sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Lời nối dối ngọt ngào - Chương 29:Ngang trái (phần 2)

Ngày hôm sau………….

Lạc Dương vẫn đang được nghỉ,ngồi nhà cười một mình cũng chán. Anh nhấc điện thoại lên gọi Elina

-Elina,hôm nay cô rảnh không?

-Em rảnh,anh gọi em có việc gì thế? –Elina rất ngạc nhiên khi Lạc Dương gọi mình

-Cô có muốn đi tham quan Hà Nội không? Tôi làm hướng dẫn viên miễn phí cho!

-Thế thì thích quá! Bây giờ đi à?

-Ừ,tôi đến đón cô nhé

-Ừm

Lát sau Lạc Dương đã tới trước sảnh chung cư Star. Elina vẫy tay và mỉm cười thật tươi chào anh. Hôm nay trông cô thật xinh đẹp,Elina ăn mặc giản dị. Quần jeans,áo sơ mi trắng cộc tay có cách điệu một chút. Cô  nhẹ nhàng thanh lịch như một nữ sinh

-Sao nay anh lại có hứng rủ em đi chơi thế? Có chuyện gì vui à?

-Ừ,tôi đang rất vui. Nào ,lên xe đi. Đi sớm mới được nhiều chỗ

Elina nhanh nhẹn trèo lên xe. Xe chạy hết con phố này đến con phố khác. Lạc Dương cú huyên thuyên về Hà Nội cho Elina nghe. Anh kể với một niềm vui khôn tả khiến Elina ngạc nhiên vô cùng.Anh cười nhiều,nói chuyện tự nhiên như người thân quen lâu lắm rồi,khác hẳn với sự lạnh lùng lần đầu cô gặp anh

-Cô ăn phở lần nào chưa?

-em chưa? Đây là lần đầu tiên em được đi ăn phở Hà Nội đấy

-Thế à? Tử Long chưa bao giờ đưa cô đi ăn à? –Lạc Dương hỏi ngạc nhiên

-Chưa,anh ấy bận lắm,anh ấy chỉ đưa em lượn qua có một lần thôi. Em cũng chẳng dám đi một mình

Lạc Dương khẽ mỉm cười rẽ vào một nhà hàng lớn bên đường. Elina hào hứng kéo cô đến chỗ bán kem trước khi đi đến quán phở

-Anh,anh,mua cho em kem đi

-Thích thế hả?

Elina gật đầu rồi cứ cắm cổ ăn ngấu nghiến que kem một cách tự nhiên. Lạc Dương nhìn cô cười cười. Elina có nhiều điểm giống Mai Mai thật đấy. Nhìn cô ăn anh lại nhớ Mai Mai vô cùng. Anh cứ cười tủm tỉm mãi không thôi

-này,hôm nay anh có chuyện gì mà vui thế? Em thấy anh cứ cười mãi

-Ừ,tôi vui lắm. Vì vui nên tôi mới rủ cô đi chơi

Rồi Lạc Dương kéo cô sang chỗ bên cạnh vừa ghé mời cô ăn phở. Ở hà Nội thì có lẽ mòn này là đặc sản. Hầu như các khách nước ngoài đều thích món này. Elina cũng không ngoại lệ. Cô thích lắm cứ cảm ơn Lạc Dương rồi rít. Nhờ có anh mà cô được đi chơi Hà Nội được đi ăn kem,ăn phở. Khi đã ăn no nê cô muốn về. lạc Dương vẫn còn hào hứng lắm nhưng anh cũng chiều ý cô.Đang đinh ra xe thì đột ngột trời mưa. Lạc Dương mua vội một chiếc ô lớn rồi chạy vù ra chỗ Elina. Anh kéo Elina sát lại bên mình. Elina hơi ngượng nhưng không muốn bị ướt cô cũng đành chịu.

-Elina này…………ưm…………-Lạc Dương cứ ấp úng mãi

-Anh muốn bảo em cái gì? Sao cứ úp úp mở mở mãi thế?

-Tôi………..à…à………anh ………anh không có em gái. Anh rất muốn có. Em…………làm em gái anh nhé? –Lạc Dương rất lúng túng khi nói. Anh vốn không giỏi ăn nói với phụ nữ

Thái độ của anh làm Elina bật cười. Cô nhìn anh cười hiền

-Anh đùa em hả? Em có được cái vinh dự được làm em gái kết nghĩa với anh hả?

-Anh không đùa. Thật đấy ! em đồng ý nhé?

-Em rất vui khi anh nói thế. Thật tuyệt vời khi được trở thành em gái của một người như anh. Anh nói phải giữ lời nha. Nghoéo tay nào?

Nói rồi cô giơ ngón út ra trước mặt anh. Anh cười hì hì khi thấy cô hành động trẻ con như thế. Anh đưa tay gõ nhẹ vào trán cô một cái

-Trời ơi! Bây giờ mà còn chơi cái trò trẻ con ấy à? Ngốc quá!

Và rồi cả hai người cùng phá lên cười khúc khích. Họ không biết rằng cái cảnh thân mật đó đã lọt vào tầm mắt của Mai Mai. Mai Mai đang cầm ô,tay xách túi kem và một ít thạch hoa quả vừa mua,đứng ở một góc khuất. Cô kinh ngạc khi chứng kiến cái cảnh ấy. Hành động gần gũi như thế mà gọi là bạn ư?

Lòng cô nóng như lửa đốt. Chưa lúc nào sự ghen tuông trào dâng trong cô mạnh mẽ như thế này. Cô đau đớn vì chẳng thể làm gì được. Ông trời thật quá đáng khi bắt cô phải chứng kiến cái cảnh ấy. Cô đã tin tưởng Lạc Dương đến mức nào mà bây giờ anh nỡ đối xử như thế với cô.Mai mai sững người đánh rơi cả đống đồ vừa mua và cả chiếc ô xuống đất.

Cô vùng bỏ chạy.Cô muốn trốn chạy tất cả thoát khỏi mê cung tình ái này. Lạc Dương và Elina ra đến xe. Anh ngạc nhiên khi thấy một chiếc ô cùng một đống thức ăn lỉnh kỉnh nằm lăn lóc trên đường.Anh vội ngước mắt nhìn lên con đường trước mặt thì thấy bóng dáng một cô gái đang chạy mải miết

Cô gái ấy mặc một chiếc váy họa tiết nhỏ rất dễ thương. Là Mai Mai ư? Phải! Lạc Dương đã nhận ra cô vì chiếc váy cô đang mặc là chiếc duy nhất. Anh đã nhờ nhà thiết kế làm riêng cho cô.Anh vội vã đưa cho Elina chiếc ô

-Em ở đây chờ anh. Bây giờ anh phải đi

Lạc Dương nói gấp gáp rồi vụt chạy như bay. Nước mưa hắt vào mặt anh ran rát. Mưa càng lúc càng lớn che khuất tầm mắt anh. Nhưng anh cứ chạy mải miết,mắt không rời khỏi cái bóng người con gái kia

-Mai Mai –anh gào tên cô thật lớn

Nhưng vì khoảng cách quá xa và tiếng mưa quá lớn đã át đi tiếng gọi của anh. Khi anh đã gần đuổi kịp Mai Mai thì

Kít………..một chiếc xe ô tô phanh gấp. Chiếc xe ấy suýt đâm vào Lạc Dương

-Này,anh kia,anh bị điên hả? Đi đứng kiểu gì vậy? –người lái xe quát lớn khi thấy Lạc Dương trước mũi xe

Lạc Dương giật bắn mình xin lỗi hối hả. Khi anh ngẩng mặt lên thì đã mất dấu cô ấy rồi. Anh nhìn dòng xe tấp nập mà tuyệt vọng. Nhưng anh vẫn chạy tiếp,vô thức chạy về phía người anh yêu đã đi.Nhưng anh cứ chạy mãi,chạy mãi mà không thấy bóng dáng cô đâu. Anh buồn bã ngồi xuống vỉa hè.Mưa cứ xối xả không ngừng khiến anh càng buồn

-Tại sao em cứ chạy mãi thế? Vì sao anh gọi mà em không trả lời? Bây giờ em đang ở đâu? Trời mưa lớn lắm em có lạnh không?...............

Lạc Dương cứ lẩm bẩm một mình mãi thế. Anh gục đầu xuống mệt mỏi. Bỗng dưng có một bàn tay đặt nhẹ lên vai anh.Một giọng nói ấm áp vang lên bên anh

-Lạc dương,anh sao thế? –Elina thủ thỉ

Lạc Dương ngẩng đầu lên. Elina đang nhìn anh xót xa. Khuôn mặt cô,quần áo cô,tóc cô đều ướt đẫm nước mưa

-Em đi theo anh ư?

-Vâng,đột nhiên anh đi như thế,em lo lắm

-Ngốc thế,anh đâu còn nhỏ nữa nữa,anh hơn em 5 tuổi cơ đấy cô bé à! Thôi,anh đưa em về. Thật xin lỗi vì làm em lo lắng chạy theo đến nỗi ướt hết cả thế này

-Không sao đâu

Elina nói khẽ rồi kéo lạc Dương đứng dậy. Họ lững thững đi về chỗ đậu xe lúc nãy. Bước đi trong im lặng . Elina nhìn Lạc Dương lo lắng.Khuôn mặt anh buồn vô hạn.Dù không biết chuyện gì xảy ra,không biết anh đang định đuổi theo ai nhưng Elina thực sự rất sốt ruột. Họ ra về trong không khí ảm đạm như thế!

Trong lúc đó Mai mai vẫn tiếp tục chạy,chạy mãi. Cô cũng chẳng biết mình đnag đi đâu,ở đâu nữa,chỉ biết rằng mình muốn đi xa thật xa. Tiếng mưa gào thét như đang khóc thương cho cô vậy.Chạy mãi cũng mệt,chân mỏi nhừ,cả người đau ê ẩm,cô ngồi thịp xuống một gốc cây bên đường khóc thật lớn,vừa khóc vừa thét trong tiếng mưa ầm ầm

-Lạc Dương,em ghét anh. Anh là đồ dối trá. Anh nói anh luôn chờ em cơ mà? Tại sao anh lại đi cùng Elian như thế chứ? Anh nói dối,anh nói dối. Thế mà em đã tin tưởng anh,em đã hạnh phúc đến nhường nào khi biết anh vẫn luôn chờ em vẫn luôn yêu em. Anh muốn trả thù em ư? Muốn em phải đau khổ hơn anh thì anh mới vui à?Đồ dối trá đồ tàn nhẫn!!!!!!!!!!!!!

Cô cứ khóc mãi,khóc nức nở. Mưa hắt mạnh vào mặt cô,gió rít lên từng hồi làm cô lạnh buốt/ Nhưng trái tim cô còn lạnh lẽo hơn, như chết dần theo từng phút giây vậy…………Cô đau đớn và tuyệt vọng bởi khi cô nhận ra Lạc Dương chính là người cô yêu nhất chứ không phải Tử Long thì cũng là lúc cô biết cô đã mất anh bởi Elina. Cuộc đời thật lắm lúc trái ngang. CÔ đá nhìn lúc không nên nhìn!

-Em yêu anh, Lạc Dương! –cô nói thì thầm với chính mình vậy

Ngước mắt nhìn xung quanh,cô nhận ra đây là con đường mà cô yêu nhất, con đường ghi dấu bao kỉ niệm vui buồn của cô và Lạc Dương.Đường vắng,những hàng cây xanh rung tít trong gió………

“Em đã gặp anh trong đêm mưa định mệnh ấy –người em cứ ngỡ tưởng rằng sẽ lau khô nước mắt suốt cuộc đời này cho em. Em đã chọn anh trong một đêm mưa. Và đến bây giờ em nhận ra em yêu anh hơn tất cả cũng trong một cơn mưa. Nhưng em không còn tìm thấy anh trong cơn mưa ấy nữa.Anh biến mất hoàn toàn,biến mất một cách lặng lẽ đủ làm cho em phải nhớ,khiến trái tim em lại tiếp tục rỉ máu”

Con đường này cũng như một chứng nhân lịch sử chứng kiến bao thăng trầm trong cuộc tình giữa cô và anh. Cô liếc nhìn gốc cây bên cạnh mình. Trên cây có ghi “xà cừ 90”. Gốc xà cừ lại đưa về miền kí ức xa xôi,miền đất hạnh phúc mà cô đã ngốc nghếch rời bỏ để bây giờ hối tiếc trăm lần…………

“Một cô gái và một chàng trai từ siêu thị bước ra. Cô gái quay sang anh nháy mắt tinh nghịch

-Anh,em bắt đầu thích cái ô tô của anh rồi đấy!

-Thích hả? Hừm,tóm lại là em muốn gì? –anh nheo mắt nhìn cô vẻ đề phòng

-Hì hì,thì………… cái gì của anh cũng là của em –cô gái cười ranh mãnh

-À,đã hiểu,ừ ,được thôi,nếu em thích –anh cười hào phóng –cái gì của anh là của em thế còn cái gì của em là của anh đấy nhé?! –anh ghé sát mặt cô thủ thỉ. Cô gái đẩy anh ra xa cười hì hì

-Ơ,em nói thế bảo giờ? Cái gì của em là của em chứ?

Nói rồi cô lè lưỡi trêu anh rồi chạy ba chân bốn cẳng. Anh chàng kia vội đuổi theo,vừa chạy vừa hét lớn

-Này,đứng lại,em gian vừa thôi

Tất nhiên sức của cô không thắng nổi anh. Anh bắt được cô ngay,anh tóm lấy tay cô ôm siết và ghì thật chặt

-Ha ha,bắt được rồi nhé,vợ yêu! Mau đền tội đi

-Thôi,thôi em biết lỗi rồi. KHông đùa nữa,mua cho em cái kia đi –nói rồi co chỉ tay vào chỗ bán bóng bay.

Anh cười lớn trước cái sở thích trẻ con của cô nhưng ròi cũng chiều theo ý cô mua tất cả chỗ bóng đó. Cô gái hào hứng,một tay cầm bóng một tay nắm chặt lấy bàn tay anh. Họ rảo bước trên con đường mà cô yêu nhất

Bất chợt chàng trai kéo cô lại gần,đặt một nụ hôn ngọt ngào lên đôi môi. Vì không để ý cô gái đã buông tay ra. Chùm bóng bay lên cao mắc vào một cành cây. Cô tiếc hùi hụi nhìn chùm bóng sặc sỡ. Đang mải ngắm nhìn cô không để ý rằng anh đã trèo lên cây từ lúc nào

-Ơ,Lạc Dương, sao anh trèo lên thế? Xuống đi,ngã bây giờ,mua chùm khác cũng được mà

Nhưng anh không nghe cứ trèo tiếp một cách chuyên nghiệp như thợ trèo cây ấy. Chỉ một lát sau anh đã xuống đất an toàn.Anh vừa thở lớn vừa nhìn cô mỉm cười

-Của em này

Cô gái vội sà vào lòng anh ôm chầm lấy thặt chặt

-Ơ này, em buông ra đi người anh toàn mồ hôi đấy

-Kệ,em ứ biết,cái gì của anh em cũng thích hết

Và họ nhìn nhau mỉm cười hạnh phúc…………….”

Mai mai ôm lấy gốc cây xà cừ ấy khóc lớn.Hoài niệm đẹp đẽ quay về càng khiến lòng cô đay đớn. Cô đã từng hạnh phúc như một công chúa,được yêu chiều như thế đấy. vậy mà cô đã đánh mất nó. Mai Mai khao khát được đi bên cạnh Lạc dương,được anh yêu thương nhưng cô đã nhận ra điều này quá muộn màng

Những ngọt ngào tan thành bụi cát bay mãi theo gió. Cô đuổi theo nhưng không tài nào bắt kịp nổi. Nó đã đi quá xa mất rồi,xa tít tắp nơi chân trời,chỉ còn là những hoài niệm in sâu trong trái tim Mai mai. Từng giây phút,từng lời nói,từng ánh mắt trao nhau hiện lên một cách rõ ràng

-Cái gì của em là của anh ư? Ha ha ha………..- Mai Mai bất chợt cười lớn cười điên dại, cười rồi lại khóc, khóc một cách xót xa –anh đâu còn là của em nữa phải không Lạc Dương? Anh không yêu em nữa phải không. EM biết lỗi rồi…………biết lỗi rồi………….đừng rời bỏ em……….em yêu anh………..

Rồi mai mai đã ngất đi vì kiệt sức.Thứ cuối cùng cô có thể cảm nhận được là một vòng  tay ấm.

“Em đã yêu anh và vì thế bây giờ em đau.Nhưng em sẽ không bao giờ hối hận vì chuyện ấy.Bởi được yêu anh và được anh yêu là hạnh phúc lớn nhất cuộc đời em –thứ mà em chỉ có thể kiếm tìm trên thiên đường”

Người ôm lấy Mai Mai lúc đó chính là Tử Long.Anh ngạc nhiên khi thấy Mai Mai bất tỉnh ở chỗ này. Anh vội vàng đưa cô vào trong xe. Cả người Mai Mai ướt như chuột lột,lạnh ngắt

Tử Long lấy tạm khăn tay lau khô mặt cho  cô và cởi áo khoác của mình cho cô mặc. Tử Long nhìn đồng hồ. Bây giờ là 12 giờ trưa.Tại sao Mai mai lại ra ngoài lúc trời mưa to thế này? Rồi còn bất tỉnh ở chỗ vắng nhưu thế này nữ. Tử Long gặt bỏ những ý nghĩ lung tung đó và chạy xe thật nhanh đến nhà Mai Mai

Kính koong………….Tử Long bấm chuông liên hồi mà không thấy ai ra mở cửa. Anh đang định đi về thì cửa mở. Bà Kim hớt hải chạy ra, Thấy Mai mai nằm gọn trên tay Tửu Long bà sửng sốt

-Thế này là thế nào? Mai mai bị làm sao?

-Con không biết. Con đang đi trên đường thì thấy cô ấy bất tỉnh ở bên một gốc cây. Con vội lao xe đến đấy –vừa nói anh vừa đi nhanh vào nhà

Anh đặt Mai Mai xuống ghế thở mệt nhọc

-Hai bác chăm sóc cô ấy nhé. Con có việc bận mất rồi. Khi nào cô ấy tỉnh bác báo con một tiếng. Con đi đây.

Nói rồi Tử Long vội vã ra về không kịp để ông bà Nhật Long nói một câu cảm ơn. Anh đang trên đường tới tòa án. Vụ kiện sắp bắt đầu lúc 1 h. Anh còn phải đến chuẩn bị trước nữa. Việc quan trọng ấy không thể bỏ được dù anh lo cho Mai Mai lắm. bà Kim lau khô người rồi thay áo cho Mai Mai và đặt cô lên giường

Môi cô tái nhợt,môi vẫn mấp máy gọi tên Lạc Dương,mồ hôi vã ra,khuôn mặt vô cùng đau khổ. Bà Kim thấy con gái cứ gọi tên Lạc Dương mãi,bà hiểu chuyện này chắc chắn liên quan tới anh. Bà rút điện thoại ra gọi cho anh ngay lập tức

-Lạc Dương,con có gặp Mai Mai hôm nay không?

-Dạ……….. –Lạc Dương ấp úng anh đang phân vân không biết có nên nói ra hay không –Thế có chuyện gì hả mẹ?

-Tử Long vừa đưa Mai mai về nhà. Con bé vẫn đang bất tỉnh

-Con……..

Chưa kịp nói hết câu thì Mai mai đã chồm dậy giật điện thoại của bà Kim

-Mẹ đừng gọi cho Lạc Dương-cô gắt lớn

-Con tỉnh rồi à? –bà kim tròn mắt nhìn con gái

Đó là câu cuối cùng Lạc Dương nghe được. Sau đó chỉ còn những tiếng tút tút. Mai Mai tắt máy rồi. Anh thẫn thờ nhìn xa xăm. Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra? Vì sao Mai mai không muốn bà Kim gọi cho anh. Đầu óc anh rối tung cả lên với mớ suy nghĩ hỗn độn. Anh phải tìm bằng được câu trả lời.Anh vội mặc áo khoác ra xe lên đường đến nhà Mai mai hỏi cho ra nhẽ

Tại nhà Mai mai…………

-Tại sao mẹ lại gọi cho lạc Dương chứ?

-Tại sao lại không được? Con bình tĩnh đi. Ngồi xuống kể cho mẹ nghe chuyện gì đi!

-Không,con mệt,mẹ không cần nghe đâu. Con muốn được yên tĩnh

Nói rồi cô chùm chăn kín đầu tránh mặt mẹ mình. Bà Kim cũng đành chịu ,bà đóng cửa lại rồi ra ngoài. Vừa ra đến phòng khách thì nghe có tiếng bấm chuông.Bà chạy ra mở cửa. Lạc Dương đến. Nỗi lo lắng hiện rõ trên khuôn mặt anh

-Mẹ,mai Mai đâu?

-Nó đang ở trong phòng đấy,con vào với nó đi

Lạc Dương gật đầu,chạy vội vã vào phòng cô. Anh khẽ đẩy cửa ra. Bước vào trong anh nghe thấy rất rõ tiếng thút thít phát ra từ đống chăn lụp sụp kia. Lạc Dương tiến lại gần ngồi xuống nhẹ nhàng lật chăn ra. Khuôn mặt Mai mai đã ướt đẫm lệ,mắt đã sưng đỏ lên thấy anh cô chồm người dậy đẩy anh ra xa

-Anh đến đây làm gì? –cô nói lạnh lùng

Lạc Dương đưa tay ra khẽ gạt đi nước mắt cho Mai Mai nhưng cô lại hất tay anh ra. Lạc Dương lo sợ trước thái độ của cô

-Vì sao em đối xử như thế với anh? Chuyện gì đã xảy ra?

-Anh quan tâm đến tôi ư? Nếu ghét thì nói thẳng ra đi. Tôi không muốn trở thành con ngốc để anh đùa cợt

Lạc Dương kinh ngạc trước cách xưng hô của cô. Dường nhưu mỗi lời nói đều được ướp đá,lạnh lẽo và vô cảm. Anh lặng lẽ ôm lấy cô ghì thật chặt. Nhưng Mai Mai đã phản kháng mãnh liệt,cô trốn tránh anh,cố giãy giụa để thoát khỏi vòng tay kia,vòng tay đã cho cô biết đến sự ấm áp. Nhưng giờ đây cô thù hận nó vì nó làm cô đau

-Buông tôi ra,đồ đáng ghét. Buông ra!!!!!!!!!! –cô gắt thật mạnh –A…………aaaaaaa…..bố mẹ cứu con………. Anh về đi,mau về đi,tôi không muốn thấy anh,đồ dối trá,đồ tàn nhẫn. Tôi ghét anh –Mai mai gào to tiếng đã khản đi vì khóc nhiều

-Anh không buông. Đừng làm thế với anh! Anh yêu em ! –Lạc Dương nói dài như sắp khóc

Mai Mai rung động nhưng cô vẫn kháng cự. Cô cứ đập thật mạnh vào vai anh. Nước mắt cô rơi ướt hết vai áo anh. Mai Mai nấc dài đau đớn và không hiểu sao cứ mỗi lúc sự chống trả lại yếu dần

-Làm ơn buông em ra đi anh. Đừng nói dối em như thế nữa! Em đau khổ đủ rồi! Em biết lỗi rồi anh à…………….Lạc Dương em hận anh…………nhưng……….em ………..em y……

Mai Mai nói thật nhỏ rồi bỗng im bặt. Cái tiếng cuối cùng cứ nghẹn lại. Cô muốn nói rằng cô vẫn yêu anh dù anh có tàn nhẫn thế nào. Nhưng mọi thứ sao mà khó khăn quá,cô nghẹn ngào không thành lời.

Cô ấy ngất lịm đi trên bờ vai của anh –hoàng tử ngự trị trong trái tim cô,người cô thề ước sẽ mãi tôn thờ. Cảm nhận hơi thở yếu ớt của cô anh xót xa vô cùng. Lạc Dương đặt nhẹ cô xuống giường. Nước mắt cô vẫn tiếp tục chảy mãi không ngừng.Anh hôn nhẹ lên đôi mắt đã nhòa lệ kia

-Vì sao em lại trở nên như thế này?  Anh làm em đau đến thế ư?....................

Lạc Dương vuốt khẽ mái tóc cô rồi bỏ ra ngoài. Bố mẹ Mai mai đang ở phòng khách thấy anh đi ra mặt buồn rười rượi thì lo lắm

-Thế nào rồi con? Sao lúc nãy Mai mai to tiếng thế? Hai đứa cãi nhau à?

Anh mệt nhọc đặt lưng xuống ghế sofa

-Con cũng không biết đã xảy ra mà Mai mai lại phản ứng mạnh mẽ đến thế. Cô ấy nói những câu rất khó hiểu. Mai Mai không muốn gần con,con cảm nhận là như thế

Ông Nhật Long thở dài nhìn anh rồi vỗ vai anh động viên

-Thôi con à, Mai Mai nó nhạy cảm và dễ bị tổn thương. Nếu bây giờ nó không muốn gặp con thì đừng cố. Bố sợ nó kích động làm chuyện dại dột thì nguy

Nghe ông nói thế Lạc Dương buồn thiu. Ông nói đúng. Nếu cố ép thì sẽ nguy hiểm. Dù lòng nóng như lửa đốt nhưng anh đành xa cô một thời gian để cô lấy lại bình tĩnh rồi tính sau

-Thôi con về đây, bố mẹ chăm sóc cô ấy nhé

Nói rồi anh quay lưng ra về. Ông bà Nhật Long nhìn nhai chỉ biết thở dài. Trời vẫn mưa tầm tã. Ngày hôm này thật là đen tối. Cứ ngỡ tưởng sẽ sớm quay về bên nhau. Thật không ngờ mọi chuyện không hề đơn giản như ta nghĩ. Đời không là mơ!!!!!!!!!

5 giờ chiều, phiên tòa kết thúc tốt đẹp. Chắc chắn phần thắng nghiêng về Tử Long rồi. Anh nhẹ nhõm cả người vội vã thu xếp tài liều rồi lao xe đến nhà Mai Mai. Trời không mưa nữa nhưng vẫn u ám lạ. Dừng xe trước cổng nhà cô,anh nhanh chóng chạy vào nhà. Căn phòng yên lặng không một tiếng động khiến anh bất chợt rùng mình

Bố mẹ Mai Mai đang ngồi trên ghế sofa,khuôn mặt buồn bã,không ai nói với ai một câu

-Con chào hai bác –tử long khẽ lên tiếng

Bố mẹ Mai Mai quay ra nhìn anh. HỌ thoáng ngạc nhiên nhưng rồi lại im lặng. Họ không biết phải nói gì vào lúc này. Trước mặt họ là người khiến Mai Mai và Lạc Dương cùng đau khổ,là người khiến đám cưới phải hủy bỏ. Họ giận nhưng cũng thương anh. Nhìn sự lo âu và buồn bã trên khuôn mặt anh họ cũng thừa hiểu anh yêu Mai Mai

-Tử Long,con ngồi xuống đi –ông Tử Long nói chậm rãi

Tử Long ngồi xuống kế bên ông. Anh thu hết can đảm nói ra điều đã ấp ủ trong lòng từ lâu.

-Con rất yêu Mai Mai

-Ừ,chúng ta đều hiểu

-Con biết là hơi nóng vội nhưng xin phép hai bác cho con được cưới Mai mai

Cả bố và mẹ Mai Mai đều ngỡ ngàng trước câu nói của anh. Tử Long nhìn ông bà đôi mắt rất kiên định khiến họ bối rối

-Ta không ghét con nhưng xem ra là hơi khó đấy. ta chưa thể chấp nhận điều này được –ông Nhật Long lại ôn tồn

-Con sẽ chờ -Tử Long quả quyết

-Thôi,cứ biết thế đã.Giờ ta không trả lời gì nữa cả. Vào với Mai Mai một lát đi. Con bé tỉnh rồi đấy

Dù không thỏa mãn trước câu trả lời của ông Nhật Long nhưng Tử Long cũng đành ngậm ngùi đứng dậy xin phép họ vào thăm Mai Mai

Cộc cộc…………tử Long gõ cửa nhẹ

-Mẹ đấy à?

-Không,là anh,anh vào được không?

-Ừm,anh vào đi

Tử Long yên tâm khẽ đẩy cửa đi vào. Mai Mai tỉnh rồi,cô đang ngồi bó gối nhìn ra cửa sổ xa xăm. Khuôn mặt đăm chiêu

-Em thấy khỏe hơn chưa?

Mai mai không đáp cô cũng không nhìn anh,mắt vẫn nhìn vào khoảng không nơi cửa sổ. Cô giấu nỗi đau sau hàng mi dài khoác lên mình  một vẻ lạnh lẽo đến ghê người

-Chuyện gì đã xảy ra? Tại sao em lại ra ngoài một mình vào lúc trời mưa thế hà?

-Em đi chơi,bị lạc đường,khóc,mệt thì ngủ,thế thôi

-Em nghĩ anh sẽ tin những lời nói ấy ư?

-Tin hay không thì tùy. Em cũng chẳng cần anh tin đâu –Mai mai vẫn tiếp tục nói lạnh lùng.Tử Long nắm khẽ lấy hai vai cô xoay người cô về phía đối diện mình mà nói

-Nhìn thẳng vào mắt anh đây này. Có chuyện gì vậy?

Mai Mai im lặng mắt ngấn lệ nhìn anh rồi đột nhiên cô khóc thật lớn. Cô hận Lạc Dương nhưng vẫn không ngừng nhớ về anh.Anh đã cho cô uống thuốc gì mà cô lại yêu anh đến mức cuồng loạn thế này. Cô muốn chết ngay lập tưc để cắt đứt ngay dòng suy nghĩ về anh. Nhưng cô không thể làm cái việc ngu ngốc ấy được

Tử Long ôm siết lấy Mai Mai.Cả người anh cũng rung lên theo từng tiếng nấc của cô. Tử Long khẽ vuốt tóc cô thủ thỉ

-EM cứ khóc thật to vào.Nhưng khóc xong không buồn nữa được không?Mai anh đưa em đi chơi nhé?

-Ừm,đi thật xa nha! –Mai mai gạt nước mắt đi rồi nói khẽ

-Ừ,đi xa,em thích đi đâu anh sẽ đưa em đến đấy  -Mai Mai gật đầu –Bây giờ anh về nhé?

-Ừ,anh về đi,em muốn ngủ một lúc

Tử Long liếc nhìn cô lần nữa rồi đóng cửa ra khỏi phòng. Mai Mai không khóc nữa anh cũng yên tâm ra về. Mai mai nằm một mình trong phòng. Cô vẫn nhớ đến Lạc dương. Mai Mai đặt tay nhẹ lên bụng khẽ xoa xoa,nước mắt cô lại chạy ra

-Lạc Dương,nếu bây giờ em có thai thì anh có yêu em không? Anh có chấp nhận em không?

Cô nấc lên nhè nhẹ. Chưa bao giờ cô lại khao khát có con với anh như thế. Mai Mai đâu có biết rằng cô đang mang trong mình đứa con của anh,cái vật báu trời cho,thứ cô vẫn luôn mong muốn! Thật trớ trêu là cô vẫn không biết…………….

Tối đó Lạc Dương trằn trọc mãi mà không ngủ được. Anh muốn gặp Mai Mai để hỏi rõ mọi chuyện nhưng lại không thể. Anh sợ cô ấy bị kích động lại ảnh hưởng sức khỏe. Anh nghĩ mãi mà không ra câu trả lời. Đột nhiên vứt bỏ ô và đồ ăn chạy như ma đuổi đến lúc gặp anh thì phản ứng quyết liệt. Mai mai còn nói anh là “kẻ dối trá,tàn nhẫn” .

Càng nghĩ càng không hiểu nổi. Anh đâu có làm gì nên tội với cô đâu? Đang gần như tuyệt vọng với việc tìm kiếm nguyên nhân. Đầu anh chợt lóe lên một ý nghĩ. Đúng rồi! Anh hiểu ra mọi chuyện rồi. Lúc đó anh đang đi cùng với Elina cười nói vui vẻ

Có thể Mai Mai đã nhìn thấy cảnh đó và cô đã hiểu nhầm mối quan hệ của anh với Elina. Cô nói anh là kẻ giả dối vì cô nghĩ Lạc Dương không hề chờ mình,không yêu mình. Lạc Dương mỉm cười trước những lập luận của mình

-Cô bé ngốc! Em đang ghen với Elina sao? Thật là ngốc quá mà

Lạc Dương định đến nhà Mai Mai vào ngay lúc đó nhưng nhìn lại đồng hồ bây giờ mới có 2 h sáng,anh nhắm mắt ngủ,sáng mai anh sẽ đến nhà cô sớm

7.00 am

Lạc Dương đã ra xe lên đường đến nhà Mai Mai,trên đường đi anh còn ghé vào một cửa hàng dồ lưu niệm. Anh sẽ tặng cô một món quà coi như là tạ lỗi vì……………không có lỗi gì. Cái lỗi lớn nhất của anh với cô là yêu cô quá khiến cô bối rối mà thôi. Cầm món quà trong tay anh mỉm cười thật tươi. Chắc chắn Mai Mai sẽ rất thích đây. Đến nàh cô anh hào hứng bước thật nhanh vào trong

-Bố mẹ,sao bố mẹ dậy sớm thế? –anh cười tươi

-Già rồi không ngủ được sâu con à. Mà trông con vui thế?

-Dạ,con đã hiểu ra lí do tại sao Mai Mai như thế rồi. Cô ấy đang hiểu nhầm con

-Thế hả? Hiều là tốt rồi. À,Mai Mai không có nhà đây con. Nó đi chơi với Tử Long rồi -Lạc Dương hơi buồn khi ông Nhật Long nói thế -Thôi, lúc khác nói với nó cũng được con ngồi xuống đây bố bảo. Khi Lạc Dương ngồi xuống ông khẽ nhấc ly cà fe rồi nói nhỏ -Hôm qua Tử Long có đến đây,nó nói muốn cưới Mai mai,bố chưa đồng ý,bố chờ câu trả lời của con trước

-Con sẽ cưới Mai mai,bố mẹ cứ tin như thế đi-Lạc Dương quả quyết

Ông Nhật Long gật đầu cười cười thỏa mãn trước câu trả lời của anh.Ông cũng mong như thế lắm

-Bố mẹ chuyển giúp con thứ này cho Mai mai nhé? Con về đây

-ừ,con chu đáo quá

Lạc Dương ra về,lòng lo lắng vô cùng. Mai Mai không muốn anh động tới cô ấy nhưng lại đi chơi với Tử Long. Chắc hẳn Mai Mai  đã bị kích động nhiều lắm! Đầu tiên là chuyện không co thai tiếp đó là chuyện này nữa. Anh chạnh lòng xót xa. Mai Mai đã rất buồn vì anh. Lòng nặng trĩu anh đến công ti. Vừa đến nơi cô thư kí đã chạy vào phòng anh đưa choa nh một thiệp mời. Là thiệp mời của Tử Long. Anh cầm nó cười nhẹ

-Hừm,sinh nhật tròn 24 tuổi. Dạ tiệc dưới trăng cơ à. Thằng nhóc này thật biết cách bày đặt

Anh để tấm thiệp trên bàn rồi tiếp tục làm việc…………….

Trong lúc đó, Mai Mai đang trên xe của Tử Long. Cô im lặng nhìn ra con đường từ ô cửa kính xe. Đây là con đường Lạc Dương hay qua mỗi sáng khi đến công ti. Lạc Dương vẫn thường đi sớm rồi lái xe chầm chậm ngắm phố phường. Anh bảo anh yêu Hà Nội lắm,cứ hễ rảnh là anh lại đạp xe đưa cô dạo khắp nơi nơi,huyên thuyên đủ thứ.

Thu rồi,mùi hoa sữa bay thoang thoảng làm dậy lên những nỗi buồn vu vơ. Mai Mai nhìn ra phía xa xa,một tòa cao ốc sừng sững. Đó là công ti nhà cô,nơi lạc Dương làm việc hàng ngày. Cô đang hình dung nét mặt của anh lúc này như thế nào. Chắc đang miệt mài với đống tài liệu đây. Nghĩ thế cô chợt buồn thiu. Có lẽ anh lại bỏ bữa sáng rồi. Cô lo anh bị đói mà mình lại không thể đến bên anh đem chút gì đó cho anh ăn. Cô lo anh mỏi lưng mà không có ai đấm bóp cho anh……..cô lo đủ thứ,từ cái bé như cái kẹo cũng lo……….

-Anh làm việc có mệt không? –cô bỗng nhiên thốt lên

-Hả,em bảo gì?

-Ơ ,ơ,không có gì đâu. Em hát lăng nhăng ấy mà

-Em cũng hay hát quá nhỉ? Lúc nào cũng thơ thẩn rồi lẩm bẩm một mình –Tử Long nhìn cô cười

Tử Long bất chợt dừng xe lại trước một cửa hàng đồ đầm dạ hội. Mai Mai ngạc nhiên nhìn anh

-Đến đây làm gì?

-Thì cứ vào đi –Tử Long nháy mắt nhìn cô rồi kéo cô đi vào trong

Mai Mai gần như đờ người ra trước vẻ lộng lẫy trong cách trang trí cửa hàng và những bộ đầm sang trọng. Mọi thứ đều hoàn hảo. Mai Mai chưa đến những nơi như thế này bao giờ bởi vì cô không thích

-Chọn giúp tôi vài bộ đồ hợp với cô ấy được không?

-Vâng thưa anh –cô nhân viên nói mắt vẫn nhìn Tử Long ngưỡng mộ trước vẻ đẹp trai của anh

-Ah,em không mặc đâu

-sao lại không? Anh nghĩ em mặc sẽ rất đẹp

-Em không thích với lại chân em ngắn lắm,không mặc được đâu

-Đừng có tự ti thế chứ? Em rất xinh đẹp mà –Tử Long cười,khẽ lắc bàn tay cô

Lát sau cô nhân viên mang ra cả đống đồ bảo cô thử. Dù không thích nhưng Mai Mai cũng không nói gì,chỉ im lặng làm theo lời của Tử Long thôi. Cô vào thay hết bộ nọ đến bộ kia. Lần nào Tử Long cũng lắc. mãi đến cái gần cuối cùng anh mới ưng ý. Đó là một chiếc đầm màu đỏ khá dài có một đường xẻ dài để lộ một bên chân khiến Mai Mai có vẻ cao hơn. Tuy Mai Mai hơi gầy nhưng thân hình vẫn rất chuẩn

Thấy Tử Long cứ nhìn mình không rời mắt Mai Mai hơi ngượng bởi quả thật chiếc đầm này rất sexy. Phần cổ khoét rất sâu lại còn lưng trần nữa. Tử Long tiến đến bên ghé sát mặt cô cười cười

-Em đẹp thật đấy!

-Em không thích cái này. Đồi cái khác đi –cô ngượng ngùng quay mặt đi hướng khác

Tử Long liền kiss lên má cô làm cô mặt đỏ lên bừng bừng. Mấy cô nhân viên chỉ biết há mồm nhìn kinh ngạc và ghen tị.Cái cách thể hiện tình cảm của anh làm Mai Mai bắt đầu cảm thất khó chịu. Lạc Dương không bao giờ làm thế khi ở nơi đông người. Anh tinh tế và kín đáo. Mai Mai thích như thế. Nhưng Tử Long sang Mĩ sống 6 năm. Anh quen cái cách biểu lộ tình cảm của người phương tây. KHông ngại ngùng gì cả.

Mai mai đẩy anh ra xa vào phòng thay đồ cởi bỏ cái đầm đáng nguyền rủa kia. Cô nhớ tới lời của Lạc Dương “nếu không thích thì không phải làm”. Cô mặc cho Tử Long muốn nói gì thì nói. Cô không thích anh cũng không có quyền ép buộc. Ra khỏi phòng thay đồ, mai mai thẳng tay ném bộ đồ vào Tử Long

-Anh thích thì tự mặc đi

Rồi cô đùng đùng bỏ ra ngoài khiến Tử Long ngỡ ngàng

-Phiền cô chuyển số đồ này đến số nhà này giúp tôi

Anh quay lại bảo co nhân viên rồi ba chân bốn cẳng bỏ theo Mai mai trước sự ngạc nhiên của đám nhân viên

-Mai Mai,đứng lại anh bảo! –Tử Long nắm lấy tay cô kéo lại. Cô quay người nhìn anh

-Anh muốn nói gì?

-Em giận hả? Anh xin lỗi,nhưng anh nghĩ em mặc đẹp thật mà

-Nhưng em không thích thế thôi. Em muốn về

-Thôi thôi anh xin lỗi rồi mà. Bây giờ còn sớm ra biển chơi cái đã

Biển ư? Nghĩ đến biển  Mai Mai thấy long bình yên lạ. Cô không giận Tử Long nữa,đi theo anh ra biển. Bây giờ mới là buổi trưa

-Này,em đói không? Đi ăn trưa cái đã

-Không,em không ăn đâu

-Thế em ở đây chơi nhé,anh đi mua ít đồ ăn vặt đã

Tử Long chạy đi để Mai Mai lại một mình. Buổi trưa biển khá vắng người,không gian tĩnh lặng chỉ còn nghe thấy tiếng sóng biển rì rào. Cô quỳ trên nền cát nắm những nắm cát thật lớn rồi mở long bàn tay để cát bay trong gió. Cô nhìn từng hạt cát bay về phía sóng biển lòng buồn vời vợi. Cô vẫn nhớ anh khôn nguôi. Anh đã từng thề ước rằng sẽ mãi làm con sóng cuốn đi những nỗi buồn trong cô. Nhưng giờ đây lời hứa ấy bay tan trong hư không như những hạt cát kia rồi

Lạc  Dương đã có Elina,cô không còn là gì của anh nữa. Cô ngồi một mình hồi tưởng lại kí ức ngày xưa. Cô đã đếm từng ngày. Thời gian  trôi qua thật nhanh,mới đấy thôi mà đã một tháng bảy ngày kể từ khi cô xa anh. Cô nhắm mắt lại từng hơi thở của biển. đây không phải là nơi cô và anh đi tuần trăng mật với nhau và vì thế hơi vị của biển cũng  có phần hơi khác

Nhưng  cô vẫn có thể hình dung ra được tất cả những khoảnh khắc vô và Lạc Dương bên nhau. Cô và anh đã đi đạp xe cùng nhau mỗi chiều. Lúc đầu cô còn ngã lên bờ xuống ruộng vậy mà bây giờ cô đã biết đi xe. Cô vẫn có thể cảm nhận rất rõ cảm giác ấm áp ngồi sau xe được anh đèo đi. Cùng sự kì diệu của trái tim khi cô lặng lẽ ôm anh từ phía sau

Một ảo ảnh hiện lên trước mắt cô. Lạc Dương đang đứng giữa vùng nước biển,nước biển ngập đến đầu gối anh. Vẫn quần jeans và áo pull, vẫn nụ cười tươi sáng đó. Anh đang vẫy tay gọi cô

-Mau đến đây với anh đi

Mai Mai mỉm cười thật tươi rồi chạy vội vã xuống biển nhưng cứ mỗi lúc Lạc Dương càng đi xa hơn

-Lạc Dương,đợi em,em đến với anh đây

Cô vẫn lao người đi điên cuồng,tay vẫn với về phía trước như chờ bàn tay của anh nắm lấy kéo cô đi cùng

-Mai  mai,Mai Mai,em làm cái gì thế? Chết đuối bây giờ

Tử Long thấy thấp thoáng bóng cô dưới biển liền bỏ đống đồ ăn trên tay chạy vội vã xuống nước. Nước đã ngập tới cổ Mai Mai,cô chới với suýt chìm xuống. Thật may Tử Long đã đến kịp lúc  kéo cô vào bờ. Anh đặt cô xuống nền cát,Mai Mai ho sặc sụa

-Sao em đi lung tung thế hả? Không biết bơi thì đừng có liều

Mai Mai bừng tỉnh,thì ra lúc nãy chỉ là ảo giác.Cô bật khóc lớn. Tử Long lau khô nước mắt cho cô rồi nói khẽ

-Lại khóc nữa rồi! Nín đi nào! Anh đưa em về!

Mai mai gật đầu. Tử Long cõng cô đi chầm chậm ra xe. Mai Mai không khóc nữa,cô tựa đầu vào vai anh mệt mỏi. Không hiểu sao cô lại thấy chóng mặt và buồn nôn đến vậy nhưng cô không nói với Tử Long. Cô sợ anh lại lo

Về đến nhà cô tắm vội leo lên giường mệt mỏi. Đang lơ mơ định ngủ thì mẹ cô vào phòng. Bà cầm một hộp quà vào tay cô. Mai Mai tròn mắt nhìn

-Lạc Dương nhờ mẹ đưa cho con. Sáng nay nó đến tìm con thì con đã đi chơi mất rồi

-Sao mẹ nhận làm gì?

-Đừng có cứng đầu thế! Con đang làm Lạc Dương khổ đấy! Nó bảo con hiểu nhầm nó. Thôi mẹ ra nấu cơm tối đấy. Lát ăn đấy nhá

Mai Mai cầm hộp quà,mắt đỏ hoe. Cô bóc lớp giấy ra nhìn thấy món quà bên trong nước mắt cô lại chảy ra. Là một quả cầu pha lê trong đó có hình một công chúa và một hoàng tử ngồi bên nhau hạnh phúc,tuyết rơi nhè nhẹ. Cô từng nói với Lạc Dương cô rất thích những thứ như thế này. Cô lắc nhẹ quả cầu. Tuyết trong quả cầu rơi nhiều hơn

-Anh vẫn còn nhớ ư?

Mắt mai mai nhìn quả cầu đăm đăm. Lòng cô trào lên một cảm giác khó tả. Đấy họp quà có một mẩu giấy nhỏ dòng chữ hiện ra làm nước mắt cô chảy ra “Anh yêu em,vợ à!” Có lẽ nào là cô hiểu nhầm Lạc Dương mất rồi. Cô muốn gặp anh để hỏi rõ mọi chuyện nhưng lại không đủ can đảm. Đang phân vân day dứt thì điện thoại chợt rung. Lạc Dương đang gọi. Cô mừng rỡ cầm điện thoại lên nghe

-Anh……….

-Em………..

Cả hai đồng thanh rồi bỗng im bặt vì ngượng. Một lúc sau Lạc Dương lên tiếng trước

-Bây giờ anh gặp em được không?

-Dạ

-Anh đến đón em nhé?

-Dạ………….


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx