"Tí tách tí tách"
Trời Giang Nam bỗng đổ mưa nhẹ.
Cao Diệp cùng hai đứa Triệu Tử Long Chu Công Cẩn ngồi ở sảnh khách điếm, trên bàn đặt mấy dĩa đồ ăn, có thể thấy sót lại mấy miếng bánh dở dang. Chẳng qua nhiệm vụ của chúng lại là canh chừng đám tài tử mặt dày vẫn đang ngồi ở sảnh.
Mấy thằng kia bị người đẹp bơ vẫn không chịu về, còn nán ngồi lại, coi bộ muốn chờ Lăng Vân đi ra. Sảnh là chỗ công cộng, ai muốn ngồi thì ngồi thôi, bọn Cao Diệp cũng không thể vô cớ đến gây sự.
Lại nói, vốn dĩ bọn họ là người của Phong Vân đoàn, với Lăng Vân chỉ gọi là quen biết, không hề có quan hệ chủ tớ hay ân nghĩa gì. Đi theo là do Lăng Phong nhờ vả, tiền ăn chỗ ở đáng ra phải tự mà lo lấy, có gì về sau tính toán ở chỗ Lăng Phong. Nhưng Lăng Vân lại lo hộ hết tất cả, chỗ bánh Trung thu ăn tráng miệng trên bàn cũng là do nàng đem qua. Khiến Chu Công Cẩn luôn miệng khen Lăng tiểu thư bề ngoài tuy băng tuyết cao ngạo, kỳ thực tâm địa Bồ tát tỉ mỉ vô cùng.
Chu Công Cẩn nói:
- Không biết đương gia có an toàn rời Đại Danh hay không nữa?
Cao Diệp tặc lưỡi:
- Tứ đệ võ công không tệ, còn có A Quyền A Hổ, chắc không có vấn đề gì.
Bọn họ nào biết, Phong ca võ công không tệ đã xơi một kiếm xuyên phổi, đang không rõ sống chết.
Có tiếng ai đó thản nhiên:
- Hắn không chết được đâu, còn phải chờ ta đến giết mới được.
Đám Cao Diệp không cần nhìn cũng biết là ai.
Từ Tử Lăng vẫn một bộ "ta đây đệ nhất thiên hạ", hai tay ôm kiếm tiến lại.
Mặc dù trong thành thị bình dân không được mang vũ khí, chẳng qua luật này cũng không quá khắt khe. Tỷ dụ tú tài, danh nghĩa môn sinh thiên tử, vẫn có thể mang theo bội kiếm, tiện thể múa kiếm ngâm thơ gì đó. Tiêu đầu như Cao Diệp cũng có tư cách này.
Riêng Từ Tử Lăng, cũng không phải vì hắn là đệ tử Hoa Sơn, trái ngược càng là đệ tử môn phái giang hồ, càng bị hạn chế mang vũ khí vào thành. Chẳng qua, hắn là người của một trong 4 thế gia Giang Nam, đây lại là đất Giang Nam.
Từ Tử Lăng bỗng đột nhiên nhìn Cao Diệp, hỏi:
- Kiếm của ngươi tên gì?
Cao Diệp bình tĩnh đáp:
- Một cây kiếm thông thường thôi, không có tên.
Từ Tử Lăng không cho là đúng, giọng điệu vô cùng tự tin nói:
- Thật không? Bổn công từ nhỏ mê kiếm, nghiên cứu rất rõ về danh kiếm trong thiên hạ. Tuy ngươi đã cố ý bọc nó lại, nhưng chỉ cần nhìn viên ngọc trên chuôi lộ ra ở kia, ta cũng đủ nắm chắc sáu phần.
Mấy đứa Triệu Tử Long nghe vậy cũng sinh hiếu kỳ nhìn lại.
Cao Diệp đúng là luôn mang theo một cây kiếm, nhưng Diệp ca hình như chỉ mang cho có, lại bọc đến mấy lớp vải kín như bưng, còn chưa thấy hắn đem ra dùng bao giờ.
Chỉ nghe Từ Tử Lăng bình thản:
- Nếu ta nói không sai, cây kiếm của ngươi chính là Dịch Thủy Hàn Kiếm!
Tay cầm kiếm của Cao Diệp đã run lên không ít.
Vẫn chưa đủ oanh động, câu sau của Từ Tử Lăng mới khiến Cao Diệp mặt mày tái mét.
- Cũng là bội kiếm của Chiến Quốc Cao Tiệm Ly, có đúng không?
Cao Tiệm Ly, kiếm khách nước Yên thời Chiến Quốc, nổi danh cầm nghệ đệ nhất, ưu nhã bất phàm, cũng là bằng hữu thân thiết của Kinh Kha. Bản thân Cao Tiệm Ly nghe nói cũng từng ám sát Tần Thủy Hoàng Doanh Chính sau Kinh Kha.
"Phong tiêu tiêu hề dịch thủy hàn,
Tráng sĩ nhất khứ hề bất phục hoàn."
Chính là ba chữ “dịch thủy hàn” này,
Triệu Tử Long Chu Công Cẩn nhìn nhau. Bọn hắn không giỏi cổ sử, nên cũng chẳng biết Cao Tiệm Ly là thần thánh nào. Nhưng chúng lại nghĩ ngay đến tên của Cao Diệp.
Cao Diệp, Cao Tiệm Ly?
- Cao đại ca, đây thực là Dịch Thủy Hàn gì đó sao?
- Không phải!
Cao Diệp lập tức phủ nhận, nhưng vẻ mặt đã bán đứng hắn.
Đúng lúc này...
- Tử Lăng, Lăng tiểu thư đâu?
...
Chiều dần buông, qua khung cửa có thể thấy từng hạt mưa lách tách.
Một thiếu nữ ngồi dựa vào bên cửa sổ, một tay chống cằm, bên má một lọn tóc đen quyến rũ, ánh mắt xuất thần nhìn trời mưa.
Nàng mặc váy dài trắng toát tựa thiên nga, dáng dấp lại mỏng manh tựa hoa quỳnh, không trang sức không trâm cài, có vẻ gì đó cô đơn đến thương cảm. Nhìn cảnh này, ít ai nghĩ kia lại là Đại tiểu thư Lăng gia, một tay chống đỡ cả gia tộc.
- Lăng tiểu thư, Từ Nguyên muốn gặp, có cho vào không?
Có tiếng nam nhân ở ngoài vọng vào, là Tử Từ Lăng.
Lăng Vân với tay lấy áo choàng khoác tạm lên người, lãnh đạm nói:
- Để hắn vào đi.
"Két"
Cửa phòng mở, chỉ thấy Từ Nguyên mặc trường bào trắng thêu viền vàng, coi như đủ anh tuấn. Ánh mắt gã không tình nguyện nhìn Từ Tử Lăng hộ pháp bên cạnh.
Từ Tử Lăng một tay cầm kiếm chặn trước mũi Từ Nguyên, một tay rào sau lưng, trông không khác gì áp giải trọng phạm.
Từ Nguyên nhíu mày khó chịu:
- Không nghe thấy sao? Nàng ấy nói để ta vào trong.
- Có chuyện gì đứng đây nói cũng được. Từ gia nhân nói lời giữ lời, ta đã hứa phụ trách an toàn cho nàng ấy một năm.
Từ Nguyên ngửa mặt lên trời, suýt chút thổ huyết.
Không có cái ngu nào bằng cái ngu này. Sai lầm lớn nhất của Từ Nguyên chính là điều Từ Tử Lăng đến. Cứ tưởng sẽ trị được Lăng Phong, rút cục tự mình hại mình. Gã âm thầm bực bội, thầm nghĩ "cứ chờ xem ta làm sao chỉnh chết ngươi".
Từ Tử Lăng lại điềm tĩnh như không. Ngoại trừ nha hoàn Tiểu Tinh, đừng nói Từ Nguyên, kể cả lão cha Từ Vân Tảo tới, Từ Tử Lăng cũng không cho tiếp cận Lăng Vân, trừ khi nàng ta chính miệng cho phép.
Trời không chịu đất đất phải chịu trời. Từ Nguyên nhếch môi, lộ ra hai hàng răng trắng:
- Vân nhi, đây là hoa mai sâm, là bảo vật Tây Vực, đại bổ thân thể. Nàng mấy ngày qua đi lại khổ cực, nên dùng một chút.
Kể ra, Từ Nguyên sau lần lỗ mãng ở Hà Bắc đã biết rút kinh nghiệm, trước mặt Lăng Vân lịch thiệp nhã nhặn, chỉ thăm hỏi không hề làm gì quá tay. Đến Giang Ninh xong liền đi thăm hỏi khắp các nơi, ra dáng nam nhân bận rộn sinh kế, là chỗ dựa cho nữ nhân về sau.
Từ Tử Lăng đưa tay nhận lấy, trao cho Tiểu Tinh.
Chỉ thấy Lăng Vân ngồi ở cửa không nói gì, gật đầu xem như đã biết.
Từ Nguyên chưng hửng, chẳng lẽ đội mưa đến đây chỉ nói được một câu liền về?
Lăng Vân sau sự kiện kia trở nên rất trầm lắng khó chạm. Từ Nguyên nhớ lại mấy năm trước, lúc gã mới quen Lăng Vân, nàng cũng thái độ y như vậy, có cảm giác không thể đánh hạ. Từ Nguyên phải tốn biết bao công sức, âm mưu dương mưu đều có, mới có thể khiến nàng chịu tiếp chuyện mình, để rồi chỉ sai lầm một lần tất cả đều lại về zero.
Gã đành cười gượng:
- Ta còn có việc phải làm, sẽ không quấy rầy nàng nữa. À đúng rồi, có thư từ Tô Châu cho nàng đấy, hạ nhân của ta vừa đem đến...
Nói rồi đưa ra một phong thư, vẫn là Từ Tử Lăng trung gian nhận lấy đưa cho Tiểu Tinh.
...
Lát sau.
Lăng Vân đọc phong thư từ Tô Châu. Càng đọc ánh mắt càng lo lắng.
Nàng gập phong thư, đứng lên tựa người vào song cửa, lẩm bẩm:
- Xem ra hôn lễ này không làm không được, nếu không...
- Tiểu thư, năm xưa tiểu thư bị đối xử tệ bạc, giờ này vẫn còn nghĩ cho bọn họ sao?
Tiểu Tinh đột ngột phản ứng, chỉ là Lăng Vân đang lúc rối rắm không để ý thái độ này.
Tiểu Tinh môi vểnh lên, bộ dạng điêu ngoa chanh chua nói:
- Mấy người đó ngồi mát ăn bát vàng, hoàn toàn không biết tiểu thư phải khổ cực thế nào? Bây giờ việc buôn bán gặp khó khăn, đã không hỏi ý kiến tiểu thư thì thôi, lại xem tiểu thư như vật hy sinh... Nô tỳ thấy, hay là cô cứ thanh toàn cho chúng, nhưng mà âm thầm đem hết mối làm ăn sang Từ gia, cho bọn họ sáng mắt ra.
- Ta...
Vừa nói được một chữ, cả người Lăng Vân liền chấn động.
Nàng tuy gần đây tinh thần suy nhược, thế nhưng cũng không dễ bị hí lộng.
- Làm sao ngươi biết việc buôn bán gặp khó khăn?
Đôi mắt Lăng Vân trong trẻo hẳn lại. Nàng đặt một tay lên bàn, run rẩy tái nhợt, trong lòng tràn đầy nghi hoặc cùng sợ hãi.
Nha hoàn thì chỉ là nha hoàn, có thể chuyện nhi nữ khuê phòng chia sẻ cho nhau được, nhưng chuyện Lăng gia gặp khó khăn, chuyện mối làm ăn này nọ, chỉ người trong thương hội mới biết, đâu đến lượt một đứa nha hoàn cũng biết?
Tiểu Tinh năm nay 15 tuổi, là nha hoàn thân thiết nhất của Lăng Vân, hai người như hình với bóng. Tiểu Tinh theo Lăng Vân từ rất nhỏ, lúc nàng còn chưa được xem là đại tiểu thư. Vì định kiến lễ giáo không thể xưng hổ tỷ muội, nhưng Lăng Vân đối xử với Tiểu Tinh không khác gì thân tỷ muội. Lăng Vân không dám tin, Tiểu Tinh lại có thể phản bội mình.
Tiểu Tinh quỳ rạp xuống đất, lắp bắp:
- Nô tỳ... nô tỳ... đoán.
- Ngươi... đoán? - Lăng Vân run run.
Thà rằng không nói thì thôi, vừa nói liền lòi ra. Đoán mà cũng được như kia, làm nha hoàn quả thật uổng phí.
Tiểu Tinh len lén ngước mắt nhìn, vừa chạm phải ánh mắt của Lăng Vân, cả người như nhũn ra.
Hai người ở cạnh nhau quá lâu, trí tuệ tính cách đều rõ ràng, có những thứ không cần nói cũng tự hiểu.
- Tiểu thư tha tội, tiểu thư tha tội. Là Từ Thiếu gia... ngài ấy... nhờ nô tỳ...
Lăng Vân vẫn im lặng. Tiểu Tinh òa khóc:
- Nô tỳ, nô tỳ... thực sự chỉ nghĩ cho Tiểu thư mà thôi. Huhu.
Lăng Vân không đành lòng, chỉ có thể quay mặt đi.
Nàng thực sự quá cô độc.
Lúc này thật hy vọng có ai đó để giải bày. Có Lý Minh Nguyệt thì tận Trường An, giờ này chắc cũng đã vào Quốc Tử Giám, có cuộc sống riêng. Ngoảnh đầu nhìn lại, bao năm đi đây đi đó, những tưởng quen biết phải nhiều hơn những tiểu thư khuê các, hóa ra sự thật nghiệt ngã.
@by txiuqw4