sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Mật mã Tây Tạng - Chương 40.4:Đêm Moscow

Mùa đông Moscow rất lạnh, nhưng hàng bạch dương thẳng đều tăm tắp bên ngoài sân bay quốc tế Sheremetyevo mang lại cho Trác Mộc Cường Ba cảm giác bất khuất quật cường. Thả bộ bước đi trên phố Baumanskaya, gã có cảm giác như lại trở về núi tuyết. Tuy gã đã không còn ho nữa, nhưng mỗi lần hít thở thứ không khí lạnh như băng này, cứ cảm giác như trong phổi có gì đó là lạ, kiểu như thiếu thứ gì đó, nhưng hô hấp vẫn hết sức bình thường. Trác Mộc Cường Ba bất giác thầm nhủ: “Lẽ nào cổ độc đang phát tác theo một phương thức mà chúng ta không biết đến?” Tính thời gian ra thì mạng gã chỉ còn lại khoảng chưa đầy mười tháng nữa thôi.

Gã và Ba Tang ở một khách sạn nhỏ, hẹn tay kia gặp mặt vào trưa ngày hôm sau. Vì cả hai đều không thông thuộc Moscow nên địa điểm gặp mặt do phía bên kia quy định. Trước yêu cầu của tay kia, họ phải tìm một cái sân thượng nhà cao tầng làm địa điểm giao dịch, nghe nói như vậy mới khó bị người ta theo dõi, cũng ít có khả năng bị mai phục. Tuy Trác Mộc Cường Ba thầm giễu cợt đối phương quá mẫn cảm, nhưng cũng vẫn chấp nhận theo yêu cầu ấy. Theo như Ba Tang giới thiệu, người này tên là Aleksandrovich, nhân viên quản lý hồ sơ lịch sử quân sự quốc gia của nước Nga, rất thích chơi cá ngựa, trước đây từng bị người khác tố cáo đã bán văn kiện cơ mật của nhà nước để trả tiền thua cá ngựa, nhưng vì các cơ quan hữu quan của Nga không tìm được bằng chứng gì, nên chỉ coi như có người cố ý vu khống hãmhại, nên y vẫn tiếp tục làm công việc quản lý hồ sơ lịch sử quân sự ấy.

Dọc đường, không hiểu sao Trác Mộc Cường Ba lại nhớ đến lời cảnh cáo của Lữ Cánh Nam, nên tương đối lưu ý đến cử chỉ của Ba Tang, nhưng tất cả đều không có gì khác thường, gã hoàn toàn không nhận ra bất cứ điều gì bất ổn. Đồng thời, trong tâm trí Trác Mộc Cường Ba cũng có một âm thanh không ngừng nhắc nhở rằng, Ba Tang chẳng qua chỉ không thích nói chuyện mà thôi, không nên vô duyên vô cớ đi nghi ngờ người ta như thế.

Sau một phen tìm kiếm, bọn họ chọn được một tòa nhà hai mươi tầng nằm trên con phố buôn bán đông đúc gần Quảng trường Đỏ, xây dựng theo kiểu kiến trúc dạng trang sách truyền thống. Sở dĩ chọn nơi đây, vì nó thuộc khu buôn bán, các tầng và thang máy đều có người qua lại, lên nóc nhà cũng không bị ai để ý. Mấy tầng dưới là cửa hàng, từ tầng năm trở lên là văn phòng, ngoài cửa sổ gắn từng dãy điều hòa san sát, nhìn từ dưới lên, phần chính giữa trang sách là một cầu thang sắt màu xanh dùng làm lối thoát khẩn cấp.

Trác Mộc Cường Ba và Ba Tang dễ dàng lên đến sân thượng. Bốn góc sân thượng có buộc bốn quả khí cầu rất lớn, bên trên tấm băng rôn quảng cáo. Hai người đi quanh sân một lượt, chỉ thấy các công trình xung quanh đa phần đều cao ngang bằng hoặc thấp hơn một chút, không có chỗ nào cao hơn để có thể nhìn trộm xuống. Sân thượng này hình chữ nhật, chạy theo hướng từ Đông sang Tây, mặt phía Đông hướng về phía con phố lớn tấp nập, mặt phía Tây dựa lưng vào khu dân cư, còn hai mặt Nam Bắc là hai tòa nhà cao tầng cùng loại, cách nhau chừng hai chục mét, ở giữa toàn là các ki ốt một tầng để buôn bán, thang cấp cứu khi có hỏa hoạn đều ở giữa hai mặt Nam Bắc này. Trác Mộc Cường Ba đứng bên mặt phía Nam, quan sát tòa nhà cao tầng đằng xa, lấy làm hài lòng với địa điểm giao dịch này, tầm nhìn rộng, không khí trong lành. Gã cúi người, nhìn thấy bên ngoài các cửa sổ gắn đầy những cục điều hòa, bỗng chợt dâng lên cảm giác xung động dữ dội, chỉ muốn nhảy xuống dưới. Gã biết, ít nhất cũng có năm cách không cần dùng cầu thang mà có thể nhanh chóng xuống dưới tầng trệt, nhưng tại sao lại có cảm giác xung động ấy thì Trác Mộc Cường Ba không sao hiểu nổi. Đúng lúc đó, gã chợt cảm thấy hình như mình bị người khác nhìn trộm, nhưng trên sân thượng này, ngoài gã và Ba Tang ra, đâu có người thứ ba nào nữa? Trác Mộc Cường Ba lấy lại bình tĩnh, liếc khóe mắt nhìn sang phía Ba Tang, chỉ thấy anh ta cũng đang ở bên mặt phía Đông cúi người quan sát, không hề có cử động gì lạ thường. Cảm giác bị nhìn trộm củagã lúc này cũng đã tan biến, đành thầm nhủ: “Lẽ nào là ảo giác?”

Hai người quan sát hoàn cảnh xung quanh xong xuôi, bèn quyết định chọn nơi này làm địa điểm giao dịch, rồi hẹn với Aleksandrovich, sau đó, lại ra phố Kalinin, chọn mua vài món đồ dùng cần thiết. Ba Tang mua cho mình và Trác Mộc Cường Ba mỗi người một con dao găm mô phỏng theo dao của quân đội Nga, nói là để đề phòng bất trắc. Trác Mộc Cường Ba vốn định nhắc nhở Ba Tang, họ không thể mang thứ này về nước được, mua cũng vô dụng thôi, nhưng nhìn nét mặt của anh ta, gã đành nhận lấy cất đi. Gã có cảm giác, trong tâm trí người đàn ông này, đâu đâu cũng là chiến trường, bất cứ lúc nào cũng là thời chiến cả.

Lúc ra khỏi phố Kalinin, cả hai đã khoác lên mình một chiếc măng tô da màu đen, có thắt lưng, may phỏng theo kiểu áo quân dụng, đường nét lạnh lùng cũng như ánh mắt coi khinh tử thần trên gương mặt họ khiến người đi đường đều không khỏi liếc mắt nhìn trộm. Trên đường về khách sạn, họ trông thấy một đám thanh niên đang đứng vây quanh một cây cột đèn. Một người đang dùng cả hai tay ôm chặt cột đèn, thân thể song song với mặt đất, phất phơ trong không trung như lá cờ, đám còn lại đều đứng vây xung quanh quan sát. Người đi đường ai nấy đều mặc áo quần dày sụ, nhưng đám thanh thiếu niên ấy lại chỉ mặc mỗi bộ đồ thể thao mỏng manh, đứa nào đứa nấy chỉ tầm mười bảy mười tám tuổi, xỏ lỗ tai lỗ mũi, đầu tóc nhuộm năm sáu màu sặc sỡ. “Đang làm cái gì vậy? Biểu diễn đường phố à?” Ba Tang không cầm được buột miệng hỏi.

Trác Mộc Cường Ba lắc đầu: “Không, có lẽ là một trào lưu thể thao mới gì đó, nghe nói bây giờ trong đám thanh niên đangthịnh nhất là môn chạy Parkour[10]của Pháp. Đây có lẽ là một kiểu huấn luyện sức lực và khả năng thăng bằng cơ thể thôi,

khá giống một số hạng mục huấn luyện cơ sở của chúng ta vậy, không phải sao?” Trác Mộc Cường Ba vô ý liếc nhìn gã thanh niên đang treo ngang người lơ lửng trên không trung, chợt phát hiện ra đối phương cũng đang nhìn mình chằm chằm, thấy gã nhìn qua, ánh mắt sáng lấp lóa đó liền nhìn ngay sang chỗ khác.

Lại thấy một thanh niên khác đạp vào chiếc cửa sắt cuốn đã đóng chặt bên đường, chạy trên đó hai bước dài, kế đó lộn nhào một vòng, nhẹ nhàng hạ xuống đất. Mấy gã trẻ tuổi khác đứng cạnh cười vang cổ vũ. “Đúng là giống thật.” Ba Tang nói, ngoảnh đầu nhìn cánh cửa đó một cái, thầm đoán chắc mình có thể liên tiếp đạp năm bước vượt qua tầng hai, thẳng lên đến tầng thứ ba.

Trở về khách sạn, hai người bàn bạc, quyết định để đề phòng có biến, sau khi lấy được tài liệu sẽ quét luôn vào máy tính, rồi gửi thư điện tử về cho giáo sư Phương Tân, còn bản sao giấy thì sẽ hủy luôn tại chỗ. Sau đó, Trác Mộc Cường Ba gọi điện cho giáo sư Phương Tân, biết được Đường Mẫn và Nhạc Dương đã về đến Lhasa, pháp sư Á La biết chuyện tấm gương đồng cũng đang trên đường tới Lhasa, nhưng vì chỗ của bọn họ không tiện tàu xe, nên sợ rằng sẽ tới chậm một chút. Trác Mộc Cường Ba và giáo sư Phương Tân nói chuyện về sự thay đổi của nước Nga, rồi báo tin bình an, bày tỏ nỗi nhớ với Mẫn Mẫn một hồi, cuối cùng mới đi ngủ. Đến nửa đêm, gã vẫn trằn trọc, mơ thấy Ba Tang tay cầm một thanh đao, mặt mũi hung tợn chém thẳng về phía mình. Trác Mộc Cường Ba giật bắn người sực tỉnh, ngồi bật dậy, liếc sang giường kia thì không thấy bóng Ba Tang đâu, lại thêm một phen kinh hãi nữa!

Trác Mộc Cường Ba tung mình xuống giường, chỉ thấy quần áo Ba Tang cũng đã biến đâu mất, đang đoán già đoán non thì chợt thấy ngoài sân có một cái bóng đang đứng, không phải Ba Tang thì còn ai vào đây nữa. Trác Mộc Cường Ba mặc quần áo vào, cũng bước ra ngoài. Chỉ thấy Ba Tang đang ngẩng đầu ngắm trăng, cái bóng lẻ loi như bị ánh trăng tạc thành một pho tượng, ánh mắt cao ngạo lạnh lùng toát lên một vẻ quen thuộc lạ thường. Khoảnh khắc ấy, tựa như cái bóng của Lang vương năm xưa bỗng hiển hiện trước mắt, ký ức của Trác Mộc Cường Ba lại một lần nữa bị đánh thức.

Cũng buồn bã thê lương như thế, nó cứ ngoảnh lại nhìn đàn sói mình đã từng thống lĩnh, cô độc bước đi, cái bóng loạng choạng lê bước trên con đường núi gập ghềnh khúc khuỷu, sườn núi dốc cao ngất, bốn chân lão Lang vương hơi run rẩy, nhưng vẫn dựa vào nghị lực tuyệt đối của mình, bước một bước lại trượt một bước, rồi lại bước thêm một bước, khó nhọc lên đến đỉnh núi, bởi vì… nơi đó là nơi nó thuộc về, mỗi đời sói đầu đàn, đều cao ngạo chọn đỉnh núi ấy, đỉnh núi cao nhất, hiểm yếu nhất, gần với mặt trăng nhất ấy.

Cuối cùng, nó cũng lên được đỉnh núi cao ngất, đúng lúc trăng tròn vành vạnh. Nhìn vầng nguyệt giữa bầu không tối tăm, Lang vương hú lên một tràng dài “hú hú hú….” Âm thanh lập tức vọng khắp cả núi non trùng điệp, càng trở nên thê lương bi thống vạn phần. Lão Lang vương dùng hết chút sức lực cuối cùng, bốn chân bám chặt vào vách đá cứng như sắt thép, thân hình sừng sững như một pho tượng, cả cái bóng oai hùng của con sói già được bao bọc trọn vẹn trong ánh trăng vằng vặc. Lão Lang vương đã trở thành một phần của ngọn núi, trở thành một phần của vầng trăng. Ngẩng đầu tru trăng, than khóc lúc lâm chung, đây chính là tập tục đã truyền thừa ngàn vạn năm nay của họ nhà sói, mỗi con sói đều chọn phương thức cao ngạo, cô độc này để ra đi, đứng ở nơi mình đã hoành hành khắp chốn núi rừng, đứng ở nơi mình đã từng thống lĩnh bầy đàn chiến đấu, khi vầng trăng kia lặn xuống, chúng sẽ chầm chậm nằm rạp xuống đất, nghếch đầu về hướng của bầy đàn, chầm chậm nhắm nghiền đôi mắt lại.

Ba Tang làm hồi ức của Trác Mộc Cường Ba bị đứt đoạn, giọng nói băng lạnh của anh ta nghe tựa như tuyết đọng nơi ngoại ô Moscow này vậy: “Sao vậy, cũng không ngủ được à?”

Trác Mộc Cường Ba gật đầu: “Nửa đêm bị giật mình, tỉnh luôn.” Ba Tang đột nhiên hỏi: “Cường Ba thiếu gia, anh nói xem, thế nào mới gọi là hạnh phúc?”

Trác Mộc Cường Ba cười cười nói: “Anh thật biết chọn đúng người, với những gì tôi từng trải qua, tôi chỉ có thể cho anh biết cái gì gọi là hạnh phúc thôi… hạnh phúc ấy à…” Trác Mộc Cường Ba ngước nhìn vầng trăng còn chưa tròn trên không, dưới ánh trăng vẫn có thể lờ mờ nhìn thấy hàng bạch dương phía xa xa, cảm thán thốt lên: “Có lẽ… buông bỏ tất cả những gì bất hạnh, chính là hạnh phúc.”

“Ừm, buông bỏ tất cả những gì bất hạnh.” Ba Tang nhếch mép cười, lại ngước đầu nhìn về phía vầng trăng sáng, tựa hồ như ở nơi đó, anh ta có thể cảm nhận thấy hạnh phúc. Trác Mộc Cường Ba chống hai tay lên lan can, cũng ngước nhìn trăng sáng một hồi thật lâu. Hai người đàn ông đứng sánh vai bên nhau, trầm mặc không nói một lời, chỉ nhìn trăng sáng, chỉ nhìn màn đêm.

Hồi lâu sau, Trác Mộc Cường Ba mới đột nhiên hỏi: “Ngày mai có tuyết rơi không nhỉ?” Ba Tang lắc đầu: “Không, ngày mai sẽ có mặt trời.”

Trác Mộc Cường Ba khẽ nhắm hờ mắt lại, tưởng tượng cảm giác ấm áp của mặt trời mùa đông, thầm nhủ: “Có lẽ, đây cũng là một thứ hạnh phúc.”

Lại một lúc lâu sau, Trác Mộc Cường Ba mới lên tiếng hỏi tiếp: “Ba Tang…” “Ừ?”

“Anh… anh thực sự vì báo đáp ân tình của gia đình tôi với anh trai anh nên mới đến giúp đỡ chứ? Có phải vì nguyên nhân nào khác nữa không?”

“Khác? Nguyên nhân gì?” “Chẳng hạn như, có người cho anh một món tiền lớn, để anh theo dõi chúng tôi, mang thông tin về chúng tôi gửi cho y.”

“Nếu tôi nói là có, anh sẽ xử trí ra sao?” Giọng Ba Tang tựa như cơn gió lạnh heo hút, anh ta ngoảnh đầu lại, nhìn thẳng vào Trác Mộc Cường Ba, ánh mắt tựa như ánh mắt của loài sói.

Trác Mộc Cường Ba trấn tĩnh nhìn thẳng vào Ba Tang, nhìn vào đôi mắt lạnh lùng như mắt sói ấy, bình tĩnh nói: “Tôi không biết.” Gã ngẩng đầu lên ngắm trăng, thở dài một tiếng: “Nói thực lòng, nếu thực sự xảy ra chuyện như thế, tôi cũng chưa nghĩ ra sẽ phải xử trí ra sao nữa. Chỉ có điều vấn đề này đã ở trong lòng tôi từ lâu lắm rồi, tôi cần phải hỏi ra mới được. Tôi thực không hy vọng, trong đội ngũ của chúng ta, lại xuất hiện một kẻ bán đứng đồng đội. Mọi người đều được vận mệnh tập hợp lại bên nhau, cần phải giúp đỡ lẫn nhau, dựa dẫm vào nhau mới có thể sinh tồn được. Nếu người nào có tâm địa phản bội, ắt sẽ đưa tất cả những người còn lại đi vào bóng tối. Tôi cần phải tin tưởng một trăm phần trăm vào các thành viên trong đội của mình, đồng thời cũng hy vọng mọi người tin tưởng tôi một trăm phần trăm, như vậy, đội của chúng ta mới có thể cùng nhau vượt qua gian khó, vượt mọi cản trở để đạt được mục đích của mình.”

Gã lại đưa mắt nhìn Ba Tang, nét mặt bình lặng như nước: “Kỳ thực, ngay từ khi giáo quan Lữ Cánh Nam hoài nghi trong chúng ta có người mật báo tin tức, tôi đã nghĩ ngay tới anh. Thân phận của anh tương đối đặc biệt, hơn nữa, khi chúng tôi tới tìm anh lần đầu tiên, anh cũng không chịu hợp tác. Bình thường anh lại trầm mặc ít nói, hay ở một mình một chỗ, người duy nhất nói chuyện được với anh, e rằng chỉ có mỗi đội trưởng Hồ Dương thôi. Tôi nghĩ, giáo quan chú trọng huấn luyện cho anh quan sát thiên tượng, mà không phải hạng mục nào khác là cũng có suy nghĩ của cô ấy. Thế nhưng, đội ngũ này lại không thể thiếu anh được, nghĩ lại lúc ở Đảo Huyền Không tự, nếu không có anh kịp thời tỉnh ngộ, sựsống chết của thầy giáo và Mẫn Mẫn cũng khó mà biết được thế nào. Chúng tôi cực kỳ cần đến sự giúp đỡ của anh, vì vậy, tôi mong anh có thể thành thực trả lời câu hỏi này của tôi, rốt cuộc anh có làm chuyện gì không phải với mọi người không vậy?”

Nghe những lời Trác Mộc Cường Ba nói, Ba Tang trước tiên lạnh lùng hờ hững, rồi sau đó là cười gằn lạnh lẽo, khóe miệng giật giật như thể đã chuẩn bị nói gì đó, nhưng rồi khi nghe tiếp, anh ta lại trầm ngâm, cắn chặt răng, tựa như đang vùng vẫy đấu tranh gì đó, cuối cùng, đôi mắt sáng rực hung quang của loài sói ấy dần dần tan chảy ra trước ánh mắt trong vắt như nước suối của Trác Mộc Cường Ba.

“Tôi không làm!” Ba Tang đưa ra một câu trả lời như thế, kế đó lại nói: “Kỳ thực lần đó tôi…” Trác Mộc Cường Ba ngăn anh ta lại: “Như vậy là đủ rồi!” Gã đặt hai tay lên vai Ba Tang, kiên định mà mạnh mẽ khẳng định: “Tôi tin anh.”

Ba Tang nghi hoặc ngẩng đầu lên, chỉ thấy trong đôi mắt đen láy của Trác Mộc Cường Ba có một vầng trăng sáng, anh ta kinh ngạc nhận ra, trong tâm tưởng mình bỗng dâng trào lên một tia sợ hãi. Ba Tang biết, khi Cường Ba thiếu gia đã nói ra ba chữ ấy, có nghĩa là, cho dù trước đây mình từng làm gì, hoặc gã đã nghĩ những gì, tất cả đều không còn quan trọng nữa. Sự tín nhiệm này, là sự tín nhiệm tuyệt đối có thể bao dung hết thảy, trước khi tìm thấy anh trai ruột của mình, sự tín nhiệm đó, chỉ tồn tại ở trong nhóm người ấy, anh ta gọi bọn họ là… chiến hữu. Tất cả vì cùng chung cảnh ngộ mà tụ hợp lại với nhau, chỉ có ở trên chiến trường, trong vô số lần chiến đấu sinh tử đào luyện, mới có thể kết mối gắn bó, cùng tình nghĩa có thể vì nhau mà quên đi chính bản thân mình như thế. Trước giờ, Ba Tang vẫn luôn nhận định rằng, toàn bộ chiến hữu của mình đã mất mạng trong chiến đấu, nhưng giờ đây, một câu nói của Trác Mộc Cường Ba đã khiến anh ta lại một lần nữa cảm nhận được, mình đã tìm thấy một đội ngũ mới, một đám chiến hữu mới. Những người đó ở ngay bên cạnh anh ta, khi anh ta bị thương, sẽ có người bất chấp bản thân mà xông lên chặn lấy quả lựu đạn đang bay tới, khi anh ta mệt mỏi, sẽ có người canh giấc, giúp anh ta xua đuổi lũ dã thú, rắn rết độc trùng xung quanh, không cần phải lo lắng nguy hiểm bất thình lình ập xuống, không cần phải lo lắng mà say ngủ trong đêm đen. Thì ra, khi được người khác tin tưởng, cũng là một thứ hạnh phúc.

Trác Mộc Cường Ba như trút được gánh nặng, ánh mắt ấy, và cả giọng nói ấy của gã, đã không còn một chút nghi vấn nào nữa: “Không cần giải thích gì hết cả, anh đã đưa ra câu trả lời, như vậy là đủ lắm rồi. Hà, biết được anh không phải là kẻ bí mật báo tin cho bọn chúng, tâm trạng tôi cũng dễ chịu hơn nhiều lắm. Ừm, còn một lúc lâu nữa trời mới sáng, nghỉ ngơi thêm một lát nữa đi, ngày mai lấy được số tài liệu đó xong chúng ta sẽ về nước luôn.”

Nhìn bộ dạng thoải mái của Trác Mộc Cường Ba, Ba Tang không khỏi mỉm cười: “… con bò Yak trên núi.” “Cái gì?”

“Ý tôi là, anh cứ hỏi thẳng thừng như vậy, nếu tôi thật sự là kẻ bí mật bắn tin cho đối phương kia, làm sao lại thật thà trả lời anh chứ? Nói không chừng, còn vì câu nói đó, mà sinh lòng muốn giết anh nữa thì sao?”

“Kha kha, tôi chưa bao giờ cảm thấy mình là người rất thông minh, thậm chí có lúc còn làm việc rất kém cỏi nữa, nhưng tôi chính là tôi, tôi kiên trì, và, tin tưởng.” Trác Mộc Cường Ba đã đi vào đến cửa, quay đầu ra nói: “Anh cũng nên tin vào mọi người, bất kể là lúc nào, chúng ta cũng đều là một nhóm. Anh có biết Bộc Tồn Hân không? Anh ta từng nói rằng, tâm hồn mỗi con người đều như một cánh cửa sổ, anh mở nó ra, ánh dương mới chiếu vào trong được.”

Nhìn bóng lưng cao lớn của Trác Mộc Cường Ba, bàn tay nắm chặt lại thành nắm đấm của Ba Tang chầm chậm thả lỏng, nhưng bàn tay kia lại nắm chặt lại, một giọng nói từ tận đáy lòng vẳng lên, dần dần chiếm lĩnh toàn bộ tâm trí anh ta “Tôi tin anh! Tôi tin anh! Tôi tin anh!…” Ba Tang lẩm bẩm nói: “Cường Ba thiếu gia…”

Chiều hôm sau, hai người đến sân thượng tòa nhà cao tầng đợi Aleksandrovich. Ráng hồng vừa dâng lên nơi cuối chân trời, Aleksandrovich đến đúng hẹn. Tay người Nga này cao một mét chín, mái tóc vàng nhạt ánh lên sắc bàng bạc, tuy nói là mắt diều mũi cú vọ, nhưng gương mặt lại như mặt đàn bà con gái được chăm chút cẩn thận, trắng hồng trơn mướt, còn tướng mạo rất giống với tiên nhân bạch phát đồng nhan trong thần thoại Trung Quốc.

Aleksandrovich kẹp dưới nách một xấp báo, tay xách cặp tài liệu, vừa lên sân thượng đã nhìn chằm chằm vào cái ba lô trong tay Ba Tang, y biết rõ, bên trong toàn là tiền mặt. Trác Mộc Cường Ba nói: “Ông Aleksandrovich thật đúng giờ.” Ba Tang liền dịch lại cho bên kia.

Aleksandrovich đưa mắt nhìn bốn phía xung quanh, đoán định không có mai phục, khi ấy mới nhìn kỹ hai đối tượng giao dịch mặc áo da đen, nửa đùa nửa thật nói: “Nếu không nhìn tướng mạo hai người, tôi còn tưởng mình giao dịch với mafia cơ đấy.” Nhưng Ba Tang không tỏ vẻ gì, cũng không cười hùa theo, thái độ lạnh lùng ấy khiến Aleksandrovich không khỏi giật thót mình, thầm nhủ chắc không đến nỗi là mafia thật đấy chứ.

Ba Tang mở túi ra, bên trong xếp ngay ngắn từng cọc từng cọc tiền mặt, nói: “Tiền ở đây, đồ đâu?”

Aleksandrovich giơ cặp tài liệu lên. Đúng lúc đó, Trác Mộc Cường Ba và Ba Tang cùng giật mình cảnh giác. Có người ở sau lưng họ đang nói bằng tiếng Nga: “Không được cử động!” Aleksandrovich biến sắc, hai tay chầm chậm giơ lên cao. Kẻ kia lại lặp lại: “Không được cử động, tao bảo mày không được cử động cơ mà!” Aleksandrovich nhìn hai người bọn Trác Mộc Cường Ba, kêu lên: “Các người bán đứng tôi hả!”

Ba Tang nói: “Chó chết, chúng tôi vừa mới đến đây một ngày, rõ ràng là ông bị người ta để ý từ trước rồi! Đúng là cái thằng ngu!”

Trác Mộc Cường Ba thầm suy tính, trên sân thượng này vốn không có người nào, lúc tới đây bọn gã đã kiểm tra kỹ một lượt rồi, rõ ràng người này vừa leo tường lên đây. Không ổn, hắn đang vòng qua chỗ bọn gã, hình như muốn cướp món đồ trong tay Aleksandrovich. Chuyện là thế nào vậy? Ừm, tên tóc đỏ này, hôm qua gã đã thấy trên phố! Hắn ở trong đám thanh niên chơi môn Parkour đó!

Ba Tang thì vẫn để ý quan sát từng cử động của gã thanh niên tóc đỏ. Hắn cầm trong tay một khẩu súng lục lớn, đang chầm chậm tiến lại gần chỗ Aleksandrovich, luôn miệng bảo Aleksandrovich không được nhúc nhích, còn nói thêm một số lời lẽ đầy uy hiếp nữa. Ba Tang thầm suy tính, nhìn hành động của tên này thì chắc là tay mới, có lẽ là lần đầu tiên cầm súng uy hiếp người ta? Hắn cầm súng gì vậy? Loại tự lắp ráp? Nhìn còn lớn hơn cả súng Desert Eagle một cỡ nữa, chắc là phải nặng lắm, nhưng trông hắn…

“Súng đó là đồ giả! Súng đồ chơi!” Ba Tang dùng tiếng Nga nhắc nhở Aleksandrovich, nhưng tay này đã bị thanh niên tóc đỏ kia áp sát, giơ tay giật lấy cặp tài liệu, rồi xoay người bỏ chạy, đồng thời ném khẩu súng đồ chơi ấy về phía Trác Mộc Cường Ba. Hắn không chạy xuống cầu thang, mà xông thẳng ra rìa sân thượng. Ba Tang thầm giật mình kinh ngạc: “Khốn kiếp, chẳng lẽ hắn muốn nhảy thẳng xuống? Đây là nhà cao hai mươi tầng cơ mà!”

Nhưng Trác Mộc Cường Ba thì đã có chuẩn bị tâm lý, gã cũng hơi hiểu biết một chút về môn chạy Parkour này. Nó bắt nguồn từ một phong trào thể thao ở Pháp giai đoạn những năm 80, không dựa vào bất cứ công cụ gì, chỉ sử dụng năng lực thân thể để vượt qua các loại chướng ngại vật khác nhau. Về sau nó đã phát triển thành một môn thể thao mạo hiểm rất được thanh thiếu niên ưa thích, hết sức giống với mấy môn khinh công dạngphi thiềm tẩu bíchcủa Trung Quốc. Người luyện môn này thông thường đều có thể chạy nhanh giữa các khu nhà, hành lang trong thành phố như trên đất bằng. Gã lớn tiếng hét lên: “Đuổi theo, hắn là dân chơi Parkour, sở trường lớn nhất chính là leo tường và nhảy qua các nhà cao tầng đấy.”


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx