sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Luyến tiếc người trước mắt - Chương 59-60

Luyến tiếc người trước mắt - Chương 59 - 60

CHƯƠNG 59:  SÁT THỦ

Bên ngoài vang lên tiếng bước chân làm tôi bừng tỉnh, vội vàng đứng lên, cuộn bức tranh lại để vào trong giữa các bức tranh, vừa xong thì Hàn Chiêu đẩy cửa bước vào.

Anh ta quét mắt qua tôi, không nói gì, chỉ yên lặng ngồi xuống tràng kỷ, tựa vào đó, lẳng lặng xem tôi.

Tôi biết anh ta hôm nay tâm trạng không tốt khi về phủ, cho nên không dám trọc anh ta, chỉ yên lặng tiếp tục thu dọn.

"Ngươi lại đây." Hàn Chiêu đột nhiên mở miệng.

Tôi do dự, nhưng vẫn đến đó, đứng bên cạnh anh ta.

Hàn Chiêu bật cười, nói: 'Xem ngươi bị dọa đến sợ kìa, ta sẽ ăn thịt ngươi sao?"

Thấy tôi im lặng không nói gì, Hàn Chiêu đột nhiên đứng dậy, lập tức kéo tôi vào lòng, tôi giật mình, giãy dụa, nhưng lại bị anh ta ôm chặt lấy.

"Đừng nhúc nhích, ta chỉ ôm một chút thôi."

Tôi ở trong lòng Hàn Chiêu, người cứng đờ, lạnh lùng nói: "Điện hạ, xin tự trọng, Nam Tĩnh không phải là nữ tử."

"Không cần phải nói những lời này để tránh ta." Hàn Chiêu nén sự tức giận nói, bỗng nhiên lại cười: " Nam tử thì sao? Vương tôn công tử dưỡng nam sủng cũng không ít đâu, ta cũng muốn thử xem như nào?"

Một lát sau, Hàn Chiêu nhẹ nhàng nói: "Sách y có ghi, quả tiên mẫu, chia làm hùng thư, hùng quả đỏ đậm, thường mọc trên vách đá, nữ tử ăn vào sẽ nam hóa, thư quả màu trong suốt, mọc ở biển sâu, nam ăn vào sẽ giống nữ, nam nữ đó sẽ có dung mạo như tiên, Nam Tĩnh, nói cho ta biết, ngươi ăn là loại quả gì?"

Cả người tôi rung động, "Lời điện hạ nói, Nam Tĩnh không hiểu lắm."

Hàn Chiêu buông tôi ra, lấy tay chỉ vào ngực của tôi, cười đau lòng hỏi: "Còn chỗ này thì sao, hả? Nói cho ta biết, trong lòng ngươi chính là ai?"

Tôi đẩy tay Hàn Chiêu ra, chậm rãi nói: "Nam Tĩnh đã là người không còn trái tim nữa, chỉ là cái xác không hồn mà thôi, làm người nào cũng không quan trọng."

"Hử? Thật không?" Hàn Chiêu cười, rồi nụ cười chậm rãi biến mất, ánh mắt trầm xống, đột nhiên cúi xuống, đôi môi nóng rực mang theo hơi rượu.

Tôi không phản kháng, cơ thể cứng ngắc, đứng thẳng lên, cắn chặt răng mở to mắt nhìn khuôn mặt đang phóng đại sát khuôn mặt mình, sống mũi thẳng tắp, hàng lông mày rậm đen. Hàn Chiêu không thấy tôi đáp lại, hé mắt ra nhìn tôi, rồi càng giữ tôi chặt lại, áp mạnh môi vào môi tôi, dùng lưỡi muốn mở hàm răng của tôi ra, tôi không chịu hé miệng, cảm thấy môi đau xót, mùi máu tươi ngấm vào.

Hàn Chiêu chậm rãi ngẩng đầu lên, thấy tôi đang oán hận nhìn, trên môi rướm máu.

Tôi lạnh lùng nhìn anh ta, hỏi: "Đủ chưa?"

Thân hình Hàn Chiêu chấn động, đẩy tôi ra thật mạnh, sắc mặt xanh mét, gằn giọng nói: "Cút! Cút! Ta không muốn nhìn thấy ngươi nữa."

Tôi chậm rãi bò dậy, lấy tay lau khóe miệng, xoay người bước ra ngoài, vừa mới đi được hai bước, Hàn Chiêu từ phía sau ôm lấy tôi, mệt mỏi nói: "Đừng đi, hãy chờ một chút." Nói xong nhẹ nhàng ngả đầu vào hõm vai tôi.

Tôi vẫn đứng thẳng, Hàn Chiêu lầu bầu bên tai tôi: "Ta nghĩ đến...Ta có thể đem ngươi tiếp cận Hàn Kinh để kiếm lợi cho mình,  nhưng không ngờ...mình lại tự châm rượu độc cho mình..."

Tôi cảm giác ở cổ mình nóng ướt, trong lòng thấy chua xót, Hàn Chiêu đã đứng thẳng người, giọng nói đã trở nên lạnh lùng như bình thường, 'Đi đi, ngươi ra ngoài đi."

Tôi không quay đầu lại, bước ra ngoài.

....

Ngày hôm sau, Hàn Chiêu như đã quên chuyện xảy ra tối qua, buổi sáng trước khi vào cung giao cho tôi một phong thư, nói: "Hạ Lan quận chúa dâng hương ở Thiên Hương tự, ngươi thay ta đem thư này đến đó."

Tôi nhận thư cất vào người, tiễn Hàn Chiêu ra cửa, Hàn Chiêu lên ngựa, quay lại nhìn tôi thật lâu, sau đó mới giục ngựa đi.

Chùa Thiên Hương nằm ở trong núi phía đông Phồn Đô, xa hơn hai mươi dặm, ra khỏi vương phủ không lâu thì tôi gặp Thiệu Dương, anh ta nhìn tôi, gật gật đầu, cười ngượng ngùng.

"Sao rồi? Đường Huyên muốn tìm tôi à?"

Thiệu Dương lắc đầu, nhẹ nhàng nói: "Không phải, là ta một mình đi dạo, Nam công tử đi đâu vậy?'

"Đi Thiên Hương tự." Tôi nói, rồi giục ngựa đi, nhìn lại Thiệu Dương nói.

"Nếu huynh không có việc gì thì đi cùng tôi, vừa lúc tôi đang một mình có chút buồn."

Thiệu Dương do dự một chút rồi gật đầu, giục ngựa đi theo.

Hai chúng tôi cho ngựa đi từ từ, chỉ chốc lát đã ra khỏi thành, dọc đường đi Thiệu Dương cũng không mở miệng, chỉ lẳng lặng đi bên cạnh tôi, không khí trầm mặc làm tôi khó chịu.

"Huynh đi theo Đường Huyên đã bao lâu rồi?" Tôi hỏi.

"Hơn ba năm rồi."

"Ồ", tôi thốt lên một tiếng, ba năm, chỉ yên lặng ở bên Đường Huyên sao, tôi quay sang nhìn Thiệu Dương, anh ta thấy tôi nhìn mình, mặt đỏ lên.

'Huynh không giống như người hầu bình thường, huynh đi theo Đường Huyên chắc cũng không phải vì tiền đúng không?"

Thiệu Dương gật đầu, rồi đáp: 'Ta thích Huyên tiểu thư."

Sự thẳng thắn của Thiệu Dương làm tôi giật mình, thoạt nhìn anh ta giống như người hướng nội, thật không ngờ lại là người dũng cảm nói ra cho tôi biết tình cảm của mình.

"Vậy...cô ấy có biết không?" Tôi khẽ hỏi.

Thiệu Dương gật đầu: "Ta đã từng thổ lộ với Huyên tiểu thư, nhưng nàng không nhận lời."

"Có lẽ vì bộ dạng của mình hiện giờ nên cô ấy mới không nhận lời." Đường Huyên đã bị hủy dung nhan, cô ấy là một người kiêu ngạo, với tình huống này chắc không thể nhận lời tỏ tình của bất kỳ người đàn ông nào, "Có lẽ, cô ấy nghĩ là huynh thương hại cô ấy."

Thiệu Dương nhìn tôi, nói: "Lúc đầu ta cũng nghĩ nàng vì lý do này, nhưng, không giống như vậy đâu."

Tôi im lặng không nói gì, cũng không biết nên nói gì, tình cảm của người trong cuộc còn không hiểu, tôi là người ngoài làm sao mà hiểu được.

Im lặng suốt một đoạn đường, dần dần đã đi vào chân núi Thiên Hương, cánh rừng rậm rạp, bởi vì đang là mùa đông, nên dường như không thấy được người đi trên đường.

Thiệu Dương đột nhiên mở miệng: "Người Huyên tiểu thư thích chính là Nam công tử phải không?"

Lời nói của Thiệu Dương làm tôi chấn động, sau đó lại bật cười thành tiếng, tôi biết Đường Huyên vẫn không nói cho anh ta biết thân phận của tôi, cho nên đến giờ anh ta vẫn tưởng tôi là đàn ông, lại thấy tôi thân mật với Đường Huyên như vậy, rồi lại thấy Đường Huyên ra sức giúp tôi, khó trách anh ta lại hiểu lầm như vậy.

Thiệu Dương thấy tôi đột nhiên cười to, liền lúng túng, mặt đỏ bừng.

"Thiệu Dương, huynh hiểu lầm rồi, tôi và Đường Huyên đúng là có quan hệ rất thân thiết, có thể nói chúng tôi là những người thân thiết nhất của nhau ở thời đại này, nhưng tuyệt đối không phải là kiểu như huynh nghĩ đâu, nếu huynh yêu cô ấy, hãy cố gắng, có lẽ một ngày nào đó cô ấy sẽ nhận lời yêu huynh."

Nhưng, Đường Huyên có thật sự yêu anh ta không? Tôi nhìn khuôn mặt thật thà của Thiệu Dương, anh ta có biết Đường Huyên chỉ mong muốn rời khỏi thế giới này không? Nếu biết, anh ta có như bây giờ luôn bảo vệ Đường Huyên không?

Cánh rừng hai bên đường càng lúc càng rậm, Thiệu Dương đột nhiên dừng lại, kêu: "Quay lại mau! Mau!" Tôi sửng sốt, không kịp nghĩ nhiều, quay đầu ngựa lại, nhưng đã không kịp, đã gần như ngã ngựa, Thiệu Dương bay người xuống mặt đất, tôi lập tức ngã nhào xuống, trong rừng mấy hắc y nhân che mặt phi thân bay đến, cầm kiếm hướng đến chúng tôi đánh tới..

Trong lúc đó tôi chỉ cảm thấy mùi máu tanh trong gió, tôi theo bản năng bắt lấy một thanh kiếm, sử dụng bộ kiếm pháp duy nhất mình biết để bảo vệ mình, không thấy một chút khe hở, Thiệu Dương thấy tôi tạm thời không có việc gì, liền cầm kiếm đấu liền một lúc với mấy hắc y nhân, bao vây tôi là hai hắc y nhân, lúc đầu bị kiếm pháp của tôi làm cho hoảng sợ, nhưng bọn chúng dù sao cũng là cao thủ, sau một lúc liền nhận ra kiếm pháp của tôi rất tinh diệu, nhưng lại không có nội lực, liền đâm mạnh kiếm tới.

'Choang!" một tiếng, hai kiếm giao nhau, tôi thấy cổ tay tê rần, kiếm sắp rơi xuống đất, hắc y nhân cười nhạt, bổ kiếm tới trước mặt tôi, tôi chỉ biết ngửa ra sau để tránh, mũi kiếm lướt qua ngực, tôi cảm giác man mát, cả người vừa rơi xuống đất, kiếm lại lao đến, trong tình thế cấp bách, tôi chật vật lăn sang một bên, hắc y nhân lại đâm vào khoảng không, ngay sau đó lại tiếp tục đâm kiếm tới, lần này thì tôi không thể tránh kịp nữa rồi, liền nhắm mắt lại chờ đợi....

Một lúc không thấy đau đớn, tôi mở mắt ra, thấy hắc y nhân kia đang từ từ ngã xuống, Thiệu Dương ở đằng sau hắn, thanh trường kiếm xuyên qua lưng hắn.

Nhìn lại thấy tất cả hắc y nhân đều đã nằm trên mặt đất, tôi thở phào một hơi, ngồi bệt xuống đất.

" Nam công tử, chúng ta phải chạy nhanh đi, nơi này không an toàn." Thiệu Dương kéo ngựa lại nói.

Hàn Kinh, là Hàn Kinh muốn giết tôi sao? Đầu óc tôi hỗn loạn, cảm giác có gì đó không hợp lý, nhưng lại không thể nghĩ ra

CHƯƠNG 60: TÚ VƯƠNG

Cùng Thiệu Dương nhanh chóng về thành, đến tề vương phủ, nghe hạ nhân nói Hàn Chiêu đã trở về, tôi lập tức xuống ngựa, lảo đảo chạy đến chỗ Hàn Chiêu, dọc đường đi thấy thị nữ lần người hầu nhìn tôi, bị bộ dạng của tôi làm hoảng sợ, chạy vào đến cửa hoa viên, có thị vệ xa lạ ngăn tôi lại, Hàn Chiêu nghe tin tức liền ra hoa viên đón tôi, thấy bộ dạng của tôi, trên mặt anh ta không lộ ra vẻ kinh ngạc, mà trong ánh mắt lại có sự đau đớn.

Trong nháy mắt nhìn biểu hiện của Hàn Chiêu, tôi chợt hiểu, đêm qua hành động kỳ quái của Hàn Chiêu, hôm nay lại bảo tôi đi mang tin đến Thiên Hương tự, trên đường đột nhiên lại xuất hiện thích khách...

Tất cả mọi chuyện đều từ từ rõ rãng, không phải là Hàn Kinh muốn giết tôi, mà người muốn mạng của tôi chính là Hàn Chiêu! Tôi đứng ở đó, cảm thấy tay chân run rẩy, tôi nghĩ đến phong thư anh ta đưa cho tôi vẫn đang ở trong ngực áo, tôi run rẩy chạm vào, quần áo đã sớm bị thích khách chém qua, vết thương ở ngực  vẫn còn chảy máu.

Tôi nhìn chằm chằm vào Hàn Chiêu, chậm rãi lấy thư trong ngực ra, mở ra, quả nhiên bên trong chỉ là tờ giấy trắng. Tôi cười thống khổ, thì ra người muốn giết tôi là anh ta.

Hàn Chiêu nhìn tôi, đau khổ nhắm mắt lại.

Phía sau anh ta đột nhiên vang lên một giọng nói trầm mạnh: "Chiêu nhi, làm sao vậy?" Một người đàn ông trung niên chừng hơn năm mươi tuổi từ trong hoa viên bước ra, đến bên Hàn Chiêu, nhìn thấy tôi, hỏi.

Hàn Chiêu khôi phục lại thái độ bình thường, quay lại nói: "Phụ hoàng, không có việc gì, chỉ là một hạ nhân ra ngoài thành gặp kiếm phỉ, bị thương." Sau đó nhanh chóng gọi người hầu: "Còn không đưa hắn đi chữa trị, đứng ngây ở đó làm gì."

Hai người hầu vội chạy lại, đưa tôi đi, tôi chỉ cười nhìn Hàn Chiêu.

"Chờ đã!" Thánh Đức hoàng đế đột nhiên gọi lại, thẳng tắp bước đến chỗ tôi, tôi ngây ra đứng đó, không biết lão hoàng đế này muốn gì.

Ông ta nhìn trực tiếp vào tôi, tôi theo ánh mắt ông ta nhìn lại, phát hiện tầm mắt ông ta dừng lại trên cổ tôi, ông ta lập tức túm lấy vật ở trên cổ tôi, lớn tiếng hỏi: "Vì sao ngươi lại có vật này? Nói!"

Tôi cười cười, chỉ thấy cơ thể bắt đầu lay động, trước khi mất đi ý thức, tôi nghe mình nói rất rõ ràng: "Là mẫu thân đưa cho."

Nửa tháng sau, Thánh Đức hoàng đế chiêu cáo thiên hạ, hoàng tử thất lạc nhiều năm giờ nhận tổ quy tông, phong làm Tú vương, ban thưởng đất đai, vương phủ, được hoàng thượng rất sủng ái.

Tôi chậm rãi ngắm nhìn miếng bạch ngọc trong tay, soi lên ánh mặt trời, bên trong hiện lên văn long màu vàng mơ hồ, tôi cười cười, đeo lâu như vậy, nhưng vẫn không phát hiện ra tín vật này lại có bí mật như vậy.

"Vương gia, thời tiết tuy rằng ấm lên, nhưng gió vẫn còn lạnh, đừng đứng ở đây nữa." Tiểu Ngọc đến sau tôi nhẹ nhàng nói.

Tôi quay lại, thản nhiên cười cười: "Tiểu Ngọc, cứ gọi tôi là công tử đi, cô không phải là người ngoài."

Tiểu Ngọc nghe lời gật đầu.

Đúng vậy, tôi được Thánh Đức hoàng đến tân phong là Tú vương, mọi người tưởng rằng vì dung mạo tôi tuấn tú vô song nên với được phong làm Tú vương, chỉ tôi mới biết, lão hoàng đế kia là nhớ đến những kỷ niệm trước đây với Văn phu nhân, khuê danh trước đây của Văn phu nhân có chữ Tú.

Thật không ngờ Thánh Đức hoàng đế anh danh thần võ, tuổi trẻ cũng có những chuyện hoang đường như vậy trong đời, đường đường là Vương gia của Hung nô lại đi làm sơn tặc ở Song tú sơn.

Thánh Đức hoàng đế hỏi rất kỹ thân phận của tôi, may mắn là lúc Văn phu nhân lâm chung có kể lại với tôi, kể cả những chuyện như lần đầu họ gặp nhau, nhưng nguyên văn việc Văn phu nhân nhờ tôi giao lại tín vật này cho Hoa Niệm Mô thì lại thành tín vật chứng minh thân phận của tôi, tôi ở tề vương phủ chỉ là một tên sai vặt, giờ lại lập tức trở thành Tú vương được hoàng đế sủng ái nhất.

Ông trời thật đúng là trêu người!

Đường Huyên hỏi tôi, Tĩnh Chi, chẳng lẽ cậu không thể từ bỏ sự tranh đoạt hay sao? Tôi cười mà không nói gì, sau sự việc xảy ra ở cánh rừng cô ấy chỉ vào tôi nói, Tĩnh Chi, làm quyền quý trong triều đình giống như một thân cây nằm phơi trên mặt đất, bên ngoài thì nhìn rất độc lập, nhưng bộ rễ sâu bên trong đã ngấm ngầm phức tạp rối rắm, chúng ta có thể nhìn chỉ là cây ở trên mặt đất, còn tổng thể thì lại không thể biết hết, ai cũng không biết làm sao để cây có thể sinh trưởng được! Nước Chu đã thế, nước Hung Nô này cũng thế!

Nói xong, cô ấy ưu sầu nhìn tôi, tôi biết ý của cô ấy, là cô ấy không muốn tôi bị hãm ở đây, cô ấy đã từng nói, chúng tôi chỉ là khán giả ở thế giới này mà thôi.

Tôi hướng về Đường Huyên cười, nói cho cô ấy biết giờ tôi đã không còn con đường nào khác để đi rồi, có lẽ tôi sẽ cùng cô ấy trở về, nhưng tuyệt đối không phải là bây giờ.

Còn chuyện về thế ngoại cao nhân kia cũng đã có chút manh mối, kết quả tra ra được làm tôi chấn động, thật không ngờ là Vô thượng tán nhân, sư phụ của Trầm Triệu Thiên và Văn Hinh.

Khi biết kết quả này, tôi cười, cười cho đến khi nước mắt chảy ra, Tiểu Ngọc kinh hãi nhìn tôi, không biết vì sao.

Tôi kể cho Đường Huyên biết quan hệ giữa Vô thượng tán nhân với Trầm Triệu Thiên, hiện tại muốn biết Vô thượng tán nhân đang ẩn cư ở đâu, muốn tìm ông ấy, tìm được Trầm Triệu Thiên là được.

Hôm nay là sinh thần tám mươi tuổi của Thái Hậu, Thánh đức hoàng đến lấy hiếu thị mẫu, cho nên ân xá thiên hạ, muốn khắp nơi cùng chúc mừng, buổi tối, trong hoàng cung mở tiệc long trọng.

Trong bữa tiệc, tất cả mọi người đều ca tụng công đức của Thái hậu, của hoàng đế, sau đó là ca múa, uống rượu, tôi là Tú vương mới được tân phong, nhưng lại trở thành tiêu điểm chính ở đây, không ít người đến chúc rượu, tuy rằng tôi hết sức tránh nhưng vẫn phải uống mấy chén, chén vừa đặt xuống lại phải nâng lên, tôi không dám uống nhiều, sợ có sơ hở, liền tìm cớ rồi trốn ra ngoài.

Trong ngự hoa viên, tiếng người đã nhỏ dần, tôi tìm một chỗ yên tĩnh rồi ngồi xuống, ngẩng lên nhìn ánh trăng, lại là một vầng trăng tròn. Nam Cung Vân và Việt nhi ở cùng nhau phải không? Họ ở trên trời có nhìn thấy tôi không? Yên tâm, tôi hiện giờ rất tốt, tôi nhất định là trừng phạt những người đã làm tổn thương chúng tôi, đem những thống khổ của chúng tôi trả lại bọn chúng gấp trăm ngàn lần.

Một bóng người đến bên cạnh tôi, sau đó ngồi xuống cách đó không xa, tôi quay sang nhìn, là Hàn Kinh! Từ lúc phong vương, tôi cũng đã gặp hắn vài lần, nhưng lại chưa từng gặp riêng như hôm nay.

Hàn Kinh không nhìn tôi, chỉ ngẩng lên nhìn trăng sáng, "Ngươi hiện giờ rất vui sướng đúng không?"

Tôi thản nhiên nói: "Hoàng huynh sao lại hỏi như thế? Tôi..."

"Không cần gọi ta là hoàng huynh!" Hàn Kinh cắt ngang lời tôi, "Ta biết ngươi không phải."

Tôi quay lại, không để ý tới Hàn Kinh, hắn lại thì thầm như là nói với tôi, hoặc như nói với chính mình: "Trước kia, muội gạt ta, nói cho ta biết muội sẽ trở về, ta tin muội, không để ý tới ý chỉ của phụ hoàng, chỉ chờ muội, mặc dù biết muội đã trộm đi bản đồ quân sự của ta, nhưng ta vẫn tin tưởng muội, là muội sẽ không hại ta, muội sẽ trở về bên ta, bởi vi muội nói yêu ta, vì thế ta sẽ tin muội, thật không ngờ muội lại mang đại quân của Chu quốc đến.... , ta thất bại, biết rõ ràng cuộc chiến này sẽ bị thất bại trong tay ta, phụ hoàng răn dạy ta, trong triều có vô số đại thần muốn phế ta, ta cũng không cảm thấy khó chịu, ta chỉ không hiểu, muội vì sao lại gạt ta, vì sao vừa nói yêu ta, nhưng mặt khác lại hại ta, làm mẫu hậu quỳ một ngày một đêm ở ngoài điện phụ hoàng...Ta bắt đầu hận muội, muội lại đột nhiên biến mất ở thế giới này, ta khó khăn lắm mới đem muội trở về, thì muội lại nói cho ta biết cái gì muội cũng không nhớ nữa, ta nghĩ, ta không quan tâm muội không nhớ gì cả, ta chỉ hận muội, muốn cho muội sống không bằng chết, nhưng...Ta vẫn yêu muội, khi muội khóc, mọi oán hận trong bảy năm trời của ta đều tan biến, ta tự nói với mình, ta không oán muội, muội nhất định có nỗi khổ trong lòng, muội vẫn yêu ta...Nhưng...Muội vẫn gạt ta..."

Hàn Kinh vẫn nhìn lên mặt trăng, giọng nói trở nên run run, nói tiếp: "Muội bỏ đi bao lâu, ta chờ muội bấy lâu, đến lúc ta tìm thấy muội, muội lại ở cùng một nam nhân khác, vì hắn, muội nhìn ta, ánh mắt không chút tình cảm, chỉ có hận, ánh mắt của muội làm ta thấy sợ hãi, nhưng cũng làm ta càng thêm phẫn nộ...Muội không hề thương ta....Ta thế mới biết, từ trước tới giờ muội không hề yêu ta, muội luôn gạt ta..."

Cơ thể của tôi bắt đầu run rẩy, trước mắt thấy mơ hồ.

"Ta từng nghĩ, yêu...sẽ nắm chặt trong tay mình, kết quả chính là, giành lại tình yêu...cũng là làm phá nát nó, ta đành phải buông tay...Nhưng muội lại xuất hiện ở Phồn Đô..."

"Ta không dám đi xác nhận, ta hy vọng là muội...Nhưng lại sợ chính là muội, cho nên ta buông tay, ta làm cho mình buông tay, để muội muốn làm gì thì làm, cho dù muội muốn giết ta, chỉ cần muội vui, ta cũng không lưu tâm..."

Tôi không muốn nghe tiếp nữa, cuống quýt đứng dậy, lạnh lùng nói: "Anh uống say rồi, tôi không biết anh đang nói gì."

Nói xong liền hoảng loạn trở về, vì đi quá nhanh, đến cửa đại điện lại va phải một cô gái.

'Xin lỗi!" Tôi hành lễ nói, ngẩng đầu lên, là Tả Thiên Tình con gái của Tả Văn Huân, cô ấy vội quỳ xuống hoàn lễ, trên mặt đỏ ửng.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx