Chúng nhân tuy đã lờ mờ đoán ra, đều không nhịn được hô lên. Đặc biệt là Tần Quyền.
Tần Quyền từng gặp thoáng qua Thành Bích ở Đại Danh, cũng rất ngưỡng mộ sắc đẹp của nàng. Nhưng nghe nói nàng ta là nữ nhân của Yên Vương, làm sao bây giờ lại có gian tình với Lăng Phong rồi?
Ài, một mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành như vậy, lại để tên Tứ ca thối này hưởng dụng.
Điền Khai Quang hồ hởi:
- Nói vậy là không phải ở Chu lâu nữa sao? Tốt quá, phòng chỗ này không khác gì cái ổ chuột...
Thành Bích có chút đỏ mặt:
- Không, các vị vẫn có thể tiếp tục ở Chu lâu, cũng không phải lo tiền phòng nữa?
- Á? Sao hay vậy? Cướp luôn sao?
Lăng Phong ho khan:
- Chú ý, có văn hóa.
Thành Bích nhìn Lăng Phong, rồi cười nói với xung quanh:
- Chu lâu thực ra là tài sản của Trường Phong.
- Ồ?
Mấy anh em chưa biết tin đều há mồm liếc nhau.
Chỉ thấy Tiêu Thiên Phóng rút ra một tờ gì đó cho anh em xem. Chỉ là, trong đây toàn mù chữ, cũng chỉ có Lăng Phong, với trình độ tốt nghiệp Đại học, ngay lập tức ho khan:
- Khụ khụ, Tiêu Đại ca, hình như... ngược rồi.
Tiêu Thiên Phóng ho sù sụ cười.
Kỳ thực, y cũng đang dò xét Lăng Phong.
Đây là lần đầu Tiêu Thiên Phóng gặp Lăng Phong. Y còn tưởng Thành Bích sẽ giao Trường Phong cho một trung niên lưng hùm vai gấu thế nào, hóa ra lại là một tên thanh niên 20 cợt nhả, còn trẻ hơn cả Thành Bích.
Tiêu Thiên Phóng biết rõ Trường Phong không chỉ đơn thuần là tiêu cục. Cho nên y không hiểu vì sao Thành Bích làm vậy. Nhưng y tính tình trầm lắng, lại thấy ngay cả Đại Đao là hộ vệ thân cận nhất của Thành Bích cũng chỉ đứng đó thờ ơ như tượng, Tiêu Thiên Phóng liền tạm thời không ý kiến.
Lát sau, mọi người bàn bạc chuyện sáp nhập, cũng không có gì phức tạp.
Chỉ có Lăng Phong đứng ngồi không yên. Thành Bích để ý thấy, liền hỏi:
- Ngươi sao vậy?
- Mấy chuyện nhỏ nhặt cứ để bọn họ lo đi. Hai ta, phải thương lượng riêng một chút.
- Thương lượng riêng cái gì?
Lăng Phong cười gian.
...
Bên trên lầu hai.
- Ả phu nhân kia rút cục là ai? Hình như rất có địch ý với chúng ta.
Thanh Vân thần tình khó chịu. Lâm Hàm Uẩn dõi mắt nhìn lãnh đạm đáp:
- Nàng ta từng là Chỉ Huy sứ của Yên Nam phủ.
- Ồ?
Thanh Vân chỉ nhíu mày tò mò, chứ không tỏ ra bất ngờ, nàng không biết Nam phủ là gì. Nghĩ thầm chắc là tên phủ của Thành Bích, giống như nhà nàng thì gọi là Nam Cung phủ thôi.
- Muội có muốn biết Lăng Phong kia có thân phận gì không?
- Chẳng phải bang chủ nhảm nhí gì đó sao?
Thanh Vân lộ vẻ khinh thường, Lâm Hàm Uẩn cười nhẹ:
- Tống Mật Thám ty, Đô Mật sứ.
- Mật thám? Ý, cái Nam phủ kia cũng là mật thám?
Thanh Vân lần này mới tròn mắt ngạc nhiên. Bởi nàng biết rõ thân phận thực của Lâm Hàm Uẩn. Liền không phục nói:
- Người như hắn làm sao làm mật thám? Vừa thấy mỹ nữ liền sáng mắt. Từ lúc Thành Bích kia xuất hiện, mắt hắn ta không rời khỏi nàng ta.
Nói rồi lại nhìn Hàm Uẩn đùa:
- Sao tỷ không bỏ “thần dung” ra? Tên kia háo sắc như vậy, nhìn thấy dung nhan thật của tỷ, đảm bảo không bị dắt mũi mới lạ đó...
"Thần dung", là một loại công pháp dịch dung thượng thừa.
Dịch dung trong giang hồ có nhiều loại, cao cấp nhất có thể kể đến đắp da mặt giả. Dịch dung trình độ này có thể qua mắt hầu hết người bình thường, nhưng đụng phải cao thủ ngay lập tức bị bóc mẽ. Bởi da mặt giả dù làm tinh xảo đến đâu cũng sẽ thiếu một thứ, thần thái.
Dùng "thần dung" tuy vẫn phải đắp da mặt giả hoặc trang điểm lớp bên trong, nhưng nhờ thần lực phủ bên trên, khiến thần thái hoàn toàn thay đổi theo, hiệu quả dịch dung đạt đến hoàn hảo. Nghe nói "thần dung" do cao thủ ra tay, còn ẩn chứa sức mạnh bên trong, có thể khiến người khác nhìn vào sinh ảo giác.
Còn kẻ nào muốn dịch dung không hao tốn thần lực, vậy chỉ có thể làm luôn "phẫu thuật thẩm mỹ", sửa vĩnh viễn hình dạng khuôn mặt. Mà Cao thủ về khoản này, nghe đầu nằm cả Cao Ly, sau này là Hàn Quốc.
Lâm Hàm Uẩn chỉ cười:
- Vậy sao muội không tháo mạng ra?
- Muội... Không được, mặt của muội, chỉ có lang quân tương lai được nhìn thôi.
Đột nhiên, người cửa sổ có tiếng hô lớn:
- Để ta.
Là giọng Tần Quyền.
Thanh Vân đỏ mặt đùng đùng tức giận. Tên hỗn đản này, chẳng lẽ đang nghe lén?
Nàng chạy ra cửa sổ nhìn xuống. Chỉ thấy Tần Quyền đang thao thao bất tuyệt với Lôi Trấn:
- Lôi huynh cứ yên tâm giao cho đệ. Đệ có học một ít “vân vũ chi thuật”, đảm bảo chỉ cần hai câu, các nàng ấy sẽ ngả vào lồng ngực, oán hận không thể gặp chúng ta sớm hơn...
- Hừ, chán ghét!
Thanh Vân nghe không nổi bỏ vào trong.
Tần Quyền bị người đánh động, lập tức hô lớn:
- Á, Thanh Vân muội. Nghe ta nói đã, ta đang giúp Lôi huynh...
- Ngươi biến đi!
Lâm Hàm Uẩn nhìn đôi nam nữ đùa cợt, nàng lâm vào trầm tư.
Đêm nọ thổ phỉ cướp tàu, chuyện dưới U Minh Cung, vụ đụng độ ở từ đường. Nàng tin tưởng Lăng Phong đã nghi ngờ mình, nhưng cũng tự tin hắn chưa thể khẳng định nàng là ai.
Chỉ là, Thành Bích xuất hiện, thì nàng sẽ không giấu được thêm quá lâu. Nữ nhân kia có Khai Thần Thuật.
Xem ra cũng sắp đến lúc phải quay về.
Chỉ là, nàng có chút không nỡ.
...
Phòng của Lăng Phong.
Kéo Thành Bích tiến vào phòng xong, Lăng Phong liền hí hửng khép cửa, còn tiện tay cài luôn then cho chắc cú.
Vừa quay lại định triển khai tác chiến, hắn lại thấy Thành Bích nhìn trân trân về một phía, chính là phía giường hắn.
Giường Phong ca thì có vấn đề gì? Cũng rất sạch sẽ nha.
A? Thấy bà rồi.
Lăng Phong quay đầu sang, quả nhiên thấy một cô nương đang dụi mắt ngồi đó, coi bộ dạng vừa ngủ dậy. Đáng chết nhất là, cô bé lại trần truồng không mặc gì, may nhờ có chăn bông che đi một chút.
- Phi Yến? Sao ngươi lại ở đây? A bỏ đi, câu này hôm trước hỏi rồi...
Lăng Phong rất nhanh cảm giác có một đôi ánh mắt lành lạnh liếc xéo mình.
Không xong, khẳng định làm nàng hiểu lầm rồi.
- Thành Bích, hãy nghe ta giải thích...
Thành Bích mặc kệ Lăng Phong, rất nhanh lấy lại phong thái đại phu nhân. Thong thả tiến lại giường, lấy chăn che người Phi Yến, ân cần hỏi cô bé:
- Tiểu muội, muội tên gì vậy? Sao lại ở đây?
Thành Bích đầu tiên nghĩ đây là con gái Lăng Phong, nhưng lập tức gạt đi. Lăng Phong mới 21 22, cô bé này tệ cũng 10 tuổi rồi, nói vậy chẳng hóa ra Phong ca 10 tuổi đã sinh con?
Nhưng nghĩ đến chuyện con cái này, nhất thời lại nhắc Thành Bích nhớ đến cách biệt tuổi tác của hai người mà buồn bã.
Hắn không thể đã có con lớn, nhưng nàng thì đã có rồi.
Phi Yến tròn mắt mắt nhìn Thành Bích không đáp, Lăng Phong đáp thay:
- Nàng không cần hỏi, nó bị câm.
- Bị câm?
Thành Bích lúc này mới quay đầu nhìn Lăng Phong, ánh mắt nàng... không cần diễn tả cũng hiểu. Chính là ghê tởm. Khẳng định đang nghĩ Lăng Phong là thứ đồi bại, đem một cô nương câm về hành lạc.
- Chuyện không như nàng nghĩ đâu. Phi Yến là do ta cứu về, ta xem như muội muội, thật sự. Ta còn sắp phòng riêng cho nó đấy. Lại nói cái phòng đó chỉ có một tẹo mà tận mấy lượng bạc, thật là... Khụ! Đây không phải trọng yếu. Trọng yếu là nó gặp phải bất hạnh nên bị bệnh tâm lý, đêm về chỉ có ta bên cạnh mới ngủ ngon.
Thành Bích rút cục dịu đi, nhưng vẫn bán tín bán nghi.
Lăng Phong lại tiếp tục giải thích:
- Nàng thắc mắc vì sao nó lại không mặc gì? Cái đó ta không biết. Mỗi tối đi ngủ đều mặc đầy đủ, nhưng sáng ra thì lần nào cũng vậy.
Thành Bích bỗng sẵng giọng:
- Chàng ra ngoài đi.
- A? Nàng không tin sao?
- Hừ, ta cần mặc đồ cho nó.
Lăng Phong bị đuổi ra ngoài.
Lại mất một lát, Thành Bích giúp Phi Yến mặc áo quần xong, để cô bé đi, Lăng Phong mới được quay lại. Vừa vào liền mạnh mẽ ôm lấy Thành Bích, không để nàng phản ứng kéo mạnh vào lòng.
- Ta nói đều là thật.
Thành Bích giãy dụa, hai tay khép ngay trước ngực ngăn thế tiến công của Lăng Phong, hung hăng trừng mắt nói:
- Ban ngày ban mặt, bên ngoài còn có người...
- Kệ! Bang chủ và phu nhân bàn chính sự, chỉ có ăn gan báo mới dám làm phiền chúng ta.
Đôi môi nàng nhấp nhô trơn bóng ngay trước mắt, Lăng Phong cúi người tiến tới...
Thành Bích ra vẻ né tránh, nhưng lại không thật sự tránh Lăng Phong hôn.
Hai chiếc lưỡi đã dính vào nhau. Lăng Phong theo thói quen, một tay sờ ra một tay ỏ phía trước vuốt ve thân thể Thành Bích.
Chỉ là ngay khi hắn vừa chạm đến bầu ngực phong mãn của nàng, Thành Bích bỗng đẩy mạnh hắn ra. Nàng đưa tay chỉnh lại tóc, đôi mày xinh đẹp nhíu lại, giọng như hờn dỗi:
- Cô ta sao vẫn ở đây?
Xem ra là nói Lâm Hàm Uẩn, Lăng Phong liền cười đùa:
- Nàng ghen sao? Nàng yên tâm. Ai chứ cô ta, ta chạy còn không kịp đó.
Nói xong lại vươn một tay muốn cầm lấy bàn tay nhỏ bé trắng mịn của Thành Bích. Hắn rất thích nắm tay nàng.
Chỉ là, Thành Bích lại khéo léo rụt tay, thái độ vẫn lặng thinh. Nàng không phải kiểu thiếu nữ dễ giận dễ vui, rất hiếm khi phản ứng hẳn ra mặt.
Lăng Phong hơi mất hứng, cũng không đùa nữa ngồi xuống nói:
- Cô ta ở đâu làm gì ta đâu quản được? Cô ta có tiền, Chu lâu là khách điếm, cô ta muốn ở trọ thì ở thôi.
Thành Bích vẫn không chút xoay chuyển.
Lăng Phong nhớ ra. Khi nữ nhân ghen, có một loại biện pháp rất hữu hiệu, đó chính là... ghen ngược lại.
Hắn liền xoa xoa cánh tay, làm bộ tức giận nói:
- Hai vị tả hữu hộ vệ của nàng, cũng thật là trung thành. Đi đâu cũng như hình với bóng.
- Phì...
Thành Bích rút cục phì cười, u oán liếc Lăng Phong:
- Hừ, người ta đang lo cho chàng đến nhức cả đầu, còn chàng thì lại cứ nghĩ đi đâu. Đại Đao là sư huynh của ta, bao năm nay vẫn thủ hộ cho ta như thế đấy. Chàng bây giờ có ghen cũng đã muộn. Còn Tiêu tiêu đầu, hắn là...
Nàng ngập ngừng chốc lát, mới nói tiếp:
- Là thủ hạ ngầm của Nam phủ. Không có hắn ở ngoài kiếm tiền, chàng nghĩ ta và Như Ý có thể tự trang trải sao?
Lăng Phong liền cười nói:
- Từ giờ đã có ta, ta sẽ là thủ hộ thân cận của nàng. Cả trái cả phải, cả trước cả sau, cả trên cả...
- Thôi được rồi!
Lăng Phong cười cười, tay chân lại bắt đầu động đậy.
Ài, nam nữ mới yêu, không động không được.
Thực tình thì Thành Bích cũng muốn âu yếm lắm rồi, nhưng nàng có chuyện quan trọng cần nói, nên nhịn được. Trong cái chuyện nhịn này, thường thì nam nhân kém hơn hẳn. Cánh đàn ông một khi đã hứng lên, tòan bộ các chỉ số từ thông minh cho đến lý trí đều tụt về 0.
Thành Bích rút cục trầm giọng:
- Nghiêm túc một chút đi. Chàng có bao giờ nghi ngờ, Lâm Hàm Uẩn kia là ai không?
- Mật thám?
- Còn may chàng không đến nỗi mụ mị đầu óc.
Lăng Phong đắc ý cười.
Giỡn chơi sao, tốt xấu cũng là đặc vụ ưu tú bậc nhất Đại Tống, điểm cảnh giác đó không thể không có.
Còn vì sao hắn không lật mặt cô ta?
Bởi vì... có ai bắt hắn phải lật đâu? Hiện tại hắn đã không còn là mật sứ Bắc Kim như trước, nhiệm vụ đã thay đổi. Hơn nữa, nên nhớ Kim Tống hiện vẫn là đồng minh chống Liêu, không phải kẻ địch. Mật thám hai bên có đụng nhau cũng không nhất thiết phải đối đầu. Phong ca làm hợp đồng thôi, còn chẳng dư hơi tận tụy đi tố cáo làm gì.
Chỉ là, lại nghe Thành Bích nghiêm túc nói:
- Xem chàng cười kìa. Nghe ta nói hết đã. Ta nghi ngờ, cô ta chính là Mộc Hàm Yên.
- Cái gì?
@by txiuqw4