Lăng Phong nhớ đến một chuyện, liền gắng gượng hỏi:
- Từ từ. Lão già ngươi muốn ta nói ra gì đó, vậy thì ngươi cũng phải nói một chút mới được đi. Hơn 1 năm trước, ngươi nói có kẻ nào đó “nghịch thiên cải mệnh”, rút cục là ai? Còn nữa, “nghịch thiên” thì sẽ ra sao?
Lăng Phong muốn xác nhận, đó có phải Triệu Hanh hay không?
Chỉ tiếc, Bạch Vân Thành lại chỉ cười nhạt:
- Xem ra nàng ta cái gì cũng nói cho ngươi đi, thật không ngờ đến. Một mao đầu tiểu tử như ngươi lại có mị lực khiến nàng ta thuận theo như vậy.
Lăng Phong lại hỏi:
- Vậy ngươi, có phải là một... tướng hồn?
- Ngươi đoán xem?
Bạch Vân Thành nhếch mép.
Lão già này quen biết Cố lão, lại cũng đi tìm bảo đồ. Lăng Phong ngẫm một lúc, nói:
- Không phải. Mà lại phải.
Bạch Vân Thành nghe vậy cười lớn:
- Hahaha. Cũng có mắt nhìn đấy, lão phu vốn chỉ là người bình thường, nhưng cũng không khác tướng hồn là bao. Ngươi, chẳng lẽ không phải cũng vậy sao?
- Ý tứ là gì?
Đột nhiên...
"Khục"
Khí lực Bạch Vân Thành bỗng nhiên tụt thê thảm, khuôn mặt lão ửng đỏ, ho một cái đầy miễn cưỡng.
Ngay lúc đó, Lăng Phong bỗng phát hiện dị động.
"Làm cách mạng là phải âm ỉ chờ thời cơ nha."
Lăng Phong dù không rõ chuyện gì xảy ra, nhưng thế lực thù địch đột ngột lung lay gốc rễ, cách mạng đã đến lúc bùng cháy.
Hắn không điều khiển được nguồn khí lực kỳ quái trong người theo ý muốn. Nhưng trong lúc nó còn hoạt động trong kinh mạch, ấy chính là tuy có loạn một chút nhưng vẫn là sức mạnh toàn dân, chỉ cần cương lĩnh cách mạng rõ ràng, cứ xông lên đánh bừa kiểu gì chả tiêu diệt được tư sản?
Chỉ là, ngay khi hắn vừa muốn động...
"Móa, chuyện gì?"
Khí lực kỳ dị của Lăng Phong bất ngờ tụt theo. Dường như nó xuất hiện chỉ đảm bảo Lăng Phong không bị ép chết, nhưng tự động cân bằng với áp lực từ bên ngoài chứ không có ý định giúp Lăng Phong.
Tiểu huynh đệ này cũng thật khó chiều.
- Sư phụ, bệnh tình của ngài xem ra càng lúc càng nặng rồi?
Là giọng Cao Đào, gã không biết từ lúc nào đã khinh thân vào căn miếu, trên khuôn mặt không rõ biểu tình.
Rất nhanh, Bạch Vân Thành da mặt đã chuyển sang nhợt nhạt.
"Lão ta bị... hạ độc?"
Lăng Phong không khỏi liếc Cao Đào nghĩ thầm đến khả năng lớn nhất.
Thằng nhãi kia hành sự khó lường, trên mặt lúc nào cũng viết hai chữ "phản bội", Bạch Vân Thành bị hạ độc hay bị gì đi nữa Lăng Phong đều chắc mẩm đến 8 phần là Cao Đào.
Khó trách muốn cùng mình hợp tác, nói trắng ra là muốn mình câu giờ chờ độc phát mà thôi, chả phải ý tốt quái gì.
Bạch Vân Thành vẫn bảo trì thế công với Lăng Phong, cũng không thèm liếc Cao Đào lấy một cái, không biết có đoán ra điều gì không.
Cao Đào vội đánh mắt với Lăng Phong, xem ra muốn ra tay như đã giao ước.
"M*, đánh mắt cái gì?"
Lăng Phong không khỏi thất vọng. Cao Đào tiến vào từ phía sau lưng Bạch Vân Thành, chiếm được tiên cơ, thay vì đột ngột tập kích lại cứ chậm rề rề như vậy. Xem chừng vẫn e ngại tu vi cao cường của Bạch Vân Thành, hay là còn gì điều gì khác?
- Cao Đào, ngươi vào đây làm gì?
- Đệ tử thấy ngài có vấn đề, liền muốn vào xem sao?
Bạch Vân Thành cũng luyện qua thần lực, trong chớp mắt có lẽ phát hiện ra không khí có chút không đúng, lông mi tức thì nhướng lên:
- Hừ, ngươi vào đây để giết lão phu đi?
Xem ra lão cũng đã nghi ngờ từ trước.
Cao Đào đột ngột nhếch mép, ngữ khí sợ hãi:
- Sư phụ, một mình đệ tử nào có cái gan ấy...
Chữ "ấy" còn chưa nói hết, từ hai bên căn miếu đột ngột có tiếng gió.
"Vù"
Hóa ra Cao Đào chờ trợ thủ.
Cũng đúng, Bạch Vân Thành dù gì cũng là lão cao thủ, cho dù lão vừa bị nội thương vừa bị hạ độc, bằng vào Cao Đào và Lăng Phong khó lòng hạ được, không khéo còn bị lật thuyền trong mương.
Ma Phong và Nha Đao bộ dáng âm u, như u linh đột ngột xuất chiêu.
Cao Đào cũng ngay lập tức động thủ, trượng trên tay xoay một vòng.
Bạch Vân Thành buộc phải dừng công kích nội lực. Lão đột nhiên ngửa mặt lên trời hú một tiếng quái dị, dưới chân phát ra ba đào sóng khí mãnh liệt, ào ào đổ ập ra bốn phương tám hướng.
Ma Phong Nha Đao là hai đại đồ đệ của chính lão, có lẽ đã biết rõ cách chống đỡ, vẫn bất chấp lao vào.
"Choang choang"
Lăng Phong thoát khỏi trói buộc, lộn người một vòng thoát khỏi màn đấu khí.
- Mau vào giúp, lão ta rất mạnh...
Cao Đào nhắc Lăng Phong, gã biết rõ Lăng Phong cũng chẳng phải loại thiện lương gì, sợ hắn không toàn lực.
Lăng Phong thầm khinh bỉ, lão tử cũng không phải loại người đó. Từ đầu hắn một mực vẫn là có thể nhịn thì phải nhịn là có lý cả. Khi mà đối thủ của ngươi mạnh mẽ đến mức ngươi xài công cụ ăn gian cũng không thể đánh bại được hắn, nguyên tắc chính là nhiều một sự không bằng ít một câu, không được vọng động.
Có điều lúc này mà còn không động thủ thì hết biết rồi.
Ma Phong Nha Đao tuy không bị đánh bay, nhưng đã nghiêng đông lệch tây, hiển nhiên là hai người bọn họ không đủ. Nhưng lại nhờ hai tên này mà sóng khí không hề ảnh hưởng đến Lăng Phong.
Nói thì chậm sự thì nhanh, Lăng Phong cũng không nghĩ nhiều, bằng vào oán khí tích tụ từ cả mấy chương trước, xúc động phẫn nộ xông ngược lại lấy thế nhanh như sét đánh tới trước.
Có tiếng ai đó quát:
- Ngươi ra sau...
"Vl, ông là nam chính nha, tụi bay cứ như không sai ra sai vào là thế nào?"
- Thằng nào vừa nói? A, Tiêu đại ca...
Hóa ra Tiêu Thiên Phóng đột ngột chặn trước mặt.
Tiêu Thiên Phóng khinh công lao vào muộn một chút. Tiêu Thiên Phóng không hề biết giao ước giữa Lăng Phong và Cao Đào, xem ra muốn xông vào cứu Lăng Phong. Nhưng vừa lao vào trong liền thấy không đúng.
Cho dù không hiểu rõ tình hình, Tiêu Thiên Phóng vẫn sẽ nhằm Bạch Vân Thành đầu tiên. Lý do rất đơn giản, Bạch Vân Thành vừa là kẻ thù giết sư phụ Tiêu Phong, vừa là kẻ cầm đầu ở đây. Thân là Đường chủ Cái bang, Tiêu Thiên Phóng biết rõ đạo lý "cầm tặc cầm vương", liếc mắt liền phán đoán ra tình huống bên trong.
Lăng Phong nhìn thoáng qua bên trái bên phải. Tự nhiên nóng đầu quên mất, mình là supporter chơi phi đao, xông lên làm gì? Nếu không ở mặt sau thì vũ khí này không xuất lực nổi nha.
"Vù vù"
Thiên Ma Truy Hồn chiêu thứ hai, Thiên Lý Truy Hồn.
5 vs 1.
Chờ đã, còn Tần Quyền...
- Lục đệ, vào luôn đây giúp một tay...
- Tứ ca, đệ nghỉ giải lao một chút.
"Móa"
...
Lăng Phong chính là một quái thai, bản thân mạnh ra sao chính mình không chắc.
Bạch Tiểu Thư nghi ngờ Lăng Phong nhờ Cửu U mà khí lực đề thăng, đúng mà lại không đúng.
Chỗ khí lực đó tuy không phải từ Cửu U mà ra, nhưng quả thật có liên quan.
Lăng Phong thời gian đầu luôn nghĩ mình bị đầu trâu mặt ngựa lừa, mỗi sáng thức dậy việc đầu tiên chính là gửi lời "hỏi thăm thân mật" đến hai vị trâu ngựa. Mãi dạo gần đây hắn mới không có thói quen đó nữa, không phải vì quên, mà vì nhận ra hai vị ấy hình như quả thật đã giữ lời.
Lăng Phong vẫn nhớ rõ, đầu trâu từng hỏi hắn muốn trọng sinh phải chọn một trong hai thân phận, một lão già và một thiếu niên trẻ tuổi, còn hứa sẽ tặng cho hắn một ít đồ chơi. Tuy cái khúc mắc vì sao phải chọn giữa hai thân phậ, Lăng Phong không thể đoán ra. Nhưng đồ chơi thì dần rõ ràng rồi.
Trong người hắn có sẵn thần lực, khí lực, thân pháp, rõ ràng là một cao thủ bị ngủ quên, hoàn toàn không phải gà mờ như đang thấy.
Chỉ là, đầu trâu mặt ngựa "chuyển" cho hắn đồ chơi, lại không đưa hướng dẫn sử dụng, khiến Lăng Phong cứ phải tự mình mò mẫm.
Vì không biết làm sao để mở cấp, Lăng Phong đành phải tự mình cày từ đầu, hy vọng đến lúc nào đó lại hiểu ra.
Lâu nay hắn luyện Bát mạch dựa theo ghi chép phổ thông trong giang hồ. Cái này cũng không có vấn đề gì, anh em đều luyện thế cả. Chẳng qua sách chợ đen ngoài hai mạch Nhâm Đốc ghi thống nhất, còn lại 6 mạch hơi tào lao, mỗi sách một kiểu. Chỉ có gia nhập môn phái lớn may ra có hướng dẫn.
Nhưng Lăng Phong lại không muốn gia nhập môn phái nào cả. Vì hắn rõ một điều, với những thứ đồ chơi kỳ lạ trong người, khả năng hắn bị cao thủ lợi dụng thậm chí làm hại là rất cao. Giang hồ không dễ lẫn như vậy.
Cố lão là ví dụ điển hình nhất. Lăng Phong luôn biết rõ Cố lão không hề có ý tốt với hắn, vì vậy luôn bảo trì một thái độ nửa tin nửa ngờ.
Hắn cũng rất muốn tương kế tựu kế, giống như mấy truyện yy thịnh hành, nam chính vừa vô sỉ vừa thông minh vừa may mắn. Nhưng chỗ này vai phụ toàn hàng khó chơi, Lăng Phong lực bất tòng tâm, chi bằng cẩn thận đi từng bước vẫn hơn.
Lại nói đến Bát mạch, sau khi tình cờ đoạt được Bát Mạch đồ từ tay Bạch Ngọc Đường, Lăng Phong không cần gia nhập danh môn đại phái cũng đã có được tầm nhìn đẩy đủ về Bát mạch. Bây giờ chỉ cần thời gian, kiểu gì cũng sẽ thông toàn bộ, lúc đó chân chính được xếp vào hàng ngũ thanh niên ưu tú có "căn cơ nội lực" trong võ lâm.
Ngoài ra, Lăng Phong còn có một bản luyện khí của Thần Cung thuộc Chính kinh Thập Nhị mạch, chỉ vì Bát mạch chưa xong nên vẫn chưa luyện. Lăng Phong đang trông ngày hoàn thiện Bát mạch bước qua Thập Nhị Mạch, đến lúc đó chính là "thiên tài nội lực".
Đáng tiếc, tích được bao nhiêu khí để thông nốt hai mạch cuối đều bị lão già biến thái đánh về 0. Khí lực kỳ quái kia mạnh có thì mạnh nhưng cứ chạy loạn như vậy, căn bản không thể dùng để thông cái gì cả.
Thuận tiện lại nói, thông là một chuyện, cứng lại là chuyện khác.
Cửu Âm Tâm Kinh có thể bộc phát khí lực lên n lần. Để bộc phát được, điều tiên quyết chính là mạch phải cứng, chịu được thêm "n-1" lần. Bằng không chẳng khác nào tự đoạn kinh mạch.
Cửu Âm không rõ bản gốc ai cầm, Cửu U Tâm Kinh chỉ là dị bản do "Nhị U" U Linh và U Minh viết lại. Tuy nhiên may mắn, phần cơ bản vẫn được giữ nguyên.
Lăng Phong luyện Cửu U khiến Bát mạch cứng cáp, không ngờ tạo điều kiện cho luồng khí lực bí ẩn có điều kiện ngọ nguậy, bắt đầu đòi chạy ra chạy vào. Không trách được trước kia không thấy nó ra tay cứu chủ nhân.
Nhưng có một điểm khiến Lăng Phong nghĩ mãi không thông.
Luồng khí lực Thái Cực kia trào ra, kỳ quái là lại tạo cho hắn cảm giác vô cùng thân thuộc.
Nói ra, năm đó Lăng Phong cũng là cao thủ Thái Cực... ừm, ít nhất thì trong thời tiểu học là vậy. Ông nội hắn sáng nào cũng diễn Thái Cực quyền, nhìn riết thành quen, đương nhiên đối với Thái Cực vô cùng thân thuộc.
Nhưng thân thuộc lần này có ý tứ khác biệt. Nghĩa là Lăng Phong chính hắn đã luyện thành nó, nhưng rồi... quên. Thậm chí nó như đang khinh bỉ Lăng Phong quá yếu, nên không để cho hắn điều khiền.
Vì cái gì mà quên đi nội công khủng bố như vậy?
@by txiuqw4