sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Mắt âm dương - Chương 11 phần 3

Trời tối dần, mãi đến khi mây đen che kín cả mặt trăng, trong thung lũng không còn bất cứ động tĩnh gì. Đại đội trưởng cũng ngáp ngắn ngáp dài đi ngủ, trên đầu núi chỉ còn mấy tên lính gác. Đến nửa đêm, nghe mấy tên lính gác đánh thức, mọi người mới vùng dậy, đầu óc ong cả lên. Chỉ nghe trong thung lũng ầm ầm vẳng ra tiếng súng vang trời dậy đất cùng tiếng kếu gào chém giết, hệt như đang ở giữa chiến trường vậy.

Đại đội trưởng của Vương Uy mồ hôi đẫm trán, nhưng anh ta vốn là người cứng rắn, trước tình cảnh kinh khủng này mà vẫn vững vàng, còn hô hào cả đám binh lính đang run đến nỗi không đi nổi kia xông vào thung lũng. Quả nhiên bên trong đó rất khác thường, quá nửa đêm mà sương mù nổi lên dày đặc, họ dò dẫm tìm kiếm trong sương mù hồi lâu, nhưng chẳng tìm thấy một bóng ma nào, chỉ có tiếng súng vẫn nổ y như thật.

Lúc bấy giờ Vương Uy được gọi lên ban chỉ huy đơn vị, cùng lữ đoàn trưởng phân tích địa hình xung quanh, chuẩn bị chặn đánh quân chi viện của Dương Sâm, nên không tham dự chuyến đi trinh sát lần ấy. Đầu đuôi sự việc sau đấy anh chỉ được nghe kẻ lại.

Chưa đến ba ngày sau, đại đội trưởng ốm liệt giường, một người vạm vỡ, cao hơn một mét tám mươi lúc này gầy xọp đi, chỉ dám trốn trong buồng tối, không thể trông thấy ánh sáng. Chưa đầy một tháng sau, viên đại đội trưởng và mấy ông già kia đều chết.

Chuyện này vô cùng quái gở, quân lính Tứ Xuyên thời ấy không ai không biết, đến nỗi mấy lần cấp trên ra lệnh không được lan truyền chuyện này trong quân, kẻ nào vi phạm sẽ bị xử bắn.

Vương Uy nhớ lại, cảm thấy tình cảnh lần này chẳng khác gì chuyện “ma hành quân” mà đại đội anh gặp phải năm xưa, bất giác trán đổ mồ hôi lạnh. Lúc viên đại đội trưởng chết Vương Uy cũng đến thăm, thấy toàn thân anh ta chỉ còn da bọc xương, sắc mặt nhợt nhạt, đôi mắt đầy tia máu, mí mắt xanh lè, hết sức kỳ dị.

Tiếng chân xung quanh càng lúc càng dồn dập, khiến người ta nghe trống ngực đập thình thịch, mặt tái dại, chân run bắn lên. Vương Uy nhìn sang Nhị Rỗ, thấy mặt gã cũng đầy vẻ kinh hoàng, cặp mắt trợn trừng nhìn chằm chằm vào mặt băng, ánh đuốc soi vào càng khiến gương mặt Nhị Rỗ thêm méo mó.

Tiếng chân dồn dập lắng dần, hình như đoàn người ngựa đã đi xa, âm thanh rầm rập xung quanh bỗng biến mất, chỉ còn lại một bầu không khí vắng lặng như tờ. Không hiểu tại sao tâm trạng của cả ba người lại càng thêm ngột ngạt, bóng tối âm u này càng trở nên đáng sợ hơn. Họ cứ cảm thấy trong bóng tối dường như có thứ gì đó sắp xông ra, nhưng khi họ tiến tới thì lại không có gì cả.

Ba người tiếp tục tiến sâu vào khuôn viên băng, càng đi càng xa, càng đi càng sâu. Trong bóng tôi mênh mông vang vọng tiếng bước chân đơn điệu của họ. Mỗi khi đặt chân xuống hay nhấc bước lên, họ đều hết sức cẩn thận, cẩn một cách đầy trực giác, như thể đặt chân xuống sẽ giẫm lên cái gì đó vậy, nhưng sự thật chỉ có mặt băng trơn trượt.

Trong lúc ba người tưởng như sắp rơi vào tuyệt vọng trước bầu không khí ngột ngạt này, bỗng trong bóng tối vang lên một tiếng kêu, họ chưa kịp phản ứng thì đã nghe thấy tiếng mặt băng nứt vỡ.

Vương Uy nhìn về phía âm thanh phát ra, bất ngờ hít một hơi khí lạnh thật sâu. Cách mấy mét trước mặt họ, những vệt băng nứt cuồn cuộn lan ra, trông hệt như những mũi tên nhắm thẳng tới họ.

Vương Uy thầm than không hay, rồi lùi về phía sau thân cây băng. Anh lùi lại hơn chục mét, xuyên qua mấy gốc cây băng lớn, mới khỏi bị mặt băng nứt đuổi kị Nhị Rỗ và Dương Hoài Ngọc cũng bị những vệt băng nứt dồn ép, phải chạy về phía Dương Uy.

Các vệt nứt trên mặt băng cứ lan ra, vệt này tiếp vệt khác khiến mặt băng chấn động, rồi chỉ một lúc đống băng đã vỡ ùn lên, những vệt nứt nhiều không đếm xuể.

Tiếng băng nứt vang lên khắp nơi trong bóng tối, nghe thật chói tai, họ chỉ có thể trông thấy những mảnh băng vỡ đùn lên, nhưng bên dưới lớp băng là thứ gì thì chịu. Thứ đó chuyển động rất nhanh, lướt qua đến đâu là mặt băng nứt ra những vệt như đường cày đến đó.

Nhị Rỗ và Dương Hoài Ngọc chạy đến trước mặt Vương Uy, Nhị Rỗ thở hổn hển hỏi:

- Chỉ huy ơi, bên dưới lớp băng lạ lắm, bắn nhé?

Vương Uy lắc đầu:

- Cứ xem đã, hình như nó không định tấn công chúng ta đâu, hẵng đợi đấy.

Nhị Rỗ gật đầu, giương mắt nhìn những vết nứt đang lan ra trên mặt băng, cơ hồ đã giăng kín tất cả những chỗ họ có thể nhìn đến. Bấy giờ, chợt có một bóng đen từ dưới lớp băng vỡ vọt ra, Nhị Rỗ trố mắt, khom người đưa ngọn đuốc ra xa, thấy vật kia lao khỏi đống băng vỡ, là một con rắn toàn thân đen trũi.

Vương Uy vô cùng ngạc nhiên, nói với Nhị Rỗ và Dương Hoài Ngọc:

- Tại sao lại là rắn? Nơi này lạnh như vậy, rắn phải trốn đi ngủ đông cả rồi mới phải, hơn nữa có bao giờ nghe nói trong núi Đường Cổ Lạp có rắn đâu?

Nhị Rỗ cũng lẩm bẩm:

- Gà trống đẻ trứng, người sống giả làm người chết, mẹ kiếp, chuyện này đúng là quái gở, ai đời lại có rắn hành quân giữa vùng băng tuyết bao giờ!

Trong lúc nói chuyện, rắn đen từ dưới lớp băng vỡ đã ùn ùn vọt lên, tất cả đều đen trùi trũi, có con dài đến mấy mét, con ngắn cũng phải trên dưới một mét, mắt đỏ rực, nhìn thật dễ sợ.

Lũ rắn đen trườn lên tụ tập lại một chỗ, chỉ một lúc sau trên mặt băng đã có một bầy rắn đông nghìn nghịt tụ lại, không biết bắt đầu từ đâu, chấm dứt ở đâu nữa. E rằng đây là lần đầu tiên trong đời ba người được thấy nhiều rắn đến thế.

Đám rắn từ từ tập kết xong, trong lớp băng vụn vẫn còn lẻ tẻ rắn đen bò lên, tập trung lại. Đám rắn phát ra những tiếng rào rào, tiếp theo chúng tức tốc bò vào sâu trong rừng băng, tiếng bò của bầy rắn nghe hệt như tiếng cả đám người nện gót chân. Thì ra cái gọi là “ma hành quân” chính là do lũ rắn đen này phát ra khi di động dưới lớp băng.

Lũ rắn bò rất lộn xộn, những con rắn khác nhau bò với tốc độ khác nhau, chúng kết thành từng nhóm vài ba con trườn lên lớp băng, trông rối rắm vô cùng.

Nhị Rỗ hỏi:

- Thưa chỉ huy, phải làm thế nào bây giờ?

Vương Uy tỏ ra bình tĩnh khác thường:

- Chúng ta đi theo xem, giữa vùng băng tuyết thế này tự nhiên có một lũ rắn xuất hiện, nhất định là chuyện không đơn giản.

Ba người bám theo lũ rắn không gần không xa, cách chúng chừng mươi mét. Lũ rắn không tỏ ra thù địch đối với họ, ai biết phận nấy, chúng trườn rào rào trên mặt băng, tốc độ rất nhanh, vì mặt băng trơn, ba người vừa phải giữ thăng bằng lại phải theo kịp tốc độ bầy rắn, nên đi rất vất vả.

Nhị Rỗ đi ngang hàng với Vương Uy, vừa thở vừa nói:

- Mẹ kiếp, lũ rắn này đang đùa với chúng ta đấy à? Tại sao chúng đi mỗi lúc một nhanh thế?

Vương Uy sững người, hỏi:

- Sao cơ?

Nhị Rỗ vừa chạy vừa không quên xoắn chòm râu dê, ánh mắt đầy vẻ thẫn thờ, khiến Vương Uy càng thêm nghi ngờ:

- Mẹ kiếp, anh làm bộ làm tịch gì thế?

Nhị Rỗ nói với Vương Uy:

- Không ổn rồi, tôi thấy sự bố trí của lũ rắn giống hết như trận thế trong bức tranh trên bàn tay bức tượng, chuyện này quả là kỳ lạ.

Nghe Nhị Rỗ nói, trong đầu Vương Uy bỗng hiện lên những nét khắc trên bầu chuông Kim Cương, phải chăng bí mật bên trong chuyện này đều đúng như suy đoán? Anh căng mắt quan sát một lúc, nhưng chỉ thấy lũ rắn bò lộn xộn, chẳng hề thấy trận thế trong tranh vẽ mà Nhị Rỗ nói đâu cả.

Nhị Rỗ nhận ra vẻ nghi ngờ của Vương Uy, liền giải thích:

- Chỉ huy, không phải nhìn như thế, chỉ huy nhìn mười hai con rắn gần chỉ huy nhất kia kìa, nhìn cách chúng sắp xếp mà xem.

Vương Uy nhìn theo tay Nhị Rỗ chỉ, quả nhiên nhận ra mấu chốt trong đó. Hơn nữa, cả đàn rắn lớn là do nhiều đàn rắn nhỏ như thế hợp lại thành, bố cục di chuyển của các đàn rắn nhỏ đều giống hệt cách sắp xếp những đường nét trong bức vẽ trên bàn tay tượng đất.Vương Uy vừa hiểu ra, lòng lại nảy mối nghi ngờ. Lũ rắn kỳ lạ này từ dưới lớp băng chui lên, có rất nhiều điểm đáng ngờ, đầu tiên là chúng có thể hành động thoăn thoắt như bay trong vùng băng tuyết bên dưới lòng đất này, hơn nữa, đội hình di động của chúng lại kỳ quặc như vậy, nếu nói là bẩm sinh chúng đã như thế thì dù có đánh Vương Uy cũng không tin, nhất định có vấn đề gì ở đây rồi.

Ba người đi theo lũ rắn chừng một dặm, bỗng trước mắt họ xuất hiện một cung điện băng to lớn, bức hoành phi trước điện để trắng, không có một dòng chữ nào. Lũ rắn ào ào chui vào cung điện, tuy cổng cung điện rộng lớn nhưng cũng không đủ chỗ cho từng ấy rắn len vào, nhất thời, lũ rắn chen chúc lẫn nhau, xếp chồng lên cao đến hơn một mét, không ít con bị đè ở dưới.

Tất nhiên ba người không thể chen chúc vào cùng lũ rắn, họ vẫn giữ khoảng cách mười mấy mét quan sát chúng bò vào cung điện. Lúc bầy rắn đen chuyển động, miệng chúng há ra rồi khép lại, lưỡi thè ra rụt vào, đôi mắt đỏ rực đầy tà khí, bộ mặt hung dữ vô cùng, ai trông thấy cũng không rét mà run.

Ba người đều trưởng thành trong cảnh chém giết, nên tuy đã sợ khiếp vía, nhưng vẫn có thể gắng trấn tĩnh, chăm chú quan sát lũ rắn hoạt động, chờ thời cơ tiến vào cung điện.

Họ đứng chờ ở cửa nửa tiếng đồng hồ đám rắn kia mới tản đi hết. Nhị Rỗ sốt ruột, liền rảo bước đi theo chúng, vào đến trước cửa cung. Không ngờ mặt băng trước cửa điện chợt nứt ra một đường, Nhị Rỗ ngớ ra, chỉ thấy mặt băng vỡ làm đôi theo đường nứt kia, từ trong đó một con rắn đen to bằng cổ tay vọt ra.

Đôi mắt đỏ rực của con rắn nhìn chằm chặp vào Nhị Rỗ, rồi thình lình bổ tới như một mũi tên, làm Nhị Rỗ giật bắn mình, lần tay toan rút súng. Đáng tiếc, một tay gã đang cầm đuốc, một tay cầm chuông Kim Cương, trong lúc luống cuống, gã rút súng hơi chậm, con rắn đã lao thẳng đến trước mặt, bốn mắt trừng trừng nhìn nhau.

Nhị Rỗ đứng sững tại chỗ, Vương Uy và Dương Hoài Ngọc nhất loạt giương súng lên, nhắm thẳng vào đầu con rắn đen, chỉ cần nó đến gần thêm một bước, hai phát đạn sẽ đồng thời bay ra.

Đôi mắt ti hí đỏ ngầu của con rắn nhìn Nhị Rỗ, cái đầu dựng thẳng lắc lư giữa không trung, Nhị Rỗ vốn nhạy bén vô cùng, trong đời lại từng kinh qua không biết bao nhiêu sóng gió, vậy mà đứng trước mặt con rắn, cũng chỉ biết đờ người ra. Con rắn đen thè lè cái lưỡi dài, thậm chí Nhị Rỗ còn ngửi thấy cả mùi tanh từ miệng nó. Gã không khỏi cau mày, mồ hôi ướt đẫm hai bàn tay đang cầm đuốc và chuông Kim Cương, nhỏ tong tỏng xuống đất.

Rắn đen và Nhị Rỗ nhìn nhau một hồi, bỗng nó từ từ rụt đầu lại, hờ hững nhìn Nhị Rỗ, vẻ không còn hứng thú, đoạn quay đầu chui vào cửa điện. Thần kinh của Vương Uy và Dương Hoài Ngọc đang căng như dây đàn, bấy giờ mới được thả lỏng, Nhị Rỗ quay lại cười nói hai người:

- Mẹ kiếp, cái đồ rắn đen mà cũng định diễu võ dương oai trước mặt ông, cuối cùng lại bị khí thế của ông áp đảo.

Nhị Rỗ chưa dứt lời thì con rắn đen đã nhanh như chớp vọt tới, bấy giờ Nhị Rỗ còn chưa kịp ngoảnh lại, chỉ vừa trông thấy Vương Uy và Dương Hoài Ngọc biến sắc mặt, gã hiểu ngay chuyện gì xảy ra, vội vứt đuốc, hấp tấp lùi lại, nhưng phản ứng của người đâu nhanh bằng rắn, gã vừa lùi lại được hai bước thì thấy thắt lưng căng cứng, đã bị đuôi rắn quấn chặt. Con rắn đen dài chừng bốn năm mét, thân to bằng cánh tay người, quất đuôi vù vù như gió. Nhị Rỗ bị rắn quấn ngang người, không sao chịu nổi, đã bắt đầu đỏ bừng mặt lên, thở dốc.

Vương Uy và Dương Hoài Ngọc chạy tới, hai khẩu súng nhắm thẳng vào đầu rắn. Nhưng đầu con rắn đen sát với đầu Nhị Rỗ, khoảng cách gần như thế không thể nổ súng, lỡ run tay một cái thì Nhị Rỗ sẽ bị bắn vỡ đầu.

Hai người căng thẳng thở gấp, con rắn đen đang thè lưỡi trước mặt Nhị Rỗ, bỗng quay ngoắt lại hướng về phía Vương Uy và Dương Hoài Ngọc, há to miệng, thè lè cái lưỡi dài, thấy rõ hai chiếc răng nanh độc nhọn hoắt cong cong bên trong.

Vương Uy vội lôi Dương Hoài Ngọc lùi lại, bấy giờ con rắn đen mới quay về với Nhị Rỗ. Thấy con rắn đang chậm chạp uốn éo trên người Nhị Rỗ, toàn thân Nhị Rỗ căng lên, lòng Vương Uy cũng thắt lại. Con rắn đen càng lúc càng siết chặt Nhị Rỗ, chẳng bao lâu nữa xương sườn của Nhị Rỗ sẽ bị siết gãy, cắm vào nội tạng, cuối cùng chết vì thủng nội tạng.

Hai mắt Nhị Rỗ đã trợn trắng, sắc mặt từ đỏ chuyển sang tím, xem ra không chống đỡ được bao lâu nữa. Lúc này lòng Vương Uy như lửa đốt, anh không kịp nghĩ ngợi gì nhiều, liền vứt khẩu súng lục xuống đất, dồn sức vào đầu ngón tay, đầu ngón tay phải giơ lên, từ từ đến gần con rắn.

Dường như con rắn cũng cảm thấy sự nguy hiểm khi Vương Uy đến gần, toàn thân nó càng uốn éo dữ dội hơn trên người Nhị Rỗ, ngóc đầu thẳng đứng, đôi mắt đỏ phẫn nộ nhìn Vương Uy, Vương Uy đột ngột lao tới, tay phải vung ra, điểm vào chỗ bảy tấc trên mình con rắn.

Con rắn này rất có linh tính, thấy ngón tay Vương Uy điểm ra, nó liền quay ngoắt đầu đi, tránh ngón tay anh, rồi phè lưỡi về phía Vương Uy. Vương Uy đánh hụt, không kịp phòng bị, đành lùi lại thủ thế, nào dè nửa thân trên của con rắn lao đến tập kích Vương Uy trong khi phần đuôi vẫn quấn lấy Nhị Rỗ khiến xương cốt gã kêu lên răng rắc. Nhị Rỗ vốn gầy gò, trên người không có mấy thịt, chịu không nổi cú siết của con rắn, cũng không sao vận được khí lên, bắt đầu váng đầu hoa mắt, chuông Kim Cương tuột tay rơi xuống đất, người cũng hôn mê bất tỉnh.

Chuông Kim Cương rơi xuống đất đánh keng, tiếng chuông ngân dài, lao xao như gió mùa thu đùa tán lá, lại vang vọng như Trường giang cuộn sóng ào ào. Vương Uy thấy trong lòng nhộn nhạo, vội nhặt khẩu súng trên mặt đất lên. Không ngờ con rắn đen vừa nghe thấy tiếng chuông Kim Cương, liền rụng rời tuột xuống khỏi người Nhị Rỗ, thoăn thoắt trườn trên mặt băng, hối hả lẩn ngay vào điện mất dạng.

Vương Uy và Dương Hoài Ngọc chứng kiến một loạt hành động của nó, cảm thấy vô cùng khó hiểu. Con rắn đen vừa buông trói, Nhị Rỗ liền ngã nhào xuống mặt băng, Vương Uy và Dương Hoài Ngọc phải chạy tới đỡ dậy.

Hai người bấm huyệt, xoa ngực cho Nhị Rỗ một hồi, sắc mặt Nhị Rỗ mới dần dần khôi phục, gã thở hắt ra tỉnh lại. Vừa mở mắt, toàn thân Nhị Rỗ đã run lên cầm cập.

Vương Uy đẩy Nhị Rỗ một cái, nói:

- Ông Triệu, khí thế của ông đâu cả rồi? Khí thế run lẩy bẩy vì sợ thế này mà cũng dám ăn cơm nhà binh cơ đấy?

Nhị Rỗ nhìn quanh, không thấy con rắn đen đâu nữa, mới thở phào nhẹ nhõm, cười cười:

- Ông đây có bộ râu tổ truyền, có thể đoán phong thủy xem địa nhãn, cưỡi gió đạp sóng, đạp bằng chông gai, xông pha chiến trường, thắng bại không biết bao nhiêu trận, dù sao cũng đường đường một đấng trượng phu. Nó chẳng qua chỉ là một con rắn nhãi, nếu chẳng phải ông sơ ý, bị con rắn nhãi thừa cơ giở trò, thì làm sao đến nông nỗi ấy?

Vương Uy xoa ngực cho Nhị Rỗ thở đều, đỡ Nhị Rỗ dậy, nói:

- Anh Nhị đúng là anh hùng khí khái, mau vào ngay trong cung điện băng, giết hết lũ rắn kia để cho cánh này hả giận.

Nhị Rỗ cười khì khì, làm bộ định rút súng xông vào. Vương Uy vội xua tay nói:

- Thôi thôi, đừng ra vẻ nữa.

Vương Uy nhặt cái chuông Kim Cương lên, quan sát kỹ một lượt, rồi nói:

- Cái chuông này quả không phải thứ bình thường, đúng là thần khí…

Nhị Rỗ sững sờ nhìn Vương Uy, rồi lại nhìn sang Dương Hoài Ngọc, ánh mắt đầy nghi hoặc. Gã nói với Vương Uy:

- Chỉ huy giải thích rõ hơn đi, nói thế tôi chẳng hiểu gì cả.

Vương Uy bèn kể lại quá trình Nhị Rỗ bị rắn quấn ngạt thở, chuông Kim Cương tuột tay rơi xuống phát ra tiếng, rắn đen nghe thấy tiếng chuông như bị trúng tà, cuống quýt chạy vào trong đại điện…

Nhị Rỗ cầm lấy chuông Kim Cương từ tay Vương Uy, hí hoáy một lúc rồi tự nhủ:

- Đúng là báu vật, chúng ta phải nghĩ cách thoát ra, cái này chắc sẽ bán được khối tiền ấy, nửa cuộc đời còn lại của chúng ta không phải lo lắng nữa rồi, khỏi cần đi lính kiếm cơm.

Vương Uy hiểu cuộc sinh tử này đã không còn đường lùi nữa, nếu muốn sống sót thoát khỏi đây, họ phải xông lên, đập tan bí mật của thế giới dưới lòng đất, nếu không chỉ có thể bỏ mạng tại nơi tối tăm không thấy ánh mặt trời này mà thôi.

Anh nói với Nhị Rỗ và Dương Hoài Ngọc:

- Bấy nhiêu rắn đen chui vào trong cung điện băng này, chắc chắn nơi đây có ẩn giấu huyền cơ, mọi người phải cẩn thận, đi gần bên nhau, không được phân tán. Nhị Rỗ liệu mà giữ lấy chuông Kim Cương cho cẩn thận, sinh mệnh ba chúng ta e rằng phải phụ thuộc cả vào nó đấy.

Nhị Rỗ gật đầu lia lịa, nhưng vẻ mặt lại đầy lo lắng, rõ ràng vẫn còn kinh hoàng về chuyện rắn quấn vừa rồi, Nhị Rỗ chưa được chứng kiến con rắn đen sợ chuông Kim Cương ra sao, nên trong lòng vẫn thấp thỏm không yên.

Vương Uy đưa mắt ra hiệu cho hai người, rồi xăm xăm bước vào điện trước, Nhị Rỗ và Dương Hoài Ngọc bám sát theo sau, một người cầm súng tiểu liên cỡ nhỏ, một người cầm chuông Kim Cương, lòng bàn tay đều đẫm mồ hôi.

Ba bó đuốc sáng đồng thời xông vào. Cung điện băng trống không, trong vòng mười mấy mét vuông, không thấy bóng dáng con rắn nào cả, chỉ cảm thấy bóng tối mênh mông cùng bao điều rùng rợn rập rình bên ngoài phạm vi ánh đuốc.

Ba người đi sâu vào hơn một trăm mét mới nhìn thấy chính giữa cung điện đầy những tháp băng san sát chen nhau. Những tháp băng này chỉ cách nhau chừng hơn chục mét, trong phạm vi ánh đuốc có thể rọi đến, có tới ba tòa tháp. Nhị Rỗ đi ra phía ngoài chừng hơn chục mét lại thấy thêm một số tháp nữa.

Những tháp băng này chiếm khoảng hơn chục mét vuông diện tích, cao mấy chục mét trở lên, đứng trên mặt băng không thể trông thấy đỉnh tháp. Diện tích băng cung này lớn hơn Thần Thú đại điện nhiều, thật không đếm nổi có bao nhiêu tháp băng nữa. Nhị Rỗ đi sang ngang hơn hai trăm mét nhưng vẫn không thấy đâu là tận cùng.

Vương Uy chăm chú quan sát tòa tháp băng nằm chính giữa cung điện, phát hiện tháp băng này khác hẳn với những tháp băng còn lại trong khuôn viên băng. Gần như tất cả những gì có trong khuôn viên băng đều được chạm trổ vô cùng hoàn mỹ, không mảy may khiếm khuyết, không một nét sai sót, giữa các rãnh khắc không có lấy một mảnh băng vụn. Nhưng những cái tháp này hình như không phải do bàn tay con người tạo nên. Xem ra chúng giống như những nhũ băng từ dưới đất nhô lên, trên thân nhũ băng đâu đâu cũng mang dấu ấn hình thành tự nhiên, không có vết dao khắc, cũng không có dấu vết chạm trổ, nhưng hình dáng cái nào cái nấy trông hệt những tòa băng tháp đủ hình đủ vẻ, không chệch đi đâu được.

Bên dưới tháp băng có bảy tầng, mỗi tầng đều có mái hiên, có cửa sổ, cách bố trí sắp đặt từng tầng cũng khác nhau, cấu tạo mỗi tòa tháp đều tinh xảo tuyệt vời.

Nhị Rỗ dạo quanh một vòng rồi quay lại, hỏi:

- Chỉ huy này, sao không thấy rắn nhỉ? Hay là chúng chui xuống dưới lớp băng rồi?

Vương Uy cũng không có cách nào trả lời được, anh dùng báng súng gõ vào mái hiên một tòa tháp, lập tức trong cung điện vang lên những tiếng vọng lanh canh, nhưng bên trong tháp không có động tĩnh gì.

Nhị Rỗ và Dương Hoài Ngọc cũng bắt chước theo, gõ vào những cái tháp bên cạnh khắp một lượt, trong cung điện lao xao tiếng vọng nhưng những ngọn tháp vẫn im lìm như cũ, không hề thấy cảnh tượng lũ rắn nhào nhào lên như họ mong đợi.

Cả ba đều lấy làm lạ theo họ suy đoán thì những tòa tháp kia là chỗ ẩn náu của lũ rắn, hóa ra lại không phải.

Vương Uy bảo Nhị Rỗ và Dương Hoài Ngọc từ hai bên vòng sang, còn mình thì đi thẳng vào rừng tháp, chừng uống cạn chén trà, ba người đã lùng sục khắp lượt cung điện. Tòa cung điện này dài rộng có đến mấy trăm mét, vách băng tường băng vây quanh đều sừng sững nguy nga, cao không thấy đỉnh, người đứng bên trong có cảm giác rất nhỏ bé, tưởng như bất cứ lúc nào cũng có thể bị cung điện khổng lồ này nuốt chửng.

Ba người càng tìm càng thấy lạ, nền băng, tường băng, tháp băng trong cung điện đều không thấy bóng dáng lũ rắn đen đâu cả. Hơn nữa, những công trình bằng băng ở đây không hề có dấu vết hư hại, lũ rắn không thể lẩn trốn nhanh đến thế được, vậy tại sao cả đàn rắn đông như vậy lại không cánh mà bay?

Cả ba đi vào đến giữa rừng tháp, nhất thời lại quay sang nhìn nhau. Hàng nghìn hàng vạn con rắn chỉ trong nháy mắt đã biến mất không tăm tích. Vương Uy càng nghĩ càng lấy làm lạ, bèn leo lên tháp băng, trèo tít lên tận đỉnh tháp, đoạn giương đuốc xuống nhìn chung quanh. Đứng trên đỉnh tháp cao hơn hai chục mét có thể trông rõ những ngọn tháp băng gần đó cùng mặt đất bên dưới, xung quanh chỉ có sự yên tĩnh đầy trống trãi, rừng tháp dưới ánh đuốc lung linh dập dờn, ánh vàng ánh đỏ đan xen vào nhau lấp loáng, đâu thấy bóng đen nào.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx