Sắp tới giờ tan tầm.
Trên con phố chính của một thành phố lớn, một người thanh niên mặc bộ đồ tây thẳng dứng, thần thái tôn quý đang đi trong biển người. Đôi mắt của anh ta rất có thần khí, khi nhìn thẳng thì khiến người ta thấy một sự nghiêm khắc lạnh lùng, nhưng hai con ngươi lại chuyển động vô cùng linh hoạt, thật đúng là khi tịnh thì im lìm như xử nữ, khi động thì lanh lẹ như thỏ rừng.
Tay trái của anh ta xách một cái cặp da đen, xem ra người này so với các tay công nhân cổ cồn cả ngày ngồi trong văn phòng không khác gì mấy. Nhưng anh ta lại vô cùng ung dung tiêu sái, anh khí ngời ngời, chính là cái khí chất đặc biệt này khiến cho người khác ở trong biển người mênh mông, chỉ cần nhìn một cái là có thể nhận ra anh ta ngay.
Anh ta vừa đi vừa để ý quan sát những người xung quanh, có thể thấy rằng anh ta đang cảnh giác cao độ, nhưng không biết anh ta đang giới bị cái gì?
Những bước chân mạnh mẽ đưa anh ta đến trước một quầy báo.
Người bán báo là một người đàn bà trung niên nhan sắc tầm thường, tên gọi Từ Nương Hồng Cô, mới nhìn thấy người thanh niên lập tức trên mặt nở ra một nụ cười tham lam, cao giọng gọi :
- Long tiên sinh! Chào ông! Hôm nay muộn thế!
Thái độ của người thanh niên họ Long trái ngược hẳn với thường ngày, đôi mắt nhìn như đống đinh vào một tờ báo đang mở, sắc mặt hết sức nghiêm trọng,
Hồng Cô nhìn theo ánh mắt của người họ Long, rút tờ báo lên, đưa cho anh ta rồi nói:
- Trên thế giới này không ngờ lại có chuyện kỳ lạ như vậy. Nhưng mà Võ Tắc Thiên thật là không tầm thường. Chết hơn một ngàn năm rồi vẫn còn có người đến cướp xác.
Tiếp đó liếc mắt đưa tình với người thanh niên kia nói tiếp:
- Thực ra người chết có gì tốt chứ, đàn bà phải sống động hoạt bát mới thú vị chứ!
Người thanh niên tiếp lấy tờ báo, quay người bỏ đi, lời của Hồng Cô nói anh ta dường như không hề để vào tai.
Nhìn bóng người thanh niên xa dần, Hồng Cô tức đến nghiến răng kèn kẹt, đột nhiên nhớ ra một chuyện, kêu lớn:
- Long tiên sinh, ông chưa trả tiền.
Người thanh niên đã đi xa hơn mười bước, bất ngờ quay người, khẽ phất tay một cái. Một đồng năm đồng quay tít bay về phía sạp báo. “Đing!” âm thanh vui tai phát ra từ chiếc giỏ tre đựng tiền của Hồng Cô. Vì đồng tiền có lực xoáy nên vừa chạm vào những đồng tiền khác trong giỏ, liền làm cho chúng bắn tung lên, thế nhưng không một đồng nào bay ra ngoài, quả là tuyệt kỹ hiếm có.
Hồng Cô há hốc mồm kinh ngạc.
Người thanh niên vừa cười vừa nói vọng lại:
- Không cần tìm nữa!
Trong tòa nhà lớn, hàng ngàn nhân viên đang cần cù làm việc.
Một cô gái xinh đẹp ngồi trước cái bàn đặt bên cạnh phòng cố vấn tài chính, hiển nhiên là một cô thư ký. Cô ta đang bận rộn với vịêc chỉnh lí những văn bản đang bày bừa bộn trên bàn.
Một cô gái ăn mặc lộng lẫy sau khi tan sở đi qua trước mặt cô thư ký nói:
- Chân Ni! Ông xếp đẹp trai của cô hôm nay có rảnh không?
Chân Ni ừm một tiếng nói:
- Có rảnh cũng không đến lượt Mã Lệ cô!
Đột nhiên cô ta nhớ ra chuyện gì, liền nói:
- À, đến giờ nghe bản tin rồi.
Nói rồi đưa tay ấn vào chiếc điều khiển vô tuyến, mà hình ti vi lập tức lóe sáng.
Vừa kịp lúc phát thanh viên bắt đầu nói.
- Di thể của Võ Tắc Thiên đã bị người cướp đi hơn chín mươi tiếng đồng hồ, nhưng cảnh sát Mỹ vẫn đang bó tay, chưa tìm ra manh mối gì, e rằng di thể của Võ Tắc Thiên đã bị vận chuyển ra nước ngoài. Chúng tôi đã đặc biệt phỏng vấn nhà tài trợ chính cuộc triển lãm này, nhà triệu phú Vũ Phu người Nhật Bản.
Nghe nói tới tên ngài Vũ Phu, mọi nhân viên khác đều tạm ngừng công việc, quay lại xung quanh chiếc ti vi, hình như cái tên này còn hấp dẫn họ hơn cả việc di thể Võ Tắc Thiên bị cướp đi.
Đúng lúc đó người thanh niên họ Long khi nãy bước vào trong tòa nhà, đi về phía căn phòng treo biển Cố Vấn Tài Chính.
Mọi người đang tập trung chú ý vào màn ảnh ti vi, không để ý thấy anh ta bước vào.
Trên ti vi, một thân sĩ trung niên tướng mạo bệ vệ oai phong đang ngồi cạnh một phóng viên.
Người phóng viên dùng tiếng Anh hói ông ta:
- Vũ Phu tiên sinh, ông là người tài trợ chính cho cuộc triển lãm lần này. Có thể nói, nếu không có ông thì không có cuộc triển lãm này, bây giờ sự việc bất hạnh đã xảy ra, xin hỏi ông có cảm tưởng gì?
Vũ Phu khẽ cười một tiếng, khí thế uy phong, nói với giọng trầm hùng:
- Người Trung Quốc nói, nhất ẩm nhất trái, quân hữu tiền định, việc gì phải đến sẽ đến, chẳng gì có thể ngăn nổi.
Một nữ nhân viên ngồi trước ti vi nói:
- Nhìn kìa, ông ta thật là quyến rũ, cách nói chuyện cũng khác hẳn người thường.
Một nhân viên nam giọng châm biếm nói:
- Nếu tôi mà nhiều tiền như ông ta, nói chuyện cũng quyến rũ và khác hẳn người thường.
Nữ nhân viên kia làu bàu mắng:
- Đi chết đi!
Lúc đó người thanh niên họ Long đưa tay vặn tay nắm cửa căn phòng, chuẩn bị bước vào trong, nghe thấy Vũ Phu trả lời phỏng vấn, bất giác đối ý, quay người đi về phía sau lưng đám người đang xem ti vi.
Người phóng viên hiển nhiên cũng không nghĩ đến Vũ Phu lại trả lời như vậy, kinh ngạc hỏi:
- Vũ Phu tiên sinh, ý của ông là di thể Võ Tắc Thiên cần phải bị cướp đi sao?
Vũ Phu nói:
- Xin lỗi! Làm anh hiểu lầm rồi, tôi chỉ muốn nói đứng trước vận mệnh, sức người thật vô cùng nhỏ bé, việc cần phải xảy ra, thế nào rồi cũng xảy ra. Chúng ta cần phải chấp nhận sự an bài của vận mệnh. Cám ơn các vị.
Nói rồi cúi người thấp xuống chào.
Cuộc phỏng vấn kết thúc.
Mọi người từ từ tản ra, rì rầm bàn tán.
Người thanh niên họ Long cũng quay người bước về phía cánh cửa phòng cố vấn tài chính, cô nữ thư ký Chân Ni liền gọi lớn:
- Long tiên sinh! Có điện thoại đường dài từ Tây Tạng, nếu không có chuyện gì thì tôi về đây.
Người thanh niên họ Long đáp một tiếng ừ, đẩy cửa bước vào trong phòng.
Sau khi cánh cửa đóng lại, Mã Lệ chạy lại bên Chân Ni nói:
- Cô có cảm thấy kể từ sau khi Long Phi tiên sinh này bỏ lại tất cả đến Tây Tạng ở ba tháng vào ba năm về trước trở về, con người như đã biến đổi hoàn toàn.
Chân Ni khẽ giọng nói:
- Khoảng thời gian trước khi anh ta đi Tây Tạng còn kỳ lạ hơn, anh ta nói với tôi hàng đêm anh ta đều gặp những giấc mộng quái dị, khiến anh ta không ngủ được. Thật may là sau khi đi Tây Tạng trở về, hình như sức khỏa đã hồi phục, so với hồi trước còn có vẻ khỏe mạnh thoải mái hơn. Kể từ lúc đó, cái ông hoạt phật gì đó cứ không ngừng gọi điện cho anh ta.
Mã Lệ nhắm mắt lại say sưa nói:
- Không biết anh ta đi Tây Tạng làm gì nhỉ? Dù khổ ải hay khoái lạc tôi cũng nguyện cùng anh ta chia sẻ, trừ phi anh ta đi làm hòa thượng.
Vẻ mặt của cô ta lộ ra vẻ hết sức say sưa.
Chân Ni nói:
- Tan sở rồi! Về nhà mà mơ mộng!
Long Phi lúc này đang nằm thoải mái trên chiếc sa lông đặt trong căn phòng làm việc ở lầu mười tám, đưa tay ấn nút điều khiển bức tường trước mắt liền mở ra một màn hình lớn.
Màn hình hiện ra ánh chớp nhập nhằng, sau một lúc thì hiện ra một mặt người cười ha hả, chính là vị hoạt phật đã dùng huyết phù để áp chế ma đao trong thần điện dưới lòng đất ở Tây Tạng.
Long Phi mỉm cười nói:
- Tiểu Hoạt Phật! Ông khỏe chứ!
Tiểu Hoạt Phật nói:
- Long Thần! Chào anh, tôi thực sự không khỏe chút nào, có lẽ chút nữa cả anh cũng không khỏe nổi đâu.
Long Phi bị Tiểu Hoạt Phật gọi là Long Thần hơi chau mày nói:
- Thần điện của ông sập rồi à? Người ta nói trời có sập thì cũng có thể lấy làm chăn đắp, chùa mà có sập sợ không lấy được đệm sao?
Tiểu Hoạt Phật thở dài:
- Cái sự việc mà tôi sợ đã xảy ra rồi, đừng có ở đó nói chuyện chăn với đệm nữa, cho dù muốn tìm một cái khăn tắm cũng chẳng có nữa.
Long Phi vội nói:
- Vậy chuyện gì đã xảy ra?
Tiểu Hoạt Phật nói:
- Hắn sắp trở lại rồi.
Long Phi hỏi:
- Hắn?
Tiểu Hoạt Phật nói:
- Tháng 7 năm 1999, đại Ma Vương sẽ từ trên trời giáng thế, không phải ở trong cuốn sách “Thế Kỷ Liên Miên” của Nostradamus đã viết rất rõ ràng sao? Mấy hôm nay ma đao rung động ngày càng dữ dội, tôi đã phải dùng đến huyết phù nhưng cũng chỉ có tác dụng tạm thời áp chế nó lại. E rằng đây không phải là điềm lành.
Long Phi trong lòng hốt nhiên nhớ lại chuyện di hài Võ Tắc Thiên bị cướp đi, trong lòng hơi bất an, nghĩ một chút rồi nói:
- Chúng ta phải làm gì?
Tiểu Hoạt Phật lại nói tiếp:
- Tôi đang muốn hỏi anh, trong cuốn Ma Điển mà Long Thụ Bồ Tát để lại có viết: “Khi Phục Hy và Nữ Oa hợp nhất, Long Thần sẽ xuất hiện ở đại địa, vì sự tồn vong của nhân loại mà chiến đấu với cánh tay trái của Ma Vương.” Anh chính là Long Thần, đương nhiên biết phải làm thế nào.
Long Phi cười khổ nói:
- Vấn đề ở đây là Long Thần tôi vừa mới tốt nghiệp chưa lâu, đến cả kẻ thù là ai cũng chưa rõ, cái gì mà tay trái với tay phải, cuối cùng là cái gì đây, tôi…
Tiểu Hoạt Phật ngắt lời anh ta nói:
- Ồ! Xem ra tôi không dùng biện pháp cuối cùng thì không xong rồi. Hy vọng Đại Nhật Như Lai sẽ phù hộ chúng ta, bởi vì sử dụng Thông thế quán đỉnh đại pháp là vô cùng mạo hiểm.
Long Phi nhắc lại:
- Thông thế quán đỉnh đại pháp?
Tiểu Hoạt Phật giải thích:
- Cái đó có thể đánh thức những ký ức từ các kiếp trước của cậu, theo Ma Điển nói thì cuộc chiến giữa tay trái của Ma Vương và Long Thần cậu vĩnh viễn không bao giờ ngưng. Các người không ngừng luân hồi, không ngừng quyết chiến sinh tử, nhưng mỗi lần luân hồi chuyển kiếp các người lại mất đi một chút ký ức đầu tiên, nếu không thì cậu đâu có mông muội như bây giờ?
Long Phi lại cười khổ nói:
- Đa tạ ông đã khen ngợi. Thế tôi có phải đi Tây Tạng một chuyến không?
Tiểu Hoạt Phật nói:
- Thời gian ngày càng gấp gáp rồi, cậu phải lập tức lên đường, tôi sẽ chuẩn bị mọi thứ.
Lúc đó ở góc trái phía dưới màn hình, một cái đầu trọc thò ra, thì ra là một tiểu lạt ma.
Tiểu lạt ma chun mũi cười nói:
- A lô, Long Thần, những pháp bảo mà tôi thiết kế cho anh có dùng được không, đó đều là những sản phẩm khoa học kỹ thuật tiên tiến nhất đấy.
Long Phi đưa cánh tay phải lên, chỉ thấy ở cổ tay có một cái vòng hình thù quái dị, trên vòng ấy có gắn những vật hình thù giống như là những cái đèn.
Tiểu hòa thượng nói:
- Nhớ kỹ nhé! Mỗi khi đèn đỏ sáng, có nghĩa là bom sắp nổ, đèn vàng mà sáng tức là có vật thể lạ đang tiến về phía anh với tốc độ cao, khi đèn xanh sáng lúc ấy có người đang gắn thiết bị theo dõi ở gần anh.
Lời tiểu hòa thượng chưa dứt, thì ngọn đèn vàng trên chiếc vòng sáng lên lần đầu tiên kể từ khi Long Phi đeo nó, đồng thời phát ra những tiếng “bíp bíp”…
Tiểu Hoạt Phật, tiểu hòa thượng và Long Phi đồng thời hét lớn:
- Đạn pháo!
Phản ứng của Long Phi vô cùng mẫn tiệp, lập tức quay đầu lại quét một vòng. Đôi tai linh mẫn của anh đã nghe được âm thanh rít gió của một vật thể đang bắn với vận tốc lớn về phía cửa sổ.
Trong tình cảnh ấy, anh không còn thời gian suy nghĩ nữa, chỉ có cách dựa vào phản xạ tự nhiên mới có thể ứng phó được. Ba tháng ở Tây Tạng chịu khổ luyện đã đánh thức được năng lực ẩn chứa trong người anh, biến anh thành Long Thần.
Một con người có sức mạnh siêu phàm.
Long Phi chuyển mình một cái, đồng thời hai tay nhấc bổng chiếc ghế sô pha khi nãy vừa ngồi lên, khi chân anh chạm đất thì ghế sô pha đã bay ra đón đỡ vật thể lạ kia.
“Ầm ầm.”
Mảnh vụn thủy tinh từ cửa kính bắn khắp nơi.
Long Phi không hề ngừng lại, chuyển mình ra nấp sau cái bàn viết lớn, tuy anh tàng ẩn sức mạnh siêu phàm của Long Thần, nhưng cũng khó mà cản nối sức công phá của vũ khí hiện đại.
Ở trong màn hình, Tiểu Hoạt Phật và tiểu hoà thượng trợn mắt há mồm nhìn cảnh tượng trước mắt mà lại ở cách họ hàng vạng km.
“Ầm.”
Một tiếng nổ lớn phát ra ở giữa căn phòng, từ chiếc ghế sô pha bắn ra hàng trăm đốm lửa nhỏ ra bốn phương tám hướng, toàn bộ căn phòng làm việc của Long Phi chìm trong biển lửa.
Sức ép làm Long Phi bắn về phía một góc tường. Màn hình đang truyền về hình ảnh của Tiểu Hoạt Phật bị vỡ vụn thành hàng vạn hàng vạn mảnh nhỏ. Long Phi cảm thấy lưng mình đau nhói, nhưng anh không hề biết là mình vừa thoát khỏi đại nạn, nếu như khi nãy anh không kịp thời ném chiếc ghế sô pha ra đỡ quả đạn pháo, hậu quả thật khó mà tưởng tượng. Long Phi đoán rằng đạn pháo là do người dùng tên lửa xách tay bắn ra, nếu không không thể nào có uy lực như vậy.
Long Phi vọt đứng dậy. May mắn thay tường căn phòng làm việc của anh có ba lớp, nên không bị hư hại gì, nhưng mà cánh cửa đã bị bay đi mất. Khói bụi không ngừng từ đó bay ra ngoài. May mà giờ đó mọi người đã tan sở, không còn mấy ai ở lại tòa nhà, nếu không thì hậu quả thật không dám nghĩ tới.
Một cơn phẫn nộ bừng lên trong tim Long Phi. Anh vọt ra ngoài cửa sổ, dõi mắt nhìn khắp bốn phía, chỉ thấy trong tòa nhà có độ cao tương đồng gần đó có một cửa sổ đang mở, một người đàn ông tóc vàng thoáng hiện rồi biến mất.
Gió mạnh ngoài cửa sổ thổi mái tóc của Long Phi tung bay trong gió, tựa hồ như ngọn lửa giận ở trong lòng của anh đang bùng phát.
Kẻ thù đã phát động thế công, anh chỉ còn cách chiến đấu.
Quyết chiến sinh tử với cánh tay trái của Ma Vương.
Dù anh không biết cánh tay trái của Ma Vương đại biểu cho lực lượng tà ác gì, nhưng anh không hề sợ hãi.
Bởi vì anh chính là Long Thần.
Vận mệnh đã an bài anh phải chiến đầu vì sự an nguy của nhân loại.
Khấu Tử bước đi trong hành lang.
Hắn hiện đang vô cùng đắc ý, chỉ tùy tiện bắn một quả hỏa tiễn liền nhận được khoản tiền một triệu đô, món tiền này kiếm được thật dễ dàng, ngay cả vũ khí và đạn cũng được đối phương cung cấp. Công việc này có vẻ như chẳng có chút gì mạo hiểm.
Hắn bước đến trước thang máy, ấn nút đi xuống.
Không ai biết tên hắn là gì, chỉ biết rằng hắn là một tên sát thủ lấy biệt hiệu là Khấu Tử, từ năm mười bảy tuổi đã trở thành kẻ khiến cho cả hai đạo hắc bạch đau đầu, mỗi lần hành sự đều không để lại vết tích hay chứng cớ gì. Những ai nằm trong danh sách ám sát của hắn, coi như bị gạch tên trong sổ sinh tử của Diêm Vương.
Cửa thang máy mở ra.
“Pằng pằng…”
Khấu Tử chấn động toàn thân, khẽ lắc tay một cái, bàn tay đã cầm một khẩu súng lục.
Bên trong thang máy là hai mẹ con, đứa con đang cầm một khẩu súng đồ chơi trong tay, tiếng “pằng pằng” khi nãy chính là do khẩu súng đồ chơi phát ra. Đứa bé thấy khẩu súng thật trong tay Khấu Tử sợ đến cứng đờ người.
Khấu Tử tức giận chửi:
- Mẹ nó!
Rồi bước vào thang máy.
Thang máy đi xuống tầng trệt, Khấu Tử từ từ bước ra, bộ đồ tây hắn mặc lấm tấm vài vệt máu. Ở bên trong chiếc thang máy, xác hai mẹ con đứa trẻ vừa nãy nằm trong vũng máu. Quan điểm của Khấu Tử là bất cứ cái gì có thể gây nguy hiểm cho hắn đều phải bị tiêu dịêt.
“Vận mệnh đã định hai mẹ con đó phải có kết cục như vậy.” Hắn nghĩ vậy rồi lau sạch con dao nhuốm máu, đút vào trong ống giầy.
Khấu Tử bước nhanh ra cửa. chui vào trong một chiếc xe hơi đậu bên đường, nổ máy chạy ra đường lớn, rồi hắn mới thở phào một tiếng.
Vấn đề tiếp theo là đi lấy tiền thưởng. Mặc dù ông khách này là một nhân vật đầu não của xã hội đen vùng Đông Nam Á nhưng Khấu Tử tin rằng chẳng có ai dám quịt tiền của gã.
Chiếc xe tăng tốc độ, hòa vào dòng xe chạy trên đường.
Khấu Tử duỗi thẳng lưng, để cho cơ thể nghỉ ngơi một chút, nghĩ xem hắn sẽ phải tiêu số tiền công giết người của mấy năm nay thế nào, nghe nói Đông Nam Á là vùng đất của rượu ngon và gái đẹp nhưng hắn cũng tự biết mình không thể nào yên ổn mà hưởng cuộc sống sung sướng như vậy, mấy ngày không giết người là trong lòng hắn cảm thấy khó chịu, đứng ngồi không yên. Có lẽ cuộc sống bình thường không phù hợp với hắn lắm.
Khấu Tử đưa mắt nhìn vào kính chiếu hậu quan sát những chiếc xe phía sau, trong đó có một chiếc mô tô khiến hắn cảnh giác. Sau nhiều năm làm sát thủ, hắn đã tự luyện cho mình trực giác của loài dã thú, có thể cảm giác được nguy hiểm đang đến gần, chính trực giác này đã giúp hắn nhiều lần chuyển nguy thành an.
Khấu Tử bấm đèn xi nhan rẽ trái, nhập vào dòng xe trên đường cao tốc, hắn ta đạp ga, vượt qua các xe khác lao như bay trên đường như một mũi tên.
Nhìn vào kính chiếu hậu, hắn vẫn thấy chiếc mô tô kia tăng tốc độ đuổi theo.
Mặt trời từ từ lặn ở đằng tây, màn đêm phủ lên mặt đất.
Khấu Tử chửi thề:
- Mẹ nó!
Hắn biết mình đã gặp phiền phức, phiền phức nhất là hắn không biết kẻ theo dõi mình là người của phe nào, nhưng hắn có thể khẳng định một điều rằng đối phương không phải là cảnh sát, nếu là cảnh sát thì không bao giờ chỉ có một chiếc mô tô theo hắn từ nãy đến giờ, vì thế rất có khả năng đối phương chỉ có một mình.
Khẩu Tử khẽ nhếch mép cười, cơn thèm giết người lại nổi lên.
Hắn hít vào một hơi dài, đạp mạnh chân ga, quay ngược vô lăng, chuyển hướng chạy vào đường ba làn xe.
Chiếc mô tô kia đuổi theo như bóng với hình, hiển nhiên người đang theo Khấu Tử cũng là một tay lái cừ khôi.
Trời càng lúc càng tối, đèn đường đã sáng.
Khấu Tử lại chuyển sang đường cao tốc, vừa chạy xe vừa nhấn còi liên tục.
Chiếc mô tô phía sau bị bỏ lại một đoạn, nhưng thật nhanh lại đuổi kịp hắn.
Khấu Tử nhìn về phía chiếc xe hơi đang chạy ở phía trái, quay mạnh vô lăng, hai chiếc xe va chạm nhau tóe lửa, rồi không để ý đến tiếng còi phẫn nộ ở phía sau, rời đường cao tốc chạy lên một con đường núi nhỏ.
Khấu Tử lấy khẩu súng giấu trong tay áo ra, cầm trong tay trái. Đã đến lúc phải dùng thứ vũ khí này rồi, ngày nào hắn cũng tập bắn với nó, bắn trúng mục tiêu với hắn tự nhiên như là thở vậy.
- Quái dị!
Khấu Tử nghĩ thầm, chiếc mô tô đột nhiên biến mất trong kính chiếu hậu, hình như nó không đi theo.
Đây đúng là một đối thủ khó chơi.
Chiếc xe bắt đầu đi xuống núi.
Khấu Tử đột nhiên nghe thấy tiếng gầm của động cơ mô tô và tiếng cành lá bị gãy.
Lẽ nào đối phương mạo hiểm phóng từ dốc núi xuống.
Khấu Tử cho xe chạy chầm chậm lại một cách bản năng.
Sự việc tiếp theo chỉ diễn ra trong một cái nháy mắt.
Chiếc mô tô lao từ trên dốc núi xuống đường cái như một con chim khổng lồ, khi vừa đáp xuống đất, lại tiếp tục phóng tiếp về phía cánh rừng ở bên kia đường, trong cái tích tắc đó, người cưỡi xe mô tô nhảy vọt lên khỏi yên xe, đảo mình trên không một cái rồi đáp xuống đứng giữa con đường.
Anh ta đội mũ bảo hiểm, uy thế kinh nhân đứng ở giữa con đường chặn chiếc xe của Khấu Tử lao tới.
Nhưng Khấu Tử cũng là kẻ thân chinh bách chiến, hắn khẽ nhếch mép cười khẩy nói:
- Tự mi tìm cái chết!
Nói đoạn đạp mạnh chân ga, chiếc xe lao về phía người kia như một viên đạn.
Những tưởng rằng có thể đụng cho đối phương thịt nát xương tan. Thế nhưng sự việc quái dị lại tiếp tục xảy ra.
Bốn đạo hào quang giống như quầng lửa mà không phải lửa, giống như ánh sáng mà không phải ánh sáng từ bốn hướng đông tây nam bắc vọt ra tập trung trên thân người lái xe mô tô, làm anh ta giống như bị người ta đổ dầu vào rồi châm lửa đốt cháy bung lên vậy.
Bốn đạo hào quang phát ra những âm thanh xì xì quái dị, khi vừa chạm đến chân anh ta thì đồng thời quay tròn, biến thành một con rồng ánh sáng, bao tròn lấy anh ta vào giữa.
Đôi mắt Khấu Tử bị ánh sáng kỳ ảo kia làm lóa, nhất thời không nhìn thấy gì, hắn chưa từng thấy cảnh tượng kỳ quái như vậy bao giờ cả nhưng chiếc xe vẫn lao như điên vào người lái xe mô tô.
Chiếc xe chui vào trong luồng sáng.
Khấu Tử điên cuồng gào thét, mặc dù sự việc xảy ra trước mắt hắn hoàn toàn nằm ngoài lẽ thường, nhưng hung tính của hắn không hề thay đồi, theo bản năng rút súng bắn như điên cuồng về phía trước. Đến khi Khấu Tử bình tĩnh lại muốn rút lui thì trước mắt hắn đột nhiên vọt ra một bón đen. Trong khoảng thời gian một cái nháy mắt, hắn thấy bóng đen ấy là một người đàn ông ăn mặc quái dị, đang giơ chân đạp vào cửa kính xe.
“Rầm… rầm.”
Tấm kính phía trước xe bị vỡ thành muôn mảnh vụn, hiển nhiên lực chân của người kia phải có một sức mạnh kinh hồn mới có thể đạp vỡ được tấm kính xe. Khấu Tử bị các mảnh kính vụn bắn vào thần trí nhất thời mê đi, chiếc xe điên cuồng lao về phía trước như con ngựa điên, tiếp đó hắn thấy trời đất đảo lộn, khi ý thức lại được thì thấy mình như đang ở trong một thế giới lộn ngược, qua một hồi mới biết ô tô đã bị lật ngược.
Mùi xăng chảy ra bay vào mũi Khấu Tử.
Khấu Tử thầm than:
- Không xong!
Sau đó chống tay xuống đất lao ra khỏi xe.
Khi hắn vừa rời khỏi xe khoảng năm sáu bước, đang định đứng dậy thì một tiếng nổ “ầm” vang lên. Chiếc xe nổ tung bắn lên trời, một luồng khí nóng cuồn cuộn lao về phía Khấu Tử.
Ánh lửa làm sáng cả một vùng chân núi.
Khấu Tử biết đây là giây phút sinh tử tồn vong của bản thân, cố gượng những vết thương ở khắp cơ thể, vặn lưng chuyển mình, lao về phía trước như con báo vồ mồi, khẩu súng trong tay hướng về phía trước.
Hắn mới vừa mới chuyển mình, đã thấy người đàn ông ăn mặc kỳ quái khi nãy đứng sừng sững như Thái sơn ở cách hắn khoảng ba chục bước.
Khấu Tử hít một hơi thanh khí, từ khi biết bắn súng đến nay, lần đầu tiên hắn nghi ngờ khả năng của mình.
Bởi vì đối phương không phải là người.
Đối phương giống như một sự kết hợp giữa rồng và người, tạo thành một thứ nửa người nửa rồng, hình dung thập phần quái dị.
Người kia mặc một chiếc áo choàng phát ra những tia sáng kỳ lạ, nó hợp với những cái vẩy trên người anh ta tạo thành một sự kết hợp đặc biệt tựa như dòng chảy của sinh mệnh đang cuồn cuộn chảy bên trong người vậy. Người đó đội một chiếc mũ bảo hiểm hình đầu rồng, chỉ để lộ đôi mắt.
Đôi mắt đó cực kỳ sắc bén, bắn ra những tia nhìn lạnh lẽo chiếu vào đôi mắt của Khấu Tử, rọi thẳng vào những chỗ sâu kín trong linh hồn hắn ta.
Khấu Tử hoảng hồn nói:
- Mày là thứ gì vậy?
Hắn không hỏi đối phương là ai, mà hỏi đối phương là cái gì, bởi vì hắn không dám khẳng định đối phương có phải là người hay không.
Người kia khai khẩu nói:
- Ta chính là Long Thần, người đến giết ta mà cũng không biết ta là ai sao?
Nghe thấy đối phương nói được tiếng người, tinh thần Khấu Tử đã bình tĩnh lại, từ từ lấy ra khẩu súng bí mật giấu trong người, miệng nói:
- Giả thần giả quỷ, ta muốn hỏi ngươi một câu.
Người tự xưng Long Thần nói:
- Nói đi!
Trên khuôn mặt đầy máu của Khấu Tử lộ ra một nụ cười nham hiểm, đột ngột rút súng ra, đây chính là thói quen của hắn, chính là để cho đối phương tưởng rằng hắn vẫn còn điều muốn nói, tinh thần cảnh giác giảm đi, đột ngột đưa đối phương vào chỗ chết.
“Pằng.”
Khấu Tử lảo đảo lùi bước, hắn không tin nhìn vào trước ngực mình.
Long Thần cũng kinh ngạc không kém.
Thì ra khi Khấu Tử bóp cò, tiếng súng vang lên nhưng đạn không bắn ra từ nòng súng mà từ đuôi súng rờ ra, cắm thẳng vào ngực hắn.
Khẩu súng này là một âm mưu.
Tất cả vũ khí trong lần ám sát này đều do kẻ chủ mưu cung cấp, không ngờ hắn muốn giết người bịt miệng, đưa cho Khấu Tử một khẩu súng để tự sát.
Xương ngực của Khấu Tử vỡ nát, bước chân lảo đảo, ngồi thụp xuống đường.
Hắn há hốc mồm, nói không nên lời, tử thần đã đến sát hắn, thời khắc này đối với một sát thủ không coi mạng người vào đâu như hắn so với người thường càng kinh khủng hơn.
Long Thần lướt đến bên cạnh hắn, hét lớn:
- Ai sai ngươi đến giết ta?
Khấu Tử run giọng nói:
- Ngươi thật sự là Long Phi?
Long Thần thấy đôi mắt hắn dần thất thần, vết thương trước ngực không ngừng mở rộng, biết hắn không còn bao lâu nữa, trầm giọng nói:
- Hắn bất nhân thì ngươi bất nghĩa, mau nói cho ta hắn là ai? Ta thay ngươi báo thù.
Khấu Tử cố sức gật đầu:
- Là Kim Chỉ Tam… Giúp ta…
Hai chữ báo thù Khấu Tử chưa kịp nói ra thì đã tuyệt khí. Đúng lúc đó ngọn đèn đỏ trên chiếc vòng tay của Long Thần phát sáng, kèm theo tiếng kêu bíp bíp…
Long Thần chấn động trong lòng, nhảy vọt ra nhưng không còn kịp nữa.
“Ầm… ầm.”
Đoạn đuôi súng cắm trong ngực của Khấu Tử đột nhiên phát nổ, máu thịt hắn bắn tung toé khắp bốn bề.
Trong làn khói dầy đặc, chỉ thấy Long Thần giơ cao áo khoác, bọc toàn thân trong chiếc áo, người và áo hợp thành một thể.
Long Thần hạ thấp áo khoác, vươn người đứng thẳng.
Khấu Tử bị bom nổ, một mảnh thịt vụn cũng chẳng còn, lần này đúng là dọn dẹp sạch sẽ.
Kẻ thù đã phát động công kích, hơn nữa lại tàn độc vô tỉ, kế trung hữu kế.
Long Thần ngẩng mặt lên trời thở dài, đúng lúc đó một đám u vân che khuất vầng minh nguyệt.
Ma Vương đang trên đường trở về nhân thế.
Nhưng cánh tay trái của Ma Vương thực sự là cái gì, nó sẽ làm thế nào để mở đường cho Ma Vương trở về.
@by txiuqw4