7.00 am
-Mai Mai, con có muốn đi mua sắm với mẹ không?- tiếng mẹ cô vong vào từ phòng khách
-Vân, có ạ- Vì không muốn ngồi trong nhà đắm chìm với dòng suy nghĩ hỗn độn, cô đồng ý ra ngoài với mẹ
Trong khi mẹ cô bận rộn mua sắm hết thứ này đến thứ nọ, Mai Mai chỉ rảo bước quanh siêu thị rồi vòng ra các khu phố ở ngoài
Khi đi qua 1 quán nhỏ, bất chợt
-Này cô gái- tiếng bà lão trong quán gọi vọng ra khiến cô dừng chân
Cô quay lại. Bà lão đang nhìn cô, ánh mắt đầy ma lực. Như 1 phản xạ, cô nhanh chóng bước vào quán. Cô ngạc nhiên khi thấy rất nhiều người chờ tới lượt mình xem bói mà bà lão lại gọi cô và mời cô ngồi kế bên bà.
Tay bà đặt lên má cô, vuốt nhẹ xuống cằm- 1 cử chỉ âu yếm mà chỉ những người thân mới làm. Mai Mai hơi sợ nhưng khi nhìn vào đôi mắt bà lão ấy có cái gì đó khiến cô tin tưởng
- Ta có thể thấy nỗi buồn lắng đọng trong đôi mắt cháu. Nhưng tại sao cháu lại buồn như thế khi luôn có 1 người yêu cháu hơn cả bản thân mình bên cạnh
Mai Mai giật mình. Tuy tin vào số mệnh nhưng cô không tin vào lời phán của 1 phù thủy ( cái này là cách gọi riêng của Mai Mai. Tất cả thầy bói cô đều gọi là.........phù thủy. Bó tay ! +.+)
Nhưng lần này khác, bà lão ấy nói đúng
- Cháu gái, chon 1 quân bài đi
Dù không muốn lắm nhưng cô cũng nhắm mắt rút bừa 1 quân bài. Là hình trời mưa
Bà lão nhìn quân bài và rồi nhìn vào quả cầu pha lê đặt trước mặt, miệng lầm rầm câu gì đó ( kiểu này không khéo là phù thủy thật ^^)
- Cháu có tin vào số mệnh không?
-Dạ có
-Được rồi, cháu nghe nhé. Tối nay, trời nhất định sẽ mưa. Cháu hãy ra ngoài, 1 con đường nào đó mà cháu thích. Nhưng đừng mang ô , đừng sợ ướt. Bởi chắc chắn sẽ có 1 người, đến hong khô tất cả. Đó là người cháu gắn bó cả đời minh!
Nói rồi bà tặng cô lá bài cô vừa rút. Mai Mai ngoảnh lại, nhìn bà lão. Bà ấy đang mỉm cười nhân hậu, đưa mắt nhìn cô , ánh mắt hiền từ nhưng bí ẩn
Dường nhủ qua ánh mắt đó , bà ấy muốn nói với cô hãy đừng chần chừ nếu không cô sẽ đánh mất hạnh phúc của đời mình !
Ngồi trên xe ô tô với mẹ trên đường về nhà, cô thẫn thờ tựa đầu vào ô cửa kính xe. Cô đang miên man trong dòng suy nghĩ về bà lão ấy, về những gì bà ấy nói
Sau cả buổi chiều suy nghĩ rất lâu, cô quyết định không tin vào cái điều kì ảo ấy
Tối, ăn cơm, ngủ sớm
Nhưng cô không tài nào ngủ nổi. Cái ánh mắt ấy, cái nụ cười ấy của bà lão thật ma mị. Nó ám ảnh cô. Và rồi cô đi ra ngoài 1 mình lúc trời tối như thế
Khẽ bước những bước thật chậm trên con đường mà cô yêu nhất - 1 con đường khá vắng vẻ. Trời không mưa. Mai Mai đột nhiên bật cười. Cô thấy mình thật ngốc khi tin cái lời ấy
Nhưng cô không đi về vì cô đang hi vọng, 1 hi vọng mong manh rằng biết đâu ngày hôm nay 1 phép màu nào đó đưa Tử Long đến bên cô
Để cô có thể ôm anh ấy trong 1 cái ôm ấm áp để xóa đi cái nỗi nhớ nhung trong lòng cô....
Để cô có thể trách anh ấy đã để cô chờ đợi 1 mình buồn bã và tẻ nhạt như thế nào.....
Để cô có thể được nhìn anh ấy thật lâu, được chạm vào mái tóc, đôi hàng mi dài cong mà bao cô gái phải ghen tị.......
Lá buồn rơi 1 chiều mưa
Gió nghiêng nghiêng ướt đường thưa bóng người
Mái hiên nào cũng chật rồi
Mình em ngơ ngẩn bồi hồi tìm anh
(Chiều mưa -Hoàng Thị Minh Khanh)
Đang mải suy nghĩ thì trời mưa. Mưa rào. Mai Mai ngạc nhiên vô cùng. Chỉ vừa mới nãy thôi trời vẫn còn trong mà giờ lại đổ mưa.Vì bây giờ là mùa hè mưa bất ngờ thế cũng phải. Mưa đang hắt lên mái tóc cô Gió ....lạnh đến run người.
Mưa mà không báo trước
Em sững lại như cây
Cứ đội trời mà bước
Như là cô bé say
Cơn mưa giăng lưới nhện
Bất thần vây bọc em
Như ngày nào anh đến
Mối-tình-đầu-thần-tiên!
