Tên béo lấy trong giỏ hoa quả ra một cái máy to cỡ chiếc máy ảnh, kéo rèm cửa sổ xuống, hướng cái máy về phía tường và bật lên, hóa ra là một chiếc máy chiếu mini, trên tường nhanh chóng xuất hiện bức ảnh đầu tiên. Đó là một món trang sức đeo cổ, dùng sợi bạc tơ vàng dệt thành, khảm rất nhiều bảo thạch, ánh sáng lấp lánh, hoa lệ mà tôn quý. Từ hình thức và hoa văn trang trí, Trác Mộc Cường Ba vừa thoạt nhìn đã nhận ra ngay là một món trang sức đậm màu sắc dân tộc Tạng, chỉ các phụ nữ quý tộc mới được đeo, tiếng Tạng gọi là Cách Kim. Tên béo bắt đầu giới thiệu nội dung bức ảnh: “Thứ này tổng cộng nặng một nghìn sáu trăm bốn mươi sáu gram, khảm tất cả một trăm linh tám viên phỉ thúy hàng cựcphẩm, hai mươi tám viên kim cương xanh, trung bình từ tám cara trở lên. Theo nghiên cứu của các chuyên gia, đây có lẽ là tác phẩm nghệ thuật thuộc về hoàng gia Tây Tạng vào khoảng những năm 800 sau Công nguyên. Năm 2000, món trang sức này đã được mua với giá 200 triệu đô la Mỹ ở sàn đấu giá ngầm Detroit.”
Bức ảnh thứ hai, là một cây quyền trượng màu vàng kim, chạm khắc chi chít những hình tiểu quỷ. Đáng kinh ngạc nhất, là đoạn trên cùng có gắn một viên bảo thạch đỏ như lửa, phải to bằng quả trứng gà. Cơ mặt tên béo hơi giật giật, hắn kích động nói: “Cây Phục ma quyền trượng này tổng cộng có bảy đốt, thân trượng được đúc bằng Tử kim, bên trong có lỗ rỗng, khi có chùm ánh sáng chiếu vào phần dưới, viên hồng bảo thạch trên đầu trượng sẽ hiện lên các hình vẽ tả cảnh tận thế, bảo thạch sáng rực đã thuộc hàng quý hiếm rồi, nhưng sự tinh xảo trong cấu tạo, sự tinh tế của người nghệ nhân mới khiến cho người ta phải thán phục không thôi. Năm 1993, đã có người mua nó với giá 130 triệu đô la Mỹ ở sàn đấu giá ngầm Tokyo.”
Bức ảnh thứ ba, là tượng kim thân của một vị nữ Phật, tên béo nói: “Đây là tượng Indr trong Thất Mẫu Thiên[8], ngồi xếp
bằng trên đài sen, tay trái nắm lại, dựng ngón cái lên, tạo thành Chùy ấn, toàn bộ cao năm mươi sáu xăng ti mét, trọng lượng hai mươi tám ki lô gam, viên bảo thạch trên trán, được giám định là ruby ‘máu bồ câu’ cực kỳ quý hiếm, trọng lượng lên đến 15cara. Thần kỳ nhất là, cho đến nay vẫn chưa thể tìm ra được một vết rạn trên đó, năm 1996, đã bán ra với giá 207 triệu 630nghìn đô la Mỹ ở sàn đấu giá ngầm California.”
Những bức ảnh các tác phẩm nghệ thuật cực kỳ tinh xảo, và hoa lệ lần lượt xuất hiện trước mắt Trác Mộc Cường Ba, mỗi món đều khiến người ta phải thốt lên kinh ngạc. Nhìn cấu tạo và hình dáng của những bảo vật ấy, Trác Mộc Cường Ba biết đây đều là vật báu của Tây Tạng, chỉ có điều gã vẫn chưa biết tên béo này cho mình xem những thứ ấy với ý đồ gì. Sau khi chiếu một lượt hai mươi mốt bức ảnh, tên béo mới dừng lại, quan sát xem cặp mắt Trác Mộc Cường Ba có sáng lên hay không.
Trác Mộc Cường Ba vẫn hờ hững chẳng tỏ thái độ gì, hỏi: “Tôi thừa nhận, đây đều là những món báu vật thuộc hàng cực phẩm, nhưng, anh cho tôi xem mấy thứ này là có ý đồ gì vậy?”
Tên béo cười toe toét nói: “Tôi tin rằng Trác Mộc Cường Ba tiên sinh đây hẳn phải có ấn tượng sâu sắc với cái tên Morton Stanley. Những món châu báu này, chính là do nhà thám hiểm vĩ đại nhất giai đoạn cuối thế kỷ mười tám, đầu thế kỷ mười chín, Morton Stanley phát hiện ra ở Tây Tạng. Những thứ hôm nay tôi giới thiệu với ông, chỉ là một phần nhỏ có tính chất đại diện, còn một số lượng lớn các báu vật khác vẫn chưa xuất hiện, được rất nhiều nhà sưu tầm lớn trên thế giới coi là báu vật tuyệt thế mà cất giấu vô cùng cẩn thận. Phải biết rằng, số báu vật mà ngài Morton Stanley phát hiện được ở Tây Tạng hồi đó, đã phải dùng đơn vị tấn để tính toán. Khi ấy, ông ta từng nói một câu hùng hồn rằng, số châu báu ông ta tìm thấy đó, đủ để mua cả đế quốc Anh! Xin nhớ cho, tuy rằng hồi đó đã có rất nhiều thuộc địa giành được độc lập, nhưng đế quốc Anh mà ngài Morton Stanley đó nói, là chỉ cả đế quốc Anh mà mặt trời không bao giờ lặn trên đó, bao gồm cả các thuộc địa như Mỹ, và Australia!”
Trác Mộc Cường Ba nhìn vẻ mặt sục sôi của tên béo, lòng đau như có dao cắt. Những thứ này, vốn đều thuộc về Tây Tạng, thuộc về Trung Quốc, tên béo này là người Trung Quốc, vậy mà lại cảm thấy kích động sung sướng khi người ta lấy đi bảo vật của đất nước mình như thế này ư?
Tên béo lại nhấn giọng nói: “Đồng thời, ngài Morton Stanley còn đầy tiếc nuối nói rằng, những thứ ông ta tìm ra được đó, chỉ là hạt cát trên bãi biển, còn viên ngọc thực sự thì ông ta vẫn chưa tìm ra được, ông ta vẫn còn thiếu một chút nữa, chỉ thiếu một chút đầu mối nữa mà thôi! Tất cả những gì ông thấy ngày hôm nay, đều chỉ là cỏ rác, còn thứ mà chúng tôi muốn tìm kiếm, là viên ngọc thực sự kia! Là viên ngọc cơ, Trác Mộc Cường Ba tiên sinh ạ!”
Trác Mộc Cường Ba quyết định sẽ cự tuyệt bất cứ lời thỉnh cầu nào của tên béo này, chỉ vì gương mặt nanh ác đã kích động quá độ mà biến dạng kia, và cả đôi mắt đỏ rực ngọn lửa tham lam ấy nữa. Trác Mộc Cường Ba cố ra vẻ kích động, kêu lên: “Thật sao? Các vị muốn tìm những báu vật còn quý giá hơn cả những món này hay sao? Tôi thật ngưỡng mộ quá! Vậy, chắc là các vị đã có đầu mối rồi? Có thể cho tôi biết chút gì đó được không? Nếu không quá khó khăn, tôi cũng muốn đi theo các vị đó!”
Tên béo cười nhạt, như thể đang muốn nói, rằng kỹ thuật diễn xuất của Trác Mộc Cường Ba quá vụng về kém cỏi. Y đảo tròng mắt: “Đương nhiên, nếu Trác Mộc Cường Ba tiên sinh đây chịu hợp tác, chúng tôi có thể cung cấp cho ông rất nhiều đầu mối. Trước tiên, mời ông xem thứ này đã…” Nói đoạn, y ấn một nút trên cái máy. Trác Mộc Cường Ba mặc dù đã cố gắng trấn tĩnh, nhưng cũng không sao ghìm nổi, phải ngồi bật dậy, cánh tay khẽ run lên.
Tấm ảnh đó, không phải gì khác, chính là bản đồ chỉ đường đến Bạc Ba La thần miếu mà bọn gã đã tốn không biết bao nhiêu sức lực, mồ hôi và cả máu mới tìm được trong Đảo Huyền Không tự. Thoạt nhìn chất liệu có vẻ không giống nhau, nhưng nội dung tấm bản đồ thì gần như là hoàn toàn trùng khớp. Trác Mộc Cường Ba lập tức hiểu ra, đó là một tấm bản đồ phục chế, cũng có nghĩa là, bản đồ bọn gã phát hiện trong Đảo Huyền Không tự, đích xác chính là tấm bản đồ năm xưa Morton Stanley đã mang đi khỏi mật thất Cổ Cách. Merkin đã cố ý khiến bọn gã tự đạp chân vào bẫy… bản đồ giả!
Tên béo nở một nụ cười, tỏ ý tất cả đều nằm trong dự đoán của ta rồi, thân thiết nói: “Xem ra, Trác Mộc Cường Ba có vẻ rất kinh ngạc khi thấy tấm bản đồ này thì phải. Tôi biết, khoảng thời gian trước, các vị vừa mới đến đại tuyết sơn, chính là lần theo đầu mối của tấm bản đồ này đúng không? Năm đó, ngài Morton Stanley cũng đi theo tấm bản đồ này, không may đã mất mạng trên núi tuyết. Về sau, có vô số đoàn thám hiểm bí mật lên ngọn núi đó, cũng đều đã không còn mạng mà trở về nữa. Có lẽ, đối với chính phủ Trung Quốc chúng ta, đây là lần đầu tiên tấm bản đồ này xuất hiện. Nhưng trên thực tế, trong một số tổ chức phi chính phủ ở nước ngoài, tấm bản đồ này đã không còn là bí mật trọng đại gì nữa rồi, ít nhất cho đến nay cũng phải có tới bảy tám tấm bản đồ phục chế lưu lạc trong tay các nhóm mạo hiểm khác nhau. Chỉ có điều, từ sau Đại chiến thế giới thứ hai, chưa ai nhìn thấy bản đồ gốc cả, vì vậy cũng không ai có thể phán đoán được tính chân thực của nó. Chắc rằng Trác Mộc Cường Ba cũng bị tấm bản đồ này đánh lừa, nên mới dẫn đến lần thất bại lớn vừa qua phải không?”
Tên béo này nắm hành tung của bọn gã quá rõ, Trác Mộc Cường Ba không thể không cẩn thận thăm dò: “Rốt cuộc các người là ai vậy?”
Tên béo đó đắc ý cười cười nói: “Cuối cùng cũng hỏi vào chủ đề chính rồi. Thực không dám giấu, tôi chỉ là một tên chạy vặt đưa tin, tổ chức mà tôi làm đại diện đây, tuyệt đối có thực lực hợp tác với các vị. Chúng tôi nắm giữ một lượng lớn thông tin liên quan đến Bạc Ba La thần miếu, bao gồm cả một số thư tín của ngài Morton Stanley, bản ghi chép hồi ức của bạn bè ông ta, còn có cả hướng đi của một số món báu vật do ông ta mang về nước Anh, hướng đi của bản đồ và quá trình nó bị phục chế sau Thế chiến II, những bí mật nội bộ đã được sửa chữa… Tất cả những điều đó, chúng tôi đều có những hiểu biết nhất định. Tôi có thể nói với ông như vậy, trong bảy mươi ba tổ chức lớn đang tìm kiếm Bạc Ba La thần miếu trên toàn thế giới, thực lực của chúng tôi, có thể xếp vào hàng Top 10 đó.”
Trác Mộc Cường Ba lại một lần nữa bị lời nói của y làm chấn động, không khác nào một đứa trẻ sơ sinh lần đầu tiên phát hiện ra diện mạo thực sự của thế giới này. Toàn thế giới, không ngờ lại có đến bảy mươi ba tổ chức lớn đi tìm Bạc Ba La thần miếu, vậy thì các tổ chức nhỏ há chẳng phải là không thể nào đếm hết hay sao? Chẳng những vậy, người ta lại còn đưa ra cả bảng xếp hạng nữa. Trác Mộc Cường Ba chỉ cảm thấy bọn gã thực ra không hề hiểu Bạc Ba La thần miếu như bọn gã đã lầm tưởng, thậm chí không thể được coi là lính mới trong hàng ngũ những kẻ tìm kiếm vùng đất thần bí này nữa. Về các tổ chức đang tìm kiếm Bạc Ba La thần miếu trên toàn thế giới và thực lực của họ, gã tuyệt nhiên không hay biết một chút nào!
Tên béo mân mê cằm, nói tiếp: “Thế nào hả, Trác Mộc Cường Ba tiên sinh, từ những tài liệu hôm nay tôi mang đến giới thiệu với ông, chắc ông đã biết, tôi không hề gạt ông. Chúng tôi biết, ông đã đến một số nơi, đó là những nơi chúng tôi vẫn chưa tìm ra được, chỉ cần ông chịu giao ra tài liệu về những nơi ấy để chia sẻ với mọi người, nói không chừng, chúng ta sẽ nhanh chóng tìm được Bạc Ba La thần miếu, lúc đó thì…”
Gương mặt phì nộn của tên béo sáng bừng lên, dường như đã nhìn thấy một kho báu khổng lồ không đếm xuể. Bộ dạng ngây ngất say đắm như người đang vào trạng thái cao trào cực khoái ấy khiến Trác Mộc Cường Ba muốn nôn mửa, nhưng gã cần phải biết nhiều hơn nữa, bèn ngắt lời tên béo, hỏi: “Tôi không hiểu, tại sao các vị lại tìm đến tôi? Các vị nghe được những thông tin sai sự thật đó ở đâu ra vậy?”
Tên béo nói: “Trác Mộc Cường Ba tiên sinh, ông không cần tự ngụy trang mình trước mặt tôi làm gì, nguồn thông tin của chúng tôi là cực kỳ đáng tin cậy. Còn về tại sao lại tìm ông ư, đó là bởi… ông là người Trung Quốc đầu tiên không dùng thân phận cán bộ nhà nước đi tìm kiếm Bạc Ba La thần miếu! Tổ chức mà tôi làm đại diện không có hy vọng hợp tác được với chính phủ Trung Quốc, nhưng ông thì khác, ông là người tự do. Hơn nữa, trước đó, ông từng tham gia vào tổ chức tìm kiếm của chính phủ trong một thời gian dài. Thông tin về nơi các vị đã tới ấy, chắc hẳn là có thể giúp rất nhiều cho tất cả các tổ chức đang tìm kiếm Bạc Ba La thần miếu, hơn nữa, tôi được biết những nơi ấy hình như đã không còn tồn tại nữa. Vậy không tìm ông thì chúng tôi biết tìm ai bây giờ? Hơn nữa, với điều kiện trước mắt của Trác Mộc Cường Ba tiên sinh, ông cũng cần tìm người hợp tác. Ông không có tiền, cũng không có tài trợ, cả sức người sức của đều không, mà những thứ này, chúng tôi đều có thể cung cấp đầy đủ chu toàn, chỉ cần ông đổi lại bằng những điều ông nghe được, thấy được trong hành trình của mình mà thôi. Thậm chí, ông có thể không cần đi đến nơi đó cũng được, kho báu tìm được sẽ chia cho ông theo tỉ lệ bảy ba. Ba phần mười kho báu trong Bạc Ba La thần miếu đó! Đó là một tài sản tiêu cả mười đời, hay thậm chí là trăm đời cũng không hết đó!”
Trác Mộc Cường Ba đã chẳng còn tâm tư đâu mà khó chịu với tên béo này nữa rồi, gã chỉ đang suy nghĩ, những thế lực nước ngoài này hình như đã vượt xa tầm tưởng tượng của gã, rốt cuộc là tin tức lộ ra từ đâu chứ? Còn cả tên Merkin nữa, trong bảng xếp hạng các thế lực nước ngoài ấy thì hắn ở vị trí nào?
Tên béo vẫn tiếp tục khích tướng, cổ động: “Phải biết rằng, hiện nay mọi người đều cho rằng vị trí của Bạc Ba La thần miếu nằm ở khu vực giao giới vẫn chưa phân định rõ ràng là thuộc về lãnh thổ nước nào. Ở những chỗ như thế, chẳng có chính phủ nào can dự được cả, giống như vụ công ty thăm dò biển Odýsseia trục vớt được xác tàu đắm Tây Ban Nha ở vùng biển quốc tế vậy, tất cả tài sản đó đều chỉ thuộc về người phát hiện, dư luận quốc tế cũng không thể phản đối gì. Lần đó, công ty Odýsseia mới phát hiện được bấy nhiêu báu vật, còn lần này, thứ mà chúng ta phát hiện, đơn vị tính không nên dùng hàng trăm triệu đô la nữa, mà phải dùng trăm tỉ! Trăm tỉ đô la! Phải tính bằng hàng trăm tỉ đô la Mỹ đấy! Trăm tỉ! Trăm tỉ!” Tên béo nói mà nước bọt bắn tung tóe, kích động đến độ không sao kiềm chế nổi, tay chân đã hơi cogiật.
Một hồi lâu sau, y thấy Trác Mộc Cường Ba vẫn không hề có phản ứng gì, cuối cùng cũng ngừng hoa chân múa tay khoe khoang phét lác, ra vẻ rầu rầu thông cảm nói: “Tôi biết, sự việc thất bại lần này đã tác động rất lớn đến Trác Mộc Cường Ba tiên sinh. Không cần nôn nóng, chúng tôi có thể cho ông thời gian để suy nghĩ. Đây là số điện thoại của tôi, nếu ông nhớ ra hoặc nghĩ đến điều gì đó, xin hãy gọi số này. Đương nhiên, tôi hy vọng nhận được câu trả lời của ông trong thời gian ngắn nhất. Trác Mộc Cường Ba, lần này là cơ hội ngàn năm có một đó, thật hy vọng rằng ông có thể suy nghĩ cho kỹcàng!”
Trác Mộc Cường Ba vẫn đang ngây người ra, tên béo đã sắp xếp lại giỏ hoa quả, cầm một quả táo lên cắn nhồm nhoàm, vừa nhai vừa nói: “Thật đúng là, chuyện này mà phải tay tôi, thì…” Lúc này Đường Mẫn đã đi lấy thuốc trở lại, tên béo liền đứng lên nói: “Nhất định phải nghĩ cho kỹ nhé, à, phải rồi, cũng chúc cho sức khỏe ông chóng ngày hồi phục.” Đi ra tới cửa, y còn giơ tay lên làm hiệu, ý bảo nhớ gọi điện thoại cho tôi.
Đường Mẫn ngạc nhiên hỏi: “Người đó là ai thế?” Trác Mộc Cường Ba tựa như người vừa bừng tỉnh cơn mộng, thở hắt ra một hơi dài: “Hừ… sự việc… càng lúc càng trở nên phức tạp rồi!”
Gã lập tức liên lạc với giáo sư Phương Tân, thuật lại tóm tắt một lượt những gì vừa diễn ra, nhưng giáo sư Phương Tân lại không tỏ vẻ kinh ngạc cho lắm, chỉ nói: “Đúng rồi, theo tài liệu của Lữ Cánh Nam cung cấp, và những gì tôi nghe ngóng được khi liên lạc với các chuyên gia nghiên cứu Bạc Ba La thần miếu, trên toàn thế giới, rốt cuộc là có bao nhiêu tổ chức đang tìm kiếm Bạc Ba La thần miếu thì nước ta cũng không rõ cho lắm, nhưng không thể nghi ngờ một sự thật rằng, số lượng những tổ chức như thế rất nhiều. Đây cũng là điều mà Lữ Cánh Nam trước nay vẫn luôn nhấn mạnh, chính là nguyên nhân chủ yếu tại sao phải giữ bí mật việc tìm kiếm Bạc Ba La thần miếu của chúng ta. Lần này, bọn họ tìm đến cậu, chứng tỏ hành động của chúng ta đã bị tiết lộ rồi. Bây giờ, trước mặt chúng ta đang đặt ra hai vấn đề, thứ nhất, là phải phát hiện ra nguồn tiết lộ thông tin mật, bằng không, chúng ta sẽ không dám có hành động tiếp theo. Thứ hai, làm sao để ganh đua với các tổ chức khác cũng đang tìm kiếm Bạc Ba La thần miếu. Đa số bọn họ đều là những thế lực nước ngoài, tôi thấy khả năng hợp tác là không lớn lắm. Vấn đề chính là, nếu đã có một tổ chức tìm đến cậu rồi, sau này sẽ còn nhiều hơn nữa ùn ùn không ngớt kéo đến tận cửa nhà cậu, khi ấy cậu phải ứng phó ra sao? Bây giờ thì vẫn khách khí lễ độ hòng moi thông tin từ miệng cậu, tới lúc cần thiết, nói không chừng bọn họ sẽ bất chấp thủ đoạn, không tiếc trả bất cứ giá nào mà hành động. Đối với họ, Bạc Ba La thần miếu… thật không phải chỉ là một sự quyến rũ thông thường đâu.”
Trác Mộc Cường Ba đã bắt đầu thấy đau đầu, muốn giải quyết vấn đề thứ hai này quả thực rất hao tâm tổn trí. Đường Mẫn liền thử phân tích: “Liệu có phải là từ cấp trên tiết lộ ra không?”Giáo sư Phương Tân lắc đầu: “Không, không thể nào, công tác bảo mật của nước ta có thể nói là còn tốt hơn bất cứ quốc gia nào trên thế giới, nếu bọn họ có thể lấy được thông tin từ tầng lớp lãnh đạo thì đã không tìm đến chúng ta làm gì rồi.” Trác Mộc Cường Ba nói: “À, Merkin? Liệu đây có phải là một âm mưu khác của hắn không?”
Giáo sư Phương Tân nói: “Không giống cho lắm, từ mấy lần đối đầu trước cho thấy, hắn luôn náu mình trong bóng tối, dường như còn sợ bị người khác biết mình đang tìm kiếm thần miếu hơn cả chúng ta nữa. Chẳng những vậy, chỉ cần là người hơi có đầu óc một chút đều biết rằng, chuyện có đầu mối để tìm kiếm Bạc Ba La thần miếu ấy, càng nên bí mật càng tốt. Merkin không ngu xuẩn đến nỗi tự mình tuồn thông tin ra ngoài đâu. Còn nữa, tên béo kia đã tự báo thân phận, chứng tỏ rằng bọn hắn và tên Ben không phải cùng một bọn.”
Trác Mộc Cường Ba khẳng định: “Chắc không phải là người của chúng ta tiết lộ ra đâu.”
Giáo sư Phương Tân gật đầu: “Ừm, tôi cũng cho là vậy, đối phương chỉ biết một số thông tin ngoài lề như chuyện công ty của cậu bị phá sản, nhưng không biết về tình trạng sức khỏe dị thường của cậu, thông tin có lẽ do người nào đó chúng ta từng tiếp xúc để lộ ra ngoài, phải không? Lẽ nào…”
Trác Mộc Cường Ba vội nói: “Sao vậy? Thầy nghĩ ra được gì rồi, thầy giáo?” Giáo sư Phương Tân chép miệng nói: “Thôi bỏ đi, giờ cậu cần dưỡng thương cho tốt đã, chuyện này tôi sẽ điều tra cho rõ ràng. Quan trọng nhất bây giờ là, làm sao để những kẻ như tên béo kia không tìm đến nữa.”Trác Mộc Cường Ba nói: “Tôi sẽ lập tức làm thủ tục xuất viện, để họ không tìm được nữa.”
“Không, không, không.” Giáo sư Phương Tân vội nói: “Ngàn vạn lần không được làm vậy. Như thế chỉ khiến đám người ấy càng tin rằng cậu nắm giữ đầu mối gì quan trọng lắm. Không chỗ nào mà những thế lực ấy không len lỏi vào được, cậu càng tránh càng không thoát khỏi bọn họ. Giờ việc cần làm, chính là tiếp tục làm ra vẻ sa sút tinh thần, ở bệnh viện không cần làm gì cả, nếu tên béo đó lại tiếp tục tìm đến, cậu có thể giả bộ vẫn chưa hết kinh hoàng, tiết lộ một số điều chúng ta gặp phải ở núi tuyết Tư Tất Kiệt Mạc ở mức độ thích hợp, để bọn hắn cho rằng cậu đã không còn quyết tâm đứng lên lần nữa, hy vọng như vậy sẽ làm nhạt đi phần nào lòng hiếu kỳ của hắn. Chỉ có điều, sau này khi đội của chúng ta bắt tay hành động, cần phải cẩn thận hơn nữa. Thôi được rồi, bây giờ tôi sẽ gửi cho cậu thêm một phần tài liệu nữa, là nghiên cứu của một nhóm chuyên gia khác về văn tự khắc trên bia đá, đồ vật của người Maya. À, còn cả thứ này nữa, ở đây có tài liệu về nguyên mẫu và xuất xứ của nghệ thuật tạo hình tượng Phật trong Cánh cửa Sinh mệnh, cậu cũng nên đọc cho kỹvào.”
Nhắc đến Cánh cửa Sinh mệnh, Trác Mộc Cường Ba không khỏi nhớ tới Đa Cát. Gã lấy ra ba món đồ của Đa Cát để lại, một viên hồng bảo thạch, một khối Thiên châu, và còn có một con tằm bằng ngọc nữa, bao giờ thì trả những thứ này cho Ca Ca, lúc đó phải nói gì với cô đây?
Hai ngày sau đó, tên béo kia không thấy trở lại nữa, nhưng Trác Mộc Cường Ba tin rằng, hắn tuyệt đối không yên tâm mà chờ điện thoại của gã. Các vết thương trên người Trác Mộc Cường Ba dần dần khép miệng, đã có thể xuống giường đi lại. Gã không thể chờ đợi được, chỉ muốn ra ngoài hoạt động cho dãn gân dãn cốt. Gã cũng đồng thời suy nghĩ về phương pháp hô hấp Lữ Cánh Nam chỉ dạy cho mình, tuy vẫn chưa cảm nhận được trong cơ thể có bánh xe bánh xiếc gì chuyển động, nhưng tinh thần tự giác thì đặc biệt tốt chưa từng thấy.
Hôm đó Đường Mẫn vừa giúp gã thay thuốc xong, nói rằng vết thương đã bắt đầu lên da non, Trác Mộc Cường Ba không sao nhịn nổi nữa, nhân lúc Đường Mẫn ra ngoài, gã liền tung mình xuống giường, chạy lấy đà mấy bước, rồi liên tiếp đạp lên bức tường trắng của bệnh viện năm sáu bước, người dần lên cao, đầu gần như đã chạm đến trần nhà mới đảo người lộn một vòng nhẹ nhàng hạ xuống đất. Sau đó, gã lại ra chính giữa phòng bệnh, rồi hơi nhún nhảy hai chân, bật vọt lên, vươn tay ra, đã dễ dàng chọc vào khe hở của lỗ thông khí điều hòa tổng, một tay treo mình lơ lửng trên không. Trác Mộc Cường Ba cảm thấy hết sức hài lòng với tình trạng hồi phục của mình, nhìn khoảng cách giữa khe thông khí điều hòa với bức tường, ước chừng không hơn ba mét, tính khí trẻ con lại chợt nổi lên, gã liền cong người ngược lên, giẫm vào trần nhà, ngắm chuẩn hướng bức tường rồi đạp mạnh một cái, thân thể liền bắn vút đi như mũi tên rời dây cung. Khi đầu ngón tay chạm đến bức tường, thân thể liền trở nên mềm nhũn, gã dùng bàn tay tản xung lực, dán người sát vào mặt tường, chầm chậm trượt xuống như con thằn lằn. Ngoảnh đầu nhìn lại, thấy tấm thép chắn trên lỗ không khí điều hòa đã bị đạp cho biến dạng. Trác Mộc Cường Ba hít sâu một hơi, nghiêng người tạo thành một góc nghiêng ba mươi độ, đột nhiên tăng tốc, chạy dọc theo mặt tường lên đến cách mặt đất chừng ba mét, ước chừng đã đi xa được khoảng mười mét, khi haichân không thể nào bám lên mặt tường được nữa, trọng tâm người gã liền hơi lệch đi, hai tay và hai chân cùng lúc xòe rộng, thân thể cố định trên khung cửa giữa phòng bệnh và khoảng sân nhỏ có lan can chìa ra ngoài.
Nhìn ánh mặt trời rực rỡ, cây cỏ xanh tươi bên ngoài, thi thoảng lại có tiếng chim hót véo von, hai tay Trác Mộc Cường Ba hơi buông lỏng, hai chân đạp mạnh, cả người liền xoay một vòng trên không trung lộn ra bên ngoài lan can, rồi cứ ở nguyên vị trí bấp bênh muốn rơi xuống ấy, gã vươn tay phải ngược về phía sau bám lấy lan can của khoảng sân nhỏ đón nắng, cả người lơ lửng trên mười hai tầng lầu. Ngắm phong cảnh trong tư thế này cũng thật là đặc sắc, Trác Mộc Cường Ba hưng phấn thầm nhủ, bên dưới kia là người qua kẻ lại, khung cảnh bệnh viện này cũng rất u nhã, nếu thi thoảng có thể hoạt động một chút cho giãn gân giãn cốt thế này thì thật tốt biết mấy. Trác Mộc Cường Ba đang nghĩ ngợi, đột nhiên tay lơi ra, cả người lập tức rơi tự do từ tầng mười hai xuống. Ý niệm vừa động, gã đã sực nhớ ra: “Chết rồi, Mẫn Mẫn sắp quay lại.”
Đà rơi tự do mới hình thành, Trác Mộc Cường Ba đã đột nhiên xoay người trên không trung, hai tay nhanh chóng bám chắc vào mép lan can của khoảng sân chìa ra đón nắng ở tầng dưới, bên trong không có bệnh nhân nào, Trác Mộc Cường Ba thầm nhủ: “Cũng may là chưa làm người khác kinh hãi.” Hai tay gã chống xuống, cả người liền trồng cây chuối bên mép lan can. Với chiều cao của gã, hai chân vừa hay có thể móc ngược lên lan can tầng trên. Trác Mộc Cường Ba dang rộng hai chân ra, cố định thân thể vào lan can tầng trên, rồi buông tay ra, cả người liền cong lên như người đang nằm sấp ngồi dậy, bám lấy lan can phòng bệnh của mình, lộn một vòng, lăn trở vào bên trong, động tác nhanh nhẹn khéo léo như khỉ vượn.
@by txiuqw4