sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Quyển 2 - Chương 73: Vợ Người Ta?

Đây là lần đầu hắn cầm trong tay một quyển trục bí kíp đúng nghĩa, không giống quyển thương pháp của Mặc lão. Thứ kia giống như bản ghi chép trộm hơn, khá hỗn loạn.

Lăng Phong không kìm được mở ra xem bên trong. Chỉ thấy sơ lược...

"Ám khí, nói cho cùng, chỉ có hai trọng điểm, bất tri bất giác, khéo léo khôn cùng..."

"Có người nói năm tầng Thiên Ma không bằng bảy tầng Mê Hồn. Đều là lời nhảm nhí. Đó là vì thiên hạ luyện thành năm tầng Thiên Ma có mấy người đây? Chỉ cần thành ba tầng đã có thể tung hoành ngang dọc không cố kỵ..."

Mê Hồn bảy tầng? Xem ra là một loại ám khí khác trong võ lâm.

"Thiên Ma Truy Hồn, ở đâu còn hồn, ở đó còn truy, thiên lý không dừng..."

Lăng Phong đọc đoạn này hơi cười mỉm. Một lý khoảng 500m, thiên lý là ngàn dặm tức 500km, ám khí nào bay cho nổi, trừ khi tên lửa.

Bộ Thiên Ma Truy Hồn này, giới thiệu có 6 chiêu 7 tầng, nhưng Lăng Phong lật ra sau xem thử mới đến chiêu thứ 3 thì đã hết. Xem ra quyển này chỉ là một nửa.

3 chiêu đó gồm có Âm Hồn Bất Tán, Thiên Lý Truy Hồn và Cô Hồn Hoặc Thần.

Bên bìa bí kíp mỗi chiêu, đều đã có ai đó ghi chú giải thích vô cùng tỉ mỉ, cũng giúp Lăng Phong hiểu thêm vài thứ căn bản về chiêu thức.

Chiêu tạm chia làm bốn loại, “thực hư giá nộ”. Thực công giá thủ, hư chiêu giả công phá thủ, còn nộ chiêu là.... “ultimate”. Ngoài nộ chiêu, ba thứ kia khắc chế lẫn nhau theo vòng tròn, thực khắc hư, hư khắc giá, giá khắc thực. Cả 3 chiêu Thiên Ma Truy Hồn bên trên, đều thuộc vào thực chiêu.

“Vị nào đó” lại ghi chú rất cặn kẽ, đó là tuy chỉ có 3 chiêu Thiên Ma Truy Hồn cố định, nhưng nếu biết cách biến hóa, thì có thể dùng rất đa dạng. Người chơi ám khí, hơn nhau không chỉ ở ai biết nhiều chiêu hơn, hay ra tay ném ám khí nhanh hơn chuẩn hơn, mà còn phụ thuộc vào khả năng tự mình biến hóa chiêu “ảo hơn”.

Lăng Phong đến đây lại ngộ ra. Võ hỗn hợp MMA hiện đại mà hắn biết, vì sao đánh đồng chiêu và thức? Lý do võ học về sau chú trọng thực dụng, bỏ gần hết phụ chiêu. Bởi vậy gần như phân chia chiêu thức không quan trọng.

Nói tóm lại, chơi ám khí cần ba điểm.

“Bất tri bất giác”. Kha lão vừa rồi tồn tại như không tồn tại, nếu xuất hiện cạnh ai đó ra tay, rõ ràng có thể giết chết kẻ địch mà đối phương vẫn không biết vì sao. Cái này tạm xếp vào thân pháp.

Thứ hai, “nhất chiêu hạ địch”. Bởi vì, ám khí đã bay đi coi như mất. Một chiêu đánh ra đều phải xem đó là chiêu cuối, dồn toàn bộ thời cơ sức mạnh chuẩn xác vào nó, tuyệt đối không thể dây dưa như các thứ vũ khí khác. Ngoài ra, để có thể nắm chắc đối phương, tâm lý thuật cũng là một thứ cần học.

Cuối cùng, “khéo léo khôn cùng”. Cho nên luyện ám khí phải có giác quan thật linh mẫn, phản xạ nhanh nhạy, độ chuẩn xác phải tuyệt đỉnh. Chung quy lại, thân pháp phải ở đỉnh cao.

Lăng Phong đọc đến đây, thì phát hiện cả ba điểm này đều cần một thứ làm căn bản.

Đó là, khí.

“Lại là nó.” Tên nào đó thở dài.

...

Cùng lúc, ở một góc khác kinh thành.

- Công tử, thực sự để như vậy sao?

- Lão già kia đã nhúng tay vào, chúng ta căn bản không thể làm liều như trước.

Người đang nói là Triệu Hanh. Bên cạnh gã đang có vài thủ hạ lần trước.

Mặt nạ bạc nói:

- Vậy còn... người của phủ Hưng Nhân thì sao? Để cô ta ở đó, chỉ e...

- Hừm, đám kia đánh hơi thấy, coi như chuyện đã bị lộ. Để một thời gian lắng xuống, bắt cóc nàng ta, không cần cường công như lần trước. Nếu không, âm thầm hạ thủ. Ta không tin một cái tiểu viện, đám kia có thể bảo vệ kín như bưng.

Nói rồi Triệu Hanh liếc qua chỗ mặt nạ bạc, ánh mắt chưa hết tức giận.

Nuôi một đám sát thủ, xử lý chuyện nhỏ nhặt cũng không xong. Đã vậy còn kéo theo lão già kia vào, chưa kể để Kim Ngô vệ cũng đánh hơi thấy. Kinh thành có hoàng đế tọa trấn, mấy chuyện ám sát ban đêm vô cùng nhạy cảm.

Một trung niên bỗng nói:

- Công tử, đại cục làm trọng. Đại kế của vương gia tâm huyết chuẩn bị bao năm, tuyệt đối không thể để xảy ra sơ sót vào lúc này. Công tử xin hãy gấp rút chuẩn bị kế hoạch rời đi. Nha đầu kia, có đem đi hay không mong công tử tạm bỏ sang một bên...

Người này mang áo bào màu xám, áo liền mũ trùm đầu. Mặt không lộ rõ, chỉ thấy bộ râu điểm bạc lộ ra, tuổi xem chừng đã lớn. Phong cách rất giống các vị pháp sư trong truyền thuyết.

Triệu Hanh tay xoay tròn hai viên minh châu, hừ lạnh:

- Hừ. Đồ của ta, đã không dùng được không ai có thể đụng vào.

“Lão pháp sư” nọ không nói gì, nhưng xem ra khá thất vọng với tiểu chủ nhân Triệu Hanh.

Yên Vương thực sự chuẩn bị tạo phản.

Nói sao, làm vương gia mãi cũng chán, làm một quả thật to cho đỡ chán. Vương gia chơi phải chơi lớn, giành là giành cả thiên hạ, không như mấy tên khác phá phách ba vụ cỏn con đã tưởng mình anh hùng.

Lão pháp sư được Yên Vương cử tới kinh thành, làm trợ tá cho Triệu Hanh, phụ giúp sắp xếp quan hệ ở kinh thành, chờ ngày làm đại sự.

Yên Vương đại sự, quân sư quốc sư chắc chắn không thiếu người tranh giành. Vị trí này vô cùng béo bở, lão ta lại thất bại vào tay kẻ khác, kẻ kia bây giờ đang bên cạnh Yên Vương bày mưu lớn, lão ta lại bị đẩy vào kinh thành với Triệu Hanh.

Tuy vậy, Yên Vương năm nay đã ngũ tuần, xem ra cũng sống không còn lâu. Yên Vương đánh xuống sự nghiệp, nói không chừng khi mọi sự an ổn, Triệu Hanh mới là kẻ hưởng hết. Những kẻ làm quân sư như lão, thông minh hơn nhau bao nhiêu chưa biết, nhưng thờ đúng chủ mới quan trọng. Giúp sai người, có bản lĩnh thông thiên cũng kết cục thảm.

Có điều, một thời gian ở đây, lão nghĩ mình... chọn sai người.

Triệu Hanh không quá tệ, nhưng lúc khẩn yếu lại dành đầu óc đi lo chuyện nữ nhân. Mấy lần lão nói bóng gió nhưng Triệu Hanh đều phớt lờ. Lão chỉ đành bỏ qua, cố gắng bọc hậu giúp hắn ta.

...

Sáng hôm sau.

Đúng như những gì Kha lão hứa hẹn, có một đám Bộ đầu tìm đến. Đại khái nói rằng dạo gần đây kinh thành có một đám đạo tặc hoành hành, nhắm vào các thương gia bày trò bắt cóc đòi tiền chuộc, quan phủ đang ráo riết tróc nã. Hắn cũng dò hỏi mấy tên bộ đầu nọ, chỉ là lại chẳng hỏi ra được gì có ích. Mấy tên này coi bộ cũng chỉ là cấp trên sai việc, hoàn toàn không biết nội tình phía sau.

Lăng Phong biết đây là sắp xếp của Kha lão, lại càng tò mò thân phận của lão ta. Dám chắc có liên quan đến triều đình, bằng không làm sao điều động được cả quan sai.

Dù sao, coi như cũng là tin tốt lành, trấn an người trong phủ, bằng không người làm vài kẻ đã có ý rời đi.

Sau sự kiện kia, hai tỷ muội Tiểu Mai thành một kiểu thân phận kỳ cục. Hai tỷ muội là mấu chốt toàn bộ vấn đề, nhưng Kha lão đã căn dặn không cần động đến, Lăng Phong đuổi không được giữ không xong. Bề ngoài vẫn mang tiếng nha hoàn, nhưng thực tế chả khác gì khách quý trong phủ.

Còn một người khác...

Tô Đóa Nhi.

Nghĩ đến Đóa Nhi, lại vừa lúc chuyện ở Lăng phủ đã lắng xuống, Lăng Phong bỗng có một xúc động.

Hắn muốn đem nàng trốn đi.

Kể từ cái ngày hương diễm kia, Lăng Phong căn bản không thể gặp Tô Đóa Nhi. Nàng trốn biệt trong phòng, cũng không biết suy nghĩ cái gì. Mỗi lần Lăng Phong ghé, nàng đều cố ý tránh mặt, chỉ để Tiểu Hiên ra nói vài câu khách sáo.

Hôm nay hắn lại đến, vẫn là Tiểu Hiên ra tiếp chuyện.

- Tiểu thư vẫn tốt chứ?

- Tiểu thư vẫn khỏe, chỉ là không muốn gặp người khác. Nàng ấy nói, không muốn liên lụy tới ngươi.

- Liên lụy tới ta?

Lăng Phong đoán ra gì đó, hắn hô lên:

- Đóa Nhi, nàng để ta gặp một lúc được không?

Tiểu Hiên nhíu mày, đẩy Lăng Phong đi.

- Ta có chuyện muốn nói.

- Huynh vào đi. - Có tiếng Đóa Nhi vọng ra.

Lăng Phong vội vã đi vào, chỉ thấy nàng mặc một chiếc váy dài hồng nhạt ngồi đó.

- Đóa Nhi...

- Muội biết huynh muốn nói gì... - Tô Đóa Nhi ngắt lời hắn.

Lăng Phong cương quyết tiến lại, muốn nắm lấy tay nàng, chỉ là... nàng lại tránh đi.

- Theo ta, được không? Ta có một ít tiền, cũng không vướng víu gì ai ở đây. Ta dẫn muội đi, tìm một nơi nào đó tránh mặt Triệu Khánh, sống một cuộc sống vui vẻ...

Đóa Nhi vẫn cúi đầu, rồi lắc đầu.

- Huynh có biết hôm đó Hoàng tử nói gì với muội không?

Lăng Phong nhíu mày, hắn đương nhiên không biết.

- Hắn nói, chỉ cần muội làm phật ý hắn, hắn sẽ giết cả nhà muội.

- Muội vẫn còn có thân thích sao?

Đóa Nhi gật đầu.

- Đừng lo, chắc hắn chỉ... hù dọa thế thôi.

- Hù dọa?

Tô Đóa Nhi không dám tin nhìn Lăng Phong.

Cái này cũng không trách được Lăng Phong. Hắn đến từ hiện đại, nơi mà tôn ti xã hội, thân phận địa vị đã lộn tùng phèo lên. Cái gọi là “vương quyền tuyệt đối”, Lăng Phong căn bản vẫn chưa cảm nhận được. Đại khái, hoàng tử thì cũng có cái quái gì mà phải sợ, con trai chủ tịch nước mà thôi, chẳng lẽ ban ngày ban mặt muốn giết ai thì giết không bằng.

Có điều, chính là vậy. Một Hoàng tử, có thể quan lại không thể thoải mái giết. Nhưng là dân đen ca kỹ nhưng Lăng Phong Đóa Nhi, thì một cái nhếch mép là giết, giết xong sẽ có người dọn dẹp sạch sẽ.

Nhìn thấy ánh mắt của Đóa Nhi, Lăng Phong cũng cảm giác mình hơi khinh nhờn, liền nói:

- Cùng lắm... chúng ta sẽ đón bọn họ đi cùng.

Lăng Phong cũng chỉ vừa có ý định đem Đóa Nhi đi, căn bản còn chưa nghĩ kế hoạch cụ thể.

Tô Đóa Nhi dồn dập hỏi:

- Huynh có thể chạy được bao xa? Có thể... chu cấp cho bọn muội cả đời không? Có thể... trả thù cho muội không?

- Trả thù? - Lăng Phong nhíu mày.

Đóa Nhi ngước mắt nói:

- Huynh căn bản không hiểu. Cho nên, muội... không muốn đi theo huynh.

Lăng Phong muốn ôm nàng vào lòng, hắn nghĩ đến muốn trấn định nàng. Có lẽ tâm lý nàng đang gặp phải bất ổn.

- Đóa Nhi, ta...

- Buông muội ra!

Tô Đóa Nhi khẽ kêu lên, đẩy Lăng Phong ra.

Lăng Phong bị một cỗ cảm giác bức bối khó hiểu phủ lấy. Người ở ngay trước mắt, nhưng tâm lại xa tận chân trời, càng lúc càng xa. Hắn không thể hiểu nàng ấy đang nghĩ gì.

- Muội biết huynh muốn chịu trách nhiệm. Nhưng mà, muội không cần, huynh hiểu không? Chuyện ngày hôm đó, là muội tự làm tự chịu. Huynh muốn giải tỏa bức xúc trong lòng, muội cũng chỉ vì suy nghĩ bản thân. Chỉ vậy thôi, hai ta không ai nợ nần gì ai. Mong huynh xem như nó chưa bao giờ xảy ra.

- Làm sao ta có thể xem như không có gì xảy ra?

Lăng Phong hai mắt phun hỏa.

Không thể phủ nhận, trước đó hắn chưa có tình cảm với Đóa Nhi, chủ yếu là vì không dám động vào. Nhưng sau khi có quan hệ xác thịt với nàng, thì hắn không thể không có. Nhất là khi nàng lại trao lần đầu cho hắn.

Hắn dám tin tưởng, Đóa Nhi cũng vậy.

- Chẳng lẽ nàng... hối hận?

Đóa Nhi nhìn vào mắt Lăng Phong, ánh mắt nàng trong suốt, nói từng chữ:

- Đúng vậy, muội hối hận.

Lăng Phong không thể tin. Rõ ràng ngày hôm đó...

Tô Đóa Nhi lại nói:

- Huynh không cần nghĩ nữa. Cũng không kịp nữa.

- Vì sao?

Bên ngoài có tiếng Tiểu Hiên vang lên, đáp thay Đóa Nhi:

- Tiểu thư, xe ngựa của Hoàng tử Khánh...

Đóa Nhi vội đẩy Lăng Phong:

- Huynh mau đi, bằng không cả muội và huynh đều sẽ phải chết.

- Ta...

Cửa khép lại.

Lát sau, Lăng Phong chôn chân giữa trời, nhìn bóng hình ai đó theo chân Triệu Khánh rời đi. Nàng thậm chí không quay đầu nhìn lấy một lần.

Lăng Phong không thấy đau đớn gì, bởi vì chuyện của hắn và nàng chỉ thoáng qua, thậm chí tình cảm còn chưa kịp sinh ra. Có chăng là cảm giác bất lực, hắn nhận ra Đóa Nhi đã quyết định theo Triệu Khánh, chuyện với hắn chỉ là bột phát.

Ài, vợ... người ta.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx