Dương Diệu Chân ngồi trong xe ngựa, một tay buộc lại mái tóc đuôi gà "độc quyền", một tay vén rèm xe nhìn ra ngoài nghĩ ngợi lan man.
- Hừ, nam nhân cổ đại, vừa nghe đến một vợ một chồng liền phản ứng lớn như vậy. Tức chết ta!
Nha đầu Băng Băng bên cạnh lí nhí:
- Tiểu thư, “tam thê tứ thiếp” thì có vấn đề gì sao?
- Đương nhiên có. Ngươi nghĩ đi. Nam nhân bằng vào cái gì mà có thể lấy nhiều vợ, trong khi nữ nhân chúng ta lại không thể. Mà ta chỉ yêu cầu hắn phải chung tình với một mình ta, như thế rất khó sao?
- Nô tì thấy nữ nhân khác đều vậy cả, cũng đâu có sao...
Dương Diệu Chân bực bội giảng:
- Lạc hậu. Đó là vì ngươi không đi đây đi đó mà thôi. Ta biết có một quốc gia, nữ nhân chỉ việc ăn chơi nhảy múa, nam nhân sắp hàng theo đuổi. Chúng ta chỉ việc chọn xem ai giàu nhất, à... phù hợp nhất. Còn đám nam nhân thối kia, thậm chí có kẻ không tìm được vợ, còn phải tự yêu nhau.
Nha đầu Băng Băng lấy tay che ngực kích động:
- A! Nam nhân chỗ kia, thật là bất hạnh nha.
Ài, Băng Băng cô nương nói bâng quơ, thế nhưng chính là hiện thực khổ đau của toàn bộ thanh niên hiện đại.
Phạm Băng Băng lại ngước mắt tò mò:
- Tiểu thư, vậy nam nhân hợp cách phải thế nào?
Dương Diệu Chân bị hỏi trúng lý tưởng, hai tay nắm vào nhau bắt đầu tưởng niệm:
- Đầu tiên, ánh mắt hút hồn, nụ cười tan chảy vạn con tim. Không cần vĩ đại lắm, như Do Min-joon là đủ.
- Đô-min-jun là ai?
Dương Diệu Chân ho nhẹ:
- Là... Là ai không quan trọng. Quan trọng là chàng ấy tuy bề ngoài lạnh lùng, bên trong kỳ thực tỉ mỉ hài hước. Chàng không hề để ý đến tật xấu của ta... À, mà để ý cũng được, nhưng từ đó mà xem ta là duy nhất, chung thủy trọn đời. Tình cảm chàng dành cho ta, thâm tình cảm động, khắc cốt khi tâm, day dứt không ngừng...
Nghĩ đến đây lại tự mình gật đầu, bàn tay nắm lại nói:
- Quan trọng là, chàng ấy phải luôn yêu thương ta, có thể sẵn sàng từ bỏ tất cả vì ta.
Nói đến đó lại bĩu môi:
- Chứ không phải vừa nghe đến một vợ một chồng đã nổi cơn như tên nào kia?
Nha hoàn Băng Băng len lén nhỏ giọng:
- Tiểu thư, nhiều như vậy... nô tì thấy không hề tồn tại a?
Dương Diệu Chân gật đầu:
- Không có thì tạm thời chia thành 3 4 người cũng được. Các chàng ấy đều yêu ta thắm thiết, tranh giành ta không ngừng... Giống như Lạc Tình Xuyên năm xưa.
- A?
Phạm Băng Băng hoàn toàn mờ mịt, thầm nghĩ tiểu thư quả nhiên xuất thân danh gia vọng tộc, suy nghĩ khác hẳn nha hoàn. Lại còn đòi 3 4 nam nhân cùng lúc, ai nha càng nghĩ càng thấy thẹn mà. Nhưng mà lại rất kích thích...
Lúc này, Dương Diệu Chân đột ngột quay người, hai tay chụp lấy vai Phạm Băng Băng, kiên định nói:
- Tin ta, tương lai bổn tiểu thư sẽ giải phóng nữ nhân toàn thiên hạ giúp ngươi.
Phạm Băng Băng vẻ mặt sùng bái:
- Tiểu thư, có đôi khi nô tì thấy... Tiểu thư rất kỳ lạ. A, ý nô tì không phải tiểu thư khác người. Mà là... a cũng không đúng. Ý nô tì là, tiểu thư có gì đó khác... A...
Dương Diệu Chân mặc kệ nha đầu kia rối rắm “a ê” một bên, nàng bất giác thở dài nói thầm:
- Ta đúng là không giống các ngươi.
...
Đảo mắt cũng sắp 3 năm.
Cho dù lâu nay nàng cố sống vô tư, những lúc gió thiu thiu thế này vẫn không nhịn được cảm thán.
Nói cũng trùng hợp. Lăng Phong kiếp trước tên Hàn Phong, trùng một chữ Phong. Dương Diệu Chân kiếp trước tên Dương Mịch, trùng một chữ Dương. Đương nhiên, vị Dương Mịch này và Dương Mịch mấy chục triệu followers trên weibo kia là hai người hoàn toàn khác nhau.
Nàng chết thế nào, tạm không kể lại.
Chỉ biết, nàng tỉnh dậy phát hiện mình là đại tiểu thư Dương gia, tên Diệu Chân.
Tiện nói Dương gia.
40 năm trước, lão tướng Dương Kế Nghiệp cùng con trai tử thủ quân Liêu ở Trần Gia Cốc rạng danh Dương gia. Sau trận chiến đó, Dương gia chỉ còn lại ba người Ngũ Lục Thất Lang, Ngũ Lang đi tu, Thất Lang bỏ đi. Chỉ còn Lục Lang Dương Diên Chiêu chống cột cho Dương gia, chính là gia gia của Dương Diệu Chân.
10 năm sau, quân Liêu lại tràn xuống phía nam, nhiều lần tập kích nhưng không cách nào thắng nổi Dương Diên Chiêu. Kết thúc bằng trận Nhạn Môn Quan, Tiêu Phong mất tích, quân Liêu rút quân.
Tiếp 10 năm, Tống Liêu lại chiến tranh, ban đầu quân Tống thua to, đại tướng Lâm Canh chết trận, cũng chính là ông ngoại Lăng Phong. Dương Diên Chiêu tổ chức phản công, kịch chiến Thiền Uyên vây khốn toàn bộ quân Liêu. Trước đà thắng lợi, Hoàng đế lại đòi ký hòa ước. Dương Diên Chiêu nhớ lại chuyện cũ Trần Gia cốc, không khỏi sinh ra tức giận, từ đó không còn thiết tha ra trận.
Mấy năm trước, Dương Diên Chiêu lúc này đã rất già, lại đột ngột mất tích. Quân Liêu chưa kịp đánh xuống thì gặp người Nữ Chân nổi lên.
Dương gia loan tin Dương Diên Chiêu bị bệnh qua đời, nhưng người ta đều đồn nhất định có kẻ ám sát. Tội danh ám sát đổ hết lên đầu Thiên Diên Quỷ Thủ, còn có ai đứng sau hay không không rõ. Có thể là người Liêu, có thể là Hoàng đế, thậm chí có kẻ nói chính là oan hồn các tướng lĩnh quân Tống, không muốn để Dương Diên Chiêu sống mãi trên ánh hào quang của bọn họ.
Dù thế nào, Dương gia vẫn là tướng gia danh giá của Đại Tống.
Nếu để Lăng Phong xuyên vào Dương gia, hắn tám phần sẽ nhảy cẫng lên. Nào Dương Kế Nghiệp Dương Tông Bảo, ngay cả Dương Khang Dương Quá đều là hậu nhân gia tộc này. Dương gia ở Đại Tống chính là một cái chiêu bài. Sinh ở Dương gia, thuận tiện làm tướng quân, đánh 5 10 năm không khéo đủ quân tạo phản làm Hoàng đế, đúng chuẩn kịch bản yy.
Chỉ tiếc, người cần thì không được, kẻ không cần lại được. Vai "con nhà tướng" lại rơi vào tay Dương Diệu Chân.
Nói ra, nếu không có nàng ta đoạt xá, “Dương Diệu Chân” cũ rất có khả năng là một nữ tướng.
Mặc dù đã hơn 2 năm, nhưng Dương Diệu Chân vẫn chưa quen với Dương gia. Đặc biệt là với mẫu thân nàng, Mộc Quế Anh.
Mộc Quế Anh từng là nữ tướng, thân mang công phu. Từ nhỏ Dương Diệu Chân cũng bị mẫu thân bắt luyện võ. Biến cố 2 năm trước cũng do luyện võ mà ra. Mỗi lần nàng ta gặp mẫu thân, câu đầu tiên sẽ là “công phu luyện đến đâu rồi?”, làm Dương Diệu Chân rất đau đầu. Mà mỗi lần như vậy, bà nhìn Dương Diệu Chân đều có ánh mắt rất khác thường, giống như có thể lột trần thân phận của nàng.
Cho nên Dương Diệu Chân sợ về nhà, mới phải trốn ra ngoài. Ban đầu chỉ là vài ngày, về sau Triệu Đán tặng nàng cả cái Mịch lâu, nàng ta liền ở luôn cả tháng không chịu về nhà. Cũng may Mộc Quế Anh biết có Triệu Đán, nên không đến tận nơi ép nàng về.
- Dương tiểu thư, đã đến Dương phủ.
Có tiếng nha hoàn làm gián đoạn mạch hồi tưởng của ai đoó.
...
Dương gia phủ đệ tuy không xa hoa bằng Tấn Vương phủ, tuy nhiên bố cục tráng lệ, ngoài cổng phấp phới hai lá đại kỳ chữ "Dương", ẩn ẩn phong phạm của Đại Tống Đệ nhất Tướng gia năm xưa.
Dương Diệu Chân vừa xuống xe ngựa, bỗng có một nha hoàn chắp tay nói:
- Dương tiểu thư, nô tì Tuyết Cơ.
Dương Diệu Chân nhìn lại. Chỉ thấy một nữ tử trang phục tuy kiểu nha hoàn, nhưng lại bó sát thân thể vòng một trêu người, khiến cho hai người Dương Diệu Chân Phạm Băng Băng không khỏi tự nhìn lại bản thân so kè một phen.
Dương Diệu Chân mệt mỏi nói:
- Ta về đến phủ rồi, các ngươi có thể quay về phục mệnh với Vương gia.
- Nô tì nhận mệnh, phải tận tay tiễn tiểu thư tới chỗ phu nhân mới được.
Dương Diệu Chân có chút ngần ngừ.
Bình thường mỗi lần hồi phủ, Triệu Đán cũng cho người đi theo, nhưng đều đến cổng mà thôi, hiếm khi có yêu cầu như hôm nay.
Có lẽ vì lần này trời tối. Dương Diệu Chân thầm nghĩ có bọn họ đi theo cũng tốt, chốc nữa gặp mẫu thân cũng đỡ bị bà hỏi này hỏi nọ, thậm chí kiếm cớ chuồn luôn về phòng. Liền nói:
- Vậy cũng được!
Xongg xuôi cùng vài nha hoàn thị vệ sóng vai đi vào.
Đi được một đoạn, liếc nhìn làn da trắng không chút tì vết của Tuyết Cơ, Dương Diệu Chân không kìm được hỏi:
- Tuyết Cơ, làn da này của ngươi, có dùng mỹ phẩm nào không vậy?
Phạm Băng Băng hồ hởi không kém gì chủ nhân, nói:
- Nói cho ngươi biết, tiểu thư nhà chúng ta là thiên tài mỹ phẩm đó.
- Băng Băng...
Dương Diệu Chân vội hắng giọng nhắc khéo.
Dương Diệu Chân từ khi đến thế giới này, hoàn toàn không nghĩ đến những chuyện như kho báu võ công. Nàng để tâm đến những vấn đề nữ tính hơn.
Nói ví như, băng vệ... Khụ, Bỏ đi.
Tỷ dụ, không có Louboutine, không có Dior, không có Chanel, vậy làm sao làm đẹp?
Phong ca không tin võ công cổ đại, Mịch tỷ thì không coi make-up cổ đại ra gì.
Nói sao? Mịch tỷ tuy kiếp trước không phải chuyên gia tạo mẫu, nhưng chí ít cũng từng là người mẫu ảnh nghiệp dư. Kiếp trước hotgirl như mây, Mịch tỷ đọ không lại. Bây giờ thì tốt rồi, ra đường toàn đại thẩm mặt rổ. Kể cả dung mạo không đệ nhất, make-up vào đảm bảo vẫn thành "nữ thần Đại Tống" đi.
Chẳng qua, danh hiệu "nữ thần" vẫn chưa thể vào tay Mịch tỷ, vẫn thiếu một chút.
Nữ tử Tuyết Cơ cười đáp:
- Đây là do thần công, không phải mỹ phẩm.
- Thần công? Thần công gì mà bảo dưỡng sắc đẹp được vậy?
- Nó là Minh Ngọc Thần Công, một môn nội công tâm pháp...
- Tuyết Cơ!
Có một giọng nam từ đằng sau nhắc nhở, Tuyết Cơ lập tức cười gượng, Dương Diệu Chân cũng mất hứng theo.
Nữ nhân thôi, bàn đến làm đẹp thì lập tức sẽ thân thiết.
Đi tiếp một đoạn, Tuyết Cơ đột nhiên hỏi:
- Dương tiểu thư, vừa rồi ngươi hỏi Vương gia về một người, tên Lăng Phong đúng không?
- Ồ, ngươi quen hắn?
Dương Diệu Chân đã xác định 99% Lăng Phong cũng xuyên không như mình. Dù sao, lạc đến thế giới kỳ lạ này, những tưởng một thân một mình, không ngờ còn có người cùng thời đại. Hôm đó nàng cũng từng âm thầm đi tìm, chỉ là nửa đường nghĩ gì đó quay về.
Chỉ nghe Tuyết Cơ nói:
- Ta với hắn là...
- Tuyết Cơ!
Lại là giọng nam nọ ngăn lại. Dương Diệu Chân không khỏi sinh khó chịu. Nhưng nghĩ đến kia đều là người của Triệu Đán, nàng ta đành nhịn.
Mấy người đã vào sân lớn Dương gia, có tiếng gia nhân báo:
- Phu nhân, tiểu thư đã về.
Chỉ chốc lát, một vị phu nhân tầm 40 tuổi đi ra, bộ pháp bà khá nhanh nhẹn không giống phụ nhân bình thường, xem ra có luyện qua thân pháp.
Dương Diệu Chân sợ bị mắng, liền nũng nịu:
- Mẫu thân, con...
- Diệu Chân, con không sao chứ?
Dương Diệu Chân ngẩn ra. Lúc này nàng ta mới phát hiện, vẻ mặt của mẫu thân có gì đó không giống mọi khi. Mọi khi nàng về nhà, mẫu thân sẽ mặt lạnh trách mắng ngay từ cửa lớn. Hôm nay lại là vẻ mặt lo lắng khác lạ.
“Soạt”
Nàng còn chưa kịp nói gì, bỗng thấy trên cổ mình mát lạnh.
- Dương tiểu thư, thật xin lỗi. Mời cô đứng yên!
- A...
“Bụp”
Nha hoàn Băng Băng hét lên, lập tức bị ai đó đánh ngất.
Dương Diệu Chân kinh hãi nhìn sang, phát hiện người kề kiếm uy hiếp mình, lại chính là nữ tử Tuyết Cơ nọ. Còn người đánh ngất Băng Băng, lại là tên thị vệ mấy lần hắng giọng vừa rồi. Hắn trong chớp mắt đã đánh ngất tòan bộ nha hoàn thị vệ đi cùng nàng.
Dương Diệu Chân hốt hoảng:
- Các ngươi là ai?
Nữ tử Tuyết Cơ nọ liền lạnh giọng:
- Dương tiểu thư không cần quá lo lắng. Chúng ta cần cô hợp tác một chút thôi. Chỉ cần Dương gia các người chịu giao ra vật kia, cô sẽ an toàn.
- Vật kia là vật gì?
Tuyết Cơ nhìn sang Mộc Quế Anh, cười nói:
- Tin rằng phu nhân đã hiểu?
Mộc Quế Anh tuy có công phu trên người, nhưng kỳ quái là lúc này lại bất động không làm gì.
Chỉ nghe một giọng nữ phía sau lưng bà ta:
- Các ngươi đến muộn rồi.
@by txiuqw4