Anh chậm rãi nhấn nút nghe.Vừa áp sát điện thoại vào tai anh đã chói tai bởi giọng nói oang oang phía đầu dây bên kia.Đó không phải giọng Elina mà là của bác Bảo –phục vụ phòng Tử Long thuê riêng cho Elina
-Sao cậu không nghe máy hả? Tên chết tiệt kia.Elina sắp chết rồi đấy –không thể nén được nỗi xúc động bà ấy thét lớn với Tử Long
Nghe đến đấy Tử Long bàng hoàng vô cùng,anh suýt nữa đánh rơi điện thoại,môi anh mấp máy không nên lời
-A lô.Này cậu có phải Tử Long không hả? –tiếng người phụ nữ ấy lại vang lên
-Dạ ……dạ……phải –Tử Long lắp bắp –Làm ơn cho cháu biết ………..có chuyện gì xảy ra,cô ấy hiện đang ở đâu
-Cậu mau đến bệnh viện trung tâm thành phố phòng cấp cứu đi
Chỉ đợi có vậy,Tử Long vội vội vàng vàng lao ra cửa.Trước khi đi anh không quên gọi Mai Mai
-Mai Mai,Elina gặp chuyện không hay rồi
Thấy vậy Mai Mai vội bật tung cửa chạy nhào ra quên đi nỗi hoảng loạn khi nãy. Tử Long đã ở trên xe rồi,anh đang định phóng đi thì Mai mai chặn lại
-Khoan đã,anh mở cửa cho em đi với
Tử Long mở cửa xe, Mai Mai nhanh chóng trèo lên.Chưa kịp thắt dây an toàn thì Tử Long đã nhấn ga hết cỡ lao đi với tộc độ chóng mặt như muốn xuống mồ vậy.Chiếc xe phóng vun vút,để lại trong không trung những tiếng rít của gió và bụi đường
Khuôn mặt anh chất chứa một nỗi đau vô cùng lớn.Mắt anh đỏ hoe như sắp khóc.Mai Mai không hiểu chuyện gì xảy ra nhưng nhìn thái độ của anh cô biết nó thực sự nghiêm trọng
Cô không dám hỏi anh vì sợ nếu hỏi anh sẽ không thể kiểm soát được mình lao xe đâm lung tung thì tính mạng cả hai sẽ nguy hiểm
Cô lo cho Elina quá,bụng cứ cồn cào cả lên.Cô cũng đau lắm bởi không biết từ khi nào cô đã coi Elina như chị em ruột thịt với mình.Không khí căng thẳng vô cùng
5 phút sau ,họ có mặt ở bệnh viện thành phố. Họ nhanh chóng đi vào tìm đến phòng cấp cứu.Đang không biết sang trái hay phải thì bỗng có tiếng người gọi Tử Long
-Tử Long,qua bên này
Vừa gọi bà ấy vừa vẫy tay ra hiệu.Đó là bác Bảo,bác đứng trước cửa phòng cấp cứu,nét mặt lo âu vô cùng.Tử Long chạy nhanh đến bên bà ấy
-Bác,Elina bị sao? Giờ cô ấy như thế nào rồi?
-Lúc bác ra ngoài mua đồ về nhà đã thấy cô ấy nằm bất động trên sàn nhà rồi,bên cạnh là một lọ thuốc ngủ.Cô ấy uống quá liều.Bây giờ đang được cấp cứu trong kia,cũng chưa biết như thế nào –vừa nói bà ấy vừa khóc
Nghe đến đó Mai Mai và Tử Long bủn rủn cả chân tay.Elina đã tự tử ư? Hẳn rằng cô ấy đã đau lòng lắm mới tìm đến cái chết.Cửa phòng cấp cứu vẫn đóng im lìm,Elina đang được rửa ruột. Đầu óc Tử Long cứ rối tung cả lên. Anh ngồi trước cửa phòng cấp cứu,cúi gằm mặt xuống
Môi anh run lên bần bật.Anh sợ sẽ chẳng còn cơ hội được goi cái tên “Elina” nữa.Cô ấy không còn là người yêu của anh nữa nhưng không phải vì thế mà anh không yêu thương cô ấy nữa. Elina vẫn rất quan trọng với anh
Anh không xác định rõ được liệu anh có hoàn toàn coi cô ấy như em gái hay không nhưng anh hiểu cô ấy rất quan trọng với anh và lúc này anh sợ mất cô hơn bất cứ lúc nào hêt.
Thật sự sợ. Rất sợ.Có cái gì đó cứ nghèn nghẹn trong cổ anh khiến anh muốn nấc lên mà không làm nổi.Tim anh đau nhói khi bất chợt hình ảnh Elina đang cười vui vẻ hiện lên trong đầu.Anh bỗng cười nhạt rồi lẩm bẩm một mình một cách đau khổ
“Elina,cô gái ngốc,sao em lại dại dột thế chứ? Em có thể giết anh cũng được.Anh đã tệ bạc với em thế cơ mà.Sao lại muốn kết liễu đời mình chứ?”
Và cứ thế,cứ thế anh cứ lặp đi lặp lại cái câu nói đó.Mai Mai đứng dựa vào tường,thấy anh cứ lẩm bẩm như người điên như thế,cô biết anh đau đớn lắm.Cô cố gắng kìm nén không khóc nhưng không hiểu sao nước mắt cứ tự tuôn rơi không thể ngăn nổi.
Cô thương Tử Long và Elina quá! Nhưng cô lại chẳng biết làm gì vào lúc này để xoa dịu vết thương kia.Mai mai tiến gần lại chỗ Tử Long ngồi, cô để đầu anh dựa vào vai mình.Cô chỉ có thể làm được như thế thôi,chỉ biết để anh mượn bờ vai nhỏ bé của mình thôi.
Thấy hành động kì quặc của Mai Mai,Tử Long vội ngẩng đầu dậy nhưng Mai Mai đã giữ anh lại nhìn anh một cách điềm tĩnh và tự tin
-Anh cứ dựa vào vai em đi –rồi cô lại đặt đầu anh lên vai mình
Đây là lần đầu tiên Tử Long dựa đầu vào vai một cô gái.Bờ vai gầy và nhỏ bé ấy thật kì diệu.Nó khiến anh bình tĩnh trở lại,mang đến cho anh sự thanh thản bình yên và nhẹ nhàng
-Cảm ơn em –Tử Long nói khẽ
-Không có gì đâu. Đây là việc em nên làm
Rồi cả hai lại tiếp tục im lặng hồi lâu.Mai Mai chợt nghĩ nguyên nhân Elina tự tử chắc chắn là do cô rồi.Cô cảm thấy ân hận lắm.
Cô cứ nghĩ rằng Elina rất mạnh mẽ rồi cô ấy có thể sống tốt được.Mai mai đã ích kỉ chỉ nghĩ cho mình,chỉ muốn một mình mình được hạnh phúc.Nhưng Elina thực sự rất yếu đuối,cô ấy đã bị tổn thương nặng nề.Mai mai nghĩ điều tốt nhất cô có thể làm bây giờ là rời xa Tử Long
-Tử Long,em nghĩ em đã sai rồi.Em ………..em sẽ……..
Không để Mai mai nói hết câu Tử long đã bật người dậy,nắm lấy bàn tay cô đặt lên ngực mình rồi xoay cô về phía đối diện mình
-Lần trước khi em từ chối lời cầu hôn của anh,em đã thấy trái tim anh chảy máu đúng không? Nếu em rời xa anh thì nó sẽ biến thành tro luôn đấy! Anh đã yêu em tới hai lần. Em nghĩ đi, liệu có mấy ai yêu cùng một người con gái tới hai lần không? Như thế vẫn chưa đủ ư?
- Không…………không phải…………Nhưng……..Elina………
Lại không để Mai mai nói hết anh đã vòng tay ôm lấy cô
-Đừng nói gì nữa,anh không cho phép anh rời khỏi anh đâu,baby!
-“……………….”
-Hãy tha thứ cho anh về việc anh đã làm với em.Anh biết anh sai rồi.Tha thứ cho anh nhé? Anh không muốn mất em đâu
-Em không giận anh.Nhưng đừng bao giờ làm thế với em nữa.Em sợ
-Thật sao? Em không giận anh ư? Anh hứa sẽ không bao giờ làm điều đó với em nữa.Đừng rời xa anh nhé?
-Mọi thứ còn phụ thuộc vào Elina nữa –Mai Mai trả lời gọn lỏn
Câu nói của cô làm Tử Long thấy hơi hụt hẫng nhưng anh cũng không dám đòi hỏi hơn gì ở cô nữa. Cô ấy không giận anh là tốt lắm rồi. Anh tạm gác chuyện ấy lại. Điều làm anh đau khổ và lo lắng hơn bây giờ là elina
Lâu quá rồi mà chưa thấy có động tĩnh gì.Nếu cô ấy không qua khỏi thì chắc anh cũng sẽ không sống nổi mất.Đang mải suy nghĩ thì thấy cửa phòng cấp cứu bật mở.Khi bác sĩ vừa bước ra thì Mai Mai và Tử long cùng lao tới hỏi rối rít
-Bác sĩ, bác sĩ, Elina sao rồi?
-Cô ấy đã được rửa ruột, qua khỏi cơn nguy kịch rồi.Một lát nữa cô ấy sẽ tỉnh đừng để cô ấy phải suy nghĩ nhiều,chăm sóc vài ngày sẽ bình phục lại thôi –bác sĩ điềm tĩnh trả lời
Nghe thấy vậy Mai Mai và Tử Long thở phào nhẹ nhõm.Mọi nỗi buồn tan biến.Bây giờ chỉ còn việc chăm sóc cho cô ấy khỏe lại thôi.Thế là tốt rồi.Mai mai và Tử Long nhìn nhau mỉm cười thanh thản
-Anh vào với Elina đi,em về nấu cháo cho cô ấy
Cô đang định quay đi thì Tử Long đã nắm lấy khuỷu tay cô kéo lại,anh nhìn cô ngạc nhiên
-Em nấu?????
-Đừng coi thường em thế chứ! Em nấu cháo hơi bị ngon đấy.Anh đừng lo,cứ vào đi
Thấy cô có vẻ tự tin,anh cũng yên tâm để cô về và đi vào trong với Elina.Elina chưa tỉnh. Ánh nắng chiếu xuyên qua khung cửa sổ rọi vào trong phòng
Một thiên thần đang nằm trên giường bệnh.Khuôn mặt trắng bệch vô hồn.Hàng mi khép chặt im lìm không chút sức sống.Khẽ tiến đến gần cô,Tử Long kéo chiếc ghế lại ngồi xuống ngay bên cạnh.
Anh đặt tay lên gò má cô.Lạnh ngắt. Sự lạnh lẽo truyền khắp tay anh.Hơi thở yếu ớt phả vào bàn tay anh khiến anh bất giác run rẩy.Lướt nhẹ trên đôi môi cô,anh thấy nó khô rát.Lòng anh xót xa cô hạn.
Bất chợt mi cô khẽ rung rung,rồi dần dần mở ra.Hình ảnh cô nhìn thấy mờ ảo rồi mỗi lúc một rõ dần.Tử Long mừng rỡ khi thấy cô tỉnh,anh vội chồm lên,áp sát mặt cô,đôi mắt nhìn cô long lanh
-Elina……….. –anh gọi tên cô với niềm xúc động khôn tả
Elina đưa tay chạm nhẹ vào khuôn mặt anh rồi khẽ vuốt ve âu yếm.Cô cười thật tươi
-Cuối cùng thì em cũng thấy anh rồi.Em biết là em sẽ thấy anh trên thiên đường mà.Đúng là anh rồi –Elina vừa nhìn anh thật trìu mến rồi vòng tay ôm lấy anh
-Elina………….đây không phải thiên đường! –Tử Long nói chậm rãi
Cô ngỡ ngàng vội buông Tử Long ra.Cô đảo mắt nhìn xung quanh. Một màu trắng bao trùm lên tất cả.Tường trắng. Rèm cửa trắng.Cửa sổ sơn trắng.Giường trải nệm trắng. Chăn và cả áo của cô mặc nữa,đều là một màu trắng ảm đạm nhạt nhòa. Đây không phải thiên đường! Cô đã lỡ mất chuyến tàu lên thiên đường rồi
-A………a…….a………..tại sao các người không để tôi đến nơi tôi muốn?............A…….a…..tại sao ông trời lại bất công với tôi thế?
Elina hét thật lớn,cả người cứ giãy nảy lên.Cô giật phăng cái dây truyền nước đi.Tử Long nắm chặt hai tay cô,phải cố lắm mới giữ cô nằm yên được
-Elina,bình tĩnh đi em.Đừng thế nữa. Ừ,ừ,anh biết rồi,ông trời bất công với em.Nhưng em đừng có như thế này nữa được không? Nhìn anh đi
Tử Long hét thật lớn.Elina thôi không giãy giụa nữa.Cô nhìn và khóc.Nước mắt chảy thành từng dòng dài ướt đẫm khuôn mặt xinh đẹp
-Nhìn anh để làm cái gì?
-Em nhìn anh xem anh đã đủ đau khổ chưa? Đừng có như thế nữa.Anh lo lắm đấy.Nếu em xảy ra chuyện gì nữa thì anh không sống nổi đâu!
Nghe Tử Long nói thế,trong mắt elina hiện lên một nỗi kinh ngạc.Tử Long vẫn còn quan tâm đến cô thế cơ ư? Elina ngừng khóc,quay mặt đi,không nhìn Tử Long nữa,thỉnh thoảng nấc nhẹ.Cô không dám nhìn anh bởi cô sợ rằng nếu cứ đắm chìm mãi trong đôi mắt ấy cô sẽ không kiềm chế được mình mà rơi vào mê cung lần nữa
-Tại sao ông trời lại bất công với em thế chứ? Tại sao không để em chết đi cho rồi,sống làm gì cho khổ thêm
-em đừng nói thế. Vẫn còn rất nhiều người yêu quí em mà.Sao lại ngốc thế chứ? Ai lại uống thuốc ngủ quá liều chứ?
-Tại em thích
-Vẫn còn cãi ương được à?
Tử Long cười nhẹ, khẽ vuốt tóc cô nhưng Elina đã gạt tay anh ra
-Đừng đụng vào em
Rồi cô kéo chăn lên cao,quay lưng lại phía anh giả vờ ngủ.Thấy thái độ của cô,Tử Long hơi buồn.Anh bỗng cảm giác day dứt lạ.Elina muốn tự tử vì cô ấy hi vọng được gặp anh ,được làm người yêu cảu anh trên thiên đường.Ngây ngô đến thế cơ đấy!
Đôi lúc Elina rất chín chắn nhưng xét cho cùng cô cũng mới chỉ 20 tuổi.Cô đã làm một chuyện dại dột vô cùng.Điều khiến anh day dứt hơn cả là khi cô biết mình còn sống,cô đã hận ông trời rằng ông trời bất công với cô
Thế là đủ biết cái ham muốn………..được chết của cô nó mạnh mẽ đến nhường nào.Nhưng việc ông trời bất công với cô lại là vận may với anh.Dù cô có hận ông trời như thế nào thì anh vẫn cần một lời cảm ơn vận mệnh trời sắp đặt. Ông trời đã có mắt mà để cho cô sống
Nhưng anh cũng hận cái duyên trời định lắm. Tại sao lại để Elina gặp anh,rồi còn yêu anh –một kẻ tồi bằng thứ tình yêu cao cả.Anh tự nhận thấy mình không xứng đáng với tình yêu ấy
-Elina,anh thương em lắm đấy! Phải sống tốt thì anh mới vui được,cô bé ngốc à!
Tử Long nói rất nhỏ rồi đi ra ngoài cho Elina ngủ.Nhưng Elina đâu có ngủ.Cô đã nghe thấy hết nhưng gì Tử long nói.Một giọt nước mắt từ khóe mi trào ra
Lời nói của anh khiến cô bừng tỉnh và chưa lúc nào cô lại muốn sống như thế này. Cô phải sống,phải mạnh mẽ,phải vượt qua những khó khăn để ai đó mà cô yêu vô cùng sẽ được vui vẻ. CÔ nhận ra một chân lí,một lẽ sống rằng bởi vì anh ấy sống, cô sẽ sống
Staring out at the rain with a heavy heart It's the end of the world in my mind Then your voice pulls me back like a wake up call I've been looking for the answer Somewhere I couldn't see that it was right there But now I know what I didn't know Because you live and breathe Because you make me believe in myself when nobody else can help Because you live, boy My world has twice as many stars in the sky
Tử Long đi ra ngoài,lòng nhẹ nhõm hơn một chút.Dường như Elina không còn ý định tự tử nữa thì phải. Cô ấy còn dư sức cãi lại lời anh cơ mà! Có lẽ cô ấy vẫn còn muốn sống.Nghĩ thế anh khẽ mỉm cười
-Tử Long à!
Mai mai gọi thật lớn. Tử Long quay ra thì thấy cô đang xách một cái túi lớn,bên trong là gì thì không biết .Mồ hôi lấm tấm trên trán cô nhưng nét mặt có vẻ hứng khởi lắm
-Elina sao rồi anh? –cô vội vã hỏi
-Cô ấy không sao rồi.Sẽ khỏe nhanh thôi
-Vậy thì tốt rồi –Mai mai cười tươi lòng như trút được gánh nặng lo âu
Cô lúi húi mở cái túi xách to đùng ra,hai mắt sáng lên long lanh.Tử Long bất chợt nắm lấy tay cô
-Mai mai…………em…….còn giận anh không?
-Em nói giận bao giờ? –Mai mai nhìn anh ngơ ngác
-Thật không?
-Thật mà.Nhưng anh đừng bào giờ nhắc đến chuyện ấy nữa.Em không muốn nghe.Bây giờ anh về làm việc đi.Em sẽ ở đây chăm sóc cô ấy một mình.Anh không phải lo đâu.em sẽ chăm sóc Elina cẩn thận.Em nghĩ mình cần xin lỗi cô ấy…………….mà anh cũng nên nhanh chóng hoàn thành vụ này đi
-Anh đang cố đây
-Liệu có cố được không? Em nói anh đừng tự ái nhé! Anh không nên một mình làm rồi kéo dài mãi không xong.Anh có thể nhờ đến Lạc Dương mà đúng không?
Tử Long cứng họng.Cô ấy nói đúng.Có lẽ với tài năng của anh thì sẽ khó mà điều tra ra nổi.Lạc Dương rất giỏi.Anh biết.Nhưng anh lại cảm thấy vô cùng tự ái.Anh bị so sánh với tình địch của mình!
Cổ họng cứ nghẹn lại nhưng anh đành ngậm bồ hòn làm ngọt,quên đi chút tự trọng cuả bản thân để cứu tập đoàn của gia đình mình khỏi tay kẻ xấu
-Ừm,mai anh sẽ đến gặp Lạc Dương –giọng Tử Long vẫn có chút bực tức –Giờ anh về đây,em chăm sóc Elina nhé. À mà này,đưa cháo anh ăn thử.Nhỡ không ngon còn mua cái khác.KHông thể cho Elina ăn uống lung tung được
-Ơ, đừng có coi thường em thế chứ.Anh ăn thử đi này
Nói rồi Mai mai đút cho Tử Long một miếng.Anh gật gù rồi đưa ngón cái ra trước mặt cô vẻ thán phục khen hào sảng
-Ừm,ngon đấy.Thôi,anh về.Elina đang ngủ.Chờ lúc nào cô ấy tỉnh thì cho cô ấy ăn.Đừng đánh thức cô ấy vội
Mai Mai gật đầu.Cô xách túi đồ lích kích vào phòng bệnh nhân.Cô hơi giật mình khi thấy Elina đã tỉnh.Cô ấy đang nhìn ra khung cửa sổ như kiếm tìm điều gì đó
Thấy tiếng động Elina quay người lại thì bắt gặp ánh mắt đầy thương cảm của Mai Mai đang hướng về phía mình,cô hơi ngạc nhiên
-Chị đến đây làm gì?
Mai Mai tiến gần lại bên cô,kéo ghế ngồi xuống bên cạnh.Cô thấy hơi tự ái khi Elina nói thế.Nhưng cô không giận Elina vì cô hiểu người có lỗi là cô,người làm Elina đau khổ là cô.Dù cho Elina có nói hận cô,muốn giết cô thì cô cũng cam chịu
-Elina,chị xin lỗi.Chị không biết nói gì với em nữa.Thực lòng xin lỗi em…………
-Tôi không cần chị xin lỗi –Elina lạnh lùng
Mai Mai nuốt nước mắt vào lòng,cô mỉm cười thật dịu dàng
-Cháo vẫn nóng lắm.Em có thích ăn nóng ngay không? Hay là đợi lát nữa nguội?
-Tôi không ăn,chị mang về đi
-Elina à…………
-Đừng gọi tên tôi.Tôi không muốn thấy chị,mau về đi
Elina gắt lên,giọng sắc lạnh.Mai mai giật bắn mình khi nghe thấy Elina nói thế. Cô luôn nghĩ Elina rất hiền nhưng Elina đã đối xử hoàn toàn trái ngược với những gì cô nghĩ.Nhưng Mai Mai không dám giận,cô lủi thủi đi ra ngoài
Đóng cửa phòng bệnh lại,cô bắt đầu khóc. Cô không kìm nổi nước mắt. Cô không khóc vì uất ức mà vì đau lòng.Elina đã thay đổi hoàn toàn. Vậy là đủ biết cô ấy đã đau đớn đến mức nào
Mai Mai cứ nấc lên nghẹn ngào,lòng cô xót xa vô cùng.Bỗng nhiên cô có một linh cảm xấu về chuyện gì đó sắp xảy ra. Cô vội bật tung cửa phòng Elina ra. Cảnh tượng đập vào mắt khiến cô choáng. Elina đang cố gắng bước xuống giường,người có vẻ nghiêng ngả như sắp ngã
Mai mai chạy nhanh đến đỡ lấy Elina.Cô ấy loạng choạng ngã nhào vào Mai mai.Không may tay Elina va phải hộp cháo trên bàn. Thế là cả hộp cháo nóng rơi vào tay trái của Mai mai
Nó làm cô bị bỏng nhưng cô không quan tâm đến nó mà vội vã đỡ Elina lên giường trước. Elina nhìn thấy thế thì kinh hoàng lắm nhưng Mai mai nhất định không cho cô được cử động
Khi Elina đã nằm yên trên giường, Mai mai mới để ý đến bàn tay của mình.Rát quá! Mỗi lúc một đỏ lên.Cô đau lắm,mắt đã rơm rớm lệ nhưng cô không khóc lớn mà cắn môi chịu đựng
-Chị,chị có sao không? Em………em không cố ý….. –Elina nói giọng sợ hãi,ngồi nhỏm người lên
-Không sao, không nóng lắm đâu………em nằm xuống đi
Mai mai chạy ra chỗ Elina đẩy cô nằm xuống rồi lấy một cái khăn ướt quấn tạm vào tay
-Ở đấy nhé, đừng có đi đâu.Chị ra ngoài một lát rồi sẽ vào trong dọn sàn nhà sau
Mai Mai bỏ ra ngoài,chạy nhanh đến phòng vệ sinh,ngâm bàn tay bị bỏng vào nước lạnh.Tuy đã không còn thấy nóng nữa nhưng cảm giác rát khiến cô rất khó chịu.Bàn tay ấy tấy đỏ,rát,một số chỗ bị phồng.
Mai Mai đau lắm nhưng cô không dám khóc.Cô cần phải mạnh mẽ,cô tự động viên mình : “ Bỏng cháo thì có gì to tát”
Rồi Mai mai đi xin được một ít đá đập nhỏ cho vào khăn quấn quanh tay.Cô không biết liệu việc này có ảnh hưởng xấu gì không nhưng trước mắt cô cảm thấy rất dễ chịu
Sau khi tạm sơ cứu cho mình cô đi vào phòng Elina nằm và dọn sàn.Cả hộp cháo rơi xuống làm bẩn hết căn phòng.Cô phải vất vả lắm mới dọn xong
Trong lúc đó Elina đang ngủ,khuôn mặt phảng phất chút gì đó rất ân hận.Khi Mai mai về định nấu thêm cháo thì Elina tỉnh. Cô cố mở mắt dù đang mệt vô cùng
-Chị à………… -cô gọi giọng yếu ớt
-Ơ,em tỉnh rồi hả? –Mai Mai giật mình quay người lại đi đến bên Elina –Em cần gì để chị đi lấy
-Không? –Elina lắc đầu,cô liếc mắt nhìn xuống sàn thấy sạch bong thì sửng sốt hỏi –Ơ, sao chị dọn sàn rồi ư? Sao không bảo em một tiếng –mắt cô hơi rớm rớm
-Em còn yếu lắm, dọn sao được –Mai mai cười nhẹ
Đến lúc này Elina mới để ý đến bàn tay của Mai mai.Cô nhìn mà xót xa. Khé kéo bàn tay ấy gần lại phía mình,cô nắm thật nhẹ
-Chị………em xin lỗi. Chắc là nóng lắm phải không? –Elina hỏi giọng đầy thương cảm
-Không có việc gì đâu.Xin lỗi làm gì.Em cũng đâu cố ý phải không? –rồi giọng Mai mai bỗng nhiên trùng xuống –Chị là người phải xin lỗi em…………
-Không.Em đã từng nghĩ ông trời thật bất công với em khi đã cướp đi hạnh phúc của cuộc đời em nhưng khi nghĩ lại thì mọi thứ không hề như thế.Tử Long không hề ghét em.Và em còn có chị nữa.Em không hề cô đơn!
-Em nghĩ được thế là tốt rồi
Mai Mai rất vui khi Elina có những ý nghĩ tích cực như thế.Có lẽ cô ấy đã hiểu ý nghĩa cuộc sống này và từ bỏ ý định tự tử rồi
-Thôi,em ngủ đi.Chờ một lát chị về nấu cháo
-Không cần nấu đâu.Chị mua cũng được mà
-Không được,ăn linh tinh lỡ đau bụng thì sao
Mai Mai trở về căn hộ của Tử Long trong niềm vui phơi phới.Cửa phòng mở,Tử Long ngồi bên bàn làm việc,tay chống cằm nhìn xa xăm
-Này,anh không làm việc đi ngồi chống cằm thôi à?
Tử Long giật mình khi nghe thấy tiếng lanh lảnh của Mai Mai. Anh quay ra thấy cô hớn hở chạy vào bếp thì ngạc nhiên lắm.Anh cũng vào theo xem cô định làm gì.Cô đang lúi húi nấu cháo.Anh để ý thấy bàn tay trái của cô có quấn khăn thì sửng sốt hỏi
-Mai Mai,tay em bị sao vậy?
Mai mai vội quay người lại giấu bàn tay trái sau lưng,cười gượng
-Tay nào? Có bị gì đâu
-Trên trán em có ghi chữ “em nói dối” kia kìa,đồ ngốc.Đưa đây anh xem
Tử Long cố gắng kéo tay cô ra nhưng Mai Mai không chịu.Mãi đến khi phải dùng đến chữ “phạt” thì cô mới ngậm ngùi đưa tay ra.Tử Long nhìn vàn tay cô mà xót xa vô cùng.Nó phòng rộp lên
-Thế này là thế nào? –anh hỏi giọng run run
-Thế nào là thế này.Bị bòng chứ thế nào.Thế mà cũng hỏi- Mai Mai phụng phịu
-Ý anh là tại sao em bị bỏng?
-Em làm rơi hộp cháo nóng vào tay.Thế thôi.
-trời ơi! Sao em vụng về thế? –Tử Long gắt lên
-Ơ sao anh gắt với em?
Mắt anh rưng rưng lệ khi bị Tử Long quát thế.Cô quay mặt đi,không thèm nhìn anh mà tiếp tục nấu cháo.Tử Long biết lỗi,anh sà vào ôm lấy cô,tắt bếp ga đi rồi kéo cô ra ngoài
-Anh xin lỗi,khoan nấu đã,ra anh bôi thuốc cho.
Anh đẩy cô ngồi xuống ghế,mở khăn quấn ở tay ra rồi bôi thuốc vào những chỗ bị phồng.Đau quá Mai mai rụt tay lại rên lên khe khẽ.Anh biết cô đau lắm nên cố làm thật nhẹ,vừa bôi,vừa an ủi
-Lần sau không làm được thì bảo anh một tiếng.Em bị thế này anh lo lắm đấy.À, Elina thế nào rồi?
-Cô ấy có khá hơn một chút.Chắc cũng sơm được ra viện thôi.Tối anh nhớ đến thăm cô ấy nha!
-Ừ, anh sẽ đến.Xong rồi đấy.Đừng làm việc gì bằng tay này nhé! Sẽ đau lắm đấy
Mai mai khẽ gật đầu rồi cô vào tiếp tục nấu cháo.Tử Long cũng bớt lo về Elina nhưng việc khiến anh lo lắng hơn bây giờ là sẽ nói gì với Lạc Dương vào ngày mai.Đối mặt với ông anh yêu quí mà giờ trở thành tình địch thực sự rất khó khăn!
Anh bận bịu chuẩn bị tài liệu mang tới chỗ của Lạc Dương tuy vậy anh vẫn cố sắp xếp thời gian vào thăm Elina khoảng hai tiếng vào buổi tối
@by txiuqw4