Bên trong Chu lâu.
Thành Bích mặc một chiếc áo bông kín đáo màu tím, cổ áo tay áo đều che lại. Từ khi đến Thái Nguyên, phong cách ăn mặc của nàng dần trở nên kín đáo hơn trước nhiều.
Lúc này trong phòng còn có Đại Đao, gã chần chờ một lúc nói:
- Sư muội, ngươi hoàn toàn nghĩ cho hắn như vậy sao?
- Ta là người của hắn, chuyện của hắn cũng là của ta, không nghĩ cho hắn vậy nghĩ cho ai?
Thành Bích vừa nói vừa mông lung mỉm cười.
Đại Đao nhìn nụ cười hạnh phúc của Thành Bích, gã như bị mắc nghẹn ở cổ. Sau cùng thở hắt ra một cái nói:
- Vậy còn tiểu thư Như Ý?
Thành Bích nghe nhắc đến con gái, mới nhất thời sâu lắng nói:
- Hy vọng Như Ý sẽ sớm mở lòng xem hắn như cha ruột. Được vậy thì ta không còn lo gì nữa.
Đại Đao lộ vẻ không cam lòng nói:
- Ý ta không phải chuyện đó. Để Như Ý đi với hắn về kinh thành, liệu có an toàn không?
- Nếu hắn ngay cả khả năng bảo vệ Như Ý cũng không có, làm sao xứng làm phụ thân chứ?
Đại Đao vẫn không an tâm nói:
- Chuyện này, hay là đánh tiếng cho phân đà ở kinh thành một chút?
Đại Đao hộ vệ cho Thành Bích lâu như vậy, đương nhiên cũng biết thân phận Thiên Địa hội của Thành Bích.
Chẳng qua, Đại Đao cũng không thuộc Thiên Địa hội.
Gã chỉ có quan hệ đồng môn, vì thầm mến Thành Bích mà âm thầm đi theo vậy thôi. Cho nên nhắc tới phân đà ở kinh thành, bản thân Đại Đao cũng chỉ nói chứ không rõ nó cụ thể ra sao. Chẳng qua kinh thành là trọng điểm hành động, dám chắc Thiên Địa hội sẽ có người. Hơn nữa, thời gian qua cũng có vài lần Thành Bích trao đổi tin tức với nhóm người này.
Chỉ nghe Thành Bích lắc đầu nói:
- Không cần thiết.
Đại Đao nghe vậy liền hết chuyện để nói, cũng hết tâm tình muốn nói. Kỳ thực, gã bao năm qua cũng không có lúc nào muốn nói nhiều như hôm nay.
Mười mấy năm rút cục nhận ra, cũng chính thức chết tâm.
Ai, giá như biết sớm có ngày này...
Đại Đao uể oải đứng dậy quay lưng đi ra cửa, được vài bước thì dừng lại:
- Ta sẽ hộ vệ cho đến khi ngươi tới kinh thành, sau đó sẽ rời đi.
Thành Bích im lặng, cũng không hỏi Đại Đao muốn đi đâu làm gì.
Nàng đương nhiên biết rõ tâm ý của sư huynh. Chỉ là, cũng chỉ có thể nói "ta chỉ xem huynh là tỷ tỷ".
Chờ Đại Đao rời đi chưa lâu, có tiếng nha hoàn Tích Nhược nói:
- Tiểu thư, Hồng Đường chủ đã đến.
- Ồ, mời hắn vào.
Lại nghĩ, chuyện sắp bàn liên quan đến nhân sự cho tiêu cục, cần có Lăng Phong cùng quyết, liền hỏi:
- Đương gia đâu?
Nha hoàn Tích Nhược lắc đầu:
- Nô tì không biết, hình như bảo ra phố mua sắm.
- Mua sắm?
Thành Bích không khỏi ngẩn ra dở khóc dở cười. Đây là xã hội gì nha? Nam nhân thì đi phố shopping, nữ nhân tiếp khách bàn công việc. Không phải đã nói hôm nay sẽ có mấy cái hẹn rồi sao? Cũng không biết oan gia này đi mua cái gì?
Nói ra, cũng chính cái kiểu tùy hứng không thể đoán trước này của Phong ca, khiến Thành Bích không dứt ra được. Hắn cứ xa xa gần gần như vậy, không phải lúc nào cũng kè kè ở cạnh, khiến Thành Bích trong lòng luôn có một cỗ ức chế giận dỗi, nhưng ngược lại cũng rất chờ mong. Tỷ dụ chờ hắn về hỏi xem hắn mua cái gì chẳng hạn?
Chốc lát, một trung niên tầm 30 tuổi ăn mặc phổ thông bước vào.
- Hồng Đường chủ trọ Chu lâu không bất tiện gì chứ?
- Phu nhân khách sáo. Phu nhân là bằng hữu của Tiêu đại ca, cứ gọi tại hạ một tiếng Thất Lang là được rồi.
Thành Bích liền không thăm dò nữa, trực tiếp hỏi chuyện chính:
- Không biết Bắc đường Cái bang, về sau ở Thái Nguyên có dự định gì không?
Hồng Đông một bộ thẳng thắn nói:
- Tại hạ vừa nhận chức Đường chủ, chuyện này phải hỏi ý kiến Bắc đường huynh đệ mới quyết được. Có điều, Tiêu đại ca trước khi đi cũng có dặn dò, Trường Phong tiêu cục nếu gặp khó khăn gì, Bắc đường sẵn sàng trợ giúp.
Thành Bích nghe vậy liền hiểu người này hành sự thận trọng, xem ra cũng không muốn dính líu tới Trường Phong quá sâu như Tiêu Thiên Phóng làm.
Bản ý của nàng là muốn lôi kéo đám người này vào tiêu cục, nhưng tình hình này xem ra thất bại.
Nàng tìm hiểu biết người này có quan hệ họ hàng với đương nhiệm Cái bang bang chủ Hồng Kỳ. Hồng Kỳ nếu nhường vị, nghe nói có khả năng nhắm đến Hồng Đông thay thế. Vì thế ý kiến của gã khá trọng yếu, có khi sẽ là ý kiến của Cái bang trong tương lai.
Thêm một lúc, Hồng Đông cũng rời đi. Thành Bích liền hỏi:
- Tiêu tiêu đầu vẫn chưa về sao?
Không có ai trả lời, nàng hắng giọng:
- Tích Nhược?
- A, tiểu thư hỏi gì nô tì?
- Ngươi làm sao vậy?
Tích Nhược toát mồ hôi nói:
- Nô tì... nô tì vừa bị thất thần chốc lát.
Tuy là nha hoàn cạnh Thành Bích, nhưng Tích Nhược cũng rất sợ nàng. Thành Bích giống như mẫu thân nàng ở nhà, mặc dù Tích Nhược cũng chưa bị trách phạt bao giờ. Không giống nha đầu Manh Manh kia, nàng kia trước mặt tiểu thư vẫn một bộ lợn chết không sợ nước sôi, có đôi khi còn thái độ. Tích Nhược thì căn bản không dám vậy.
Thành Bích lại không khỏi muốn cười. Nha đầu này nàng rất lý giải, có điểm gan thỏ. Chẳng qua tâm tư cũng khá tỉ mỉ. Vì vậy trong 2 đứa nha hoàn, nàng hay sai Manh Manh chạy việc ở ngoài, còn để Tích Nhược ở cạnh.
- Ngươi nghĩ chuyện gì mà thất thần? Hay là tư xuân rồi?
Tích Nhược lắc đầu nguầy nguậy:
- Không có. Nô tì nghĩ... nghĩ không biết Lăng công tử sẽ mua cái gì?
Đến lượt Thành Bích nhíu mày:
- Ồ? Ngươi biết Đương gia sẽ mua cái gì sao?
- A, không. Nô tì làm sao biết được. Tiểu thư có gì phân phó không? Nếu không, nô tì... nộ tì xin ra ngoài đứng.
- Được rồi. Khi nào Đương gia về hoặc Tiêu tiêu đầu đến thì gọi ta dậy.
Tích Nhược nghe như được đại xá, gật như gà mổ thóc chạy vù ra ngoài.
Thành Bích lại không đi nghỉ ngay, ngược lại nhìn theo bóng nha hoàn như có điều suy nghĩ.
Tích Nhược làm sao lại nghĩ đến Lăng Phong?
Nha đầu kia năm nay mới 15 tuổi, mà bản thân mình thì đã sắp 29 rồi. Tuy lúc này dung nhan vẫn còn xinh đẹp, nhưng có đẹp cũng không bằng trẻ trung phơi phới. Không phải đám lão gia thê thiếp rồi vẫn luôn thích gặm cỏ non đó sao. Chỉ e Lăng Phong cũng để mắt đến đám nữ nhân trẻ trung hơn mình, chẳng qua trước mặt thì không để lộ mà thôi.
Vừa nghĩ nàng bất giác lại buồn bã.
Nữ nhân hay nghĩ linh tinh thành bệnh, Thành Bích cho dù có mạnh mẽ cũng không thoát khỏi dạng này.
...
Lăng Phong lúc này lại đang thơ thẩn phố mua sắm Thái Nguyên.
Đi trên phố mới nghe được thêm vài cỗ tin tức.
Đầu tiên là hôm qua thành Thái Nguyên hình như lại xảy ra đại sự, nghe nói liên quan đến Dương gia. Có điều Lăng Phong cũng không nghe được hơn, có vẻ như tin tức bị phong tỏa.
Tin được bàn tán nhiều lại là, sau khi Kim quốc Mộc gia đánh hạ Nam Kinh của Liêu, sứ đoàn Tống đến Thái Nguyên yêu cầu Kim thực hiện minh ước trên biển giao lại 16 châu Yên Vân. Rút cục bị phía Kim chỉ trích Tống không làm tròn lời hứa cùng đánh Nam Kinh. Ngoài ra trọng yếu là cống ngân bôi trơn bị đạo tặc cướp gần sạch. Sứ thần Kim nổi giận bỏ về, cự tuyệt trả lại Yên Vân, hai bên đang căng thẳng.
Lăng Phong không khỏi tặc lưỡi.
Nói như vậy, việc này bản thân hắn cũng có chút liên can. Nếu như không có màn cướp bảo hạp, rồi cướp sứ đoàn kia, Kim Tống sẽ thuận lợi giao dịch. Mà như vậy cũng sẽ không phát sinh chuỗi xung đột tiếp đó dẫn đến Tĩnh Khang sau này?
Lăng Phong lại lắc đầu phủ nhận. Chỉ sợ nó vẫn sẽ xảy ra thôi. Việc Kim có trả hay không trả Yên Vân, thực ra cũng không trọng yếu. Trong lịch sử nếu hắn nhớ không nhầm, Kim ban đầu cũng cự tuyệt trả Yên Vân, về sau cò cưa một lúc mới chấp nhận trả 6 châu. Nhưng chiến tranh Tống Kim cũng vẫn xảy ra như thường.
Ai, thôi kệ đi. Cứ tạm giả thiết 1 2 năm nữa sẽ có chiến tranh đúng như lịch sử, chuẩn bị tinh thần gom tiền chạy về Giang Nam Phúc Kiến gì đó chắc là ổn.
Trước mắt vẫn nói chuyện vợ con cái đã.
Lại nhắc đến chuyện hỏi vòng tay hôm nọ. Thì ra sắp đến sinh nhật Thành Bích, Phong ca kỳ thực cũng tình cờ từ chỗ Manh Manh Tích Nhược xì xào mới biết. Ai đó cảm thấy mình phải biểu thị tâm ý một chút, dù sao cũng sắp chia tay 2 3 tháng.
Tuy Thành Bích khả năng cũng không thèm để ý quà cáp. Chẳng qua con gái nha, sinh nhật của nàng, ngươi tặng quà không chắc tăng được hảo cảm, nhưng không tặng thì khẳng định là hảo cẩm về âm.
Tùy tiện dạo phố một lát, đáng tiếc không phát hiện cái vòng tay vòng cổ nào ra hồn.
Tốt xấu gì cũng là nhân sĩ đến từ hiện đại, Phong ca đương nhiên đối với chỗ hàng vỉa hè này có chút không để vào mắt. Huống chi cái hẻm này thực ra là Ngũ Thử giới thiệu sang, coi bộ toàn là hàng giả siđa các kiểu. Nhìn một cái rõ là vòng sắt mạ, lão bản còn to tiếng nói là vòng phỉ thúy bản giới hạn số lượng, quả thực là không biết thẹn.
Về sau Phong ca rút bài học, đi mấy nhà bán đồ cổ và hiệu cầm đồ tìm.
Lần này quả nhiên phát hiện không ít hàng tốt, đáng tiếc giá tiền lại cao kinh người. Từ hồi đến Thái Nguyên toàn là chi không thu, may nhờ chỗ Triệu Đán lấy được một ít thì cũng sắp cạn. Trọng yếu là hôm nay vì thuê phòng cho đại tỷ nào đó đã tiêu gần hết, trên người bơm không đủ máu cũng hết cách.
Đang lúc sầu muộn không biết làm sao, có tiếng ai đó tiếp cận.
- Ngươi coi trọng cái vòng tay này sao?
Là trung niên lão bản tiệm này, dáng điệu cũng khá nho nhã.
Chẳng qua Lăng Phong đang sẵn buồn phiền, cũng không buồn khách sáo trợn trắng mắt nói:
- Ta không coi trọng nó chẳng lẽ coi trọng ngươi?
Phong ca cảnh giác cũng không phải chỉ vì nóng trong người. Trong tiệm rõ ràng còn có hai ba muội tử đang chọn khuyên tai, ngươi không chạy tới đó tán phét lại chạy tới chỗ ta, không ăn chửi mới lạ.
Trung niên nọ cười cười:
- Haha, không cần khẩn trương, ta không có ác ý. Chỉ muốn cùng ngươi kết bằng hữu thôi.
Nói rồi không đợi Phong ca phản hồi, đã cầm vòng tay nọ lên nói:
- Cái vòng này, xem như lễ gặp mặt thế nào?
Phong ca hít sâu một hơi.
Oa, đây là tình huống gì?
Nghe nói đám thương nhân dư tiền thường có sở thích quái đản. Tỷ dụ tìm nam nhân béo tốt thông as* cái gì đó. Bằng không, lão tử là nam, quà gặp mặt tặng gì không tặng tặng vòng tay. Trực tiếp đưa phong bì là được nha. Con hàng này không lẽ muốn mua as* lão tử, kinh tởm!
Chờ một chút...
Thế nhưng cái vòng này trị giá những 666 lượng.
Những 666 lượng đó? Đang thiếu tiền, tính toán một chút tính toán một chút.
Phong ca ngẫm một lát, quay đầu nhìn bảng khuyến mãi treo trên tường, nói:
- Vòng tay này giá 666 lượng. Ở kia ghi hiện tại mua hàng trên 500 lượng ưu đãi 50 lượng. Có phải ta ngoài vòng còn nhận được 50 lượng không?
M*! Lão bản suýt chút úp sấp.
Chỉ thấy Phong ca cầm lấy vòng tay nọ, thở dài nói:
- Mặc dù ta đúng là thích vòng tày nay. Chỉ là hai chữ "bằng hữu" trong lòng ta rất nặng, không thể chỉ một cái vòng 600 lượng đã đem bán...
Lão bản nghe vậy lộ ra tán thưởng:
- Tại hạ mấy ngày này ở đây cũng nghe qua không ít chuyện của Lăng Đương gia. Hôm nay gặp mặt, quả nhiên là phi thường, ngay cả thiên kim cũng không đổi sắc. Khí phái anh hùng thật khiến thương nhân chúng ta mặc cảm...
Lăng Phong vuốt mũi liên tục. Móa, con hàng này hiểu lầm ý tứ nha.
Vừa mới nói rõ là "không thể chỉ 600 lượng", nghĩa là muốn tăng giá đó đại ca.
Kỳ thực Phong ca lượn lờ tới lui cái vòng này, chủ yếu là nó trong phạm vi chi trả, đang lưỡng lự mà thôi. Nếu thực sự nói là muốn, thì phải là cái 2000 lượng ở trong góc kia.
Kỳ thực Phong ca cũng trong lòng nắm được.
Trường Phong tiêu cục dạo gần đây nổi ở Thái Nguyên. Khoan nói lục lâm giang hồ nhắc đến, bọn lưu manh phố xá cũng từ chỗ Ngữ Thử biết một hai. Đám thương nhân mũi thính khẳng định có tính toán. Tỷ dụ đưa chút quà gặp mặt sau này cũng tiện làm ăn.
Mà nghe nói Trường Phong có 2 chủ nhân, một nam một nữ. Nếu đã tặng lễ, nữ nhân tính toán rất chi li, tặng cho nam dù sao dễ hơn nhiều. Có đôi khi một bữa nhậu là bàn xong việc. Thành ra lão bản này săn đón Phong ca cũng là hiểu được.
Chẳng qua, quà không được 2000 lượng, thì 1500 cũng được vậy, chứ 600 hơi ít. 2000 có thể cho lão bản ngươi nâng cấp bằng hữu VIP, mặt khác đánh thông báo toàn server, hiển thị vòng sáng "nhà giàu bá khí" các kiểu nha.
@by txiuqw4