sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Mật mã Tây tạng - Chương 33-34

Chương 33Tái ông mất ngựa

Đêm lạnh dài đằng đẵng cuối cùng cũng bị ánh dương mang đi, Trác Mộc Cường Ba ngửa mặt lên nhìn sắc trời biến ảo, vừa kinh ngạc pha lẫn mừng rỡ reo lên: "Nhìn kìa, khụ khụ khụ… khục… khụ… khụ… Mẫn Mẫn, giáo quan, khụ khụ… có ánh sáng rồi! Trời sáng rồi! Chúng ta… chúng ta vượt qua được rồi!""Ư… khục khục…", âm thanh hồi đáp có vẻ hết sức yếu ớt, Đường Mẫn và Lữ Cánh Nam nằm gục trên người Trác Mộc Cường Ba đều chẳng còn hơi sức để ngẩng đầu lên. Thực ra, từ lúc nãy, có lẽ là hai ba tiếng đồng hồ trước, hoặc có lẽ là bốn năm tiếng trước, hai cô đã không còn mấy sức để trò chuyện nữa rồi. Mỗi lần Trác Mộc Cường Ba nói một chặp, lại phải chú ý lắng nghe xem họ có phản ứng gì không, nếu không nghe thấy gì, gã liền dùng tay huých cho họ tỉnh táo lại phần nào, cho tới khi nghe thấy tiếng đáp vo ve như muỗi, gã mới yên tâm được một phần.Trời đúng là đã sáng rồi, nhưng cả Trác Mộc Cường Ba cũng không còn sức lực để ngẩng đầu hay đứng lên nữa, họ còn làm được gì chứ, chỉ có thể đợi chờ mà thôi. Đội trưởng Hồ Dương và những người khác bao giờ mới tới? Còn phải kiên trì thêm bao lâu nữa? Trong lòng mỗi người đều có tính toán giới hạn cuối cùng mà mình nhẫn nại được. Điều Trác Mộc Cường Ba sợ nghe nhất, chính là những âm thanh tựa như gửi gắm di ngôn của Đường Mẫn, mỗi lần, gã đều gắng sức ngắt lời cô, đồng thời cảnh cáo họ, không được nghĩ đến kết cuộc, nhất định phải nghĩ rằng mình sẽ sống sót, cho dù chẳng còn hơi sức để nói chuyện nữa, thì cũng vẫn phải nghĩ như thế! Cuối cùng, dần dần cũng không còn nghe thấy tiếng hồi đáp của Đường Mẫn nữa, rồi dần dần, cả tiếng hồi đáp của Lữ Cánh Nam cũng tắt lịm, cuối cùng, đến cả tiếng nói của bản thân mình Trác Mộc Cường Ba cũng không còn nghe thấy nữa. Đúng vào lúc gã không cam lòng nhắm mắt lại, bỗng chợt nghe thấy âm thanh thô lỗ đặc trưng ấy, cùng với tiếng bước chân dồn dập: "Thằng tiểu tử này, không ngờ lại tốt phúc đến thế!" Đó là câu nói cuối cùng Trác Mộc Cường Ba nghe thấy trên đỉnh núi tuyết này.Về sau, Trác Mộc Cường Ba mới biết, mấy người bọn đội trưởng Hồ Dương vừa xuống núi là liên hệ ngay với Đại bản doanh Chomolungma và mấy đội leo núi thường trú trong dãy Himalaya để thỉnh cầu viện trợ. Đó là cả một đại gia đình quốc tế, chi viện lẫn nhau, thế nên chẳng mấy chốc đã tập hợp được hơn trăm người leo núi ngồi trực thăng cả đêm bay tới, quốc tịch thôi thì trải khắp cả thế giới. Sau khi nghiên cứu điểm phát ra tín hiệu, xác định bọn Trác Mộc Cường Ba và Trương Lập lần lượt gặp nguy khốn ở khoảng sáu nghìn bảy trăm mét trở xuống, đều không nằm trong khu vực của dải gió Tây, chỉ một phần những vận động viên leo núi hàng đầu mới dám cùng đội trưởng Hồ Dương lên núi cứu người. Tất cả những người tham gia hành động cứu viện lần này đều nói, dám can đảm leo lên núi tuyết Tư Tất Kiệt Mạc trong tình trạng không có hậu cần cứu hộ gì hết, lại còn định lên đỉnh từ phía Trung Quốc, đó thực chẳng khác nào đang tuyên chiến với Tử thần.Sự việc ngoài ý muốn lần này làm Trác Mộc Cường Ba bị thương rất nặng, gã và những người khác đều được cấp cứu ở bệnh viện huyện Đạt Mã, rồi chuyển tới bệnh viện Lasha. Chân phải Trác Mộc Cường Ba bị cắt đi một ngón, chân trái thì hai ngón, phổi tổn thương nghiêm trọng, nhưng điều khiến các bác sĩ kinh ngạc hơn nữa là, đầu lưỡi gã cũng suýt chút nữa bị hoại tử vì phỏng lạnh. Họ đã gặp không ít người mạo hiểm leo núi tuyết, tay chân bị phỏng lạnh là chuyện bình thường, ấy là do máu không tuần hoàn đủ, nhưng đầu lưỡi bị phỏng lạnh thì thực đúng là chưa thấy bao giờ. Đầu lưỡi ở trong khoang miệng, về cơ bản thì nhiệt độ luôn bằng với nhiệt độ cơ thể, lẽ nào đầu lưỡi người này lại cứ thè lè ra bên ngoài mãi hay sao? Các bác sĩ nào có biết rằng, chính cái lưỡi này của gã, đã cứu mạng hai người phụ nữ. Được các bác sĩ cứu chữa tận tình và kịp thời, cuối cùng Trác Mộc Cường Ba mới giữ được công cụ nói năng của mình.Nằm viện nghỉ ngơi dưỡng bệnh hơn một tháng, Trác Mộc Cường Ba vẫn ho sù sụ không ngớt, phổi của gã tổn thương nghiêm trọng hơn Đường Mẫn và Lữ Cánh Nam rất nhiều. Có điều, từ sau trở đi, không ai nhắc lại chuyện đã xảy ra trong khe nứt chật hẹp ngày hôm ấy nữa, chỉ có điều, mỗi khi Trác Mộc Cường Ba nhìn thấy Lữ Cánh Nam, đều chỉ muốn né tránh mà không rõ lý do. Còn Đường Mẫn thì sao? Chẳng hiểu cô tức giận gì ai, vừa khỏe lại là đã đòi đi Mỹ tìm anh trai, khuyên giải thế nào cũng không chịu ngheBị đông lạnh một đêm giữa chốn trời băng đất tuyết ấy, dù là một tảng sắt thì cũng nứt toác ra, huống chi là con người. Tiêu hao thể năng quá độ, không có dưỡng khí sạch và thức ăn, đó đều là những nhân tố khiến cơ thể bị thương tổn. Tình hình Trương Lập và Nhạc Dương cũng không tốt lắm. Vì mệt mỏi cực độ, cộng thêm mất nước, Trương Lập suýt chút nữa thì không qua nổi đêm hôm đó, bác sĩ nói anh bị trúng độc hệ hô hấp và thiếu kali trong máu, phải liên tục theo dõi mười bảy ngày trong phòng giám sát bệnh nhân nặng, bác sĩ mới bảo những người khác rằng anh đã vượt qua được thời kỳ nguy hiểm; còn nọc rắn Nhạc Dương trúng phải cũng chưa trừ được tận gốc, giày vò anh chàng suốt hơn nửa tháng trời; Ba Tang thì được đưa tới một bệnh viện khác. Từ nguồn tin của Lữ Cánh Nam, sau lần hành động này, đội ngũ của họ rất có nguy cơ sẽ bị giải thể.Khi Trác Mộc Cường Ba hỏi về tình hình của Cương Nhật Phổ Bạc, Cương Lạp và mọi người ở thôn Nạp Lạp, Nhạc Dương bảo gã rằng tất cả đều rất tốt, họ đã chào tạm biệt chú Cương Nhật Phổ Bạc rồi, chú ấy còn đến bệnh viện huyện Đạt Mã thăm cả bọn nữa.Trác Mộc Cường Ba nghe vậy thì yên tâm, nhưng nào có trông thấy Nhạc Dương xoay lưng về phía gã mà âm thầm gạt lệ. Làm sao Nhạc Dương quên được, khi anh và Trương Lập được cứu ra khỏi rừng tháp băng, khi đi qua tòa cung điện bằng băng ấy, Trương Lập đã hôn mê bất tỉnh, nhưng Nhạc Dương thì thấy rõ mồn một, băng cung đã sụp đổ, cho dù có nói với những người khác rằng nơi đó từng có một tòa cung điện nguy nga tráng lệ cũng chẳng ai tin. Cương Nhật Phổ Bạc ngồi nghiêng nghiêng dựa vào vách băng có phong ấn hình ảnh của Lạp Chân, Cương Lạp cuộn mình nằm trong lòng anh, ngoài vết máu trên mình, thì họ trông như là đang ngủ say vậy. Không hiểu vì sao, Nhạc Dương thấy đau đớn vô cùng, chỉ cần nghĩ đến Cương Lạp là anh lại muốn khóc, họ không nên chết như thế, đồng thời, anh còn nghĩ xa hơn nữa, vết thương ấy, thời gian bị thương đó… Cứ hễ nghĩ đến những chuyện ấy, Nhạc Dương lại nắm chặt tay. Nhất định là có vấn đề, nghi ngờ của giáo quan không hề sai, thế nhưng phải làm thế nào mới được đây?Hành động thất bại, kế hoạch bị hủy bỏ, có lẽ nhà nước sẽ giải tán nhóm người này, các thành viên sẽ mỗi người một nơi. Trương Lập, Nhạc Dương trở về đơn vị bộ đội địa phương, Lạt ma Á La sẽ trở lại chùa, đội trưởng Hồ Dương cũng quay lại tổ khảo sát khoa học nhà nước, hoặc lại được sắp xếp cho công việc khác, Lữ Cánh Nam cũng sẽ ra đi. Tất cả những điều này đều nằm trong dự liệu của Trác Mộc Cường Ba, giáo sư Phương Tân cũng đã nhắc nhở gã từ trước, đây là một đội ngũ không hề ổn định chắc chắn, bất cứ lúc nào cũng có khả năng bị giải tán, giờ đây lại gặp thất bại lớn như vậy, chuyện bị các vị lãnh đạo cấp cao bỏ rơi cũng là điều hợp tình hợp lý. Nhưng chuyện Ba Tang bệnh tình chuyển biến xấu, buộc phải trở lại bệnh viện tâm thần điều trị t hì Trác Mộc Cường Ba không ngờ tới, điều khiến gã cảm thấy đau khổ nhất, bất ngờ nhất, là giáo sư Phương Tân bị thương rất nặng!Cái chân chưa lành hẳn của giáo sư Phương Tân lại bị trọng thương lần nữa, lần này thì gãy cả xương đùi. Lúc đi qua khu vực khe băng, ông không kịp né tránh, đã bị một tảng băng lớn từ trên cao rơi xuống đè gãy! Lúc Trác Mộc Cường Ba vào phòng bệnh thăm, giáo sư Phương Tân đang nghỉ ngơi, cái chân đó đang được cố định bằng thạch cao, treo lên cao. Trác Mộc Cường Ba không sao hiểu nổi, tại sao, tại sao lại có tảng băng lớn từ trên cao rơi xuống, tại sao lại chỉ rơi đúng vào giáo sư Phương Tân? Hai bàn tay gã nắm lại kêu răng rắc. Từ khi Trác Mộc Cường Ba nhìn thấy tấm ảnh Tử kỳ lân đó, người thầy mà gã tôn kính nhất, kính trọng nhất này đã giúp đỡ gã rất nhiều, mỗi câu nói của thầy đều ngấm ngầm thay đổi con người gã. Những lúc tâm trạng buồn nản, thầy giáo sẽ cổ vũ, khích lệ gã, những khi lâm vào tình thế khó khăn, thầy giáo lại chỉ bảo, dẫn đường cho gã, giáo sư Phương Tân luôn là ngọn đèn soi sáng cho cả nhóm người này, giống như nhiều năm trước, tất cả những khó khăn nghi hoặc của gã trong học thuật, trong cuộc sống đều tìm được lời giải đáp từ chỗ giáo sư Phương Tân. Trác Mộc Cường Ba luôn tin tưởng rằng, cho dù đội ngũ này có bị giải tán, chỉ cần có thầy giáo giúp sức, gã sẽ vẫn có thể xuất phát thêm một lần nữa, quyết đi tìm kiếm mục tiêu của đời mình, nhưng giờ đây… vết thương của giáo sư Phương Tân sẽ khiến ông không thể hành động trong vòng hai ba năm tới, Trác Mộc Cường Ba chẳng khác nào mất đi trái núi dựa lưng, chẳng khác nào mất đi nguồn trợ lực lớn nhất, mất đi trụ cột tinh thần. Gã quỳ gối một hồi lâu trước giường giáo sư Phương Tân, thầm nói với lòng: "Thầy giáo, thầy đã làm quá nhiều cho tôi rồi."Tất cả mọi người đều ra khỏi phòng bệnh để hai thầy trò được ở bên nhau. Đội trưởng Hồ Dương hãy còn nhớ như in sự việc xảy ra ngày hôm ấy; khi giáo sư Phương Tân tìm thấy di thể Cương Nhật Phổ Bạc và Cương Lạp trong băng, đã hoàn toàn đờ đẫn tại chỗ, khẽ gọi một tiếng: "bạn già", rồi không quản nguy hiểm vách băng có thể sập xuống bất cứ lúc nào, cứ đứng trầm mặc trước di thể của họ một hồi rất lâu. Vì hai lượt đi về qua Tây phong đới, thể lực tiêu hao quá nhiều, giáo sư Phương Tân hơi loạng choạng, đội trưởng Hồ Dương đã bước lên đỡ ông, cái ba lô cũng bị rơi ra lúc đó. Nhưng khi trên đầu có một tảng băng lớn rơi trở xuống, giáo sư Phương Tân đột nhiên sực tỉnh, đẩy mạnh vào người đội trưởng Hồ Dương, rồi bất chấp tính mạng lao bổ trở lại, dùng thân thể hất cái ba lô ra xa, thế nên mới bị khối băng đó đập trúng chân. Lúc ấy, giáo sư Phương Tân vẫn còn nhoẻn miệng cười, nói với đội trưởng Hồ Dương: "Trong ba lô có máy tính xách tay, đó là toàn bộ tư liệu mà chúng ta thu thập được. Hồ Dương này, đừng nói với Cường Ba nhé, đừng bảo cậu ấy là băng cung sập rồi, cũng đừng bảo với cậu ấy Cương Lạp đi rồi. Thằng nhỏ ấy trọng tình cảm lắm…" đội trưởng Hồ Dương không còn gì để nói nữa, nhớ lại lúc ấy, đến cả Lạt ma Á La cũng chỉ biết cúi đầu thở dài.Đội trưởng Hồ Dương không nói chuyện này ra, anh hiểu tất cả những gì người chiến hữu già của mình làm.Thời gian chầm chậm trôi, giáo sư Phương Tân từ từ tỉnh giấc, nhìn thấy Trác Mộc Cường Ba đang quỳ bên giường, trong mắt ông, gã vĩnh viễn vẫn chỉ là đứa trẻ to đầu cố chấp, ra sức đặt câu hỏi. Giáo sư Phương Tân khẽ vuốt vuốt mái tóc vẫn còn rối bù của gã, hỏi khẽ: "Cường Ba à, cậu làm sao thế? Cậu đang khóc à? Đừng đau lòng quá, cậu vẫn còn chưa gục ngã mà, chúng ta đã cố gắng hết sức rồi, chẳng phải vậy sao?"Trác Mộc Cường Ba ngẩng đầu lên, nghẹn ngào nói: "Thầy giáo, chân của thầy…"Giáo sư Phương Tân phá lên cười ha hả: "Chân của tôi vẫn còn may mắn lắm, ít nhất thì cũng không đến nỗi như mấy đầu ngón chân của cậu, bị cắt rồi hả? Có biết không, khi chúng tôi trở về thôn Nạp Lạp, người dân đều ngấm ngầm gật đầu: bất kể là đội leo núi giỏi giang cỡ nào, đã leo lên thần sơn Tư Tất Kiệt Mạc thì nhiều nhất cũng chỉ trở về được một nửa, đây là định luật rồi. Nhưng ngày hôm sau, khi Hồ Dương đưa tất cả các cậu về, đám dân làng đó kinh ngạc thế nào chắc cậu không thể tưởng tượng nổi đâu. Chúng ta lại tạo ra một kỳ tích rồi đấy!"Trác Mộc Cường Ba thương tâm gượng cười, đột nhiên cảm giác bi phẫn lại trào dâng lên trong tâm khảm, thầy giáo làm tất cả mọi điều, tất cả mọi điều chỉ vì gã, vậy mà gã lại đã khiến người thầy tôn kính của mình phải thất vọng. Giáo sư Phương Tân thản nhiên nói tiếp: "Được rồi, nếu cậu còn khóc trong phòng bệnh của tôi nữa, thì tôi cũng chẳng có gì để nói với cậu nữa. Đừng khóc như đàn bà thế chứ, tuy lần này thất bại rồi, nhưng hành động của chúng ta đã kết thúc đâu, Trác Mộc Cường Ba luôn luôn tự tin mà tôi quen biết đi đâu mất rồi hả? Gã Trác Mộc Cường Ba tung hoành chốn thương trường, nói cười vui vẻ kia đâu mất rồi? Cậu có phải trẻ con đâu, gặp phải chút chuyện nhỏ như thế mà đã thút thít vậy sao? Lau khô nước mắt đi, nói cho tôi biết, lần này tại sao chúng ta lại thất bại?"Trác Mộc Cường Ba dần lấy lại bình tĩnh, trong cuộc đời này, gã chỉ khóc vì hai người duy nhất, một chính là em gái gã, người thứ hai, chính là người thầy vĩ đại này. Gã hoang mang đáp: "Tôi… tôi không biết…"Giáo sư Phương Tân liền phê bình: "Hừ! Không biết hả! Những lời như vậy mà thốt ra từ miệng của Trác Mộc Cường Ba cậu hay sao? Không đánh trận khi không chắc thắng, không thực hiện kế hoạch không kết quả, lẽ nào cậu chưa từng nghĩ đến chúng ta sẽ có ngày thất bại này hay sao? Lần thất bại này, nguyên nhân then chốt nằm ở chính chúng ta đấy!"Trác Mộc Cường Ba lấy lại bình tĩnh, trầm ngâm nhắc lại: "Chính chúng ta?"Giáo sư Phương Tân nói: "Phải rồi, chính bản thân chúng ta. Cậu thử nghĩ xem, chúng ta liều sống liều chết đoạt được địa đồ bên trong Đảo Huyền Không tự, có phải chúng ta có tự tin một cách mù quáng hay không? Tại sao chúng ta dám khẳng định tấm bản đồ đó nhất định sẽ chỉ đường cho chúng ta tìm đến Bạc Ba La thần miếu, tìm được Tử kỳ lân? Trước khi băng qua núi tuyết, có phải chúng ta đã quá tự tin rồi hay không? Chúng ta chắc chắn vượt qua được Tử vong Tây phong đới ư? Chúng ta nhất định mạnh hơn không biết bao nhiêu đoàn leo núi đi trước mình ư? Cậu còn nhớ chúng ta lấy được tư liệu ở chỗ giáo quan Lữ Cánh Nam không? Có bao nhiêu đoàn leo núi đã dựa theo bản đồ của Morgan lên núi tuyết Tư Tất Kiệt Mạc ấy chứ, rồi có bao nhiêu người sống sót trở về được? Lúc ấy cậu có từng nghĩ đến vấn đề này hay chưa? Nếu như thất bại, cả đội chúng ta sẽ như thế nào? Giải tán như thế nào? Cậu có từng hỏi Hồ Dương và Lữ Cánh Nam những chuyện này hay chưa?" giáo sư Phương Tân không kìm được, lại đưa tay xoa nhẹ lên đầu Trác Mộc Cường Ba đang ngẩn ra bên giường mình, thở dài nói: "Cậu nghĩ cho thật kỹ đi, tuy rằng mang lòng tự tin nhất định thành công đi làm việc gì đó là thái độ tích cực, nhưng nếu quá tự tin một cách mù quáng thì lại là đại kỵ trong công tác khảo sát khoa học đó. Được rồi, tôi muốn nghỉ ngơi một chút, cậu cũng phải chuẩn bị tâm lý trước đi, nếu nhà nước có thái độ gì với hành động của chúng ta lần này, thì sẽ đến trong mấy ngày tới đây thôi."Lời của giáo sư xưa nay rất chuẩn xác, ba hôm sau, Lữ Cánh Nam mang đến một tin tức khiến tâm trạng mọi người đều hết sức nặng nề, đội ngũ tạp nham này của họ đã chính thức bị giải thể! Mọi người chỉ có hai ngày chuẩn bị để trở về vị trí ban đầu của mình.Ai nấy đều hết sức kích động, phẫn nộ. Trương Lập và Nhạc Dương kêu ca nhiều nhất. Lữ Cánh Nam chỉ điềm đạm nói: "Quả thực chúng ta đã tiêu phí rất nhiều tài nguyên của nhà nước, mà mọi người cũng biết rồi đấy, lần hành động này, có ảnh hưởng mang tính quyết định đến sự tồn vong của cả đội chúng ta."Trương Lập gần như nhảy dựng lên: "Lẽ nào tất cả những chuyện chúng ta làm, liều mạng đi tìm kiếm, tất cả chỉ là tiêu phí tài nguyên của nhà nước thôi hay sao?"Nhạc Dương cũng không sao dồn nén được lửa giận trong lòng, hét toáng lên: "Thế cái lũ chuyên gia kia thì hơn gì chúng ta chứ?"Lữ Cánh Nam vỗ vai hai người, nói: "Tiết kiệm sức đi, đừng kêu gào ở đây làm gì. Mệnh lệnh của cấp trên không thể cãi, trở về thu dọn hành trang, ngày mai quay lại đơn vị của các cậu đi."Nhạc Dương vẫn không ngừng làu bàu kêu la: "Cũng lắm thì không làm nữa! Có gì hay đâu chứ!"Giọng Lữ Cánh Nam bỗng nghiêm lại: "Không được làm loạn lên như thế, đừng quên cậu thuộc binh chủng gì, tự tiện bỏ đi là sẽ bị truy cứu trách nhiệm hình sự đó!" Dứt lời, cô liền ho lên vì quá xúc động. Nhạc Dương tức thì ủ rũ như cọng bún thiu. Trương Lập cũng trầm hẳn xuống, anh chợt nghĩ đến Cường Ba thiếu gia, bọn họ chỉ là những người nhận lệnh tham gia hành động lần này, có thành công hay không cũng không quan hệ gì nhiều đến bản thân họ, bất cứ lúc nào cũng có thể buông tay mà đi, nhẹ nhàng giải thoát, còn Cường Ba thiếu gia thì sao chứ? Cường Ba thiếu gia phải làm thế nào đây? Giáo sư Phương Tân bị thương đến nông nỗi thế, một mình Cường Ba thiếu gia chỉ e không thể nào tiếp tục tìm kiếm giấc mơ của mình rồi, cuối cùng đành phải bỏ cuộc hay sao? Xem ra, mơ mộng rốt cuộc vẫn chỉ là mộng mơ…

° ° °

Trong phòng bệnh, Trác Mộc Cường Ba nhìn giáo sư Phương Tân, tựa như một đứa trẻ đã làm sai chuyện gì, cúi đầu nói: "Đã nhận được thông báo chính thức rồi, đội ngũ của chúng ta… bị giải thể…"Giáo sư Phương Tân ngước nhìn Trác Mộc Cường Ba, cũng có phần thương cảm, mệt mỏi nói: "Rốt cuộc… vẫn là kết quả đó!"Trác Mộc Cường Ba nói: "Nhạc Dương và Trương Lập ngày mai sẽ phải đi, đợi lát nữa họ sẽ tới thăm thầy. Cả đội trưởng Hồ Dương cũng phải lên đường, anh ấy muốn nói chuyện riêng với thầy…"Giáo sư Phương Tân thoáng ngạc nhiên: "Nhanh như vậy sao?"Trác Mộc Cường Ba gật đầu: "Đúng vậy, họ đều là thành phần tinh anh cốt cán ở đơn vị của mình, chỗ nào cũng cần họ cả, thượng cấp thông báo giải tán nhóm của chúng ta, đơn vị của họ tự nhiên là muốn họ trở về càng sớm càng tốt."Giáo sư Phương Tân gượng cười: "Phải rồi, cũng nên trở về chứ, nên đi thì cũng phải đi thôi. Cường Ba à, còn nhớ tôi đã nói gì với cậu không?"Trác Mộc Cường Ba lại gật đầu: "Còn nhớ, thầy đã nói, điều chúng ta nên làm khi tham gia huấn luyện đặc biệt, trước tiên là phải học nhiều, xem nhiều, nghĩ nhiều, nếu đến một ngày nào đó, nhóm người này bị giải tán, chúng ta sẽ tự đi tìm một mình. Thế nhưng, giờ thầy đang…"Giáo sư Phương Tân xua tay nói: "Một chút thương tích nhỏ này không đáng ngại. Có lẽ tôi không thể tham gia hành động thực tế được nữa, nhưng tôi có thể bảo đảm hậu cần cho mọi người mà, phân tích dữ liệu, thu thập tài nguyên, những việc ấy tôi vẫn còn làm được…""Không…" Trác Mộc Cường Ba thất thanh kêu lên: "Đủ rồi, thầy giáo, những gì thầy làm đã quá đủ rồi. Cho dù tôi có muốn lên đường lần nữa, thì cũng sẽ dựa vào sức của mình để thực hiện, thầy hãy nghỉ ngơi đi, đừng thêm vất vả vì tôi nữa!" Giáo sư Phương Tân nghe vậy liền đanh nét mặt lại: "Nói năng kiểu gì thế? Thấy sức khỏe tôi không tốt nữa, là muốn đá tôi sang một bên đấy hả?"Trác Mộc Cường Ba cuống quýt: "Không phải tôi có ý đó, thầy biết mà, thầy giáo! Tôi… tôi…"Giáo sư Phương Tân mỉm cười: "Đương nhiên là tôi hiểu ý của cậu. Được rồi, chuyện của tôi không cần cậu lo lắng, vậy bây giờ kế hoạch của cậu như thế nào?""Bây giờ hả…" Trác Mộc Cường Ba thẹn mướt mồ hôi, mấy ngày nay gã chìm đắm trong nỗi phiền não vì cả nhóm sắp bị giải thể, ngày nào cũng đứng ngồi không yên. Mẫn Mẫn lại ở tít tận nước Mỹ xa xôi, gọi điện ba bốn lần rồi vẫn không nghe, trong lòng ủ rũ ngổn ngang trăm mối, làm gì đã nghĩ đén kế hoạch kế sách gì chứ.Giáo sư Phương Tân liền trách: "Cậu thấy đấy, lại hành động theo cảm tính rồi đúng không? Giờ tình huống chúng ta đang phải đối diện cũng giống như là trước khi tham gia vào nhóm huấn luyện đặc biệt này vậy, chúng ta sẽ mất đi hầu hết các nguồn tư liệu, song những gì chúng ta có được cũng cực kỳ quan trọng, đó là tin tức! So với hai năm trước, có thể nói chúng ta đã từ hoàn toàn không hề biết gì đạt đến mức độ tương đối hiểu về Bạc Ba La thần miếu, thậm chí còn hiểu biết hơn cả những tổ chức đã tìm kiếm Bạc Ba La thần miếu từ rất sớm kia nữa. Đây chính là ưu thế của chúng ta. Phải rồi…" Giáo sư Phương Tân nghiêm túc nói: "Tôi cần một câu trả lời khẳng định, cậu lựa chọn bỏ cuộc hay là tiếp tục hành trình này?"Trác Mộc Cường Ba cũng trịnh trọng đáp lời: "Tôi sẽ không bỏ cuộc đâu."

Giáo sư Phương Tân gật đầu nói: "Vậy thì tốt, những điều cậu cần làm lúc này, thứ nhất là phân tích, sắp xếp, tập trung tất cả những nguồn lực của chúng ta, xem xem còn lại bao nhiêu vốn giữ nhà; thứ hai là bổ sung và hoàn thiện. Việc cuối cùng, là tìm kiếm những người hợp tác mới, sức một người chắc chắn không thể hoàn thành được hành trình mạo hiểm này đâu."Trác Mộc Cường Ba trầm tư nói: "Nguồn lực? Chúng ta còn lại nguồn lực gì cơ chứ?"Giáo sư Phương Tân đáp: "Nguồn lực con người. Đầu tiên là Mẫn Mẫn, cô ấy chắc chắn sẽ đi, sau khi trải qua huấn luyện đặc biệt, cô ấy đã trở thành trợ thủ không thể thiếu của cậu rồi."Trác Mộc Cường Ba lo lắng nói: "Mẫn Mẫn… Mẫn Mẫn… thời gian này… cô ấy chẳng buồn để ý gì đến tôi cả!"Giáo sư Phương Tân mỉm cười nói: "Qua một thời gian là ổn thỏa thôi, người ta dù sao cũng là con gái, nhất thời cũng khó mà chấp nhận được chứ. Có điều, nói đi thì cũng phải nói lại, cậu chơi cái trò… cái trò ngủ chung một bao ấy, đừng nói là Mẫn Mẫn, đổi lại thì ai cũng không chấp nhận được đâu."Sắc mặt Trác Mộc Cường Ba lúc đỏ lúc trắng, đây là chuyện gã không muốn nhắc đến nhất trong quãng thời gian này.Giáo sư Phương Tân dường như không để ý thấy, lại tiếp tục luôn: "Còn những người khác, Lạt ma Á La thì phải xem ý hướng của ông ấy thế nào đã, có điều chắc là hy vọng không lớn lắm; phía Hồ Dương thì tôi có thể giúp cậu làm công tác tư tưởng, nếu gần đây anh ta không có hạng mục khảo sát nào, tôi chắc tám phần có thể thuyết phục được. Ừm, những người khác thì khó đấy, muốn tìm những người vừa có kinh nghiệm vừa dám mạo hiểm lại đáng tin cậy, thực sự là quá khó. Thực ra, nghe cậu kể về tay Sean nào đó gặp trong rừng rậm châu Mỹ kia, tôi cảm thấy người này có thể tin được, dù sao thì cũng trải hoạn nạn rồi, tiếc là cậu lại không có cách gì liên lạc được với người ta. Còn tuyển chọn những người khác, e là phải tìm tiến sĩ Cổ Tuấn Nhân nhờ ông ấy giúp cho, ông ấy có biết nhiều về các nhà thám hiểm trên thế giới, có thể tìm được một ít tư liệu. Thứ nữa là nguồn lực tài chính, về mặt này tuy rằng không phải là vấn đề đối với cậu, nhưng tốt nhất cậu vẫn nên bớt chút thời gian mà xem lại công ty của mình đi, đừng để khi tìm thấy Tử kỳ lân thì công ty cũng bị cậu làm cho phá sản luôn. Còn về nguồn vật lực công cụ, đối với chúng ta thì đây là mặt thiếu thốn nhất, mặc dù có thể thông qua Đức Nhân lão gia để xoay xở một số vật tư quân dụng, nhưng so với nhóm huấn luyện đặc biệt thì thực là kém quá xa. Những trang bị trên người chúng ta, có rất nhiều thứ được sản xuất đặc biệt, đừng nói là không bán trên thị trường, ngay cả các đơn vị bộ đội cũng không tìm được đâu. Chỉ còn cách hỏi Lữ Cánh Nam xem, sau hành động lần này, những thiết bị đặc biệt ấy sẽ xử lý như thế nào, nếu không được, e rằng chúng ta phải thông quan những đường dây đặc biệt để tìm mua một số đồ thay thế kém hơn một chút vậy. Nguồn thông tin thì tôi đã chuẩn bị cho cậu rồi, về mặt này không cần phải lo lắng."Nghe những lời thầy giáo nói, Trác Mộc Cường Ba chỉ còn biết gật đầu lia lịa. Đang như vậy thì Trương Lập và Nhạc Dương đến để chào giáo sư Phương Tân, Lữ Cánh Nam gọi Trác Mộc Cường Ba ra ngoài trao đổi một số thủ tục giải tán, bao gồm cả vấn đề tiền bạc, nhân lực, vật lực. Trác Mộc Cường Ba nhận được câu trả lời khẳng định, những trang bị nhà nước cung cấp, tuy rằng được sản xuất nhờ sự tài trợ của gã, nhưng đều thuộc về cơ mật cấp quốc gia, dù một con ốc, một cái đinh vít cũng không thể lưu lạc ra ngoài; mà số dư trong quỹ tiền của gã cũng vừa vặn dùng hết, còn lại chỉ chưa đầy ba chữ số.Trác Mộc Cường Ba giống như người làm chuyện trái với lòng, không dám đối mặt với ánh mắt Lữ Cánh Nam, trao đổi xong mọi sự vụ liền bỏ đi như chạy tháo thân, cầm theo cuốn sổ tài khoản chỉ còn chưa đầy ba chữ số và một chồng hóa đơn thanh toán dày sụ, cười khổ trở về phòng bệnh. Bên kia, Trương Lập và Nhạc Dương cũng vừa rời khỏi phòng bệnh của giáo sư Phương Tân, không biết họ và giáo sư đã nói chuyện gì mà mặt hai người đều đầm đìa nước mắt. Vừa trông thấy Trác Mộc Cường Ba, Nhạc Dương liền chạy tới ôm chặt, khóc òa lên: "Cường Ba thiếu gia, anh có người thầy tốt quá! Trác Mộc Cường Ba nhất thời cũng không biết nên phản ứng thế nào nữa.Không có những lời lưu luyến, cũng không có buổi chia tay bịn rịn, cơ hồ tất cả mọi người đều không muốn đối mặt với sự giải tán tàn khốc này. Lạt ma Á La hành tung phiêu hốt, đến đi đều không định trước, chỉ có mình Lữ Cánh Nam biết ông đã rời đi. Trương Lập và Nhạc Dương cũng len lén bỏ đi, họ không muốn mà cũng không biết phải đối mặt với tình cảnh biệt ly ấy như thế nào, đành để lại lá thư ngắn ngủi, đại ý nói là rất vui vì được tham gia vào nhóm, cảm ơn giáo quan đã bồi dưỡng và Cường Ba thiếu gia đã nhiều lần chiếu cố, cổ vũ Cường Ba thiếu gia chớ có nản lòng, sau này cần tiếp tục nỗ lực, nếu có cơ hội xông pha khói lửa sẽ quyết chẳng từ nan…Trác Mộc Cường Ba đọc bức thư từ biệt viết ngập ngừng, lời lẽ chẳng ra đâu vào đâu của họ mà dở khóc dở cười, đưa cho giáo sư Phương Tân xem, ông cũng chỉ mỉm cười lắc đầu, hai người chỉ viết một bức thư, không ngờ lại còn liên danh ký tên vào nữa. Sau đó, giáo sư Phương Tân và đội trưởng Hồ Dương còn nói chuyện với nhau rất lâu, kết thúc cuộc nói chuyện, chỉ thấy ông mặt ủ mày chau mà lắc đầu. Trác Mộc Cường Ba biết quá nửa là do đội trưởng Hồ Dương không thể lưu lại. Giáo sư không nói, gã cũng không muốn hỏi thêm nữa.Sáng sớm hôm sau, Lữ Cánh Nam mặc quân phục, đeo ba lô, chặn Trác Mộc Cường Ba ở hành lang bệnh viện. Trác Mộc Cường Ba không khỏi có chút thất vọng trong lòng, Đường Mẫn đi rồi, Trương Lập, Nhạc Dương cũng đi rồi, giờ đến cả giáo quan Lữ Cánh Nam cũng đi nốt, gã thẽ thọt nói: "Cô… cô cũng chuẩn bị lên đường hả, giáo quan?"Lữ Cánh Nam mỉm cười như có phần chế giễu, nói: "Chịu nói chuyện với tôi rồi à? Nếu hôm nay tôi không chặn anh ở đây, có phải anh không định chào tạm biệt tôi hay không thế?""Làm… làm gì có…" Lữ Cánh Nam vừa cười, Trác Mộc Cường Ba liền giật thót mình, bắt đầu thấy hơi căng thẳng, lại húng hắng ho mấy tiếng.Ánh mắt Lữ Cánh Nam hơi có chút rối loạn, người đàn ông cao lớn tinh thần mệt mỏi, sắc mặt vàng vọt, đầu tóc rối bời này có còn là Cường Ba thiếu gia chí khí ngút trời, khí thế ép người hay không? Cô bâng khuâng giơ tay lên, định vuốt vuốt lại mái tóc rối bù cho Trác Mộc Cường Ba. Gã hơi nghiêng người tránh đi, Lữ Cánh Nam cũng sực nhớ ra thân phận của mình, bàn tay sững lại giữa không trung, không nhích thêm được phân nào nữa; cô chăm chú nhìn Trác Mộc Cường Ba, trong ánh mắt là quyết tâm ly biệt, Trác Mộc Cường Ba chỉ biết nhìn xuống mũi giày, không dám đối mặt. Cuối cùng, Lữ Cánh Nam cũng rút tay trở về, khẽ nói: "Anh… hãy bảo trọng!""Cô cũng thế, giáo quan."Lữ Cánh Nam đột nhiên rút ở túi áo may ở mặt bên trong bộ quân trang ra một tờ giấy gấp gọn gàng, ngập ngừng nói: "Cái này…"Trác Mộc Cường Ba như bị kích điện, vội giật lùi một bước, gặp phải tình huống như thế này, thực sự gã không biết nên xử lý ra sao nữa. Lữ Cánh Nam mặt lạnh như băng, gắt lên ra lệnh: "Tránh cái gì, tôi đáng sợ thế sao? Lại đây, cầm lấy!"Trác Mộc Cường Ba lúng túng nói: "Giáo quan, cô biết rồi đấy… tôi…"Lữ Cánh Nam nhét mẩu giấy vào tay Trác Mộc Cường Ba, hai hàng lông mày thanh tú nhướng lên: "Trong danh sách này có cách thức liên hệ với các thành viên trong tổ nghiên cứu Bạc Ba La thần miếu, chắc rằng các anh sẽ cần đến. Đừng nhìn tôi với ánh mắt đó, giờ là xã hội gì rồi, anh nghĩ tôi là hạng người như thế nào chứ hả!"Lại hiểu lầm người ta rồi, Trác Mộc Cường Ba xấu hổ đến nước chỉ hận không tìm được cái rãnh nào dưới đất mà chui xuống, gã vội nói: "Cám ơn, khụ khụ, cám ơn giáo quan!" Thấy Lữ Cánh Nam lại nhíu mày, gã vội giải thích: "Khụ… khụ, tôi biết, tuy nói như vậy… hơi quá khách sáo, nhưng ngoài hai chữ "cám ơn" đó ra, tôi thực sự không tìm được lời nào để biểu đạt…" Trác Mộc Cường Ba hiểu rõ, Lữ Cánh Nam đã nỗ lực hết mình để giúp đỡ bọn họ rồi.Lữ Cánh Nam điềm đạm nói: "Đừng nghĩ phức tạp thế, đây là phương thức liên hệ tôi có được khi dùng thân phận cá nhân trao đổi với những chuyên gia đó, giáo sư Phương Tân có lẽ cũng biết được ít nhiều, nhưng chắc là không đầy đủ. Tôi chỉ có thể làm được đến vậy thôi, giờ thì đi đây." Nói xong, cô sải chân bước đi, cuối cùng cũng lướt qua bên vai Trác Mộc Cường Ba. Gã lặng lẽ đi theo ra khỏi cổng bệnh viện, biển người mênh mông, Lữ Cánh Nam không quay đầu lại nữa.

° ° °

Yorkshire nằm ở miền Đông nước Anh, là một thành phố quan trọng đã chứng kiến nhiều sự kiện trong lịch sử nước Anh, đến với Yorkshire, tựa hồ như đã vượt qua đường hầm thời gian để trở về thời Trung cổ vậy 1. Nơi này có Đại giáo đường Gothic lớn nhất Vương quốc Anh. Có điều Soares tới đây không phải để hoài cổ, y đang chậm rãi thả bộ bên bờ sông Derwent, tay cầm một tập báo cáo. Đã đi khắp mấy trường đại học nổi tiếng, liên hệ cả đám chuyên gia có uy tín, kết quả nghiên cứu đều như nhau hết cả, tâm trạng của y lúc này rất phức tạp, nửa kinh ngạc pha lẫn mừng rỡ, nửa kia lại thất vọng. Kết quả nghiên cứu cho thấy, tiến hóa thể mà y cho rằng là một sinh vật nằm giữa ranh giới động vật và thực vật kia, hoàn toàn không phải như những gì y tưởng tượng, đó chỉ là một đám kết cấu dạng bào tử tương tự như châm khuẩn. Chúng có số lượng cực nhiều, ký sinh lên quần thể chủ như con san hô vậy, bình thường những sinh vật này hoàn toàn ở trong trạng thái mầm, tự hình thành nên một bong bóng khí, sinh mệnh hoàn toàn ở trạng thái đình trệ; một khi gặp nước, chúng sẽ khôi phục sức sống nhanh chóng, ngoài bành trướng về thể tích, chúng còn sinh trưởng nhanh chóng theo phương thức đặc hữu của vi khuẩn, cơ hồ mỗi phút đều tăng trưởng theo cấp số nhân; thêm nữa là chúng sinh trưởng theo kiểu nảy mầm phân tách, giữa các cá thể dường như được nối liền bằng liên kết phân tử, để chiếm được nhiều không gian sinh tồn hơn, hút được nhiều nước hơn, chúng sẽ co cụm về chỗ nào có nước, khi ấy thì luồng lực bạo phát ra sẽ cực kỳ khủng khiếp, dù chỉ là một sợi mảnh bằng đầu ngón tay, thì lực kéo cũng có thể lên tới trên trăm kilogram. Mặc dù đây không phải là giống sinh vật mà Soares kỳ vọng, nhưng dù sao nó cũng là một phát hiện kinh người khiến cả giới sinh vật học phải rung động.Soares vòng qua một khoảnh rừng, những bóng người trong trường đại học dần thưa thớt. Đến chỗ vắng không một bóng người, y mới dừng lại, điềm đạm cất tiếng: "Còn muốn theo bao lâu nữa? Đi ra đây!" Y biết, khoảng thời gian này mình đều bị người khác theo dõi. Lần này theo dõi một cách trắng trợn như vậy, rõ ràng là đối phương đã chuẩn bị để lộ mặt rồi.Một bóng đen lướt qua, người kia không ngờ lại nhảy thẳng từ trên một chạc ba cao gần chục mét xuống, tiếp đất nhẹ nhàng như không, chỉ thấy y mỉm cười nói: "Cảnh giác cao lắm, Soares." Nếu Trác Mộc Cường Ba ở đây, hẳn gã cũng phải giật mình kinh ngạc rồi. Người đó chẳng phải ai khác, mà chính là quý ông người Anh có mái tóc bạch kim, Sean.Soares liếc mắt nhìn Sean một cái, không hề tỏ ra ngạc nhiên chút nào, chỉ khinh thường nói: "Còn tưởng là ai, hóa ra là anh, luật sư Sean. Không phải anh là người của tổ D sao? Tại sao theo dõi tôi? Lẽ nào định nhúng tay vào chuyện của tổ T bọn tôi?"Tổ T à?" Nét mặt Sean như cười mà không phải cười, hờ hững nói: "Chà chà, tổ T của mấy người hóa ra vẫn còn tồn tại à? Tôi cứ tưởng tổ T đó sớm đã bị giải tán từ lâu rồi chứ, mạo muội hỏi một câu, tổ T ấy còn bao nhiêu người vậy? Người quyết sách của các anh đâu rồi? Hình như nhiều năm nay cũng không thấy anh ta xuất hiện nhỉ?"Soares trợn mắt nghiến răng giận dữ, nhưng lúc này y còn chưa dám ra tay. Tạm chưa nói đến chuyện đối phương biên chế hoàn chỉnh, đội trưởng rất lợi hại, chỉ riêng tên Sean này, bản thân y đã không chắc có thể thu phục được. Nghe nói Sean là một thục ngữ giả (người hiểu ngôn ngữ thực vật) kiêm thao thú sư, còn bản thân y chỉ là một thao thú sư, chỉ có thể cùng một đẳng cấp với Sean hoặc thậm chí là còn kém hơn. Soares cố nén lửa giận trong lòng xuống, gằn giọng nói: "Đừng nói lăng nhăng nữa, muốn gì thì nói thẳng ra xem nào."Sean làm bộ uể oải nói: "Là thế này, tôi cảm thấy dạo này anh và gã Merkin kia đi lại rất mật thiết, cơ hồ như đang tìm kiếm thứ gì đó. Anh biết rồi mà, người trong tổ chức chúng ta ít nhiều đều có tính hiếu kỳ, tôi thực không kìm lòng được, nên muốn hỏi tử xem rốt cuộc bọn anh đang tìm thứ gì thôi?"Soares nghe vậy thì yên tâm phần nào, xem ra gã tóc bạc này vẫn chưa biết được sự tình, y thản nhiên đáp: "Anh cũng hiếu kỳ quá đấy, có điều như vậy dường như hơi vượt ranh giới rồi thì phải, đó không phải vấn đề anh nên quan tâm đâu. Nếu muốn liên thủ, thì đội trưởng của anh phải lộ mặt trực tiếp thương lượng với đội trưởng của chúng tôi. Anh tưởng theo dõi tôi thì thăm dò được tin tức gì chắc? E là phải khiến anh thất vọng rồi, gần đây tôi chỉ làm một số nghiên cứu chuyên ngành, tàn những thứ anh không hứng thú gì đâu."Sean bị từ chối, nhưng vẫn chẳng hề để tâm: "Ừm, theo những gì tôi quan sát được, dường như chỉ có anh và Merkin đang làm ăn gì với nhau thôi, có thấy người quyết sách của các anh tham gia đâu nhỉ? Đằng nào thì chúng tôi gần đây cũng rỗi việc, lâu lắm chưa có hành động mạo hiểm nào liên hiệp người của mấy tổ lại rồi, sao anh không nghĩ đến chuyện để chúng tôi gia nhập với nhỉ? Tôi có thể giúp các anh rất nhiều đấy."Lời gợi ý của Sean hoàn toàn chẳng hề khiến Soares hứng thú, ngược lại còn làm dấy lên ý muốn giết người trong y. Soares hiểu rõ, trong tổ chức, thực lực quyết định tất cả mọi thứ khác. Sean gia nhập vào, tức là cả nhóm của hắn cũng gia nhập, còn phía mình lại chỉ có y và Merkin. Huống hồ, bọn họ đã tốn rất nhiều tinh lực cho Bạc Ba La thần miếu, lúc này tự dưng Sean xuất hiện đòi gia nhập, chẳng phải muốn cướp tay trên thì là muốn gì chứ? Mà y còn liên tiếp nhắc đến người quyết sách nữa, hễ nghĩ đến con người đáng sợ ấy, khóe mắt Soares lại giật giật, nếu thực sự để người đó biết chuyện, y và Merkin còn gì nữa chứ? Nghĩ đến đó, Soares liền kẹp báo cáo vào nách, chậm rãi im lặng cho tay vào túi…Sean vừa thấy tình thế bất ổn, vội tranh lên tiếng trước: "Sao hả, muốn giết người diệt khẩu à? Anh cứ thử đi, xem lũ động vật nhỏ của anh nhanh hay súng tôi nhanh hơn." Y lùi lại hai bước rồi nói tiếp: "Nếu anh không hoan nghênh tôi gia nhập thì thôi vậy, đảm bảo sẽ không quấy nhiễu chuyện của các anh nữa, đâu cần phải liều mạng đến thế chứ. Tạm biệt…" Dứt lời, y liền tung mình nhảy lên cây, nhấp nhô mấy cái, bóng đã khuất dần xa.Soares hướng về phía Sean biến mất, lớn tiếng với theo: "Nhờ anh chuyển lời đến đội trưởng của các anh, nói là người quyết sách có lời hỏi thăm!" Nói xong, sắc mặt y tối sầm lại, thầm nhủ: "Hy vọng ba chữ "người quyết sách" đó có thể trấn áp được hắn. Sean, rốt cuộc mày biết được những gì rồi?"

° ° °

Phòng bệnh im ắng hẳn, mọi người đã đi hết, chỉ còn lại Trác Mộc Cường Ba và giáo sư Phương Tân, tất cả lại trở về như hai năm trước. Ngồi nhìn phòng bệnh trống vắng thênh thang, nhớ lại cảnh tượng náo nhiệt trong bệnh viện nửa năm trước, Trác Mộc Cường Ba không khỏi thẫn thờ rầu rĩ, trong lòng bỗng thấy hụt hẫng khó tả. Nhớ lại, hai năm nay mình đã làm những gì rồi? Giống như là vừa diễn một vở hài kịch đen tối, cuối cùng không ngờ lại nhận được kết quả như vậy.Giáo sư Phương Tân cũng nhìn ra nỗi hoang mang bối rối của Trác Mộc Cường Ba. Để gã có thêm lòng tin, ông đề nghị gã khoảng thời gian này nên quay lại công ty xem chuyện làm ăn thế nào.Trác Mộc Cường Ba cũng muốn nghỉ ngơi mấy ngày, mà cũng đã đến lúc phải liên hệ với người ở công ty rồi, chẳng ngờ, vừa bấm điện thoại, trong lòng Trác Mộc Cường Ba đã dâng lên một thứ dự cảm bất thường. Cú điện thoại đầu tiên là trực tiếp gọi cho Đồng Phương Chính, điện thoại di động mãi không có người bắt máy; cú thứ hai, gã gọi cho văn phòng tổng công ty, nhưng số này đã ngừng hoạt động; cú điện thoại thứ ba là gọi đến trung tâm phục vụ khách hàng, đó là đường dây nóng 24/24, nhưng cũng bị ngắt số! Trác Mộc Cường Ba cố che đậy nỗi sợ hãi trong lòng, nói với giáo sư Phương Tân rằng mình ra ngoài một chút, rồi vội vàng chạy đến đại bản doanh công ty.Trác Mộc Cường Ba bắt xe đi tới trụ sở chính của tập đoàn Thiên Sư, trên đường không ngừng gọi vào những số máy quen thuộc, nhưng không phải đã tắt máy thì cũng đã đổi số, càng đến gần trụ sở, tâm trạng gã càng nôn nóng không yên. Lúc đến cổng tập đoàn, cả người Trác Mộc Cường Ba dường như lạnh ngắt, trên cánh cổng quen thuộc kia, không phải treo biển Trung tâm Nuôi luyện chó ngao Thiên Sư nữa, mà là một tấm biển viết "Xưởng gia công thịt đông lạnh Hoa Liên". Bảo vệ đóng chặt cửa không cho vào, công ty mới cũng nghiêm khắc quy định nhân viên không được tùy tiện nói chuyện với người ngoài, Trác Mộc Cường Ba đành phải đi tìm những người ở xung quanh đấy thăm dò tin tức."Tập đoàn Thiên Sư hả?" Ừm, anh hỏi cái công ty hồi trước nuôi chó ngao ấy hả, sập từ lâu rồi, công ty ấy phá sản rồi! Nghe nói còn nợ người ta vô khối tiền cơ, còn chỗ này, ngân hàng niêm phong chờ phát mãi rồi…""Sao lại phá sản à? Cái này thì tôi không được rõ lắm, cũng lâu rồi mà…""À, cái công ty nuôi chó ngao ấy hả, tôi biết đấy. Ừm, xem nào, đại khái khoảng nửa năm trước, nghe nói tổng giám đốc công ty ấy ôm tiền bỏ trốn rồi! Cậu không biết đâu, lúc đó rất nhiều người nuôi chó ngao đến đây, làm ầm hết cả lên, nghe đâu bảo công ty đã lừa tiền của họ, kẻ thì đập tường, kẻ thì cướp đồ…"Trác Mộc Cường Ba chỉ thấy trời xoay đất chuyển, lập tức như người lạc hồn lạc phách. Công ty này kko phải một sớm một chiều mà xây dựng nên, đã bao nhiêu người đổ cả máu và mồ hôi vào đây, bao nhiêu năm gian khổ vật lộn, đó không chỉ là tâm huyết của riêng mình gã nữa rồi, có thể nói, nửa đời trước của gã và công ty này đã hòa nhập làm một. Thế nhưng, tại sao chỉ trong một đêm công ty đã phá sản đóng cửa? Trác Mộc Cường Ba nghĩ mãi cũng không sao hiểu nổi. Đồng Phương Chính không phải là lính mới trên thương trường, cũng không phải kẻ cố chấp bảo thủ, cho dù đối mặt với nguy cơ to lớn, họ Đồng cũng vẫn có thủ đoạn biến báo vượt qua được, vậy nên gã mới yên tâm mà giao công ty cho anh ta toàn quyền phụ trách. Đồng thời, tình bạn giữa gã và Đồng Phương Chính cũng không phải chỉ có một hai ngày, Trác Mộc Cường Ba đủ tự tin để cho rằng mình hiểu rõ Đồng Phương Chính là người như thế nào. Trước đây, gã ra ngoài lùng tìm chó quý nhiều như thế, công ty vẫn vận hành bình thường, lần này, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì rồi? Trác Mộc Cường Ba nghĩ vắt óc cũng không sao hiểu nổi, chỉ ngầm thở than: "Phương Chính ơi là Phương Chính, rốt cuộc công ty đã xảy ra chuyện gì? Giờ anh đang ở chốn nào rồi?"Liên lạc cả ngày trời, Trác Mộc Cường Ba lật tung tất cả các sổ điện thoại và những số lưu trong máy di động, cuối cùng cũng gọi được cho một nhân viên cũ. Người này đã lớn tuổi, từng tham gia đội lùng chó ngao những thời kỳ đầu, Trác Mộc Cường Ba gọi ông là lão Vượng. Thông qua lão Vượng, gã lại liên lạc được với mấy người khác, đại để cũng nắm được nội tình của sự việc. Nửa năm trước, công ty gặp phải chuyện công nhân đầu độc chó ngao giống và chó dại, danh tiếng trong giới bị giảm sút rất nhiều, thêm nữa là các nhà đầu tư độc lập không ngừng tăng thêm, cộng với sự cạnh tranh của các công ty khác, công ty bắt đầu xuất hiện khủng hoảng vốn. Lúc ấy, Đồng Phương Chính đã đưa ra một kế hoạch phát triển để giải quyết mối nguy trước mắt. Kế hoạch này chính là, sử dụng phương thức dây chuyền, bán những con ngao mới sinh hoặc đang phát triển cho tuyến dưới nuôi dưỡng, đồng thời thu một khoản phí nuôi dưỡng đặc biệt không nhỏ. Công ty hứa với các hộ nuôi, khi chó ngao trưởng thành và sinh ra thế hệ sau, sẽ mua lại ngao con với giá cao. Như vậy, chỉ trong một thời gian rất ngắn, Đồng Phương Chính đã tập hợp được đủ số vốn cần thiết để đưa công ty vượt qua tình trạng khó khăn, nhưng vấn đề là, khi lũ chó ngao thế hệ sau ra đời, công ty sẽ phải trả một khoản lớn gấp bội để mua lại từ những hộ nuôi cá thể kia, nếu không mở ra được con đường kinh doanh nào mới, công ty ắt sẽ phá sản chỉ trong chớp mắt.Đương nhiên Trác Mộc Cường Ba hiểu rõ kế hoạch này lợi chỗ nào hại chỗ nào, trong giới nuôi trồng, kế hoạch này gọi là kế hoạch Chuột hải ly hoặc kế hoạch Thuốc đôc, là một điển hình của việc hại người mà không được lợi gì. Dùng cách này để tạm giải quyết vấn đề tài chính thực chẳng khác nào dùng rượu độc giải khát, để rồi cuối cùng nhất định sẽ gây ra cục diện không thể khống chế trong ngành nuôi dưỡng chó ngao này. Bởi cho nuôi dưỡng trên quy mô lớn như vậy chẳng những không thể bảo đảm chất lượng, mà còn phá hoại quy tắc trò chơi kinh doanh, cuối cùng sẽ khiến hàng thứ phẩm tràn lan khắp nơi, bất kể là hộ nuôi lớn hay nhỏ, kết quả sau cùng đều không hề sáng sủa. Đồng Phương Chính không thể không biết sự nguy hại của kế hoạch này, Trác Mộc Cường Ba thực không hiểu nổi tại sao anh ta lại mạo hiểm như thế.Trùng hợp là, khi Đồng Phương Chính đưa ra kế hoạch này, cũng đúng là lúc Trác Mộc Cường Ba đang không rõ sống chết ở rừng già châu Mỹ, mấy thành viên cấp cao định báo cáo tình hình với Trác Mộc Cường Ba, nhưng liên lạc thế nào cũng không được, sau đó khi Đồng Phương Chính đảm bảo có thể tìm được đường dây tiêu thụ hợp lý, ngoài ra, sau sự kiện đầu độc chó ngao giống, Đồng Phương Chính đã điều một số nhân viên cao cấp đi, rồi nhân sự kiện phản đối này, anh ta lại thay đổi một số nhân sự nữa, về cơ bản đã khiến các thành viên cao cấp trong tập đoàn nhất trí với quyết định của mình. Mà lúc đó, kế hoạch này thực tình cũng đã giải quyết được vấn đề thiếu vốn của công ty, vì vậy nên các công nhân ở dưới không chú ý đến.

--------------------------------


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx