sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Luyến tiếc người trước mắt - Chương 39-40

Luyến tiếc người trước mắt - Chương 39 - 40

CHƯƠNG 39: HẠNH PHÚC

Mùa đông chậm rãi trôi qua, thời tiết mỗi ngày càng lúc càng ấm áp, động vật trong núi cũng dần nhiều lên, cây cối cũng bắt đầu đầm chồi nảy lộc, dòng suối nhỏ trong rừng cũng đã đã tan tuyết, ngày đêm chảy róc rách, cuối cùng mùa xuân lần đầu tiên tôi đến thế giới này đã tới.

Tôi và Nam Cung Vân sống trong tiểu viện vô cùng tiêu dao tự tại, không có áp lực, không cần phải đi học, cũng không cần phải đi thi, khi kiểm tra cũng không cần phải chứng minh tư cách, tuy không có điện thì hơi không quen nhưng cũng may tôi đến thế giới này cũng khá lâu, nên sớm cũng hình thành thói quen. Tôi thực sự cũng không phải nữ cường nhân gì, nhưng bởi vì tôi nhận ra được làm vợ Nam Cung Vân là thành công lớn nhất trong đời tôi, cho nên đối diện với cuộc sống mỗi ngày đơn điệu như vậy cũng không thấy nhàm chán.

Buổi sáng, Nam Cung Vân ra ngoài luyện kiếm, tôi thì từ trước tới nay đã không có hứng thú với võ công rồi, ngoại trừ một lần Trầm Triệu Thiên dạy tôi bộ kiếm pháp đó thì tôi không học thêm gì nữa, cho nên tôi không cần phải dậy sớm để cùng Nam Cung Vân luyện kiếm.

Đang nằm trong chăn ấm áp mơ màng ngủ, tôi cảm nhận được hơi lạnh tràn vào, không nghĩ cũng biết là anh chàng Nam Cung Vân rồi, cứ mỗi buổi sáng đều dùng thủ đoạn này trêu trọc tôi, mang theo hơi lạnh từ bên ngoài vào rồi cứ thế mà hôn tôi, tôi mơ màng đẩy đầu anh ra, miệng rên rỉ: "Please, đổi thủ đoạn khác đi, không có gì đổi mới hay sao?"

Nam Cung Vân cười khẽ, hất chăn ra, tôi lại kéo chăn chùm kín mít, cuộn tròn lại, sống chết cũng không chịu ra khỏi chăn, tôi nhắm mắt lại kêu: "Em không dậy đâu, nhất định không dậy. Có chết cũng không dậy."

Tôi cứ chơi trò xấu tính như vậy, Nam Cung Vân cũng không gọi nữa mà đi múc nước tắm, nghe tiếng nước dội ào ào, cơn buồn ngủ của tôi liền tan biến, tôi nhoài người ra xem Nam Cung Vân đang chà lưng, dáng người thật hết biết nói, lưng thẳng tắp vô cùng khêu gợi, hai chân thon dài, tuy buổi tối nào cũng nhìn thấy Nam Cung Vân trần truồng, nhưng cảm giác nhìn thấy vào ban ngày khác hẳn với việc nhìn thấy vào buổi tối, hơn nữa lại là cảm giác rình mỹ nam tắm nữa, tôi bị kích thích đến nuốt nước bọt ừng ực, chỉ còn thiếu mỗi nước là lao thẳng ra thôi.

Nam Cung Vân hình như nghe thấy tiếng tôi nước nuốt bọt ừng ực, liền quay lại nhìn tôi, vẻ mặt vô cùng đắc ý, làm tôi nghi ngờ chắc hơn hai mươi năm trước đây anh cười quá ít, nên bây giờ phải cười bổ sung.

Thấy Nam Cung Vân quay đầu lại, tôi vội tạo dáng vẻ quyến rũ, hai mắt khép hờ - chủ yếu là vì chưa tỉnh ngủ hẳn nên không mở ra được, lấy tay chống đầu, nằm nghiêng người trên giường, tay kia thì kéo chăn xuống nửa người làm lộ ra bộ ngực căng tròn, sau đó hít thở thật mạnh, co chân hơi cao một chút làm cho đường cong cơ thể càng lộ rõ, haizz, mỗi tội là cái chăn dày quá, dù tôi cố gắng đến mấy thì cũng chẳng hở hang được là bao.

Thấy Nam Cung Vân chẳng có phản ứng gì, tôi liền từ bỏ việc quyến rũ anh, thở phào một hơi, vừa rồi suýt nữa thì nghẹt thở, tôi hừ một tiếng, sau đó quay người lại tiếp tục giấc ngủ đang dở dang, đột nhiên cảm nhận được hơi lạnh từ phía lưng, Nam Cung Vân mình trần chui vào chăn, trên người vẫn còn ẩm ướt, anh không ngừng kích thích tôi, còn tôi thì cố trốn vào tận góc nhưng cuối cùng vẫn không thoát khỏi "ma trảo" của Nam Cung Vân...

Cho đến lúc tôi thoát khỏi "ma trảo" của Nam Cung Vân thì bụng đã đói meo, tôi đứng lên tìm quần áo đáng thương của mình, Nam Cung Vân ôm choàng lấy thắt lưng tôi.

"Đại ca, anhh buông tay ra đi, anh định để vợ anh chết đói sao!"

Nam Cung Vân mỉm cười nói khàn khàn vào tai tôi: '"Sao vậy, ăn như thế vẫn còn chưa no sao?"

Tôi rùng mình, trời ạ, đây có phải là thích khách thuần khiết trước không? Một Nam Cung Vân khi nói câu "ta thích muội" mặt đỏ tía tai đây sao? Ông trời ơi, có phải là lỗi của tôi không? Là tôi làm hư anh sao?

Tôi làm ra vẻ nhìn Nam Cung Vân như quái vật, hỏi: "Nam Cung Vân, ai là Nam Cung Vân vậy? Nam Cung Vân lạnh lùng của em đâu rồi?  Người đang trên giường với người lúc không ở trên giường sao khác nhau vậy? Anh thật là quá quyến rũ mà!"

"Quyến rũ?" Nam Cung Vân híp mắt, mặt sát vào tôi, tôi cuống quýt lui về sau giữ khoảng cách an toàn, nói: "Đại ca, anh không ở trên giường thì là đầu gỗ, ở trên giường thì..."

"Thì sao?" Nam Cung Vân tò mò, giữ cánh tay tôi lại.

"Thì là...là..., anh còn không biết sao?" Tôi tỉnh bơ mặt rồi mặc quần áo vào, 'Lúc anh ở trên giường giống như...", sau đó dừng lại một chút rồi lui ra sau một quãng, gian trá cười nhìn Nam Cung Vân, "giống  đãng phu!"

Nam Cung Vân chậm rãi mở to mắt, sau đó....

Không cho anh cơ hội, cô nãi nãi tôi liền bỏ chạy ra ngoài, ăn uống là quan trọng nhất, tôi không chán tiếp tục cùng Nam Cung Vân trên giường, nhưng không thể để mình đói bụng được!

Bận rộn ở nhà bếp cũng là một niềm vui.

Không ngờ tôi cũng có thể nấu cơm được, hàng ngày Nam Cung Vân mua thức ăn từ dưới chân núi về, tôi thì làm các món cho Nam Cung Vân thưởng thức, cân nặng của Nam Cung Vân tăng lên vù vù, Nam Cung Vân cũng biết thế nên ban ngày thường chăm chỉ luyện kiếm, buổi tối tinh thần phấn chấn gây sức ép cho tôi, làm hại tôi cứ đến tối nhìn thấy ánh mắt của Nam Cung Vân là run rẩy cả người, ánh mắt kia không phải là người mà, rõ ràng là ánh mắt của sói, màu xanh biếc.

Chắc người nào đó bị kìm nén dục vọng lâu quá hay sao? Sau này tôi mới biết vấn đề là từ chỗ tôi, ai bảo tôi lúc nào cũng để cho anh "ăn no" đến như vậy chứ!. Thực sự là "ăn" quá no mà!

Tóm lại cuộc sống gia đình của tôi vô cùng ngọt ngào hạnh phúc.

Nam Cung Vân đột nhiên xuất hiện sau lưng tôi, hai tay ôm lấy bụng tôi, "Tĩnh Chi, hát một bài đi."

"Hả?" Tôi quay lại, "Đại gia, ngài nghe hát xong không có thưởng gì, không thấy ngại hay sao?"

Nam Cung Vân bật cười, tôi nghi ngờ có phải trước đây tôi bị Nam Cung Vân lừa hay không, tôi nhìn trên, nhìn dưới, nhìn kỹ để xem đây có phải là Nam Cung Vân này có giống với Nam Cung Vân lúc đầu tôi quen hay không! Nam Cung Vân trước đây không có nụ cười xấu xa như vậy! Tôi hơi sợ rồi đây!

Không biết anh lại muốn cái gì, bỏ đi, tốt hơn hết là ít đắc tội với anh, nếu không thì đến tối người bị thiệt hại chính là tôi mà thôi.

"Không biết đại gia muốn nghe ca khúc gì?"

Tay vẫn không dừng lại, tôi vẫn đang nghĩ xem bữa trưa nay sẽ làm bánh gì ăn, dù sao trên núi thịt cũng không phải mua, có Nam Cung Vân ở đây, phía sau nhà được dùng để chăn nuôi.

"Hát về quê hương của muội." Nam Cung Vân cũng không bắt bẻ.

Thời gian gần đây tôi đã hát cho Nam Cung Vân khá nhiều bài hát, chủ yếu là những bài hát trữ tình, tốt xấu gì thì trước kia tôi cũng từng được học qua âm luật, trong người cất giấu không ít tài lẻ, tuy nhiên tôi lại nảy ra mốt ý xấu, định hát một bài rock cho Nam Cung Vân nghe xem như thế nào? Không biết anh có chịu đựng nổi không!

Thôi bỏ đi, tốt nhất là không nên hát, sẽ dọa Nam Cung Vân mất, tôi lại lắc lắc đầu.

Nam Cung Vân thấy tôi lắc đầu, đưa tay cù tôi, tôi chỉ còn cách cầu xin, anh chàng này hẹp hòi quá!

"Nam Cung vân, anh hát một bài cho em nghe đi!" Tôi cười gian xảo, tưởng tượng dáng vẻ Nam Cung Nân khi hát thì như nào.

...

Tình yêu càng đậm đà trong tiểu viện nhỏ bé đó, ngoại trừ cảm giác thời tiết đang ấm dần lên thì cũng không có gì khác biệt, hôm đó Nam Cung Vân kéo tôi ra khỏi tiểu viện, tôi mới phát hiện ra mùa xuân thực sự đã tới rồi, cây cối đã thay một màu xanh tươi, trên sườn núi một dài cỏ màu xanh ngắt cùng những loài hoa dại nở rộ, mùi hương gió mới thoang thoảng làm cho tâm trạng tôi vô cùng thoải mái chỉ muốn hét thật to.

Nam Cung Vân thấy tôi rất vui vẻ, liền cười vô cùng hài lòng, sau đó nói muốn dẫn tôi đến một nơi, tôi vô cùng nóng lòng muốn đến ngay đó, Nam Cung Vân thì lại làm ra vẻ vô cùng bí mật, nói là phải đến tối mới đi được.

Tôi bĩu môi, làm ra vẻ không thèm để ý tới thái độ đắc ý thỏa mãn của Nam Cung vân, cố tình không hỏi gì nữa, muốn đi hay không, cô nãi nãi tôi còn phải xem đã.

Nhưng đúng là vẫn quá tò mò, trong lòng tự hỏi nơi Nam Cung Vân định đưa mình đến là chỗ nào, có gì mà bí mật vậy? Chật vật chờ mãi mới đến tối, ăn cơm chiều xong, tôi sốt ruột thúc giục Nam Cung Vân nhanh nhanh đưa tôi đi đến đó. Nam Cung Vân thì không có vẻ gì là nóng vội cả,  chậm rãi đi lấy đàn cầm, lấy kiếm rồi mới bước ra cửa. Chưa có tới

Nói đến đàn cầm thì không thể không nhắc đến, sau này tôi mới phát hiện ra thêm con người Nam Cung Vân, anh, anh, anh còn biết đánh đàn chứ! Quá đả kích tôi mà! Bởi vì đó là điều tôi không bao giờ ngờ tới, Nam Cung Vân là thích khách cơ mà! Nhưng đúng là Nam Cung Vân biết đánh đàn, lại vô cùng chính xác! Sau đó tôi nghĩ, dù gì thì người ta cũng xuất thân từ một quan lại thế gia, hơn nữa lúc gia cảnh suy tàn thì Nam Cung Vân đã mười ba, mười bốn tuổi rồi, đương nhiên trong người phải hội tụ đủ mọi phẩm chất chứ, cho nên trong lòng tôi liền cân bằng hơn.

Nam Cung Vân đưa tôi đến một ngọn núi, ánh trăng sáng vô cùng nên đi lại cũng rất dễ dàng, hơn nữa đi dạo trong núi lại có xuân ý dạt dào thế này thật là thú vị, lên núi được một đoạn rồi, con đường nhỏ dần biến mất, tôi cảm giác như mình chưa từng đi đến chỗ này, trong lòng vô cùng hiếu kỳ, rốt cuộc là Nam Cung Vân dẫn tôi đi đâu chứ?

Lại đi một lúc lâu nữa, Nam Cung Vân dịu dàng nói: "Nhắm mắt lại, ta dắt muội đi."

"Không đâu." Tôi lắc đầu, tôi vốn là người trời sinh nhát gan, nhắm mắt lại rồi bước đi đối với tôi là việc vô cùng khó khăn,  bởi vì tôi luôn sợ sẽ vấp phải cái gì đó ở phía trước, biết đâu là tảng đá thì sao.

Nam Cung Vân thở dài ngao ngán rồi đặt đàn cầm vào tay tôi. Haizz, anh chàng này thật vô cùng keo kiệt mà, đường đường là một người đàn ông mà lại đưa đàn để tôi cầm, thật chẳng ga lăng tí nào. Anh định làm gì? Không đợi tôi há miệng chỉ trích, Nam Cung Vân đã đưa tay ôm lấy tôi, sau đó nói: "Giờ thì nhắm mắt được chưa?"

Tôi phì cười, sau đó ngoan ngoãn nhắm mắt lại, đừng nói là nhắm mắt, bảo tôi ngủ tôi cũng không sợ.

Tôi nép vào ngực Nam Cung Vân, chỉ ngửi được mùi hoa càng lúc càng nồng nàn, cứ như là đang bước vào một hoa viên, vài lần tôi muốn mở mắt ra xem nhưng cố mà kiềm chế lại, mãi sau mới nghe Nam Cung Vân thì thầm: "Mở mắt ra đi."

Tôi mở mắt, không thể tin được cảnh vật ở trước mắt.

Trước mắt là một đồi dốc thoai thoải nở đầy hoa là hoa, tôi cũng không biết là hoa gì, đủ mọi loại hoa, cao thấp, từng khóm từng khóm hoa, khi gió thổi qua, hoa liền trở mình đong đưa nhưng những ngọn sóng mang đến làn hương thơm ngọt ngào, tôi chưa từng được nhìn thấy cảnh vật tuyệt đẹp đến như vậy, thật là một biển hoa đang nằm dưới ánh trăng dịu nhẹ, cảnh đẹp làm người ta mê say, cảnh đẹp làm con người ta quên hết mọi thế tục trên thế gian này.

Nam Cung Vân nhẹ nhàng buông tôi ra rồi im lặng ngắm nhìn tôi, sau đó cầm tay tôi chậm rãi bước lên sườn núi, mỗi bước đi của tôi đều vô cùng thận trọng, tôi sợ mình không cẩn thận sẽ dẫm phải những bông hoa nhỏ bé đó.

Nam Cung Vân thấy dáng vẻ cẩn thận của tôi liền cười cười, sau đó ngồi xuống, đặt đàn lên đầu gối, rồi ngẩng lên hỏi tôi: "Ở chỗ này muội có thể hát được chưa?

Tôi ngẩn ngơ gật đầu, trong núi rất yên tĩnh, chỉ có giọng nói nhẹ nhàng của Nam Cung Vân, tôi không dám nói to, sợ âm thanh giọng nói của mình sẽ âm vang trong đêm yên tĩnh này.

"Muội hát ta đánh đàn nhé?" Nam Cung Vân hỏi.

Tôi lại ngây ra gật đầu. Đây là nơi mà lúc trước Nam Cung Vân nói trên núi cũng có nhiều cảnh đẹp sao? Tôi còn nhớ lần đó tôi và Nam Cung Vân ngồi dưới cây băng mai, nghe Nam Cung Vân nói sẽ đưa tôi về nhà, anh nói, sau núi nhà anh cũng có rất nhiều cảnh đẹp cùng rất nhiều loài hoa đẹp, nói tôi nhất định sẽ thích nơi đó.

Tôi nở nụ cười nhìn Nam Cung Vân, trong lòng tràn ngập sự ngọt ngào, tôi nhắm lại để cảm nhận âm thanh của gió, âm thanh của hạnh phúc.

Tiếng đàn của Nam Cung Vân vang lên bên tai, tôi nhẹ nhàng cất tiếng hát.

"Gió xuân tràn vào tim em, em nhớ anh! Nỗi nhớ làm em trằn trọc. Vì sao anh không hiểu hoa rơi có tình, chỉ có thể ngắm trăng ngoài cửa sổ."

Nam Cung Vân mỉm cười nhìn tôi, hát theo:

"Ánh trăng cong vút như lông mày của em, nỗi nhớ em càng thêm tràn ngập.

Anh cũng biết nước chảy vô tình, hướng về em một bầu trời khuyết."

Tôi không hề nghĩ tiếng hát của Nam Cung Vân lại nghe êm tai đến như vậy, Nam Cung Vân, cảm giác này có tên gọi là hạnh phúc sao? Từ khóe miệng, ánh mắt đều không giấu được nụ cười.

" Hôm nay đây hai trái tim yêu nhau cùng hạnh phúc sum vầy, kết thành đôi trong đêm hữu tình hoa thắm.

Anh yêu em duy nhất trên đời, hai chúng ta thành đôi uyên ương liền cánh"

.....

Tôi và Nam Cung Vân si mê nhìn nhau, rất lâu rất lâu cũng không ai nói gì, chỉ im lặng nhìn đối phương, trong ánh mắt đã nói lên tất cả, tất cả mọi yêu thương, tất cả mọi thề ước, vạn vất thế giới đều biến mất, chỉ còn lại hai chúng tôi.

Hạnh phúc đơn giản là thế!

Cho đến khi vang lên tiếng vỗ tay, tôi và Nam Cung Vân mới giật mình bừng tỉnh, tôi hốt hoảng, đêm hôm khuya khoắt, tại giữa rừng núi thâm sâu, sao lại còn có người khác?

Nam Cung Vân đứng thẳng lên, mặt biến sắc, tay đã đặt lên chuôi kiếm.....

CHƯƠNG 40: KHÁCH KHÔNG MỜI MÀ ĐẾN

"Cảnh đẹp, đàn hay, hát hay, hai vị thật có nhã hứng."

Giọng nói thanh nhã vang lên, một cô gái trẻ chậm rãi từ triền núi bước đến, đi theo sau là một thanh niên trẻ, hai người đều mặc y phục màu trắng, dưới ánh trăng, quần áo bay theo gió giống như tiên nhân, trong lòng tôi thầm khen tuyệt đẹp, tuy không nhìn rõ hình dáng của hai người đó, nhưng khí chất toát ra từ họ cho thấy họ không phải là người bình thường.

Cô gái bước tới gần, dáng người thon thả, xinh đẹp, khuôn mặt lộ dưới ánh trăng đẹp như tranh vẽ, lại có cảm giác như đã từng quen biết.

Tôi đang nghĩ xem đã gặp qua người này ở đâu thì Nam Cung Vân đã ôm đàn đứng lên, nhẹ nhàng giấu tôi sau lưng mình.

"Hoa Niệm Mô!" Tôi kêu lên nho nhỏ, cô gái này chính là người đã cố quyến rũ Nam Cung Vân ở khách điếm lần trước.

Nghe tiếng kêu của tôi, cô gái kia giật mình, dừng bước, vẻ mặt lạnh lùng: "Ngươi biết Hoa Niệm Mô sao? Cô ta giờ đang ở đâu?"

Cô gái này vừa hỏi xong, tôi giật mình, chẳng lẽ cô ta không phải là Hoa Niệm Mô sao? Sao lại như vậy? Tôi đưa mắt nhìn Nam Cung Vân, Nam Cung Vân nhếch miệng, lạnh lùng nhìn hai người đó. Tôi lại nhìn cô gái kia, thấy đúng là nhìn rất giống Hoa Niệm Mô, tuy rằng ngũ quan giống nhau, nhưng khí chất thì khác hẳn nhau, nếu nói Hoa Niệm Mô có vẻ đẹp xảo quyệt, thì cô gái trước mặt lại tươi đẹp như hoa.

Cô ta thấy chúng tôi không trả lời, hình như không kiên nhẫn, nhíu mày lại, rút kiếm bên hông ra, người thanh niên đứng bên cạnh vội cầm tay cô ta, "Văn Hinh, đừng nóng vội, từ từ nói chuyện đã."

Cô gái tức giận hất tay người thanh niên ra, nói: "Tiếu Trác  Vũ, ngươi làm gì mà cầm tay ta."

Tiếu Trác Vũ xấu hổ, khuôn mặt tuấn tú ửng đỏ, hướng về chúng tôi cười gượng.

Tính tình cô Văn Hinh này thật nóng nảy mà, tôi lắc lắc đầu, đúng là cô ta không phải là Hoa Niệm Mô, cho dù có giống thật nhưng nhất định không phải là Hoa Niệm Mô được, điều này rất dễ nhận ra.

Thấy Nam Cung Vân vẫn lạnh lùng, từ trước đến nay anh chỉ dùng kiếm để nói chuyện, khinh thường cái gọi là giải thích, tôi cũng không muốn bọn họ đánh nhau tại một nơi tuyệt đẹp như này, xem ra tôi phải ra tay thôi.

Tôi cười ôn hòa, nói: "Cô à, chúng tôi không biết Hoa Niệm Mô, trước đây chỉ một lần gặp mặt thôi, giờ chúng tôi không biết cô ta ở đâu."

Văn Hinh bán tin bán nghi vẫn muốn hỏi lại, Tiếu Trác Vũ lại định kéo kéo cô ta nhưng rồi sực nhớ lời nói vừa rồi của Văn Hình chi trích mình, vội thu tay về, thái độ vô cùng xấu hổ.

Tôi nhận ra hai người họ thoạt nhìn rất giống đôi tình nhân, không biết vì sao cứ có vẻ không được tự nhiên.

"Nửa đêm sao các người lại ở nơi rừng núi này?" Văn Hinh hỏi, ngữ khí đã dịu đi.

Haizz, cô gái này thật là, chính bọn họ cũng nửa đêm đến nơi rừng núi hoang vu này, thế mà lại còn hỏi chúng tôi, xem ra cũng không có mưu cơ gì, tôi bắt đầu có cảm giác hơi mến mến cô Văn Hinh này rồi, tôi cười nói: "Vậy vì sao hai người nửa đêm nửa hôm đi vào nơi hoang vu này?"

Văn Hinh bị tôi hỏi vậy liền sửng sốt, Triếu Trác Vũ thì cười nói: "Nếu mọi người đã gặp nhau ở nơi rừng núi hoang vắng này thì chắc là có duyên, cần gì phải hỏi nguyên do."

Văn Hinh trừng mắt nhìn Tiếu Trác Vũ, lạnh lùng nói: "Ta làm gì có duyên với ngươi, sao ngươi cứ đi theo ta vậy?"

Tiếu Trác Vũ im bặt, cười gượng gạo.

Văn Hinh quay lại nhìn tôi và Nam Cung Vân, hỏi: "Hai người sống ở đây phải không? Vừa rồi hát ca khúc gì vậy? Nghe rất hay."

Tôi định trả lời, Nam Cung Vân kéo tay tôi, thản nhiên nói: "Chúng tôi chỉ đi ngang qua đây, ca khúc vừa rồi chỉ là một bài hát quê nhà mà thôi."

Văn Hinh lại hỏi: "Vậy tên bài hát là gì?"

"Đêm đoàn tụ" Tôi trả lời.

"Thật sự nghe rất hay." Văn Hinh khen.

Tiếu Trác Vũ lại cười cười, liếc nhìn Văn Hinh rồi cất tiếng: "Không biết hai vị có thể hát lại một lần nữa để  tại hạ học theo được không?"

Tôi cười cười nhìn Tiếu Trác Vũ, thật ra tôi không ngại hát cho hai người họ nghe, nhưng thấy thái độ giận hờn của cô gái với Tiếu Trác Vũ, tôi nảy ra một ý nghĩ, cười nói: "Cũng được, nhưng bài hát này phải là nam nữ cùng hát, một mình cậu thì làm sao mà hát được?"

Tôi vừa nói vừa nhìn Văn Hinh, Tiếu Trác Vũ cũng nhìn Văn Hinh.

Văn Hinh liền nói nhanh: "Ta không cần phải hát với hắn."

"Không phải cô vừa nói ca khúc vừa rồi rất hay sao?" Tôi đùa.

Văn Hinh nói: "Thì hay thật, nhưng, nhưng ta không cần phải hát cùng hắn!" Nói xong mặt đã ửng đỏ. Sau đó quay sang Tiếu Trác Vũ hét lên: "Ngươi thích hát thì đi tìm thiên hạ đệ nhất ca vũ của ngươi mà hát, tìm ta làm gì chứ!"

Tôi nén cười, đúng là cô gái ngốc nghếch đang ăn dấm chua mà, vô cùng ngang ngạnh, tuy nhiên lúc nãy cô ta nói gì nhỉ? Thiên hạ đệ nhất ca vũ? Tôi hỏi: "Thiên hạ đệ nhất ca vũ là ai?"

Văn Hinh hừ một tiếng, chỉ vào Tiếu Trác vũ nói: "Cái này phải hỏi hắn."

Tiếu Trác Vũ càng xấu hổ, chỉ biết cười gượng không nói gì.

Văn Hinh nhìn Tiếu Trác vũ rồi cười nhạt, sau đó nói với tôi: "Thiên hạ đệ nhất ca vũ tức là người có tên là Đường Huyên, Đường Huyên bây giờ được giới nổi tiếng trong kinh thành gọi là "song tuyệt ca vũ', nhưng ta thấy so với giọng hát của cô nương thì tiếng ca của cô ta nghe còn không thể lọt vào tai được."

Đường Huyên! Chính là Đường Huyên! Có thể làm danh tiếng vang dội như thế thì chỉ có cô ấy mà thôi. Tôi cười, tài múa của Đường Huyên cũng không tệ lắm, giọng ca cũng được đấy chứ, tôi thật sự hết biết nói. Nhưng cũng tốt, cuối cùng tôi cũng đã có tin tức của Đường Huyên, mà nghe chừng danh tiếng của cô nàng này cũng không tồi chút nào, trong lòng tôi rất vui mừng.

"Hai vị, chúng tôi phải đi rồi, xin lỗi không tiếp được." Nam Cung Vân đột nhiên mở miệng, rồi kéo tôi đi xuống triền núi.

"Này.." Văn Hinh còn muốn giữ chúng tôi lại nhưng Tiếu Trác Vũ kéo cô ta, lắc đầu ý bảo không nên.

Tôi đi bên cạnh Nam Cung Vân, nghe sau lưng mình tiếng hét của Văn Hinh quát Tiếu Trác Vũ: "Bỏ tay ta ra, không được chạm vào ta..."

Tôi lắc đầu cười cười, thật là một đôi nam nữ kỳ lạ, cô gái thì tính tình nóng nảy, chàng trai thì ngược lại rất tao nhã. Tôi ngẩng lên nhìn Nam Cung Vân, đúng lúc thấy Nam Cung Vân đang nhìn tôi, sắc mặt đã dịu xuống, cười với tôi, cũng có thể anh nhận ra tình cảm của đôi nam nữ đó.

Tôi biết vì sao Nam Cung Vân lại vội vã đưa tôi đi như vậy, rồi thỉnh thoảng lại ngoái nhìn phía sau xem có người nào theo không. Bởi vì tôi là người dễ tin người khác.

Thấy tôi bước đi có vẻ khó khăn, Nam Cụng Vân ôm lấy tôi dìu đi, nhưng lại không đi thẳng về nhà mà lại đi lòng vòng quanh núi rồi mới về nhà.

Về đến nhà, thấy sự cẩn thận của Nam Cung Vân, tự nhiên trong lòng tôi cũng thấy sợ, sao tôi lại ngốc nghếch bắt chuyện với họ chứ, nhỡ mục đích của bọn họ tới là bắt tôi thì sao? Sao tôi lại quên mất bài học từ Mai Tốn Tuyết chứ? Cũng may là đôi nam nữ đó không theo tới đây, hình như chỉ là tình cờ đi ngang qua, không phải vì chúng tôi mà tới.

***

Mỗi ngày trôi qua rất bình lặng nhưng hạnh phúc.

Mùa xuân nhanh chóng qua đi, mùa hè ở phương Bắc rất ngắn, mùa đông đã lại sắp tới rồi. Tôi và Nam Cung Vân rời tiểu viện đến Đại Thành, gọi là Uyển Thành đóng ở phương Bắc của nước Chu .

Không phải do tôi kêu buồn chán cuộc sống trong núi, mà bởi vì tôi mang thai, khi biết mình mang thai, sau niềm vui lại là sự lo sợ, tại thế giới này, không có bệnh viện, không có mổ sản, việc mang thai khiến tôi vô cùng lo lắng, ngộ nhỡ tôi sinh khó thì sao?

Không thể trông cậy được vào Nam Cung Vân, vì so với tôi, Nam Cung Vân còn lo lắng hơn rất nhiều, anh vô cùng hạnh phúc khi nghe tin tôi có thai, sau khi đã chạy loạn lên và hét thật to trong sân, thì lại hận không thể sử dụng thứ gì đó để bảo vệ bụng tôi, rồi lại rất sợ chạm vào đó, cứ ngắm nghía cái bụng còn lép kẹp của tôi, nhìn ánh mắt và thái độ kiểu đó của Nam Cung Vân, tôi khóc không ra nước mắt.

Tôi tính toán khoảng tháng tám tôi sẽ sinh, chúng tôi lập tức quyết định chuyển nhà, ở khu vực giữa nước Chu và Hung nô, chúng tôi nhận ra ở nước Chu vẫn là an toàn hơn, chủ yếu là tôi cảm thấy Hàn Kinh biến thái hơn Dịch Phàm rất nhiều, cho nên chúng tôi lựa chọn Uyển thành - nơi phồn hoa phía Bắc của nước Chu, thực ra không phải chúng tôi không nghĩ tới một tiểu trấn nhỏ, nhưng tôi thấy nơi càng nguy hiểm thì càng an toàn, càng là nơi dân cư đông đúc, mọi người lại càng không để ý tới chúng tôi. Nếu không phải kinh thành của nước Chu cách chúng tôi quá xa, nếu không tôi đã tới chỗ đó để tìm và nương nhờ Đường Huyên rồi.

Nam Cung Vân mua một tiểu viện ở Uyển Thành, vì thế nơi đó trở thành nhà mới của chúng tôi. Vì nơi này cái gì cũng rất thuận lợi, nên chúng tôi rất ít khi rời khỏi tiểu viện, Nam Cung Vân còn thuê người hầu, người có tiền đúng là tốt thật!

Việc tìm người hầu đối với tôi cũng mất rất nhiều công sức. Chủ yếu là phải tìm được người chân tay nhanh nhẹn, đáng tin cậy, sạch sẽ, nói năng lưu loát, quan trọng nhất là không được quá trẻ và xinh đẹp. Hắc hắc, không phải tôi không tin tưởng Nam Cung Vân, nhưng trong cuộc sống điều gì cũng có thể xảy ra, tôi cẩn thận cũng không phải là thừa.

Vì thế tôi đã tìm Đinh tẩu, Đinh tẩu trên bốn mươi tuổi, chồng đã mất, sạch sẽ, nói năng lưu loát, chân tay nhanh nhẹn, có thể giúp chúng tôi cơm nước, con gái Đinh tẩu tên là Khóa Hương, mười hai, mười ba tuổi, thông minh lạnh lợi, có thể giúp tôi nhưng việc vặt vãnh..., nói tóm lại, tôi rất hài lòng với hai người đó.

Tôi và Nam Cung Vân rất ít khi ra khỏi viện, có chuyện gì đều giao phó cho Đinh tẩu đi làm, cẩn thận là hơn.

Việc mang thai của tôi cũng rất suôn sẻ, đầu mùa hè, thai của tôi đã to như quả dưa hấu, Nam Cung Vân một bước cũng không rời, hận không thể giây phút nào cũng ở bên cạnh tôi, bế tôi, ôm tôi, không cho chân tôi chạm đất, Đinh tẩu và Khóa Hương mỗi lần thấy như vậy đều cười thầm, Đinh tẩu rất kính phục Nam Cung Vân, nói rằng từ trước tới giờ chưa từng gặp qua một trượng phu yêu thê tử của  mình đến như vậy, còn nói năm Đinh tẩu sinh con gái, trượng phu đã chết của bà cũng không đối xử với bà tốt đến như vậy.

Đinh tẩu là người từng trải, nói giờ tôi nên đi lại nhiều hơn một chút, như vậy thì sinh mới dễ dàng, nếu không hay vận động thì sẽ sinh khó, Nam Cung Vân rất chịu khó lắng nghe những lời Đinh tẩu nói, nghe thấy vậy lập tức dẫn tôi đi dạo quanh sân hoặc thỉnh thoảng đi tản bộ, lúc tôi không muốn đi, Nam Cung Vân bắt tôi phải đi bằng được, làm tôi liên tưởng đến một bà già ngày ngày lải nhải dưới lầu ở nhà chúng tôi, thật khó chịu mà.

Bụng tôi càng lúc càng to, tôi lo lắng cái bụng sẽ bị vỡ, haizz, tôi đã xuất hiện vết rạn ở bụng, không biết sau này có mất đi không, rồi nghĩ đến vóc dáng của mình sau khi sinh con sẽ không được như cũ nữa, tôi nhìn bụng của mình, sau đó thấy nhớ nhà đến điên cuồng, nhớ đến cha mẹ, nhớ đến cuộc sống xã hội hiện đại, lập tức tôi liền bắt nạt Nam Cung Vân.

Tính tình của Nam Cung Vân kiềm chế đến vô cùng, bất kể tôi gây sự kiểu gì anh cũng không so đo với tôi, luôn nhẹ nhàng với tôi, nhiều lúc bị tôi gây sự quá mức, cùng lắm thì anh im lặng đi ra ngoài, sau một lúc lại quay lại cười hì hì với tôi, tôi đến bực mình vì Nam Cung Vân, người gì mà lúc ra khỏi cửa thì mặt nghiêm túc, lúc quay vào thì lại cười hì hì chứ.

Có một ngày Khóa Hương chạy tới bảo với tôi là cây cổ thụ trăm năm ở sân sau đột nhiên bị chết, rất thê thảm, như là có người làm, kỳ lạ hơn là, mọi người định đi cưa cây cổ thụ, nhưng chưa kịp làm gì thì cây đã bị gió quật ngã, sau khi tôi chạy đi xem cây cổ thụ xong, điểm lại mọi tình huống đã xảy ra, liền từ đó không dám ....vô cớ tra tấn Nam Cung Vân nữa.

Bụng tôi mỗi ngày một to, theo bà đỡ nói thì gần một tháng nữa tôi sẽ sinh, hôm nay Nam Cung Vân lại dìu tôi đi tản bộ, đi được một lúc, sắc mặt Nam Cung Vân sầm xuống, đỡ tôi bước đến một cái hẻm nhỏ, rồi dìu tôi vào đó, còn mình thì ẩn vào một chỗ, lặng lẽ rút kiếm ra.

Tôi hồi hộp đến nghẹt thở, chợt nghe có tiếng bước chân, rồi một cô gái mặc bộ trang phục màu xanh bước đến, suýt nữa thì đụng vào mũi kiếm của Nam Cung Vân, cô ta hét lên một tiếng, vội vàng né tránh, người thanh niên đi đằng sau dùng cây quạt đỡ mũi kiếm của Nam Cung Vân, nháy mắt hai người đã sắp giao thủ.

Cô gái kia kêu lên: "Đừng động thủ."


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx