Ngày hôm sau, qua một đêm mệt mỏi với dòng suy nghĩ nặng trĩu, Mai Mai trở lại là chính mình. Cô không muốn bận tâm đến hai chữ : “tình yêu” nữa. Cô mặc cho nó đến đâu thì đến. Thôi không nhớ về Lạc Dương, cũng không hi vọng gì ở Tử Long. Việc trước mắt là dốc toàn tâm vào công việc đã
Dậy thật sớm, sửa soạn lại đồ, cô lái xe ô tô đến căn hộ của Tử Long – một khu nhỏ, khá kín, bề ngoài có vẻ như nhà bỏ hoang nhưng bên trong thì thiết kế sang trọng khác hoàn toàn
Cửa phòng vẫn mở, Tử Long đang nằm gục bên bàn làm việc. Anh ấy ngủ, nét mặt mệt mỏi. Cô bỏ túi xách xuống kéo ghế lại gần anh. Cô ngồi đó, hai tay chống cằm nhìn anh chăm chú
Bất giác cô bật cười. Tuy mặt có chút mệt mỏi nhưng gương mặt thì đáng yêu kì lạ. Tử Long và Lạc Dương không chung một dòng máu nhưng có nhiều nét giông nhau vô cùng. Người nào không biết tưởng họ là hai anh em. Đặc biệt là lúc ngủ thì cái nét trẻ con không lẫn vào đâu được
Cô thích ngắm cả hai người vào lúc ấy. Đã có nhiều lần cô ngồi lì cả tiếng đồng hồ chỉ để ngắm Lạc Dương ngủ gật ở bàn làm việc. Kết quả là đến lúc anh ấy tỉnh cô bị cốc mấy cái vào đầu vì cái tội…….mê trai ngắm mỏi mắt mà không đánh thức người ta dậy
Cô đưa cánh tay lại gần khuôn mặt Tử Long, chạm nhẹ vào đó cô cảm thấy tay mình như có dòng điện đi qua. Có lẽ là dòng điện của nỗi nhớ, của quá khứ
Thấy Tử Long hơi cựa mình cô vội rụt tay lại, quay nhìn hướng khác, mặt đỏ ửng lên. Tử Long thoáng ngạc nhiên. Anh nhìn bộ dạng của cô mà không khỏi phì cười. Mặt thì đỏ, những ngón tay đan vào nhau một cách vụng về đang vặn vẹo
-Đến rồi sao không gọi anh? Anh ngủ quên, mệt quá!
-“…….” –Mai Mai mặt đỏ như cà chua chả biết nói gì đành ngồi im re
-Ha ha. Hình như trong nhà có quả cà chua xinh đẹp thì phải? ! – Tử Long phá lên cười –Thôi , ngồi chờ anh lát nhé
Sau khi sửa soạn lại quần áo đầu tóc Tử Long tiến đến bên bàn làm việc đưa cho Mai Mai một xấp tài liệu dày cộp cho Mai Mai. Thấy cô nhăn nhó anh động viên
-Hi hi, baby cố lên! Việc nhiều lắm đấy. Chỗ này mới là báo cáo tài chính của mấy năm trước thôi, còn nhiều lắm. Baby xem hết rồi báo cáo cho anh những điểm đáng ngờ nhé! Việc này chắc không khó với em nhỉ chỉ hơi vất vả thôi. Baby học thanh toán quốc tế rồi còn gì –Tử Long cười trấn an cô
Mai Mai cũng tạm yên tâm sau lời động viên của anh. Cô chăm chú xem từng chút một rồi ghi lại một cách cẩn thận.
Tuy cố làm nhưng cái nét mặt phụng phịu con nít của cô thì không thể nào mà giấu được. Điều đó khiến Tử Long đang làm việc nhìn thấy cô cũng phải bật cười vì sự đáng yêu của cô……..
11 giờ 30 phút trưa
Mệt mỏi chán nản, mắt muốn nổ tung đầu óc làm việc hết công suất, Mai Mai ngủ gật trên ghế sofa. Tử Long nhìn cô lắc đầu ngán ngẩm và cười tủm tỉm. Tiến gần đến bên cô. Anh tựa đầu vào ghế sofa định nhắm mắt lại nhưng không hiểu sao lại quay sang liếc nhìn cô một cái
Làn da trắng mịn như bột, gương mặt bầu bĩnh như trẻ con làm anh không thể kiềm chế nổi mình mà đặt lên má cô một nụ hôn thật khẽ và nhanh.
Anh đã đấu tranh tư tưởng rất nhiều mới làm thế. Cảm giác tội lỗi với người yêu là rào cản với nụ hôn ấy. Nhưng khuôn mặt đó hút hồn anh khiến anh mất hết lí trí, đầu óc tê liệt
Anh ngây dại trước vẻ đẹp thánh thiện của thiên thần. Và anh đã trở thành một con chiên ngoan đạo trao cho người con gái kia cả linh hồn mà quên đi người yêu của mình
Nhưng hiện tại lại hiện ra trước mắt anh, cánh cổng đến thiên đường đã đóng lại. Anh phải đối diện với nỗi thèm khát điên rồ của bản thân. Anh khao khát dành được trái tim của Mai Mai trong khi biết rằng cô đã có chồng chưa cưới và anh cũng đã có người yêu
Anh căm hận bản thân chỉ thiếu điều phá tung tất cả mọi thứ. Anh cố gắng kiềm chế cơn giận đó để khỏi đánh thức giấc ngủ của thiên thần. Anh nhìn cô khẽ thở dài
Bờ mi dài cong đang khẽ rung lên, lông mày nhíu lại, môi mấp máy câu gì đó không rõ. Có lẽ cô đang trải qua một cơn ác mộng. Tử Long nhìn thấy cô như vậy lòng anh bất chợt nhói đau .
Người con gái anh vừa quen vài ngày kia tại sao lại ảnh hưởng tới tâm trí anh đến vậy? Anh không hiểu nổi. Đang suy nghĩ miên man thì chợt Mai Mai vùng dậy khiến Tử Long giật bắn mình
-Không….không…..đừng…….-Mai Mai hét lên, mồ hôi lấm tấm trên trán
-Sao vậy? Em gặp ác mộng à, baby? –Tử Long lo lắng hỏi.
Đáp lại câu hỏi của anh chỉ là một cái lắc đầu khẽ. Đôi mắt cô nhìn ra cửa sổ, một nỗi buồn vời vợi vây kín. Tử Long không dám hỏi nữa. Anh cũng im lặng. Khi cả gian nhà đang trầm xuống như thế thì có tiếng chuông kính koong ngoài cửa. Tử Long vội vã chạy ra mở cửa
-Tử Long, em mang cơm trưa cho anh này –vừa nói người con gái ấy vừa ôm chầm lấy Tử Long
Không hiểu sao Tử Long lại thấy ngượng ngùng đến thế có lẽ là vì có Mai Mai ở đây. Nhận ra đây là cô gái mình gặp đi cùng với Tử Long trên chiếc xe đạp lần trước, Mai Mai đoán ngay đây là người yêu mới của anh
Mai Mai ngoảnh mặt đi hướng khác để khỏi phải trông thấy thêm gì nữa. Cô cắn môi cam chịu
-Ai đây anh? – người con gái ấy hỏi
-À…. Đây là Mai Mai trợ lí mới của anh –Tử Long ấp úng trả lời
Mai Mai ngước nhìn cô gái kia, nuốt nước mắt vào lòng,nở một nụ cười tươi nhất có thể. Cô gái kia cười tươi rói trông rất xinh đẹp.
-Chào em Mai Mai, chị là Elina. Rất vui được gặp em ! - cô mỉm cười thân thiện rồi đưa tay ra phía trước khẽ nắm lấy tay Mai Mai một cách tự nhiên
Mai Mai ngạc nhiên trước khả năng nói tiếng việt của Elina. Cô phát âm cực chuẩn, đúng ngữ điệu và sắc thái biểu cảm. Đang chưa hết bất ngờ thì tiếng cười của Tử Long lại làm cô thắc mắc
Anh vừa cười lớn vừa gõ nhẹ vào trán Mai Mai một cái
-Ha ha, baby có người kêu em bằng em kìa –câu nói của Tử Long làm cả Mai Mai và Elina khó hiểu
-Ha ha, đúng là baby có khác, Elina kém em hai tuổi đấy ngốc !
Lại một lần nữa cẩ Mai Mai và Elina ngớ người. Elina rất xinh xắn, cũng không phải là già hơn so với tuổi 20 nhưng so với Mai Mai thì cô có nét chín chắn và già dặn hơn. Mọi người nhìn vào đều có thể nghĩ Elina là chị
Elina sở hữu một khuôn mặt đẹp với đường nét của một thiếu nữ Châu Á.Nhưng khuôn mặt thiên thần ấy dường như có thoáng hiện sự chai sạn của cuộc đời, sự bươn chải khó khăn trong quá khứ. Khác hoàn toàn với Mai mai –cô tiểu thư được cưng chiều từ nhỏ, không phải lo toan bất cứ chuyện gì cả
-Ưm….m… xin lỗi chị nhé. Em không biết –Elina lúng túng
-Không sao đâu. Nếu em thích gọi nhau như bạn bè cũng được. Chị không quan tâm
-Thôi, em thích gọi chị hơn –Elina cười tươi
-Này, Elina, em bảo mang đồ ăn đến cơ mà? Lấy ra đi. Anh đói. –Tử Long gắt lên phá tan cảm hứng “tám” của hai cô gái kia
Elina mở hộp thức ăn ra, toàn là thứ ngon mà không phải là đi mua mà cô ấy tự nấu. Hơn thế nữa, Tử Long còn bảo đó toàn là món anh ấy thích . Mai Mai nhìn thấy thế thì bất chợt chạnh lòng. Cô không biết nấu ăn cũng không hiểu sở thích ăn uống của Tử Long và Lạc Dương
Cô vô tâm, lúc nào cũng nhõng nhẽo đòi hỏi người khác trong khi cô chưa bao giờ để ý đến họ
-Mai Mai, em ăn đi, sao ngồi không thế? – Tử Long hỏi – Người yêu anh tự tay nấu đấy nhé. Ngon cực –Anh cười híp mắt rồi lại cắm đầu ăn tiếp
Cái từ “người yêu” khiến cổ họng Mai Mai như nghẹn lại. Cô không nuốt nổi thứ gì
“Tại sao anh quên em?
Tại sao anh có thể gọi “người yêu” trước mặt em
Tại sao anh có thể nói ngọt ngào đến mức khiến ai đó đau lòng
Anh tàn nhẫn lắm anh biết không?”
Mai Mai đành ngồi nhìn hai người họ ăn với nhau. Tuy có ghen nhưng ngọn lửa ấy không mạnh mẽ lắm, cô có thể kiềm chế được. Và cũng bởi thái độ của Elina không làm cô ghét được.
Elina không trẻ con như những cô gái bằng tuổi. Cô không nhõng nhẽo gắp đồ ăn rồi bắt Tử Long mở miệng để cô đút cho.Cô chỉ ngồi nhìn anh ăn và cười một mình.
Elina rất trầm tĩnh. Con người như thế Mai Mai không thể nào mà ghét bỏ được. Mà hơn nữa còn có chút gì đó đáng thương
-Bây giờ em đang làm gì? –Mai Mai quay sang nói chuyện với Elina
-Em mới về Việt nam, hiện tại em chỉ là phục vụ trong một cửa hàng ăn nhỏ thôi –giọng cô bất chợt trùng xuống, đôi mắt ẩn chứa một nỗi buồn xa xăm –Em không được học hành tử tế vả lại em cũng chẳng thông minh………..
Mai Mai ngạc nhiên trước lời nói ấy. Cô gái là người yêu mới của Tử Long kia, hẳn đã có một quá khứ sóng gió. Mai mai thấy thương Elina vô hạn.Tử Long vội nắm chặt lấy tay Elina, cố trấn an để ngăn giọt lệ từ khóe mắt cô ấy trào ra
-Elina, em đừng nói thế. Chuyện đó không hề quan trọng
Elina buông tay Tử Long ra
-Em không khóc đâu. Anh đừng lo. Thôi, em về đây.Anh chị ở lại làm việc nhé!
Nói rồi Elina sắp xếp đồ đạc ra về. Cuộc gặp gỡ ngắn ngủi này để lại trong lòng Mai Mai bao suy nghĩ hỗn độn. Cô thấy được tình cảm họ dành cho nhau thật lớn. Cô cũng cảm thấy buồn lòng trước người con gái kia
Trong phút chốc cô nhận ra những điều lạ kì, chỉ một nét thôi đủ khẳng định một tâm hồn. Elina thánh thiện và đáng thương. Cô không muốn thành kẻ thứ ba chia rẽ họ , cướp đi niềm hạnh phúc có lẽ là duy nhất của cô gái tội nghiệp kia. Trong cô thoáng có ý nghĩ: “Hay là từ bỏ??????”
@by txiuqw4