sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Luyến tiếc người trước mắt - Chương 49-50

Luyến tiếc người trước mắt - Chương 49 - 50

CHƯƠNG 49: HƯỚNG BẮC

Văn phu nhân dừng lại một chút, nói tiếp: "Ta cho là ta sẽ chết như vậy, chết như vậy còn hơn là bị hành hạ cho đến chết, ai ngờ ông trời cũng không cho ta chết nhẹ nhàng như vậy, khi đầu ta sắp chạm vào thân cây thì phát hiện bên hông của ta cứng ngắc, sau đó cả người bay lên, rơi vào người hắn, thì ra hắn biết ta tìm tới cái chết, liền dùng roi cuốn ta lại."

"Ông ta là cha của Hoa Niệm Mô đúng không?" Tôi hỏi.

Văn phu nhân gật đầu, thở dài: "Đó chính là sự chớ trêu, hắn chiếm đoạt ta, hại chết mẫu thân ta, nhưng hắn đối xử với ta rất tốt, ta muốn giết hắn để báo thù cho mẫu thân, nhưng thủ hạ của hắn phòng bị rất nghiêm, lần nào ta cũng không giết được hắn, càng về sau ta lại càng khó có cơ hội giết hắn hơn,....Rồi ta lại không thể ra tay được." Văn phu nhân thống khổ nói: "Nếu không giết được hắn, ta sống còn có ý nghĩa gì chứ? Ta tìm đến cái chết rất nhiều lần, nhưng không lần nào thành công, sau đó, ta phát hiện mình mang thai, ta chỉ có thể bỏ trốn, một lần, thừa dịp hắn có việc phải ra ngoài, cuối cùng ta đã trốn thoát được, khi ta tìm đến một nơi không ai biết để định tìm đến cái chết, nhưng ta lại muốn về nhà gặp phụ thân, phụ thân chỉ còn ta, mẫu thân đã không còn nữa, nếu như ta cũng không còn, vậy thì phụ thân nhất định sẽ rất đau khổ."

"Thấy ta về, phụ thân rất vui mừng, nhưng khi thấy ta đang mang thai, liền vô cùng tự trách mình, hối hận là đã để ta theo nương về nhà, ta nghĩ dù sao ta cũng đã được gặp mặt phụ thân lần cuối rồi, không còn vướng bận gì nữa, nhưng không ngờ Văn ca lại biết chuyện này, hắn cùng phụ thân hắn nhất định không cho ta chết, thường xuyên chăm sóc ta cho đến tháng tư,  ta sinh ra Hoa Niệm Mô." Văn phu nhân khóc không thành tiếng, trong lòng tôi cũng vô cùng sầu thảm, không biết nên an ủi gì.

"Đứa trẻ sinh ra đã bị họ cho đi, ta luôn nhớ đến nó, bất kể thế nào thì đó cũng là con của ta, không biết vì sao, ta nghĩ chắc là phụ thân của nó, cả ngày ta chỉ biết khóc, phụ thân rất tức giận, thấy Văn ca không ghét bỏ ta, liền nhanh chóng gả ta cho xong."

"Chính là Văn lão gia phải không?"

Văn phu nhân lau nước mắt, gật đầu, "Hắn nói hắn không để ý, nhưng ta biết là hắn luôn để ý, cho nên sau đó hắn luôn tức giận với ta, hắn còn cưới vài di nương khác, ta chưa từng oán hận hắn, là ta có lỗi với hắn trước."

Văn phu nhân đang nói thì ở ngoài vang lên tiếng bước chân, tôi giật mình, có người đến đây.

Văn phu nhân vội vàng nói nhỏ: "ngươi đi đi, đi cửa sau, sau viện này còn có một cửa nhỏ, không ai biết đâu, ngươi đi thẳng ra ngoài là tới."

Tôi gật đầu rồi đứng dậy, chưa đi được hai bước lại bị Văn phu nhân gọi lại, bà ta lấy dưới gối ra một miếng ngọc trắng, "Vật này ta gửi cho Niệm Mô, đây là của phụ thân nó. " Văn phu nhân còn muốn nói gì đó, há miệng ra rồi lại thôi, đưa vật đó cho tôi. Tôi nhận lấy, không dám nói gì thêm, tiếng bước chân bên ngoài đã đi qua sân tới trước nhà, tôi cũng vừa bước ra cửa sau, thì sau lưng có tiểng đẩy cửa...

Ra khỏi Văn phủ, trong lòng tôi càng thêm nặng nề, tuy rằng đã biết tung tích của Văn Hinh và tiểu Việt, nhưng tình thế lại vô cùng nguy hiểm, nếu Hàn Kinh đã cướp họ đi, như vậy là đã biết thân phận của tiểu Việt, nhưng vì sao lại phải bắt họ đi chứ?

Bất kể thế nào, nếu hắn không ngại cực khổ bắt họ đi, chắc chắn chưa làm hại đến tính mạng của họ, chỉ cần bây giờ họ còn sống là tốt, nghĩ đến tiểu Việt, trong lòng tôi thấy đau đớn, người làm mẹ như tôi mà không bảo vệ được con mình, tôi thật vô dụng.

Tôi lấy ra xem vật mà Văn phu nhân đưa cho, không ngờ Văn phu nhân cũng là một phụ nữ đáng thương, Hoa Niệm Mô ở đâu? Cô ta cũng được coi là một cô gái có mệnh khổ, từ nhỏ đã bị mẹ vứt bỏ, cô ta lớn lên như thế nào? Đã sống ra sao?

Trong lòng tôi càng hỗn loạn, bởi vì chính mình cũng rất bi thảm.

Tôi không muốn nghĩ ngợi lung tung, chỉ lo lắng giờ nên làm gì, chuyện mà Văn phu nhân nhờ, tôi sẽ cố gắng làm, sẽ giao tận tay đồ vật này cho Hoa Niệm Mô, nhưng hiện giờ chuyện trước mắt cần làm là đi Hung Nô tìm Hàn Kinh, cứu tiểu Việt ra, sau đó sẽ đưa con đi thật xa.

Một lần nữa tôi tự nói với chính mình: Nam Cung Vân, anh sẽ luôn ở bên em, giúp em, đúng không? Sẽ dõi theo em nuôi con của chúng ta khôn lớn, anh biết em sẽ là một Trương Tĩnh Chi kiên cường, em sẽ sống thật tốt!

Bước vào thế giới này, đi một vòng, thật không ngờ giờ chỉ còn lại một mình tôi, Hàn Kinh, giờ không cần hắn tìm đến tôi, hắn sẽ không thể tưởng tượng là tự tôi sẽ tìm đến hắn, hơn nữa lúc này đây, tôi nhất định sẽ đem toàn bộ món nợ trên người tôi trả cho hắn.

Ra khỏi Uyển thành đi về hướng Bắc khoảng ba bốn trăm dặm là đến biên giới nước Hung Nô, phần lớn các thôn do bị ôn dịch đều đã hoang phế, phòng ốc suy tàn, đất vườn hoang vu, thôn dân hai phía đều đói khổ, cảnh sắc mùa thu làm cho cảnh vật càng thêm suy bại tiêu điều.

Tôi đứng trước một ngôi miếu sơn thần lụi bại, nhìn xa xa có hai ngọn núi cao ngất, theo như lời Văn phu nhân nói đó là song tú sơn thì phải? Chẳng phái hơn hai mươi năm trước ở đây Văn phu nhân đã gặp một người đàn ông làm cho bà ấy vừa yêu vừa hận hay sao? Song tú sơn vẫn là song tú sơn của hai mươi năm trước, mà cô gái hồn nhiên rực rỡ năm nào giờ đã thành một nắm đất.

Lúc tôi rời khỏi Uyển thành thì Văn phu nhân cũng đã qua đời, mang theo sự áy náy đối với con gái đầu, mang theo sự vướng bận với con gái sau, thời gian tôi gặp bà mới có hai ngày thôi mà một sinh mệnh đã không còn nữa.

Người trước đó, là động vật vừa đáng thương và vui vẻ, một sinh mệnh đáng thương ngắn ngủi, nhưng hết lần này đến lần khác bị ngập chìm trong tình yêu và thù hận, song tú sơn vẫn sừng sững ở phía trước, giống như đang cười nhạo tất cả những cô gái ngốc nghếch trên đời này.

"Công tử, cơm canh đã xong rồi, mời công tử dùng ạ.” Một cậu bé chừng hơn mười tuổi từ trong miếu chạy ra gọi tôi, sau đó cười rất tươi, tôi trả lời rồi đi theo cậu bé vào trong, trong đại sảnh có mười mấy người nam nữ già trẻ ở trong đó, mỗi người cầm một cái bát, trong nồi nấu cháo với rau dại nóng nghi ngút.

Rời khỏi Uyển thành không được bao lâu thì tôi gặp một gánh hát, bọn họ hành tẩu từ các thành trấn của nước Chu sang nước Hung Nô, vừa đúng lúc bọn họ đang chuẩn bị đi đến kinh thành của nước Hung nô, thấy tôi cùng đường liền yêu cầu tôi cùng đồng hành với họ, tôi cũng đang rầu rĩ vì không biết đường, hơn nữa trên người cũng không có tiền, thấy họ nhiệt tình như vậy liền nhập vào đoàn người họ cùng lên đường. Dọc đường đi ăn thì không phải trả tiền họ, tôi cũng hơi áy náy, liền đem một số bài hát tủ của mình dạy cho họ, cũng giúp họ trình bày một số tiết mục, không ngờ là hiệu quả rất tốt, dọc đường đi hấp dẫn không ít người xem, cũng chính vì vậy, mọi người càng đối với tôi rất kính trọng.

Hổ tử - là tên của cậu bé vừa rồi ra ngoài gọi tôi, kéo tôi ngồi chen vào đám đông, mọi người đều ngồi xích vào để nhường hai chỗ cho chúng tôi, Tuệ tẩu, là mẹ của Hổ tử, cũng là bà chủ của gánh hát này, tươi cười cầm một bát cháo cho tôi.

"Tiên sinh, hôm nay chúng ta nghỉ một đêm ở miếu này, phía trước rất hay có sơn tặc xuất hiện, chờ sáng sớm ngày mai chúng ta hãy đi, đi qua được song tú sơn là ổn." Tuệ nương nhìn trượng phu Đinh Cương ngồi bên cạnh rồi cười nói với tôi.

Tôi im lặng gật đầu, tuy rằng trong lòng chỉ hận không thể ngay lập tức bay thẳng đến kinh thành của nước Hung Nô.

Sáng sớm hôm say mọi người thu dọn hành lý rồi tiến về song tú sơn, càng đến đó mọi người càng lo lắng hồi hộp, đàn ông cầm đao kiếm đi trước, luôn cảnh giác nhìn xung quanh, chân càng bước nhanh, mọi người ai cũng chỉ muốn nhanh nhanh đi qua ngọn núi này.

Tiến vào cốc không bao xa, Đinh Cương đang đi trước đột nhiên dừng bước, mọi người ai cũng lo lắng, cẩn thận lắng nghe, xa xa có tiếng khóc của phụ nữ, tiếng cười dâm đãng của đàn ông theo gió truyền tới.

"Ông nhà?" Tuệ nương gọi, Đinh Cương nghiến răng nói: "Đi xem, không thể thấy chết mà không cứu được. Phụ nữ và trẻ nhỏ ở lại, còn mọi người đi theo ta." Nói xong liền dẫn đầu đoàn người cầm đao đi về phía trước, theo sau là năm sáu người đàn ông, Hổ tử cũng định cầm kiếm chạy theo nhưng bị Tuệ nương kéo lại, tôi nhìn Tuệ nương, thấy bà cũng đang nhìn tôi, tôi cười gượng, đoạt lấy thanh kiếm trong tay Hổ tử.

Đến tận bây giờ tôi vẫn chưa quen thân phận mới của mình, lại tự cho mình là phụ nữ, giờ nhìn thấy ánh mắt khinh khi của Tuệ nương, tôi mới biết mọi người đó đều coi tôi là đàn ông.

Khi tôi đuổi theo đến nơi, họ đã xử lý xong đám sơn tặc rồi, quả nhiên là sơn tặc, nhưng cũng không nhiều lắm, chỉ có hai tên đã bị họ giết rồi, trên mặt đất có hai xác chết, còn có một thi thể khác ở bãi cỏ hoang cách đó không xa, "Ông nội, Ông nội." Một cô gái quần áo không chỉnh tề khóc lóc thảm thiết, tiếng khóc làm cho ai cũng đau lòng, hai mắt tôi đỏ hoe.

Đám đàn ông quay sang chỗ khác không dám nhìn, tôi đến gần cô gái đó, thấy cô ấy vẫn đang khóc rất thương tâm, quần áo trên người đã bị sơn tặc xé rách hết, tôi cởi áo khoác trên người ra khoác lên người cô ấy, cô ấy ngẩng mặt lên nhìn tôi, ánh mắt rưng rưng, tôi giật mình, đây chính là cô gái ngày đó chạy đến trước mặt tôi hỏi tôi: "Huynh làm sao vậy?"

Chính là cô gái đó.

Một lúc sau Tuệ nương và đám phụ nữ cũng chạy tới, thấy cảnh trước mặt cũng ngây hết cả ra.

"Mau đi thôi cô nương, ở đây không an toàn, không biết bọn chúng khi nào sẽ tới." Đinh Cương nói.

Cô gái đã ngừng khóc, nhưng vẫn đờ đẫn, ánh mắt thẫn thờ nhìn Đinh Cương, ông thở dài, ôm lấy thi thể ông già rồi đi, tôi kéo cô gái đáng thương dậy đi theo mọi người ra khỏi đó, cô ấy cũng không phản kháng, bàn tay mềm mại để yên trong tay tôi, làm cho tôi cảm thấy có chút sợ hãi.

CHƯƠNG 50: TIỂU NGỌC

Ra khỏi cốc, dọc đường đi mọi người rất cẩn thận, cuối cùng cho đến khi mặt trời lặn đã đi xa khỏi song tú sơn và đến một tiểu trấn, Đinh Cương lấy chút ngân lượng ra đưa cho một người đi mua quan tài, đoàn người hỗ trợ an táng ông lão xấu số, cả quá trình đó cô gái kia không nói một câu nào, chỉ yên lặng khóc, mọi người thấy đều đau lòng.

Trong bãi đất hoang rộng lớn có một nấm mộ nho nhỏ, một bóng hình gầy nhỏ quỳ trước nấm mộ đó càng tăng thêm vẻ hoang vắng, Tuệ nương muốn bước đến nâng cô gái dậy, nhưng cô gái giãy dụa, Tuệ nương thở dài, lắc đầu, đôi mắt đỏ hoe, lại kéo mạnh cô gái đứng lên "tiểu muội à, chúng ta phải đi thôi, người đã chết không thể sống lại được, người còn sống thì cần phải sống, đi thôi."

Những người này đều là người thiện lương, xem ra họ đã muốn thu nhận cô gái này rồi, giống như lúc trước đã tiếp nhận tôi, những người cùng đường thường có sự đồng cảm.

Đoàn người trở lại trấn lúc trời đã tối, tìm một khách điếm đơn sơ ngủ trọ một đêm, ăn chút lương khô rồi ai nấy đều tự về phòng nghỉ ngơi. Dọc đường đi chủ yếu là ăn và ngủ, nam nữ lẫn lộn chẳng có cảm giác gì, giờ đã tới khách điếm, tôi chỉ có thể đến phòng có đàn ông để nghỉ ngơi, tuy rằng mọi người đều mặc quần áo đi ngủ nhưng tôi vẫn cảm giác không được tự nhiên, cho nên không ngủ được, bèn lặng lẽ đi ra ngoài, bên ngoài ánh trăng đã lên cao.

Ngồi bên ngoài được một lúc, tôi chợt nghe ở phòng khách có tiếng động cửa, người ngủ trọ không nhiều, hôm nay chỉ có chúng tôi thôi, gian phòng khách này chỉ có phụ nữ ngủ. Tôi chạy nhanh đứng sát vào tường thấy một bóng nhỏ gầy từ trong phòng đi ra, đi đến trong viện, dừng lại, quỳ xuống, hướng về mấy cửa phòng vái mấy cái, "...Các người đều là người tốt, Tiểu Ngọc kiếp sau báo đáp..." Nói xong liền ra khỏi khách điếm.

Tôi sợ cô ấy gặp chuyện không may liền lặng lẽ đi theo sau. Cô ấy ra khỏi trấn, đến trước mộ ông nội, quỳ xuống, khóc nghẹn ngào một lúc, rồi đứng lên, vẻ mặt hoảng hốt hướng đi lên núi.

Thấy hành động đó của cô gái, tôi chắc cô ấy lên núi tám chín phần là muốn tìm cái chết.

"Đứng lại." Tôi hét lên, làm Tiểu Ngọc giật mình, sau đó bối rối khi thấy tôi.

"Không muốn sống nữa sao? Cho dù muốn chết thì cũng phải có ý nghĩa một chút, dù sao cô cũng đã không muốn sống nữa, vậy không bằng hãy mang lại lợi ích cho mọi người, cô cũng thấy Tuệ nương và mọi người sống qua ngày thật không dễ dàng gì, tôi thấy không bằng cô đem bán mình đi, sau khi Tuệ nương kiếm được chút tiền rồi thì hãy đi tìm cái chết, như vậy đối với tất cả mọi người đều tốt. Cô nói xem có đúng không?" Tôi lạnh lùng nói.

Tiểu Ngọc đứng ngây ra, không ngờ tôi lại nói những lời như vậy.

Tôi liếc cô ấy, nói tiếp: "Chết, chỉ biết chết thôi, con người cô chỉ có như thế, hôm nay tôi không nên đến cứu cô, lãng phí cả thời gian mọi người."

Dưới ánh trăng, khuông mặt của Tiểu Ngọc càng tái nhợt, trong mắt lóe lên ngọn lửa. Cô ấy lẳng lặng nhìn tôi rất lâu, sau đó cúi đầu nói: "Tôi biết huynh cố ý nói như vậy là vì tôi, cám ơn huynh."

Tôi thở phào, cô gái khá thông minh, "Tiểu Ngọc, đừng làm như vậy nữa, cô còn trẻ như vậy, không nên bởi vì chuyện xảy ra với mình mà tự kết thúc sinh mệnh của mình, từ từ rồi cô sẽ hiểu, trong cuộc sống còn những cái quan trọng hơn rất nhiều."

Tiểu Ngọc ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào tôi, nước mắt chan chứa, khóc to: "Huynh không phải là tôi, đương nhiên đối với huynh cái gì cũng không quan trọng, ông nội đã chết, ông bởi vì tôi mà chết, hiện giờ trên đời này tôi không còn người thân nào cả, lại bị một tên sơn tặc vũ nhục, tôi còn sống trên đời này làm gì chứ? Huynh nói cho tôi biết đi, tôi còn sống trên đời này để làm gì?"

"Đúng vậy, cô rất đáng thương, cô bị người khác vũ nhục, người thân của cô không còn, cô liền không muốn sống nữa đúng không? Cô nghĩ là trên đời này chỉ có mình cô là đáng thương , cho nên cô không muốn sống chăng, cô muốn đi tìm cái chết, cô cho là mọi người ai cũng sống thoải mái sao?" Tôi đã khộng khống chế được tâm trạng của mình, quát lên, "Mỗi người ai cũng có chuyện đau lòng của bản thân, người nào cũng không có lý do để sống, vậy không người nào có thể kiên cường mà sống tiếp sao? Nếu chết đơn giản như vậy, tất cả mọi người đi tìm cái chết hết đi, chết rồi thì hết, không còn trách nhiệm gì, không còn vướng bận gì, mọi người không ai phải chịu trách nhiệm về cái chết của mình."

Tôi loạng choạng xô vai của Tiểu Ngọc, nước mắt cũng chảy xuống ràn rụa, những chuyện đã xảy ra, tôi cũng không muốn sống nữa, tôi đã từng nghĩ mình muốn chết, chết đi rồi, ít nhất còn có Nam Cung Vân làm bạn, chết rồi, mình sẽ không cần phải làm ra vẻ kiên cường sống trên đời này nữa.

Nước mắt bị kìm nén của nhiều ngày qua liền tuôn như mưa, rốt cuộc tôi đã không khống chế được nữa.

Tiểu Ngọc bị biểu hiện của tôi làm cho sững sờ, mở tròn mắt kinh ngạc nhìn tôi, cô ấy nhìn thấy suối nước mắt của tôi, đại khái cũng có thể đoán ra tôi đã trải qua những đau thương vô bờ.

Qua rất lâu, tôi mời dần dần bình tĩnh trở lại, phát hiện ra mình có chút thất thố, liền đưa tay ôm choàng lấy bả vai của Tiểu Ngọc, lau nước mắt trên mặt, nhẹ nhàng nói: "Hạnh phúc của mọi người đều giống nhau, nhưng mỗi bất hạnh lại rất khác nhau...Đã từng có một người, chỉ trong một đêm mất đi tất cả người thân của mình, cũng đã từng bị vũ nhục, tại đây cũng đã từng mất đi một người quan trọng nhất trong đời mình, nhưng cô ấy vẫn phải sống, cô ấy cũng rất muốn chết, chết rất đơn giản, nhưng cô ấy biết chết là việc làm vô cùng ích kỷ, cho nên không thể chết được, cô ấy chỉ có thể lựa chọn tiếp tục kiên cường sống, chết vì người, sống cũng vì người, không có lựa chọn nào khác...Nếu như cô muốn trốn tránh, vậy thì hãy chọn cái chết, nhưng trước khi cô chết, cô hãy nghĩ đến ông nội cô ở trên trời sẽ không hy vọng cô đi tìm cái chết."

Tôi nói xong liền trở về, không quay lại nhìn Tiểu Ngọc, nếu như cô ấy thực sự muốn chết, cho dù hiện giờ tôi có thể ngăn cản cô ấy, nhưng sau này cô ấy vẫn sẽ tìm cách để tự tử.

Tôi bước đi một mình, không quay đầu lại,chợt nghe đằng sau có tiếng bước chân rất nhẹ, tôi cười cười, Tiểu Ngọc là cô gái thông mình, cô ấy biết nên làm gì.

Ngày hôm sau, mọi người lại bắt đầu cuộc hành tình, tôi và Tiểu Ngọc không ai nhắc lại chuyện tối qua, Tiểu Ngọc không còn trầm mặc nữa, rất nhanh chóng hòa nhập với mọi người, tôi thì vẫn trầm mặc ít nói như trước, ngoại trừ những lần hướng dẫn mấy cô gái tập hát, còn lại rất ít nói chuyện, Đinh Cương và Tuệ nương đã quen với tính cách này của tôi, hơn nữa cũng hiểu biết mà không hỏi chuyện của tôi, làm tôi trên đường đi trả thù cảm thấy rất thoải mái, chỉ có Hổ tử là thường xuyên nói chuyện với tôi, quấn quýt lấy tôi, bảo tôi kể cho cậu nghe những câu chuyện võ hiệp, khi bị cậu bé quấn chặt lấy, tôi liền tha hồ kể vài câu chuyện trong tiểu thuyết võ hiệp để ứng phó với cậu, lúc này Tiểu Ngọc cũng lẳng lặng đến bên cạnh ngồi nghe.

Có lẽ bởi vì bộ quần áo cũ nát quý báu và hai cái mặt nạ kia, có lẽ là vì cô gái kia có cảnh ngộ khá giống tôi, tôi đối với Tiểu Ngọc có cảm giác rất thân thiết, cũng có thể nhận ra, từ sau đêm hôm đó, Tiểu Ngọc đối với tôi không khác gì người thân.

Trên đường đi không còn gặp nguy hiểm gì nữa, tiến vào nước Hung nô, dân cư đông đúc hơn, không giống như trước kia tôi cho rằng họ giống dân tộc du mục, phong tục nước Hung nô và nước Chu không có gì khác nhau lắm, ngoại trừ họ có xu hướng ăn mặc ngắn gọn hơn, hơn nữa người dân ở đây họ phóng khoáng hơn, nhìn không thấy khác nhau mấy.

Rời khỏi vùng núi đi về vùng phía nam, đường đi càng dễ dàng, hành trình càng nhanh hơn, không tới mấy ngày mà chúng tôi đã tới vùng trung bộ của nước Hung Nô, kinh thành đông đúc, rất xứng với danh thành vinh hoa.

Tường thành cao lớn cùng cửa thành nguy nga xa xa trông lại, trên mặt tôi không biểu hiện gì nhưng trong lòng thì dậy sóng, rốt cục đã tới rồi, Việt nhi, mẹ tới cứu con đây.

"Công tử xem đi, chúng ta tới rồi." Hổ tử vui vẻ chạy tới trước mặt tôi, chỉ vào cửa thành xa xa nói: "Cửa thành thật là cao! Đệ chưa từng thấy gì cao như vậy."

Tôi cười, tóm lấy cậu bé, tới địa phương mới đương nhiên rất hưng phấn, "Đừng chạy loạn, đông người quá, đừng nghịch."

Vừa dứt lời, đằng sau vang lên tiếng hét của đám đông, có tiếng vó ngựa dồn dập vang đến, một đám bụi đất từ xa cuốn đến, giờ lại đang là buổi sáng, trên đường người đi lại rất đông đúc, người kia cũng không giảm tốc độ, vẫn vung roi da ruổi ngựa gia tốc, thỉnh thoảng lại dùng roi vụt người qua đường, miệng quát: "Tránh ra, dân đen, tránh ra." Giọng nói thánh thót, dĩ nhiên là một cô gái, trong nháy mắt cả người lẫn ngựa hiện ra trước mặt, mọi người trên đường hốt hoảng tránh, tiếng người kêu, tiếng trẻ con khóc loạn cả lên.

Tôi vốn đi sau cùng đoàn hát, Hổ tử đã chạy tới đi cùng tôi đang ở giữa đường, tôi vội vàng tóm lấy Hổ tử tránh sang một bên để tránh bị ngựa đụng vào, nhưng vẫn chậm một chút, roi ngựa đã tới, tôi chỉ kịp ôm Hổ tử vào lòng, dùng vai chắn roi ngựa, cơn đau đớn truyền đến, tôi hít sâu, quay lại tức giận nhìn cô gái kia.

Cô ta rất trẻ, quần áo đẹp đẽ, khí thế ngang ngược kiêu ngạo, chắc không ngờ tôi lại dám tỏ thái độ căm tức mình như thế, cô ta giật mình, lông mày dựng ngược, lại quất roi đến, quát: 'Dân đen! Dám chặn đường đi của ta."

Tôi vội đưa cánh tay ra chắn roi, trên tay lại bị đánh trúng một roi nữa, rất mạnh, trên đường lại vang lên tiếng vó ngựa, cô ta quay đầu lại nhìn, đắc ý cười về phía đó: "Ngươi không đuổi kịp ta." Nói xong, không để ý tới chúng tôi, lại ruổi ngựa chạy tới cửa thành.

Phía sau có người đuổi tới, tôi nhanh chóng kéo Hổ tử sang một bên, ngựa dừng lại bên cạnh tôi, tôi kinh ngạc, một người đàn ông anh tuấn tuổi chừng hơn hai mươi tuổi đang nhìn tôi, đôi mắt phượng hẹp dài ánh lên sự trêu trọc, bị anh ta nhìn làm tôi ngượng ngùng, tôi quay đi...Không ngờ anh ta cúi người xuống, dùng roi ngựa nâng khuôn mặt của tôi lên: "Là nam nhân hay nữ nhân vậy?"

Tôi đẩy roi ngựa của anh ta ra, lạnh lùng nhìn anh ta, nói: "Cút."

Anh ta biến sắc, trong mắt hiện lên sự hung dữ, tức giận, nhưng đột nhiên lại nở nụ cười, nói: "Đáng tiếc." Rồi không để ý tới tôi, thẳng người lên rồi tiếp tục đuổi theo cô gái đang chạy phía trước.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx