Lát sau, trong Chính điện.
- Chục năm trước, Chưởng giáo Chân nhân được thần tiên chốn Bồng Lai truyền lại khẩu quyết, đắc đạo thành tiên vân du tứ hải. Ngài sau đó ghé Chung Nam sơn lập giáo đàn, dương danh thiên hạ, giáo chúng kính trọng...
Một vị trưởng lão Toàn Chân đang diễn thuyết, Tiểu Hoa lén nhìn quanh.
Trong điện, đứng hai bên là hai hàng cựu đệ tử, đầu tiên là Đại sư huynh Quân Vân Sơn, rồi đến mấy người Trương Sư Chính Tôn Tuyết Kha.
Ngồi ở trên cao là 6 vị sư tôn cao quý, 5 nam 1 nữ. Người nào người nấy cũng bộ dáng tiên phong đạo cốt, đặc biệt là người nữ. Tiểu Hoa nghe nói Lý tiên cô kia đã 50, thế nhưng nhìn thế nào cũng chỉ như 30.
Lúc này, chỉ nghe vị trưởng lão kia hắng giọng:
- Lần này có 20 tân đệ tử nhập môn, các ngươi phải cố gắng.
Chúng đệ tử nhìn nhau, sao lại 20? Hôm qua loại 3 người, chỉ còn có 19 người quá quan thôi mà?
Trưởng lão kia cũng nhìn ra thắc mắc của bọn họ, hỏi:
- Triệu Tuấn Thanh đâu?
Lúc này bọn họ mới để ý, có một tiểu tử đâu 10 11 tuổi bước ra.
- Đệ tử Triệu Tuấn Thanh, bái kiến các vị sư tôn.
- Đây là đệ tử tuyển đặc biệt năm nay. Tuy còn nhỏ tuổi, nhưng tố chất không tệ. Các ngươi nhập môn cùng lúc, phải giúp đỡ lẫn nhau.
Tiểu Bích nhỏ giọng:
- Này, Tiểu Hoa, tuyển chọn đặc biệt là thế nào nhỉ?
- Ta... không biết.
Sở Linh con nhà quan, bĩu môi:
- Chắc là dùng tiền đi cửa sau. Thật không nghĩ đến Toàn Chân còn có trò này.
- Có điều trông cũng đáng yêu. - Tiểu Bích cười duyên.
Quan Vân Sơn lên tiếng:
- Được rồi. Các tân đệ tửu bước lên trước, Nhị sư tôn trao tặng vật phẩm nhập môn.
Trong Thất Tử, Nhị Sư tôn Dương Thanh Phong bài danh thứ hai, sau Đan Dương Tử Tống Thanh Tiêu. Chẳng qua, tu vi ông ta lại là đứng đầu. Chưởng giáo Vương chân nhân đang vân du không có mặt ở Chung Nam, Dương Thanh Phong là người thay thế tiếp quản Toàn Chân.
Dương Thanh Phong bước ra nói:
- Toàn Chân là danh môn chính phái. Các ngươi từ hôm nay gia nhập Toàn Chân, cũng phải theo quy tắc của Toàn Chân. Nếu có sai phạm, bất kể là thân phận gì cũng sẽ bị trừng trị nghiêm khắc.
- Chúng đệ tử đã biết.
Lại nghe Dương Thanh Phong nói:
- Ta còn một việc muốn công bố. Năm nay ta sẽ đích thân chọn ra vài đệ tử xuất sắc làm nội tu, không phân chia tân đệ tử hay cựu đệ tử. Ai muốn tham gia nội tu, thì phải cố gắng gấp bội.
- Nội tu?
Mấy đệ tử nhìn nhau, đám Tiểu Hoa lại càng không hiểu.
Quan Vân Sơn là đại sư huynh, liền thay mặt sư phụ giải thích.
Quan Vân Sơn đáng ra không phải Đại sư huynh. Trong chữ "Vân", trên hắn còn một người nữa, chính tên Doãn Vân Phương giao tranh cùng Đỗ Thanh Xương ở Tần Lĩnh hôm nọ mà Lăng Phong bắt gặp.
Họ Doãn là một phản đồ cần thanh trừng của Toàn Chân. Nhưng xem chừng quyết định của gã không sai, bây giờ trình độ thậm chí ngang ngửa Lục sư thúc, trong khi Quan Vân Sơn ngay sau hắn vẫn đang bò chậm chạp.
Lại nói, làm đệ tử môn phái như Toàn Chân, cũng không chỉ cứ cả ngày luyện võ.
Đệ tử sau khi nhập môn, sẽ được chia rất nhiều việc lặt vặt. Có đệ tử làm tạp dịch, nấu ăn, chế thuốc, tuần tra, thủ vệ, đưa tin đủ các loại. Thời gian luyện tập vì vậy cũng không bao nhiêu. Cũng giống như nhân viên ngày đầu vào cơ quan bị bắt đi hủy tài liệu rót trà.
Đệ tử làm tốt những công đoạn này, tự mình cố gắng, gặp cơ may sư thúc sư bá để ý, hoặc tại đại hội sư môn thể hiện bản lĩnh, mới có thể nhập bối nhập điện.
Đệ tử con nhà giàu như Sở Linh, bởi vì có tiền chu cấp từ phía gia đình, hàng tháng đóng lên cho giáo, cho nên không phải làm việc gì. Còn đệ tử như Tiểu Hoa tứ cố vô thân, thì phải tự làm nhiệm vụ cho giáo mà kiếm tiền trả chỗ ăn chỗ ở. Dù sao Toàn Chân cũng không phải chỗ tị nạn, cung cấp ăn ngủ miễn phí cho bọn họ tập võ ngày qua ngày.
Còn lần này, Toàn Chân lại chia ra nội ngoại tu.
Đệ tử ngoại tu, bị hạn chế tu luyện, chủ yếu làm nhiệm vụ ngoài giáo. Còn nội tu, sẽ được xếp vào ưu tiên, được học tuyệt kỹ. Hơn nữa, thành đệ tử nội tu, gần như chắc chắn tương lai trụ cột của giáo. Cũng giống như học sinh nội trú, ngoài có chỗ ở tốt hơn, còn được giảm học phí, đỡ phải làm việc vặt, chỉ cần chú tâm luyện võ là được.
Chúng đệ tử nghe vậy, ai cũng hy vọng mình được vào nội tu.
Riêng Tiểu Hoa thì vui vẻ, từ hôm nay cô chính thức là đệ tử Toàn Chân giáo. Còn chuyện nội tu, cô cũng không nghĩ nhiều lắm.
...
Nửa ngày sau, chúng đệ tử được phân phó về các phòng.
Tiểu Hoa được xếp chung với Tiểu Bích.
Còn đang sắp đồ đạc, đã nghe tiếng Sở Linh đi vào:
- Phòng các cô chỉ thế này thôi sao? Còn không bằng chỗ tắm rửa của ta.
Tiểu Bích hỏi:
- Phòng cô thì khác sao? Ta tưởng nhập môn cùng lúc thì phòng giống nhau?
- Hứ, bản tiểu thư đóng không ít tiền cho giáo, làm sao có thể ở giống các ngươi chứ.
Sở Linh lại tiến lại gần Tiểu Hoa, nhìn chút vật dụng của Tiểu Hoa thầm bĩu môi, đột nhiên nhỏ giọng:
- Mấy ngày cô phải cẩn thận đó.
- Cẩn thận cái gì?
Sở Linh liếc mắt:
- Đương nhiên là cẩn thận người khác đố kị chèn ép rồi?
- Vi sao?
- Còn vì sao? Cô thử nghĩ đi, nội tu nghe nói chỉ có 10 người thôi. Thế mà riêng tân đệ tử đã 20 người rồi. Còn có, cả cựu đệ tử như Tuyết Kha sư tỷ, Trương sư huynh cũng tham gia. Chỉ e xác suất cho chúng ta vào là rất thấp.
Tiểu Hoa chỉ cười không nói gì.
Sở Linh thấy Tiểu Hoa không phản ứng như mong đợi, càng cố làm ra vẻ:
- Ta thì không sao cả, dù không vào nội tu ta vẫn có thể thoải mái. Nhưng mà cô thì khác, không có tiền của gia đình, không vào nội tu, cả ngày chỉ trồng rau gánh nước thì làm sao mà luyện võ gì được nữa.
Rồi lại không đợi Tiểu Hoa nói, Sở Linh lại giành nói:
- Cô trước kia làm ăn xin sao?
- Ừm.
Sở Linh liền chun mũi:
- Thật không nghĩ đến, cô như vậy mà cũng ăn xin được. Tuy nói tâm hại người không được có, nhưng tâm phòng người thì nên có nha. Cứ luôn nghĩ như cô, không sớm thì muộn cũng bị người ta ức hiếp.
Tiểu Hoa hiền hòa lắc đầu:
- Chắc không đâu. Ta chẳng làm hại gì ai, chắc bọn họ không để ý đâu.
- Bỏ đi, không nói với nha đầu ngốc cô nữa. Cũng không sao, đã có ta bên cạnh bảo vệ cô.
Sở Linh bỏ đi, Tiểu Bích mới lại gần hỏi:
- Này, cô hay bị ức hiếp lắm à? Làm sao Sở Linh cứ đòi bảo vệ cô vậy?
- Ta cũng không biết có phải mình dễ bị ức hiếp không. Lúc trước cũng nhờ có đại ca...
...
Một tháng sau.
Một góc hậu sơn Toàn Chân, chỉ thấy có vài đệ tử đang múa kiếm loang loáng. Có hai thiếu niên to nhỏ:
- Này, ngươi luyện Trác Nhật Kiếm thế nào rồi? Thuộc chưa?
- Cũng sơ sơ, chỉ là không biết có đủ lọt vào mắt sư tôn vào nội tu không.
- Không biết trong tân đệ tử chúng ta, ai là người được chọn đây.
Tên đồng bạn liếc nhìn ai đó ở xa xa, nói:
- Có lẽ là Trương Quân Bảo đi. Nghe nói hắn đã thuần thục luôn rồi, thậm chí còn đánh ra cả kiếm khí luôn.
- Kiếm khí? Làm gì dữ vậy. Ta nghe nói ngay cả đại sư huynh Quan Vân Sơn cũng phải mất cả năm mới luyện ra kiếm khí kia mà, Trương Quân Bảo cho dù xuất sắc thế nào cũng không nhanh vậy chứ?
Một tên khác thò đầu vào:
- Dù sao Trương Quân Bảo cũng chắc suất rồi. Người thứ hai, có lẽ là cái tên nhóc... đặc cách kia chăng?
- Nó?
Cả đám nhìn sang tiểu tử nọ, hình như tên Triệu Tuấn Thanh.
Chỉ thấy Sở Linh lại đang khoanh tay tra hỏi:
- Tuấn Thanh sư đệ, ngươi rút cục là con quan lớn nào, vì sao được đặc cách?
- Ta? Ta chẳng con quan nào cả.
Nói rồi Triệu Tuấn Thanh lại múa một đường Trác Nhật kiếm vụng về, lập tức bị Sở Linh bĩu môi:
- Ta còn tưởng đặc cách thế nào? Ngay cả vài chiêu kiếm cũng đánh không xong.
- Mặc kệ ta. - Tiểu tử Tuấn Thanh tính khí trẻ con phản bác.
Sở Linh cũng không chấp tên sư đệ bé nhất này, đột nhiên cô lại nghe tiếng bàn tán:
- Tiểu Hoa này, ngươi luyện kiếm tuy là đúng đó, nhưng cứ chậm chạp như vậy, ngay cả chút khí lực cũng không thấy, thôi hay là trở về phòng đi, để sức còn đi trồng rau. Còn đòi vào nội tu gì nữa?
- Ta...
Sở Linh lập tức tiến lại xù lông bảo vệ:
- Này, mấy người các ngươi không luyện to nhỏ cái gì chứ? Không sợ bị phạt sao?
- Ai ai, Sở đại tiểu thư, thật là sợ quá.
Sở Linh đuổi đám nhiều chuyện đi xong, quay qua nhìn Tiểu Hoa vẫn chăm chỉ đi từng đường kiếm chậm rãi:
- Này, cô thật là... Có ai luyện kiếm như cô chứ? Nhìn cứ như bà già ấy.
Tiểu Hoa cười nói:
- Ta cũng không biết. Chỉ nghĩ trước chậm sau nhanh cũng được. Vả lại không hiểu sao, tuy đánh chậm nhưng ta lại thấy tự tin.
Sở Linh bực bội bỏ đi, không để ý Trương Quân Bảo đứng cách đó một đoạn bỗng liếc Tiểu Hoa, nhíu mày suy nghĩ.
- Sư tỷ tên là Tiểu Hoa à? Ta là Tuấn Thanh, hai ngưoời chúng ta coi như đồng bệnh tương liên, hì.
Triệu Tuấn Thanh cười ngờ nghệch tiến lại.
- Sao đệ không luyện?
- Kệ đi, vốn dĩ ta lên đây là ý của mẹ ta thôi, ta cũng chẳng thích luyện võ. Thế còn tỷ? Nghe nói tỷ từng làm ăn xin, vì sao lại vào Toàn Chân?
Tiểu Hoa nhỏ giọng:
- Ta... vì một người. Mặc dù chỉ gặp huynh ấy mấy ngày thôi. Nhưng mà trên thế gian này, huynh ấy là người đầu tiên tốt với ta, còn ra tay bảo vệ, ta luôn ghi nhớ trong lòng. Ngay cả tên của ta cũng là do huynh ấy đặt cho.
Tiểu Bích ở đâu cũng chạy lại:
- Đúng rồi. Vị đại ca gì đó của cô, đang ở đâu? Hôm trước ta quên chưa hỏi. Mà nếu cô có đại ca, làm sao không có chút tiền trợ cấp nào?
- Ta và huynh ấy thất lạc nhau.
Tiểu Bích liền hiểu ra, an ủi:
- A, vậy sao? Thôi, có duyên ắt sẽ gặp lại.
Triệu Tuấn Thanh liền hỏi:
- Vậy tỷ vào Toàn Chân học võ, rồi đi tìm huynh ấy à?
- Ừm. Ta hy vọng luyện cho tốt, có thể bảo vệ bản thân, không để liên lụy người khác nữa.
Triệu Tuấn Thanh chỉ là đứa trẻ 10 tuổi, hồn nhiên hỏi:
- Tỷ thích huynh ấy?
Tiểu Bích không khỏi thú vị nhìn sang. Cô dù sao cũng đã 13, đã dậy thì rồi, cũng biết đến tình cảm nam nữ. Nói ra, nữ tử cổ đại 13 tuổi đã có thể gả người, thậm chí sinh con.
Tiểu Hoa lại hơi ngẩn ra.
Tiểu Hoa tuy lo lắng cho đại ca, nhưng chưa bao giờ nghĩ đến mình có thích đại ca không? Cô chỉ đơn thuần cảm kích đại ca đã che chở cho mình.
Đúng lúc này, có tiếng đại sư huynh Quan Vân Sơn:
- Mọi người xếp hàng, Nhị sư tôn đến.
- Chúng đệ tử bái kiến Nhị sư tôn.
Dương Thanh Phong đầu đội phát quán, mặc trường bào màu xám, thắt lưng bằng bạc rất tôn quý. Y cười gật đầu, nói:
- Sư tự Đệ tử, đệ tử Thanh Huyền cung cũng vào xếp hàng cả đi.
Tiểu Hoa ngẩng đầu, liền thấy Tuyết Kha sư tỷ cùng vài sư tỷ khác cũng đã có mặt, còn gật đầu cười với mình.
Xem ra hôm nay là ngày xét duyệt nội tu.
Quả nhiên nghe Dương Thanh Phong hắng giọng:
- Hôm nay xét tư cách nội tu, đề bài sẽ là Trác Nhật Kiếm pháp. Các đệ tử chữ Sư, và đệ tử Thanh Huyền cung, ta sẽ dựa trên tu vi kiếm khí. Riêng tân đệ tử, bởi vì chỉ mới luyện chưa lâu, nên ta chỉ xem độ nhuần nhuyễn, không để ý đến sức mạnh hay tốc độ...
Bên dưới, Sở Linh nghe đến đó không khỏi nhìn qua Tiểu Hoa.
Nói vậy, thì Tiểu Hoa luyện đúng ý sư tôn rồi còn gì? Nếu nói đến nhuyễn, thì Sở Linh có cảm giác Tiểu Hoa còn hơn cả mình.
Nghĩ thì nghĩ vậy, Sở Linh vẫn bĩu môi không phục lắm.
Đúng lúc này, có đệ tử hối hả báo:
- Bẩm Nhị Sư tôn, Lục sư tôn bị trọng thương.
@by txiuqw4