Trác Quân Như vừa rời phòng, cạnh Kỷ Yên Nhiên xuất hiện một nữ nhân bịt mặt chắp tay:
- Đại tỷ, có tin tức Đại Danh.
Kỷ Yên Nhiên tiếp nhận mật thư, đọc một lúc hai mắt liền lộ vẻ lo lắng:
- Bích cô cô bị truy sát? Tin tức sau đó thì sao?
- Tin cuối cùng là Hoa phủ bị niêm phong, cả hai mẹ con đều không rõ tung tích.
Kỷ Yên Nhiên mãi lúc này mới đứng dậy quay lưng lại, đi đi lại lại.
Chỉ thấy dung nhan nàng hài hòa tuyệt mỹ. Khó trách người ta gọi là “tiên tử”.
Có điều, ngũ quan lại có điểm gì đó tựa Văn Thành Bích. Chẳng qua có lẽ vì ít tuổi hơn, hơn nữa xem chừng còn là một xử nữ, ở nàng ta thiếu đi một chút phong tình ngọt ngào, bù lại là nét thanh xuân tươi mới, nhưng cũng là một chín một mười.
Mặc dù người ở đây đều gọi nàng là đại tỷ, kỳ thực nhìn dung nhan nàng hiện tại mà nói, cùng lắm chỉ mới xấp xỉ 20, thậm chí còn trẻ hơn Trác Quân Như vừa lúc. Danh xưng đại tỷ có lẽ vì thân phận của nàng ta.
Chỉ nghe Kỷ Yên Nhiên lẩm nhẩm nói:
- Cô cô xưa nay hành động cẩn trọng, lại mang trên mình thần công, làm sao lại rơi vào tình huống này? Hy vọng nàng ấy vẫn chưa để lộ ra thân phận thật.
Nói xong nàng phân phó:
- Ngươi cho người liên hệ với Trường Phong tiêu cục, chỗ đó cung cấp tài nguyên cho cô cô, nhất định cô cô sẽ để lại tin tức.
Nữ tử thủ hạ cònn chưa kịp lĩnh mệnh, nàng đã phất tay:
- Từ từ, bỏ đi. Đang thời điểm nhạy cảm, nay mai còn có nhiệm vụ, liên hệ lúc này chỉ sợ đám Mật Thám ty kia sẽ lần ngược ra chúng ta. Tạm thời tĩnh lặng, cắt mọi liên lạc.
Nữ tử bịt mặt lại hỏi:
- Việc này có phải báo lên trên hay không?
- Chuyện này ảnh hưởng rất lớn đến đại sự, không cẩn thận tạo dựng bấy lâu sẽ bị đổ theo, đương nhiên phải báo. Có điều có lẽ bề trên cũng biết rồi.
...
Cùng lúc, ở khuê phòng của Yến Tú Trác Quân Như.
Nhìn bóng một người đang ngồi sau tấm rèm mỏng, Trác Quân Như liền nhoẻn miệng trêu đùa:
- Trời, ai kia? Còn đâu là Thần Cung Cung chủ cao quý thánh khiết nha, muội còn tưởng khuê phòng oán phụ nào đó.
- Muội về rồi à?
Một giọng nói như tiên âm nhẹ vang lên.
Trác Quân Như nhẹ nhàng tiến vào, vén rèm lên cao.
Chỉ thấy ngồi bên trong là một nữ nhân, váy sa trắng tựa tuyết, không khác nào tiên nữ giáng trần.
Là Liễu Cung chủ Liễu Thanh Nghi, nàng hóa ra vẫn ở kinh thành.
Trác Quân Như lúc còn thiếu nữ từng ngẫu nhiên quen biết Liễu Thanh Nghi. Thần Cung xảy ra biến cố, Liễu Thanh Nghi lên Cung chủ, hai bên dần ít qua lại, Trác Quân Như về sau đến Trung nguyên, không biết vòng vèo thế nào lại ở tầng năm Thất Tú các.
Liễu Thanh Nghi rời chỗ Lăng Phong không phải vì vướng mắc gì, mà nàng biết mình đã bị cao thủ để ý. Không loại trừ người đó chính là Kha lão, hôm đó Lăng Phong đã dẫn Kha lão về nhà.
Liễu Thanh Nghi bỏ đi, tìm đến Thất Tú lánh tạm chỗ Trác Quân Như.
Chỉ là, lúc này Liễu Thanh Nghi bỗng đặt một lên bụng, nơi đó đã nổi hẳn lên thành một đường vòng cung tròn trịa.
Nàng, có mang rồi?
Bụng Liễu Thanh Nghi đã nhô ra thấy rõ, sinh linh bên trong hình như cũng đã bắt đầu đạp lung tung.
Khuôn mặt nàng giờ đây cũng không còn vẻ lạnh lùng như trước nữa, thay vào đó là vẻ ôn nhu thánh thiện, một người mẹ nhân từ. Nàng lúc bình thường đã đẹp tựa thần tiên, bây giờ thì đã không còn giấy bút nào tả nổi.
Lại không biết tên chết toi nào may mắn như vậy, khiến đỉnh đỉnh Liễu Thanh Nghi chấp nhận sinh con cho hắn, cần nêu tên ra để nam nhân thiên hạ phun comment dìm chết.
- Tỷ nghĩ nó là nam hay nữ?
- Ta muốn là nữ.
Trác Quân Như ngồi xuống, tay giúp Liễu Thanh Nghi gấp vài món đồ nhỏ nhặt, hỏi:
- Tỷ đã đặt tên cho nó chưa vậy?
- Ừm, Như Vân.
- Như Vân? Tên cũng thật đáng yêu. Tương lai Vân Nhi chắc chắn cũng là đại mỹ nữ rồi.
Liễu Thanh Nghi ánh mắt từ ái nhìn xuống, lại đưa tay nhè nhẹ vuốt bụng.
Trác Quân Như cũng như bao nữ nhân khác, rất hứng thú với thai nhi, hơi cúi xuống đùa nói:
- Vân Nhi nhanh xuất hiện nha, dì chờ mệt lắm rồi đây. Đợi ngươi sinh ra, dì sẽ dạy cho ngươi múa hát, đảm bảo sẽ là đệ nhất thiên hạ.
- Người của Thần Cung, làm sao lại đi học múa?
Liễu Thanh Nghi cất tiếng, nhưng giọng nói nhẹ nhàng tựa mây, không có nửa điểm giận dỗi.
- Nữ nhân nha, phải yểu điệu một chút, chứ đánh đánh đấm đấm, nam nhân nào...
Nói nửa chừng Trác Quân Như biết mình lỡ miệng, cười bổ sung:
- Tất nhiên, xinh đẹp tuyệt trần như tỷ tỷ, không tính, không tính.
- Vậy ý muội là con ta sẽ không đẹp sao?
- Không có. Ài, muội xin lỗi, được chưa? Mà nói nha, tỷ không thấy mình gần đây rất... lạ sao?
- Ta có gì lạ? - Liễu Thanh Nghi hỏi lại.
- Hìhì, thôi không nói. Kẻo lại bảo muội lắm chuyện.
Trác Quân Như bận rộn một lúc, lại không nhịn được hỏi:
- Tỷ cứ như vậy mà sinh nó ra sao? Vậy còn... Dù sao cũng nên thông báo cho hắn biết.
Liễu Thanh Nghi nghĩ gì đó, gương mặt tuyệt trần của nàng thoáng qua vẻ lạc lõng:
- Không cần thiết, người cha này, có cũng như không.
Liễu Thanh Nghi nói xong đưa mắt nhìn ra cửa sổ.
Trác Quân Như cũng không gượng hỏi thêm, nhưng vẫn lẩm bẩm:
- Là ai được đây? Không lẽ thiên hạ đệ nhất cao thủ? Cũng chỉ người như vậy mới khiến Liễu tỷ tỷ chấp nhận đi. Thật muốn gặp hắn xem thế nào...
Liễu Thanh Nghi là cao thủ, lời của Trác Quân Như nàng đều nghe rõ mồn một. Nàng liền trầm giọng:
- Quân Như. Từ nay trở đi, muội không được nhắc đến kẻ kia, đặc biệt là trước mặt Vân Nhi.
- Tỷ tỷ, chúng ta có thể không nói. Nhưng đứa trẻ này lớn lên, chắc chắn sẽ thắc mắc. Đến lúc đó thì làm sao?
- Coi như... hắn đã chết.
Trác Quân Như lắc lắc đầu, đây không biết là lần thứ mấy câu chuyện dừng ở chỗ này.
Trác Quân Như cũng có thể lý giải tâm tư của Liễu Thanh Nghi. Nàng ấy không muốn nhắc tới người kia, có thể có rất nhiều nguyên do. Nhưng một trong số đó, có lẽ vì nàng muốn bảo vệ con gái, thậm chí bảo vệ cả kẻ kia.
Cung chủ không thể bị vấy bẩn, đó là quy tắc tối thượng của Thần Cung. Một khi Cung chủ vi phạm, ngôi vị Cung chủ sẽ bị tước là điều không tránh khỏi, đứa con của họ cũng sẽ chịu chung số phận, bị quản thúc cả đời. Còn kẻ khiến Cung chủ mang thai, sẽ trở thành kẻ thù của toàn bộ Thần Cung.
Thần Cung là thế lực bí mật nhất nhì võ lâm, nhờ vào y thuật cao minh còn hảo hữu cùng đủ loại siêu thế lực. Một khi Thần Cung có chuyện, chỉ e chưa có lời đã có người chạy đi làm trước. Bởi thế, nghe đến Thần Cung, ngay cả Thiếu Lâm Toàn Chân cũng vô cùng e ngại, cũng chỉ cỡ Ma môn Ma Giáo siêu cấp thế lực mới dám sờ vào Thần Cung.
Nói ngắn gọn, đã bị Thần Cung truy, coi như chữ chết đã viết sẵn lên người, thậm chí chết rất thảm.
Tên kia, nếu không muốn chết, có lẽ chỉ còn một con đường. Nếu hắn có thể trước khi bị tóm trở thành cự đầu võ lâm, một tay che trời, đủ khả năng chống lại Thần Cung, nói không chừng có thể lật ngược quy tắc, biến không thể thành có thể.
Không biết chừng, chính Liễu Thanh Nghi cũng đang âm thầm chờ điều đó.
Chỉ là, hắn, liệu có thể không?
Nói lại, tên nào kia còn đang hôn mê, căn bản chẳng biết mình đã có con đầu lòng.
Trác Quân Như nghĩ gì đó nói:
- Tỷ chấp nhận sinh nó ra, không lẽ muốn nó... kế thừa chức Cung chủ sao?
- Ừm. - Liễu Thanh Nghi chỉ gật đầu nhẹ.
Đây cũng chính là lý do vì sao nàng chấp nhận sinh con.
Lúc trước chưa biết mình có thai, Liễu Thanh Nghi để lại cho Lăng Phong một bộ mật tịch tối thượng về luyện khí cũng vì lý do này. Thù sư môn chưa trả, vậy mà dính vào sự việc kia, nàng muốn ủy thác lại cho Lăng Phong, nói đúng hơn là bắt hắn luyện võ nhanh nhanh, rồi chịu trách nhiệm thay nàng.
Có điều khi biết mình có thai, Liễu Thanh Nghi đã thay đổi suy nghĩ.
Lúc này Liễu Thanh Nghi nếu trở về, chưa nói có về được hay không. Kể cả về được, chức Cung chủ Thần Cung của nàng chắc chắn sẽ bị phế, thậm chí võ công cũng sẽ buộc phải tự hủy bỏ.
Nàng muốn sinh đứa con này ra, nếu là con gái, nàng sẽ truyền hết võ công lại cho nó, dẫn về Thần Cung. Có một vài tuyệt kỹ bí mật chỉ Cung chủ được truyền thừa, nếu con gái nàng đã được truyền lại, các Trưởng lão có lẽ cũng đành phải chấp nhận.
Còn nếu sinh ra con trai, Liễu Thanh Nghi tạm thời chưa nghĩ ra sẽ làm gì. Có lẽ nàng sẽ âm thầm nuôi khôn lớn, luyện khí luyện thần cho nó, đi tìm Lăng Phong "đòi nợ thay mẹ" cũng nên.
Liễu Thanh Nghi bỗng nói:
- Sinh xong ta sẽ đi ngay, sẽ không làm phiền muội nữa.
Trác Quân Như vội cười đùa:
- A, muội thật là vinh hạnh nha, được Liễu Cung chủ quan tâm.
Nói xong thấy Liễu Thanh Nghi thực sự nghiêm túc, nàng cũng đành nghiêm túc theo:
- Vậy thì không cần đâu, tỷ và Vân Nhi cứ ở đến khi nào cũng được. Có tỷ làm bạn muội vui còn không kịp. Muội còn muốn dạy ca vũ cho Vân Nhi nữa mà. Vân Nhi lớn lên sẽ phải tài mạo song toàn, văn võ đều đệ nhất mới được.
Liễu Thanh Nghi chỉ lắc đầu.
Trác Quân Như ngừng cười, nàng biết Liễu Thanh Nghi đã quyết thi căn bản không cản được, nàng ấy muốn đi là đi, nhún người một cái đã đi cả dặm.
Liền nói:
- Tỷ nếu muốn đi, chỉ hai mẹ con thì không tốt. Ít nhất cũng phải có cao thủ hộ tống.
Liễu Thanh Nghi trầm mặc, đây cũng là chuyện nàng nghĩ lâu nay. Liên hệ Thần Cung là không thể.
Trác Quân Như nói:
- Thất Tú các bọn muội tuy cũng có cao thủ, nhưng có thể bảo hộ tỷ thì sợ là không có ai. Hay là nhờ đến cao thủ Trung nguyên? Gần đây có Toàn Chân...
- Cao thủ Toàn Chân?
Liễu Thanh Nghi lắc đầu.
Lần trước chẳng phải một trong Thất Tử Toàn Chân cũng có mặt, đòi thế thiên hành đạo giúp nàng chống Ma môn đó sao, rút cục cầm cự chưa đến một chén trà đã cong mông về giáo dưỡng thương.
Nếu là người khác, nghe đến “cao thủ Toàn Chân” có thể sẽ thấy kính sợ. Nhưng Liễu Thanh Nghi thì khác, nàng là tồn tại siêu phàm, nàng nhìn các môn phái võ lâm như Cái bang Toàn Chân, không khác gì nhìn mấy đứa trẻ con chơi đùa đánh lộn. Tầm cỡ như Vương Viễn Tri, hay Tiêu Phong lúc trước, họa may mới lọt được vào pháp nhãn của nàng.
@by txiuqw4