(Cùng cơn mưa-Lê Thị Kim)
1 vài người trên đường đang dáo dác tìm chỗ tránh mưa. Mai Mai giật mình sợ sệt khi nghĩ rằng 1 vài người bên kia, biết đâu, nhìn thấy cô 1 mình sẽ chạy sang làm gì đó để "hong khô tất cả" như cái lời bà lão kia nói. Rồi cô và cái người đó sẽ thành 1 cặp ư? 1 người không quen biết gì ư?
Và thế là cô ấy chạy, chạy rất nhanh, cô đang cố gắng vùng vẫy để thoát khỏi cái gọi là số mệnh đáng ghét này. Giống như 1 kẻ đang cố gắng thoát khỏi bùn lầy nhưng càng giãy giụa càng lún sâu.
Nhưng làm sao thoát nổi khi cái định mệnh ấy đang đến
Ngày càng gần......
Ngày càng gần......
Bất chợt tiếng còi xe ô tô inh ỏi ở phía sau khiến tim cô như nhảy ra ngoài. Ánh sáng đèn chói quá, đèn đường lại thưa. Cô chỉ nhìn thấy 1 cái bóng cao lớn, cầm 1 chiếc ô nhanh chóng tiến lại phía cô.Dáng hình ấy quen quá !
" Là anh phải không , Tử Long ?" -tiếng lòng cô đang thổn thức
" Trong cuộc sống , đôi khi có những cái ta mong muốn nó lại không đến. Nhưng hãy đừng vội sụp đổ, biết đâu cái đến ngày hôm nay lại là 1 định mệnh tuyệt vời" -Belle princess
Thật là đau khổ biết bao nếu người cô gặp không phải là Tử Long! Phải ! Người đang tiến đến bên cô không phải là Tử Long, không ai khác đó là Lạc Dương!
Mai Mai choáng ngợp. Đây thật sự là cái người sẽ lau khô nước mắt cho cô cả đời này ư?
Là người sẽ làm lành lại vết sẹo trong lòng cô , làm lành lại cái trái tim đang vun vỡ từng ngày của cô ư?
Đôi mắt cô thẫn thờ, khuôn mặt bắt đầu tái đi
- Mai Mai, em bị sao vậy?. Anh gọi em muốn rát cả họng mà em cứ chạy như ma đuổi ấy- Lạc Dương cười hiền đặt tay lên má cô sửng sốt - Em lạnh quá này, lên xe anh đưa em về
Lạc Dương kéo tay Mai Mai thật nhanh về phía xe ô tô nhưng cô cứ đứng ở đó như thể chân bị chôn bằng bê tông vậy
Bực mình quá, Lạc Dương vứt chiếc ô xuống chạy lại phía Mai Mai ,bế thốc lên
-Em cứng đầu thật đấy ! Nếu bị ốm anh sẽ đánh em thêm đấy, biết chưa?!
Lạc Dương rút chiếc khăn mùi xoa trong túi ra. Anh lau mái tóc, khuôn mặt ướt đẫm nước mưa của Mai mai. Ân cần và dịu dàng vô cùng!
Chính cái giây phút ấy đã khiến Mai Mai đưa ra 1 quyết định , 1 quyết định liên quan đến cả cuộc đời cô.
- Lạc Dương, anh đã cầu hôn em và em đã từ chối phải không? Anh còn muốn cưới em không?
Nếu còn ý định đó thì bây giờ em sẽ trả lời anh răng em đồng ý - Mai Mai nhìn thẳng vào mắt Lạc Dương, nói rõ rành từng chữ một
Trái tim Lạc Dương như ngừng đập.
1s...
2s...
3s...
4s...
Và phải đến giây thứ 5 Lạc dương mới kịp hoàn hồn , trở lại với thực tại
Anh không tin nổi vào mắt mình nữa , cô ấy đang ngồi đây, trước mặt anh và nói rằng cô ấy đồng ý.Anh sung sướng đến phát điên lên!
Mở tung cửa xe, Lạc Dương chạy như bay ra ngoài ,hét lớn trong tiếng mưa rào rào:
- Cô ấy đồng ý rồi!!!!!!!
Giây phút này đây dù cứ như đang ở trên mây, Lạc Dương vẫn có thể nhận ra rằng Mai Mai đồng ý không phải vì yêu anh, quên đi Tử Long.
Nhưng anh không hề buồn vì anh biết điều này có nghĩa là cô ấy cho anh cơ hội làm cô hạnh phúc!
Lính gác trước ngưỡng cửa trái tim của cô ấy đã phải nhường đường cho anh đi để anh tiến đến gần hơn. Chỉ 1 thời gian nữa thôi, anh sẽ tìm ra mật mã của cánh cửa ấy . Tất cả vẫn còn là 1 ẩn số , là câu đố lớn của đời anh . Nhưng anh nhất định sẽ có cách giải. Nhất định thế!
......
Trong khi đó Mai Mai đang ngồi trong xe ô tô thầm thì với những hạt mưa
- Lạc Dương, em nợ anh , nợ anh cả thế giới này! Có thể là không đủ đâu nhưng anh hãy chấp nhận sự đền ơn này của em.......
Lạc Dương, anh là định mệnh của đời em ......., có lẽ nào..........??????!!!!!!
@by txiuqw4