Ngoài trời, ánh trăng lẳng lặng chiếu xuống mặt đất, tỏa ra ánh sáng dìu dịu.
Trong phòng, hai thân hình vừa chết đi sống lại đang ôm lấy nhau.
Thành Bích quấn lấy tình lang, tinh tế đè xuống hơi thở vẫn còn âm ỉ. Lăng Phong vòng tay sang, vuốt ve lấy bầu ngực căng tròn kia. Hắn kỳ thực rất buồn ngủ, nhưng cố thức cùng Thành Bích. Nữ nhân hoan ái xong cần vuốt ve, chỉ là đa phần nam nhân xong việc thường đều lăn ra ngủ khì.
Thành Bích đặt tay lên ngực Lăng Phong, bỗng tỉ tê hỏi:
- Chàng... trước kia đã có bao nữ nhân rồi?
- A...
Lăng Phong giật mình.
“M* ơi sao tự nhiên lại hỏi câu này?”
Đây là một trong những câu kinh điển nhất trước khi các cặp dắt nhau ra tòa.
Kỳ thực Thành Bích chỉ hỏi bâng quơ. Nàng vẫn đang bị dư âm cao triều làm cho lâng lâng, không suy nghĩ nhiều lắm. Nàng hỏi vì nhớ ra, Lăng Phong quá đỗi thành thục trong chuyện ấy.
Thành Bích ít nhiều từng trải, lại ngâm cứu sách cấm, cũng gọi là hiểu biết chuyện nam nữ. Thế nhưng những gì Lăng Phong làm với nàng, quả thật vượt ra khỏi hiểu biết của nàng.
Ban đầu nàng còn chiếm ít chủ động, nhưng về sau thì hoàn toàn bị chinh phục. Hắn nói nàng làm trò gì nàng liền hàm hồ làm đó. Hình như còn có một đoạn, hắn bắt nàng quỳ xuống, đưa mông ra sau... A nghĩ lại thôi đã ngượng chín cả người. Cái tư thế đó, cứ như là thú vật hoang vậy. Nhưng mà... cái tư thế xấu xí đó lại làm nàng chịu không nổi nhất.
Hơn nữa, hắn còn rất dai sức. Trong sách cấm có ghi, nam nữ giao hoan vài phút đã gọi là dài, nhưng mà Lăng Phong một lần phải 2 khắc. Đã thế xong lần 1 liền tiếp lần 2, khiến cho Thành Bích không biết đã tiết thân bao nhiêu lần.
Vì thế Thành Bích mới nghi ngờ Lăng Phong từng có rất nhiều nữ nhân, chỉ có vậy mới khiến hắn thành cao thủ giường chiếu được.
Thực ra Thành Bích lại không biết là, nguyên nhân cũng một phần ở chính nàng. Chính vì nàng hiểu biết chuyện nam nữ, tỉ mỉ phối hợp, nâng cao tình thú, mới khiến Lăng Phong tận hứng cày cấy. Đổi lại nếu là một thiếu nữ chưa trải sự, cho dù thân hình có đẹp cỡ nào, nam nhân cũng sẽ tụt hứng rất nhanh.
Vốn Thành Bích chỉ hỏi vu vơ, ý tứ khen Phong ca cường tráng. Chẳng ngờ Phong ca lại trong bụng có quỷ. Thành Bích nhạy cảm phát hiện, liền thành tra hỏi thật. Nàng thực sự muốn biết Lăng Phong từng có bao nữ nhân.
Nàng hơi nhổm người, hỏi lại:
- Chàng... có bao nhiêu nữ nhân rồi?
Đôi môi anh đào vểnh lên, giọng đã có chút chua chua.
Nhìn bộ dáng ấm ức của Thành Bích, Lăng Phong không khỏi run rẩy, chép miệng:
- Chắc là... hai.
- Hai sao?
Lăng Phong vội biện giải:
- Nhưng mà không có chút liên quan nữa, tất cả đều chỉ là nhất thời.
Vốn Lăng Phong định nói dối một phen, xài mấy câu ba hoa trên mạng, nhưng sau cùng quyết định nói thật.
Mà thực ra vẫn là nói dối, nếu tính cả kiếp trước, thì chắc phải... hai mươi. Khụ!
Thành Bích chỉ im lặng.
Kỳ thực, nàng cũng giống Lăng Phong, không muốn để tâm qúa khứ.
Nàng là nữ nhân, một nữ nhân phong kiến. Không giống như hiện đại tâm lý một nam chỉ có một nữ. Ghen thì vẫn sẽ ghen, nhưng lại không thể làm gì hơn.
Trọng yếu là, nàng có tư cách gì mà giận hắn đây, bản thân nàng...
Thành Bích trầm lặng một lát, mới hỏi sang chuyện khác:
- Chàng đang có dự định gì? Vẫn muốn giết Triệu Hanh sao?
Nhắc đến Triệu Hanh, Lăng Phong cũng nghiêm túc hẳn:
- Ta bổn ý chỉ muốn theo dõi hắn. Trên người hắn có một thứ ta cần xác nhận. Chỉ cần Triệu Hanh không làm gì, ta cũng sẽ không phí công đi giết hắn làm gì.
Chuyện giết người tuy nói mồm thì dễ, nhưng thực sự động tay thì hắn cũng rất ngại làm. Cái cần là giải dược Đoạn Cân Nhẫn chứ không phải một cái xác chết. Hơn nữa, Triệu Hanh đã là Thế tử, Đại Danh giờ này phòng vệ tầng lớp, Lăng Phong có muốn giết cũng lực bất tòng tâm.
- Vậy chàng ở Thái Nguyên làm gì?
- Quên sao? Chờ gặp nàng.
Thành Bích liếc mắt tình ý ngọt ngào, mặc dù nàng biết thừa câu của hắn đến 8 phần là hoa ngôn xảo ngữ. Nàng dĩ nhiên không hề quên, Lăng Phong là mật thám.
Nàng nói:
- Triệu Hanh bị chàng chọc cho một kiếm tàn phế. Loại người như hắn ghi thù rất lâu, không sớm thì muộn cũng sẽ báo thù mà thôi. Nói không chừng đã cho người ngầm tìm chàng rồi cũng nên.
Ánh mắt Lăng Phong hiện vẻ lăng lệ:
- Hừ, hắn đã làm từ lâu rồi.
- Làm rồi?
Hai người giờ đã thân thiết, Lăng Phong liền kể tóm tắt cho Thành Bích. Thậm chí đầy đủ ngọn ngành, từ lúc mua hai tiểu quận chúa họ Vương, vô tình chọc thủng bí mật của Yên Vương, bị đối phương nửa đêm ám sát, mẫu thân đột nhiên trúng kịch độc bất tỉnh, Lăng Phong đuổi theo đâm Triệu Hanh một kiếm, cho đến tận sự kiện Như Vân sát thủ vây sát.
Đột nhiên, Thành Bích hô nhỏ:
- Hóa ra, chàng chính là người đó.
Lăng Phong không hiểu ra sao.
Thành Bích hơi nghiêm trọng nói:
- Yên Vương...
Thành Bích khựng lại một chút, để ý thấy Lăng Phong không phản ứng, mới thay đổi câu chữ nói tiếp:
- Triệu Doãn thực ra không khởi sự vội như vậy. Bên cạnh lão có một Quân sư bí ẩn, tự xưng tinh thông thiên văn địa lý, có thể dự đoán thiên mệnh. Mấy tháng trước có một đêm sao chổi rơi, Quân sư kia nói có người sửa thiên mệnh, cần phải tận dụng...
- Chuyện này thì liên quan gì ta?
Nếu sao chổi rơi vào hai năm trước, Phong ca còn đoán kẻ "nghịch thiên cải mệnh" kia chính là mình. Dù sao thì, hắn chính là một kẻ xuyên không. Nhưng rơi mấy tháng trước thì hắn đã tá thi hoàn hồn xong xuôi từ đời nào rồi.
- Đêm đó chính là đêm chàng đâm Triệu Hanh.
- Ý nàng là... Cái thằng được cải mệnh là... Triệu Hanh?
Lăng Phong há hốc mồm, suýt chút sùi bọt mép. Vai nam chính lại giúp vai ác nghịch thiên cải mệnh, hoàn toàn nằm ngoài ý đồ của đạo diễn.
- Thảo nào ta đâm hắn suýt cong cả kiếm, thế mà vẫn không chết.
Thực ra, có vài chuyện mãi sau này Lăng Phong mới từ từ biết, trong đêm cái đêm định mệnh đó, có rất nhiều người đã "cải mệnh". Nói ví như, có một lão già điên đột nhiên tỉnh lại, một Đại Ma đầu vượt ngục trốn ra ngoài, hay một cô nương nào đó bị đoạt hồn.
Thành Bích lại nói:
- Chuyện mẫu thân, chàng nghi ngờ là Triệu Hanh sao? Nhưng ta thấy không hợp lý.
- Thực ra ta cũng thấy không hợp lý. Nhưng nàng thấy đó, ta đâu có đắc tội ai khác nữa.
Hắn nghiến răng nói:
- Đối với một tên psycho như Triệu Hanh, chỉ e không thể lấy suy nghĩ thông thường mà đong đếm. Ta từng nghĩ, có thể hắn muốn lấy mẫu thân ra thử độc.
- Thử độc? - Thành Bích cau mày.
Lăng Phong tiếp tục:
- Hơn nữa, chẳng phải Triệu Diễn bị Triệu Hanh hại chết cũng bằng độc sao? Người trong thiên hạ, giết người bằng kịch độc, không phải ai cũng quen tay.
- Triệu Diễn bị Triệu Hanh hạ độc? Làm sao chàng biết được?
- Lý Thành nói cho ta.
Thành Bích hoàn toàn bất ngờ với tin tức này. Nàng chỉ biết Triệu Diễn đã chết, còn nguyên nhân chết cụ thể ra sao thì không hề có manh mối, vốn nàng nghĩ tất cả đều do Mộc Hàm Yên làm.
Thành Bích bỗng ngước đầu hỏi:
- Chàng chắc chắn kia là Đoạn Cân Nhẫn chứ?
- Đúng vậy.
Lăng Phong bỗng cảm giác Thành Bích còn biết gì đó.
Lăng Phong vội quay người, thấy Thành Bích mím môi, giọng hắn liền có chút lạnh:
- Nàng rút cục biết gì sao?
Thành Bích bị vẻ mặt dọa người của Lăng Phong làm cho bối rối:
- Chàng... khoan tức giận, chờ ta nói hết. Thực ra ta cũng chỉ nghe nói đến nó một lần lúc nhỏ. Đoạn Cân Nhẫn này là một loại cổ độc, nghe nói năm xưa Minh Tổ Chu Xán đã từng dùng đến, khống chế cha con Lý Uyên, nhờ đó mới chiếm được thiên hạ.
- Ồ?
Lăng Phong nhíu mày.
Thành Bích thực sự chỉ nghe nói một lần lúc nhỏ sao, vậy vì sao nàng ấy lại nhớ như vậy?
Nhưng hắn không vặn hỏi, đoán nàng có khổ tâm.
Tuy hôm nay hai người đã phát sinh quan hệ da thịt, nhưng vẫn chưa đến trình độ sống chết có nhau, chuyện gì cũng sẵn sàng chia sẻ. Ngay cả Lăng Phong cũng giấu diếm vài chuyện thôi.
Cái quan trọng cần nghĩ là, nó lại là đồ vật từ thời kỳ Chu Xán?
Lại là Chu Xán.
Thế thì, vì sao lão Cố điên lại nói chưa từng nghe qua?
Lão già chết tiệt. Nói như vậy, một là lão ta cố tình giả ngu giấu Lăng Phong. Hai là, lão ta thực không biết, vì lão căn bản không phải một kẻ đầu thai 600 năm gì cả, mà chỉ là một tên già bịp bợm.
Nhưng lão lại ngầm giúp Lăng Phong vài lần. Vậy mục đích của lão là gì?
Muốn dẫn dụ Lăng Phong đi đào mộ Chu Xán, làm tốt thí hộ lão ta?
Cái này cũng có khả năng.
Thành Bích là người tỉ mỉ, nàng để ý nét mặt của Lăng Phong, giọng trở nên nhu mì:
- Chàng... đang giận ta sao?
- Làm gì có?
Lăng Phong không hiểu sao Thành Bích lại hỏi vậy. Có lẽ lúc hắn suy nghĩ đến Cố lão, thái độ dữ tợn lộ ra ngoài, khiến nàng ấy nghĩ linh tinh đi.
Thôi vậy, chuyện này không cần để nàng ấy lo lắng. Liền ôm nàng vào lòng.
Còn Thành Bích, lại đang sợ Lăng Phong giận vì biết mình còn giấu hắn.
Thực ra, đêm qua nàng đã muốn nói ra tất cả về mình, mục đích để ngăn cản Lăng Phong lại gần. Nhưng hắn lại không cho nàng nói.
Bây giờ thì hai người đã thế này rồi, nàng cũng ngầm quyết định xong. Chuyện riêng nàng sẽ tự mình giải quyết, rồi sau đó cả đời đi theo hắn.
Đôi tình nhân cùng lo nghĩ cho đối phương, cùng lâm vào trầm mặc.
...
Sáng hôm sau.
Lăng Phong quyết định quay lại Thái Nguyên. Hắn cũng muốn ở thêm dăm bữa ăn chực. Nhưng Thành Bích sẽ đi, hắn mà ở lại tuy được ăn lại mất ngủ.
Hai người vừa dắt nhau ra khỏi phòng, đã có tiếng thằng nào đó châm chọc từ xa:
- A, ta bây giờ phải xưng hô là Đại Đương gia, hay là Bang chủ phu nhân đây?
Ra là đám Bạch Ngọc Đường. Đêm qua không biết có an ổn ngủ trong trang không, hay lại dạo một vòng chôm chỉa rồi.
- Chuột chết, đừng có làm bậy.
- Gì đấy, có mỹ nữ là quên bạn ngay sao?
Thành Bích nhìn Tam Thử, niềm nở hỏi:
- Ba vị này là?
Lăng Phong liền giới thiệu qua loa. Thành Bích chỉ gật gật đầu, nàng không ấn tượng gì nhiều với nhóm Bạch Ngọc Đường. Nhớ ra gì đó, nàng hỏi:
- Đúng rồi, chàng ở trong thành, đang phải thuê phòng đúng không?
Lăng Phong gật đầu khổ não, nhớ đến cái khách điếm khổ ải đó...
Thành Bích liền ngỏ lời:
- Thực ra, Trường Phong sở hữu một khách điếm nhỏ trong thành. Nếu chàng đến đó ở, thì không phải lo chi phí nữa.
- Vậy thì tốt quá, khách điếm tên là gì?
- Là Chu lâu...
Lăng Phong Bạch Ngọc Đường nhìn nhau, không khỏi chột dạ nói:
- Chu lâu? Có phải cái khách điếm ở trong hẻm...?
- Đúng vậy, khách điếm đó là để người mình ở, cũng không phải để kinh doanh thật. Chàng đến sẽ thấy khá bết bát, thực chất chỉ là ngụy trang thôi.
Lăng Phong nghe vậy liền có chút khâm phục Thành Bích. Xem chừng đằng sau nàng còn cả một hệ thống dài hơi, Nam phủ ở Đại Danh cũng chỉ là một trong số đó mà thôi. Tuy hắn đã phát sinh quan hệ, nhưng muốn hoàn toàn kiểm soát nàng thì còn xa lắm.
Chỉ nghe Thành Bích nói:
- Có điều, chàng đợi vài hôm mới nên tới. Ở đó đang có một nhóm du côn thuê, phải sắp xếp để chúng đi khỏi rồi dọn dẹp lại đã. Đáng giận nhất là, có kẻ ở trọ thì thôi đi, còn góp ý với tiểu nhị đòi sửa thành thanh lâu. Thật là một tên dâm tặc!
Lăng Phong mặt đỏ như gan heo, cười khan:
- A, khụ, khụ! Người ta chắc cũng có ý tốt ấy mà.
Cùng lúc, ở một góc gần đó, lại đang có một đôi ánh mắt, tuy xinh đẹp nhưng lại bừng lửa nóng, ghen tức nhìn Lăng Phong Thành Bích.
- Hừ, ả dâm phụ.
- Sư muội, chúng ta đi thôi, còn phải về phục mệnh với Thiên Tuế nữa.
@by txiuqw4