sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Quyển 5 - Chương 150: Hóa Ra Lại Là Đồng Minh

(Ghé thăm fanpage facebook.com/atkd1890fic để nhận thông báo chương mới, xem tạo hình nhân vật, bàn luận cùng tác giả, etc.)

Lát sau.

Thành Bích ngồi trong phòng, nàng vừa tắm rửa xong, cũng đã ăn mặc kín đáo trở lại.

Lăng Phong chậm rãi đi vào. Vừa rồi Thành Bích kịp thời cất tiếng, đại chiến đã không nổ ra. Cũng may nàng ta lên tiếng, nếu chậm nửa nhịp Phong ca không chừng đã thân đầu chia làm hai mảnh.

Còn chưa kịp khen cái gì đã bị nàng ta chặn một câu:

- Vừa rồi ngươi nhìn lén ta?

Lăng Phong giật mình không nhỏ. Hắn gắng lấy bình tĩnh nói:

- Phu nhân nói gì ta không hiểu. Nhìn lén gì vậy?

Thành Bích lạnh nhạt ngẩng đầu:

- Hừ, không cần giả vờ. Ngươi dùng thần lực dò xét ta?

- Phu nhân gọi cái đó là thần lực sao? Tại hạ từ nhỏ giác quan nhạy bén hơn người, cũng không biết đó là cái gì.

Thành Bích nửa tin nửa ngờ nhìn Lăng Phong.

Lăng Phong đoán không sai. Thành Bích không đơn giản chỉ là một mỹ phụ, nàng ta luyện thần pháp. Có vậy mới có thể làm thủ lĩnh được. Nha đầu Mộc Hàm Yên bên Kim kia, không biết có tuyệt kỹ gì không? Lăng Phong tuyệt đối không tin, một nữ nhân chỉ có sắc đẹp có thể làm thủ lĩnh mật thám một quốc gia, bất kể là con ông cháu cha ra sao.

Lại nói thần pháp.

Nếu tầng hai của Lăng Phong là gây choáng, thì tầng hai của Thành Bích có hẳn tên, gọi Khai Thần Thuật. Thứ này sát thương tuy gần bằng không, nhưng lại tính toán được tu vi thần khí của đối phương, kể cả đối phương ở cảnh giới cao hơn. Lăng Hổ hình như cũng có khả năng tương tự, chẳng qua chỉ ở mức độ “cảm giác”.

Vừa rồi Thành Bích nhìn ra, tu vi thần lực của Lăng Phong rất nhiều, khiến nàng vừa tức vừa sợ.

Thần lực của Lăng Phong buộc Thành Bích phải suy nghĩ lại. Vốn dĩ nàng không hề để ý đến hắn. Chỉ vì hắn có thể làm Như Ý vui vẻ, muốn thu nhận hắn vào nội viện của Như Ý. Nhưng đùng một cái toát ra đối phương là cao thủ luyện thần.

Thành Bích bất chợt nhớ đến, kẻ này lúc chiều còn hỏi Như Ý vài chuyện, hình như hỏi đến Triệu Diễn, rồi Triệu Hanh. Nàng lập tức cảnh giác, hỏi:

- Ngươi trà trộn vào phủ của ta, mục đích là gì?

Lăng Phong hỏi lại:

- Tại hạ lại đang muốn hỏi câu này. Phu nhân kêu tại hạ vào đây muốn nói cái gì? Phu nhân đang nghi ngờ tại hạ gì sao?

Nói thực ra, lúc trước Lăng Phong nổi hứng nhìn lén, một phần tâm tư cũng là muốn biết nàng ta vì sao gọi hắn vào. Đương nhiên, cái chính vẫn là... nhìn lén mỹ nữ tắm.

Thành Bích hừ lạnh:

- Hừ, ngươi dùng thần lực nghe lén, lại tiếp cận Như Ý. Xem ra, cũng là mật thám đi?

- Đúng vậy.

- Tốt lắm. Ngươi thừa nhận rồi?

- Tại hạ chính là mật thám Nam phủ của phu nhân.

Thành Bích mắt hạnh trừng lên:

- Ngươi muốn đùa giỡn ta?

Lăng Phong xòe tay:

- Tại hạ đều đang nói lời thật. Nếu không có chút bản lĩnh, làm sao có thể phục vụ phu nhân nha?

- Bản lĩnh? Để xem ngươi còn có bản lĩnh gì?

Thành Bích hô lên:

- Đại Đao!

Lăng Phong từ lúc bị gọi vào đây đã cảnh giác sẵn. Vừa nghe Thành Bích gọi tên mặt sẹo kia, Lăng Phong lập tức kích phát thần thức tối đa, phủ lấy Thành Bích. Đồng thời Đoạn Hồn quyết bật khỏi ghế tung người muốn chế ngự nàng ta.

"Soạt"

Đại Đao nhanh như cắt xuất hiện, cây đao đã phá lớp vải bọc, chém về phía Lăng Phong.

Lúc này cả Lăng Phong như trúng tà, miệng há ra.

Phía bên kia, Thành Bích cũng không khác gì.

Cảnh phim được dừng lại, một người bật khỏi ghế lao trong không trung, một kẻ cầm đao từ cửa chém vào, một nữ nhân ngồi ở ghế trợn mắt.

...

"Vù"

"Keng"

Lúc dùng Đoạn Hồn quyết bật khỏi ghế, Lăng Phong biết rõ Đại Đao sẽ rất nhanh xuất hiện. Bởi vậy hắn vừa lộn người trong không trung vừa dùng chiêu Thiên Lý Truy Hồn phóng phi đao ra cửa.

Gần đây Lăng Phong cảm giác mình sắp đạt đến cực hạn nào đó trong phi đao. Hắn vẫn nhớ rõ câu "5 tầng Thiên Ma không bằng 7 tầng Mê Hồn", xem ra sức mạnh của Thiên Ma Truy Hồn Đao chia làm 5 tầng. Lăng Phong có cảm giác sắp qua được "tầng một".

Nhưng ngay cả khi hắn tiến bộ hơn trước, tên Đại Đao vẫn rất đáng gờm.

So với Mộc Sinh ở doanh trại Kim, Đại Đao dùng đao nhưng thân thể không hề bị chậm chạp, trái lại vừa nhanh vừa khó xác định. Ngay khi Lăng Phong tung đợt phi đao đầu tiên ra, hình như đã bị Đại Đao né được, còn bản thân Lăng Phong lại bị lưỡi đao của đối phương áp sát.

Đến lúc này Lăng Phong hối hận đã không kịp, lại phân tâm muốn khống chế Thành Bích, muốn gây choáng Đại Đao cũng không nổi.

Lăng Phong luôn tự tin mình nhanh, nhưng hóa ra đối phương cũng nhanh không kém.

Tưởng chừng bó tay chịu trận, Lăng Phong đột nhiên nhớ đến Hoạt Bất Lưu Thủ, từ trước tới giờ Lăng Phong vẫn không hiểu, bây giờ giống như hiểu ra.

Hoạt Bất Lưu Thủ từng bị Diễm Tuyết Cơ nhầm thành của đám ăn mày, không phải vì chuyện "bỏ chạy" thật nhanh, mà ở ba chữ "bất lưu thủ".

“Hoạt bất lưu thủ”, mục đích là tạo ra ảnh ảo. Bí quyết tạo ảnh của Hoạt Bất Lưu Thủ nằm ở tốc độ, thân thể di chuyển nhanh hơn phản ứng của mắt thường, lúc đó sẽ tạo ra ảnh. Liễu Thanh Nghi trái lại có môn Tiên Ảnh Ngự Phong cũng tạo ảnh, nhưng không dựa vào tốc độ đánh lừa thị giác, mà dùng "khí" tạo ra ảnh, là thật ảnh.

Hồi đầu khi luyện môn này, Lăng Phong đã nhận thấy bản chất của Hoạt Bất Lưu Thủ. Chân tay luôn phải di động, thân mình lúc trái lúc phải.

Đổi hướng di chuyển trong tích tắc, chính là bí quyết tạo ảnh của Hoạt Bất Lưu Thủ.

Rất tiếc bấy lâu Lăng Phong hiểu phiến diện, càng ngày hiểu càng sai. Hắn chỉ lấy chữ "nhanh" làm chính, chú trọng tốc độ, mà bỏ quên sự linh hoạt trong tích tắc. Mỗi khi muốn đổi hướng, Lăng Phong đều phải kết hợp Hoạt Bất Lưu Thủ và Đoạn Hồn quyết, rất tiêu tốn sức lực.

Giờ phút này, hắn rút cục hiểu ra, một mình Hoạt Bất Lưu Thủ cũng đủ giúp hắn "ra ra vào vào".

Trong sát na lưỡi đao kề cận, Lăng Phong kích phát toàn thân, vận khí phóng ra, chân đạp sang phải vào không trung. Tưởng chừng vô nghĩa, nhưng thực sự thành công.

"Vụt"

Đại Đao chém xuống, nhưng ở chỗ đó chỉ còn lại một ảo ảnh mờ mờ, Lăng Phong đã tránh được.

Lăng Phong lại không biết. Vừa rồi chính là đạp không, một trong những cơ bản của khinh công.

Đúng lúc này...

- Thập Nhất, Đao thúc, sao hai người lại đánh nhau?

Như Ý tiểu thư không rõ đến lúc nào, tròn mắt nhìn hai người Lăng Phong.

Thành Bích hoảng hốt kêu:

- Như Ý, sao con lại qua đây?

Nói rồi nàng phân phó:

- Đại Đao, lui ra đi!

Đại Đao đáp xuống đất, mắt trừng trừng nhìn Lăng Phong.

Chơi đao cũng không giống chơi kiếm. Đao ăn nhau ở chiêu đầu, toàn lực chém ra. Không phải dây dây dưa dưa đánh cho lâu.

Lăng Phong cũng đã đứng lại, tay bên phải bị đao cắt một đường, máu rỉ ra, chỗ này lần trước trúng tên chưa khỏi hẳn. Vừa rồi xuất ra chiêu kia thoát chết, đã vượt quá khả năng cơ thể của Lăng Phong, hắn cả người run run.

Thành Bích có vẻ mệt mỏi nhắm mắt lại, Đại Đao từ từ lui ra cửa, nhưng ánh mắt vẫn khóa chặt Lăng Phong, lâu lắm mới có kẻ tránh được đao của gã.

Lăng Phong chắp tay, tỏ vẻ kính trọng đối thủ. Kẻ kia quả thật rất mạnh.

...

Thành Bích hô dừng, không chỉ vì Như Ý xuất hiện.

Vừa rồi, cả Lăng Phong và Thành Bích đều có trải nghiệm vô cùng kỳ lạ, cho nên cả hai mới há hốc mồm trong giây lát.

Khi Lăng Phong chấn nhiếp bằng thần thức, Thành Bích cũng tung thần thức tấn công ngược lại. Lúc đó hắn không có cảm giác đối chọi vật vã gì, mà là cảm giác "giao hòa".

Dường nhà cả "thân thể" nàng ta đều trần truồng trước mặt hắn, không phải da thịt mà là tâm hồn. Thành Bích cũng cảm nhận y như Lăng Phong. Nàng có cảm giác nếu kéo dài thêm một lúc, Lăng Phong có bí mật gì trong đầu, nàng cũng sẽ biết.

Cảm giác này, Lăng Phong từng một lần bắt gặp, đó là lần với Diễm Tuyết Cơ ở Thiên Địa đổ phường trước kia. Hắn ép nàng ta, đến lúc tưởng như gần "chạm vào" tâm linh của nàng ta thì Diễm Tuyệt Cơ xin thua lùi ra sau, hắn cũng chịu không nổi thu thần thức lại.

Rất kích thích, cũng rất đáng sợ.

Lăng Phong nhớ lại cảm giác vừa rồi, nhìn Thành Bích nói một câu không đâu:

- Nàng rất cô đơn sao?

Vừa rồi, dường như cả tâm hồn nàng đều mở hết ra cho hắn xem. Lăng Phong cảm nhận được, nàng ấy đằng sau vỏ bọc cứng cỏi, là một tâm hồn tịch mịch, rất nhiều nỗi khổ tâm.

Thành Bích nhắm mắt, một tay kéo Như Ý vào lòng, hỏi:

- Ngươi rút cục là ai?

Lăng Phong nghĩ nghĩ rồi đáp:

- Lăng Phong.

Thành Bích mở mắt, ánh mắt trong suốt:

- Ngươi là mật thám Kim hay Tống?

- Nàng cũng luyện thần pháp sao?

- Đúng vậy. - Thành Bích đáp.

- Nước thứ ba. - Lăng Phong đáp.

Thành Bích không khỏi khó chịu, “nước thứ ba” là khái niệm gì?

- Nhiệm vụ của ngươi là gì?

- Nàng hỏi nhiều hơn ta một câu, dừng tại đây.

- Ngươi...

Thành Bích tức giận, hắn ta lại muốn đùa nàng.

- Nể mặt mỹ nữ, ta trả lời khuyến mãi. Đang thời gian nghỉ phép đi du lịch, không có nhiệm vụ.

- Hừ, ngươi nói dối.

- Nếu không để ta nghĩ một chút, rồi bịa cho nàng một cái nhiệm vụ vậy.

Thành Bích trừng mắt nhìn hắn, chỉ là nhớ ra đối phương cũng không phải thủ hạ của mình. Nàng bỗng nhoẻn miệng cười:

- Ngươi là mật thám phiên bang, không sợ ta nói ra một tiếng, sẽ có người tới bắt ngươi ném vào nhà lao sao?

- Chuyện này đối với nàng chỉ có hại không có lợi.

- Mẫu thân...

Có tiếng Như Ý xen vào giữa.

Thành Bích bỗng nhớ ra mục đích ban đầu mà nàng gặp Lăng Phong. Đó là muốn để hắn hầu cạnh Như Ý, để cô bé vui vẻ. Nhưng bây giờ lộ ra, đối phương cũng không đơn giản, là mật thám. Thành Bích đánh bạo đoán, là mật thám Tống đình.

Trọng yếu là, hắn biết thần pháp. Tên này lại chẳng phải chính nhân quân tử gì, có thể nhìn lén nàng tắm rửa, ai mà biết có sở thich nhìn lén Như Ý hay không?

Thành Bích rùng mình, suýt nữa thì giao con gái cho sắc lang, nói:

- Ngươi từ giờ tốt nhất tránh xa nó ra.

Như Ý ngẩng đầu, hỏi:

- Mẫu thân, chơi với Thập Nhất rất vui. Vì sao lại bảo hắn tránh xa con ra?

- Như Ý, mẫu thân đây là nghĩ cho con. Hắn rất... rất... nguy hiểm.

Như Ý quay đầu nhìn Lăng Phong e dè.

Lăng Phong liền nở nụ cười cầu tài.

Có thể bình thường nụ cười của hắn chẳng lấy gì làm gần gũi. Nhưng riêng với những tiểu muội như Như Ý hay Tiểu Hoa, nụ cười của Lăng Phong luôn chân thật, không hề có giả ý bên trong.

Lăng Phong thoải mái tựa lưng, nói:

- Phu nhân rất lạnh nhạt với tiểu thư thì phải? Cô bé rất cô độc, nó không có ai làm bạn.

- Chuyện này thì liên quan gì ngươi?

Lăng Phong xòe tay:

- Đúng là không liên quan.

Vuốt tóc Như Ý nghĩ nghĩ gì đó, Thành Bích nói:

- Như Ý từ nhỏ đã bất hạnh. Ta chỉ muốn bảo hộ cho nó mà thôi, kẻo lại bị nam nhân các ngươi lừa dối.

- Để tiểu thư sống khép kín như vậy, là bảo hộ sao? Phu nhân bảo hộ được bao lâu? Một khi đến tuổi trưởng thà

nh, một cô nương không hiểu sự đời, căn bản là đối tượng bị người lừa gạt.

Thành Bích im lặng một lúc, nói:

- Không đến lượt ngươi quản. Có Như Ý ở đây, ngươi nói đi, ngươi tiếp cận nó vì cái gì?

Như Ý cũng ngẩng đầu nhìn, làm Lăng Phong không khỏi vuốt mũi.

Nữ nhân này cũng rất thú vị. Biết hắn không có ý làm tổn thương Như Ý, liền lấy cô bé ra làm điều kiện.

Hắn liền nhìn Như Ý cười hòa nhã:

- Tiểu thư, tiểu nhân thực sự không có ý đồ gì cả. Chỉ muốn chơi với tiểu thư thôi.

Thành Bích hừ nhẹ:

- Ngươi hỏi Như Ý chuyện Đại công tử, rồi Nhị công tử. Rút cục nhắm vào ai?

- Haha, phu nhân nói ta nghe lén, chính ngươi cũng nghe lén còn gì?

Thành Bích hơi tái mặt, sẵng giọng:

- Ngươi nhắm vào ai?

- Có lẽ là... Triệu Hanh.

- Triệu Hanh?

Thành Bích bỗng nhiên mỉm cười. Lăng Phong không khỏi bị nụ cười của nàng thu hút.

Hóa ra, lại là đồng minh.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx