Huy chương cung đình cao cấp cố vấn quả nhiên hữu dụng, Trần Duệ một đường thông suốt không trở ngại tiến vào hoàng cung. Hắc Diệu sau khi được tin hắn đến, liền trực tiếp dừng thương nghị chính sự để gặp hắn.
"Điện hạ" Trần Duệ cung kính khom người, đầy hỉ sắc nói: "Đầu tư khoản tiền đầu tiên phi thường thuận lợi, hiện gia tộc ta đã vượt qua thời kỳ khó khăn nhất, đều là nhờ bệ hạ tín nhiệm và ủng hộ kịp thời. Vốn lợi nhuận chia thành hai kỳ, mỗi kỳ một triệu, nhưng hiện tại trả toàn bộ cho điện hạ. Đây là mười hai ức, xin điện hạ phái người kiểm tra."
Vừa dứt lời, Trần Duệ vung tay lên, một đống không gian giới chỉ hiện ra.
Hắc Diệu cũng không đi kiểm kê đống không gian giới chỉ này làm gì, nếu như nhân loại này thủ tín đi tới ma giới, thì khẳng định sẽ không chơi thủ đoạn bòn rút tiền làm gì, nên hài lòng gật gật đầu: "Charles các hạ quả nhiên đáng được người tín nhiệm, khoản đầu tư tiếp theo cần bao nhiêu tiền?"
"Tạm thời còn chưa cần…"
Thái độ này của Charles làm Hắc Diệu có chút kinh ngạc, đưa tiền còn không nhận?
Tính cách của Hắc Diệu đa nghi, nếu như Trần Duệ nói cần thêm tiền, khẳng định hắn sẽ nghi ngờ, nhưng hiện tại lại nói không cần, bằng với tặng không hai ức làm Hắc Diệu không khỏi nhíu mày suy nghĩ.
Cả lúc lâu sau, Hắc Diệu mới mở miệng nói: "Các hạ có điều gì xin cứ nói thẳng, có phải các hạ đã tìm được người hợp tác mới?"
Trần Duệ khẽ cười thầm trong lòng, hắn biết thủ đoạn nhỏ của mình đã thành công, nên lắc đầu nói: "Điện hạ không nên hiểu lầm, ta từng nói rồi, Đọa Thiên Sứ đế quốc là đồng bọn hợp tác duy nhất của ta. Kỳ thật là như này, trước mắt các hạng mục đầu tư đã kích hoạt, sinh ý gia tộc đã dần khởi sắc. Nguy cơ đã được vượt qua, nhưng nếu chỉ phòng thủ là không đủ, cần tích súc lực lượng để chuẩn bị phản kích. Bước tiếp theo cần bao nhiêu tiền thì còn đang phải tính toán cẩn thận."
Sắc mặt Hắc Diệu cũng hòa hoãn lại, khẽ gật đầu.
"Ta có một đội ngũ, khoảng năm mươi người, toàn bộ là chuyên gia tính toán, chuyên môn phụ trách công việc dự toán cho gia tộc, một chi tiết nhỏ cũng không thể bỏ qua. Bởi vì, có đôi khi, một vết thương nhỏ cũng để tạo thành vết thương trí mạng."
"Năm mươi người?" Hắc Diệu hơi kinh ngạc nói: "Quả không hổ là gia tộc đệ nhất thương nghiệp."
"Tài chính chỉ là một phương diện, phương diện khác chính là thời khắc then chốt của đại sự, tin tưởng không lâu nữa sẽ có kết quả, đây mới là vấn đề then chốt. Nếu như có thể thành công, ta có thể nắm chắc tám phần thắng lợi. Đến lúc đó, không chỉ đại nghiệp của ta, mà đại nghiệp cũa điện hạ cũng sẽ giành được ích lợi không thể đong đếm."
Hắc Diệu động dung nói: "Ngươi là nói…"
"Bất kể như nào, lời hứa của ta sẽ không thay đổi. Hắc Diệu điện hạ là đối tượng hợp tác duy nhất của Charles Roland ta, đến lúc đó, điện hạ sẽ nắm giữ lượng tư nguyên khổng lồ, đủ để lũng đoạn toàn bộ ma giới. Dù là đối với việc chưởng khống bổn quốc, hay ngoại giao với nước khác, đều tạo thành ích lợi to lớn."
Lời này của Trần Duệ làm Hắc Diệu lộ ra vẻ vui mừng nói: "Như vậy, ta rất mong chờ ngày này."
"Sẽ như sở nguyện của điện hạ" Trần Duệ cung kinh khom người.
"Cũng như sở nguyện của điện hạ" Hắc Diệu tâm tình vô cùng tốt, bất kể như nào, người ta cũng tặng không hai ức, nên trực tiếp sửa đổi xưng hô.
"Đúng rồi, Charles các hạ đường xa đến, khổ cực rồi, buổi tối ta sẽ cử hành yến hội, hoan nghênh các hạ đến đế đô, sau đó còn có dạ vũ. A, đúng rồi, các hạ đã tới ma giới được một thời gian rồi mà vẫn chưa có nhà nhỉ, lát nữa ta sẽ tặng một trạch viện hào hoa cho các hạ, còn có mấy chục mỹ nữ nữa, đảm bảo các hạ sẽ được cảm nhận tư vị kỳ diệu khác a."
Mấy chục? Trần Duệ không khỏi ngấm ngầm xấu hổ, chỉ sợ dù có thiên phú long tộc cũng không đủ dùng a.
"Thịnh tình của điện hạ ta xin lĩnh, nhưng là còn không cần a. Ta muốn tiếp tục ở trong viện tử của Isabella, không thể phủ nhận, nàng là một mỹ nữ chân chính, không phải vậy sao?"
"Isabella?" Hắc Diệu lóe lên tia cân nhắc, "Ta nghe nói các hạ và vị phu nhân này có chút…, không ngờ các hạ quả thật có hứng thú với nàng, nhưng là đừng quên, vị phu nhân này có danh xưng man đà la hoa. Ở ma giới, man đà la hoa là một loại độc hoa, tuy mỹ lệ nhưng lại có độc tính làm người ta điên cuồng khó tự kiềm chế. Nếu như mục tiêu của các hạ là Isabella, ta chỉ có thể chúc ngươi may mắn thôi."
"Càng khó khăn mới thú vị chứ, không phải sao điện hạ?" Trần Duệ nở nụ cười là nam nhân đều hiểu.
Hắc Diệu cũng cười nói: "Rượu càng mạnh càng ngon, Charles các hạ quả nhiên có phẩm vị quý tộc, cá nhân ta là vô điều kiện ủng hộ các hạ, mong các hạ có thể sớm hái xuống đóa danh hoa đế đô."
Trần Duệ ngấm ngầm suy nghĩ, xem ra thân phận và giá trị của Isabella không tầm thường, Hắc Diệu không hề nói tặng, mà chỉ cổ vũ hắn theo đuổi. Có lẽ giá trị của hắn còn chưa đủ.
"Chỉ cần điện hạ tạm thời đừng ban thưởng trạch viện cho ta đã là ủng hộ lớn nhất rồi" Trần Duệ cười nói: "Kỳ thật hiện tại quan hệ giữa ta và nàng mới chỉ là bằng hữu phổ thông, mà đã có không ít phiền toái rồi."
"Nếu như là man đà la hoa, thì các hạ nên chuẩn bị tâm lý sẵn" Hắc Diệu khẽ cười nói: "Nhưng là các hạ hãy yên tâm, không có gì có thể ảnh hưởng đến đại kế hợp tác của chúng ta, yến hội buổi tối…"
"Xin tha thứ cho ta, vãn yến hoan nghênh của điện hạ có thể lùi lại được không?" Trần Duệ cũng không muốn tham gia yến hội hay dạ vũ gì, "Lần này thời gian của ta vô cùng gấp, lát nữa ta sẽ lập tức đi Xích U lãnh địa gặp đệ đệ ta, phụ thân ta có lời quan trọng muốn chuyển giao cho hắn. Sau đó ta sẽ trực tiếp quay về thế giới mặt đất, chuẩn bị bước quan trọng nhất."
Hắc Diệu gật gật đầu nói: "Đương nhiên có thể, hy vọng các hạ có thể sớm nhận được thừa nhận của vị đại tông sư kia."
Trần Duệ sau khi rời khỏi hoàng cung, về đến viện trạch của Isabella, nói ra ý quay về Xích U lãnh địa của mình với Isabella. Isabella còn chuẩn bị xe ngựa cho hắn, Trần Duệ uyển chuyển cự tuyệt hảo ý của nàng, chỉ mượn nàng một con ngựa tốt, sau đó vội vã ăn bữa trưa rồi vội vã lên đường.
Kế hoạch tiến đến bước này, khẳng định phải an bài Samuel một phen, không thể để hắn gặp chuyện được. Nghe nói Samuel đã sắp đột phá, cũng không biết tình huống cụ thể như nào, nếu như đã đột phá thì có thể trực tiếp đến Ám Nguyệt lãnh địa.
Trần Duệ cưỡi ngựa vội vã lên đường, sau khi rời khỏi phạm vi đế đô, người đi đường cũng dần thưa thớt. Ước chừng hai giờ sao, khi đang đi trên một sơn mạch liên miên, trong lòng hắn bỗng sinh ra điềm báo nguy hiểm.
Không đợi hắn kịp ghìm ngựa, vẫn thạch hỏa diễm từ không trung nháy mắt nện xuống, nháy mắt đánh trúng ngựa Trần Duệ cưỡi, mặt đất bị ma pháp "lưu tinh hỏa vũ" dày vò, không ngừng tạo thành chấn động kịch liệt.
Vẫn thạch cuối cùng dần ngừng lại, mặt đường phụ cận xuất hiện từng vết rạn nứt khoa trương. Chỗ Trần Duệ vừa đứng chỉ còn lại vết máu và thịn vụn lờ mờ.
"A?" Đột nhiên một tiếng hô kinh ngạc vang lên, ngay sau đó, một đoàn người đuổi theo một người.
Vừa rồi trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, Trần Duệ kịp thời né tránh, rời xa phạm vi ma pháp lưu tinh hỏa vũ, chỉ là con ngựa kia không tránh được.
Trần Duệ ý thức được hắn đã bị bao vây, mà một trong những kẻ bao vây là ma pháp sư cường đại. Lúc này, hắn vội vã chạy về phía thâm sơn, nghĩ muốn lợi dụng địa hình né tránh ma pháp viễn trình, những kẻ bao vây đương nhiên đuổi sát không bỏ.
Những người đi đường chỉ thấy lưu tinh hỏa diễm rơi xuống, mặt đất chấn rung, có bóng người như thiểm điện bay vút ra, rất nhanh đã tan biến không thấy.
Trần Duệ một đường chạy vội, trốn trong rừng cây, do không quan hoàn cảnh nên tốc độ của hắn chậm lại không ít. Phía trước hắn đột nhiên lóe lên một thân ảnh, đồng thời, một ô quang tập kích, từ xa đã tạo thành áp lực kinh người lên Trần Duệ. Trần Duệ đành chịu ngoặt hướng, ô quang kia đánh trúng một cây đại thụ năm người ôm, đại thụ nổ bung ra như bị nổ từ bên trong vậy.
Trần Duệ mới tránh thoát ô quang, phía trước lại bay đến một vệt thanh quanh, nhìn qua thì nhàn nhạt không chút lực lượng, nhưng biểu tình Trần Duệ ngưng trọng hơn nhiều, vội vàng tránh né. Nơi thanh quang đi qua, cây cối đều bị cắt đứt, vết cắt phẳng trơn vô cùng, phảng phất do nhuệ khí tạo thành.
Biển lửa khổng lồ thiêu đốt sau lưng hắn, hỏa nguyên tố bên trong cuồng bạo vô cùng, làm Trần Duệ không thể lui lại phía sau.
"Không trốn sao?" Thanh âm lạnh lùng vang lên, đây là một nam tử cường tráng, trong tay cầm đoản côn đen thùi, đầu côn là một viên cầu đầy gai nhọn sắc bén, đầu mút còn có xích sắt nối với côn.
Nam tử cường tráng này là bạo nộ vương tộc, tổng hợp thực lực là B+, đại ma vương đỉnh phong. Thể chất B+, lực lượng B+, tinh thần C, mẫn tiệp B-.
Bạo nộ vương tộc là dòng họ Samael, năm đó Bạo Nộ đế quốc bị Huyết Sát đế quốc tiêu diệt. Trần Duệ đã từng giao thủ với thành viên vương tộc này, nên có ấn tượng sâu sắc đối với thiên phú "huyết nộ", từ tư liệu phán đoán, đối phương hẳn thuộc loại hình lực lượng.
Phát ra nhuệ khí là một nữ tử mặc trang phục tay áo dài kỳ dị, ngũ quan khá có tư sắc, chỉ là trên mặt có một vết sẹo phá hủy dung mạo. Mà ánh mắt nàng tràn ngập lãnh lệ và sát khí, cho dù không có phân tích chi nhãn giám định, Trần Duệ cũng có thể nhìn ra trang phụ tay áo dài của nàng là trang bị đặc biệt. Vừa rồi không biết những cái cây bị cắt đứt là do tay áo của nàng hay là do vũ khí ẩn bên trong nữa.
Chủng tộc: ngạo mạn vương tộc (biến dị). Tổng hợp thực lực: B. Thể chất B-, lực lượng B, tinh thần B, mẫn tiệp B+.
Ma pháp sư lúc trước thi triển lưu tinh hỏa vũ đang trôi nổi trên hư không, trong tay cầm trường trượng, nét mặt già nua.
Chủng tộc: đại ác ma (biến dị). Tổng hợp thực lực: B+. Thể chất C, lực lượng C-, tinh thần B+, tốc độ C+.
Hai đỉnh phong đại ma vương, một đại ma vương trung giai, mà một thuộc loại lực lượng, một tốc độ, một ma pháp, tổ đội này nguy hiểm vượt xa Lưu và hai hấp huyết quỷ lần trước.
"Còn có một tên, đi ra đi, đến lúc này còn định là rùa rụt đầu sao?" Ánh mắt Trần Duệ rơi vào một đại thụ phía sau.
"Hừ! Để xem lát nữa ngươi còn mạnh miệng được không" Thanh âm quen thuộc vang lên, vóc người cao gầy, tướng mạo tuấn mỹ, trên người mặc bộ khải giáp giá trị không nhỏ, tay cầm trường kiếm trang trí tinh mỹ, đây chính là Luodan, người kế thừa nguyên lão gia tộc Lincoln.
"Không ngờ lại là ngươi" Lông mày Trần Duệ khẽ nhíu: "Ta là cung đình cao cấp cố vấn, ngươi dám ám sát ta sao, nếu như bị nhiếp chính vương điện hạ biết…"
"Đế đô tuy do nhiếp chính vương cầm đầu, nhưng không phải mọi thứ do nhiếp chính vương định đoạn, có rất nhiều chuyện do nguyên lão gia tộc quyết định. Đừng nói ngươi không phải quý tộc, dù là quý tộc chân chính ta cũng vẫn cứ giết! Từ lần trước ngươi làm nhục ta trước mặt Isabella, thì kết cục hôm nay đã được định sẵn rồi!" Luodan nhắc đến chuyện này lộ vẻ nghiến răng nghiến lợi, ngũ quan tuấn mỹ cũng có chút vặn vẹo.
Lần trước rõ ràng là Luodan chủ động khiên hấn mình, sau tự chuốc lấy nhục, không ngờ còn ghi hận trong lòng. Trần Duệ biết lý luận với loại con nhà quan này là vô dụng nên hờ hững cười: "Ngươi nếu như muốn giết ta, thì phải có giác ngộ tử vong trước đã."
"Ít hư trương thanh thế thôi" Luodan cười lạnh nói: "Ta có tin tình báo chính xác, ngươi chẳng qua là đại ma vương đỉnh phong mà thôi, căn bản còn chưa đạt tới ma hoàng, hôm nay ngươi tất phải chết!"
Trần Duệ lưu ý là một việc khác, hắn đến đế đô rồi rời đi, chỉ ghé qua trạch viện Isabella. Thời gian ngắn như vậy mà Luodan đã biết động hướng của hắn để phục kích, xem ra lời Isabella nói, Rommel muốn đối phó với hắn cũng không phải giả dối.
Chỉ là Rommel cũng vô cùng giảo hoạt, không ngờ lôi lên Luodan có xích mích với hắn, bản thân lại ẩn tàng phía sau, quả là âm hiểm, không biết có thể tặng danh hiệu lão hồ ly đế đô tặng cho đối phương không đây?
Từ tình báo Isabella hữu ý vô ý lộ ra, Rommel là đại biểu của một nguyên lão gia tộc. Bối cảnh của Isabella kém hơn nhiều, chỉ dựa vào quan hệ với vong phu mới được quý tộc thượng tầng thừa nhận.
Hắc Diệu kỳ thật cũng có phần kiêng sợ Rommel, nhưng vì cố ký lực lượng của nguyên lão gia tộc, hắn không thể không ủy thác nhiệm vụ chưởng quản quân phương cho Rommel. Rất có thể đối phương cũng không biết rõ lai lịch và kế hoạch của "Charles".
Dù cho thế nào, quan hệ giữa Hắc Diệu và nguyên lão gia tộc không phải rất tốt. Ví như những người trước mắt…
Thanh âm kiêu ngạo của Luodan kéo Trần Duệ về với hiện thực: "Hiện tại cơ hội chạy trốn hay xin tha của ngươi không còn nữa rồi, những cường giả này đều mang theo mệnh lệnh phải giết ngươi. Chẳng qua… Ta có thể để cho ngươi chút thời gian lưu lại di ngôn."
"Thật xin lỗi, từ khi bắt đầu, ta đã không định chạy trốn, bao gồm cả việc đến nơi này" Trần Duệ khẽ cười: "Bởi vì, nơi này vô cùng hẻo lảnh, ta có thể thi triển lực lượng không chút cố kỵ. Kỳ thật, câu ta muốn nói là toàn bộ các ngươi phải chết."
@by txiuqw4