sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Quyển 1 - Chương 4: Cách Mạng Vẫn Chưa Nổ Ra

Đêm đến, trong một căn miếu hoang đổ nát.

Lăng Phong nằm dài trên cỏ, ngửa mặt nhìn trời đêm.

Trăng giữa tháng không sáng lắm. Tuy nhiên bầu trời rất trong, nhìn rõ cả dải sao.

Nhìn bầu trời này, Lăng Phong bỗng có cảm giác nhớ nhà. Hắn bỗng nghĩ lại, kiếp trước hắn hình như chưa bao giờ dành thời gian ngửa đầu ngắm trăng sao cả. Nói cho cùng, thành phố hắn ở, không khí ô nhiễm, căn bản có ngắm cũng mù mịt.

Chiều hôm nay cách mạng đã không nổ ra, giai cấp phong kiến vẫn còn đó, chẳng qua do mấy người Hùng Vinh Diệp nhảy vào can thiệp.

Lại nói, lúc đó ý tưởng muốn làm đại hiệp chỉ là một phần, muốn làm cách mạng cũng chỉ là một phần, chủ yếu nhất là... Lăng Phong muốn chết quách cho xong.

Chết, rất tốt. Xuống dưới hắn sẽ tính sổ hai tên đầu trâu mặt ngựa, lại kiếm một lần xuyên không khác khá khẩm hơn. Hắn chán nản cái kiếp sống hiện tại. Mọi chuyện cứ như một giấc mơ vớ vẩn.

Lăng Phong cả người ê ẩm. Hắn mệt mỏi nhắm mắt, hy vọng khi mở mắt ra sẽ nhìn thấy quạt trần bệnh viện, hoặc là cái phòng ngủ lúc xưa của mình.

Một lúc sau, hắn mở mắt lần thứ nhất...

Là bầu trời.

Lần thứ hai...

Vẫn là bầu trời.

Lần thứ ba...

- Aaa...

Chỉ thấy một khuôn mặt trắng bệch đang treo ngược nhìn chằm chằm. Đáng sợ hơn, khuôn mặt kia bắt đầu cử động, khóe miệng nhếch lên, lộ ra vài cái răng...

- Ca ca, huynh tỉnh rồi sao?

Ra là cô bé ăn mày.

Lăng Phong không hiểu sao thở dài.

...

Lát sau.

Đây là chỗ đám ăn mày vẫn hay tụ tập, Lăng Phong uể oải ngồi dậy.

- Ca ca hết đau chưa?

- Ừm, hết rồi.

Lăng Phong cười, kỳ thực hắn vẫn đau nhe răng nhếch miệng, thậm chí không dám nhấc tay.

Trước mắt hắn là cô bé ăn mày nọ. Cô bé ước chừng 11 12 tuổi, có lẽ tuổi thật lớn hơn, chỉ vì thiếu ăn nên thân thể gầy còm. Tóc tai cắt ngắn như con trai. Điểm sáng nhất của cô bé là đôi mắt, đặc biệt trong suốt, nhất là khi cười luôn tít cả lại thành một đường cong, cả khuôn mặt bừng sáng như bông hoa nở, khiến người khác dù không vui cũng phải vui theo.

Lăng Phong ngồi tựa vào cột nhà hỏi:

- Muội tên gì? Bao nhiêu tuổi rồi?

Cô bé hơi cúi đầu đáp:

- Muội không có tên, cũng không biết mình bao nhiêu tuổi.

Xem ra cô bé từ nhỏ đã bị bỏ rơi, thật đáng thương.

Cô bé bỗng ngước mắt tò mò, lộ ra ánh mắt tinh linh trong sáng hỏi:

- Vậy... ca ca ngươi tên gì?

- Ta? Tên Phong.

- A, Phong ca, vậy là muội biết tên ca ca rồi. Hìhì.

Rồi cô bé rất nhanh lại buồn bã nhỏ giọng:

- Muội cũng thích có tên.

Lăng Phong liền cười:

- Có gì khó. Để ta đặt tên cho muội là được thôi.

- Thật không? - Cô bé ngước đôi mắt tròn to nhìn hắn..

Lăng Phong gật đầu.

- Hoan hô.

Cô bé còn chưa có tên đã nhẩy cẫng lên vỗ tay.

Lăng Phong nghĩ đến cảnh cô bé mỗi khi cười như một bông hoa nở, liền nói:

- Tiểu Hoa thì thế nào?

- Tiểu Hoa?

- Ừm, thích không?

Cô bé cả khuôn mặt bừng sáng mừng rỡ:

- Thích! Cám ơn ca ca. Từ giờ muội sẽ là Tiểu Hoa.

Tiểu Hoa bỗng ngồi thụp xuống, lại tròn mắt nhìn Lăng Phong:

- Mà ca ca vì sao buồn vậy? Vui lên nào.

- Ừm! Ta hơi buồn ngủ. - Lăng Phong gượng cười.

- A, vậy muội ra ngoài với bạn đây, ca ca nghỉ đi nha.

Sau đó Tiểu Hoa cất giọng hát một bài đồng dao, vừa tung tăng chạy ra ngoài. Sau đó có tiếng tíu ta tíu tít, có lẽ cô bé đang khoe cái tên mới của mình.

Lăng Phong lại ngả lưng nhìn trời.

Người như Tiểu Hoa, trong vạn kẻ ăn mày cũng khó có một. Nói sao, từ nhỏ đã phải bươn chải kiếm sống, phải giành giật từng miếng ăn hàng ngày, tâm tính khó có thể đơn thuần mãi được. Thế nhưng Tiểu Hoa lại làm được.

Cái nghề ăn xin này, chịu khổ nhục nhất trong mọi tầng lớp. Đắc tội người quyền quý thì phải làm sao? Xin được miếng ăn thì phải dùng thế nào? Mấy điểm này, Lăng Phong tự thấy mình không thể bằng.

...

Đêm hôm đó trời khá lạnh, Tiểu Hoa ôm Lăng Phong ngủ ngon lành. Lăng Phong thì căn bản không thể chợp mắt, da thịt tê tái vừa đau vừa lạnh thấu xương. Thật không hiểu Tiểu Hoa làm sao sống qua mấy năm nay.

Lăng Phong một tay vuốt tóc Tiểu Hoa, hắn bỗng thấy mình thật kém cỏi.

Nhìn xem cô gái nhỏ, không người thân, không mục đích sống, vẫn vui vẻ với từng miếng bánh vụn sống sót qua ngày, lại luôn lạc quan cười đùa.

Trong khi hắn lại muốn chết.

Quá nửa đêm thì cũng thiếp đi.

...

Sáng hôm sau.

Lăng Phong cảm thấy đã đỡ hơn, liền nghĩ đến nên về nhà. Một đêm không về nhà chỉ phụ nhân họ Lâm kia sẽ lo lắng. Dù sao hắn cũng đã mang thân xác con nhà người ta.

Tiểu Hoa gối đầu lên chân hắn, thấy có dị động cũng choàng tỉnh.

Lăng Phong với tay lấy vài thứ gi đó, Tiểu Hoa vừa thấy hai mắt liền tỏa sáng:

- A, đẹp quá! Là huynh làm sao?

Là mấy thứ đồ chơi xếp bằng cỏ. Tối qua không ngủ được, rảnh rỗi chẳng biết làm gì Lăng Phong đành rút cỏ tranh ra xếp. Xếp một đêm cả mấy chục cái, gà có bò có dê có, suýt chút thi rút sạch cỏ trong miếu.

Tiểu Hoa yêu thích không buông tay, nó chưa bao giờ có đồ chơi.

Lăng Phong bỗng nói:

- Ta phải đi đây. Cám ơn muội đã chia sẻ chỗ ngủ.

- Huynh đi đâu?

- Về nhà, ta còn mẫu thân đang chờ ở nhà nữa.

Tiểu Hoa liền lộ nét buồn bã.

Lăng Phong nghĩ gì đó nói:

- Hay là... muội về nhà với ta.

Trái ngược với dự đoán của Lăng Phong, Tiểu Hoa lại lắc đầu.

- Muội không đi đâu.

- Sao vậy?

Tiểu Hoa vẫn đùa nghịch với mấy con dế cỏ, nói:

- Muội quen ngủ ở đây rồi.

Lăng Phong sống mũi cay cay.

...

Lăng Phong về đến xóm nghèo.

Vừa về đến cổng thì gặp một người.

Lão nhân này xấp xỉ 60. Tuy già nhưng da dẻ vẫn rất hồng hào, thậm chí cơ thịt còn săn chắc hơn cả Lăng Phong. Trên mặt lão còn có vết sẹo, xem chừng thời trẻ xông pha không ít.

Đại bá kia nhìn Lăng Phong một lát buột miệng:

- Ngươi thực sự chưa chết?

- A...

Lăng Phong không khỏi vuốt mũi. Xem đi xem đi, hàng xóm cổ đại quả nhiên vô cùng thân thiết, trong lời nói chứa đầy sự quan tâm.

- Lão bá là?

Đại bá nheo mắt:

- Công tử ngay cả lão bộc cũng quên sao?

- Là thế này, ta vừa khỏe dậy, đột nhiên quên mất vài chuyện...

Lăng Phong lập tức biên lời kịch kinh điển.

Lăng Phong nhìn lại người nọ, lục lọi một lúc mới nhớ ra.

“Mặc lão?”

Mặc lão là nô bộc Lâm gia, nghe đâu từng phục vụ trong quân đội, dưới trướng ông ngoại hắn.

Ông ngoại Lăng Phong là một vị đại tướng, nhưng đã mất trong chiến trận. Sau khi Lâm tướng quân mất, Mặc lão cũng rời quân đội trở về. Tình cờ vừa đúng lúc Lâm đại tiểu thư bị gia tộc đuổi đi, Mặc lão liền đi theo bảo vệ hai mẹ con.

Âu cũng nhờ Mặc lão mà hai mẹ con Lâm thị yên ổn đến giờ.

- Công tử, bệnh khỏi giống như biến thành người khác?

- Haha, làm sao có thể.

Lăng Phong toát mồ hôi lạnh cười trừ. Lão già này thật nhanh nhạy, kiếm cớ tránh đi thì hơn.

Đang lục đục thì nghe tiếng Lâm thị hớt hải vọng ra:

- Phong, con về rồi sao?

Rất nhanh, Lâm thị đi ra.

Bà ăn mặc giản dị, trên mặt lộ vẻ lo âu. Lăng Phong không muốn tiếp xúc quá nhiều với Lâm thị, hắn có một cảm giác tội lỗi, kiểu như mình là một kẻ sát nhân, giết chết con trai bà.

- Con làm mẹ lo muốn chết. Tối qua con ở đâu?

- Mẹ, ngài cứ ngủ tiếp đi. Tối qua có người thuê muộn, cho nên...

- Vậy chắc vẫn chưa ăn gì đúng không? Để mẹ hâm nóng đồ ăn...

Lăng Phong định nói “không cần” lần nữa, nhưng nghĩ lại liền thôi. Hắn cảm nhận được tình cảm của bà.

Lăng Phong trước kia là một tên giá áo túi cơm, vừa ngốc nghếch vừa chậm chạp. Lâm thị rất thương con, đồng thời cũng lo lắng cho tương lai của nó. Đùng một cái bệnh nặng trở dậy, liền thay đổi như một người khác, lại chạy ra ngoài muốn tim việc làm. Lâm thị căn bản không nghĩ đến chuyện “đoạt xá” gì kia, mà chỉ nghĩ con trai rút cục thông suốt. Vì vậy bề ngoài tất bật lo lắng, kỳ thục trong lòng rất vui vẻ.

...

Buổi trua, Lăng Phong lại ra chợ thuê ngồi chờ việc.

Quá trưa thì A Quyền đến vỗ vai:

- Khỏe hẳn chưa? Có người thuê, huynh gắng đi được chứ? Có vẻ nhiều tiền.

- Được. Bị thương ngoài da thôi.

Tên Quyền ra vẻ áy náy:

- Chuyện hôm qua... Đệ phải xem ý kiến Hùng đại ca, cho nên ra hơi muộn.

- Không có gì.

Lăng Phong cười cười hào phóng.

Nói là huynh đệ, thực chất bèo nước gặp nhau, nhóm A Hùng coi như đã đủ trượng nghĩa. Lăng Phong cũng không đòi hỏi gì hơn.

Tiểu Hoa ăn xin gần đó, một tay cầm con dế cỏ Lăng Phong làm, chạy đến mắt chớp chớp nhìn Lăng Phong:

- Ca ca, huynh đi đâu vậy? Có người thuê à?

- Ừm.

- Nhưng ca ca vẫn đang bị thương mà.

- Ta hết đau rồi.

Tiểu Hoa ngước nhìn hắn hiếu kỳ:

- Thật sự? Hôm trước ca ca nói dối muội một lần rồi.

- Thật sự, không tin thì đánh ta thử.

- Hìhì.

Lăng Phong cười xoa đầu cô bé, hắn có thói quen xoa đầu mỗi khi muốn an ủi Tiểu Hoa.

...

Trấn an Tiểu Hoa xong xuôi, Lăng Phong đi cùng A Quyền tới gần cổng thành.

Ở đó tên Hùng đã đứng từ trước với hai tên Vinh và Diệp, đứng cùng còn có một người trung niên khác, có lẽ là chủ thuê.

Tên Diệp là một loại khô khan thích dùng hành động, trong lời nói rất tiết kiệm từ ngữ. Lăng Phong cũng quen dùng câu cụt lủn với hắn, ít khi xưng hô. Mà xem ra như thế tên Diệp còn thích hơn.

Ngược hẳn lại là tên Vinh bên kia, lúc nào cũng mồm mép dài dòng, Lăng Phong hầu như chưa bao giờ trò chuyện với kẻ này, hắn không đến mức ghét bỏ gì đối phương, chỉ cảm giác đề phòng.

Lăng Phong nhìn tên Diệp hỏi trống không:

- Việc gì vậy?

- Hộ tống người.

Tên Vinh lại là người đáp lời. Mắt gã đang nheo lại nhìn chằm chằm chiếc xe ngựa. Lăng Phong không kìm được cũng nhìn theo, cũng không phát hiện ra cái gì đặc biệt.

Lát sau tên Hùng quay lại, mặt không giấu được nét cười, có lẽ chuyến này giá tiền cao.

Gã nói:

- Người này muốn thuê chúng ta bảo vệ vợ chồng họ tới Danh Châu, cách đây khoảng trăm dặm, có lẽ phải ra khỏi thành đi qua đêm. Ngựa bọn họ sẽ thuê cho chúng ta.

- Phải cưỡi ngựa?

- Ngươi không biết cưỡi ngựa?

- Ta... có thể đánh xe.

Lăng Phong cười khổ. Hắn là người hiện đại tới đây, lái xe thì còn được.

A Hùng ra vẻ khó chịu:

- Hừ, ta phải hỏi người thuê, vì hắn sẽ đánh xe.

Lăng Phong bỗng cảm thấy kỳ quái.

Tên Hùng biết cưỡi ngựa thì còn lý giải được. Dù sao gã ta cũng từng làm trong nha môn. Nhưng ba tên còn lại, Vinh, Diệp và Quyền, chẳng lẽ đều cưỡi ngựa được?

Nên biết rằng, loại người mà phải chạy ra chợ làm thuê, về cơ bản đến tiền ăn còn không đủ, nói gì đụng đến ngựa để tập cưỡi. Nếu có thể cưỡi ngựa, hoặc là nhà có tiền, nếu không thì từ quân đội đi ra, hoặc từng là thổ phỉ. Tên Vinh nhìn như một kẻ thư sinh, nếu nói hắn biết làm thơ ra câu đối, Lăng Phong còn tin đôi chút.

Xem ra, đám người bên cạnh Lăng Phong cho dù đều chỉ dân làm thuê mướn, nhưng đều giấu không ít bí mật.

Đột nhiên A Quyền đứng sát vào Lăng Phong nói nhỏ:

- Ngươi không thấy lạ sao?

- Có gì lạ?

- Người này nếu đủ tiền thuê cả ngựa, tại sao không thuê người của tiêu cục, đắt hơn một chút nhưng an toàn hơn đám chúng ta nhiều. Hơn nữa lại đi qua đêm vội vàng như vậy. Có tiền thì thuê khách điếm ở lại không hơn sao, sáng mai rồi đi.

- Ờ.

Lăng Phong cũng chỉ gật gật. Có nghĩ phức tạp cũng không ra được gì. Lâu lâu mới có việc nhiều tiền.

- Haha, ta cũng chỉ thắc mắc thế thôi.

A Quyền cười cười vỗ vai Lăng Phong, gác tay ra sau gáy rồi đi ra xa.

Cạnh kinh thành, về cơ bản không có phỉ tặc sơn trại gì. Danh Châu nằm ở phía tây, giữa Danh Châu và kinh thành là địa bàn đóng quân của Hùng Nhuệ doanh, nghe đâu cả chục vạn quân, chả thằng thổ phỉ nào điên mà hoạt động ở đây, chẳng phải thành bia tập bắn cho quân đội sao. Đi lại thế này, cùng lắm thì bị quan quân hỏi han, chứ không lo bị cướp giữa đường.

Lúc này tên Hùng đã quay lại, đưa roi ngựa cho Lăng Phong:

- Hắn đồng ý để ngươi đánh xe cùng, lên đường thôi.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx