Trời tối hẳn, bắt đầu có tiếng ve kêu, bây giờ sắp sang tháng 3.
Lăng Phong đứng ở khuôn viên nhìn vào căn phòng chữ Thiên, vài bóng nha hoàn chạy ra chạy vào phòng Lăng Vân.
Lăng Vân đã tỉnh, nhưng sức khỏe không tốt lắm. Nàng ít vận động, rơi xuống nước lạnh lẽo như thế, rất dễ sinh biến chứng phong hàn. Lăng Phong chỉ biết thở dài.
Rút từ trong người túi thơm Công Tôn Dao đưa cho, ánh mắt Lăng Phong cũng dịu hẳn. Hắn đã dặn dò Mặc lão và Công Tôn Tán để ý đến Công Tôn Dao, thuê nha hoàn cho nàng ấy. Giờ này Công Tôn Dao ở cùng Lâm thị tại Trường An, không quen ai khác chỉ có một mình, sẽ rất buồn bã. Nếu không có chuyện của Lâm thị, Lăng Phong chắc chắn đi đâu cũng muốn đem Công Tôn Dao theo cùng.
Lăng Phong kiếp trước đã yêu, cũng đã từng thất tình.
Người yêu hắn là đồng học từ cấp ba, mấy năm sinh viên tình cảm thắm thiết, để rồi cuối cùng ngày tốt nghiệp ra trường, Lăng Phong cay đắng nhìn nàng ta tay trong tay với một kẻ khác. Kẻ kia có học vị, có tiền, có gia thế. Còn hắn không có gì cả, chỉ có tấm bằng trong tay.
Lăng Phong hận đời.
Kể từ đó hắn chỉ chú tâm vào làm việc kiếm tiền, mong có ngày ngẩng mặt phục thù. Nhưng cuộc đời một kẻ đi làm thuê trong công ty, nhận lương chỉ đủ xài, mãi mãi không thể bứt phá.
Lăng Phong đến đó cũng không thiết đến việc yêu đương, hắn hầu như nhìn cô gái nào cũng phản cảm, phàm đẹp một chút Lăng Phong đều đoán là loại gái hám tiền. 30 tuổi hắn vẫn cô đơn, cuối tuần rảnh rỗi đi club, kiếm vài "tiểu thư" chơi trò tình một đêm, cứ thế đến đêm nọ thì xuống âm phủ.
Lăng Phong bước qua thế giới mới, tâm trạng dĩ nhiên háo hức mong chờ thay đổi số phận, ví dụ có một cuộc tình "phong ba", hoặc đại loại năm thê bảy thiếp, đi đến đâu gái theo đến đó. Nhưng rồi dần dà hắn nhận ra, thế giới nào cũng cần sống hiện thực một chút.
Công Tôn Dao đến với Lăng Phong rất tình cờ, rất nhẹ nhàng.
Tình cảm đôi khi vô cùng đơn giản. Không phải lúc nào cũng sẽ khúc chiết éo le, đầy những kỷ niệm khắc cốt ghi tâm như mấy mẩu ngôn tình nào đó.
- Tứ ca ngươi tương tư ai đấy?
Có tiếng Tần Quyền phá hư phong cảnh.
Thằng nhãi này cả ngày nay đều không ở đây, mà cắm chốt ở lầu Lý, coi bộ quyết tâm đè ngã Lý Sư Sư đi, cũng không biết đã thành công hay chưa.
Lăng Phong nửa đùa nửa thật:
- Thế nào rồi?
Tần Quyền ngồi lên song gỗ, lại nhìn túi thơm trong tay Lăng Phong:
- Tín vật định tình của huynh kia sao?
Lăng Phong cười đáp:
- Cũng có thể nói như vậy. Ta còn chưa tặng nàng ấy cái gì cả.
Túi thơm Công Tôn Dao đưa cho Lăng Phong là vật mà mẹ nàng ấy để lại. Có thể đúng là vật quý gia truyền gì đó thật, hương thơm ngào ngạt, mặc dù bên ngoài vết may lại khá bình thường. Cô gái đưa cho chàng trai tín vật của mẹ, thì coi như định tình cũng không sai biệt lắm.
Tần Quyền rút ra một chiếc khăn tay thêu hoa, nói:
- Hềhề, đệ cũng vừa có một cái.
- Của... Lý Sư Sư?
Tần Quyền vênh mặt:
- Đúng vậy. Thế nào, thấy tốc độ của đệ rất nhanh đúng không?
Lăng Phong cười, nhưng lại nói:
- Lục đệ, có điều này ai cũng biết, có điều... Lý Sư Sư là ca kỹ, nàng ta...
Tần Quyền không vui nói.
- Tứ ca, huynh không được đánh giá Sư Sư như vậy. Nàng ấy và đệ thật lòng.
Chuyện riêng của Tần Quyền, Lăng Phong cũng không muốn nhiều chuyện, mất công huynh đệ mất lòng nhau.
Lăng Phong không xem trọng kỹ nữ, nhưng cũng không đến nỗi kỳ thị. Lý Sư Sư rất xinh đẹp, nếu Tần Quyền có thể kết đôi, cũng tốt.
Vấn đề là, nàng ta lại là... Lý Sư Sư. Nàng ta là kỹ nữ độc quyền của Hoàng đế.
Lăng Phong hôm nọ chỉ gặp một lát, không rõ trình độ qua lại giữa Hoàng đế và nàng ta đã đến đâu. Nhưng nhìn vào cây cổ cầm lần nọ và 500 lượng hoàng kim, lại cử quan lớn đem từ tận Trường An tới Biện Châu, Lăng Phong chỉ e không nhẹ.
Chỉ e Tần Quyền có chút non, lại đang trong cuộc bay bổng, không nhận ra.
Chỉ nghe Tần Quyền nói tiếp:
- Tứ ca, ngươi không lẽ sợ lão hoàng đế kia sao?
- Sợ lão thì không, nhưng ta sợ phiền phức.
- Sợ Hoàng đế và sợ phiền phức có gì khác nhau? - Tần Quyền hỏi lại.
Lăng Phong định đáp nhưng rồi thôi. Có lẽ không khác gì thật, hai thứ này, đều cùng một chữ "sợ" cả.
Tần Quyền nghĩ gì đó lại nói:
- Huynh sợ phiền phức. Vậy chuyện của Công Tôn muội và Phương đại ca thì...?
Lăng Phong im lặng một lát.
Phương Hùng thích Công Tôn Dao, cái này rất rõ. Từ đầu Lăng Phong cũng đã có ý rút lui. Chỉ không ngờ đến chuyện hắn và Công Tôn Dao tiến triển nhanh hơn bình thường, Lăng Phong lúc đó cũng không nghĩ nhiều.
Lăng Phong nói:
- Ta và nàng ấy cũng chỉ mới giai đoạn hẹn hò, vẫn còn chưa biết được tương lai ra sao cả?
Nói thì nói vậy.
Nữ tử cổ đại nếu đã đưa tín vật, thì coi như nàng ấy đã quyết định gửi gắm trọn đời. Cũng không có đơn giản “không yêu nữa thì viết hóa đơn” như hiện đại.
Tần Quyền im lặng, tán gẫu vài câu cũng rời đi. Được một đoạn, Tần Quyền quay lại nói:
- Tứ ca, cho dù có chuyện gì, chúng ta mãi làm huynh đệ đúng không?
Lăng Phong không hiểu ra sao.
- Dĩ nhiên!
- Vậy thì tốt!
"Thằng nhãi này, nói cái gì vậy nhỉ?"
Lăng Phong cười gượng, đoạn vừa rồi y như hai thằng "đồng tính" tâm sự với nhau. Cũng may còn nói chuyện về vợ con, nếu không thì thật hỏng bét.
...
Phòng chữ Thiên.
Lăng Vân ngồi ở trên giường, hai chân co lại, hai tay gắt gao ôm đầu gối.
Chuyện hôm nay phát sinh, khiến nàng tâm thần rối loạn.
Tiểu Tinh đã kể cho nàng biết tình hình lúc đó, vừa kể vừa bộ dáng sợ hãi không dám tin. Lăng Vân lúc đó đã là bất tỉnh, hoàn toàn không có cảm giác nào. Chẳng qua, ngay trước lúc nôn ra nước sông, Lăng Vân cũng kịp cảm nhận đôi tay Lăng Phong đặt trọn trên tim mình.
Nàng không biết mình nên nghĩ gì, nên làm gì.
Dù sao, hắn cũng là đệ đệ, cũng vừa cứu nàng. Nếu nói cám ơn, thì liệu có khách sáo quá không. Nếu mắng hắn vì động chạm thân thể nàng, thì có vô tình quá không. Còn nếu không nói gì, thì có kỳ cục quá không?
“Cộc cộc”
Đúng lúc này, cửa phòng có tiếng gõ.
- Ai vậy?
- Vân tỷ, là ta.
Lăng Vân có chút chột dạ, sao hắn lại đến rồi?
Nàng chần chừ một lúc, gặp hay không?
- Vân tỷ, nếu không khỏe thì cứ nghỉ đi. Ta chỉ đến hỏi qua thôi.
Lại có tiếng Lăng Phong vọng vào, sau đó hình như là tiếng bước chân muốn đi.
Nghĩ tới nghĩ lui, Lăng Vân vội nói:
- Chờ đã. Chờ ta một lát.
Vội vàng khoác áo khoác, Lăng Vân khó khăn đi ra mở cửa.
Cửa mở, gió lạnh thổi vào làm nàng không khỏi run một chút.
Chỉ thấy hắn đang đứng trước cửa lớn. Ánh mắt hắn là một loại đầy quan tâm lo lắng mà nàng lâu nay thiếu thốn. Bóng hình hắn cao to, làn da ngăm đen đang chắn gió. Lăng Vân không khỏi mất tự chủ cúi đầu xuống một chút.
Cũng không rõ vô tình cố ý thế nào, nàng lại nhìn vào đôi môi tái nhợt của hắn.
Đôi môi kia... sáng nay...
Lăng Phong thấy Lăng Vân mặc phong phang, vội khép cửa nói:
- Vân tỷ, mau đi nghỉ đi. Sao tỷ lại ăn mặc ít như vậy? Sặc nước ta còn cứu được, phong hàn ta không cứu được đâu.
Lăng Vân ngoan ngoãn đến giường ngồi xuống. Lăng Phong với tay lấy thêm một cái áo bông gần đó, nhẹ nhàng khoác lên cho nàng. Động tác hắn hoàn toàn xuất phát từ tự nhiên, không hề có ý gì khác.
Lăng Vân bỗng trong lòng ấm lên, một cỗ cảm giác nhu hòa được người bao bọc cứ thế lan tỏa. Nàng vô thức nói:
- Cám ơn!
Cũng không rõ là cám ơn chuyện áo bông, chuyện sáng nay, hay là chuyện gì khác.
Lăng Phong cười nói:
- Tỷ nói gi vậy. Tỷ là đại tỷ, còn cần khách sáo như vậy?
Lăng Vân bỗng có một loại xúc động, nàng muốn hỏi “nếu ta không phải tỷ tỷ, ngươi có làm vậy hay không?”. Nhưng nàng nhịn lại được.
Cũng không chờ Lăng Vân hồi đáp, Lăng Phong đã nói:
- Vân tỷ, hay ta cho người hộ tống tỷ về kinh nhé?
- Không cần, ta đi tiếp được.
Lăng Vân khuôn mặt nhợt nhạt nói vội.
- Ài, chuyện buôn bán kia, muộn một chút không sao đâu...
Lăng Vân lắc đầu:
- Ta đã quyết rồi, chỉ nghỉ vài ngày là được. Ngươi nếu bận có thể đi trước.
- Ài. Vậy thôi, ta sẽ ở lại cùng tỷ vậy.
Lăng Phong tuy không hiểu tại sao Lăng Vân quyết tâm như vậy, nhưng nhìn bộ dáng của nàng, hắn cũng đành lắc đầu. Thôi vậy, lại trễ mấy ngày. Để Lăng Vân với thằng vô dụng Từ Nguyên, Lăng Phong căn bản không quan tâm. Thằng kia rớt sông bây giờ còn đang nằm lò than đi.
Lăng Vân bỗng nhìn Lăng Phong, hỏi:
- Nếu như ta xuất giá rời Lăng gia. Ngươi có thể tiếp quản Lăng gia không?
Lăng Phong chỉ mũi mình, bật cười:
- Ta? Haha, tỷ có thanh tỉnh không đấy?
- Ta không nói đùa, ngươi cũng không cần đùa. Ngươi rõ ràng tự biết mình là lão Tam trong nhà.
- Kể cả ta trở thành lão Tam thì sao? Vẫn còn Lăng Minh Lăng Hải ở đó.
Lăng Phong nghiêm túc lại chút, nhưng vẫn xem đây là chuyện viễn vông.
Lăng Vân nói.
- Chỉ cần ngươi đồng ý. Ta sẽ giúp ngươi.
Lăng Phong không khỏi tim đập mạnh chút.
Người khác nói câu này hắn không động tâm. Lăng Vân nói thì khác. Nàng ta nắm trong tay huyết mạch buôn bán của cả Lăng thị.
Từ khi có thân phận trong Lăng gia, Lăng Phong luôn nghĩ muốn chạy khỏi Lăng gia để tự sống, chưa bao giờ nghĩ quay ngược lại nắm.
Thứ nhất, thân phận, quan hệ, tiềm lực, tất cả hắn đều không có.
Thứ hai, hắn cũng không ham. Hiện tại Lăng Phong bắt đầu dựng cơ nghiệp, tuy còn chút khó khăn thật, nhưng tương lai có thể nhìn ngay trước mắt, cứ từ từ ắt sẽ thành công. Lăng Phong tin tưởng điều này.
Dĩ nhiên, lòng tham ai cũng có một chút. Nếu như thuận tiện nuốt được cả gia sản Lăng gia, Lăng Phong cũng sẽ không đóng vai quân tử từ chối. Chẳng qua, "Lăng gia" hai chữ này, nó không chỉ là tiền, mà là cả một gia tộc. Có người, có đất, có các mối quan hệ, lằng nhằng phức tạp. Há miệng muốn nuốt, trước hết phải xem miệng có đủ to không đã.
Lăng Vân thấy ánh mắt Lăng Phong lúc trong lúc đục, nàng nói:
- Ngươi cứ suy nghĩ đi.
Lăng Phong vuốt mũi nói:
- Được rồi. Tỷ cứ nghỉ ngơi, chừng nào thấy khỏe, nói một tiếng chúng ta lên đường.
Lăng Vân đột nhiên hỏi:
- Ngươi cần đi Hà Bắc gấp như vậy sao?
- À, đúng vậy. Đệ... có hẹn vài huynh đệ ở đó.
- Vậy được rồi. Mai lên đường.
- A, Vân tỷ, không cần đâu. Cứ khỏe lại là được.
Lăng Vân bỗng nghiêm mặt:
- Ngươi có xem ta là tỷ tỷ hay không?
Lăng Phong không khỏi cười khổ, tỷ ấy làm sao vậy?
Thôi cũng được, dù sao còn có công vụ, không nên chậm trễ quá. Sắp xếp cho tỷ ấy một cỗ xe ấm áp chắc là được đi.
Lăng Phong bước ra, vừa ra đến cửa lại nghe Lăng Vân hỏi:
- Chuyện sáng nay, từ sau không được nhớ đến nữa.
Lăng Phong kỳ quái. Hắn cũng không có ý định nhớ nó, chỉ hô hấp cứu người mà thôi, có cái gì để nhớ mãi đâu?
Có lẽ nào Vân tỷ đang ngầm trách hắn lỗ mãng, liền gãi đầu nói:
- Lúc đó, vì quá nguy cấp cho nên... Dù sao thì, chúng ta cũng là tỷ đệ, người khác cũng sẽ không nói gì mấy đâu.
Lăng Vân trong lòng khổ sở. Chính vì chúng ta là tỷ đệ, mới càng...
- Thôi ngươi đi ra đi, ta cần nghỉ ngơi.
Lăng Văn chặn lại lời hắn, nằm xuống giường che kín chăn. Lăng Phong chỉ có thể khép cửa đi ra.
@by txiuqw4