Đỗ Giáo úy dẫn vài tên quan binh nhằm hướng Lăng Phong đi tới.
Lăng Phong trong lòng thầm kêu khổ. Cũng vì tên thối Nhất Thanh mà ra, trắng sáng tinh tươm, đạo bào còn hoa văn to đùng, đứng giữa quần chúng như hạc giữa bầy gà, không bị để ý mới là lạ.
Lăng Phong vội vã nhìn quanh.
Chỉ thấy cách chân thành chừng vài chục bước chân có lán trại cùng vài thớt ngựa, có lẽ quân lính dùng để truyền tin.
Nghĩ đến chủ ý gì đó, Lăng Phong nghiêng đầu nói nhỏ:
- Thấy mấy con ngựa kia không? Tên kia xem chừng là Giáo úy, ta có ý này...
Tần Quyền Nguyệt Dung gật gật đầu.
Biên chế quân Yên Tống như nhau, thấp nhất là Hỏa trưởng, quản lý chừng 10 lính. Trên đó là đội trưởng, rồi Giáo úy. Thông thường đứng ở cổng thành, Giáo úy đã là vị trí trưởng quan lớn nhất. Lăng Phong dự định chụp tên này khống chế, cướp ngựa xông ra.
Lúc này Đỗ Giáo úy đã tới gần, gã hất hàm hỏi:
- Các ngươi thân phận gì? Vì sao muốn ra thành?
- Quân gia, tiểu nhân mãi võ kiếm sống. Có điều dạo này trong thành khó khăn, bọn tiểu nhân muốn ra ngoài thay đổi chút đỉnh...
Vừa nói Lăng Phong vừa dúi một thỏi bạc vào tay gã Giáo úy, miệng còn treo nụ cười cầu tài.
Chẳng qua Phong ca lâu nay không quen nịnh nọt người khác, biểu cảm khuôn mặt vô cùng khó coi. Nụ cười đầy thiện lương của hắn, vào mắt đối phương cầu tài không thấy đâu chỉ thấy cầu đánh.
Đỗ Giáo úy tay nhận bạc vẫn buột miệng nói:
- Khoan đã, sao ta thấy ngươi quen quen.
Đỗ Giáo úy làm dân phòng đứng đường thành tinh, cũng có chút mánh khóe.
Gã thấy đám này là nhân sĩ giang hồ, kiểu gì cũng từng dính tiền án tiền sự, cứ chém đại ra “quen quen”, bình thường đều sẽ tám phần đánh trúng. Nhìn thấy tên kia xin xỏ mà khuôn mặt lại rất đáng ghét, gã nhân đó muốn gây khó dễ.
Lăng Phong không muốn dây dưa, liền nháy mắt với Tần Quyền Nguyệt Dung.
Ngay lúc Lăng Phong chuẩn bị dùng Đoạn Hồn, có tiếng ai đó vang lên bên cạnh:
- Giáo úy đại nhân, mấy đứa này do tiểu nhân mời đi cùng, mong Giáo úy nhẹ tay cho.
Lăng Phong thả lỏng đôi chút nhìn sang.
Chỉ thấy ngay sau lưng hắn là một nhóm người mang theo hàng hóa. Người đi đầu ăn mặc để tóc kiểu du mục, có lẽ nạn dân đến từ phương bắc vào thành mua vật tư.
Đỗ Giáo úy nhìn đám người nọ, sau đó lại cười khinh bỉ với Lăng Phong:
- Hóa ra làm bốc vác cho người Liêu. Con dân Đại Tố... a Đại Yên, lại làm trâu ngựa cho người Liêu. Đúng là thứ cặn bã.
Xung quanh một loạt ánh mắt khinh bỉ nhìn về phía đám Lăng Phong.
“Người Liêu?”
Lăng Phong không khỏi bất khả tư nghị. Lâu nay hắn không quá xem trọng chuyện quốc tịch, sống ở Tống thì coi như người Tống vậy thôi, đối với người nước khác không có cảm xúc gì nhiều. Dù sao là thanh niên đến từ thời đại toàn cầu hóa, đều là người địa cầu mà thôi.
Nguyệt Dung liếc Lăng Phong đánh mắt, ý bảo hắn nhịn xuống.
Lại nghe người Liêu kia tiếp tục nói:
- Đại nhân, như vậy có thể để chúng đi chứ.
Đỗ Giáo úy nhếch mép:
- Ngươi ở Đức Châu là Trưởng sử, bước chân vào đây cũng chỉ ngang với ta mà thôi. Ccoi như nể mặt ngươi gọi lão tử một tiếng đại nhân...
- Đa tạ đại nhân.
Bại quân Liêu được Yên Vương cho tị nạn ở Đức Châu, phía bắc Đại Danh. Chức Trưởng sử tương đương với Tổng kỳ của Yên, hàm thất phẩm, cao hơn Giáo úy tận hai bậc. Chẳng qua trong mắt dân Tống, Liêu là dân mất nước, ngay cả Hoàng đế Đại Liêu đứng trước mắt cũng chả tính là gì, nói gì Trưởng sử.
Không chờ Trưởng sử người Liêu kia nói hết, Đỗ Giáo úy đã gàn giọng:
- Ngươi có thể đi. Nhưng đám người Tống cặn bã này, bản quân gia phải giữ lại giáo dục.
Lăng Phong lòng bàn tay nắm lại. Vừa rồi hắn chỉ định khống chế kẻ này, nhưng lúc này hắn rất muốn đấm đối phương. Nói thì cứ nói, cần thiết phải gắng thêm mấy chữ “cặn bã” “phế vật” vào sao? Người cổ đại thói quen nói chuyện rất xấu, rất tổn thương người nha.
Đúng lúc này, có tiếng nữ nhân vang lên:
- Khoan đã...
- Hử?
Đỗ Giáo úy trong lòng bực bội. Ở cổng thành này gã là to nhất, còn có tên nào dám to miệng như vậy? Đã vậy, hình như còn là giọng nữ.
Lăng Phong loáng thoáng nhìn thấy một nhóm người, trong lòng hắn lập tức trùng xuống. Nữ nhân này thế nào lại xảo diệu xuất hiện ở đây? Tiếp theo chỉ sợ phải đánh một trận.
Chỉ thấy nhóm người nọ mặc đồ Đông cung, một tên còn cố ý hé ra lệnh bài, Đỗ Giáo úy ngay lập tức xìu xuống. Gã tuy không biết mặt Vương Diệu Mai, nhưng bề ngoài xinh đẹp, lại có thể khiến lính Đông cung hộ vệ như kia, thì có lẽ chính là nàng ta. Quận chúa Minh Châu gã từng có cơ hội nhìn một lần, vẫn còn rất trẻ con, không phải người này.
Đỗ Giáo úy tuy đứng ở cổng thành, nhưng Thế tử vừa đổi, làm quan cũng phải biết một hai.
- Đại Tiểu thư giá lâm, hạ quan không biết đón tiếp chậm trễ... Các ngươi, còn không mau dọn dẹp chỗ.
Vương Diệu Mai liếc nhìn đám Lăng Phong, ánh mắt vô định, cũng không rõ nàng ta đang nghĩ gì.
Lăng Phong lộp bộp, bàn tay nắm lại, tư thế sẵn sàng chiến đấu. Chỉ cần nghe nàng ta nói một chữ “bắt”, hắn sẽ lập tức phi vào khống chế nàng ta. Vốn đang không biết làm sao ra thành, nay có con tin tốt như vậy dâng đến, xem ra lại phải phiền Vương tiểu thư một lần nữa vậy.
Chỉ là, lại nghe Vương Diệu Mai nói:
- Để chúng ra thành.
Lăng Phong không khỏi nhìn lại đối phương, chỉ thấy nàng ta nói xong cũng không để ý đến mình.
Đỗ Giáo úy ngẩng đầu:
- Đại tiểu thư, việc này cần phải...
Một tên hộ vệ gằn giọng:
- Tiểu thư nói gì thì làm đi. Không đến lượt ngươi chỉ đông chỉ tây.
- Nhưng là, trong thành đang truy nã...
- Truy nã? Chính là truy thích khách uy hiếp tiểu thư. Bây giờ tiểu thư đứng ở ngay đây, chẳng lẽ không nhận ra sao?
Đỗ Giáo úy nghĩ tới nghĩ lui, rút cục khó chịu phất tay:
- Cho chúng qua.
Trong lòng gã lại chửi thầm. Tên hộ vệ kia chẳng qua chức Đội trưởng, kém hơn Giáo úy một bậc, thế mà ở cạnh chủ nhân ngay lập tức chửi mắng gã được. Chó cậy gần nhà gà cậy gần chuồng. Chẳng qua gã quên mất, vừa rồi chính gã cũng chửi Trưởng sử kia mà thôi. Lại không biết ai gà ai chó.
Lăng Phong vừa đi ra vừa khó hiểu.
Lăng Phong có thể chắc chắn 8 phần, Vương Diệu Mai đã nhận ra hắn. Hắn hóa trang cũng không quá xuất sắc. Bộ râu giả này hắn vẫn dùng suốt từ hôm nọ đến giờ. Dù sao chỉ có đúng một bộ này thôi, đồ chơi không có dễ kiếm nhiều như vậy. Thứ hai, còn có Lăng Hổ, Vương Diệu Mai cho dù không nhận ra hắn cũng sẽ nhất định nhận ra Lăng Hổ, sẽ dễ dàng liên tưởng.
Nhưng vì sao cô ta lại giúp hắn ra khỏi thành? Cô ta nên làm khó dễ mới phải.
Nghĩ cũng không thông. Lăng Phong đành mặc kệ, dù sao cũng ra được thành.
...
Đông cung.
Triệu Hanh gằn giọng nhìn mấy tên thủ hạ:
- Gian tặc truy đến đâu rồi?
- Bẩm, hôm trước bắt gặp một đám khả nghi ở khách điếm gần cổng nam. Chỉ là sau đó... lại để chúng trốn thoát mất.
Triệu Hanh vỗ bàn chửi loạn:
- Lại thoát? Vô dụng, một lũ vô dụng. Việc gì cũng hỏng, bổn công tử nuôi các ngươi có tác dụng gì?
Cả đám thủ hạ rụt rè ngã ra đất.
- Tiểu thư đâu?
Một nha hoàn giọng bé như muỗi thậm thụt:
- Bẩm điện hạ, Tiểu thư đi Đại Phật tự từ sáng...
- Đại Phật tự? Hừ, mấy cái tượng Phật đó, có cái gì linh thiêng mà bái.
Tiểu nha hoàn run rẩy chờ câu tiếp theo.
Gặp Tiểu Vương gia khác, nha hoàn muốn tìm cách thân cận còn không kịp. Riêng Triệu Hanh, đám nha hoàn kẻ nào đụng phải đều sợ hãi. Bất kể có tội hay không, cứ mỗi lần tên kia chửi một câu, đảm bảo sẽ có một đứa bị lôi ra đánh, kể cả không liên quan đứng gần cũng bị vạ lây.
Nói ra thì, mấy ngày nay Triệu Hanh tính khí đã đỡ cục hơn trước rấtt nhiều. Cũng không biết do gã đoạt được ghế Thế tử xong nên vui, hay là làm chuyện loạn luân kia xong đồ chơi dưới khố đã cứng lên được nên vui.
Lại nói, lập mưu giết huynh trưởng, gian dâm muội muội. Hanh đại ca, quả thật là gan to bằng trời. Tương lai chỉ e lão cha Yên Vương, hắn cũng chả xem vào đâu.
Đúng lúc này, Vương Diệu Mai trở về.
- Diệu Mai, nàng vừa đi bái Phật về sao?
- Điện hạ thấy không vui sao?
Nhìn Triệu Hanh vẫn ngồi trên xe lăn, Vương Diệu Mai không khỏi thất lạc.
Đối với Triệu Hanh, Vương Diệu Mai có thể nói là thực lòng cảm kích. Dù sao hắn ta cũng khổ công cứu nàng khỏi án xử trảm. Chỉ là, nàng ta vốn tự phụ, thấy nam nhân của mình cứ ngồi liệt một chỗ, ngay cả cái chỗ kia cũng liệt, nàng ta đâm ra chán nản không ít.
Triệu Hanh lập tức cười nói:
- Bái Phật rất tốt. Về sau nàng thích đi lúc nào thì đi lúc đó. Chỉ cần chú ý một chút là được. Dù sao gần đây tình hình cũng khá hỗn loạn.
- Điện hạ còn chuyện gì khác không? Thiếp hơi mệt mỏi.
- Vậy nàng đi nghỉ đi. Người đâu, chăm sóc tiểu thư cho tốt.
Vương Diệu Mai im lặng đi vào gian sau.
Đợi cho Vương Diệu Mai đi khuất, sắc mặt Triệu Hanh lập tức quay ngược 180 độ, chỉ vào một nha hoàn:
- Ngươi, lại đây.
- Dạ, Điện hạ...
Nha hoàn lẩy bẩy lại gần, không biết số phận mình sẽ ra sao.
- Vừa rồi tiểu thư ngoài bái Phật ra, còn đi đâu, gặp ai, làm gì? Nói cụ thể.
Nha hoàn run rẩy kể từng chút một, vừa kể vừa liếc thái độ của Triệu Hanh. Triệu Hanh nghe đến đoạn nào đó, hạ giọng trầm thấp:
- Ngươi nói tiểu thư đột nhiên để nhóm người kia ra thành?
Thấy Triệu Hanh hôm nay thái độ dịu hơn, nha hoàn đánh bạo dài dòng:
- Dạ, nô tì cũng không hiểu sao như thế, đám người kia rõ ràng phục dịch cho Liêu tặc, vậy mà...
- Hừm, ta chỉ hỏi đúng hay không, không cần ngươi nhiều chuyện. Vả miệng.
- A, điện hạ tha mạng...
Nha hoàn sụp xuống đất hô lớn, vài tên lính xúm lại.
"Chát chát"
Mặc kệ tiếng than khóc của nha hoàn, Triệu Hanh lại gọi:
- Tề Duy đâu?
- Có nô tài.
- Đám người kia, kể chi tiết cho ta.
Tên này chính là tên hộ vệ đi cùng Vương Diệu Mai ở cổng thành. Gã có biệt tài quan sát từ xa, có thể nhìn khẩu hình đoán ra lời nói, được Triệu Hanh đặt bên cạnh Vương Diệu Mai.
Triệu Hanh nghe Tề Duy nói đến gì đó, ánh mắt dần tối sầm lại:
- Ngươi khẳng định?
- Nô tài xin dùng tính mạng đảm bảo.
Triệu Hanh nghiến răng kèn kẹt:
- Lăng Phong.
Xung quanh tĩnh lặng, đám thủ hạ cầu trời khấn Phật.
Triệu Hanh nắm chặt thành xe lăn, nói:
- Gọi Tiểu thư ra đây cho ta, bất kể đang làm gì.
"Ta làm tất cả vì nàng, nàng lại tha cho hắn đi như vậy. Là nàng cố tình sao?"
Triệu Hanh nhớ ra gì đó, hỏi tên Giáo úy bên cạnh:
- Đám Như Vân Sát thủ các ngươi nói hôm nọ, làm sao để liên lạc?
- Bẩm, chuyện này có lẽ phải thông qua Ngân Diện.
- Lập tức truyền tin.
- Dạ!
"Lăng Phong, để xem lần này ngươi thoát đi đâu."
Triệu Hanh khuôn mặt âm lãnh.
@by txiuqw4