Lúc này, tiểu thư Văn Như Ý ngồi trong xe đột nhiên cũng thò đầu ra, chỉ tay cười nói:
- Ý, là Lâm tỷ tỷ kìa.
Thành Bích nhìn theo.
Chỉ thấy Lâm Hàm Uẩn cùng Đoan thúc đứng ở cửa sổ lầu hai.
“Nàng ta cũng ở đây?"
Thành Bích từng gặp Lâm Hàm Uẩn một lần, lần ở U Minh Cung. Tuy nàng cảm giác đối phương có gì đó kỳ quái, thế nhưng ngay sau đó liền tách ra, cũng không quá để tâm. Nhưng con gái nàng Văn Như Ý thường rất thụ động, hiếm khi háo hức ra mặt như vậy.
Nàng hỏi:
- Nàng ta thân thiết với con lắm sao?
Văn Như Ý gật đầu:
- Tỷ ấy rất tốt. Lúc ở trên tàu, tỷ ấy đứng ra bảo vệ con. Đến lúc về thôn nọ, tỷ ấy cũngg che chở cho con, còn hỏi thăm mẫu thân có khỏe không?
Thành Bích cảnh giác hẳn:
- Hỏi thăm ta? Hỏi thăm những gì?
Văn Như Ý ngây thơ hồi tưởng lại:
- Tỷ ấy hỏi, mẫu thân thường gặp những ai? Có sở thích gì?
- Con trả lời thế nào?
- Mẫu thân sống riêng mà, con không biết nên không trả lời được.
Thành Bích thở phào. Nàng âm thầm phân tích, đột nhiên lại rùng mình.
Chuyện thổ phỉ cướp tàu, chuyện ở U Minh Cung...
Lại quan sát lần nữa, linh tính nhắc nhở Thành Bích nhỏ giọng:
- Sư huynh, người kia...?
Đại Đao từ đầu vẫn là người đánh xe. Gã cau mày, sau cùng mới trầm giọng:
- Hắc khí. Ma giáo.
- Thiên Nhẫn?
Thiên Nhẫn giáo Thiên Sách phủ tuy cùng là Kim Quốc, về cơ bản lại tách biệt.
Thiên Nhẫn là giáo phái, Thiên Sách lại là cơ quan tình báo quốc gia. Kể cả Thiên Nhẫn giáo thích nhúng tay vào chính trị, thì đó cũng là việc của tộc Nữ Chân phương bắc. Trong khi Thiên Sách phủ là của Mộc gia phương Nam. Có vài chuyện hai thế lực này thậm chí xung đột lẫn nhau.
Khiến cho Thiên Nhẫn Thiên Sách có thể đứng cùng, theo Thành Bích biết, cũng chỉ một hai người làm được.
Thành Bích nhìn Lâm Hàm Uẩn từ xa, đôi mắt lộ vẻ không dám tin, nói thầm:
- Không thể nào, thân phận của cô ta vô cùng đặc biệt, không thể liều lĩnh đến vậy.
Lại nhìn theo bóng Lăng Phong đã sắp khuất cuối phố, nàng nói như giận dỗi:
- Tiểu sắc lang, dù sao lần này ngươi cũng quá khinh suất rồi...
Nàng nhỏ giọng với Đại Đao:
- Ta không nhìn ra thực lực của hắn, chỉ e địa vị trong Ma giáo không hề thấp.
- Đánh là biết!
Đại Đao một tay vuốt vuốt cán Yển Nguyệt đao sau lưng, một tay ghìm ngựa.
"Nôô..."
Xe ngựa dừng lại, tiếng vó ngựa gõ xuống mặt đá to rõ, báo hiệu một trận đại chiến sắp xảy ra.
Cùng lúc, trên lầu hai Chu lâu, Đoan thúc cũng đột ngột nhíu mày:
- Hoa Lê, Thanh Vân, hộ vệ công chúa ra hậu viên. Chúng ta có khách...
...
Rất nhanh, không khí trước cửa Chu lâu đã trở nên tiêu điều.
Vừa rồi còn vài hàng quán mở cửa, giờ này lại vắng tanh. Chỉ có vài đám thiếu niên là hiếu kỳ không ngừng, đứa nào đứa nấy mặc cho phụ mẫu la mắng, vẫn cố thò đầu ra ngoài tò mò xem. Có lẽ bọn chúng đang ước có một ngày mình có thể phi vèo vèo như những vị đại hiệp ngoài kia.
Cao thủ đánh nhau, có vẻ đều thích chọn mái nhà làm chiến trường. Chắc cho nó nổi bật.
"Choang choang choang"
Đại Đao bộ pháp vô cùng vững chắc, phong phạm đại tướng. Mỗi lần Yển Nguyệt Đao vung ra, từng bước chân Đại Đao lại dẫm mạnh xuống, gạch ngói đều vỡ ra tung tóe.
Đoan Mộc Duệ cũng dùng đao, nhưng có vẻ thong dong hơn. Phần vì lão khinh công liên tục, phần vì cây đao trong tay Đoan thúc là đoản đao, lưỡi dài cán ngắn, trái ngược hẳn Yển Nguyệt Đao.
Hai người qua lại gần trăm chiêu, nhưng không thấy có sát chiêu, xem ra vẫn chỉ ở mức thăm dò lẫn nhau.
Sau cùng, Đoan Mộc Duệ thu đao trầm giọng:
- Vũ Thánh Đà Đao pháp? Vì sao đột ngột tấn công ta?
- Thiên Nhẫn giáo lập thệ 5 năm không vào Trung nguyên, vì sao còn xuất hiện ở đây?
Đoan Mộc Duệ lập tức nhíu mày.
Kẻ dùng Yển Nguyệt đao này, sao lại biết cả lời thề kia?
Năm đó Thiên Nhẫn giáo vừa mới thành lập, Giáo chủ nam xuôi Trung nguyên, phần vì muốn tạo danh tiếng, phần vì tìm hiểu bí mật mật tịch. Rút cục trên đỉnh Thục Sơn đại chiến võ lâm Trung nguyên, Thiếu Lâm Toàn Chân Cái bang, thậm chí Thục trung Đường môn cũng có mặt. Những người có mặt ở đó, nếu không phải Bang chủ Chưởng môn, ít nhất cũng là Trưởng lão Hộ pháp.
Đoan Mộc Duệ cố sàng lọc trí nhớ tìm xem đối phương là ai, lại nghe một giọng trung khí vang lên:
- Hóa ra là Kim Quốc Thiên Nhẫn giáo từ xa ghé thăm, Cái bang Tiêu Thiên Phóng xin chỉ giáo.
Chỉ thấy Tiêu Thiên Phóng nhún một cái, tựa thế vài hàng quán hai bên phố, đạp không hai bước đã lao lên mái nhà. Cũng không nhiều lời, y cầm ngang cây côn sắt xoay tròn một vòng đánh tới, phát ra những vòng khí bàng bạc.
"Ông ông"
Đoan Mộc Duệ huy đao đỡ côn, trong lòng âm thầm tính toán.
Tuy Tiêu Thiên Phóng đã cố ý đảo thức giấu chiêu, Đoan Mộc Duệ vẫn nhận ra. Kia là Đả Cẩu Bổng danh chấn Cái bang, năm xưa ở Thục Sơn Đoan Mộc Duệ từng thấy.
Đả Cẩu Bổng, võ công như tên gọi. Bên trong chiêu thức hàm ẩn ý khiêu khích, khinh thường đối phương là chó. Đoan Mộc Duệ không rõ, mình đắc tội Cái bang chỗ nào, khiến Tiêu Thiên Phóng lại đem Đả Cẩu Bổng ra dùng.
...
Lầu hai Chu lâu.
Nam Cung Thanh Vân đang nhíu đôi mày xinh đẹp, thần sắc lo lắng quan sát trận chiến.
Nàng biết Đoan thúc võ công rất cao, nhưng 1 chọi 2 thì vẫn lành ít dữ nhiều.
Đúng lúc căng thẳng thì có tiếng ai đó cợt nhả:
- Thanh Vân, lúc trưa đã hẹn rồi. Bây giờ nàng đã rảnh chưa vậy? Hai ta đi đâu đó bàn bạc về “vân vũ chi thuật” đi.
Thanh Vân nhìn sang.
Hóa ra là Tần Quyền, đang tựa lưng vào thành cửa sổ, mắt nhấp nháy khêu gợi.
Quyền đệ kể từ ngày đến Thái Nguyên, nghe đâu tìm được một cái tiệm làm đẹp cho nam. Thế là vì mục tiêu tán đổ “mỹ nữ che mặt” Thanh Vân, Quyền đệ ăn diện càng lúc càng đi lên, bao tiền tiết kiệm đều ném vào. Tóc tai vuốt thẳng, một góc còn nhuộm bạc. Lại còn lắc tay khuyên tai loạn xì ngầu.
Thanh Vân tuy đeo mạng che nửa mặt, vẫn không nhịn được đưa tay che miệng cười khẽ. Nàng ta là người tái ngoại, đối với thời trang dây vòng của Tần Quyền không phản cảm lắm.
Nàng ta nghiêm túc chỉ tay ra ngoài, nói:
- Ngươi nếu giúp Đoan thúc đánh thắng mấy người kia, ta sẽ rảnh một canh giờ.
- Thành giao luôn.
Tần Quyền búng tay cái "tách", không nói hai lời, lập tức phi người ra khỏi cửa sổ.
Quyền đệ quả nhiên là trượng nghĩa. Bởi vì một buổi hẹn với gái, liền đánh luôn người phe mình. Chẳng qua cũng không thể trách hắn, lúc này hắn còn chưa biết quan hệ giữa Lăng Phong và Thành Bích.
Quyền đệ lao đi rất đẹp, nhưng tiếp đất không đẹp cho lắm...
"Loảng xoảng"
Có tiếng nồi niêu đổ vỡ, sau đó là tiếng tranh cãi văng vẳng:
- Khách quan, ngài làm vỡ hết đồ của tiểu điếm, mau mau đền tiền.
- Ngươi không biết nói lý sao? Bán đồ dễ vỡ thì phải đề biển cảnh báo chứ, chúng ta khinh công còn biết mà đạp vào chỗ khác.
- Khách quan, ngài mới không nói lý đó...
Thanh Vân ló đầu nhìn xuống, chỉ biết bụm miệng cười:
- Ngốc tử.
Có tiếng nữ nhân ở phía sau:
- Muội phải cẩn trọng, Hộ pháp Trưởng lão từngg nói cho ta, gia tộc của hắn không đơn giản.
Lâm Hàm Uẩn không biết xuất hiện từ lúc nào, cười mỉm nhắc nhở.
Thanh Vân hếch mũi không phục:
- Thì đã sao chứ? Gia tộc của muội cũng có kém gì hắn?
Lâm Hàm Uẩn nửa cười nửa không trêu:
- Sao vậy? Đã tính đến môn đăng hộ đối rồi cơ à?
- Tỷ, nói linh tinh gì vậy. Tỷ mới phải lo môn đăng hộ đối đó.
- Ta sao...?
Lâm Hàm Uẩn trầm mặc.
...
Ở bên ngoài.
“Keng keng”
Đây có lẽ là lần đầu tiên Tần Quyền tung thực lực. Chỉ tiếc Lăng Phong không có mặt quan sát. Lăng Hổ tuy có mặt trong sảnh Chu lâu, nhưng lại nhắm mắt tụng niệm gì đó không hề xem.
Chỉ thấy Tần Quyền rút kiếm, mỗi đường chém ra đều kèm theo vệt khí màu đen, lúc dày lúc mỏng đầy quỷ dị. Ngay cả thân thể hắn cũng thoắt ẩn thoắt hiện, không cách nào đoán ra quỹ đạo. Có thể từ xa lao đến sát Tiêu Thiên Phóng, ngay tích tắc tiếp cận đột nhiên biến thành một mảng màu đen, ngay sau đó lại xuất hiện ở vị trí khác xuất ra sát chiêu.
Kia là Quỷ Phiêu Phong, “Đả Cẩu Bổng” của Tiêu Thiên Phóng lập tức vô dụng.
Đoan Mộc Duệ nhìn thấy không khỏi cất lời khen:
- Tiểu huynh đệ. Vừa rồi là Quỷ Ảnh Kiếm pháp sao? Cổ tộc lại để người như ngươi tự do ra ngoài?
Tần Quyền cười khẩy:
- Đoan thúc dùng Thất Hồn Đao pháp, xem ra địa vị trong Thiên Nhẫn cũng không thấp?
- Haha, khá khen cho người trẻ tuổi. Không nghĩ có ngày bổn Hộ pháp lại cùng phe với Cổ tộc.
- Vì chuyện riêng cả thôi.
Tần Quyền lắc lắc vai, kiếm lại chém ra.
Thế trận bên ngoài trở lại cân bằng, Thanh Vân bên trong cũng bớt căng thẳng, nhỏ giọng nói với Lâm Hàm Uẩn:
- Có điều này muội không biết có nên nói hay không?
- Thấy không nên thì đừng nói là được.
Thanh Vân nhè nhẹ cười nói:
- Hì, ở đây cũng không có ai. Muội thấy nha, hình như tỷ thích... Lăng Phong.
- Ta... thích hắn? Muội đùa sao?
Lâm Hàm Uẩn ôm bụng cười lớn, cười đến gập cả người.
Cười xong vẫn chưa thấy đủ, nàng ta còn hậm hực nói:
- Lông bông lang bang, tiền bạc không gia thế không, mục tiêu sống cũng không nốt. Nam nhân tệ hại như vậy, bản công... ta làm sao lại thích hắn cơ chứ?
- Vậy thì sao tỷ lại để ý hắn như vậy. Trước giờ muội còn chưa thấy tỷ nói chuyện với nam nhân nào nhiều như hắn.
Thành Vân liếc mắt, liền thấy Lâm Hàm Uẩn kịch liệt phản ứng:
- Đó là vì hắn quá thô lỗ, quá mặt dày, quá... háo sắc. Hừm!
Thanh Vân vẫn chưa hết ngờ vực, lại hỏi:
- Vậy sao tỷ cứ muốn ở lại chỗ này?
Lâm Hàm Uẩn im lặng nhìn ra ngoài, vừa rồi chính nàng cũng không hiểu sao mình phản ứng thái quá như vậy.
Bỗng nàng để ý đến một đoàn người ngựa lăng yên ở cuối phố. Chiếc xe ngựa chính giữa rèm được nâng lên cao, cùng lúc có một ánh mắt đang nhìn về phía này.
"Thành Bích phu nhân?" Lâm Hàm Uẩn cười nhẹ.
@by txiuqw4