Lăng Phong phóng tới hiện trường thì có vẻ đã muộn.
Bóng đen kia đã biến mất không dấu vết, ba người Lư Phương Từ Khánh Tưởng Bình đành chia nhau tản ra tìm kiếm, Lăng Phong Bạch Ngọc Đường và Lôi Trấn vội tiếp cận Hoa An đang hấp hối.
- Hoa An, nhận ra ai làm không?
- Chủ sự, huynh đệ... nhiệm vụ... ta không... ngươi phải...
- Này, từ từ...
Lăng Phong hốt hoảng, phi thăng nhanh như vậy?
Theo tình tiết thông thường, thì phải tay ôm ngực miệng rỉ máu, trăn trối một bài xấp xỉ 3 lít nước bọt, ngẫu nhiên để lộ ra vài âm mưu kinh thiên động địa mới chết được chứ?
Quan trọng là, sổ tiết kiệm gửi ở ngân hàng nào còn chưa có nói nha? Hơn nữa sao không gửi gắm vợ con, lại gửi gắm huynh đệ? Có điều nhìn tướng mạo Hoa An như vậy, vợ hắn dù có chắc cũng là đại thẩm mặt rổ nào đó, thôi bỏ đi thì hơn.
Hoa An chỉ kịp thều thào vài chữ rồi tắt thở. Hai con mắt của gã trước lúc chết cứ nhìn chằm chằm vào thắt lưng Lăng Phong, trong ánh mắt là chút gì đó tiếc hận.
Lăng Phong đương nhiên gặp chuyện giết chóc không ít lần, nhưng đa phần đều đáng chết, hoặc không chút liên quan đến hắn.
Lăng Phong gặp Hoa An chưa đầy một ngày, cảm giác người này có chút thật thà, thậm chí ngốc nghếch. Bù lại cũng rất trung thành tận tụy, hoàn toàn trái ngược Lăng Phong. Hoa An cả đời phục vụ Mật Thám ty, ngay cả đến lúc chết điều đầu tiên muốn nói cũng là nhiệm vụ.
Kể ra một người vừa rồi còn cười nói với mình, giờ đã chết ngay trước mắt, nói thế nào cũng khó mà tiếp thu ngay được. Với người đến từ thiên đường văn minh mà nói, cứ cứ đánh đánh giết giết, mãi vẫn không quen. Sao tất cả không dắt nhau ra nhà hàng làm bữa cơm hữu nghị. Sau đó anh em dắt nhau đi karaoke mát-xa một chút, trên tinh thần hữu nghị hợp tác, có chuyện gì mà không bàn được đâu chứ?
Lăng Phong đưa tay vuốt đôi mắt trừng trừng của Hoa An, chỉ biết thở dài nói:
- Lão Hoa, yên tâm mà đi. Bọn ta sẽ lo hậu sự giúp ngươi...
Bạch Ngọc Đường lại gần an ủi:
- Làm sao kích động như vậy? Làm nghề này là vậy, ngươi không cần đau buồn...
- Ý ta là, hấp hối thì nói từ ngữ trọng điểm đi, bám sát keyword một chút. Nói toàn từ vô nghĩa... A, sao ngươi vẫn không chịu nhắm mắt nha? Mau nhắm!
Bạch Ngọc Đường suýt chút úp sấp.
Nhìn xung quanh chốc lát. Đây là một căn nhà vô cùng tồi tàn, vị trí lại nằm trong con hẻm sâu, lúc này xung quanh hoàn toàn không có người qua lại. Bên trong mạng nhện giăng ở khắp nơi, nền đất phủ một lớp bụi dày, xem ra đã lâu không người đến. Nhìn những dấu vết trên mặt đất mà phán đoán, Lăng Phong phát hiện ngoài dấu chân Hoa An và người đưa tin nọ, hoàn toàn không có kẻ thứ ba. Kẻ địch ra tay bằng cách nào?
Ám khí? Hạ độc?
Bạch Ngọc Đường đã tiến vào trong, gã săm soi trên cổ Hoa An một lúc trầm ngâm nói:
- Đây là vết thương từ phi châm, nhìn dấu vết này chỉ e là danh gia làm ra...
Lăng Phong nhìn lại, lần này mới nhìn ra một cái chấm đỏ bé tẹo trên cổ Hoa An, vừa rồi không để ý. Bạch Ngọc Đường là cao thủ chơi ám khí, lại chuyên điểm huyệt từ xa, xem ra cũng có chút kiến thức.
Lôi Trấn khoanh tay đứng ngoài cửa ra nhàn nhạt nói:
- Danh gia dùng châm? Không lẽ là tên kia?
- Tên nào?
- Đêm qua chúng ta cũng gặp hắn rồi đó thôi. Hắn ta dùng là thủ pháp của Thẩm gia. Kẻ này khinh công không kém Từ Khánh, nhưng về thủ pháp ám khí thì còn lâu mới bằng ta.
Lôi Trấn cũng dân chơi ám khí, có điều gã khinh thường mấy thứ bé tẹo kia. Lôi gia cuồng "lựu đạn", dân chơi hơn, đẳng cấp hơn.
Lăng Phong nhíu mày nhớ lại, đáng tiếc đêm qua quá hỗn loạn, vả lại nếu đã là người hắn không quen trừ phi đặt tên "oách xà lách" cỡ Trương Quân Bảo, còn đâu hắn cũng sẽ không để tâm.
Bạch Ngọc Đường sờ sờ vết thương trên cổ Hoa An lần nữa rồi nói:
- Thậm chí đến giờ vẫn chưa xuất huyết, thật lợi hại. Thiên hạ dùng châm đến trình độ này, có lẽ nào thực sự là Thẩm gia? Có điều Thẩm gia ở Giang Nam, chạy đến Hà Đông làm gì?
Lôi Trấn không cho là đúng:
- Vậy thì có sao? Chẳng phải gia gia đây ở tận Giang Nam cũng đến rồi đó thôi? Cái đám Thẩm gia đó, ta khinh.
Nghe giọng điệu của Lôi Trấn, xem ra Lôi Thẩm hai nhà quan hệ cũng không tốt cho lắm.
Võ lâm có vài nhà chơi ám khí, Lôi gia chuyên phi đạn, Thẩm gia chuyên phi châm, Đạo gia chuyên phi thăng. Riêng Đường môn là anh cả, thứ gì cũng sờ vào.
Lăng Phong đột ngột nhớ lại vài lời Hoa An trước khi đi, hỏi:
- Giờ làm gì tiếp? Mà ta nhớ lão Hoa nói sẽ giao cho một đám Chu Kinh nào đó, vừa rồi...
Bạch Ngọc Đường ngẩng đầu kỳ quái:
- Ngươi không biết Chu Kinh?
- Làm gì nhìn ta như vậy? Bổn sứ là đặc phái viên từ kinh thành đến, nắm trong tay toàn là đại sự, ba cái tranh chấp lặt vặt của các ngươi ta làm sao mà biết hết?
Bạch Ngọc Đường cũng không rảnh truy cứu, nói:
- Chu Kinh chính là Đô mật sứ ở đây.
- Nói vậy chẳng phải là quản lý của các ngươi đó sao?
- Nếu ngươi nghi ngờ, ta có thể nói không phải. Chu Kinh tuy đáng ghét một chút, nhưng rất trung thành...
Lăng Phong vuốt mũi.
Hắn chạy tới Thái Nguyên, thế nhưng bỏ qua luôn Đô mật sứ, có phải hay không sẽ gây hiềm khích? Kệ, hắn cũng không có dự định thăng tiến bản thân trong Mật Thám ty, dù sao chỉ đánh thuê kiếm cơm mà thôi.
Nói ra, cơ cấu của Mật Thám ty cũng khá phức tạp. Ví như Đô Mật sứ kinh thành Mã Đại và Tổ trưởng các tổ như Nguyệt Dung Thạch Sơn vậy, vai trò quyền hạn cứ chồng chéo lên nhau. Bình thường không phân biệt được ai cao hơn ai, chỉ khi có nhiệm vụ mới rõ ai sẽ quản ai mà thôi.
Bạch Ngọc Đường bỗng khều khều Lăng Phong:
- Này, hiện tại đã không còn ai nữa. Hỏi lần cuối, ngươi có lấy được gì không?
- Làm gì căng thẳng như vậy?
Bạch Ngọc Đường liếc mắt:
- Coi như Bổn Thử bày giá gốc một phen. Ta đang giữ trong tay một mảnh khác, ta còn biết mảnh tiếp theo sẽ xuất hiện ở đâu nữa. Nếu ngươi thực đã lấy được đồ bên trong thì... làm ăn không?
- Làm ăn gì?
- Ngươi có thần lực, ta lại nắm tin tức bảo vật khắp thiên hạ. Chúng ta mà hợp tác vậy chẳng phải thiên hạ vô đối sao?
Lăng Phong chép miệng:
- Ta nói này lão Bạch, sao lúc nào cũng nghĩ đến chuyện ăn trộm vậy?
Bạch Ngọc Đường trợn mắt nói to:
- Đương nhiên, năm đó bổn soái ra đời, chữ đầu tiên nói ra chính là "trộm", không biết sao?
Lăng Phong bĩu môi chê cười.
- Bổn Thử lăn lộn một thời gian, cũng có chút kinh nghiệm. Làm cái nghề lùng bảo vật này, cần nhất không phải bản lĩnh thông thiên triệt địa đâu, mà là "duyên phận". Từ khi gặp Phong lão huynh, ta liền nhận định, huynh chính là người có cái duyên phận đó. Kết hợp với cái duyên trời cho của ta mà nói...
- Khụ, dẹp đi.
Vừa nghe đến hai chữ "duyên phận", Lăng Phong liền nổi ga gà. Lão già điên chuyên môn dùng từ này.
Bạch Ngọc Đường đứng dậy phẩy phẩy quạt, một bộ mắt nhìn trời như muốn chờ đón tương lai tươi sáng nói:
- Bổn Thử linh cảm sắp tới các mảnh còn lại sẽ đồng loạt xuất hiện. Ngươi không biết chứ, linh cảm của ta rất chuẩn đó. Bổn Thử có cảm giác, một thứ cảm giác rất kỳ diệu, giống như ông trời đã giao cho ta cái số mệnh này...
Lăng Phong che miệng ho bừa.
Bạch Ngọc Đường vội sửa lời:
- Lần này ta hoàn toàn thật tâm đó. Dù lần này có được bảo đồ hay không, làm bằng hữu. Chân chính bằng hữu, thế nào?
Lăng Phong vuốt mũi nheo mắt liếc Bạch Ngọc Đường. Nhìn gã một lúc trên dưới trái phải, nhìn đến mức Bạch Ngọc Đường nổi cả da gà lên.
Lăng Phong rõ ràng, thằng nhãi này biết hắn có thần lực kỳ quái liên quan đến bí mật nên mới bám lấy, trong khi Lăng Phong lại thiếu nhất là thông tin. Có điều, kết bạn thì cũng được thôi, miễn sao đừng có chơi xấu nhau.
Nhìn đến khi tên kia sắp chịu không nổi, Lăng Phong mới bật ra một từ:
- OK!
Chỉ một lát sau.
- Được rồi "tân bằng hữu". Vậy cái mảnh ngươi cầm đâu, đưa ra ta xem thử.
- Không được.
- Làm sao? Để ta còn biết nó tròn méo ra sao nữa. Bằng không ta biết mình tìm cái gì đây?
- "Bằng hữu" đại nhân, ngươi sao khôn quá vậy? Bát Mỹ đồ ta cũng đưa cho ngươi rút cục mất trắng rồi. Cẩm Mao Thử ta cũng không ngu lần hai.
- Chẳng phải có đền bù rồi sao?
- Không tính, chuyện nào ra chuyện đó.
- Thế thì kết bằng hữu có ý nghĩa gì?
- Coi như... tượng trưng, đánh dấu đó hàng năm làm lễ kỷ niệm.
Đúng lúc này, có tiếng ai đó gọi:
- Lăng huynh đệ, ngươi làm gì ở đây?
- Tiêu đại ca? Tần Quyền?
Chỉ thấy mấy người Tiêu Thiên Phóng Tần Quyền Lăng Hổ đều xuất hiện. Còn có hai mẹ con Văn Thành Bích cùng mấy người Đại Đao ở phía sau.
Văn Thành Bích vừa đến liền liếc mắt nhẹ nhàng nhìn Lăng Phong, ánh mắt như trách móc hắn.
"Từ từ, ta làm gì sai? Hay là vụ nửa đêm quần đùi vào phòng Thanh Vân?"
- Thành Bích, nàng cũng đến sao? Dạo này trời lạnh, phải chú ý bảo dưỡng thân thể chứ?
Văn Thành Bích nhíu đôi mi xinh đẹp, lời hắn ý gì? Nàng cũng không phải tiểu thư đài các, bảo dưỡng thân thể gì chứ? Lời của Lăng Phong Thành Bích đã quá quen, dám chắc luôn có ngụ ý đen tối gì đó, chẳng qua nàng dù trưởng thành bao nhiêu cũng không cách nào nghĩ ra.
Sáng nay nghe Tiêu Thiên Phóng nói Lăng Phong đêm qua bị truy sát, làm nàng trong lòng không yên, bỏ cả ăn sáng chạy đi tìm. Vừa rồi nhìn thấy hắn bình an vô sự, nàng mới an tâm phần nào.
Văn Thành Bích đưa tay che mũi ngăn bụi đất, rút cục nhẹ nhàng hỏi:
- Ngươi không sao chứ?
Lăng Phong cười gật đầu, cảm giác thật ấm áp.
Tần Quyền nhìn hai cái xác trong nhà, chép miệng:
- Tứ ca, làm sao để đến nông nổi này? Bị phát hiện làm chuyện xấu ra tay giết người diệt khẩu à?
- Tào lao vớ vẩn, bọn ta đang điều tra án mạng.
- Haha, huynh đi điều tra?
Lăng Phong liếc mắt khinh bỉ:
- Ngươi cười cái gì? Muốn hay không ta nói cho Thanh Vân biết chuyện tình của ngươi và Lý Sư Sư?
- Khụ khụ...
Bạch Ngọc Đường đang săm soi vết thương hai mắt tỏa sáng đứng phắt dậy:
- Từ từ, cái kia Lý Sư Sư là vị nào Lý Sư Sư? Phải chăng... là vị tình nhân bí mật của Quan Gia? Tần huynh đệ, đúng là chân nhân bất lộ tướng. Không biết ta đã giới thiệu chưa nhỉ? Cẩm Mao Thử ta cả đời làm trộm, tâm đắc nhất chính là "thâu hương" đó. Đồ của Quan Gia ta lấy không ít rồi, chỉ có...
Lăng Phong mặc kệ hai tên kia dan díu dắt nhau ra góc, hắn nhìn sang Tiêu Thiên Phóng.
Tiêu Thiên Phóng nhíu mày quan sát xung quanh, cũng không đợi Lăng Phong hỏi thăm đã nói:
- Ta theo chân mấy tên U Linh sơn trang, không ngờ đến đây thì mất dấu.
"Chờ chút, không dưng đều tụ cả ở cái miếu đổ nát này? Có gì đó hơi... bất thường thì phải?"
Quả nhiên...
- Người bên trong mau khoanh tay chịu trói, bản quan sẽ tha cho một đường sống.
Lăng Phong ló mắt nhìn ra ngoài.
Chỉ thấy "râu hùm hàm én mày ngài" Triểu Bộ đầu Triển Chiêu, mắt lé chỉ thiên, dẫn theo một dàn mấy chục tên quan sai đã vây kín con hẻm.
- A đù, bị thằng nào mật báo, cảnh sát hình sự bao vây?
Lăng Phong suýt nữa cắm đầu xuống đất.
@by txiuqw4