Biển đóng xong, tiệm lạic chẳng có việc gì cần đến. Lăng Phong quyết định nghỉ một buổi sáng đi tìm mấy người quen cũ.
Cũng không biết Tiểu Hoa, A Quyền nay ra sao. Hiện tại Phong ca đã khác trước, là chưởng quầy hẳn hoi, sắp xếp cho bọn họ một chút công việc là trong tầm tay.
Cuộc sống trước kia của Lăng Phong "cũ" cũng thật thảm hại. Sống 20 năm mà mối quan hệ còn không bằng Lăng Phong "mới" sống nửa năm ở Tô Châu.
Đây là Tây thành, xóm ăn mày.
Lăng Phong tìm được đến chỗ này thì nhận ra đã có rất nhiều thay đổi.
Cái đáng nói nhất là không còn vẻ đổ nát trước kia. Thậm chí không có bóng dáng bất kỳ kẻ ăn mày nào cả.
Chuyện gì đã xảy ra?
Lăng Phong liền tiếp cận quần chúng hỏi han, là một vị đại thẩm mặt rỗ.
- Đại thẩm...
- Dừng! Nhà quê mới lên đúng không? Thấy mỹ nữ kinh thành liền muốn tán? Bổn tiểu thư đã có 1 gã chồng 4 mặt con.
Lăng Phong toát mồ hôi:
- Á, tiểu đệ chỉ muốn hỏi chuyện thôi.
- Hỏi đường? Một tin 5 tiền.
-...
Lát sau, 5 tiền được đưa ra.
- Khụ, đại thẩm. Tại sao không thấy khất cái ở đây?
Vừa bị hỏi đến ăn mày, đại thẩm nọ liền nhìn Lăng Phong khinh bỉ. Còn may vừa rồi đại tỷ đây cảnh giác, không để nhà ngươi tán tỉnh.
Thời này ăn mày rất nhiều, chủ yếu đều xấu xấu bẩn bẩn, khiến người ta dễ sinh ra vơ đũa cả nắm.
Tuy rằng nghề nào cũng có người tốt người xấu. Nhưng đã làm ăn mày, bản chất tốt thế nào bị đạp ra đường đói vài hôm ăn đánh vài lần, thì cũng thành xấu. Bị đẩy vào đường cùng, sinh tồn là mục tiêu duy nhất, trò gì cũng dám làm.
Tiểu Hoa là một trong những số ít, thậm chí vô cùng ít, ăn mày lương thiện. Có lẽ vì cô bé có một đôi ánh mắt biêt nói, được người khác thông cảm mà không làm khó dễ. Cũng chính vì Tiểu Hoa đi xin rất dễ, nên lại bị chính đám ăn mày ức hiếp.
Vị thẩm thẩm nọ nhận tiền xong, giọng điệu không lấy gì làm hòa nhã nói:
- Đám ăn mày đó? Bị đuổi đi hết rồi.
- Vì sao lại bị đuổi?
- 5 tiền.
Lại tốn thêm 5 tiền.
- Quan binh dọn dẹp.
- Vì sao...
- 5 tiền.
Lăng Phong có cảm giác, nếu hỏi tiếp sẽ phải tốn ít nhất 100 đồng tiền. Hắn còn chưa nhận lương tháng đầu.
Vì vậy liền cười nói:
- Đa tạ đại thẩm, ta tự đi nhìn vậy.
- Đúng là nhà quê. Đã xấu còn bần!
Lăng Phong mặt đen như than.
...
Mất nửa ngày, rút kinh nghiệm không hỏi các đại thẩm, tập trung hỏi người già va trẻ em, Lăng Phong mới bình an tìm được nơi tập trung mới của đám ăn mày.
Hóa ra sắp có sứ thần các nước vào Trường An gửi lời chúc năm mới. Đại Tống ở phía đông nam, các đoàn sứ thần sẽ chủ yếu đi từ cổng Bắc và cổng Tây vào nội thành, cho nên để làm đẹp hình ảnh của vương triều Tống phồn thịnh, ăn mày bị dọn đi hết, nhà cửa đổ nát được xây lại, cũng không biết có ở được hay không, hay là hết chuyến ngoại giao kia thì sập.
Xem ra thời nào cũng vậy, bộ mặt quốc gia, luôn phải được chỉnh chu.
Chỉ là, chỗ này như cái trại tị nạn. Lăng Phong nhìn nứt mắt, kể cả dùng khả năng đặc biệt cũng không tài nào tìm ra Tiểu Hoa.
Tiểu Hoa thường thích yên tĩnh một mình, sợ là không ở đây?
Đang tính bỏ đi thì có người gọi giật lại.
- Tên điên, ngươi đến tìm tiểu ăn mày?
Người nói là một thiếu niên.
- Ngươi gọi ta?
- Ngươi tên điên còn gì?
Lăng Phong lập tức răn dạy đám thất học này:
- Điên? Ta là “phong” trong phong lưu, không phải phong tử.
Tên ăn mày nọ gãi gãi đầu:
- Đại ca, hai chữ “phong” này hình viết như nhau.
Đến lượt Lăng Phong ngẩn ra, bỏ m* chữ phồn thể đã quên hết nét, liền ho khan:
- Phải không? Khụ, cái này không phải trọng yếu. Trọng yếu là Tiểu Hoa thế nào?
- Nó bị bắt đi rồi.
- Bị bắt? Ai bắt? Bắt đi đâu?
Cô bé dễ thương này, đụng đến chuyện gì lại để bị bắt đi. Làm sao tiểu cô nương đáng yêu thì tối ngày gặp chuyện, mấy đám lấc cấc này thì cứ nhởn nhơ.
Hóa ra Tiểu Hoa bị bắt ở góc đường bên kia, hình như bị một nhóm người mặc đồ gia nhân bắt đi, cho lên xe ngựa rồi biến mất. Còn cụ thể xe ngựa thế nào, gia nhân có đặc điểm gì đặc biệt, mấy tên ăn mày cơ bản không nhớ, lúc đó chúng cũng không quan tâm lắm.
Lăng Phong loay hoay mãi biết không thể có tin gì thêm, liền phải rời đi.
Cầu mong cho tiểu muội kia gặp may mắn. Dễ thương lương thiện như vậy, thầm nghĩ ông trời chắc cũng không nỡ để xảy ra chuyện gì mới phải. Hắn thậm chí cảm nhận một tia ý thức kỳ lạ, giống như thấy Tiểu Hoa sống vẫn tốt.
Nghĩ vậy, hắn liền rảo bước đi tìm đám A Quyền. Lăng Phong muốn gặp A Quyền chất vấn, rõ ràng mình đã ủy thác lại Tiểu Hoa cho tên kia.
Chỉ là, cũng không tìm ra.
Mấy kẻ làm thuê này không có địa chỉ cố định, ở đâu có việc thì tới đó làm.
Lăng Phong bèn ra về, hy vọng lần sau.
...
Lúc này, ở cửa tiệm Đông môn.
- Lăng chưởng quầy đâu?
- Bẩm Đại tiểu thư, Lăng chưởng quầy từ sáng đi ra ngoài, nói có việc riêng cần giải quyết.
- Hừm, hắn nghĩ đây là đâu? Dám bỏ việc đi làm việc riêng như vậy?
Lăng Vân hôm nay đến khảo sát việc buôn bán, gặp đúng lúc Lăng Phong chuồn ra ngoài.
- Mấy hôm nay hắn làm việc thế nào?
Tào quản sự tuy không biết rõ quan hệ giữa Lăng Vân và Lăng Phong, nhưng lão nhìn ra Lăng Phong là người trong chi họ Lăng Vân, nghĩ nghĩ một lúc nói:
- Lăng chưởng quầy làm rất tốt. Lão nô thấy, chưởng quầy giống như còn có kinh nghiệm buôn bán.
- Hắn chỉ là một tên vô lại, có thể có kinh nghiệm gì?
Tào quản sự cười nói:
- Mời đại tiểu thư xem cái này.
Nói rồi đưa cho Lăng Vân một tập ghi chép gì đó, vừa nói vừa giải thích:
- Đây là chưởng quầy viết ra, đưa cho lão nô xem thử. Lão nô vài chỗ không hiểu hết, nhưng thấy cũng khá có lý, đang định dâng cho tiểu thư. Cái này gọi là “hợp đồng”, cái này là tổ chức xí nghiệp gì gì đó, còn cái này là... ờ... Đúng rồi, kế hoạch kinh doanh. Lão nô thấy, qua một thời gian, cũng không cần lão nô giám sát nữa, tiểu thư có thể phóng tay để chưởng quầy làm.
Lăng Vân nhìu đôi mày xinh đẹp, nhìn mấy thứ nguệch ngoạc Lăng Phong ghi.
Lăng Vân tuy có ác cảm với Lăng Phong, nhưng nàng công tư phân minh, sẽ không để lý tính làm ảnh hưởng công việc.
"Hợp đồng" của Lăng Phong, gồm nhiều điều khoản, tiền lương, tiền thưởng, làm chính, làm thêm, ngày nghỉ,... Những thứ này ở cổ đại không phải không có, nhưng rõ ràng và tinh xảo như của Lăng Phong thì Lăng Vân cũng là lần đầu tiếp xúc.
Những quy ước Lăng Phong đặt ra, đứng về phía Lăng Vân người quản lý rõ ràng rất lợi, công sức của lao công bao nhiêu đều vét cạn. Ngược lại, người làm công ký kết vào, thời hiện đại có chút hiểu biết có lẽ sẽ thấy mình bị bóc lột, đáng tiếc.
Nói sao, kia là tinh hoa của chủ nghĩa tư bản, là đại cách mạng.
Tiếp theo là cách vận hành công việc, Lăng Phong muốn chia người làm thành nhóm chuyên biệt. Giao việc, nhận việc ra sao, đều có sơ đồ ghi rõ.
Nhưng cái khiến Lăng Vân kinh hãi nhất, là tờ “cơ cấu tập đoàn xí nghiệp” cuả hắn. Tuy có vài từ ngữ cổ quái, nhưng Lăng Vân đại khái vẫn hiểu, bởi vì nàng chính là một vị “chủ tịch”, là người duy nhất ở đây vừa nhìn liền biết Lăng Phong muốn tái cấu trúc cái gì. Sẽ không có một tên hạ nhân nào có thể biết một thương hội cự đại thì bao gồm những gì, hoạt động ra sao.
Hắn... rút cục còn biết những gì?
Lăng Vân không thể tin. Nhưng tự tôn của một nữ cường nhân khiến nàng kìm được xúc động.
Tào quản sự ánh mặt tinh tường, phát hiện Lăng Vân không bài xích những thứ Lăng Phong ghi ra, liền nói tiếp:
- Còn có, Lăng chưởng quầy nói tiệm nếu cứ bán lụa như hiện tại, căn bản không thể phát triển được.
- Vậy hắn có cao kiến gì?
- Lão nô cũng chỉ nghe hắn nói như vậy, còn muốn làm gì thì chưởng quầy vẫn chưa nói ra. Nếu Đại tiểu thư muốn, lão nô sẽ nói chưởng quầy nghiêm túc suy nghĩ.
- Không cần. Ta sẽ bàn bạc với hắn.
- Vâng, đại tiểu thư.
Lăng Vân dặn dò một lát, cầm theo mấy tờ ghi chép của Lăng Phong rời đi, trong lòng bắt đầu sinh tò mò với tên đệ đệ 20 năm không quen này. Nàng cũng thầm hy vọng, Lăng Phong thực sự có tài. Đại ca Lăng Minh và Nhị ca Lăng Hải đều vô dụng, Lăng Vân cho dù có giỏi thế nào, vẫn chỉ là nữ nhân, cũng sắp phải thành dâu nhà người khác.
Tào quản sự là nô bộc trung thành, cũng vui thay cho Lăng Vân.
Chỉ là, bỗng nghe Lăng Vân ở ngoài giận dữ quát:
- Tào quản sự, là ai tự ý sửa bảng hiệu?
- Bẩm đại tiểu thư, là Lăng chưởng quỹ.
- Mau đi tìm hắn cho ta. Lập tức!
Tào quản sự toát mồ hôi, nhìn thấy bóng ai đó, vội nói:
- Đại tiểu thư, chưởng quầy đã về đến.
...
Lăng Phong thong thả về tiệm, vừa đến đầu phố thì hai mắt sáng lên.
Lăng Vân hôm nay mặc một bộ váy dài màu tím, tóc đen búi cao, làn da trắng nõn, tướng mạo thật sự là cực mĩ. Dáng người kia nếu là mặc vào tất chân váy ngắn công sở, thật không biết đám cổ đại có chịu nổi hay không, chứ Lăng Phong chắc chắn xin chết dưới chân nàng.
Lăng Phong lật đật chạy đến:
- A, Vân tỷ, tỷ đến khảo sát cửa tiệm sao?
- Ta đến để tìm ngươi.
Lăng Phong mừng rỡ:
- Tỷ tìm ta? Có chuyện gì vậy? Thấy ra ta ưu tú rồi sao?
- Ngươi đi đâu từ sáng giờ?
- Ta có chút việc riêng, đã xin phép Tào quản sự đàng hoàng.
Lăng Vân chỉ lên bảng hiệu, lạnh giọng:
- Ai cho phép ngươi sửa bảng hiệu?
Lăng Phong nói:
- Chẳng phải hôm trước tỷ nói phải làm mới sao? Ta thấy tỷ mấy ngày qua bận rộn như vậy, cho nên cũng gắng bỏ chút công sức. Mà Vân tỷ, bận gì thì bận, cũng lưu tâm sức khỏe một chút, ta thấy tỷ gầy hơn trước thì phải, rất đau lòng đó.
Lăng Vân thấy hắn quan tâm đến mình, giọng nói ít nhiều nhẹ nhàng hơn trước:
- Không cần ngươi phải phí tâm. Làm cho tốt công việc của mình đi. Ta nói làm mới, nghĩa là sơn lại, chứ không phải sửa hẳn lại như vậy.
- Có khác nhau sao? - Lăng Phong gãi đầu.
Đột nhiên, hai má Lăng Vân ửng đỏ, giọng lại:
- Còn nữa. Hai chữ kia, ngươi có... ý gì?
Lăng Phong niềm nở giải thích:
- Phong Vân. Rất hay đúng không? Ta phải nghĩ cả nửa ngày mới ra đó. Màu sắc mới lạ, khách hàng dễ lưu tâm.
- Ngươi...
Lăng Vân mắt hạnh trừng Lăng Phong, chỉ là bắt gặp Lăng Phong cũng đang nhìn nàng, không hề sợ hãi, ngược lại còn như ngẩn ra.
Mỹ nhân nổi giận, đẹp không tả xiết.
Lăng Vân chịu không nổi ánh mắt của hắn, đùng đùng lên xe ngựa bỏ đi.
- A Quý, đi Tây môn!
- Vâng, đại tiểu thư.
Lăng Phong vội hỏi với theo:
- Vân tỷ, vậy rút cục lại sửa như cũ hay để nguyên?
Tiếng Lăng Vân từ trong xe phát ra:
- Ngươi tưởng bảng hiệu cứ thích là sửa sao? Đã lỡ đổi rồi thì để như vậy đi.
Kỳ thực cái tiệm này tệ hại nhất, Lăng Vân đang không biết làm sao vực dậy, đổi biển đổi vận không biết chừng, bằng không nàng nhất định sẽ bắt Lăng Phong sửa lại.
Lăng Phong vuốt cằm nhìn bảng hiệu “Phong Vân tơ lụa” sáng loáng, nghĩ mãi vẫn không thông, rút cục sai chỗ nào mà Vân tỷ bực tức đến mức không nói được như vậy.
Chỉ là cái tên thôi, không hợp thì làm lại nha.
Nói cho cùng, cái tiệm này cũng không phải duy nhất, đã nói là giao cho hắn, liền ngay cái tên cũng không cho đặt, thế thì ý nghĩa gì nữa?
Xe ngụa đi được một đoạn đột nhiên dừng lại. Đánh xe A Quý vội chạy lại nói:
- Đại tiểu thư nói, cái kế hoạch kinh doanh gì kia, ngày mai sẽ bàn. Nói ngươi chuẩn bị kỹ môt chút.
@by txiuqw4