sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Lời nối dối ngọt ngào - Chương 35:Lời nói dối ngọt ngào

Từ sáng sớm bác sĩ đã đến đưa Mai Mai sang một phòng khác để chụp não và  làm những kiểm tra cần thiết.Lạc Dương đứng ngoài bồn chồn lo lắng vô cùng.Dù lòng nóng như lửa đốt trong lúc đợi kết quả anh vẫn cố tỏ ra bình thường,động viên bố mẹ và Elina.Bình thường một cuộc kiểm tra chỉ mất khoảng nửa tiếng nhưng bây giờ đã quá 15 phút rồi vẫn chưa thấy bác sĩ ra khỏi phòng.Đang lo lắng tột cùng thì cửa phòng mở ra.Y ta đẩy giường bệnh của Mai mai trở về phòng.Bác sĩ buồn bã đến bên Lạc Dương

-Tôi rất tiếc khi phải nói rằng vụ tai nạn này đã để lại một di chứng vĩnh viễn.Mai Mai bị mất một phần trí nhớ.Cô ấy có quên ai trong các vị không?

-Không thể thế được.Mai Mai rất bình thường,cô ấy nhớ tất cả mà –Lạc Dương sửng sốt hỏi lại nhưng đáp lại câu hỏi của anh chỉ là một cái lắc đầu não nề.Mọi người trở về phòng của Mai Mai,Tử Long đang đứng trước cửa,hai tay đút túi quần,ngước mắt nhìn xa xăm đầy suy tư.Lạc Dương bực bội khi nhìn thấy Tử Long. Anh hằm hổ tiến tới

-Cậu đến đây làm gì nữa?

-Cho em vài phút được không? Em xin anh đấy,vài phút thôi –Tử Long van nài,ánh mắt tha thiết.Lạc Dương cũng hơi động lòng,anh ngậm bồ hòn làm ngọt để Tử Long vào với Mai Mai một chút.Tử Long mở cửa từ từ đi vào trong.Anh thấy Mai mai đang cười,nụ cười rất thanh thản và mãn nguyện.Anh tiến lại bên cô,kéo cái ghê ngồi xuống thật gần,nói khẽ

-Mai mai,em thấy trong người sao rồi?

-Anh là ai? –Mai Mai ngơ ngác nhìn Tử Long.Câu nói của cô làm Tử Long sững người,tim anh như ngừng đập.Anh không tin những gì mình vừa nghe bèn hỏi lại cô

-Anh đây mà,anh là Tử Long,em sao vậy?

-Tử Long? Tôi không quen,anh mau ra khỏi đây đi –Mai Mai quay mặt sang hướng khác không nhìn Tử Long nữa.Cô sợ nhìn anh cô sẽ không thể nào hoàn thành tốt màn kịch này được

Quay trở lại khoảng thời gian đang làm xét nghiệm……………….30 phút trôi qua cuộc xét nghiệm đã kết thúc,bác sĩ cầm kết quả gật gù cười cười nhìn Mai mai

-Tốt lắm cô bé,cháu hoàn toàn bình thường

-Bác sĩ,khoan đã,cháu muốn nhờ bác sĩ một chuyện –Mai mai vội gọi giật lại trước khi ông bác sĩ ra ngoài

-Gì vậy cháu?

-Phiền bác sĩ nói với mọi người giùm cháu là cháu bị mất một phần trí nhớ được không ạ?

-Cái gì? Cháu bảo sao? Cháu làm thế làm gì ? cháu bình thường mà ! –ông bác sĩ sửng sốt trước đề nghị quá đỗi ngớ ngẩn của cô.Người ta mong được bình thường chẳng được đằng này người đang khỏe bình thường lại muốn mất trí nhớ

-Làm ơn ! cháu biết làm thế này thật là ngớ ngẩn nhưng quyết định này có liên quan đến hạnh phúc của cháu và của cả hai con người nữa

Mai Mai nhìn ông tha thiết khiến ông rung động. Ước nguyện ngớ ngẩn ấy có liên quan đến hạnh phúc cả đời cô bé này và hai con người nữa ư ? vậy thì ông sẽ giúp cô thực hiện lới nói dối ấy. nếu nói dối mà ngọt ngào,mà hạnh phúc,mà không làm người ta đau thì tại sao lại không làm ? dù chẳng hiểu nó sẽ hạnh phúc đến mức nào cũng chẳng hiểu cô bé kia nghĩ gì mà lại cầu xin ông như thế nhưng ông sẽ làm. Chữa bệnh cứu sống người bằng dao kéo bằng thuốc thang máy móc nhiều rồi ông muốn thử liều thuốc tinh thần mang sức mạnh lớn lao như thế nào.Một liều thuốc kì lạ tới mức dở hơi : một lời nói dối ! Ánh mắt van nài của Mai mai thúc đẩy ông bác sĩ mạnh mẽ,dường như cô muốn nói nếu không làm thế thì sẽ có người chết vì đau khổ thay cho chết vì bệnh tật.Và ông bất đắc dĩ trở thành diễn viên đóng kịch,một màn kịch hoàn hảo và thần kì…………..

Tử Long lặng người nhìn Mai Mai. Cô nhớ tất cả ngoại trừ anh ! Nhưng thay vì đau buồn anh lại mỉm cười hạnh phúc ! Mai Mai không phải người khéo giả tạo,anh đã nhận ra từ đáy mắt kia,đôi mắt trong veo ngây thơ kia vẫn còn một chữ   ‘yêu’ và một chữ ‘thương’ ! Anh biết cô đang nói dối ! Linh cảm và trí lí của anh quả thật không tồi. Đối với anh như thế là quá đủ.Anh không gặng hỏi Mai Mai nữa vì anh cũng không muốn làm khó cô.Anh sẽ vờ như là kẻ ngốc,vờ như không biết gì,anh sẽ thực hiện phần cuối cùng của lời nói dối ấy,lời nói dối mang lại hạnh phúc và sự thanh thản cho Mai Mai,cho Lạc dương và cho cả anh nữa. Mai Mai đã tạo ra cho anh một lối thoát.Người ta có truyện ‘Ngọt ngào nghe em nói em hận anh’ còn với Tử Long thì là ‘Ngọt ngào nghe em nói dối anh ‘ ! có lẽ với Tử Long đây là lời nói dối ngọt ngào nhất thế giới này ! Một lời nói tưởng chừng làm người ta đau nhưng lại hoàn toàn ngược lại,nói dối khiến những người khác hạnh phúc.Quá hoàn hảo !.............

Anh nhìn cô nhủ thầm trong lòng ‘Mai Mai,anh cứ nghĩ em ngốc nghếch nhưng sao em lại quá thông mình ! Đầu vẫn còn quấn băng thế kia vậy mà vẫn đủ lí trí nói dối anh ! Em nói dối để bảo vệ anh phải không ? Em không muốn làm Lạc Dương đau,em yêu anh ấy,muốn đường hoàng tiến đến bên anh ấy mà không làm anh đau đúng không ? Mai Mai,em thật ngọt ngào và thánh thiện ! Làm sao anh có thể buồn được đây ? Sau bao nhiêu điều tồi tệ anh đã làm với em mà em vẫn cố gắng bảo vệ anh.Anh hạnh phúc vì em vẫn còn yêu và quan tâm đến anh. Vậy là quá đủ. Anh sẽ lặng lẽ ra đi. Anh sẽ không buồn và cũng sẽ không hối hận vì đã yêu em !.................’

Tử Long liếc nhìn Mai mai lần nữa khẽ mỉm cười đứng dậy đi ra cửa.Anh tiến thẳng đến chỗ Lạc Dương,vỗ nhè nhẹ vào vai anh ấy cười cười

-Anh à,em thua cuộc rồi. Chúc mừng anh !

-Cậu nói gì ? –Lạc Dương nhìn Tử Long ngạc nhiên

-Mai Mai quên em rồi Chăm sóc tốt cho cô ấy nhé ! Em đi đây

-Quên ? cậu định đi đâu ? –Lạc Dương ngơ ngác hỏi lại

-Em về Mĩ và em…………em cần…………chăm sóc cho một cô gái khác.Anh ở nhà mạnh khỏe khi nào sang Mĩ em sẽ gọi cho anh

Tử Long vẫy tay chào Lạc Dương lần nữa rồi tiến lại phía Elina.Cô đang đứng một mình,tựa người vào lan can,mắt nhìn xa xăm vào khoảng không vô định,gió thổi tóc cô tung bay. Những lọn tóc mềm mại khẽ phất phơ trước mặt Tử Long.Bất chợt anh nắm lấy bàn tay cô làm cô giật mình quay người lại. Elina vội vã rụt tay lại nhưng Tử Long cứ siết lấy

-Elina ! nếu bây giờ anh muốn quay đầu thì em có chấp nhận không ?

-Buông tay em ra đi. Em không thể làm thế này được

-Tại sao không ? em không cho phép anh chăm sóc em ư ? không lẽ em cứ mãi cô đơn thế này ?

-Anh đang thương hại em ? Em không yếu đuối tới mức đó

-Thôi nào,đừng cố tỏ ra mạnh mẽ như thế.Chỉ là do anh nhận ra mình yêu ai đó và cần chăm sóc cho ai đó thôi

Tử Long liếc nhìn cửa phòng bệnh của Mai Mai,anh cười nhủ thầm : ‘Mai mai,chúc em hạnh phúc’

……………

Lạc Dương đi đến phòng bệnh của Kim Thư,anh đang định gõ cửa thì chợt nghe thấy tiếng nói bên trong.Anh khựng lại,yên lặng lắng nghe

-Phước Sang,anh đến đây làm gì nữa?

-Bởi vì anh không muốn mất em- Phước Sang đột ngột đổi giọng xưng hô

-Em bị ung thư vòm họng giai đoạn hai rồi,cũng chẳng còn bao nhiêu thời gian nữa.Em bị trừng phạt bởi sự xấu xa của mình. Em đã nhiều lần hại Mai mai

-đừng nói thế! Anh không muốn thấy em tiều tụy như thế này. Hãy điều trị vì anh được không?................

Qua khung cửa sổ kính mờ Lạc Dương trông thấy Phước Sang và Kim Thư đang ôm nhau trong niềm hạnh phúc. Kim Thư đang khóc vì hạnh phúc.Rốt cuộc thì cô cũng tìm được một lí do để tiếp tục điều trị. Có thể một ngày không xa cô sẽ chẳng còn trên đời nữa. Nhưng cô cũng có được một khoảng thời gian tuyệt vời.

Anh mỉm cười.Phước Sang là ân nhân của anh,anh đang không biết làm gì để trả ơn nhưng bây giờ anh đã biết sự trả ơn tuyệt vời nhất chính là tha thứ cho Kim Thư –người đã bước một chân vào quan tài rồi! tha thứ cho Kim Thư là trả ơn cho Phước Sang…………..


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx