Lăng Phong tỉnh lại ăn uống được là chuyện của hôm sau.
Hắn chủ yếu bị ngoại thương và kiệt sức, cũng không bị đòn chí mạng nào.
Nhân tiện cũng phải nói, Phong ca hồi phục tốt hơn người thường rất nhiều. Ngay cả Mặc lão cũng lấy làm kỳ quái.
Chuyện lần này chỉ vài người hiểu ngọn nguồn, còn lại chỉ đoán già đoán non.
Đội bịt mặt kia là ai? Vì sao lại đột nhập giết người? Ngay kinh thành dưới chân hoàng đế mà cứ như chuyện ngoài sơn trại. Kim Ngô vệ Bộ đầu Phủ doãn đến dọn dẹp nửa ngày, rút cục cũng chẳng giải quyết được cái gì liền đi.
Lăng Vân mấy hôm có công việc ở thương hội. Vừa sáng được người đưa tin mới chạy vội về.
Nàng bước vào phòng, liếc nhìn Lăng Phong đang nằm trên giường, bên cạnh có Lâm Nghi Anh và Vương Diệu Mai ở sẵn.
"Tên Lăng Phong đáng chết này, lại làm chuyện xấu xa gì đây, kéo cả một đám giết người tới gây chuyện. Lại còn bị thương, hay vì cố bảo vệ đứa nha hoàn này? Hừ, vì nữ nhân quên cả mạng sống. Sao không chết luôn đi." Lăng Vân nghĩ thầm.
Lăng Vân lo lắng thì ít mà tức giận thì nhiều. Còn may thấy Lăng Phong đang đầy người đắp thuốc, nếu không tự tay nàng đã đánh hắn ngất xỉu không chừng.
- Chuyện gì xảy ra?
Lăng Vân nhìn Vương Diệu Mai, nàng rất không thích cô gái kia. Nữ nhân cùng kiểu cao ngạo, đều tự nhiên sinh ra thứ cảm xúc này. Ý tứ của Lăng Vân là muốn Vương Diệu Mai trả lời. Nàng thông minh, đoán chuyện này chạy không khỏi liên can với cô gái này. Có điều Tiểu Mai vẫn một bộ nha hoàn ngơ ngác như không liên quan.
Lâm Nghi Anh đáp:
- Đại tiểu thư, chuyện này... chỉ có thể để Phong nhi tỉnh, mới có thể biết được.
Lâm thị nói, Lăng Vân mới nhẹ giọng một chút:
- Đại nương không sao chứ?
- Ta không sao, đa tạ tiểu thư đã quan tâm.
Lăng Vân thấy không khí kỳ cục, hỏi qua loa vài câu rồi cất váy đi ra. Nàng là gia chủ ở chỗ này, vậy mà chuyện xảy ra cứ như người hầu, ngơ ngơ ngác ngác. Người ta giết đến phủ mà cũng chỉ nghe kể lại, không tức không được.
Lăng Phong thực ra đã tỉnh, nhưng hắn vờ nằm im.
Tên Quyền chờ Lăng Vân đi khuất mới chui vào, cười đùa:
- Phong ca, còn sống đấy chứ?
- Ngươi chưa chết ta chết thế quái nào được.
Lăng Phong mở mắt gượng cười. Hắn cho đến giờ vẫn chưa thể quên cảm xúc lúc nằm xuống, kiệt sức, chờ kiếm của tên đầu lĩnh.
Đó là sự bất lực của kẻ yếu.
Đám sát thủ kia có thể đến một lần, đảm bảo còn lần khác. Hơn nữa, lần sau chắc chắn còn thảm thiết hơn, bởi vì phía Lăng Phong có bao nhiêu thực lực đều lộ ra cả, chưa kể tối qua phần nhiều nhờ người bí ẩn kia giúp, nếu không đã xong rồi.
Lăng Phong dù đang bị thương, nhưng mấy vết đau da thịt không bằng đau đầu. Trong họng hắn như có cục máu nghẹn lại, muốn phun ra cho đỡ ức chế cũng không được. Có những kẻ gặp lúc này sẽ buông xuôi, ra sao thì ra đi. Nhưng Lăng Phong hắn không làm thế được, hắn luyến tiếc cuộc sống mới này. Không ai đảm bảo chết lần nữa có thể làm lại. Vả lại, làm lại thực sự tốt sao? Rõ ràng đã được một lần làm lại, còn chưa bắt đầu ra hồn gì đấy thôi.
Lăng Phong nhận ra mình cô độc hơn hắn tưởng. Đúng là vẫn có vài người bên cạnh, nhưng chỉ vài người bạn, không phải thế lực, vẫn không đủ. Những lúc thế này mới thấy quan hệ rộng quan trọng ra sao.
Tên Quyền nhớ ra gì đó nói:
- À, vừa rồi có một đám xưng Nhị công tử đến.
- Nhị công tử? Thằng nào Nhị công tử?
Lăng Phong mù mịt, giờ này còn tên nhà giàu nào tới thăm hắn? Hắn phiêu bạt kinh thành bấy lâu cũng chỉ quen hai tên nhà giàu, Lăng Hải và Từ Nguyên. Mà hai kẻ này chỉ trông hắn chết, tới thăm mới lạ.
- Đệ không biết, dáng vẻ quý tộc, xem ra đến để tìm gái không chừng.
- Tìm gái? M*, chỗ này gái đâu mà... Khoan. Nhị công tử? Haha, rất tốt, đến rất tốt. Dạo này gặp công tử như gặp Bồ tát.
Lăng Phong bừng tỉnh, vùng hẳn dậy, mặt nhăn nhó vì đau. Hắn biết người kia là ai, rút cục cũng tới.
...
Cửa phụ Lăng phủ.
Hôm nay giữa sân vắng tanh, đám trẻ không tập luyện. Vài đồng bạn chưa kịp quen bao lâu đều nằm viện, còn nhiều chuyện khác cần lo.
Lăng Phong mặc vội đồ chạy ra, nhìn thấy một nhóm người.
- Điện hạ tới thăm tệ xá, tiểu nhân không kịp đón tiếp...
- Đóa Nhi đâu?
Nghe Triệu Khánh tới, Lăng Phong cũng thừa biết tên này tới tìm Tô Đóa Nhi. Hắn tự biết mình không đến lượt hoàng tử tự thân hỏi han.
Lăng Phong đang lo Triệu Khánh hôm nay tới dẫn người đi. Hắn vừa lóe lên ý tưởng nhờ hoàng tử giải quyết giúp rối rắm. Những chuyện phức tạp kiểu này, cỡ Triệu Khánh chỉ một cái phẩy tay là êm đẹp, còn nếu để cho Lăng Phong tìm cách xử lý chỉ e không chết một cũng chết chùm. Nhưng chán là ông lớn vừa vào cửa đã hỏi người tình, chẳng để cho tiểu đệ nịnh nọt vài câu gì.
Lăng Phong cố làm mặt cười:
- Tiểu nhân đã cho người đi gọi.
- Dẫn ta tới phòng nàng ấy. - Triệu Khánh chả buồn quan tâm đứng dậy ra lệnh.
Phòng Đóa Nhi có hai gian, gian sau là giường ngủ, phía trước bàn ghế đơn giản. Triệu Khánh xem chừng ngứa ngáy ngồi không yên, kiểu sợ bị bẩn quần áo. Nếu không phải mỹ nữ đang ở trong, chỉ sợ trực tiếp ra lệnh đem đốt xây cái khác.
Lăng Phong liền nháy mắt cho Tiểu Hiên chạy đi dâng trà.
Triệu Khánh xem ra không hài lòng cái phòng này cho lắm:
- Hừ, ngươi để nàng ở một chỗ tồi tàn thế này?
- Điện hạ, tiểu nhân chỉ là chưởng quầy, chỉ có thể chu cấp được thế này thôi.
Lăng Phong kêu trời. Ngay cả tiền lương tháng cũng chi cả ra cho cái phòng này, có muốn thêm cũng chả thêm được.
Triệu Khánh bỗng sẵng giọng:
- Hừ, phế vật!
Lăng Phong trợn mắt.
Đây là lần đầu tiên, hắn bị chửi như vậy.
Có lẽ trong xã hội này, Hoàng tử chửi mắng tiện dân, phế vật chỉ là chuyện cơm bữa. Nhưng là một người hiện đại, Lăng Phong vô cùng khó chịu.
Nhưng hắn cũng chỉ có thể nhẫn nhịn.
Tô Đóa Nhi một lúc sau mới đi ra. Nàng chỉ trang điểm nhẹ nhàng, nét u nhã nhưng mỏi mệt, xem chừng chuyện tối qua khiến nàng lo lắng nhiều. Tô Đóa Nhi liếc nhìn Lăng Phong, thấy hắn có thể đi lại được, thở ra nhẹ nhõm, ánh mắt nàng lộ vẻ an tâm.
Trương Bảo bỗng hừ nhẹ, Lăng Phong biết ý liền từ từ lùi ra.
...
Đây là lần đầu tiên Tô Đóa Nhi trực tiếp gặp mặt Triệu Khánh.
Từng phải trải qua chỗ bùn lầy, Tô Đóa Nhi rất muốn tìm một chỗ cao để bám vào. Nàng thậm chí hy vọng đến một cái danh phận trong phủ Hoàng tử, chứ không cam tâm làm vật chơi ngoài đường, chơi chán thi vứt.
Nàng bấy lâu mong chờ gặp người này, để biết tương lai mình ra sao? Chỉ là hôm nay trái lại nàng có chút không muốn gặp.
Tô Đóa Nhi váy dài chấm đất, cúi người nói:
- Tiểu nữ Đóa Nhi, ra mắt Hoàng tử điện hạ.
- Ngồi đi.
Triệu Khánh mấy hôm nay phát chán thê thiếp trong phủ, lúc nào cũng một bản mặt giả tạo, chạy ra thanh lâu muốn thay đổi không khí, cũng lại gặp một đống bản mặt giả tạo khác. Đi xem ca vũ ở Thất Tú các mới nhớ ra còn một vị mỹ nữ chưa đụng tới. Hỏi bộ hạ vừa đúng lúc chuyện Lăng Phong đêm qua, thế nên mới lật đật chạy tới, suýt nữa thì tốn tiền cho mỹ nữ chưa kịp dùng đã có chuyện.
Triệu Khánh bỗng vươn tay, chụp lấy tay Đóa Nhi muốn ôm vào lòng.
Tô Đóa Nhi cựa cậy thoát được ra. Triệu Khánh không vui nói:
- Sao vậy? Không muốn?
- Tiểu nữ... không dám. Chỉ là, chỗ này hình như... không tiện lắm.
- Có cái gì không tiện? Bản điện hạ muốn, chính là ở chỗ này, ngay bây giờ.
Tô Đóa Nhi run rẩy, không chống cự nữa. Đối phương bỏ tiền mua nàng về, lại có thân phận quá đỗi cao quý, một câu liền có thể ném nàng vào chỗ chết.
Triệu Khánh đưa tay luồn vào cổ áo, Tô Đóa Nhi hoảng hồn. Nàng biết điều gì tới cũng nên tới.
Áo bị kéo lệch vai, bờ vai trắng mảnh khảnh cũng hiện ra. Thú tính bốc lên, Triệu Khánh hít hà, càng khiến Tô Đóa Nhi run lên sợ hãi, nàng gần như cứng người chịu trận vì căng thẳng.
Đúng lúc này, Tiểu Hiên đi vào:
- Điện hạ, mời ngài uống trà.
- Cút ra ngoài!
Triệu Khánh đang lúc hứng lên, vung tay tát mạnh.
- Aaa...
Tiểu Hiên té ngã, khay trà vung ra khắp nơi.
Đóa Nhi nhân cơ hội vội vàng tránh khỏi Triệu Khánh ngồi xuống giúp Tiểu Hiên. Tô Đóa Nhi xem cô bé như muội muội, bình thường cũng không sai bảo gì quá đáng.
- Nàng lo cho nó làm gì? Còn không mau để nó cút xéo.
Triệu Khánh chửi loạn. Trong mắt gã, nha hoàn căn bản chỉ là một kiểu súc vật.
Tiểu Hiên ánh mắt bất mãn trừng lên nhìn Triệu Khánh. Tiểu Hiên không giống nha hoàn khác, cô bé xuất thân tiểu quận chúa, thân phận không thấp. Cô không ưa người hoàng tộc, chính chúng hại chết cả nhà mình. Tiểu cô nương tuy còn nhỏ nhưng đã hiểu biết nhiều.
Tô Đóa Nhi dùng ánh mắt khuyên nhủ, Tiểu Hiên mới chịu đi ra.
- Được rồi. Nàng lại đây đi.
Triệu Khánh lại kéo tay Đóa Nhi.
- Điện hạ...
- Nàng còn ra vẻ thanh cao cái gì nữa? Nhanh lên.
Tô Đóa Nhi vội vàng quỳ xuống:
- Điện hạ. Tiểu nữ không thể... điện hạ thứ tội.
Triệu Khánh nâng cằm Tô Đóa Nhi lên, gằn giọng:
- Ngươi vừa nói cái gì?
Tô Đóa Nhi lấy hết sức nói ra:
- Điện hạ, ý tiểu nữ là... Tiểu nữ muốn biết... danh phận của mình sẽ là gì?
Lăng Phong vài lần nhắc nàng chuyện này. Đừng để Hoàng tử chơi xong rồi vứt. Như vậy cả nàng lẫn hắn đều thành đồ chơi hết. Điều này nghe tuy thô thiển, giống như trả giá cho bản thân, nhưng với Tô Đóa Nhi, nàng không có lựa chọn khác.
Nếu là đám nữ nhân khác, có lẽ trước hết cứ để Hoàng tử chơi đã. Sau đó lại dùng thân thể dụ hoặc, dần dần chiếm được sủng ái mà tiến thân. Nhưng Đóa Nhi không thể tưởng tượng mình sẽ làm được như vậy.
Triệu Khánh cười khinh:
- Cái gì? Danh phận? Haha. Thứ ca kỹ ti tiện, được ta sủng hạnh đã là phúc phận cả nhà ngươi. Ngoan, làm cho ta thỏa mãn, ta sẽ cho nàng đủ ăn đủ mặc. Thế đã được chưa?
Tô Đóa Nhi lòng trầm xuống.
Nàng tự phụ xinh đẹp tài năng. Nhưng hóa ra chẳng có chút ý nghĩa. Căn bản chỉ là con kiến để những người kia vui chơi bài bố.
Triệu Khánh thò tay muốn nắn bóp bầu ngực phập phồng kia.
- Điện hạ, không...
"Chát"
Triệu Khánh điên tiết lên, tát một cái thật mạnh.
- Hừ, tự cởi ra, ngươi chỉ cần làm bản điện hạ phật lòng một lần nữa. Chém cả nhà ngươi.
Tô Đóa Nhi nằm ra sàn, trên má còn đỏ bừng vết dấu tay. Cái tát này làm tâm thần nàng tỉnh ra, nhưng thân thể thì cứng lại. Nàng không còn người thân nào ngoài Lăng Phong, Triệu Khánh dọa chém cả nhà khiến Tô Đóa Nhi muốn chết cũng không dám chết.
Triệu Khánh lần đầu gặp nữ nhân dám phản kháng, bình thường đều ngoan ngoãn nằm ra cho gã muốn làm trò gì thì làm. Nhưng Triệu Khánh phát hiện hóa ra thế này kích thích không kém. Gã nhìn Tô Đóa Nhi đang quỳ giữa sàn khép nép cởi từng mảnh lụa trên người, cười dâm:
- Nhanh. Vũ kỹ gì đó đâu thi triển hết cho ta, càng uốn éo dẻo dai ta càng thích.
Tô Đóa Nhi trái tim lại nhói lên.
Nàng khổ cực luyện múa bao năm trời, rút cục trong mắt kẻ kia chẳng qua để cơ thể dẻo dai, lên giường phiêu diêu hơn mà thôi. Đau đớn, nhục nhã khiến tâm linh Tô Đóa Nhi như muốn rời khỏi cơ thể.
Trang phục trên người Tô Đóa Nhi đã bị cởi ra gần hết, nửa trên gần như bại lộ, chỉ còn áo lót che bầu ngực căng tròn.
Triệu Khánh không chờ được nữa, muốn cúi xuống bế nàng ta lên.
- Điện hạ!
- M* nó lại là chuyện gì? Không thấy ta đang bận sao?
Là Nhạc Thành, không biết đến từ lúc nào. Vừa rồi chỉ có Trương Bảo.
- Điện hạ, là khẩu dụ từ trong cung.
- Hừ! Thật mất hứng. Ngươi cứ chờ ở đó, tắm rửa cho sạch, đợi ta quay lại.
@by txiuqw4