sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Luyến tiếc người trước mắt - Chương 33-34

Luyến tiếc người trước mắt - Chương 33- 34

CHƯƠNG 33: LỪA GẠT

Nụ cười của tôi trở nên cứng ngắc, lời nói của Mai Tốn Tuyết nghe rất nhẹ nhàng nhưng lại giống như búa tạ ngàn cân giáng vào đầu tôi, xem ra tôi đã đề cao mình quá, thử nghĩ xem ở thời đại này tôi đã từng gặp qua người nào mà không phải là "yêu nhân" đâu? Bất kể là Vương gia Dịch Phàm hay Trầm Triệu Thiên không muốn tranh giành, bất kể là Thái Tử Hàn Kinh hay là Mai Tốn Tuyết luôn tao nhã trước mắt, trong lúc bọn họ giở trò mưu hại nhau, tôi thì ngồi yên một chỗ để thưởng thức! Hàn Kinh nhìn thấu thủ đoạn của tôi sao? Nếu như đã biết rõ tại sao lại không vạch trần tôi? Chỉ sợ không phải là nhìn thấu, cũng không phải thủ đoạn của tôi không cao siêu, mà là bởi vì tôi quá lo lắng dẫn đến bị loạn.

Hàng trăm ý nghĩ xoay chuyển trong đầu, nhưng nụ cười trên mặt tôi ngược lại càng sáng lạn: "Tốn Tuyết, sao anh lại nói vậy? Chẳng lẽ Tốn Tuyết vẫn còn nghi ngờ tôi sao?

Mai Tốn Tuyết chỉ cười mà không nói gì, nụ cười của anh ta càng làm tôi thấy không yên, tôi không biết phải làm thế nào để khống chế sự lo lắng trong lòng, chỉ mỉm cười nhìn Mai Tốn Tuyết.

Mai Tốn Tuyết thấy tôi vẫn tươi cười, liền vừa cười vừa lắc lắc đầu, quay ra ngoài gọi: "Phùng Phú."

Phùng Phú bước vào khoanh tay đứng sang một bên. Mai Tốn Tuyết đứng dậy bước tới bên cạnh Phùng Phú ghé tai nói nhỏ câu gì đó, còn Phùng Phú thỉnh thoảng lại gật đầu.

Sự bất an trong lòng càng lúc càng sâu đậm, rốt cuộc Mai Tốn Tuyết định làm gì? Như vậy hiển nhiên những lời tôi nói anh ta không hề tin, nhưng vì sao anh ta lại  không vạch trần cho Hàn Kinh biết? Hơn nữa lại còn sắp xếp để tôi gặp Nam Cung Vân, xem ra Mai Tốn Tuyết không mong muốn Hàn Kinh biết mối quan hệ giữa tôi và Nam Cung Vân.

Mai Tốn Tuyết phân phó xong, Phùng Phú khom người lui ra ngoài, Mai Tốn Tuyết lại đến ngồi xuống bàn, im lặng nhìn tôi, thở dài: "Tĩnh Chi, có một số việc ta nghĩ chúng ta cần thoải mái với nhau, được không?"

Tôi gật đầu, nhưng trong lòng lại đang nghĩ không biết Mai Tốn Tuyết muốn gì.

Mai Tốn Tuyết nhẹ nhàng mở miệng: "Nếu muội thật sự có tâm thì muội sẽ cảm nhận được tình cảm của Điện hạ đối với muội, muội đã làm tổn thương Điện hạ quá nhiều, ta không muốn muội tiếp tục làm tổn thương hắn sâu hơn nữa."

Tôi làm tổn thương Hàn Kinh sâu sắc? Vậy ai đã làm tổn thương tôi? Lửa giận bừng bừng trong lòng nhưng tôi lại không dám biểu lộ ra mặt, "Tốn Tuyết, ý anh là gì vậy?"

"Tĩnh Chi, muội hiểu mà, muội quá hiểu mà, bất kể là muội có nhớ gì đến chuyện đã từng có giữa muội và Điện hạ trước đây không, nhưng cả đời này của muội chỉ có thể thuộc về Điện hạ, hạnh phúc của Điện hạ là hạnh phúc của muội, nỗi đau khổ của Điện hạ là nỗi đau khổ của muội."

"Tốn Tuyết, anh đang ra lệnh cho tôi sao?" Giọng tôi lạnh lùng

"Không phải ra lệnh, mà đây chính là số mệnh của muội." Ngữ khí của Mai Tốn Tuyết vẫn nhẹ nhàng nhưng lại vô cùng kiên quyết.

Buồn cười, số mệnh của tôi là để cho anh định đoạt sao? Tôi cười nhạt: "Vậy số mệnh của anh thì sao? Số mệnh của anh là gì? Tôi vẫn hay tò mò thân phận của anh là gì, anh ở bên cạnh Hàn Kinh với vai trò gì? Nô bộc? Bằng hữu? Hay là...?"

Khóe miệng Mai Tốn Tuyết giật giật, giây lát sau bình thản nói: "Ta chẳng có thân phận gì cả, Mai Tốn Tuyết ta chỉ là thuộc hạ của Điện hạ, linh hồn và số mệnh của ta đều thuộc về Điện hạ."

"Cho nên anh mặc kệ Điện hạ của anh thiện ác thị phi, mặc kệ sự cảm nhận của người khác, trong lòng anh chỉ có điện hạ mà thôi, đúng không? Anh quan tâm đến niềm vui, nỗi buồn của hắn, vậy hắn có quan tâm đến niềm vui, nỗi buồn của anh không? Anh cho rằng anh hiểu được tình cảm của người khác hay sao?"

"Trong lòng ta chỉ có niềm vui nỗi buồn của Điện hạ mà thôi." Mai Tốn Tuyết nói.

Tôi bật cười, quá buồn cười, đây là thời đại ngu trung sao? Đánh mất bản thân, anh ta thật sự không có tình cảm cá nhân hay sao? Hay là tình cảm của anh ta đã đặt hết vào Hàn Kinh rồi?

"Vậy thì anh thực sự là người kiềm chế giỏi đúng không? Tôi từng là người làm tổn thương Điện hạ của anh, nhưng anh lại đối xử với tôi rất lễ phép ôn hòa, anh có trái tim không? Trái tim của anh làm bằng gì vậy?"

Mai Tốn Tuyết nhìn tôi, ánh mắt lạnh lùng: "Chỉ cần muội là người trong lòng Điện hạ, như vậy là đủ rồi, còn ta...."

"Trang chủ, người đã đến." Giọng nói của Phùng Phú cắt ngang lời của Mai Tốn Tuyết.

"Vào đi."

Phùng Phú mở rèm, hai hạ nhân khênh một người đang hôn mê vào đặt ở giữa phòng rồi lui ra ngoài, Mai Tốn Tuyết đánh mắt với Phùng Phú, Phùng Phú cũng lui ra ngoài.

Tôi nhìn người mới được đưa vào, máu trong người chợt đông cứng lại, Nam Cung Vân, người đang hôn mê kia là Nam Cung Vân.

Tôi cố nén mọi cảm xúc đang trào dâng, cố trấn tĩnh lại, nhưng trong lời nói vẫn run run: "Anh muốn làm gì? Mai Tốn Tuyết, anh định xử lý Nam Cung Vân như thế nào?"

Mai Tốn Tuyết đứng dậy đi vòng quanh Nam Cung Vân, sau đó ngẩng lên nhìn tôi, rồi nhếch miệng cười: "Tĩnh Chi, ta không muốn là khó muội, ta chỉ  muốn giúp muội giải quyết chuyện này cho gọn gàng. Giờ muội có hai lựa chọn..." Mai Tốn Tuyết lấy ra một viên thuốc màu đen, nhỏ như hạt đậu, "Hoặc là cho hắn uống viên Vong tình đan này, ta sẽ để hắn sống mà rời khỏi đây, hắn sẽ quên muội hoàn toàn, hoặc là..."

"Hoặc là sẽ giết anh ấy, đúng không?" Giọng tôi run rẩy.

Mai Tốn Tuyết cười gật đầu, "Ta nói rồi, vì Điện hạ, ta chỉ có thể làm như vậy, ta tuyệt đối không thể để muội làm tổn thương Điện hạ thêm một lần nữa."

CHƯƠNG 34: LỰA CHỌN

Hoặc là làm cho Nam Cung Vân quên tôi, hoặc là sẽ giết Nam Cung Vân, thật sự là một bài toán vô cùng đơn giản, mà đáp án chỉ có một mà thôi.

Tôi cười buồn, nước mắt ràn rụa, "Mai Tốn Tuyết, anh thật tàn nhẫn, rõ ràng anh chỉ cho tôi một sự lựa chọn duy nhất."

Mai Tốn Tuyết im lặng.

Nước mắt cứ thế tràn xuống má, tôi ngẩng lên nhìn Mai Tốn Tuyết, "Vì sao anh không cho Hàn Kinh uống vong tình? Vì sao? Như vậy đối với tất cả mọi người đều tốt, không phải sao?"

Mai Tốn Tuyết nói: "Điện hạ không muốn vong tình, muội nghĩ rằng ta không muốn Điện hạ quên hẳn muội sao? Nhưng Điện hạ không muốn, hắn thà chịu đựng nỗi khổ tương tư bào mòn đến tận xương tủy cũng không muốn quên muội."

Tương tư bào mòn, tôi đau khổ nhắm mắt lại, đúng vậy, nếu đã thực sự yêu sâu sắc một người, thì không muốn quên đi tất cả những gì liên quan đến người ấy, hai người yêu nhau, cùng thề non hẹn biển, làm sao bạn có thể từ bỏ được tình cảm đó, mỗi khi nhớ đến, chỉ có thể bất lực buông xuôi, nỗi đau khổ này cứ chậm rãi tra tấn bạn, đau đớn đến tận xương tủy.

Để Nam Cung Vân quên tôi đi, còn lại tôi sẽ bị nỗi tương tư bào mòn.

Để Nam Cung Vân quên tôi đi, anh sẽ không đau khổ, anh sẽ vẫn là một thích khách Nam Cung Vân lãng tử khắp nơi, còn tôi thì sao? Tôi còn lại gì? Ở thời đại này tôi sẽ còn cái gì? Nếu có thể, tôi nguyện dùng tính mạng của mình để đổi lại cuộc tình này, nhưng hiện giờ, tôi cũng cần tính mạng của anh!

Nam Cung Vân, Nam Cung Vân, nếu anh là em, anh sẽ lựa chọn như thế nào?

Tôi vuốt ve lên má anh, thì thầm, "Nam Cung Vân, Nam Cung Vân, em không phải là người ích kỷ, đúng không? Hai chúng ta cùng chết còn hơn là một người sống mà sống không bằng chết, phải không anh? Ngốc quá. Vậy thì chúng ta cùng chết, anh có sợ không?"

Tôi cúi xuống hôn lên môi Nam Cung Vân, cảm nhận được hơi thở ấm áp của anh, nước mắt chảy xuống khuôn mặt anh, "Nam Cung Vân, anh uống vong tình rồi có hoàn toàn quên em không? Anh thấy không, chẳng phải bọn họ từng nói em đã uống loại thuốc quỷ quái kia hay sao? Đúng là có tác dụng, cái tên chó má Vương gia, cái tên biến thái Điện hạ, em không hề nhớ được gì, một ngày nào đó anh cũng giống em, đúng không? Sau đó sẽ yêu một cô gái xinh đẹp khác, sinh con cả trai lẫn gái, hạnh phúc sống bên nhau, rồi quên em hoàn toàn, không hề nhớ đến em là người như thế nào, không nhớ đến em nữa..."

"Đừng trách em, không phải em không muốn nắm bắt tình cảm của chúng ta, nếu có thể, em nguyện cả đời không buông tay, cả đời này cũng không muốn buông tay..."

Từng giọt nước mắt chảy xuống, rơi lên khuôn mặt, rơi trên mặt Nam Cung Vân, trên khóe mắt, giống như nước mắt anh cũng chảy ra.

"Mai Tốn Tuyết, anh hãy cho Nam Cung Vân uống vong tình đan đi, sau đó hay đưa Nam Cung Vân ra ngoài." Nói xong, trái tim tôi tan nát.

Mai Tốn Tuyết nhìn tôi, vong tình đan cầm trong tay, "Muội muốn cho hắn uống ngay sao?"

Tôi gật đầu.

Mai Tốn Tuyết bước đến chỗ Nam Cung Vân, ngồi xuống, một tay bóp miệng Nam Cung Vân, tôi không đành lòng nhìn, quay mặt đi.

Một lúc sau không thấy động tĩnh gì, tôi quay lại, cảnh tượng trước mắt khiến tôi suýt kêu lên thành tiếng


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx