sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 17: Một Vụ Bắt Cóc

Thu Cúc đến vườn bách thảo, nhưng thằng Đức không có đó. Lúc đó, trời đã chạng vạng tối, bóng đêm đã bao trùm các cây cối bên vệ đường. Bỗng Thu Cúc thấy rùng mình, nó vội vàng rảo bước. "Trời đã tối – nó nghĩ thầm – mà sao đèn đường chưa thấy ngọn nào lên thế này?". Vừa lúc đó, ở cuối đường một ngọn đèn bật sáng, nó trông thấy hai người đàn ông đi tới.

"Xin lỗi cô, cô có gặp một bà lão…" một người trong bọn hỏi Thu Cúc.

Con nhỏ lắc đầu và sắp trả lời thì đã bị người kia nắm lấy cánh tay và bịt chặt miệng nó lại không cho kêu. Thu Cúc dãy dụa để cố gỡ ra nhưng không được. Nó cố sức kêu lên nhưng tiếng kêu của nó đã bị tắc nghẹn trong cổ họng và nó thấy gần như bị nghẹt thở.

Con nhỏ hơi sức được mấy mà chống cự nổi, nó liền bị hai tên kia lôi nghiến đi và đẩy vào trong một chiếc xe hơi đậu gần đó. Nó nghe thấy tiếng máy chạy và hiểu rằng nó đã bị bắt cóc. Mối nguy hiểm đang chờ đợi làm thức tỉnh bản năng tự tồn của nó. Nó vội vùng đứng dậy và lấy tay đấm hết sức mạnh vào tấm cửa kính. Nhưng các cửa kính xe đều có màn che kín mít.

Cực chẳng đã, Thu Cúc đành phải ngồi phịch xuống ghế. Trong bóng tối nó không nhận rõ mặt của hai tên kia. Lúc ấy nó cảm thấy kinh hoàng tột độ, và thét lên một tiếng kêu dữ dội. Một lần nữa, nó muốn lao vào tấm cửa kính nhưng một tên đã giữ lấy cánh tay nó, còn tên kia nói dằn giọng:

- Có ngồi im không hả, con nhỏ này?

Nó vội òa lên khóc, vừa kêu:

- Các ông bỏ tôi ra!

- Phải đợi khi nào tới nơi đã – tên kia đáp với một giọng ôn tồn hơn.

- Thế các ông định dẫn tôi đi đâu thế này?

Không có tiếng đáp lại. Nó nghe thấy hai tên bàn nhau nho nhỏ. Sau đó, một tên từ trước vẫn im tiếng trả lời:

- Đừng có sợ gì hết, chúng ta hành động có lợi cho mi đó.

- Nhưng tôi không biết các ông là ai và tôi không muốn đi đâu cả. Để cho tôi xuống! Tại sao các ông bắt tôi?

Cũng tên đó trả lời:

- Đến sáng mai sẽ biết rõ. Bây giờ thì không được hỏi gì nữa. Tốt hơn nên nằm ngủ đi, mi có buồn ngủ không?

- Tôi không buồn ngủ!

Xe vẫn chạy đều đều và con nhỏ bỗng cảm thấy đầu nó choáng váng. "Có lẽ ta buồn ngủ rồi – nó tự nghĩ – ấy chết, nguy hiểm lắm, ta không nên ngủ lúc này." Nó cố sức chống lại giấc ngủ nhưng vô ích, và đầu nó đã gục xuống. Những tên kia đã cho nó ngửi thuốc mê nên nó ngủ thiếp đi, không còn biết trời đất gì nữa.

Khi nó tỉnh dậy thì nó cảm thấy như vừa thoát khỏi một cơn ác mộng. Nó tưởng đang nằm trong giường ở nhà nó, nhưng khi mở mắt ra nó giật mình nom thấy một ánh đèn xanh dương mà nó chưa hề bao giờ thấy ở nhà cô nó. Nó vội ngồi nhỏm dậy, dụi mắt để nom cho rõ hơn, thì nó thấy hình dáng lờ mờ của những đồ vật khác lạ. Nó đang ở chỗ nào đây? Việc gì đã xảy ra? Nó cúi đầu xuống và chau mày suy nghĩ. Mắt nó gặp ngay cái chăn phủ giường bằng gấm xanh thêu kim tuyến.

Nhìn theo những cành hoa thêu trên tấm chăn, nó sực nhớ lại những việc đã xảy ra hôm trước. Nó biết rằng đây không phải là một giấc mơ! Nó nhớ lại hai gã đàn ông đi về phía nó, rồi cái thùng xe tối om, nó tưởng như còn nghe rõ tiếng kêu dữ dội của nó bị tắc nghẹn trong cổ họng và câu nói sẵng giọng của một tên bảo nó:

"Có ngồi im không hả, con nhỏ này?"

Bây giờ thì nó hiểu rằng nó đã bị bắt cóc thực rồi, nó đã ngủ thiếp đi trên xe và người ta đã đem nó về giam trong cái phòng này.

Nghĩ đến đây, nó vùi đầu vào gối và bật khóc nức nở một cách tuyệt vọng, vì nó không còn biết cầu cứu nơi đâu. Bỗng một bàn tay đặt nhè nhẹ lên vai nó làm nó giựt mình. Vừa ngoảnh lại, nó trông thấy một người đàn bà bận đồ đen đứng bên giường bảo nó rằng:

- Em ơi, khóc lóc có ích gì?

Giọng nói của người này nghe thật là lạnh lùng và xa xôi, y hệt như nét mặt của mụ vậy. Tuy nhiên, Thu Cúc nẩy ra một tia hy vọng vì đây là một người đàn bà và nó nghĩ đàn bà thì có lẽ dễ mủi lòng hơn.

- Bà ơi – nó nói với một giọng cầu khẩn – bà làm ơn thả tôi ra.

Đôi mắt nó nhìn với vẻ van xin rất đáng thương, nhưng mụ kia vẫn lẳng lặng đi ra, mặt không để lộ một nét gì xúc động cả.

- Bà ơi bà! – Thu Cúc vừa khóc nức lên vừa đứng dậy định níu lấy mụ ta nhưng mụ đã ngăn nó lại:

- Cô đừng bảo tôi thả ra nữa mất công, vì việc ấy đâu phải thuộc quyền tôi?

- Thế thuộc quyền ai? Nhà này là của ai? Ai đã cầm tù tôi ở đây vậy?

Mụ kia không đáp. Mụ mở một cánh cửa tủ nằm trong tường, đưa cho con nhỏ một bộ quần áo rất đẹp và nói:

- Mời cô dậy đi, nước tắm đã sẵn sàng rồi đó.

Thu Cúc lắc đầu. Mụ đàn bà khoanh hai tay, rồi vừa lùi bước ra cửa vừa nói:

- Thôi được, cô muốn dậy lúc nào tùy ý. Có chuông ở đầu giường, khi nào cô cần chi xin cứ gọi tôi.

Xong mụ ta vén một tấm màn và mở cửa bước ra. Thu Cúc nghe thấy cửa khép lại và chìa khóa vặn hai vòng trong ổ.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx