Đám Như Vân sát thủ không khác gì gió cuốn mây bay, nói rút lui liền ngay lập tức mất hút.
Tiêu Thiên Phóng cũng không có ý đuổi theo, trái lại hỏi Lăng Phong:
- Lăng huynh đệ, bộ pháp vừa rồi ngươi học ở đâu?
Lăng Phong ngẫm nghĩ.
Tiêu Thiên Phóng nghe nói đệ tử Tiêu Phong, tính tình lại thẳng thắn, cũng rất đáng kết giao. Lăng Phong thậm chí còn ngại người ta khinh hắn là đằng khác, bèn trả lời thật:
- Một lão nhân thần bí...
- Ồ? Có thể tả người đó một chút không?
Lăng Phong thong thả nhớ lại, nói:
- Bộ dáng như ăn mày, bên mình có một cây gậy trúc cong queo.
- Còn gì nữa không?
- À, rất thích ăn đùi gà.
Tiêu Thiên Phóng cười lớn:
- Haha, xem ra đúng rồi.
- Ồ?
"Chẳng lẽ lão đùi gà chính là... bang chủ Cái bang?"
Bộ dáng ăn mày, bên thân mang gậy, không phải bang chủ Cái bang mang Đả Cẩu Bổng gì đó còn gì?
Lăng Phong nghĩ mà tiếc, tại sao không nghĩ đến sớm hơn? Biết vậy năm đó cố sống cố chết xin học Đả Cẩu Bổng pháp, không thì cũng học bừa cái Hàng Long Thập Bát Chưởng thì bây giờ có phải tốt không.
Chỉ nghe Tiêu Thiên Phóng nói:
- Nếu ta không nhầm, người đệ gặp chính là Trưởng lão danh dự của bổn bang. Người này vốn không phải người Cái bang, cho nên ngay cả đệ tử Cái bang cũng rất ít gặp. Nói vậy đệ là đệ tử của ông ấy?
- Trưởng lão danh dự?
Lăng Phong hơi thất vọng chút đỉnh, còn tưởng Bang chủ. Nhưng hắn lại kịp thời nhận ra Tiêu Thiên Phóng chuyển xưng hô với mình, từ "ngươi" thành "đệ", xem ra vị Trưởng lão kia danh vọng cũng không hề kém. Hắn cười khổ:
- Đáng tiếc. Đệ không có diễm phúc đó. Ông ấy chỉ chỉ điểm một chút thân pháp mà thôi, bằng không đã có thể bái huynh đệ với... Tiêu Đại ca.
Tiêu Thiên Phóng sảng khoái cười:
- Không sao, nếu đã được Trưởng lão Cái bang chỉ điểm, dù một chút cũng coi như một nửa đệ tử Cái bang rồi, xưng hô huynh đệ với ta cũng không tính sai.
Lăng Phong thầm vui vẻ, lại hỏi:
- Tiêu Đại ca muốn báo thù cho sư phụ?
Tiêu Thiên Phóng im lặng, khuôn mặt bỗng cương nghị hẳn lên.
Lăng Phong không khỏi tự trách bản thân hơi nóng vội. Hai bên còn chưa thân đến vậy.
Hắn liền ngẩng mặt cảm thán:
- Bắc Tiêu Phong Nam Mộ Dung, đệ kính nể nhất chính là Tiêu Phong tiền bối. Vì đại nghĩa, một thân chịu hàm oan. Vì cứu người, một thân chống lại quần hùng. Anh hùng như vậy, thiên hạ không có mấy người. Đáng tiếc đệ trọng sinh chậm một chút, bằng không sẽ tìm mọi cách đến Nhạn Môn Quan ngăn cản ông ấy.
Tiêu Thiên Phóng không dễ gì chỉ một câu tán dương đã bị đả động ngay, lại hỏi:
- Đệ biết chuyện ở Nhạn Môn Quan?
- Đệ còn xem ấy chứ, bản 2003 là hay nhất. Chậc chậc, Hồ Quân..
- Hử?
- À, là một người tên Hồ Quân kể cho đệ...
Lăng Phong cố nhớ vài chi tiết trong Kim Dung, rèn dũa câu chữ buông lời cảm thán. Có bao nhiêu lời hay ý đẹp tích góp trong phim chưởng đều đem ra dùng, trong bụng lại cầu trời cho Tiêu Phong ở thế giới này đừng có sai lệch quá.
Thực lòng mà nói, Phong ca hâm mộ... Đoàn Dự hơn chút.
Rút cục cũng khiến Tiêu Thiên Phóng ngậm ngùi:
- Nếu không bị kẻ xấu vừa gài bẫy vừa đánh lén, sư phụ nhất quyết sẽ không... Hừ!
- Chính là đám Như Vân sát thủ vừa rồi sao? Có khoa trương quá không?
Mấy tên kia, trình độ cũng chỉ nhỉnh hơn Lăng Phong một chút. Ngay cả ám sát Lăng Phong còn hụt lên hụt xuống, làm sao có thể ám sát được Tiêu Phong?
Tiêu Thiên Phóng như hiểu ý Lăng Phong, nói:
- 10 tên này và 10 sát thủ năm đó không phải là một. Đám chúng ta vừa gặp chỉ là những kẻ thay thế. Sư phụ năm đó phản kích đã kịp giết 9 tên.
- Nghĩa là vẫn còn tên thứ 10?
Tiêu Thiên Phóng trầm trọng gật đầu:
- Đúng vậy, vẫn còn sống, ta thề không giết hắn không làm người.
Lăng Phong vỡ lẽ ra.
Hắn lại nhớ đến một chuyện, nửa muốn hỏi nửa sợ phật ý Tiêu Thiên Phóng, rút cục vẫn không nhịn được tò mò nói:
- Tiêu Đại ca, những người năm đó, bây giờ thế nào?
- Người nào?
- A Châu, Vương Ngữ Yên, Mộc Uyển Thanh, Chung Linh,...
Lăng Phong thao thao bất tuyệt thêm vài cái tên, Tiêu Thiên Phóng trắng mắt liếc nói:
- Những người này là ai? Vả lại 30 năm trôi qua, những người này nếu còn sống cũng đã thành bà lão cả, đệ có hứng thú?
- Khụ, vậy thì không phải.
Lăng Phong cười trừ.
Ngay khi Lăng Phong còn chưa biết phải làm gì tiếp. Bỗng có tiếng truyền âm của Cố lão lọt vào đầu.
"Này, tiểu tử. Có nghe ta nói không?"
"Alô nghe rõ. Lão già, ngươi đang đứng chỗ nào vậy?"
"Ở sau lưng ngươi, lão tổ tông không tiện hiện thân."
Lăng Phong không khỏi thấy tức cười, cái trò Truyền âm này, y như hai người gọi điện thoại vậy.
Có điều nhắc mới kỳ quái, lão điên này từ ngày đi Ngô gia trang trở về liền biến đâu mất.
“Ngươi đến Tấn Vương phủ ngay đi.”
“Để làm gì?”
“Còn nhớ lăng mộ Chu Xán không? Hiện tại đám người ở đó đang giao dịch một vật liên quan rất lớn đến lăng mộ, tiểu tử ngươi phải tìm cách đoạt được nó.”
Lăng Phong bỗng thấy mùi liên quan đâu đây, truyền âm lại:
“Một cái bảo hạp?”
“Ngươi cũng biết rồi? À, xem ra do đám nhân sĩ ở Ngô gia trang nói cho ngươi biết đi.”
Mặc dù Lăng Phong biết bảo hạp đó chứa cái gì, nhưng hắn vẫn hỏi:
“Rút cục là thứ gì?”
“Nói chung là liên quan rất lớn, ngươi cứ đi đoạt đã nói sau.”
Lăng Phong thầm mắng lão già giảo hoạt.
“Vậy sao lão không tự đi lấy, lại kêu ta đi. Không phải sẽ có hung hiểm gì đó chứ?”
“Hừ, hành tẩu giang hồ hung hiểm là luôn có. Ngươi cũng không cần lúc nào cũng nghi ngờ lão tổ tông quá như vậy. Hiện tại quanh đây đã có vài lão già chết tiệt mò đến, lão ca còn phải cầm chân bọn chúng. Ngươi tưởng ta ngồi không sao?”
Truyền âm đến đó thì mất sóng.
...
Lăng Phong không vội đi Tấn Vương phủ ngay, mà lại quay về Chu lâu tìm Thành Bích. Đoạn đánh nhau vừa rồi động tĩnh không nhỏ, nếu hắn đuổi kẻ địch một mạch không về, sẽ khiến nàng lo lắng.
Quả nhiên về đến nơi đã thấy phòng Thành Bích vẫn sáng đèn.
- Chàng không sao chứ? Vừa rồi là ai vậy?
Lăng Phong không muốn làm nàng lo lắng, đùa nói:
- Không có gì, một đám bạn cũ thôi.
Thành Bích là nữ nhân hiểu chuyện cũng không hỏi thêm, chỉ cần thấy hắn không bị thương là được. Nhìn hắn bộ dạng hối hả, nàng lại hỏi:
- Chàng lại định đi đâu sao?
- Có tin mảnh bảo đồ đang ở phủ Tấn Vương, ta phải đi xem thế nào.
Thành Bích như có điều muốn nói, rút cục chỉ trìu mến dặn:
- Chàng cẩn thận.
Lăng Phong cười gật đầu.
Vừa định quay đi, lại nghe Thành Bích không yên tâm nói:
- Có phải chàng thắc mắc vì sao ta biết về nó đúng không?
Lăng Phong khựng lại.
Thực ra nếu nàng ấy không nhắc, hắn cũng đã quên chi tiết này. Vốn dĩ hắn cũng không hề nghi ngờ. Dù sao nàng ta cũng từng làm trong Nam phủ, biết một chút tin ngầm là có thể hiểu được.
- Nếu nàng có điều khó nói thì không cần nói, ta hiểu mà.
Thành Bích nhoẻn miệng cười, có chút hoài niệm nói:
- Không sao. Ta biết, bởi vì năm đó ta lưu lạc cùng phụ mẫu, cũng chính vì nó.
- Ồ?
Giọng Thành Bích trở nên nghiêm trọng:
- Vì thế ta cũng từng điều tra về nó. Chỉ biết mảnh bảo đồ này liên quan rất lớn, rất nhiều thế lực muốn có nó, không đơn giản chỉ là vật mà đám đạo tặc thông thường để mắt. Cho nên, chàng phải để tâm một chút.
- Ta biết rồi, nàng cứ đi nghỉ đi...
Dặn dò Thành Bích xong, Lăng Phong cũng không vội đi ngay, mà lại ra sân đảo một vòng, ở chỗ hắn và đám Như Vân gặp nhau lúc đầu.
Mãi lúc này mới thấy đám Bạch Ngọc Đường xuất hiện. Xem chừng cũng có chuyện chờ Lăng Phong.
Chỉ nghe Bạch Ngọc Đường lại gần thấp giọng:
- Lão Lăng, ngươi vừa đi đâu? Nói nghe, có biến rồi.
- Biến gì?
- Triều Lam kéo một băng Cái bang đi đánh lẻ. Chẳng qua bị bổn Thử thần thông quảng đại phát hiện.
Lăng Phong linh tính cái gì đó, hỏi:
- Tấn Vương phủ?
- A, ngươi cũng biết?
Tấn Vương phủ đêm nay coi bộ đông vui, Lăng Phong cười nói:
- Ta cũng chuẩn bị đi.
Bạch Ngọc Đường xoa xoa tay:
- Vậy tốt rồi. Bây giờ bọn chúng đang yến tiệc ở phủ Tấn Vương, khả năng sẽ trao đổi vật kia. Không cướp trong đêm nay coi như mất vào tay người Kim. Ta chỉ kỳ quái, vốn Triều Lam tung tin đó là võ lâm mật tịch, còn kêu gọi võ lâm nhân sĩ giúp sức. Thế nào lại hành động bí mật như vậy? Giống như có điều giấu diếm.
Nghĩ đến quân địch đều đã biết cả, quân ta lại mờ mịt thì không tốt. Lăng Phong nói:
- Bởi vì kia cũng không phải là mật tịch, mà là tàng bảo đồ gì đó.
- Thật sự? Tin này là ai nói cho ngươi biết?
Lăng Phong nhìn vẻ mặt của Bạch Ngọc Đường, liền cảm giác thằng này không phải hoàn toàn không biết gì. Trái lại, gã dường như cũng đã có nguồn tin riêng, chẳng qua chưa chắc chắn nên không nói ra mà thôi.
Liền nói:
- Tạm không thể nói rõ, nhưng có 9 phần chắc chắn.
Quả nhiên Bạch Ngọc Đường liền thì thào:
- Khó trách, khó trách...
- Ngươi có vẻ biết rất rõ về nó?
Bạch Ngọc Đường tỏ vẻ lấp liếm:
- Trong giới đạo tặc bọn ta, gần như ai cũng biết về tàng bảo đồ này. Nó có tổng cộng 9 mảnh, ghép lại sẽ thành một tấm bản đồ hoàn chỉnh. Bổn Thử ở Thái Nguyên thực ra cũng vì nhằm vào 1 mảnh trong số đó.
Lăng Phong chỉ biết sơ sài về mảnh bản đồ này từ nhiệm vụ đưa xuống, không hề biết cốt truyện đằng sau, càng không biết nó chỉ là 1 mảnh nhỏ trong 9 mảnh. Bởi vốn dĩ hắn cũng không quá quan tâm.
Nhưng hiện tại thì hắn bắt đầu quan tâm.
Cố lão nhắc đến nó. Nói như vậy, bản đồ này khả năng là bản đồ lăng mộ Chu Xán?
Có điều, ngay vừa rồi Bạch Ngọc Đường còn chưa biết mảnh ở phủ Tấn Vương, nói như vậy cái mảnh mà Bạch Ngọc Đường “nhắm đến bấy lâu” là mảnh khác đi?
- Ở quanh đây còn có mảnh khác sao?
- Đúng vậy, ở chỗ Dương gia. Có điều Dương gia phòng vệ sâm nghiêm, bổn Thử đã vào thử 1 2 lần nhưng căn bản không biết chúng giấu ở đâu. Chỉ có mảnh lần này giao cho sứ Kim là dễ lấy nhất, không thể bỏ lỡ...
“Cả Dương gia?”
Xem ra cái tàng bảo đồ này thực sự liên quan không nhỏ. Gia tộc của Thành Bích cũng vì nó mà phân ly, bây giờ đến Dương gia cũng có, rồi bang giao Kim Tống cũng đem cả vào.
Bạch Ngọc Đường không để Lăng Phong hỏi thêm, nóng vội giục:
- Mà cụ thể để sau nói, lập tức đi thôi. Đến muộn không chừng lại để đám khác cướp mất. Cơ hội ngàn năm có một đó.
- Từ từ...
- Sao vậy?
Chỉ thấy Lăng Phong vẫn đứng một chỗ, cắm cúi nhìn xuống đất:
- Kêu anh em ra hết đây, tìm đồ giúp ta đã rồi đi.
- Ngươi bị rơi đồ sao. Có trọng yếu không?
- Phi thường trọng yếu!
Thấy Lăng Phong nghiêm túc dị thường, cả đám Ngũ Thử đều lục đục ra sân lùng sục, liền ngay cả Tiêu Thiên Phóng cũng nhìn ngó phụ một tay.
Chỉ là, anh em vẫn không hiểu cần tìm cái gì. Bạch Ngọc Đường vừa tìm vừa hỏi:
- Là thứ gì? Hình dạng ra sao?
- Vừa lúc đánh nhau ném ra 6 cây phi đao, mới lượm lại được 5 cây còn 1 cây tìm mãi không thấy.
Cả đám huynh đệ cắm đầu xuống đất.
Lúc này, Đoan Mộc Duệ không biết vừa đi đâu về tình cờ đi ngang qua sân, nghe thấy liền hắng giọng:
- Tiểu Lăng, thiếu thốn đến vậy sao? Có cần mượn đao không, đao của ta là hàng chất lượng cao đó.
- Đa tạ Đoan thúc, ta xài phi đao...
Còn chưa nói hết câu đã nghe Tần Quyền gần đó chen vào:
- Ấy, đều là đao cả, để ta. Ta thay mặt Tứ ca mượn nó một thời gian.
Đoan thúc có chút lưỡng lự, nhưng vừa rồi đã lỡ mồm đành phải cười ném ra cây đao.
- Đây là bội đao của ta, xài cho cẩn thận!
- Đoan thúc cứ yên tâm.
Mặc dù Tần Quyền là người cầm, nhưng Lăng Phong vẫn có thể cảm nhận thân đao nặng trịch qua tiếng gió, trong lòng không khỏi khen “đao tốt”.
@by txiuqw4