Làm cách nào để dừng lại cơn bão? Nếu không có phép lạ thì chỉ còn cách chạy trốn nó. Có thể đến một xó rừng, một hang núi hay một ngọn đồi. Giống như người đàn bà ngồi hút thuốc lá một mình nơi bậc thềm của ngôi biệt thự cổ trên đồi thông.
Bỏ lại cơn bão dưới đồng bằng. Ở đây chập chùng thông. Trời lạnh. Rừng im lặng. Nhưng cái tâm không im lặng. Nó đang bị lôi kéo, khiêu khích bởi một quá khứ đầy ắp những tiếng la, những mặt người, những tiếng khóc, lời nguyền rủa của người sống và những xác chết, đan xen với những hoan lạc và tủi nhục.
Người đàn bà ngồi ôm gối, trước mặt là hoàng hôn, trước mặt là những gốc thông và một mảnh trời nhạt nhòa. Tàn thuốc lá vứt đầy như lũ côn trùng vô danh nằm chết cóng. Không có gió nên cái lạnh khô cứng lại. Những tàn thuốc lá cũng khô cứng lại, quắt queo.
Giũ bỏ! Như giũ lớp bụi trên áo. Nhưng ký ức không là bụi bặm. Ký ức là những con quỷ nhỏ, lúc nhúc. Không đuổi đi được. Cái lạnh và sự im lặng của đồi thông không thắng được chúng.
Nếu như có một người đàn ông bên cạnh, có lẽ chúng sẽ sợ và bỏ đi…
Sương bắt đầu xuống. Chiều thấp và trầm lặng. Thu đứng dậy vô giường nằm. Bà rút điện thoại dưới gối ra, nhìn cái vẻ hào nhoáng của nó, do dự. Gọi cho ai? Chẳng có gì để nói với chồng. Đó là một thế giới đã khô cạn, một con suối chỉ còn trơ lại cát và đá, thời gian đã chảy qua như cơn gió mùa hạ nóng rát làm khô cháy những rong rêu cuối cùng còn bám lại trên những hòn cuội. Đó là một thế giới đã tàn cuộc, hiu hắt chút khói bụi mệt mỏi của bếp lửa đã nguội lạnh.
Gọi cho ai? Một thằng đĩ đực đã hết thời nằm co ro trong trại giam với một lô những tội danh người ta mới khám phá ra: buôn bán ma túy, môi giới mại dâm…
Cuối cùng cũng chỉ còn vương gia.
-Chào bố
-Em đang ở đâu vậy?
-Đà Lạt. Bố lên với em được không?
-Không. Anh đang bận. Sao em bỏ việc đi chơi vậy?
-Sắp điên rồi. Không muốn làm việc nữa.
-Anh sẽ thu xếp cho em. Ngày mai lấy vé máy bay về đi. Anh sẽ cho người lên sân bay đón.
Nhưng người đi đón giám đốc Thu lại là “người thân” của Mười Đạt “cài” trong dinh của vương gia. Mười Đạt liền gọi điện cho con trai:
-Huy đó hả. Sáng mai mười giờ con lên sân bay Tân Sơn Nhất đón mẹ con.
Mười giờ. Xe của vương gia vừa trờ tới chỗ Thu đứng đợi thì xe của Huy cũng tấp vô.
-Mẹ ơi! Con đi đón mẹ đây.
-Mẹ đã có xe cơ quan.
-Đó đâu phải xe cơ quan. Mẹ không về nhà sao?
Thu đành phải lên xe của con trai.
Cuộc “giành khách” được sắp đặt trước nên không có gì rắc rối. Tài xế của vương gia về báo cáo: tình cờ gặp con trai của bà Thu ở phi trường nên đành phải nhường cho nó.
Vương gia im lặng.
Nhưng việc đưa vợ về nhà chỉ là chuyện tự ái vặt. Người đàn bà này có ở nhà hay không thì ngôi biệt thự đó cũng lạnh lẽo như cái nhà mồ. Tuy vậy Mười Đạt cũng nói riêng với con trai:
-Thế nào tối nay bà ta cũng đến đó.
Huy ngồi im một lúc. Rồi bỏ đi.
Quả nhiên lúc mười giờ đêm, giám đốc Thu lái chiếc Innova ra cổng. Ba mươi phút sau xe đến nhà vương gia. Cánh cổng tự động mở.
Xe chạy vòng ra sau.
Trong phòng ngủ, vương gia theo dõi màn hình camera và biết người tình đã đến. Ông khoác chiếc kimônô bằng nhiễu Thượng Hải, xỏ chân vô đôi hài thêu, lẹp xẹp đi ra hành lang phía sau.
Thu mở cửa xe bước xuống và ngã vô vòng tay của lão già cao lớn ấy.
-Em trở lại, anh mừng lắm. Anh cứ tưởng em đã quên anh rồi.
-Bố luôn là chỗ dựa của em.
Vương gia bế Thu bằng hai cánh tay rắn chắc của mình và quay vào.
Lúc ấy trên xe, ở băng sau, có một cái đầu vừa nhô lên, nhìn theo cặp tình nhân già. Rồi cánh cửa xe mở hé.
Huy lẻn ra rất nhẹ.
Nhưng cậu ta vừa bước vô tới cửa phòng ngủ của vương gia thì có tiếng chó sủa dữ đội. Một con berger nặng 60 ký từ xa phóng tới. Huy hoảng hốt rút khẩu súng của Mười Đạt ra, bấm cò. Phát súng trật mục tiêu. Huy trốn sau hòn giả sơn nhưng con chó đã chạy vòng ra. Anh bắn một phát nữa, trúng ngay chân nó. Nó vừa la vừa cố lết ra cổng. Lập tức hai cận vệ cao lớn xuất hiện.
Chỉ cần một phát súng.
Huy chết ngay tại chỗ.
Gã cận vệ vừa rọi đèn pin để xem mặt hung thủ thì giọng của vương gia đã vang lên trong máy bộ đàm của hắn:
-Chuyện gì vậy?
-Thưa chú có thích khách. Một thanh niên chừng hai mươi tuổi. Cháu đã hạ nó rồi.
Cánh cửa phòng của vương gia sịch mở và giám đốc Thu chạy ra, tóc sổ tung, mặt thất sắc. Bà giựt cây đèn pin trên tay gã cận vệ.
-Thôi chết rồi! Đem đi bệnh viện gấp.
Vương gia xuất hiện. Nhìn thấy ngực của nạn nhân đầm đìa máu, ông nhíu mày, đưa ngón tay đè lên động mạch cổ. Nó bất động như con giun đã chết.
Cận vệ hỏi:
-Thưa chú có đưa bệnh viện không?
-Không. Đưa ra xa lộ. Đây là một tai nạn giao thông. Hiểu chưa?
-Dạ hiểu.
Vương gia quay lưng đi nhưng Thu đã ôm lấy cái xác, khóc rống lên:
-Không được. Nó là con của ông mà!
-Chuyện đó tính sau. Không thể để tụi báo chí nước ngoài làm rùm beng vụ này. Em vào nhà đi.
Và ông cúi xuống, bế Thu lên. Người đàn bà mềm nhũn, rũ rượi như một con chim vừa bị bắn hạ trên đồng cỏ.
Gã cận vệ mở cốp xe, nhét Huy vào đó rồi mở máy.
Khi nghe tiếng xe chạy ra cổng, Thu chợt sống lại. Bà thoát khỏi tay vương gia, phóng lên xe mình và đuổi theo.
Chiếc xe của gã cận vệ đã mất hút trên phố. Thu đoán hướng đi của nó. Bà vẫn còn mặc đồ ngủ, tóc sổ tung trên vai, mặt ràn rụa nước mắt. Bà phóng xe như điên giữa phố khuya vắng người.
Khi qua khỏi cầu Bình Triệu bà tăng tốc, chạy gần tới Bình Dương nhưng vẫn không thấy bóng dáng chiếc xe của gã cận vệ.
Bà dừng xe lại bên bờ cỏ, bước xuống xe, ngó dáo dác chung quanh, rồi vừa khóc vừa đi lẩn vào bóng tối của xa lộ không đèn.
@by txiuqw4