sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Lời nối dối ngọt ngào - Chương 38:Ngoại truyện 2

1h sáng.

Lạc Dương vẫn đang ngồi bên bàn làm việc.Anh cặm cụi với đống giấy tờ.Xung quanh mọi người đã đi ngủ hết rồi, riêng phòng làm việc của anh vẫn bật đèn sáng. Bé Bi đột nhiên khóc làm Mai mai tỉnh.Cô giật mình khi không thấy Lạc Dương nằm bên cạnh.Vừa nhẹ nhàng dỗ dành con,cho con uống sữa cô vừa rảo bước đi sang phòng làm việc của Lạc Dương. Quả thật cô đoán không sai,anh đang dán mắt vào máy tính.

-Anh………………. –cô gọi nhỏ

-Ơ,sao không ngủ đi,lại bế cả con sang đây nữa ? –anh ngạc nhiên hỏi lại cô

-Con đói,em cho nó ăn.Anh còn làm việc đến bây giờ cơ à ? Ốm chết đấy –cô trách móc.Lạc Dương chỉ cười không đáp đòi bế con.CÔ lặng lẽ nhìn cái cách anh âu yếm con mà cô suýt nữa chảy nước mắt. Từ ngày cưới anh,anh cũng có nói nhiều hơn một chút,hay cười. Nhưng bản tính khó đổi. Anh thường không tâm sự với cô những điều anh nghĩ,những thứ anh lo lắng.Anh im lặng và chịu đựng tất cả.

Mai Mai không phải một thương nhân nhưng cô cũng thừa hiểu sự vất vả trên thương trường. Người ta vẫn bảo thương trường là chiến trường. Cô biết chứ.Lạc Dương là một tổng giám đốc,quản lí cả một tập đoàn lớn. Tiền thì nhiều đấy nhưng đâu phải chuyện dễ dàng. Có biết bao áp lực,bao khó khăn. Vậy mà chưa bao giờ anh than phiền một câu. Cô muốn quan tâm anh,muốn hiểu anh hơn nhưng những lúc cô hỏi anh chỉ cười rồi bảo :  ‘Không phải lo’.

-Anh ngủ đi,mai làm cũng được

-Em cứ ngủ đi,lát anh ngủ sau.Bế con về giường đi này, Bi ngủ mất rồi –anh chợt cười thật ngọt ngào –cái thằng bé này hay thật,vừa ăn cái đã ngủ,đúng là trẻ con,dễ thương quá

-Đừng làm em lo……………….. –Mai mai chợt cúi xuống ôm lấy bờ vai anh,ôm rất chặt,nước mắt cô trào dâng.

-Làm mẹ rồi mà vẫn còn mít ướt. Sau này con mà hay khóc như em là anh bắt đền đấy –anh trêu chọc

-Không,anh phải đi ngủ cho em,không là em mách mẹ -cô lau nước mắt dọa anh thật ngố khiến anh phá lên cười. Cái lí do cô đưa ra làm anh cười đến chảy cả nước mắt.Anh đành rời đống tài liệu,chiều cô vợ bé nhỏ một tí

-Ừ,được rồi,chồng ngủ.

-Thế chứ -cô  hả hê –Hì hì,chăm sóc anh là nghĩa vụ của em

-Hình như em còn một nghĩa vụ quan trọng hơn –anh liếc cô rồi cười gian manh. Mai Mai nghiêng đầu nhìn anh trông thật ngốc

-Nghĩa vụ gì ?

-Thôi,không cần hỏi –anh nói vội rồi cúi xuống hôn thật dài lên đôi môi cô. Mai Mai đỏ mặt khi nghĩ đến điều anh vừa nhắc. Cô ôm con thật chặt đẩy Lạc Dương qua một bên phụng phịu

-Thôi đi,anh đừng có mà thừa cơ…………….khuya quá rồi,em cho con nằm giữa,đố anh làm gì được em. Lo mà ngủ đi,mai lại kêu ca mệt mỏi –nói xong cô quay ngoắt người đi bỏ lại anh đằng sau. Lạc Dương tựa lưng vào tường cười khúc khích

-Đi chậm thôi,chờ anh với vợ ơi…………..

Sáng hôm sau

-Suỵt,nín nào bé con,bố đang ngủ -Mai Mai cười cười thầm thì với bé Bi

-Ba ba,ba ba–cậu nhóc cứ lí la lí lô suốt bên Lạc Dương. Cái tiếng khúc khích cười rất con nít của nó đánh thức anh dậy.Anh nhỏm người ôm trọn cậu nhóc vào lòng cười phá lên

-Gọi ba gì nào ? –anh gõ nhẹ vào trán con

Bé Bi chả nói gì cả,chỉ nhìn anh cười toe toét trông rất yêu.Lạc Dương vui vô hạn.Anh hôn lên gò má bầu bầu của con một cái thật dài và âu yếm. Anh bỗng nảy ra một ý quay sang bảo Mai Mai

-Vợ,hôm nay anh rảnh,nhà mình đi chơi đi ?

-Nhưng em còn nhà hàng –cô phản đối

-Nhà với chẳng hàng cái gì ? đi chơi có phải vui hơn không ? Để cô em họ trông hộ là được rồi

-Ừm,cũng được

Cô gật đầu đông ý.Cô vui,vì lâu lắm rồi anh mới có thời gian rảnh rỗi cùng cô và con đi chơi.Anh bận nhiều,cô cũng bận nhiều.Thời gian dành cho nhau thật sự ít ỏi.

-Thế anh muốn đi đâu ?

-Đến công viên rồi vào siêu thị mua ít đồ nhé ?

-Vâng –cô cười toe,vội vàng đi thay quần áo chuẩn bị cho một ngày quậy tung trời cùng ông chồng đáng yêu.

Công viên 8h sáng.Những cụ già tập thể dục buổi sáng đã ra về từ lâu,công viên khá vắng. Thanh tĩnh nhẹ nhàng và  tinh khôi. Mai Mai bế bé Bi đi bên Lạc Dương cứ cười tít mắt mãi không thôi. Anh thấy cô có vẻ phấn khích ghê gớm như thế thì không khỏi ngạc nhiên

-Em vui đến thế sao ?

-Vui chứ,mọi khi em toàn đưa con đi một mình,hoặc là anh đưa đi,hiếm khi cả nhà đi cùng nhau mà

Nghe câu nói của cô anh hơi chạnh lòng.Hẳn là cô đã mong chờ giây phút này mỗi ngày. Vậy mà anh không thể làm nổi.Công việc khiến anh mệt mỏi, anh không còn quan tâm cô nhiều được như trước. Tình cảm san sẻ cho con và cho cô. Có lẽ cô đã buồn rất nhiều

-Anh sẽ sắp xếp công việc để đưa em đi chơi nhiều hơn –anh hứa

-Được thế thì thích quá,hì hì

-Ma ma, ba ba,chơi chơi – cậu nhóc lại bi bô. Cả Mai mai và Lạc Dương cùng phá lên cười.Tiếng trẻ con thật đáng yêu.

Bất chợt từ phía xa,bóng dáng quen thuộc thấp thoáng lướt qua. Mai Mai cố nhìn kĩ xem đó là ai.Cô ngỡ ngàng khi nhân ra đó là Tử Long và Elina.

-Anh,anh,kia có phải Elina và Tử Long không ? –cô hỏi lạc Dương đã xác nhận lại một lần nữa

-Ư………………….ừ,đúng rồi –Lạc dương nheo mắt trông ra phía xa rồi cất tiếng gọi lớn –Tử Long, Elina………………… !

Cả hai giật mình khi nghe tiếng Lạc Dương gọi.Elina mỉm cười thật tươi chạy vội ra chỗ anh.Mai mai đang bế đứa bé trên tay. Trông thấy cậu nhóc Elina thực sự phấn khích. Cô dang cánh tay ôm trọn cậu nhóc vào lòng

-Ôi,bé Bi của anh chị đây à ? Đáng yêu quá ! Đẹp trai y hệt bố nó,còn đẹp hơn trong ảnh anh chị cho em xem nhiều –cô khen hào sảng

-Ừ,không ngờ lại gặp em ở đây. Về Việt Nam lâu chưa ? –Lạc Dương hỏi

-Em mới về,em với Tử Long định đi dạo linh tinh rồi vòng vào siêu thị mua đồ ăn đến nhà anh « đập phá » một trận đây –cô trêu ghẹo

Mai Mai và Lạc Dương phì cười. Elina có vẻ lạc quan yêu đời hơn rất nhiều.

Tử Long không chạy lại,anh lặng người khi nhìn thấy Mai mai.CÔ đứng giữa khoảng nắng ấm,khuôn mặt vẫn rạng rỡ,vẫn còn cái nét gì đó rất hồn nhiên.Cô cũng có béo lên một chút nhưng dáng người vẫn  thon thả.Mặt hồng nhuận,có lẽ cô thực sự hạnh phúc.Anh mỉm cười vì quyết định của mình hai năm trước.Anh đã buông tay để tất cả cùng hạnh phúc.Nhìn về phía Mai Mai,anh nở nụ cười tươi rói

-Chào anh Lạc Dương ! Mai mai,nhớ ra anh chưa ? –anh nở nụ cười đầy ẩn ý.

-Anh biết rồi còn hỏi –cô xị mặt. Thực ra chuyện này cô cũng có nói với anh lúc cô sinh em bé. Khi ấy anh đã cười và bảo cô ngốc.

-Ừ,đừng suy nghĩ nhiều,anh đùa thôi. Em giỏi lắm,lừa hết cả mọi người. Ha ha

Anh bật cười lớn rồi tiến lại gần hơn một chút,anh dang vòng tay ôm lấy bé Bi,lòng anh cảm thấy bình yên hơn bất cứ lúc nào.Một gia đình đáng yêu với một đứa bé đáng yêu.Anh đưa bàn tay lướt nhẹ trên mặt cậu nhóc. Bi có đôi mắt thật giống mẹ. Trong veo và ngây thơ.Đồng tử mở to trông rất ngộ.Đôi mắt ấy đang nhìn anh y hệt cách Mai Mai nhìn anh nhiều năm về trước.Anh khẽ cười,chợt thấy vui vô hạn vì đã lâu lắm rồi anh không bắt gặp ánh nhìn ấy từ phía Mai Mai.

-Bé đáng yêu quá. Anh sướng thật đấy Lạc Dương

-Ừ,mau mau cưới Elina đi rồi còn có một đứa như thế này –Lạc Dương trêu chọc

-Anh cứ yên tâm,em cưới liền –Tử Long bật cười thành tiếng –Thôi,về nhà anh đi nhé ?

Trên con đường thênh thang, những mảng màu sắc tung bay hòa lẫn vào với nhau,những trái tim đang chung nhịp yêu thương. Phía trước là bầu trời,là khoảng tương lai bao la rộng mở.Ngước mắt nhìn vòm trời khoáng đạt………………..thiên đường…………..

V p<'� �� >

-……………… -cô quay người lại thảng thốt không cất nên lời.

Bất ngờ Tử Long lao đến ôm chầm lấy cô trong cái ôm tha thiết.Elina vùng người ra nhưng anh kéo cô lại

-đừng ,đừng đi……………..Anh xin em………….. –anh nói run run

-Không,đừng cố tỏ ra như thế,em không cần………..

-Làm ơn……….. –anh cầu xin. Phải! lúc này anh đang cầu xin cô chứ không phải là cô chủ động.Anh cần lắm bờ vai nhỏ bé của cô,cần lắm đôi tay trắng muốt kia,cần lắm một Elina hiền thục nhu mì luôn ở bên. Anh cần cô,rất cần cô.

-Về với anh,được không? –anh  vuốt lại mấy sợi tóc lơ thơ vương trước khuôn mặt cô và bất ngờ hôn lên đôi môi cô thật khẽ.

Elina bàng hoàng. Cô hoàn toàn bị động trước nụ hôn của anh. Khuôn mặt đã ửng hồng,cô bối rối

-Nhưng……………..

Cô định nói nhưng anh đã đưa ngón tay đặt trước môi cô ngăn lại

-Đừng nói gì,anh sẽ cho em thấy tất cả. CHỉ cần em đừng đi đâu. Vậy thôi!

Elina nhìn anh,đôi mắt hỗn loạn. Cô lưỡng lự trước tất cả.Ra đi hay ở lại?Quá khó khăn.

-Anh yêu em vì trách nhiệm? –cô gặng hỏi

-Không,chắc chắn không phải như vậy! Hãy tin anh,dù chỉ là một lần

-Em tin anh!

Cô đáp nhẹ. Từ đáy mắt anh,cô nhìn thấy có hình ảnh của cô. Đậm nét.Cô muốn tin anh và cô đã tin anh.Chờ đợi và ước mong cho một tương lai tươi đẹp.

Tử Long cười cười nhìn ra đằng xa trong khi Elina tròn mắt kinh ngạc nhìn anh.Anh bỗng thấy lòng nhẹ nhõm lạ bởi anh biết Elina cũng đang cười.Ngày mai anh sẽ lại tất bật bắt đầu một tình yêu ! Bến đỗ của anh là cô gái đứng bên cạnh.Đi nhiều rồi cũng mệt,anh sẽ dừng chân ở đây,dừng chân để nhìn lại mình và để suy nghĩ mình nên làm gì vào quãng đường tiếp theo.

‘Trên thế gian này có những điều thật kì lạ.Có những khi ta yêu một người chỉ để biết cách yêu một người khác như thế nào mà thôi’ –Belle princess

Tử Long cũng thế,anh đã phạm nhiều sai lầm trong tình yêu với Mai mai bởi anh còn quá bồng bột trẻ con.Bây giờ sẽ khác.Anh đã trưởng thành hơn và đủ sức che chở cho elina ,yêu cô một cách đúng đắn hơn!

Phía trước là con đường lá vàng rơi vắng lặng,không gian chìm vào yên tĩnh,xung quanh chỉ còn nghe thấy tiếng lá rơi xào xạc.Hai cái bóng bước đi chầm chậm bên nhau nhìn về phía trước với ánh mắt tràn đầy hi vọng. Sẽ lại bắt đầu từ đầu,sẽ lại yêu nhau từ đầu………

-Anh sẽ yêu em đến hơi thở cuối cùng……………Elina à………….

Ngoại truyện 2

1h sáng.

Lạc Dương vẫn đang ngồi bên bàn làm việc.Anh cặm cụi với đống giấy tờ.Xung quanh mọi người đã đi ngủ hết rồi, riêng phòng làm việc của anh vẫn bật đèn sáng. Bé Bi đột nhiên khóc làm Mai mai tỉnh.Cô giật mình khi không thấy Lạc Dương nằm bên cạnh.Vừa nhẹ nhàng dỗ dành con,cho con uống sữa cô vừa rảo bước đi sang phòng làm việc của Lạc Dương. Quả thật cô đoán không sai,anh đang dán mắt vào máy tính.

-Anh………………. –cô gọi nhỏ

-Ơ,sao không ngủ đi,lại bế cả con sang đây nữa ? –anh ngạc nhiên hỏi lại cô

-Con đói,em cho nó ăn.Anh còn làm việc đến bây giờ cơ à ? Ốm chết đấy –cô trách móc.Lạc Dương chỉ cười không đáp đòi bế con.CÔ lặng lẽ nhìn cái cách anh âu yếm con mà cô suýt nữa chảy nước mắt. Từ ngày cưới anh,anh cũng có nói nhiều hơn một chút,hay cười. Nhưng bản tính khó đổi. Anh thường không tâm sự với cô những điều anh nghĩ,những thứ anh lo lắng.Anh im lặng và chịu đựng tất cả.

Mai Mai không phải một thương nhân nhưng cô cũng thừa hiểu sự vất vả trên thương trường. Người ta vẫn bảo thương trường là chiến trường. Cô biết chứ.Lạc Dương là một tổng giám đốc,quản lí cả một tập đoàn lớn. Tiền thì nhiều đấy nhưng đâu phải chuyện dễ dàng. Có biết bao áp lực,bao khó khăn. Vậy mà chưa bao giờ anh than phiền một câu. Cô muốn quan tâm anh,muốn hiểu anh hơn nhưng những lúc cô hỏi anh chỉ cười rồi bảo :  ‘Không phải lo’.

-Anh ngủ đi,mai làm cũng được

-Em cứ ngủ đi,lát anh ngủ sau.Bế con về giường đi này, Bi ngủ mất rồi –anh chợt cười thật ngọt ngào –cái thằng bé này hay thật,vừa ăn cái đã ngủ,đúng là trẻ con,dễ thương quá

-Đừng làm em lo……………….. –Mai mai chợt cúi xuống ôm lấy bờ vai anh,ôm rất chặt,nước mắt cô trào dâng.

-Làm mẹ rồi mà vẫn còn mít ướt. Sau này con mà hay khóc như em là anh bắt đền đấy –anh trêu chọc

-Không,anh phải đi ngủ cho em,không là em mách mẹ -cô lau nước mắt dọa anh thật ngố khiến anh phá lên cười. Cái lí do cô đưa ra làm anh cười đến chảy cả nước mắt.Anh đành rời đống tài liệu,chiều cô vợ bé nhỏ một tí

-Ừ,được rồi,chồng ngủ.

-Thế chứ -cô  hả hê –Hì hì,chăm sóc anh là nghĩa vụ của em

-Hình như em còn một nghĩa vụ quan trọng hơn –anh liếc cô rồi cười gian manh. Mai Mai nghiêng đầu nhìn anh trông thật ngốc

-Nghĩa vụ gì ?

-Thôi,không cần hỏi –anh nói vội rồi cúi xuống hôn thật dài lên đôi môi cô. Mai Mai đỏ mặt khi nghĩ đến điều anh vừa nhắc. Cô ôm con thật chặt đẩy Lạc Dương qua một bên phụng phịu

-Thôi đi,anh đừng có mà thừa cơ…………….khuya quá rồi,em cho con nằm giữa,đố anh làm gì được em. Lo mà ngủ đi,mai lại kêu ca mệt mỏi –nói xong cô quay ngoắt người đi bỏ lại anh đằng sau. Lạc Dương tựa lưng vào tường cười khúc khích

-Đi chậm thôi,chờ anh với vợ ơi…………..

Sáng hôm sau

-Suỵt,nín nào bé con,bố đang ngủ -Mai Mai cười cười thầm thì với bé Bi

-Ba ba,ba ba–cậu nhóc cứ lí la lí lô suốt bên Lạc Dương. Cái tiếng khúc khích cười rất con nít của nó đánh thức anh dậy.Anh nhỏm người ôm trọn cậu nhóc vào lòng cười phá lên

-Gọi ba gì nào ? –anh gõ nhẹ vào trán con

Bé Bi chả nói gì cả,chỉ nhìn anh cười toe toét trông rất yêu.Lạc Dương vui vô hạn.Anh hôn lên gò má bầu bầu của con một cái thật dài và âu yếm. Anh bỗng nảy ra một ý quay sang bảo Mai Mai

-Vợ,hôm nay anh rảnh,nhà mình đi chơi đi ?

-Nhưng em còn nhà hàng –cô phản đối

-Nhà với chẳng hàng cái gì ? đi chơi có phải vui hơn không ? Để cô em họ trông hộ là được rồi

-Ừm,cũng được

Cô gật đầu đông ý.Cô vui,vì lâu lắm rồi anh mới có thời gian rảnh rỗi cùng cô và con đi chơi.Anh bận nhiều,cô cũng bận nhiều.Thời gian dành cho nhau thật sự ít ỏi.

-Thế anh muốn đi đâu ?

-Đến công viên rồi vào siêu thị mua ít đồ nhé ?

-Vâng –cô cười toe,vội vàng đi thay quần áo chuẩn bị cho một ngày quậy tung trời cùng ông chồng đáng yêu.

Công viên 8h sáng.Những cụ già tập thể dục buổi sáng đã ra về từ lâu,công viên khá vắng. Thanh tĩnh nhẹ nhàng và  tinh khôi. Mai Mai bế bé Bi đi bên Lạc Dương cứ cười tít mắt mãi không thôi. Anh thấy cô có vẻ phấn khích ghê gớm như thế thì không khỏi ngạc nhiên

-Em vui đến thế sao ?

-Vui chứ,mọi khi em toàn đưa con đi một mình,hoặc là anh đưa đi,hiếm khi cả nhà đi cùng nhau mà

Nghe câu nói của cô anh hơi chạnh lòng.Hẳn là cô đã mong chờ giây phút này mỗi ngày. Vậy mà anh không thể làm nổi.Công việc khiến anh mệt mỏi, anh không còn quan tâm cô nhiều được như trước. Tình cảm san sẻ cho con và cho cô. Có lẽ cô đã buồn rất nhiều

-Anh sẽ sắp xếp công việc để đưa em đi chơi nhiều hơn –anh hứa

-Được thế thì thích quá,hì hì

-Ma ma, ba ba,chơi chơi – cậu nhóc lại bi bô. Cả Mai mai và Lạc Dương cùng phá lên cười.Tiếng trẻ con thật đáng yêu.

Bất chợt từ phía xa,bóng dáng quen thuộc thấp thoáng lướt qua. Mai Mai cố nhìn kĩ xem đó là ai.Cô ngỡ ngàng khi nhân ra đó là Tử Long và Elina.

-Anh,anh,kia có phải Elina và Tử Long không ? –cô hỏi lạc Dương đã xác nhận lại một lần nữa

-Ư………………….ừ,đúng rồi –Lạc dương nheo mắt trông ra phía xa rồi cất tiếng gọi lớn –Tử Long, Elina………………… !

Cả hai giật mình khi nghe tiếng Lạc Dương gọi.Elina mỉm cười thật tươi chạy vội ra chỗ anh.Mai mai đang bế đứa bé trên tay. Trông thấy cậu nhóc Elina thực sự phấn khích. Cô dang cánh tay ôm trọn cậu nhóc vào lòng

-Ôi,bé Bi của anh chị đây à ? Đáng yêu quá ! Đẹp trai y hệt bố nó,còn đẹp hơn trong ảnh anh chị cho em xem nhiều –cô khen hào sảng

-Ừ,không ngờ lại gặp em ở đây. Về Việt Nam lâu chưa ? –Lạc Dương hỏi

-Em mới về,em với Tử Long định đi dạo linh tinh rồi vòng vào siêu thị mua đồ ăn đến nhà anh « đập phá » một trận đây –cô trêu ghẹo

Mai Mai và Lạc Dương phì cười. Elina có vẻ lạc quan yêu đời hơn rất nhiều.

Tử Long không chạy lại,anh lặng người khi nhìn thấy Mai mai.CÔ đứng giữa khoảng nắng ấm,khuôn mặt vẫn rạng rỡ,vẫn còn cái nét gì đó rất hồn nhiên.Cô cũng có béo lên một chút nhưng dáng người vẫn  thon thả.Mặt hồng nhuận,có lẽ cô thực sự hạnh phúc.Anh mỉm cười vì quyết định của mình hai năm trước.Anh đã buông tay để tất cả cùng hạnh phúc.Nhìn về phía Mai Mai,anh nở nụ cười tươi rói

-Chào anh Lạc Dương ! Mai mai,nhớ ra anh chưa ? –anh nở nụ cười đầy ẩn ý.

-Anh biết rồi còn hỏi –cô xị mặt. Thực ra chuyện này cô cũng có nói với anh lúc cô sinh em bé. Khi ấy anh đã cười và bảo cô ngốc.

-Ừ,đừng suy nghĩ nhiều,anh đùa thôi. Em giỏi lắm,lừa hết cả mọi người. Ha ha

Anh bật cười lớn rồi tiến lại gần hơn một chút,anh dang vòng tay ôm lấy bé Bi,lòng anh cảm thấy bình yên hơn bất cứ lúc nào.Một gia đình đáng yêu với một đứa bé đáng yêu.Anh đưa bàn tay lướt nhẹ trên mặt cậu nhóc. Bi có đôi mắt thật giống mẹ. Trong veo và ngây thơ.Đồng tử mở to trông rất ngộ.Đôi mắt ấy đang nhìn anh y hệt cách Mai Mai nhìn anh nhiều năm về trước.Anh khẽ cười,chợt thấy vui vô hạn vì đã lâu lắm rồi anh không bắt gặp ánh nhìn ấy từ phía Mai Mai.

-Bé đáng yêu quá. Anh sướng thật đấy Lạc Dương

-Ừ,mau mau cưới Elina đi rồi còn có một đứa như thế này –Lạc Dương trêu chọc

-Anh cứ yên tâm,em cưới liền –Tử Long bật cười thành tiếng –Thôi,về nhà anh đi nhé ?

Trên con đường thênh thang, những mảng màu sắc tung bay hòa lẫn vào với nhau,những trái tim đang chung nhịp yêu thương. Phía trước là bầu trời,là khoảng tương lai bao la rộng mở.Ngước mắt nhìn vòm trời khoáng đạt………………..thiên đường…………..


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx