sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Quyển 4 - Chương 108: Vài Chỗ Không Hề Nhỏ

Lăng Phong đương nhiên không biết cái Mật Thám ty là cái quái gì, Kha lão đành phải giải thích cho hắn. Đội đặc nhiệm đang giữa lúc nhiệm vụ tối mật, đội trưởng lại phải mất thời gian giải thích cho đội viên, cũng chỉ có Lăng Phong làm ra được.

Trong cơ cấu Tống đình không nhắc đến Mật Thám ty, nhưng quan chức cao cấp đều biết có cơ quan này tồn tại.

Mật Thám ty, ý nghĩa đã nằm ở cái tên. Đây là cơ quan mật thám cao nhất của Đại Tống, chuyên phụ trách mạng lưới tình báo, theo dõi, thậm chí ám sát. Mạng lưới không chỉ ở Tống mà cả những quốc gia xung quanh. Mật Thám ty, cùng với Hoàng Thành ty, Điện Tiền ty tạo thành tam giác thân cận nhất cạnh Hoàng đế.

Lăng Phong chỉ cần nghe câu đầu tiên đã hiểu.

Nói trắng ra, chính là một cái “NSA CIA” thời cổ đại.

Kha lão giải thích xong, lại hỏi:

- Không biết ý Lăng huynh đệ ra sao?

Lăng Phong đưa tay bóp cằm, nói:

- Vào thì ta sẽ được lợi gì?

Cả bốn người còn lại đều ngả ngửa. Kha lão mặt già đỏ lên, cũng không biết vì giận hay thế nào. Vốn dĩ tưởng nói ra tên cơ quan, thằng nhãi này sẽ lập tức mừng rỡ xin vào, chẳng ngờ...

Thôi cũng vì tương lai thu nhận nhân tài cho đất nước, Kha lão lại phải nhẫn nại chèo kéo.

Mật Thám ty là cơ quan của triều đình, gia nhập tức là đã làm quan, có bổng lộc, có quyền hạn.

Chẳng qua vì tính chất đặc thù, cần bí mật của nghề, làm quan nhưng đôi khi chịu chút thiệt thòi. Gỉa dụ lúc làm nhiệm vụ, gặp tên lính canh cổng nhiều khi cũng phải chịu khó cúi đầu nịnh bợ. Nhưng lúc cần thiết, lại cũng có thể lên mặt chỉ bảo quan cao phẩm hơn mình.

Nói tỷ dụ như Kha lão, lão chính là tổng thủ lĩnh, đại loại Tổng Cục trưởng Tổng cục tình báo, quan văn chính tam phẩm.

Lăng Phong thực ra tự biết, khoan nói chuyện chức quan, vào một cơ quan triều đình như vậy chỗ tốt rất nhiều, đặc biệt đối với một kẻ đang dân đen như hắn. Nói sao, người ta học hành thi cử muốn vỡ đầu chưa chắc đã được làm quan.

Về mặt hại, Lăng Phong ngoài an toàn cá nhân tạm thời không còn gì khác.

Lăng Phong nghĩ vậy liền cười nói:

- Haha, được, tại hạ tham gia.

- Tốt lắm!

Kha lão rút cục thở ra. Cũng không phải vì việc Lăng Phong đồng ý khiến lão vui mừng, mà vì thời gian gấp gáp, đám Triệu Hanh chỉ sợ đi xa.

Lão đưa cho hắn một tấm lệnh bài, phân phó nhanh gọn:

- Vậy đi, trước mắt ngươi làm tập sự, nghe theo sắp xếp của Ngũ Nương. Các ngươi đi theo đoàn xe cửa tây kia. Mặc dù khả năng không phải Triệu Hanh, nhưng nhất vạn không sợ chỉ sợ vạn nhất, có dị biến lập tức báo cáo.

Nguyệt Dung xem ra ngoại hiệu là Ngũ Nương.

Nguyệt Dung che nửa mặt không nhìn ra biểu tình, nhưng Cảnh Dương thì khó chịu ra mặt, ánh mắt nhìn Lăng Phong chòng chọc. Gã nói với Nguyệt Dung:

- Ngũ Nương, cẩn thận.

Rất nhanh Kha lão cùng hai tên kia nhanh chóng rời đi.

Nguyệt Dung không nói gì thêm, cứ thế phi thân xuống đất.

Lăng Phong di chuyển nhẹ nhàng sau lưng Nguyệt Dung. Lúc trước ngồi không để ý, bây giờ thấy nàng di chuyển, nhìn cũng rất vui mắt, dáng dấp thon gọn nhỏ xinh. Ngắm thêm một lúc lại phát hiện, kỳ thực có nhiều chỗ cũng không nhỏ lắm.

Im lặng không phải phong cách của Phong ca, hắn liền kiếm chuyện:

- Tại sao không dùng ngựa cho nhanh?

- Ra khỏi thành.

Không khí sau đó lại rơi trầm mặc. Hai người lặng lẽ biến mất vào bóng đêm.

Đến một chỗ gần tường thành, cả hai nhẹ nhàng đi theo cửa nhỏ ra khỏi thành. Lăng Phong không khỏi thầm tấm tắc, hóa ra tường thành còn có những chỗ thế này. Không làm mật thám, rõ ràng không thể biết.

Chạy thêm một đoạn đường trống, chỉ thấy một nhóm chục người đang cưỡi ngựa chờ sẵn, tất cả đều quấn khăn đen che nửa mặt.

Một tên hất hàm hỏi:

- Nhị ca đâu?

Nguyệt Dung vừa nhảy lên ngựa vừa nói:

- Nhị ca, Tam ca đi với Đại ca.

Tên kia nhìn Lăng Phong mắt kỳ dị:

- Chứ hắn là ai?

Lăng Phong vội chắp tay:

- Hân hạnh hân hạnh, tại hạ Lăng Phong, tập sự. Mong được chỉ giáo.

Lăng Phong có cảm giác khá lạc lõng, hắn không quen biết ai.

Trang phục còn buồn cười hơn, mấy người kia đều mang đồ nhẹ, đen từ trên xuống. Lăng Phong lại mặc đồ xanh xám, lại không thèm che mặt.

Tên kia chỉ ra lệnh:

- Hừ, lên ngựa, ở phía sau, đừng làm chuyện ngu ngốc.

- Mang cái này vào.

Một người đưa khăn che mặt cho Lăng Phong, nhưng thái độ cũng không tốt là bao. Hắn cười cười tiếp nhận, mới vào hội cứ từ từ, không nên manh động.

Đoàn người lao đi.

...

Mãi nửa canh giờ sau.

Chỗ này đã là ngoại ô Trường An vài dặm.

Đoàn Lăng Phong rút cục phát hiện dấu hiệu khói bụi ở phía trước, bọn họ bắt đầu bỏ đường mòn phi thẳng lên đồi chạy song song. Đám ngựa đều được huấn luyện, có trang bị bọc móng, không gây tiếng động đáng kể.

Lăng Phong tản thần thức ra môt chút, gắng dò xét xuống phía dưới.

Khoảng cách quá xa, lại ban đêm, hắn căn bản không thể nhìn rõ ràng, nhưng ít nhất có thể khẳng định có 2 cỗ xe ngựa, xung quanh khoảng 20 đến 30 hộ vệ hộ tống.

Chỉ là...

- Triệu Hanh?

Lăng Phong suýt nữa kêu to.

Hắn xác nhận được chủ nhân trong xe ngựa đi sau, thế nhưng lại đúng là Triệu Hanh.

Cũng không phải thần thức Lăng Phong bá đạo đến mức nhìn xuyên thùng xe từ khoảng cách mấy chục trượng, hắn chỉ có thể dùng thần thức phóng đại một chút tầm nhìn mà thôi. Chẳng qua, chừng đó cũng đủ.

Triệu Hanh ngồi trong cỗ xe ngựa phía trước, xem chừng chủ quan, bỏ cả che mặt, còn xốc cả rèm xe lên hóng gió, chẳng may bị con mắt “viễn vọng” của Lăng Phong nhận ra.

Vừa rồi Kha lão còn nhận định hướng này không phải Triệu Hanh, bởi vì không có cận vệ số một của hắn. Hóa ra tên này liều như vậy.

- Sang!

Có tiếng đao ai đó khẽ rút.

Lăng Phong đang dùng thần lực, lập tức nghe rõ mồn một.

"M*, bị lộ rồi."

...

Bên dưới hẻm núi.

Triệu Hanh đang lơ mơ sắp ngủ trong xe, đột nhiên có tiếng báo cáo:

- Điện hạ, phát sinh biến cố.

- Chuyện gì?

- Có kẻ theo đuôi.

- Bao nhiêu người? Khoan đã, còn bao lâu thì qua sông?

Chỉ cần qua sông, bên kia sẽ có người tiếp ứng.

- Bẩm, chưa tới chục người. Một khắc nữa đến sông.

Triệu Hanh nghe vậy liền thở phào nói:

- Phân phó một nhóm chặn chúng lại đi, có thế cũng làm ta mất ngủ.

- Điện hạ thứ tội. Có điều...

- Lại làm sao? - Triệu Hanh gắt gỏng.

- Bẩm, đám kia hình như của Mật Thám ty.

- Mật Thám ty? Lại cái đám chó chết đó.

Triệu Hanh chột dạ, nếu là Mật Thám ty thì không xem thường được. Đám kia mũi rất thính, thủ hạ cũng không kém.

- Giết hết chúng!

- Dạ.

Triệu Hanh nghĩ nghĩ rồi gọi lại:

- Còn nữa, nếu có biến cố, tất cả bảo vệ ta.

- Vậy... còn Vương cô nương?

- Không cần quan tâm.

Triệu Hanh không cần nghĩ nhiều đã nói. Đúng là gã ham muốn Vương Diệu Mai, nhưng nếu luyên quan sống chết, Vương Diệu Mai cũng vứt đi. Nói thực ra, gã đã tính đến khả năng xấu, cho nnên mới để nàng ta ngồi riêng xe ngựa phía sau.

Vương Diệu Mai nếu nghe câu này của Triệu Hanh, không biết sẽ có cảm tưởng gì.

...

Phía trên đồi.

Đoàn xe ở dưới đột nhiên tăng tốc độ khiến đội mật thám bị tụt ra sau, chỉ có Lăng Phong biết nguyên nhân.

Tên đầu lĩnh thấy có chuyện hô nhỏ:

- Không ổn, hình như chúng ta bị lộ. Hành động thôi, đã sắp qua sông.

Nguyệt Dung gật đầu nói:

- Được. Vờ tấn công, xác nhận người trong xe, sau đó rút.

Lăng Phong cười khổ, còn xác nhận cái gì? Triệu Hanh đang ở xe phía sau, Mật Thám ty đã tính sai. Chỉ là hắn hiện tại không có tiếng nói gì trong đội này, giống như kẻ đi theo làm "pháo hôi".

Ngay khi nhóm mật thám đi xuống đường lớn, phía trước liền bị chặn...

Đầu lĩnh lại phân phó:

- Muội đột phá lên trước, ta sẽ giữ chân chúng.

- Được! - Nguyệt Dung gật đầu.

Tên đầu lĩnh nói rồi cùng vài người lao tới đám chặn đường.

Lăng Phong nói nhỏ:

- Nguyệt Dung tỷ. Ta đi theo...

- Ngươi... không được gọi bừa.

Nguyệt Dung bỗng hoảng hồn, ánh mắt sắc hẳn lên.

Lăng Phong tặc lưỡi kỳ quái, gọi tên thôi có cần phản ứng mạnh như vậy không?

Kỳ thực hắn lại không biết, mình phạm vào quy tắc cơ bản nhất của mật thám, đó là để lộ danh tính trong lúc thi hành nhiệm vụ.

Lúc ở trên mái nhà là chuyện khác, lúc đó đầu não bàn bạc với nhau.

Lăng Phong là trường hợp rất đặc biệt, hắn thậm chí quy tắc trong Mật Thám còn chưa kịp học. Đùng một cái được Kha lão trực tiếp cho vào, ngay ngày đầu tiên gặp luôn ba người cao nhất, ngay sau đó tham gia làm nhiệm vụ, thậm chí nhiệm vụ quan trọng bậc nhất.

Nhân tiện nói, Mật Thám ty tuy là cơ quan triều đình, nhưng lại xưng hô kiểu giang hồ. Đây là quy tắc ngầm. Lúc cần thiết cũng để kẻ địch nhầm lẫn thành nhân sĩ giang hồ. Trong nhóm mật thám này, chỉ có tên đầu lĩnh kia và Nguyệt Dung quen biết mà xưng huynh muội, đám còn lại đều đánh số mà gọi.

...

Lăng Phong theo vài người Nguyệt Dung lách sang một bên. Cũng không ai ra lệnh gì cho Lăng Phong, có lẽ đều nghĩ kẻ tập sự này chạy tới đây lăng xăng, chỉ cần giữ mạng được là tốt, còn trông mong hắn làm nhiệm vụ gì được đây.

Có vài kẻ địch phát hiện liền áp sát, thế nào lại nhằm ngay vị trí của Lăng Phong.

Lăng Phong cơ bản chả buồn né, cứ thằng nào áp sát hắn lại âm thầm cho một viên bi. Hiện tại trên người Lăng Phong cũng chỉ mang theo một túi bi sắt thô sơ. Đây là dụng cụ luyện phi đao của hắn bấy lâu. Phi đao tinh xảo không dễ sắm. Vả lại, phi đao đắt tiền cũng chẳng có gì dùng, bởi ném ra là ném luôn tiền theo, không dễ mà thu lại.

Lăng Phong luyện phi đao thực ra không nhiều lắm. Lăn lộn với huynh đệ Hắc kỳ mấy tháng, chủ yếu vẫn là luyện thân luyện thể. Hiện tại Lăng Phong đã học qua chiêu thứ hai, Thiên Lý Truy Hồn.

Trong bí tích, chiêu đầu Âm Hồn Bất Tán tầng cuối có thể tấn công 48 điểm trên cơ thể, Thiên Lý Truy Hồn thì đến 81 điểm huyệt vị. Lăng Phong tầng một còn chưa qua, chưa thể một lúc mấy chục mục tiêu, tuy vậy vẫn có tác dụng không nhỏ.

Nguyệt Dung thấy mấy tên áp sát mình đột nhiên đều tránh ra. Nàng cũng không rảnh nhìn xem ai giúp mình, chỉ tận dụng cơ hội thúc ngựa tiến lên.

Tiến gần được chiếc xe ngựa phía sau, Nguyệt Dung vẫn để ngựa chạy, dời người sang bên thân ngựa, chân vừa tiếp đất thì di chuyển cực nhanh bằng với tốc độ ngựa, sau đó thả ngựa ra, khinh công chĩa kiếm thằng vào chiếc xe phía sau.

"Hóa ra tiểu muội này giỏi như vậy."

Lăng Phong há mồm bái phục.

Từ đầu hơi xem thường cô gái nhỏ này. Hắn tự biết mình muốn xuống ngựa thì phải dừng lại, xuống từ tốn nhẹ nhàng, lịch sự tiêu sái, không chơi kiểu chuyên nghiệp kia được,

"Keng."

Nguyệt Dung bị đối phương chặn lại ngay trên thùng xe.

Lăng Phong nhanh như cắt thúc ngựa lên trước, chạy song song với chiếc xe, bắn ra hai viên bi. Hắn cũng chẳng nắm được điểm yếu của loài ngựa, cứ bắn đại vào chân.

"Hííí"

Hai con ngựa trúng đòn lồng lộn lên đứng hẳn lại, nâng cả hai chân trước lên, xe ngựa nghiêng ngả về sau.

Ngay khi có thể nhìn thấy Triệu Hanh bò ra xe ngựa...

"Aaa"

Ngay sau lưng Lăng Phong, có tiếng ai đó hét thảm. Xem ra là một đồng đội mật thám ngã ra.

"Chơi không vui rồi đây." Lăng Phong nghĩ thầm.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx