Lăng Phong vừa nhìn liền nhận ra là ai.
Là Đại Tiếu, trên mặt vẫn là mặt nạ joker cười toe. Xem ra lại sắp có nhiệm vụ.
Chu Kinh mở đầu buổi họp bằng giọng điệu buồn bã:
- Vừa qua chuyện đáng tiếc nhất là Hoa An. Cái này cũng do ta một phần, không thể lường tới ở giữa Thái Nguyên lại có người dám hạ độc thủ như vậy.
Bạch Ngọc Đường lập tức nuốt không vào, khinh bỉ nói:
- Hừ, Chu đại nhân không cần diễn làm gì.
Nhị Hổ nóng tính vỗ bàn:
- Cẩm Mao Thử, bóng gió gì đó? Ai diễn? Chúng ta và Hoa An tuy có xích mích, nhưng tuyệt đối sẽ không hại chết hắn.
- Ta cũng không có nói đích danh ngươi làm, nóng cái gì?
Tam Long nhếch mép:
- Giọng điệu như vậy còn bảo không phải đang đổ thừa?
Tràng diện “2vs1”, Bạch Ngọc Đường lập tức cầu cứu Lăng Phong, muốn tìm bằng hữu trợ khẩu chiến. Đáng tiếc, chỉ thấy Phong ca lại đang vuốt cằm chăm chú, vẻ mặt chính là “bà ngồi bà nhìn chứ bà éo can”.
Chẳng qua, Lăng Phong không kiếm chuyện không có nghĩa là sẽ yên ổn. Chỉ nghe Chu Kinh nói:
- Ít nhất thì chúng ta vẫn đang điều tra. Các ngươi thì sao? Nhiệm vụ hoàn toàn thất bại, đồ vật bị cướp mất. Lại tự lập cái gì bang hội, rõ ràng chỉ lo việc tư hoàn toàn bỏ quên công cán.
Lăng Phong chỉ cười nhạt.
Lâu nay hắn tận dụng thân phận mật thám kiếm lợi cho mình, đương nhiên không đặt nhiệm vụ lên trên hết.
Chẳng qua, cũng không thể nói toạc ra như vậy.
- Đây là vấn đề phong cách làm việc thôi. Các ngươi thích theo dõi ngầm trong tối. Bọn ta thích làm hẳn ngoài sáng, trực tiếp săn tin. Không có vấn đề gì chứ?
Đại Tiếu thú vị hỏi:
- Nói vậy, các ngươi đã phát hiện ra điều gì sao?
- Đương nhiên là...
Lăng Phong nói nửa câu thì ngừng, đúng là hắn nghi ngờ Triều Lam có ai đó dắt mũi, nhưng chỉ là đoán mò không có bằng chứng, nói cũng như không. Hắn liền đánh mắt với Bạch Ngọc Đường. Thầm nghĩ tên kia là thổ địa Thái Nguyên, lâu nay cũng là kẻ biết nhiều chuyện bát quái hơn.
Liếc sang chỉ thấy Bạch Ngọc Đường vênh mặt nhếch mép.
Xem ra Bạch gia quả thật biết gì đó, Lăng Phong liền làm bộ suy tư nói:
- Khụ, đương nhiên chúng ta có phát hiện ra. Đúng khôngg Cẩm Mao?
Bạch Ngọc Đường bị chỉ mặt gọi tên giật mình đáp:
- Hả? À ờ... đúng vậy.
Xong xuôi im re.
Lăng Phong không khỏi lộp bộp, liền nhếch kẽ răng nhỏ giọng:
- Này, sao im rồi?
- Thì ta có biết gì đâu mà nói?
Lăng Phong trợn mắt:
- Vậy chứ ngươi nhếch mép là ý gì?
Bạch Ngọc Đường mặt không đổi sắc:
- Cho nó ngầu.
- Móa.
Lăng Phong suýt chút bật ngửa.
Nói ra, cả hắn và Bạch Ngọc Đường đều là loại thích kiếm chác, ăn rồi chỉ nghĩ đến trộm báu vật thiên hạ làm của riêng, căn bản không điều tra nhiệm vụ gì, làm sao biết bí mật tình báo gì.
Bị ánh mắt của Đại Tiếu và đám Chu Kinh nhìn chằm chằm, Lăng Phong ho khan chữa cháy:
- À... chúng ta kỳ thực chỉ mới nghi ngờ thôi, đang định trà trộn vào tìm hiểu. Thật không ngờ Đại Ưng cũng đang đièu tra. Biết vậy bọn ta đã không phí công như vậy.
Tên Nhị Hổ bất mãn:
- Hừ, nói cũng như không, chỉ sợ căn bản không biết gì...
- Được rồi!
Rút cục vẫn là Đại Tiếu ngăn lại tình hình, nhìn Thạch Sơn nói:
- Đại Sư, hôm nay chủ yếu vì ngươi mà tập hợp khẩn, nói đi!
Lăng Phong chột dạ.
Không lẽ Thạch Sơn quyết tâm cứu Nguyệt Dung? Cứu thì cũng được thôi, nhưng trong lúc hành động lại rớt ra cái gì Vô Tướng Kinh kia, Phong ca chỉ e sẽ bại lộ thân phận ma quỷ. Nhất định phải tránh mặt.
Chỉ nghe Thạch Sơn nói:
- Ta và Ngũ Nương trong thời gian ở Hà Bắc, phát hiện có ít nhất ba tổ chức gián điệp đang hoạt động.
- Những ba cái?
Thạch Sơn gật đầu trầm giọng:
- Đầu tiên là Thiên Sách phủ của Kim. Thứ hai là Nam phủ...
Nói đến đây gã bất giác liếc Lăng Phong. Lăng Phong nhún vai cười cười, đại ý không sao cả.
Thạch Sơn tiếp tục:
- Tuy nhiên Nam phủ hiện tại đã tự mình tan rã, không còn là đối trọng nữa. Có điều, cả hai nhóm này kỳ thực đều không nguy hiểm bằng nhóm thứ ba.
Đại Tiếu tiếp lời:
- Đó cũng là lý do Tổng lĩnh Đại nhân cử Phi Long và Ngũ Nương đến Hà Bắc. Đấu với Thiên Sách phủ, vừa để thử lực đối phương, nhưng chân chính kế hoạch là kéo đám thứ ba này ra ngoài sáng. Như các ngươi thấy, bọn chúng quả nhiên hành động lộ liễu hơn trước.
Lăng Phong trầm tư, có vẻ như chính hắn cũng đang theo đuổi đám giấu mặt này.
Chu Kinh lúc này mới nghiệm ra gì đó, bổ sung:
- Vụ hạ độc mà ta đang điều tra, cũng liên quan đến đám này sao?
Đại Tiếu nghiêm giọng:
- Có khả năng. Nhóm thứ ba này nguy hiểm không phải ở chỗ lực luợng đông thế nào, mà là chúng chủ trương liên kết với các thế lực còn lại, liên tục mượn tay giết người tung hỏa mù khắp nơi. Lấy ví dụ như việc Yên Vương, chúng ta căn bản không xác định được đâu là chúng, đâu là hành động chủ đích của Thiên Sách.
Tam Long không cho là đúng nói:
- Đều là địch, có nhất thiết phải phân biệt rạch ròi không?
- Nếu không phân định rõ ràng, sẽ luôn ở thế bị động. Lấy chuyện Hoa An mà xét, chỉ khi đối phương hành động chúng ta mới đáp trả, điều này đối với mật thám là thất bại.
Đại Tiếu bỗng nhìn Lăng Phong đang mơ màng:
- Phi Long, có cao kiến gì không?
Cũng phải nói, trong phòng lúc này ai ai cũng mặt mày đăm chiêu như lâm đại địch, chỉ riêng đồng chí Lăng Phong là thoải mái nhất.
Lăng Phong ho khan một cái, làm bộ nghĩ nghĩ gì đó nhướng mày nói:
- Quan điểm của ta, về căn bản là... đồng ý.
Im ắng một lúc.
- Còn gì nữa không?
- Hết.
- Hết? Nhưng ngươi nói chỉ đồng ý cái căn bản, vậy còn cái... không căn bản thì sao?
- Đoan đó ta không nghe kịp. Không có quan điểm nào.
- Khụ...
Anh em đều bó tay.
Lăng Phong lại chẳng xem vào đâu.
Năm đó Phong ca đi làm ngày 8 tiếng thì họp 6 tiếng, 2 tiếng còn lại ra sảnh hút thuốc. Cho nên đối với tràng diện đóng góp ý kiến này hắn đã hình thành một ít tuyệt kỹ phòng thân. Bằng vào kinh nghiệm, Lăng Phong dám chắc Kha lão đã có chỉ đạo ngầm, để Đại Tiếu bày ra không khí “dân chủ” chỉ là bề ngoài, đằng nào cũng sẽ phân phó công việc.
Quả nhiên nghe Đại Tiếu nói:
- Đã không ai ý kiến. Ta sẽ truyền đạt như sau, nhiệm vụ hiện tại của Đại Ưng tạm thời đình chỉ.
“Ồ, nhiệm vụ của Chu Kinh?” Lăng Phong nghĩ nghĩ.
Hắn lần này gặp Chu Kinh, cũng đang muốn hỏi về chuyện nhiệm vụ này, nghe nói liên quan đến một loại độc kỳ lạ. Nay Chu Kinh đã không thi hành nữa, nhân đây giao cho hắn làm tiếp là hay nhất, tự mình có thể xác định có phải Đoạn Cân Nhẫn hay không.
Lăng Phong liền chen vào:
- Đại nhân, cái nhiệm vụ kia có thể nào giao...
Trung niên đặc sứ ngắt lời:
- Ta biết ngươi muốn hỏi cái gì. Đại nhân đã đặc biệt dặn dò, sẽ nói với ngươi sau.
“Đã biết ta muốn cái gì?” Lăng Phong bất khả tư nghị.
Chu Kinh không khỏi nhìn Lăng Phong đầy khó chịu. Nhiệm vụ này gã lặn lội mãi mới moi ra được một chút tình báo, nếu bây giờ bị chuyển giao sang cho Lăng Phong, chẳng hóa công dã tràng? Gã nghe nói tên này chẳng có tí nghiệp vụ nào.
Lại nói, lâu nay có cảm giác Lăng Phong luôn mù mờ không biết mình nên làm gì. Nguyên do chủ yếu là chính hắn không tận tâm, nhưng cũng không thể trách hết vào hắn.
Thứ nhất nhiệm vụ trong mật thám, để đảm bảo bảo mật đều bị chia lẻ. Chỉ có lãnh đạo mới nắm rõ toàn cục, cấp dưới chỉ theo chỉ thị mà thi hành.
Thứ hai là đặc thù mật thám là vậy. Giống như Hoa An, hắn ta nằm vùng gõ mõ bao nhiêu năm, cũng hoàn toàn không có mục đích cụ thể nào. Chỉ đơn thuần thu thập tin tức trong dân gian, có gì hay ho thì báo lên trên.
Chuyến đi Hà Bắc, mặc dù nói Lăng Phong là Đô mật sứ, quyền hạn lại rất ít ỏi. Mọi việc đều cần Nguyệt Dung phối hợp hành động, như một bài “test” mà Kha lão để rèn dũa Lăng Phong. Nói giống như, muốn làm đại tướng quân đầu tiên đều bị đẩy ra biên cương lăn lộn.
Đại Tiếu trầm trọng:
- Trước mắt là chuyện cống vật sắp vào thành...
Bạch Ngọc Đường nghe đến cống vật, lập tức hích hích tay Lăng Phong.
Đại Tiếu giống như cũng nhìn thấy, hắng giọng:
- Nếu Phi Long và Ngũ Thử đã trà trộn được vào Hạo Khí Minh, vậy chuyện này giao lại cho nhóm hai ngươi làm là hợp lý nhất.
- Ta không...
Lăng Phong chưa kịp phản đối, Bạch Ngọc Đường đã phẩy quạt chen mồm cười nói:
- Không có ý kiến, chúng ta nhận làm.
Lăng Phong cười vội với Đại Tiếu, kéo Bạch Ngọc Đường ra góc nhỏ giọng:
- Ngươi ham hố gì đó? Hôm trước suýt chết rồi.
- Oách, Đương gia của chúng ta sợ chết rồi?
Lăng Phong khoanh tay, một bộ chính nhân quân tử:
- Hừm. Nói cho ngươi, ta có vợ rồi. Hoàn lương, trưởng thành, không tham gia.
Phong ca xuyên không đến nay, kể ra không đi đánh bạc thì cũng đi ăn trộm, hình tượng nam chính như vậy quả là quá thô bỉ. Bây giờ Phong ca sắp có vợ con, quyết chí tu thân dưỡng tính.
Thôi nói toạc ra là, vì Thành Bích nói nàng đã lên kế hoạch âm thầm tính toán chỗ cống vật đó. Chồng làm bảo vệ vợ lại đi cướp, ngại ngùng nha. Cho nên Lăng Phong muốn tránh xa đỡ gây vướng víu, cũng đỡ bị phiền phức về sau.
Bạch Ngọc Đường lại không biết chuyện, tiếp tục nhỏ giọng khích tướng:
- Ấy. Có vợ mới càng phải liều chứ. Không liều làm sao có tiền nuôi gia đình? Ngươi nghĩ nghĩ đi, bên trong cống vật toàn là vàng bạc gấm vóc, ta nói thực cũng để ý từ lâu mà không có cách nào... khụ khụ... Nhân việc này...
Mới nói đến đó hai mắt đã sáng rực nước miếng chảy dài.
Lăng Phong nghiêm nghị:
- Ngươi lại muốn lấy công làm tư? Không sợ đi đêm lắm có ngày gặp ma?
- Bổn Thử chính là chuyên gia đi đêm. Sợ gặp ma nữa thì còn gì là Cẩm Mao Thử?
Đại Tiếu cũng nhắc nhở:
- Đây là nhiệm vụ, ngươi nếu muốn tứ chối phái đưa ra được nguyên do chính đáng mới được.
Lăng Phong bĩu môi. Nếu ngươi biết đám Bạch Ngọc Đường đang suy tính cái gì, chắc sẽ không nói như vậy.
Mà thôi, làm thì làm. Làm sao phối hợp với Thành Bích kín kẽ là được rồi.
Nghĩ vậy liền cười dài một cái:
- Tiếu đại ca, nhiệm vụ thì cũng được thôi. Nhưng có thể nào cho ta ứng trước tiền không? Khụ khụ, lâu nay thiếu tiền phải ăn vỏ trấu qua ngày, vô cùng khổ cực.
Đại Tiếu tuy buồn bực, nhưng đi công tác muốn ứng tiền là thiên kinh địa nghĩa, đành ỡm ờ nói:
- Chuyện lương bổng của ngươi, chốc nữa rồi nói đi, bây giờ...
- Ấy, vẫn còn. Đồ nghề mang theo xài hết rồi, có thể nào...
- Được rồi, chốc...
- Ngoài ra, còn có thuốc thang...
Đại Tiếu mệt nhọc thở ra.
Đột nhiên có tiếng người cảnh giới bên ngoài:
- Các vị đại nhân, có tình hình lạ.
Trong đây đều là dân có nghề, tai đều lập tức vểnh cả lên, thoáng cái đã xác định được phương hướng. Hình như ở ngay phía sảnh Yên Vũ lâu.
- Ra xem xem.
- Ấy, Tiếu đại nhân, cứ để Đại Ưng ra xem. Tiền bạc có thể quyết toán luôn chứ?
- Để sau, bách tính đang gặp hiểm nguy. Ta thân là đặc sứ triều đình không thể không làm gương.
- Không sao đâu đại nhân, trễ nửa khắc cũng không chết người đâu mà lo...
- Không được. Là mật thám phải luôn đặt bách tính làm đầu.
Người kia nói xong đã vù ra ngoài, để lại tên nào kia chửi bậy gì đó.
@by txiuqw4