sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 3: Cuộc Gặp Gỡ Cô Mai

Như đã đoán biết trước, quả nhiên tối hôm đó Thu Cúc bị cô nó nghiêm phạt. Vì vậy, trưa hôm sau nó cảm thấy sung sướng trở lại vườn Bách Thảo, nơi câu chuyện tình cờ xảy ra hôm qua. Tay ôm chiếc hộp, con bé chạy khắp các khu trong vườn, vừa để bán hàng, vừa để cố ý tìm xem có gặp lại bà lão bí mật hôm trước không, nhưng đã gần hết ngày mà vẫn chẳng thấy bà ta xuất hiện.

Đến xế chiều, trong khi Cúc dừng lại nghỉ chân một lát thì một thiếu nữ nó quen đã lâu tiến lại phía nó. Người dong dỏng cao, dáng mảnh mai, cô ta thường mặc đồ trắng và cầm mấy bông hoa trên tay. Bữa nọ, cô ta có mua mấy tấm hình của Cúc nên vẫn còn nhớ nó. Mỗi khi gặp nó, cô ta thường hay đứng lại nói dăm ba câu chuyện bằng một giọng nói dịu dàng, chan chưa tình thương làm Cúc rất cảm động. Có lần cô ta cho nó vài chục đồng mà không lấy gì cả. Nó không biết tên cô ta là gì nên chỉ gọi thầm trong bụng là "cô đẹp".

Chiều hôm đó, như thường lệ, "cô đẹp" gật đầu mỉm cười với Cúc và niềm nở hỏi:

- Sao, Thu Cúc, em vẫn mạnh giỏi chứ?

- Vâng ạ, em cám ơn cô – con bé bẽn lẽn trả lời.

Thiếu nữ đứng nhìn con bé một lát, ra vẻ lưỡng lự, rồi tay mân mê một cành hồng, cô nói:

- Em Cúc à, chị muốn đề nghị với em một điều: em ngồi làm mẫu cho chị nhé.

- Thưa cô, làm mẫu? – Thu Cúc chưa hiểu rõ, hỏi lại.

- Phải, ngồi làm mẫu. Chị là họa sĩ và muốn nhờ em ngồi làm mẫu cho chị vẽ vài bức tranh, em hiểu không?

- Thưa cô, nhưng… em… – con bé ấp úng đáp.

- Em chớ nên trả lời "không" với chị. Đã từ lâu, chị vẫn mơ tưởng một bức tranh vẽ hình em mặc một bộ đồ trắng, hai tay chắp lại, mái tóc buông xõa ngang vai và mắt nhìn vào cõi xa xôi. Em đang nhìn một cái gì mà chỉ riêng em mới trông thấy, nó làm đôi mắt em chan chứa một nỗi buồn khó tả, nhưng không làm tắt hẳn nụ cười trên môi. Chị sẽ đặt tên bức tranh ấy là: "Đứa trẻ buồn". Nhưng nếu em không muốn giúp chị thì chắc không thể nào chị sáng tác ra bức tranh đó được.

- Thưa cô, tại sao thế ạ? – Cúc hỏi bằng một giọng rất ngây thơ.

- Vì chính em đã mang lại cho chị cảm hứng đề tài "Đứa trẻ buồn", và dù chị có đi khắp một vòng địa cầu chắc cũng không thể nào tìm thấy một khuôn mặt như khuôn mặt em. Vậy em chiều chị đi nhé, chóng ngoan.

Giọng nói rất dịu dàng của cô Mai bộc lộ một hoài vọng thiết tha khiến Thu Cúc thật xúc động. Nó đáp:

- Thưa cô, em muốn lắm, nhưng em sợ cô em không chịu.

- Thế chị tới xin phép bà ấy nhé?

- Thể nào cô em cũng từ chối, cô ạ. Tốt hơn là đừng để bà ấy biết gì cả, vì…

Nói tới đây, Cúc hơi đỏ mặt, mắt nhìn xuống đất rồi tiếp:

- Thưa cô, nếu bà ấy đoán biết là đề nghị của cô hợp ý em, bà ấy nhất định sẽ từ chối.

- Nếu vậy thì em tới nhà chị mà đừng cho bà ấy biết. Xử sự như thế với bà ấy thì cũng đáng lắm chứ!

Và cô họa sĩ cười vui vẻ.

- Vâng, nhưng… còn những tấm hình này ạ? Cô em sẽ khám phá ra rằng em chẳng bán được gì cả.

- Em đừng lo, chị sẽ mua hình cho em, và khi ngồi làm mẫu em sẽ được thêm tiền nữa cơ.

- Ấy, thưa cô không phải vấn đề đó – Cúc vội cải chính.

Nó ngần ngừ một lát, rồi quyết định:

- Thưa cô, em xin nhận, vậy hôm nào thì bắt đầu ạ?

- Chiều mai nhé. Đây, em giữ lấy địa chỉ của chị.

Cô Mai đưa danh thiếp cho Cúc, cười với nó rồi rảo bước đi về phía vườn kiểng.

Thu Cúc ngắm nghía tấm danh thiếp và đọc thấy địa chỉ sau đây: "Như Mai 29 A Phan Đình Phùng". Nó vội vã đi kiếm thằng Đức và gặp ngay Đức ngoài cổng vườn Bách Thảo, cạnh sạp báo.

- Thấy Cúc đến, Đức vội hỏi:

- Mày thu lượm được tin tức gì chưa?

- Chưa, chẳng có tin tức gì hết. Thế còn mày?

- Tao cũng vậy! Tao với con Lu đã đi sục sạo mấy ngõ hẻm khu Thị Nghè. Tao hy vọng rằng hai tên gian phi, sau khi lấy được món đồ giấu dưới tóc con búp bê, đã quăng nó ở đâu đó, nhưng chẳng thấy con búp bê đâu.

Con bé thở dài:

- Vậy làm thế nào để tìm ra con búp bê bây giờ? Tụi mình chẳng có một dấu vết gì cả nên tao lo vụ này sẽ chẳng đi tới đâu. Nhưng tao có chuyện này khá hấp dẫn muốn nói với mày.

Rồi nó thuật lại cho thằng Đức nghe cuộc đối thoại với cô họa sĩ.

- Thế mày nhận lời à? – Đức hỏi.

- Ừ, vì tao nể quá. Cô ấy khẩn khoản nhờ nên tao phải nhận đại.

Đức cau mày nói:

- Nhưng mày dám tới nhà một người lạ một mình hay sao?

- Tao quen cô ấy thì ngại gì? Đây mày coi nè, cô ấy cho tao địa chỉ nhà cô ấy đó.

Cúc vừa nói vừa chìa tấm danh thiếp cho bạn nó coi. Đọc xong, Đức trả lại cho con bé. Nó im lặng, trên trán nó hằn lên một vết nhăn. Nó tự hỏi: có sự liên hệ gì giữa bà lão bán đồ chơi, hai tên cướp và cô họa sĩ? Chắc phải có một liên hệ nào đó chứ chẳng không. Nó đem sự nghi ngờ đó nói cho Cúc nghe, nhưng con bé không tin, vừa cười vừa đáp:

- Nếu quả như mày nói thì đó chính là cái lý do để tao đến nhà cô ấy. "Không vào hang hùm sao bắt được cọp?"

Đức không đáp. Nó nghĩ lời mời của cô Mai có thể là một cái bẫy, cũng có thể đó là một điều ích lợi giúp cho cuộc tìm kiếm con búp bê đạt được kết quả. Dù sao thì chính nó cũng đã có ngồi làm mẫu cho một họa sĩ vài tháng trước đây, và nó biết rằng các họa sĩ đều muốn tự chọn lấy người mẫu cho những bức tranh của mình. Nhưng linh tính báo cho nó rằng Thu Cúc chẳng nên khinh xuất. Một sự nguy hiểm đang rình rập con bé và bất cứ người nào tới gần nó đều đáng nghi ngờ cả.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx