, bằng xe hoặc trên lưng ngựa, tìm kiếm một chỗ ẩn náu, nơi họ có thể đọc lời thề hôn nhân và quay trở lại nước Anh với tư cách là vợ chồng.
Sau khi đã vượt qua cây cầu bắt ngang qua Sark River và đi vào Scotland, cặp tình nhân có thể được kết hôn ở bất cứ đâu trong vùng. Một lời tuyên bố trước những người làm chứng là tất cả những gì cần thiết. Những dịch vụ kết hôn đình đám đã tăng lên ở Gretna Green, với những người bản địa cạnh tranh nhau để tổ chức dịch vụ hôn lễ trong những ngôi nhà kín đáo, những khách sạn, hoặc ngay cả ngoài trời. Tuy vậy, vị trí nổi tiếng nhất—và nổi tiếng xấu nhất—cho một đám cưới theo phong cách Gretna, lại là cửa hàng của người thợ rèn, nơi quá nhiều dịch vụ gấp gáp được tổ chức đến mức một hôn lễ dù cử hành ở bất cứ nơi nào tại Gretna Green đều được xem như một “hôn lễ cái đe”. Truyền thống đó đã bắt đầu từ những năm 1700 khi một người thợ rèn tự xếp mình vào vị trí đầu trong cả hàng dài những người mục sư thợ rèn.
Cuối cùng, cỗ xe của St. Vincent đã đến được đích, một quán trọ ngay cạnh một cửa hàng thợ rèn. Nghĩ rằng Evie có thể khuỵu xuống vì mệt mỏi, St. Vincent giữ một cánh tay vững chãi quanh người nàng khi họ đứng trước cái bàn méo mó của người chủ quán trọ. Người chủ quán trọ, Ông Findley, cười tươi rói vì hoan hỉ khi biết được họ là một cặp đã bỏ trốn, và bằng những cái nháy mắt thô tục, ông ta đoan chắc với họ rằng quán trọ luôn giữ một căn phòng sẵn sàng cho những dịp như thế này.
“Đám cưới sẽ không hợp pháp cho đến khi hai ngừ trải qua đêm tân hôn, hai ngừ biết chứ,” anh ta thông tin cho họ bằng một giọng mà âm vực gần như không thể hiểu nổi. “Chúng tôi đã phửa chĩa một chú ghể tội nghịp và cô dâu của cậu ta qua cánh cửi sau của lò rèn, trong khi những người rượt đuổi họ thì đan ện ầm ầm vào ‘ửa chính. Khi họ đến quán chọ quà tìm thấy những người tình đang ở trên giường, chú rở vẫn đang ‘ang giày! Nhưng chẳng có nghi ngờ gì là công việc tốt đệp đã được ‘oàn thàn.” Ông ta cười rộ lên với kỷ niệm đó.
“Ông ta nói gì thế ạ?” Evie lầm bầm trên vai St. Vincent.
“Tôi chẳng biết,” anh nói vào tai nàng. “Và tôi thà không nghiên cứu kỹ còn hơn.” Ngẩng đầu lên, anh nói với người chủ quán trọ, “Ta muốn một bồn tắm nước nóng trong căn phòng khi ta trở lại từ nhà người thợ rèn.”
“Vâng, thưa ngài.” Người chủ quán trọ háo hức nhận những đồng tiền mà St. Vincent đưa cho ông ta để đổi lấy một chiếc chìa khóa được tạo dáng theo kiểu cổ. “Lịu ngài có mún một khay ăn tối lun khôn, thưa ngài?”
St. Vincent gửi cho Evie cái nhìn dò hỏi, và nàng lắc đầu. “Không,” St. Vincent trả lời, “nhưng hai ta sẽ muốn một bữa ăn sáng thịnh soạn vào ngày mai.”
“Vâng, thưa ngài. Ngài sẻ kết ‘ôn tại lò rèn, phải khôn? A, tuyệt. Chẳng có vị linh mục nào ở Gretna giỏi giang bằng Paisley Macphee. Một ngừ đàn ôn có học thức, thật ấy...ôn ấy sẽ đóng vai trò người làm chứng cho hôn lễ, quà làm một chứng nhân tốt cho hai ngừ.”
“Cám ơn.” St. Vincent giữ cánh tay ôm lấy Evie và họ đi bộ ra khỏi quán trọ, hướng về căn nhà của người thợ rèn ở phía đối diện. Chỉ cần một cái liếc nhanh dọc theo con đường là có thể khám phá ra những dãy nhà cùng những cửa hàng ngăn nắp sạch sẽ, những ngọn đèn được thắp sáng lên để làm dịu đi bóng tối của buổi chiều muộn đang đổ xuống. Họ đi đến mặt trước ngôi nhà được quét vôi trắng, St. Vincent thì thầm, “Chịu đựng thêm một chút nữa thôi, cưng. Sắp xong rồi.”
Dựa người vào anh với gương mặt nửa vùi trong áo khoác, Evie chờ anh gõ vào cánh cửa. Nó mở ra ngay sau đó để lộ ra một người đàn ông kềnh càng, gương mặt khỏe khoắn với một hàm râu bắt mắt gắn với chùm râu quai nón rộng khắp ở hai bên mặt. Thật may là tiếng phát âm kiểu Scot của ông ta không quá nặng như của người chủ quán trọ, và Evie có thể theo kịp những gì ông ta nói.
“Có phải ông là Macphee?” St. Vincent hỏi cộc lốc.
“Vâng.”
Nhanh chóng, St. Vincent giới thiệu họ và giải thích mục đích mà họ đến đây. Người thợ rèn cười ngoác miệng. “Vậy là hai vị muốn kết hôn? Vào trong đi.” Ông ta gọi hai con gái của mình, một cặp tóc đen mũm mỉm mà ông giới thiệu là Florag và Gavenia. Rồi ông dẫn họ vào trong cửa hàng được xây liền với căn nhà. Những người nhà Macphee cũng bày tỏ một sự hồ hởi bất tận như người chủ quán trọ Findley. Điều đó bác bỏ phần lớn những gì Evie thường được nghe về bản chất khắc khổ của những người Scot.
“Hai vị sẽ để cho các con gái của tôi làm người chứng chứ?” Macphee đề nghị.
“Được,” St. Vincent nói trong khi quan sát xung quanh. Cửa hàng chất đầy giày da ngựa, phương tiện trên các cỗ xe, và dụng cụ làm vườn. Ánh đèn làm hắt lên những tia sáng lấp lánh trên những sợi râu vàng ở mặt anh. “Như ông có thể thấy, cô...” Anh ngừng lại như thể cân nhắc phải đề cập đến Evie như thế nào. “...cô dâu của ta...và ta đã quá mệt mỏi rồi. Hai ta đã đi từ Luân Đôn với tốc độ gấp rút mệt lử, và vì vậy ta muốn nghi lễ tiến hành nhanh chóng.”
“Từ Luân Đôn?” Người thợ rèn hỏi thăm với vẻ thích thú rõ ràng, mỉm cười rạng rỡ với Evie. “Tại sao cô lại đến Gretna, cô gái? Cha mẹ cô đã cho phép cô kết hôn chưa?”
Evie mỉm cười một cách mệt mỏi. “Tôi e là nó kh-không hoàn toàn đơn giản như vậy, thưa ông.”
“Việc này hiếm khi đơn giản,” Macphee đồng ý, gật đầu vẻ khôn ngoan. “Nhưng ta phải báo trước cho cô, cô gái...nếu cô sắp sửa kết hôn vội vàng...lời thề hôn nhân theo kiểu Scot là một kết nối không thể thay đổi được và không bao giờ có thể bị phá vỡ. Hãy chắc chắn tình yêu cô là chân chính, và rồi—“
Ngắt ngang câu nói có vẻ là lời khuyên dông dài của bậc làm cha, St. Vincent nói rành rọt, “Đây không phải là một kết hợp tình yêu mà là một hôn nhân vì lợi ích. Và giữa hai ta chẳng có đủ sự ấm áp để thắp sáng dù chỉ một cây nến mừng sinh nhật. Cứ hành lễ đi, nếu ông vui lòng. Chẳng có ai trong hai người chúng tôi có được một giấc ngủ đàng hoàng từ hai ngày nay.”
Sự im lặng trùm lên buổi lễ, với Macphee và hai cô con gái có vẻ bị sốc vì lời tuyên bố đột ngột đó. Rồi đôi lông mày nặng nề của người thợ rèn rũ xuống mắt ông trong một vẻ nhăn nhó. “Tôi khôn thích ngài,” ông ta tuyên bố.
St. Vincent quan sát ông ta với vẻ điên tiết. “Cả cô dâu tương lai của ta cũng không. Nhưng vì điều đó đã không ngăn cản cô ấy kết hôn với ta, nó cũng không nên ngừng ông lại. Tiếp đi.”
Macphee quay sang gửi cho Evie một cái nhìn thương hại. “Cô gái nài chẳng có lấy một bông hoa nào,” ông thốt lên, giờ đã quyết tâm tạo một vẻ lãng mạn cho buổi lễ. “Florag, chạy đi hái hoa thạch nam về đây.”
“Cô ấy không cần hoa,” St. Vincent nạt lại, nhưng cô bé đã chạy vụt đi.
“Nghi lễ cổ xưa đòi hỏi một cô dâu phải cầm hoa thạch nam trắng,” Macphee giải thích cho Evie. “Liệu tôi có nên nói cho cô tại sao khôn?”
Evie gật đầu và cố nén lại tiếng cười khúc khích thích thú khó kiềm chế. Mặc cho sự mệt mỏi—hoặc có thể vì điều đó—nàng đang bắt đầu có một sự khoái chí tai ác trước cảnh tượng St. Vincent đấu tranh để kiểm soát sự bực bội của mình. Vào lúc này, người đàn ông với gương mặt không cạo và cáu bẳn đang đứng cạnh nàng đây chẳng có gì giống với tên quý tộc kiêu ngạo đã tham dự buổi tiệc tại gia của Ngài Westcliffe ở Hampshire.
“Ngài xửa, ngài xưa...” Macphee bắt đầu, ngó lơ tiếng rên rỉ nhỏ của St. Vincent, “có một nàng trinh nữ xinh đẹp được gọi là Malvina. Nàng là vị hôn thê của Oscar, người chiến binh dũng mãnh đã có được trái tim nàng. Oscar bảo người yêu chờ đợi chàng trong khi chàng đi tìm vận mệnh của mình. Nhưng vào một ngài đen tối Malvina nhận được tin người tình của nàng đã bị giết trong một trận chiến. Chàng sẽ mãi mãi nằm lại trên những ngọn đồi xa xôi...lạc trong một giấc ngủ triền miên...”
“Chúa ơi, ta ghen tị với gã,” St. Vincent nói đầy cảm xúc, vuốt lên hai mắt thâm quầng của anh.
“Khi những giọt nước mắt đau thương của Malvina thấm đẫm bãi cỏ như sương,” Macphee tiếp tục, “bông thạch nam màu tía dưới chân nàng chuyển thành màu trắng. Và đó là lý do tại sao mọi cô dâu người Scot mang theo hoa thạch nam trắng trong ngày hôn lễ của họ.”
“Đó là toàn bộ câu chuyện?” St. Vincent hỏi với một cái cau mày khó tin. “Hoa thạch nam đó được hình thành từ những giọt nước mắt của một cô gái có người tình đã chết?”
“Phải.”
“Vậy thì làm thế quái nào nó lại được xem là đem lại may mắn?”
Macphee mở miệng để trả lời, nhưng đúng lúc đó Florag trở lại và đưa cho Evie một bó hoa thạch nam trắng đã khô. Thì thầm lời cảm ơn, Evie để cho người thợ rèn dẫn nàng đến một bệ rèn ở chính giữa cửa hàng. “Ngài có một chiếc nhẫn cho cô gái này khôn?” Macphee hỏi St. Vincent, anh lắc đầu. “Y như tôi đã nghĩ,” Người thợ rèn nói tự mãn. “Gavenia, đem hộp đựng nhẫn lại đây con.” Nghiêng người tới gần Evie, ông giải thích, “Tôi kết hợp những kim loại quý giá cũng thành thạo như kết hợp sắt thép vậy. Đó là những đồ làm bằng tay tinh xảo, và tất cả đầu làm từ vàng ròng Scot.”
“Cô ấy không cần—“ St. Vincent cau mày ngừng lời khi Evie ngước mắt lên nhìn anh. Anh để lọt một hơi thở dài căng thẳng. “Được thôi. Chọn cái gì đó nhanh lên.”
Rút ra một tấm vải len hình vuông từ cái hộp đựng nhẫn, Macphee trải nó ra trên cái bệ rèn và nhẹ nhàng đặt một tá những chiếc nhẫn lên trên. Evie cúi người tới gần hơn để nhìn chúng. Những chiếc nhẫn, tất cả đều bằng vàng với rất nhiều kích cỡ và kiểu dáng, được chế tạo rất tinh vi và thanh nhã. Thật khó tin khi chúng lại được tạo ra từ hai bàn tay đồ sộ với những ngón tay to lớn của người thợ rèn. “Cái này là hình ảnh cây kế và những sợi dây bện,” Macphee nói, cầm lên cho nàng ngắm. “Đây là hình mẫu một chiếc chìa khóa, và cái này, một bông hồng Shetland.”
Evie cầm lên một chiếc nhẫn nhỏ nhất trong số đó và thử lên ngón tay áp út của bàn tay trái. Nó vừa khít. Đưa nó lên gần mắt hơn, nàng nhìn ngắm những họa tiết trên bề mặt. Đó là chiếc nhẫn đơn giản nhất trong hộp, một cái nhẫn trơn bằng vàng tao nhã với hàng chữ khắc Tha Gad Agam Ort. “Nó có nghĩa là gì vậy?” Nàng hỏi Macphee.
“Nó nói ‘Tình yêu ta trao người’.”
Chẳng có một âm thanh hay cử động nào từ St. Vincent. Evie đỏ mặt trong sự im lặng ngượng nghịu theo sau đó, và tháo chiếc nhẫn ra, giờ nàng hối hận vì đã biểu lộ sự thích thú với những chiếc nhẫn. Cảm xúc của câu nói đó thật quá lạc lõng trong buổi lễ vội vàng. Nó như nhấn mạnh hôn nhân này là một trò hề rỗng tuếch. “Tôi không nghĩ là tôi muốn một cái nhẫn,” nàng lẩm bẩm, nhẹ nhàng đặt nó lại trên lớp vải.
“Hai ta sẽ lấy nó,” St. Vincent nói thế khiến nàng sửng sốt. Anh cầm chiếc nhẫn vàng lên. Evie nhìn anh với đôi mắt mở to, và anh nói thêm cộc lốc, “Chúng chỉ là những từ ngữ. Chẳng có ý nghĩa gì hết.”
Evie gật đầu và cúi gằm đầu xuống, mặt nàng vẫn đỏ gay gắt.
Macphee cau mày nhìn cả hai người họ và giật giật những sợi râu quái nón bên má phải. “Các cô gái,” ông gọi hai đứa con gái của ông với một sự hào hứng đầy quyết tâm, “Chúng ta phải được nghe một bài hát từ các con ngay bây giờ.”
“Một bài hát—“ St. Vincent phản đối, và Evie kéo cánh tay anh.
“Hãy cứ làm theo ý họ,” nàng thì thầm. “Ngài càng tranh cãi thì nó chỉ càng kéo dài thêm thôi.”
Lầm bầm chửi thề, St. Vincent nhìn chăm chú vào cái bệ rèn, trong khi hai chị em gái ngâm nga một khúc ca đồng điệu đã được luyện tập.
Ôi, tình yêu của ta là một bông hồng đỏ, đỏ thắm
chớm nở trong tháng sáu
Ôi, tình yêu của ta như một khúc tình ca
Xướng lên ngọt ngào trong bản hòa âm
Xinh đẹp như em, cô gái xinh xắn của ta,
Ta quá đắm chìm trong tình yêu
Và ta vẫn sẽ yêu em, người yêu dấu
Cho đến khi mọi biển cả trên đời khô cạn...
Lắng nghe hai con gái của mình với niềm tự hào rạng ngời, người thợ rèn đợi cho đến khi nốt nhạc âm vang cuối cùng kết thúc, và rồi ông khen ngợi chúng không tiếc lời. Ông quay sang hai người đang ở bên bệ rèn và nói vẻ trang trọng, “Giờ ta phải hỏi hai người điều này: cả hai đều vẫn còn độc thân chứ?”
“Đúng vậy,” St. Vincent trả lời ngắn gọn.
“Và ngài có một chiếc nhẫn cho cô gái chứ?”
“Ông vừa mới—“ St. Vincent ngừng lời với một câu chửi rủa lầm bầm khi đôi lông mày rậm của Macphee nhướng lên trông đợi. Rõ ràng là nếu họ muốn buổi lễ hoàn thành cho xong, họ sẽ phải theo sự chỉ dẫn của người thợ rèn. “Có,” anh gầm gừ. “Ta có một cái ở ngay đây.”
“Vậy thì đeo vào ngón tay cô gái, và chắp tay ngài với tay cô ấy.”
Evie cảm thấy chóng mặt khi nàng đứng đối diện với St. Vincent. Khoảnh khắc anh trượt chiếc nhẫn vào ngón tay nàng, trái tim nàng bắt đầu đập quá nhanh, tạo thành những dòng chảy tạo bạo của điều gì đó vừa không phải sự háo hức cũng không phải nỗi sợ, nhưng là một cảm xúc mới mẻ khiến cho các giác quan của nàng nhạy lên đến mức không thể chịu nổi. Cảm giác này, chẳng có ngôn từ nào có thể gọi tên nó. Sự căng thẳng bấu chặt lấy nàng và mạch đập thình thịch từ chối dịu đi. Hai bàn tay họ ép sát vào nhau, những ngón tay của anh dài hơn ngón tay nàng, lòng bàn tay anh mềm mại và nóng.
Đầu anh hơi nghiêng, gương mặt anh trùm lên trên nàng. Mặc dù anh chẳng có biểu hiện gì, một sắc hồng phớt lên xương gò má cao của anh và trải dọc theo sống mũi. Và hơi thở anh nhanh hơn thường lệ. Ngạc nhiên khi nhận ra nàng đã biết được điều gì đó thân mật như nhịp thở bình thường của anh, Evie nhìn đi nơi khác. Nàng thấy người thợ rèn nhận lấy một đoạn ruy-băng trắng dài từ một cô con gái, và nàng giật người khi ông quấn chặt nó quanh cổ tay sóng đôi của họ.
Một tiếng thì thầm không rõ nghĩa cù vào tai nàng, và nàng cảm thấy bàn tay kia của St. Vincent lướt lên bên cổ nàng, vuốt ve nàng như thể nàng là một chú chim non đang hoảng sợ. Nàng thả lỏng người với sự đụng chạm của anh, trong khi đầu ngón tay anh di chuyển trên da nàng với sự nhẹ nhàng tinh tế.
Macphee đang còn bận bịu quấn sợi ruy-băng quanh cổ tay họ. “Giờ chúng ta cột vòng dây lại,” ông nói, thực hiện với một vẻ thành thạo bay bướm. “Lặp lại lời ta, cô gái...’Ta đồng ý lấy chàng làm chồng.’”
“Ta đồng ý lấy chàng làm chồng,” Evie thì thầm.
“Thưa ngài?” Người thợ rèn giục.
St. Vincent nhìn xuống nàng, đôi mắt điềm tĩnh và sáng lấp lánh chẳng để lộ điều gì. Vậy mà nàng lại có cảm giác như anh cũng cảm nhận được sự căng thẳng lạ lùng, háo hức đang được kiến tạo quanh họ, một luồng điện mạnh mẽ như ánh chớp.
Giọng anh trầm và tĩnh lặng. “Ta đồng ý lấy em làm vợ.”
Sự hài lòng vang lên trong giọng của Macphee. “Trước Chúa trời và những người làm chứng, ta tuyên bố hai người là vợ chồng. Những con người đã được Chúa kết hợp không ai có quyền chia cách. Tất cả hết tám mươi hai bảng, ba đồng curon, và một silinh.”
St. Vincent rất khó khăn mới có thể rời mắt khỏi Evie và nhướng mày nhìn người thợ rèn.
“Năm mươi bảng cho chiếc nhẫn,” Macphee đáp trả câu hỏi không lời.
“Năm mươi bảng cho một chiếc nhẫn mà không có một viên đá quý nào sao?” St. Vincent hỏi lại chua chát.
“Đó là vàng ròng Scot,” Macphee nói, trông phẫn nộ vì giá cả hợp lí của ông lại bị nghi vấn. “Được khai thác từ những dòng suối của Lowther—“
“Và phần còn lại?”
“Ba mươi bảng cho nghi lễ, một bảng tiền thuê cửa hàng của tôi, một đồng gui-nê cho giấy hôn thú, tôi sẽ có ngai vào ngài mai, một đồng curon cho những người làm chứng”—người thợ rèn ngừng lại để chỉ về hướng những cô con gái đang cười khúc khích và nhún gối chào—“một đồng curon nữa cho những bông hoa—“
“Một đồng curon cho một đám hoa chết héo?” St. Vincent hỏi điên tiết.
“Tôi đã tặng hai người bài hát mà khôn thu phí,” Macphee thừa nhận một cách ân cần. “Ồ, và một đồng silinh cho sợi ruy-băng...mà hai người không được tháo ra trước khi tân hôn...nếu không vận rủi sẽ bám theo hai người từ Gretna.”
St. Vincent mở miệng để tranh cãi, nhưng sau khi liếc nhìn gương mặt kiệt sức của Evie, anh đút tay vào túi áo để lấy tiền. Những chuyển động của anh vụng về, vì anh thuận tay phải và lúc này chỉ có thể sử dụng được tay trái. Kéo ra một tấm séc và một vài đồng, anh quẳng chúng lên bệ rèn. “Đấy,” anh nói cộc cằn. “Không, đừng trả lại tiền thừa. Đưa chúng cho các con gái của ông ấy”—một âm vực châm biếm lẫn vào giọng anh—“cùng với lòng biết ơn của ta vì bài hát.”
Một bản điệp khúc những lời cám ơn bật ra từ Macphee và các cô gái. Được thêm cảm hứng, họ đi theo hai người ra đến cửa, hát lên đoạn nhạc hay nhất của bài hát hôn lễ.
Và ta sẽ vẫn yêu em, người yêu dấu
Cho đến khi mọi biển cả trên đời khô cạn...
@by txiuqw4