Lăng Phong từng nhận định. Từ Nguyên có thể không ưu tú, nhưng gã không phải loại nhị thế tổ ngu đần. Mấy ngày qua chủ yếu bị ghen tức làm mờ mắt, hành sự nóng vội. Nếu để gã bình tĩnh lại, cũng sẽ biết suy nghĩ.
Chỉ thấy Từ Nguyên đứng lên, trong tay cầm chén trà, lần này đã không chửi bừa như trước, nói:
- Hừm, để ta nghĩ lại một chút. Hắn bị hạ độc xong, lại không hề tìm đến ta. Điều đó chứng tỏ hắn có rất nhiều kẻ thù, cho nên bản thân hắn cũng không thể đoán được ngay là ai làm đi?
Cửu thúc bên cạnh nói thêm:
- Phàm đã làm tiêu cục, đều nhất định từng đắc tội qua không ít người.
Từ Nguyên cười gian mãnh:
- Rất tốt, chỉ sợ hắn chưa đắc tội ai, hắn đắc tội càng nhiều người càng tốt.
Cười được nửa chừng thì lại trầm giọng:
- Chẳng qua, Cửu thúc nói võ công của hắn cao như vậy, lúc trước là ta khinh thường hắn. Chỉ sợ về kinh thành, cũng không tìm ra người đối phó được.
Cửu thúc trong lòng có hơi thất vọng.
Từ Nguyên buôn bán nhiều, dần tạo thành thói quen của thương nhân. Làm việc gì cũng đều muốn thuê người ngoài làm hộ, rũ bỏ trách nhiệm của mình, hoàn toàn không có chút suy nghĩ trực tiếp đối đầu.
Lão liền cười ngạo nghễ nói:
- Thiếu gia, Từ gia chúng ta cũng không yếu ớt như vậy. Chúng ta là thế gia võ lâm, năm đó Từ lão trang chủ cũng là cao thủ có tên tuổi, trong võ lâm giang hồ không ai không biết tên. Đừng nói là thiếu gia, chỉ cần là người của Từ gia bị ức hiếp, tự mình lấy ra thực lực đánh lại không sao cả. Không nhất thiết cứ phải thuê người ngoài.
Cửu thúc nói lời này thực ra không hề khoa trương.
Lăng Phong còn chưa phải người trong giang hồ, chuyện võ lâm hắn vẫn chẳng biết mấy. Bằng không, hắn có lẽ sẽ không ra tay với Từ Nguyên mà không chút e ngại như vậy. Từ gia chỉ là một nhà buôn không giả, nhưng Từ gia trong võ lâm cũng rất có tên tuổi, thậm chí không thiếu cao thủ.
Chẳng qua, ngay chính Từ Nguyên cũng không rõ Từ gia cao thủ có bao nhiêu. Chi của hắn trong tộc bởi vì chuyên kinh thương, hơi bị khinh thường mà dần tách ra.
Từ Nguyên lúc này tỉnh ra đôi chút, nói:
- Tiểu Tứ!
- Đại thiếu gia, ngài có gì phân phó.
- Đợi ta viết một phong thư, ngươi chạy đi tìm dịch quán của Từ gia, tức tốc truyền tin về cho lão gia.
Cửu thúc đoán ra gì đó, mỉm cười nói:
- Không biết thiếu gia muốn nhờ lão gia mời ai bên gia trang qua?
- Tử Lăng.
Cửu thúc vuốt râu, Tiểu Tứ thì kinh hô:
- Tử Lăng công tử? Thiếu gia, Tử Lăng công tử chẳng phải là đệ tử võ lâm tiên môn sao? Từ trước tới nay bọn tiểu nhân cũng chỉ nghe về công tử, còn chưa bao giờ thấy mặt.
Từ Nguyên không phục nói:
- Hừ, Tử Lăng là đệ tử Hoa Sơn không sai. Nhưng bổn thiếu gia ra mặt, lại có phụ thân nói một câu, chẳng lẽ còn không nhờ được hắn đến?
Tiểu Tứ cút ra ngoài xong, Từ Nguyên liền hỏi tên còn lại:
- Tiểu Ngũ, mấy hôm nay Lăng tiểu thư thế nào?
- Tiểu thư vẫn ở trong phòng, không tiếp chuyện ai.
- Tên Lăng Phong kia cũng không?
- Hắn ta thường xuyên ra ngoài, theo tiểu nhân thấy cũng không ghé thăm Lăng tiểu thư lần nào.
Từ Nguyên nghĩ gì đó, đi vào phòng sau.
Lát sau, Từ Nguyên trở ra, trên tay cầm một hộp gấm nhỏ, không biết bên trong là vật gì. Gã giao cho gia nô Tiểu Ngũ, nói:
- Ngươi cầm cái hộp này sang đó, lại đi chỗ quản gia lấy thêm chút dược phẩm đắt tiền đem sang. Nàng ta có lẽ sẽ không trực tiếp gặp ngươi, gặp nha hoàn Tiểu Tinh cũng được. Nói hôm đó ta nóng vội mới nói linh tinh. Chẳng qua tình hình ta hiện rất thảm, trúng phải ám chiêu âm độc, tứ chi bất động, liệt giường không dậy nổi. Chỉ cần đi lại được sẽ sang tự mình xin lỗi.
- Vâng, thiếu gia.
- Nói đến ám chiêu độc địa kia, tuyệt đối không nhắc đến hai chữ Lăng Phong.
Từ Nguyên lúc này mới ngồi xuống, nắm tay nói:
- Lăng Vân, nàng phải là của Từ Nguyên ta. Ta tuyệt đối không để nàng vuột khỏi tay ta như vậy.
...
Cùng lúc, một nơi khác trong phủ Đại Danh.
Gian phòng này dù đang ban ngày nhưng lại che kín xám xịt. Trong phòng đang có một công tử ngồi trên xe lăn. Đứng vây quanh hắn là mấy tên cận vệ, và một lão già.
Chỉ nghe lão già kia cất tiếng hỏi:
- Hanh Công tử, ngươi vẫn tốt chứ?
Không sai, công tử ngồi xe lăn kia chính là Triệu Hanh.
Còn lão nhân kia, là mưu sĩ vẫn thường trò chuyện cùng Yên Vương. Lão ta và Triệu Hanh cũng chỉ vừa gặp nhau một hai lần, căn bản không tính quen biết. Không rõ vì cái gì hôm nay lão ta lại tìm đến.
Lại nói, Từ Nguyên có thể chỉ muốn trừng trị Lăng Phong cho hả cơn giận. Nhưng còn Triệu Hanh, thì chỉ muốn giết chết Lăng Phong. Lần đó Triệu Hanh bị Lăng Phong đâm một kiếm bên sông, mặc dù có áo giáp chống đỡ nên thoát chết, nhưng lại liệt luôn nửa người dưới.
Đó là chưa kể đến mặt nạ bạc, “Ngân Diện”, cũng đang có mặt trong phòng. Sư huynh của hắn bị Lăng Phong bất cẩn đâm chết, thù không đội trời chung.
Ba kẻ đáng thương bị nhân vật chính hại đang cùng tính kế trả thù.
Từ từ đã, hình như có cái gì không đúng.
Đứng từ phương diện này mà nhìn, Phong ca nhìn thế nào lại như... nhân vật phản diện nha. Hung hăng càn quấy, gây thù chuốc oán khắp nơi.
Không xong, kịch bản viết thế nào lại biến chất như vậy?
Đảng viên cách mạng luôn đúng, nhất định phải quán triệt lại.
Từ Nguyên, Triệu Hanh, tuy lúc này có vẻ đáng thương bị hại, nhưng đều là đại diện cho giai cấp thổ hào ác bá. Còn Ngân Diện? Là tay sai cho ác bá. Nói chung, trước sau gì cũng là những kẻ ác, không ác cũng phải nghĩ là ác, sẽ phải đem ra đấu tố trước quần chúng. Phong ca đây là nhìn trước được mâu thuẫn cách mạng, tiên phát chế nhân.
Chỉ nghe Triệu Hanh nói:
- Quốc sư, phụ vương khởi binh, lúc này là lúc cần ngươi bên cạnh hiến kế mới phải.
- Công tử có điều không biết, lão phu cũng không giỏi bày kế đánh trận.
Triệu Hanh trong lòng khinh bỉ. Lão cha tạo phản, mời mưu sĩ lại không biết bày mưu đánh trận, thì mời làm cái quái gì? Chỉ điểm phòng trung thuật tăng cường dương khí?
Triệu Hanh còn biết một chuyện, đó là cái kế hoạch rắm thối đem hắn rời kinh thành, cũng là từ lão già này bày ra. Nói cái gì ngày đó giờ đó sẽ có tướng tinh vẫn lạc, thiên mệnh chuyển dời cái quỷ gì đó, Yên Vương nên tận dụng thu được thiên thời.
Rút cục, tướng mệnh đâu không thấy, Triệu Hanh lại bị đâm liệt dương suýt toi, không khỏi có ý hận lão ta.
Nhưng Triệu Hanh cũng không dám đắc tội lão già này. Đừng nhìn bộ dáng gần đất xa trời của lão mà khinh. Ngân Diện chính là đệ tử của lão ta. Bản lĩnh Ngân Diện như vậy, nói vậy lão ta còn trâu bò gấp bội. Đó là chưa kể, dưới tay lão hình như còn nuôi một team sát thủ rất có tiếng tăm trong giang hồ, Ngân Diện cũng chỉ là một thành viên hậu bối trong số đó.
Quốc sư nói:
- Lần này lão phu đến, là muốn mang Ngân Diện đi.
Triệu Hanh giật mình. Thủ hạ của hắn, lúc trước có Thiết Kiếm Ngân Diện, hiện tại chỉ còn Ngân Diện, đám còn lại đều tầm thường.
- Chẳng phải đã nói để hắn ở cạnh hộ vệ cho ta sao?
- Lúc đó là vì công tử ở kinh thành. Nay công tử đã về Đại Danh, đã không nguy hiểm như trước.
Thực ra, lão ta cũng rất nể mặt cha con Yên Vương, mới đích thân đến như vậy. Lão là sư phụ, hoàn toàn có thể đánh một bức thư lệnh cho Ngân Diện rời đi.
Triệu Hanh liền nói:
- Vậy thì Quốc sư lại không biết, kẻ làm ta thành thế này, giết chết đệ tử Thiết Kiếm của ngươi, cũng đã đến Đại Danh.
Quốc sư nhìn sang Ngân Diện:
- Có chuyện này?
Ngân Diện gật đầu, bởi vì mang mặt nạ không rõ biểu tình, nhưng dám chắc đang rất căm hận.
Mấy tên hộ vệ bên cạnh chen vào nói:
- Điện hạ, bọn thuộc hạ cũng có thể giết hắn cho ngài.
- Các ngươi còn nói? - Triệu Hanh hừ nhẹ.
Đám này là 6 tên hộ vệ đêm đó ở bờ sông bị Lăng Phong một chiêu chấn nhiếp. Chúng từ khi về Đại Danh rãnh rỗi là lại bị Triệu Hanh đem chuyện cũ ra chửi, luôn muốn lấy lại thể diện.
Quốc sư liền hỏi Ngân Diện:
- Hắn khó đối phó như vậy?
Ngân Diện mở giọng khinh bỉ:
- Đệ tử đã đấu qua với hắn, biết chút thân pháp kỳ quái, nhưng khí lực còn chẳng có. Hôm đó nghe nói có cao thủ mật thám bao vậy, sư huynh chủ quan mà thôi.
Lão Quốc sư liền nói với Ngân Diện:
- Vậy lão phu sẽ để ngươi ở lại thêm 3 ngày. 3 ngày sau, xong hay không xong cũng phải trở về sơn trang. Nếu cảm thấy tự mình không lo được nữa, thì gửi Như Vân lệnh.
- Đệ tử đã biết, dù thế nào đệ tử muốn tự tay trả thù cho sư huynh, sẽ không phiền đến sư phụ và các sư huynh.
Triệu Hanh không khỏi khó chịu. Hắn là Nhị công tử, đây là Đại Danh nhà hắn, thế mà hai sư đồ lão này cứ nói qua nói về như chỗ không người, căn bản không xem hắn vào mắt.
...
Lát sau.
Lão Quốc sư rời đi, Ngân Diện cũng đi theo nghe dặn dò gì đó, trong phòng chỉ còn lại đám 6 tên “vô dụng” và Triệu Hanh.
Triệu Hanh khó chịu hỏi:
- Các ngươi cũng là người trong giang hồ, có biết Như Vân lệnh kia là gì?
Một tên đứng ra cẩn trọng nói:
- Điện hạ, nếu thuộc hạ không nhầm. Kia là... lệnh bài mời Như Vân sát thủ.
- Như Vân sát thủ? Rất lợi hại sao?
Tên thủ lĩnh nghiêm túc nói:
- Không chỉ lợi hại. Có thể nói, trong thiên hạ, phàm kẻ nào bị điền tên lên Như Vân lệnh, thì chết chắc không thể nghi ngờ.
Một tên bên cạnh bỗng chen vào:
- Đại ca, nói vậy, lão Quốc sư chẳng lẽ chính là... kẻ năm đó?
Thủ lĩnh liền chắp tay:
- Điện hạ, không biết ngài có biết tên của Quốc sư?
Triệu Hanh ngẫm nghĩ nói:
- Ta một lần tình cờ nghe phụ vương gọi lão ta, họ Bạch.
- Vậy thì đúng rồi, Bạch Vân Thành.
6 tên thủ hạ nhìn nhau, trong mắt không khỏi kinh hoảng, xem ra đã biết lão Quốc sư kia là ai. Vừa rồi thế nhưng lại đứng cùng lão này, cũng may không chen mồm nói bậy cái gì, bằng không...
Triệu Hanh bỗng có cảm giác mình giống như một thằng ngốc trong phòng, bực bội nói:
- Hừm, các ngươi úp úp mở mở cái gì?
Tên thủ hạ dè dặt:
- Điện hạ, cũng không phải bọn thuộc hạ úp mở, mà chuyện trong giang hồ, chỉ sợ điện hạ không hiểu.
- Có cái gì mà ta không hiểu? Nói!
- Không biết điện hạ có biết Cái bang?
- Cái bang? Ăn mày?
Tên thủ hạ trầm giọng:
- Đúng vậy. Gần 30 năm trước, bang chủ Cái bang lúc đó danh xưng “Bắc Tiêu Phong”, có thể nói võ công vô địch thiên hạ. Nhưng cuối cùng bị ép chết ở Nhạn Môn quan, chính là bị 10 người Như Vân sát thủ này vây sát. Tiêu Phong giết được 9 thì cũng kiệt sức mà thất thủ. Người thứ 10, chính là Bạch Vân Thành kia.
Tên bên cạnh bổ sung:
- Bọn thuộc hạ cũng kinh doanh nghề sát thủ này, cho nên mới biết chuyện này. Trong giang hồ, cái chết Tiêu Phong đều bị xem là oan ức mà tự sát.
Triệu Hanh lại chẳng hứng thú chuyện oan ức kia, khinh thường nói:
- Hừm, 10 người mới giết được một người, còn nói rất lợi hại?
- Điện hạ, nhưng... đối phương là Tiêu Phong.
- Một tên ăn mày mà thôi. Nhàm chán!
Đám thủ hạ chỉ biết che mặt nhìn nhau. Lúc trước đã nói, chuyện trong giang hồ điện hạ ngài nghe cũng không hiểu, quả nhiên là... không hiểu.
Dù sao, thời đại này Kim Dung còn chưa có sinh ra, cũng không có phim truyền hình mà xem. Đã không phải người luyện võ công, căn bản không biết Tiêu Phong là thần thánh phương nào? Nói giống như, ngươi nếu không xem UFC bao giờ, thì cũng chẳng biết Mayweather là thằng ất ơ nào.
Có điều, Tiêu Phong chết ở đâu ra còn có sát thủ. Chẳng phải là đứng bên vực phun máu lảo đảo rớt núi, vung tay kéo luôn A Tử xuống, còn Đoàn Dự Hư Trúc may mắn đứng ở xa thoát chết sao?
Bỏ đi, đây không phải trọng yếu.
Trọng yếu là, Phong ca quả nhiên nam chính. Thế nào lại dẫn sát thủ từng đánh với Tiêu Phong, thật là quá đỗi vinh hạnh.
@by txiuqw4