sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Quyển 3 - Chương 106: Bị Ám Sát?

Lăng Phong mồ hôi tuôn như mưa, trong người phi thường khó chịu

Bình thường mà nói, cho dù là cao thủ cũng khó phân biệt được việc vận khí sai và kinh mạch yếu, bởi biểu hiện ra ngoài khá giống nhau. Chẳng qua, Liễu Thanh Nghi thì khác. Thần Cung vốn chuyên nghiên cứu về huyệt vị kinh mạch trên cơ thể, liếc mắt liền phân biệt được.

Lăng Phong không biết từ đâu đột nhiên nhận được một ít khí lực, nhưng kinh mạch của hắn lại chưa luyện qua bao giờ, căn bản chịu không nổi, Lăng Phong vận khí một cái liền quá tải.

Chuyện một kẻ bình thường tự dưng trên trời rơi xuống "50 60 năm nội lực" thành bá đạo thiên hạ, vì vậy rất nhảm nhí. Đan điền có chứa được hay không chưa nói, kinh mạch không vỡ ra mới lạ. Võ lâm e rằng chỉ có đệ tử Thần Cung có bí kíp chống đỡ, hoặc là luyện ma công mới chịu được kiểu tiếp nhận khí lực như vậy.

Lại nói, thần lực cũng có đường kinh mạch riêng. Chẳng qua bởi vì chưa ai nghiên cứu, nên không ai biết đường kinh dẫn thần tên là gì, có bao nhiêu mạch. Lần đấu thần với Diễm Tuyết Cơ ở đổ phường, Lăng Phong toát mồ hôi không phải vì thần lực hắn kém. Xem ra cũng vì đường kinh mạch bị quá tải.

Liễu Thanh Nghi cũng không hiểu vì sao mình lại nói nhiều hơn bình thường như vậy. Đáng lý nàng cứ để cho hắn tự diệt mới đúng.

Liễu Thanh Nghi chỉ vào một huyệt vị của Lăng Phong, nói:

- Ngươi thấy trong người rất khó chịu, ở đây rất nóng đúng không?

- Đúng vậy.

Liễu Thanh Nghi ngồi xuống trước mặt Lăng Phong, nói:

- Ngồi im, làm theo ta nói.

Liễu Thanh Nghi bắt hắn thu công. Sau đó nàng xoa bóp vài huyệt vị cho hắn, cảnh tượng như thê tử đang mát-xa cho phu quân, chỉ tiếc Lăng Phong lúc này trong người như cái kho bom sắp nổ, không thưởng thức gì được.

Ở phía sau, Công Tôn Dao lấp ló sau cánh cửa, cũng đang nhìn cảnh này. Cũng không biết nàng ta đang nghĩ gì.

...

Lát sau.

Lăng Phong rút cục bình hòa trở lại, trong người cũng dễ chịu hơn trước.

Thực ra, nàng cũng không hiểu vì sao Lăng Phong lại gặp phải chuyện này.

Về cơ bản, luyện khí và luyện kinh mạch đi đôi với nhau, là một đôi bạn cùng tiến. Khí càng tăng thì kinh mạch càng bền, ngược lại kinh mạch có thông thì khí mới sinh ra được. Căn bản không thể có trường hợp kinh mạch còn chưa thông mà khí đã có. Trừ phi...

Nói chung, người khác luyện khí, vấn đề hay gặp nhất là khi luyện khí sai đường, dẫn đến tẩu hỏa, khí phát tán linh tinh, chứ rất hiếm khi bị vỡ kinh mạch. Vỡ kinh mạch chỉ xảy ra đối với cao thủ, có bí pháp kích phát khí lực lên nhiều lần so với vốn có.

Lăng Phong căn bản không biết nhiều như vậy, hắn đang chửi thầm.

"Mấy cuốn sách đạo dẫn vớ vẩn, suýt chút hại chết ông."

Thực ra cũng không thể trách tên bán sách. Đạo dẫn xưa nay luyện ngàn người đều chẳng có vấn đề gì cả. Ai mà biết còn có kẻ như Lăng Phong?

Người ta luyện khí luyện thần gì đều đi từ số không, đằng này Lăng Phong cái nào cũng đi từ số... vài ngàn thậm chí vài vạn.

Lăng Phong bắt lấy cơ hội:

- Liễu tỷ tỷ...

- Ai là tỷ tỷ của ngươi?

Liễu Thanh Nghi cắt lời hắn, ánh mắt tức giận.

Lăng Phong méo mồm. Chẳng lẽ phải kêu nàng là sư phụ nha?

Thực ra kêu sư phụ cũng được thôi, như vậy sẽ là mối tình sư đồ, cũng rất kích thích. Vấn đề là Lăng Phong muốn Liễu Thanh Nghi cũng sẽ không đồng ý. Thần Cung không nhận nam đệ tử.

Lăng Phong cẩn thận nói:

- Vậy thì... Liễu cung chủ. Nàng xem, ta có phải là một phế vật?

- Phải.

- Ấy, từ từ, khoan vội khẳng định như vậy, rất làm tổn thương nhau đó.

Lăng Phong lựa chọn từ ngữ, giải thích một chút nói:

- Là thế này, ở quê nhà của ta thịnh hành một loại tiểu thuyết. Trong đó có một loại nhân vật rất ăn khách, gọi là “phế vật”. Tỷ dụ sinh ra kinh mạch đã bị phong bế, hoặc là bị ai đó đánh cho đứt sạch, thui chột võ công, chịu đựng vũ nhục của mọi người. Nói là phế, kỳ thực lại không phải phế. Đến một ngày sẽ gặp được cao nhân, đại loại tổ sư lão thần tiên gì đó chỉ điểm. Lập tức tu vi đại biến, chỉ mất vài năm liền vô địch thiên hạ, thậm chí khai thiên lập địa mở thế giới riêng...

Nói đến đây phát hiện Liễu Thanh Nghi ánh mắt rất cổ quái, giống như Lăng Phong là một tên điên, hắn liền ho khan:

- Khụ, tỷ nói xem, ta có phải loại hình này?

Liễu Thanh Nghi còn chưa kịp nói, đã nghe tiếng Công Tôn Dao:

- Lăng đại ca, chuyện huynh kể nghe thật là... thật là...

- Não tàn?

- Ừm, có lẽ là từ này. Nhưng cũng thu hút đó. Huynh kể tiếp đi.

Lúc này Liễu Thanh Nghi mới ngắn gọn hai chữ:

- Không phải.

- Thực không phải?

Lăng Phong thất vọng. Liễu Thanh Nghi xuất hiện, giúp hắn có khí, rất phù hợp với vai thần tiên giúp hắn yy nha.

- Kinh mạch ngươi rất bình thường. Nhưng trong người ngươi đã có sẵn chân khí, thậm chí lấp đầy cả đan điền, có luyện cũng không thêm được nữa, đương nhiên không thể cảm nhận được chân khí sinh ra. Ngươi là quá tệ, chứ không phải phế.

Công Tôn Dao tuy không hiểu chân khí gì lắm, nhưng cũng cười nói:

- Hì, xem ra đại ca là phế vật theo nghĩa đen rồi.

Lăng Phong đỏ mặt chống chế:

- Nhưng ta chưa luyện bao giờ, vì sao lại có sẵn?

- Cái đó là chuyện của ngươi.

Liễu Thanh Nghi không dễ gì nói nhiều như vậy, Lăng Phong nhân tiện hỏi nốt:

- Vậy, còn đẳng cấp cảnh giới của ta? Tỷ dụ tu vi chia thành Vương, Tôn, Thánh, Thần, ta đang thuộc loại nào? Còn có, võ công chắc cũng chia thành tầng, Thiên Địa Nhân gì đó đi...

Liễu Thanh Nghi dở khóc dở cười nhìn kẻ "trên mây" này.

- Cảnh giới đúng là có, nhưng mỗi một công pháp có một kiểu riêng. Ngươi nghĩ tất cả đều như nhau sao?

Lăng Phong gãi đầu.

Nói cũng phải, năm đó đọc truyện huyền huyễn, cứ vào chương một là tác giả đã ném ngay ra bảng cấp độ chung cho toàn thế giới. Bây giờ nghĩ lại, lại thấy rất vớ vẩn, nào có rạch ròi dễ như vậy?

Còn nhớ giai đoạn thập niên 90, Kim Dung Cổ Long viết truyện đâu có cần chia cấp độ cái gì, anh em vẫn biết ai là cao thủ. Có lẽ đến những năm 201x, gặp lúc game online thịnh hành, tác giả viết truyện cứ như làm game, vừa vào liền ném luôn ra bảng sức mạnh cho nhanh.

Âu cũng để phục vụ nhu cầu đọc truyện như mì ăn liền, hơi sức đâu mà đi phân tích xem ai mạnh hơn ai nha? Cứ ném luôn ra cấp độ, vừa vào trận nhân vật A là Thần nhân vật B là Thánh, thế thì A tất sẽ thắng B, khỏi nghĩ. Ngoài ra chỉ cần nhớ một ngoại lệ, nhân vật chính luôn thắng nữa là xong, tất cả kịch bản đều rác như nhau.

Liễu Thanh Nghi lại đang nhìn Lăng Phong, nàng bỗng nhớ đến thần pháp hắn dùng ở trong rừng. Kẻ này ngay cả kinh mạch cũng chưa đả thông, tại sao lại có thần lực mạnh như vậy? Chẳng lẽ hắn có cách tu luyện riêng?

Nàng bỗng nói:

- Khí lực của ngươi ta không rõ, nhưng thần pháp của ngươi, rất giống với Thái Ất Thần công của Vương Viễn Tri.

- Vương Viễn Tri?

Đây chẳng phải là chưởng giáo Toàn Chân sao? Hắn có dính dáng gì đến lão ta?

Không dễ gì Liễu Thanh Nghi chịu nói chuyện như thế này, Lăng Phong tận dụng muốn hỏi tiếp:

- Ta thấy nàng lúc di chuyển đều mờ mờ ảo ảo, có phải luyện thân pháp lên cao thì sẽ tự động sinh ra?

- Đúng vậy, kia gọi là ảnh.

Liễu Thanh Nghi bỗng thấy tò mò càng sâu, lại hỏi:

- Ngươi luyện thân pháp gì?

- Một cái gọi Đoạn Hồn quyết, một cái không có tên.

- Thi triển ta xem.

Lăng Phong không ngần ngại biểu diễn.

Nói thực ra, Lăng Phong cũng rất dễ tin người, đặc biệt đối với cao thủ. Lão đùi gà, Kha lão, Liễu Thanh Nghi, rõ ràng hắn hỏi người ta không đáp bao nhiêu, nhưng bị hỏi lại hắn đều trả lời hết.

Liễu Thanh Nghi xem xong nhíu mày, trong mắt vô cùng kinh ngạc.

Kẻ này, càng ngày càng vượt quá dự kiến của nàng. Nàng thậm chí nghĩ đến, phải chăng người này bị bệnh mất trí nhớ?

Đoạn Hồn quyết không đáng nói lắm. Nhưng cái bộ pháp thứ hai mà hắn thi triển, ngang ngửa Tiên Ảnh Ngự Phong của nàng. Chẳng qua hắn đang bò ở mức cơ bản, chưa luyện tới mức hóa ảnh.

Nhân tiện nói đến thân pháp.

Thân pháp mức độ đơn giản chủ yếu chỉ để cường thân kiện thể, giúp phản xạ chuẩn hơn, tốc độ nhanh hơn, né tránh tôt hơn. Kiện Bộ Công của Lăng Phong chính là để luyện cái này.

Mức độ thứ hai, thì phải là khinh công.

Mức độ khủng hơn, đó là khi cơ thể nhanh đến mức mắt thường không kịp theo dõi, tạo thành ảo ảnh. Đến cuối cùng, thực ra Lăng Phong cũng đã từng thấy qua, chính là “thuấn di”, lão đùi gà thi triển ở đổ phường.

Lão đùi gà truyền cho Lăng Phong đoạn "hoạt bất lưu thủ", thực ra chính là bí quyết đột phá thân pháp qua cảnh giới hóa ảnh. Chỉ tiếc, Lăng Phong có bí quyết qua tầng 3, nhưng căn cơ tầng 1 lại chưa đâu ra đâu, căn bản không thể dùng đến.

Liễu Thanh Nghi từng cảm thấy nhục nhã vì bị một tên tầm thường như Lăng Phong chiếm đoạt vấy bẩn. Nhưng một lần ngẫu nhiên tha mạng, dần dà càng tìm hiểu nàng càng thấy kẻ này không hề đơn giản. Liễu Thanh Nghi đi hết bất ngờ này đến bất ngờ khác.

Liễu Thanh Nghi lại không nhận ra, nàng đã không bài xích Lăng Phong như trước, thậm chí còn tò mò về hắn.

Có ai đó nói, nữ nhân một khi tò mò về nam nhân khác, thi rất dễ rơi vào “thiên la địa võng”.

...

Sau một buổi tiế nhận giáo dục cao cấp, Lăng Phong trở lại phòng Lâm thị, vẫn thấy mẫu thân nằm im bất động, trong lòng thở dài.

Nhìn quanh không thấy Vương Diệu Mai đâu, chỉ thấy Công Tôn Dao.

- Dao muội, Tiểu Mai đâu. Mấy việc này phải là cô ta làm.

Công Tôn Dao cúi đầu đáp:

- Mai tỷ nói mình phải ra ngoài mua ít đồ vật.

- Hừm.

Công Tôn Dao bỗng ngẩng đầu:

- Lăng đại ca, muội...

- Sao vậy?

Công Tôn Dao hai tay nắm vào nhau, cũng khônng dám nhìn thẳng Lăng Phong, lấy hết sức bình sinh mới nói:

- Liễu tỷ tỷ... là gì của huynh?

- Nàng ấy?

Lăng Phong vuốt vuốt mũi, nói:

- Nàng ấy là một bằng hữu của ta.

Công Tôn Dao có lẽ đã quyết tâm hỏi đến cùng, buột miệng hỏi:

- Bằng hữu... như thế nào?

- Bằng hữu... để luyện võ. Nàng ấy là cao thủ, ta muốn học.

Công Tôn Dao lần này mới dám ngẩng đầu nhìn Lăng Phong:

- Chỉ vậy thôi sao?

- Chỉ có vậy thôi. Nàng xem, nàng ta lúc nào cũng một bộ lạnh lùng, còn có thể là gì khác chứ.

Công Tôn Dao bỗng cười:

- Được rồi, vậy muội tin huynh.

Lăng Phong định nói gì đó, thì phát hiện... Liễu Thanh Nghi cũng đã vào phòng từ lúc nào.

“Bỏ m*, câu vừa rồi nàng ấy có nghe không?”

Lăng Phong cười khổ.

Đúng lúc này...

- Tránh ra!

"Viu"

“Keng”

Người quát là Liễu Thanh Nghi, nàng phản ứng cực nhanh. Ngay khi có âm thanh lạ, kiếm của nàng đã rời vỏ, rồi lập tức lại cất vào, Lăng Phong thậm chí còn chẳng thấy có gì bất thường.

Lăng Phong nhìn lại, phát hiện dưới dất có một cây phi đao đuôi đỏ.

Công Tôn Dao lo lắng đứng dậy, chụp lấy tay Lăng Phong:

- Lăng đại ca, huynh có sao không?

- Không sao.

Lăng Phong trong lòng hoảng hốt, cũng không để ý Công Tôn Dao gần gũi.

Mẫu thân bị bỏ độc, mình bị ám khí phi ngang ngay giữa ban ngày?

Rút cục Lăng Phong đã đắc tội kẻ nào?


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx