sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 23: Ai Là Chủ Tòa Nhà?

Câu chuyện mà Đức vừa kể cho nhà phóng viên có vẻ khó tin, nhưng chàng cũng cho là chuyện thật vì chàng đã quen tính không ngạc nhiên trước bất cứ một sự gì.

Chàng liền kêu dây nói cho Ty Cảnh sát. May thay, ông trưởng Ty lại là chỗ quen biết cũ nên ông ta chấp nhận rất dễ dàng đề nghị của Hùng để đi tới một tòa biệt thự ở vùng ngoại ô, là nơi mà Thu Cúc bị giam giữ theo tài liệu đã thu lượm được.

Hùng đề nghị ông đi bằng xe riêng của chàng và chừng 15 phút sau ông trưởng Ty đã tới cùng với hai cảnh sát viên.

Hùng mời mọi người lên xe. Ngồi ngả người trên ghế, ông trưởng Ty vừa hút thuốc vừa suy nghĩ, còn hai cảnh sát viên thì ngồi thẳng đơ trong yên lặng. Thằng Đức ngồi cạnh ông Hùng, với con Lu nằm ngoan ngoãn dưới chân nó.

- Bây giờ chúng ta đi bộ vào thì hơn.

Mọi người lẳng lặng xuống xe. Con Lu đi tiên phong và khi tới cổng sắt, nó lách qua chấn song vào vườn rồi chạy tới nằm dưới cái cửa sổ thứ ba, đuôi ve vẩy.

- Kìa, ông coi – Đức nói với nhà phóng viên. Hùng gật đầu và chỉ con chó cho ông trưởng Ty Cảnh sát.

- Tôi thấy rồi – ông này đáp có vẻ không tin tưởng lắm.

Do Đức dẫn lối, mọi người đi vòng ra phía trước để tới cửa vào. Lúc đó trời đã xế chiều, trong nhà đén thắp sáng choang. Một người trông như quản gia bước ra đứng trên thềm một lát rồi quay trở vào. Trông thấy người này rất nghiêm trang, ông Trưởng Ty thấy ngài ngại và nói với nhà phóng viên:

- Ông Hùng này! Ông phải cho tôi biết ông có ý định làm gì bây giờ chứ? Ông muốn khám nhà chăng?

- Vâng, nếu xét cần.

- Nhưng như thế là đột nhập gia cư bất hợp pháp. Tôi thấy việc này phiền lắm, ông ạ.

- Thôi được – Hùng đáp – xin ông cứ đứng ngoài này với nhân viên. Tôi sẽ vào nhà như một người khách đến chơi và tôi sẽ xin cầu cứu đến ông khi nào thấy thật cần thiết.

Nói xong Hùng lôi tay thằng Đức cùng vào.

Người quản gia cúi chào rất trịnh trọng:

- Thưa ngài muốn hỏi ai ạ?

- Tôi muốn gặp ông chủ nhà – Hùng vừa đáp vừa đảo mắt nhìn quanh.

- Thưa ngài, chúng tôi không rõ chủ nhân tôi có thể tiếp kiến ngài vào giờ này hay không.

- Ông thưa với chủ nhân rằng tôi có việc rất cần – Hùng vừa nói vừa đưa thẻ phóng viên ra.

Người quản gia tiếp lấy tấm thẻ, đặt trên một chiếc khay bạc và đưa cho một gia nhân đứng gần đó:

- Anh lên trình với chủ nhân.

Rồi quay ra nói với Hùng:

- Xin kính mời ngài vào.

Một gia nhân khác mở rộng tấm cửa kính. Hùng và Đức bước vào một phòng rất nguy nga và tráng lệ.

- Có thể nào Thu Cúc lại ở đây được? – thằng nhỏ kêu khe khẽ.

Hùng suỵt bảo nó im.

Tại cuối phòng, một tấm cửa nữa mở ra và người gia nhân ban nãy đã trở xuống thưa:

- Xin mời ngài đi theo tôi.

Hai người bước vào một phòng thư viện, xung quanh tường bày la liệt những pho sách gáy mạ vàng, xếp thứ tự trên các giá bằng gỗ quý.

Chủ nhân đang ngồi sau một chiếc bàn giấy lớn. Hùng sửng sốt nhận ra là nhà nghiệp chủ Lê Trọng Phú, người đồng quận với cô Mai ở Bạc Liêu.

Chàng chưa hết ngạc nhiên thì ông Phú đã đứng dậy ra bắt tay chàng.

- A, chỗ quen biết cả đây mà, ông Hùng! Có việc gì vậy, thưa ông? – chủ nhân hỏi với một nụ cười rất niềm nở.

- Thưa ông, rất cảm ơn lòng tử tế của ông – Hùng đáp – Tôi xin thưa rằng đây là một câu chuyện bí mật và rất tế nhị.

- Vâng, xin ông cho biết! – Chủ nhân vừa nói vừa mời an tọa.

Hùng ngồi xuống với vẻ mặt nghĩ ngợi. Lúc bấy giờ, trong phòng thư viện, bầu không khí yên lặng đến nghẹt thở. Hùng vào đề:

- Thưa ông, như ông vừa nói, chúng ta là chỗ quen biết. Nhưng có lẽ ông cũng rõ là trước khi làm phóng viên nhà báo, hồi xưa tôi đã có làm thám tử một thời gian?

Ông Phú gật đầu. Hùng nói tiếp:

- Hiện bây giờ tôi vẫn rất ham thích cái nghề đó, và tôi lại trở thành thám tử mỗi khi người bạn nào cần đến sự giúp đỡ của tôi. Và mới đây một bé gái rất thân của tôi đã bị mất tích mà tôi tìm mãi chưa ra, thưa ông.

Hùng ngưng lại và hỏi:

- Thưa ông cho phép tôi được hút thuốc?

- Ấy, xin mời ông cứ tự nhiên – chủ nhân vừa đáp vừa cầm hộp thuốc lá lên mời.

Hùng rút một điếu, châm lửa, hút vài hơi rồi nói tiếp với vẻ lơ đãng:

- Nhà chức trách đã bủa lưới, nhưng tới nay vẫn chưa có kết quả gì!

- Vậy hả?

- Như ông đã rõ, một cuộc điều tra là công việc khó khăn, phức tạp. Ban đầu thì mọi nỗ lực hình như vô hiệu. Người thám tử cố phá tan màn bí mật, nhưng nó vẫn cứ đứng trơ trơ như một bức tường kiên cố. Nhưng dầu sao thì bức tường ấy cũng phải hạ xuống nếu muốn khám phá ra chiếc chìa khóa đưa tới sự thật.

- Vâng, tôi hiểu – chủ nhân đáp.

- Và một ngày kia, nhà thám tử đã tìm ra một kẽ nứt của bức tường, chàng vội bám chặt vào đó và dần dần chàng đã nom thấy…

- Đã nom thấy? – Chủ nhân hỏi.

Hùng cả cười trả lời:

- Thưa ông, ông có tin lời tôi không, khi tôi nói đã nom thấy gì bên kia bức tường?

Hùng ngừng lại và nhìn nhà nghiệp chủ. Ông này quay mặt đi và cúi xuống rút một điếu thuốc châm hút. Hùng nói tiếp:

- Vâng, có lẽ ông không tin tôi, nhưng tôi xin phép nói rõ: tôi đã nom thấy sự thật, đứa bé gái đó hiện đang ở trong nhà ông!

Thằng Đức thốt ra một tiếng kêu nho nhỏ, nhưng chủ nhân đã ngả người ra ghế, cả cười đáp:

- Hà, hà, hà! Ông Hùng giàu óc tưởng tượng quá xá! Nhưng, như ông đã nói tôi không thể nào tin ông được đâu.

- Thế ông có chịu tin tôi khi tôi nói rằng một ông trưởng Ty Cảnh sát và hai cảnh sát viên đang đứng chờ tôi ngoài vườn kia không?

- Không, tôi cũng không thể tin được.

Thằng Đức vẫn theo dõi cuộc đối thoại của hai người. Nó thấy vẻ mặt của ông Phú bình tĩnh và thoải mái, trong Khi Hùng thì tỏ ra cứng cỏi, gần như hung dữ.

- Thưa ông – chàng vừa nói vừa đứng dậy – thiết tưởng là không nên đóng kịch thêm làm gì nữa. Tôi biết rằng con nhỏ hiện đang ở trong nhà ông; tôi có bằng cớ hẳn hoi. Mà còn hơn thế nữa: một nhân chứng đã nom thấy con nhỏ sau tấm cửa kính thư ba ở mặt sau nhà; con nhỏ đã giao cho nhân chứng một nắm tóc gói trong chiếc khăn tay. Đây, ông coi.

Và Hùng đưa chiếc khăn tay ra. Vẻ mặt ông Phú hơi cau lại, nhưng ông tự chủ được ngay và hỏi:

- Thế ông muốn nói con nhỏ nào?

- Con nhỏ hiện ở đây mang tên là Hoàng thị Thu Cúc, nhưng đó là một tên mượn, thưa ông; và tên thật của nó thì chính ông biết rõ, có phải không ạ?

- Tôi chẳng hiểu ông nói cái gì cả.

- Điều đó không quan trọng, lát nữa ông sẽ hiểu.

Nhà nghiệp chủ ngồi rũ xuống ghế, và hình như tấm mặt nạ của ông đã bắt đầu rớt xuống.

- Nhưng ông có quyền gì buộc tội tôi như vậy? Ông không hiểu rằng tôi có thể cho gia nhân tống ông ra khỏi nhà này ngay tức thì sao?

Ông Phú nói một cách nặng nhọc. Hùng vội chặn ngay:

- Ông nói phải, tôi không có quyền gì cả. Bởi vậy bây giờ tôi xin nhường chỗ cho những người có toàn quyền hành động.

Nói xong chàng bước vội ra khỏi phòng và chạy một mạch đến chỗ nhân viên Cảnh sát đang đứng đợi.

- Xin ông Trưởng Ty cho lục soát tất cả nhà, tôi xin chịu hết trách nhiệm – Hùng vừa nói vừa thở.

Cuộc lục soát bắt đầu, hết phòng này qua phòng khác mà chưa thấy gì cả. Cuối cùng, khi tới một tấm cửa đóng kín, mụ Tám vô ý để lộ ra một cử chỉ làm ông Trưởng Ty phải nghi ngờ. Ông ta vội hỏi:

- Thế cái cửa này thì sao?

- Thưa cửa này khóa – mụ Tám trả lời – nhưng đây chỉ là một cái cửa tủ xây trong tường mà thôi.

- Mở ra coi nào?

Khi mụ Tám mở ra, ông Trưởng Ty cúi nhìn bên trong thì thấy đúng là một ngăn tủ xây vào tường, bên trong chứa đầy quần áo phụ nữ chất chung quanh vách tủ hoặc máng trên những chiếc mắc. Ra vẻ thất vọng, ông Trưởng Ty đã định ra về, nhưng đến lượt Hùng quan sát trong tủ.

- Nhiều quần áo dữ! – Chàng nói với vẻ lơ đãng. Rồi chàng gạt vài cái sang bên, lấy một đôi mắc áo xuống.

- Ông làm chi vậy? – Ông Trưởng Ty ngạc nhiên hỏi.

Hùng không đáp. Chàng tiếp tục gỡ hết quần áo ra, dưới đôi mắt kinh hoàng của mụ Tám. Khi tủ đã trống rỗng thì một cái cửa nữa hiện ra ở phía sau.

- Mở ra ngay! – Ông Trưởng Ty ra lệnh.

- Thưa, tôi không có chìa khóa, vả lại chẳng ai mở cái cửa này ra bao giờ cả! – Mụ Tám đáp.

- Mở ra đi – Hùng giục thêm.

Lúc đó, ông Phú mới nói một cách khinh bỉ:

- Sao không mở ra, chị Tám? Các ông đây sẽ phá cửa đó ra bây giờ! Vậy chị lấy chìa khóa mở ra đàng hoàng có hơn không?

Ngạc nhiên, mụ Tám nhìn chủ nhân, môi mấp máy mà không nói ra lời.

- Thôi, mở ra đi! – Ông Phú giục lần nữa – chị sợ cái gì kia chứ?

Trong sự im lặng nghẹt thở của mọi người, mụ Tám run rẩy lần chùm chìa khóa treo ở thắt lưng. Khi tìm ra chiếc chìa khóa, mụ quay lại nhìn ông Phú lần nữa, với hy vọng ông sẽ thay đổi ý kiến.

Nhưng ông hối thúc với vẻ điên ruột:

- Trời ơi, mở ra đi! Chị thấy là mình đã thất bại rồi!

Đoạn ông quay lại nói với Hùng:

- Còn ông, tôi xin nói cho ông biết là không bao giờ ông có thể buộc tội cho tôi là giam cầm người sái phép, vì con nhỏ giấu ở đây nó mang giòng họ Lê như tôi. Nó chính là cháu ruột tôi đó!


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx