Hai ngày sau.
Lăng Phong trở về Trường An. Dù sao cũng đã mấy tháng khổ luyện, tốt xấu gì cũng nên về thăm mẫu thân thoáng một cái. Mặc dù Lăng Phong ít nhiều muốn giữ khoảng cách với Lâm thị, nhưng nói thế nào đi nữa, bà cũng là người thân nhất của Lăng Phong ở thế giới này.
Chợt nghĩ đến cha mẹ kiếp trước. Không biết giờ này bọn họ ra sao? Chắc có lẽ rất tưởng nhớ hắn.
Lại nghĩ đến vài tên bằng hữu, có lẽ bọn chúng cũng đã quên Lăng Phong, cũng không thể ngờ Lăng Phong hiện tại lại làm Đương gia tiêu cục cái gì đó ở một thế giới kỳ lạ nào đó.
Chỗ này là trước cửa Minh Đức phía nam Trường An. Thành trì cổ đại thông thường đều xoay cổng lớn về phía nam. Nơi này có thể nói là tấp nập nhất toàn Trường An.
Cạnh cổng thành có vài cái ngõa tử đang biểu diễn võ thuật, lại có cả nhân sĩ giang hồ bán sách luyện võ gì đó, Lăng Phong liền nán lại xem thử. Hắn biết trong dân gian lưu truyền nhiều môn quyền cước căn bản, trong khi hắn đang thiếu nhất những thứ căn bản.
- "Thiên Hạ Đệ Nhất Quyền Phổ"?
- Tiểu huynh đệ, nói nhỏ thôi. Lại đây, lại đây...
Lăng Phong cũng ra vẻ khom lưng bí mật, nín cười đi theo tên võ sĩ kiêm bán hàng rong kia.
- Ngươi có biết ai là Quyền Vương trong võ lâm?
- Không biết. - Lăng Phong lắc đầu.
- Dĩ nhiên ngươi không biết, nhưng ta biết. Người này vô danh, nhưng quyền pháp thông thiên, nam bắc không đối thủ.
"V*. Đã vô danh chém thế nào chả được." Lăng Phong toát mồ hôi.
Tên kia tiếp tục thì thầm:
- Vậy ngươi có biết quyền pháp vô địch thiên hạ tên là gì không?
- Xin lỗi đại ca, vẫn không biết.
- Nhìn cái bộ dạng bốc vác của ngươi, không biết cũng phải.
- A...
Lăng Phong trợn trắng.
Nhìn lại mình, hắn bây giờ da dẻ tuy ngăm đen, nhưng cơ nhục khỏe khoắn, đẹp trai có thừa. Có điều đi lại bụi đường mấy ngày, đúng là giống dân thuê mướn thật.
- Ngươi vẫn không biết, nhưng ta biết.
- Là gì?
- Quyền pháp vô địch thiên hạ, thì tên chính là "Vô Địch Thiên Hạ" rồi, còn không đúng sao?
- A, đúng đúng. Có điều bí kíp đệ nhất thế này, tiểu đệ sợ không đủ tiền. E rằng...
- Ấy không sao, nhìn ngươi chân chất, ta giảm giá cho, một nửa, thế nào?
Lăng Phong chịu hết nổi tên này, cười trừ tránh đi, quay qua nhân tiện hỏi Cao Diệp:
- Tam ca, huynh ngày xưa luyện võ thế nào vậy?
- Ta... - Cao Diệp chần chừ.
Lăng Phong thấy Cao Diệp có gì đó khó nói, liền chuyển đề tài:
- Nhìn mấy thứ bí kíp này, chỉ e toàn lừa người.
- Cũng không hẳn. Lúc nhỏ ta cũng luyện qua vài quyển trục giang hồ như vậy. Thật giả tuy lẫn lộn, nhưng vẫn có thể cường thân kiện thể.
"Hay ta cứ mua vài bộ về xem qua." Lăng Phong nghĩ.
Hắn là thủ lĩnh trong đoàn, có thể nghĩ ra nhiều loại bài tập quái dị, có bản lĩnh thần thức cao thủ, nhưng nực cười là đấm đá thì rất kém, ngoại trừ dùng sức đánh bừa, hoặc kiểu boxing cơ bản. Nhưng cái kiểu thuần sức lực không cần chiêu này rất không hợp với phong cách Lăng Phong, hắn tin tưởng quyền pháp ở thế giới này có rất nhiều đặc sắc.
Lăng Phong hỏi Lăng Hổ đang như lão tăng bên cạnh:
- Thất đệ thì sao?
- Chưa xem qua sách bao giờ.
- Vậy đệ luyện kiểu gì?
- Sư phụ chỉ dạy. - Lăng Hổ đáp, ánh mắt thay đổi.
Cứ mỗi lần nhắc tới chuyện sư môn lúc trước, thái độ Lăng Hổ đều rất quyết liệt. Lăng Phong nhìn thấy không hỏi tiếp, rảo bước về Lăng phủ.
Đi ngang qua một tiệm thợ rèn, nhìn thấy hai chữ “Đinh gia”, Lăng Phong bỗng nhiên nhớ đến một chuyện.
“Là chỗ này?”
Hắn sờ sờ lên người, lấy ra một miếng ngọc màu lục.
Lần trước Kha lão để lại cho hắn vật này, nói là có việc thì cứ tìm đến thợ rèn Đinh gia cửa Nam, còn có mật khẩu vào cửa.
Quan sát một lúc, Lăng Phong sinh một chủ ý.
- Các ngươi cứ về trước đi, ta đi sang đây một chút.
...
Lát sau.
Dưới một gian mật thất.
Một lão nhân đang ngồi trước bàn thủ tọa.
Kha lão, ân nhân của Lăng Phong, người đã tặng cho hắn bí kíp Thiên Ma Truy Hồn. Đứng bên cạnh lão còn có hai người. Một người râu cá trê, da mặt vàng nghệ. Người còn lại trẻ tuổi hơn, trang phục kiểu công tử nhà giàu.
Công tử áo trắng chắp tay nói:
- Theo tình báo thu được, có thể khẳng định phản quân giấu hàng dưới lương thực từ nhiều nơi dồn về Lạc Dương, sau đó chuyển lên phía bắc.
Đúng lúc này, một tên thủ hạ chạy vào báo:
- Đại nhân, có tin đặc biệt.
- Nói đi!
- Nghe nói hàng đến Lạc Dương có cả một mảnh giáp, dựa trên mô tả có thể phán đoán là Tỏa Tử Hoàng Kim.
Người trong phòng đồng loạt nhìn nhau:
- Tỏa Tử Hoàng Kim giáp?
Giáp là thứ đặc trưng của quân đội, tuy vậy cũng chỉ các quân doanh lớn mới được trang bị khải giáp rèn từ kim loại, hầu hết quân địa phương đều chỉ có giáp da, giáp mây, hoặc giáp vải đơn sơ.
Riêng về giáp kim loại, quân Tống nổi tiếng dùng Minh Quang Khải được cải tiến từ triều Minh. Riêng tướng lĩnh còn được trang bị Tỏa Tử Giáp bên trong. Bởi tính cơ mật của trang bị quân đội kiểu này, bộ Tỏa Tử Giáp chỉ có Giáp Phường lệnh đại sư, thêm vài chủ sự thuộc Quân Khí Giám mới có trong tay bản vẽ chế tạo và công thức luyện kim.
Còn Tỏa Tử Hoàng Kim Giáp, thì lại chỉ có Hoàng tộc hoặc Đại nguyên soát mới được trao, tính cả thiên hạ hiện nay chỉ e không đến vài bộ.
Chính bởi sự đặc biệt của khải giáp khiến đám Lăng Phong lần nọ mới nhìn thấy Minh Quang Khải đã thèm thuồng không thôi.
Kha lão làm việc cẩn thận, trầm giọng tỏ vẻ không hài lòng:
- Lấy được tin tức, vì sao lại chỉ là "nghe nói"?
- Bẩm đại nhân, tin này không phải do thủ hạ bên chúng ta lấy được, mà là có người vừa đưa tới. Hắn cầm theo ngọc chứng, còn biết cả mật khẩu. Có điều thủ hạ quan sát hỏi dò, thì lại không thể xác định hắn thuộc tổ nào, cho nên...
Công tử áo trắng nói:
- Còn có cả loại chuyện này? Từ bao giờ tổ chức lại có người như vậy?
Kha lão bỗng nhớ ra cái gì, nói:
- Hắn có nói gì khác hay không?
- Hắn nói, chỗ hàng chứa Tỏa Tử Hoàng Kim kia, khi ngang qua Đồng Quan bị một nhóm tiêu cục khác cướp.
Tên công tử không thèm kiên nhẫn nói:
- Chuyện này có gì đặc biệt? Vận tiêu cướp tiêu một năm cả ngàn vụ xảy ra.
- Vâng. Chỉ là, tên đó còn đưa cho thuộc hạ một vật chứng. Mời các vị đại nhân xem.
Tên thủ hạ đưa ra một vật nhỏ dài, công tử áo trắng liền nhận ra.
- Tụ Lí tiễn?
Cũng không biết Tụ Lí tiễn này có gi đặc biệt. Chẳng qua qua đây cũng rõ, cái tên “đưa tin” kia chính là Lăng Phong.
Lăng Phong nhớ đến Kha lão, cũng đoán lão ta đang chống lại cha con Yên Vương, cho nên dựa theo dặn dò tìm cách báo tin cho lão.
Lại nói, lần bị cướp tiêu, ngoài đám tiêu cục còn có một toán cung kỵ. Lăng Phong đoán rằng, đám kia có thể liên quan đến quân đội, bởi vì có cung tiễn, nhưng chắc chắn không cùng một hệ thống với quan binh khác. Bởi nếu cùng một hệ thống, thì bọn chúng xuất hiện để làm gì? Đằng nào hàng của Lăng Phong cũng giao vào tay quan binh ở Lạc Dương.
Ngoàin ra, Lăng Phong có dự cảm, đám cung kỵ kia chỉ khoảng hơn chục người, trang bị nhẹ nhàng, như vậy nhiệm vụ không phải đến cướp tiêu, mà là giết người diệt khẩu. Còn là giết ai diệt khẩu, Lăng Phong hay đám tiêu cục cướp Lăng Phong, thì hắn không thể biết.
Kha lão hỏi:
- Tiêu cục cướp hàng kia, có biết là tiêu cục nào?
- Tên kia nói bọn họ sau khi giao tranh, đã bắt sống được vài tên. Bọn chúng không khai ra cái gi, nhưng có một tên nóng tính nói ra tên là Hồ Vĩnh Di.
- Dựa theo đó điều tra.
- Vâng.
Người râu cá trê từ đầu bảo trì im lặng, cười nhẹ nói:
- Kẻ đưa tin này cũng có chút năng suất, nhưng hành sự lại có phần lỗ mãng. Kẻ hở khắp nơi.
Công tử áo trắng bên cạnh liền nói:
- Đại nhân, hay đây chỉ là kẻ nào đó trà trộn tung tin nhảm nhí.
Râu cá trê không cho là đúng, nói:
- Cảnh Phó sứ, nếu hắn thực sự là một kẻ trà trộn, có trong tay ngọc chứng, còn biết cả mật khẩu. Vậy thì hắn tuyệt đối sẽ không tìm đến đưa tin nhảm như vậy, mà sẽ bày mưu khác dần đột nhập vào trong này rồi...
- Hừ, ta cũng chỉ giả thiết như vậy mà thôi.
Kha lão liền ngăn lại:
- Các ngươi không cần tranh cãi.
Sau đó lão lại hỏi tên thủ hạ truyền tin:
- Tiểu tử đó có phải tầm 20 tuổi, mái tóc hơi đặc biệt...
- Vâng, đúng vậy.
Kha lão liền cười nói:
- Hắn là một tiểu tử mà ta đang quan sát, có thể xem là một nhân tuyển tương lai. Rất tốt, lần này xem như hắn đã lập công đầu. Xem ra không lâu nữa sẽ là đồng đội với các ngươi đấy.
Công tử họ Cảnh liền nói:
- Đại nhân, tổ chức chúng ta cần bảo mật tối đa, cũng phải qua huấn luyện dài ngày mới đủ tiêu chuẩn gia nhập được. Tuyển người ngoài đơn giản như vậy liệu sẽ có... quá sơ suất hay không? Hơn nữa, không cẩn thận sẽ tiết lộ đường đi nước bước của chúng ta cho kẻ xấu...
Kha lão thở dài:
- Không có biện pháp. Gần đây nội loạn càng lúc càng manh động. Tình hình nhân lực của chúng ta bây giờ đã thiếu thốn trầm trọng. Nếu chỉ dựa vào Giáo phường đào tạo từ nhỏ, căn bản không đáp ứng đủ.
- Nhưng là...
- Ý ta đã quyết. Các ngươi tạm ra ngoài đi!
@by txiuqw4