Trở lại hiện trường.
Mặc dù Công Tôn Kỳ đã dặn ở kinh thành thì đừng ra ngoài nhiều, nhưng Công Tôn Dao căn bản không thể nhốt mình mãi. Kinh thành vui như vậy, nàng lại đang tuổi hoạt bát, nên vài ba hôm không nhịn được lại đi đạo.
Lại nói, Công Tôn Dao mấy tháng qua ngoài việc học chữ và múa kiếm, rảnh rỗi nàng còn ghé tiệm tơ lụa Phong Vân. Đầu tiên là để ngắm trang phục đẹp, nữ hài nào cũng yêu đồ đẹp. Tiếp theo là để lân la hỏi quản sự về Lăng Phong hồi trước.
Dần dà, Công Tôn Dao phát hiện dường như nàng còn có hứng thú với việc thiết kế như Lăng Phong từng làm. Trong đó nàng thấy thú vị nhất là chuyện, Lăng Phong để lấy ý tưởng, đã cùng Lăng đại tiểu thư ra phố Đông Hoa dạo một vòng, gọi là "quan sát thị trường" gì đó.
Rút cục mới có chuyện Công Tôn Dao dạo phố hôm nay, đại ý nàng muốn học theo Lăng Phong thử.
Chỉ không ngờ còn chưa quan sát được gì thì gặp rắc rối.
Nhìn đám thiếu gia càng lúc càng ghê tởm, Công Tôn Dao dè dặt nói:
- Các ngươi rút cục muốn gì? Nếu còn bước tới nữa ta sẽ kêu lên đó.
- Haha, muốn kêu sao? Ngươi cứ thử kêu xem?
Công Tôn Dao đang định kêu thật thì bàng hoàng phát hiện, xung quanh dù đang có rất nhiều người, nhưng tất cả đều giả vờ không thấy chuyện gì xảy ra.
Hít một hơi nhắc mình trấn tĩnh, Công Tôn Dao nhìn mảnh vỡ minh châu dưới đất buột miệng nói:
- Ta không tin kia là đồ vật Hoàng đế gì đó. Ta muốn đến quan phủ phân xử.
Bọn Vương Trường Đông nghe vậy dừng cười cợt nhìn nhau.
Đây là lần đầu bọn chúng đụng phải nữ tử cứng đầu như vậy. Bình thường đều là vừa hù một cái thì lăn ra khóc lóc van xin.
Viên dạ minh châu kia có phải là đồ của Hoàng đế không, cả bọn đều biết rõ. Nếu thực sự đem đến quan phủ, khẳng định không qua loa được. Dù cho Vương Trường Đông là cháu Vương Phủ, hai tên còn lại cũng là con cháu quan lớn, nhưng đem Hoàng đế ra đùa là đại tội. Chỉ e chính bọn chúng sẽ bị phản dam tội khi quân.
Gã mặt tam giác liền cố bày ra một bộ đe dọa:
- Hừ, cho ngươi đường sống không muốn. Lại cứ muốn tìm đường chết sao?
Công Tôn Dao nghe vậy càng khẳng định mình có lý. Nàng cũng không muốn dây dưa, dứt khoát quay lưng bỏ đi.
Mấy tên thiếu gia thấy con mồi cứ thế tuột khỏi tay, đều bắt đầu động tay động chân:
- Định đi đâu? Còn chưa giải quyết xong đâu.
- Tránh ra!
Công Tôn Dao chịu hết nổi, nàng vung tay một cái. Dù sao nàng cũng từ sơn trại đi ra, tính khí vốn vẫn có chút hoang dã.
Chỉ nghe uỵch một tiếng, tên béo Phiền thiếu gia bị đẩy suýt chút ngã chổng vó lên trời. Cả bọn Vương Trường Đông không khỏi ngẩn ra chốc lát. Có thể đẩy ngã được tên béo này, ngay cả bọn chúng cũng không dễ.
Mà ngay Công Tôn Dao cũng bất ngờ không kém.
Nàng không biết là vì luyện Huyền Nữ Kiếm Vũ, nàng đã tự sinh khí lực, mặc dù chỉ ở mức cơ bản.
Lúc này, thình lình có tiếng ai đó nói:
- Ồ, nội lực thật thuần khiết.
Chỉ thấy Vương Trường Đông quay lại nói:
- Liễu Trần sư phụ, ý ngươi nói nàng ta có võ công?
Liễu Trần sư phụ chính là trung niên hòa thượng vẫn có mặt từ đầu với cả bọn. Tuy là tăng nhân, nhưng bộ dáng lại vô cùng bặm trợn. Lông mày rậm con mắt xếch lên, rõ ràng là tướng ác tăng.
Liễu Trần cũng không nói hai lời, bỗng thình lình vung chưởng.
"Vù"
Chiêu thức vô cùng nhanh, chỉ nửa cái nháy mắt đã đến trước mặt Công Tôn Dao. Công Tôn Dao thì chỉ biết giương mắt hồn nhiên nhìn đại nạn. Nàng tình cờ có nội lực, căn bản không biết thân pháp hay chiêu thức nào.
Ngay lúc tưởng chừng sẽ có cảnh ngọc nát xương tan...
- Dừng tay!
Liễu Trần coi bộ chỉ muốn thử chứ không muốn đánh thật, miễn cưỡng dừng tay.
Tiếp đó là một giọng nữ có chút đanh đá nói:
- Giữa thanh thiên bạch nhật, một đám nam nhân hòa thượng thay nhau ức hiếp tiểu nữ tử, không thấy xấu hổ sao?
- Ai nhàn sự? Nữ quan đại nội?
Vương Trường Đông nói xong đôi mắt lại sáng lên. Mà cùng lúc, gã Phiền béo như nhớ ra cái gì kinh hô:
- Là các ngươi?
...
Tiểu Uyển không tình nguyện đi theo Tiểu Bích đến chỗ Công Tôn Dao.
Vừa rồi nhìn thấy tên Phiền thiếu gia béo nọ, làm Tiểu Uyển nhớ lại vài chuyện cũ với ca ca.
Nói đến ca ca. Tháng trước, tiểu tử tiệm đồ chơi Tiểu Biện tiết lộ cho nàng biết, ca ca thì ra đã về Tô Châu để tang. Mặc dù chuyện đã xảy ra hơn 2 năm, nhưng nàng đoán có lẽ đại ca hiện vẫn ở Tô Châu.
Trong trí nhớ của nàng, ca ca chỉ là một kẻ làm thuê. Nếu như hắn ở Tô Châu có thân thích, xác suất về để tang rồi ở lại hẳn Tô Châu là rất cao. Nàng đang nghĩ, có lẽ chốc nữa về lại cung, phải xin Thượng Nghi cô cô đi Tô Châu để tìm ca ca.
Lúc này, Tiểu Bích đã đi đến chỗ Công Tôn Dao, bất chấp xung quanh chen vào hỏi:
- Cô nương, ngươi không sao chứ?
- A, ta không sao. Các ngươi quen ta sao?
Công Tôn Dao có chút bất ngờ, nàng không quen hai cô gái này. Tiểu Bích liền cười thân thiện nói:
- Ta là Tiểu Bích, còn muội ấy là Tiểu Uyển. Ngươi đừng lo, có bọn ta ở đây, bọn chúng đừng hòng ức hiếp được ngươi.
Lúc này Tiểu Uyển cũng vừa đến. Mà Công Tôn Dao chào Tiểu Bích xong cũng vừa lúc nhìn Tiểu Uyển. Hai nữ nhìn thấy nhau, đều không khỏi ngẩn ra chốc lát.
Cả hai đều có cùng một cỗ cảm giác không thể nói rõ.
Không khí cổ quái khiến cho Tiểu Bích đang đứng giữa cũng bị ảnh hưởng theo. Nàng ta nhìn sang Công Tôn Dao rồi nhìn Tiểu Uyển, đột nhiên cười nói:
- Ồ, kỳ quái. Làm sao ta lại thấy hai người có nét giống nhau nha.
Đúng lúc này, có tiếng khinh khỉnh của Vương Trường Đông ngắt ngang:
- Các ngươi là nữ quan, không ngoan ngoãn ở trong cung chạy ra đây lo chuyện bao đồng cái gì?
Tiểu Bích một bộ chống nạnh nói:
- Ta là nữ quan hay gì không cần biết. Chỉ cần biết ở đâu có Bích cô nương, ở đó không thể có nha nội xấu xa các ngươi.
- Hahaha! Khẩu khí thật lớn. Từ bao giờ cung nữ có giá như vậy?
Vương Trường Đông có điểm giận quá thành cười. Phiền thiếu gia lại một bộ dè dặt nhỏ giọng:
- Vương huynh, không nên khinh thị đâu. Còn nhớ chuyện lần trước ta kể chứ, chính là hai đứa nha đầu này, hình như còn quen biết với cả Điện Tiền ty.
Vương Trường Đông nghe vậy vẫn bộ dáng cười khinh nói:
- Điện Tiền ty tính cái rắm.
Nói rồi lại quay sang hòa thượng ban nãy nói:
- Liễu Trần sư phụ, ngươi xem chuyện này xử lý thế nào?
Hòa thượng Liễu Trần giương đôi mắt xếch đánh giá hai người Tiểu Uyển nói:
- Hóa ra là các ngươi. Lần trước 4 đồ đệ của lão nạp là ai làm bị thương?
Tiểu Uyển Tiểu Bích nhìn nhau.
Ở kinh thành ai cũng biết, tăng nhân Sùng Thánh tự ngoài lập đàn tụng kinh thu tiền công quả, còn có thêm nghề tay trái là hộ vệ cho giới quyền quý. Nhớ lần trước Tiểu Uyển gặp phải tên Phiền béo kia, còn có 4 gã tiểu hòa thượng Sùng Thánh tự đi cùng. Lần này Vương Trường Đông coi bộ vì là cháu Vương Phủ, cho nên có hộ vệ cao cấp hơn hẳn.
Tiểu Bích nhanh nhảu nghểnh mặt nói:
- Là ta ra tay đấy, có vấn đề gì sao?
Liễu Trần nhếch mép nói:
- Nội tu Toàn Chân sao, khó trách dám mạnh miệng.
- Vẫn hơn các ngươi, mang tiếng tu hành mà hành xử như lưu manh.
- Tiểu Bích...
Tiểu Uyển thấy lời của Tiểu Bích có chút động chạm, không khỏi nhẹ giọng nhắc nhở.
Đáng tiếc đã không kịp, Liễu Trần thượng nhân đã động nộ quát:
- Hừ, lão nạp hành sự, còn chưa đến lượt thí hài như ngươi bình luận.
Nói rồi y vung tay xuất quyền.
Tiểu Bích xưa nay tính khí chẳng sợ ai, lập tức đối chiêu. Chỉ là rất nhanh sau đã lộ yếu điểm, liên tục bại lui.
Tiểu Uyển tuy không muốn dùng bạo lực giải quyết, nhưng cũng không thể trơ mắt nhìn tỷ muội chịu thiệt, rút cục đành phải nói với Công Tôn Dao:
- Tỷ đứng đây nhé, ta phải ra giúp cô ấy.
Công Tôn Dao không khỏi ngại ngùng nói:
- Các ngươi không cần phải liên lụy vào. Ta có thể tự lo.
- Tỷ muốn tự giải quyết?
Công Tôn Dao nói:
- Bọn chúng khăng khăng nói ta làm vỡ đồ, còn nói là bảo vật của Hoàng đế. Ta muốn đến quan phủ nhờ phân xử.
Tiểu Uyển lắc đầu nói:
- Tỷ không biết bọn chúng chính là con quan sao. Tỷ đến nha môn, chỉ sợ càng thiệt thân hơn thôi.
- Nhưng các ngươi đánh nhau, thì cũng đâu giải quyết được gì?
Tiểu Uyển hiểu ý Công Tôn Dao, nhưng nhìn Tiểu Bích đang chật vật đành thở dài:
- Ta cũng biết vậy, chỉ là...
Thời gian không cho phép, nói nửa câu nàng liền nhẹ nhàng khinh thân tới.
Công Tôn Dao và đám đông xung quanh nhìn thấy cô gái nhỏ như Tiểu Uyển lại có thể nhún hẳn một trượng cao, đều không khỏi ồ lên khen ngợi.
- A, nàng ta vừa bay sao?
- Bay cái gì? Đúng là ngu dốt, đó là khinh công...
Kia là Nhất Khí Đề Túng, một kỹ trong khinh công Toàn Chân.
Rất nhanh, Tiểu Uyển đã đến thay Tiểu Bích.
Làm nữ quan thì không được mang vũ khí, cho nên lúc này Tiểu Uyển không dùng kiếm pháp Toàn Chân. Nàng đành dùng Lưỡng Nghi quyền.
Cũng không nên xem thường bộ Lưỡng Nghi quyền này. Bộ quyền này là một cặp với Lưỡng Nghi kiếm, lấy Lưỡng Nghi tâm pháp làm gốc. Nếu có Lưỡng Nghi chân khí gia công, nó cũng rất có uy lực.
Liễu Trần chỉ liếc mắt liền nhận ra Tiểu Uyển có tu vi nhỉnh hơn. Y nhếch mép một cái, bỏ hẳn Tiểu Bích hướng Tiểu Uyển đánh tới, bàn tay to mở ra như muốn chộp vào đầu vai nàng.
"Vù"
Đôi mắt đẹp của Tiểu Uyển không khỏi toát ra hàn ý.
Đầu vai là một trong những huyệt trọng yếu của Lưỡng Nghi tâm pháp. Hòa thượng này xem ra vô cùng có kinh nghiệm, mà tu vi thật sự chỉ e rất cao.
Quả nhiên, chỉ thấy mặc cho Tiểu Uyển né tránh ra sao, bàn tay của Liễu Trần chỉ ngoặt một cái đã chuẩn xác nhắm trúng đầu vai nàng.
Sau tầm ba lần như vậy, bỗng nhiên tay Liểu Trần xoay tròn rồi vỗ xuống một cái.
"Rột roạt"
Chỉ nghe dường như có tiếng xương cốt thanh thúy. Liễu Trần không hổ là ác tăng, xuống tay với nữ tử không chút lưu tình.
- Á!
Tiểu Uyển loạng choạng lùi ra sau, sắc mặt đã xanh mét.
Lại nói, Tiểu Uyển tuy là đệ tử ưu tú của Toàn Chân, nhưng từ khi xuất sơn nhập cung việc tu luyện cũng giảm. Hơn nữa, cái trọng yếu nhất là kinh nghiệm chiến đấu nàng quá ít ỏi.
Tiểu Bích không khỏi hốt hoảng đỡ lấy nói:
- Tiểu Uyển, ngươi không sao đó chứ?
Tiểu Uyển bỗng một tay ôm mặt rên rỉ nói:
- Ta đau mắt quá.
- Đau mắt? Sao tự dưng lại đau mắt? Tay thì sao?
Tiểu Uyển lắc đầu khổ sở nói:
- Ta cũng không biết nữa. Tay cũng đau nhưng không bằng.
May mắn là Liễu Trần thượng nhân cũng không táng tận đến mức nhân lúc này đánh tới cùng, y lạnh nhạt nói:
- Tiểu nha đầu, nhìn khinh công xem ra là chân truyền Thất Tử đi. Lão nạp là Thượng nhân, về vai vế chính là ngang với Thất Tử sư phụ ngươi. Vừa rồi chỉ là đòn cảnh cáo, can tội làm vãn bối lại dám xen vào chuyện của ta. Bây giờ cho ngươi một cơ hội, mang theo đồng bạn nhanh chóng rời đi, coi như lão nạp nể mặt cả Toàn Chân. Nếu còn cứng đầu, lão nạp không ngại thay Vương chưởng giáo dạy dỗ đồ tôn không biết điều.
Tiểu Uyển biết rõ hòa thượng này vẫn chưa tung tuyệt kỹ, liền liếc sang Công Tôn Dao rồi nói:
- Vậy còn chuyện của nàng ta?
Liễu Trần phớt lờ nói:
- Đó không phải chuyện của lão nạp.
Câu nói tuy mờ mịt, ý tứ lại rất rõ ràng. Các ngươi còn can thiệp thì ta còn ngăn cản. Khôn hồn thì đứng một bên xem thì sẽ không sao.
Tiểu Bích thấy tỷ muội bị thương, tuy đã biết sợ nhưng vẫn cứng miệng nói:
- Nếu bọn ta không đi thì sao chứ?
- Vậy thì đừng trách lão nạp vô tình.
- Ngươi vô tình thì làm gì được bọn ta nào?
- Tiểu Bích...
Tiểu Uyển lại lần nữa nhẹ giọng gọi, gắng gượng đẩy Tiểu Bích sang một bên, còn mình chắn trước người Công Tôn Dao.
Mà cùng lúc, Công Tôn Dao cũng không đứng nhìn. Nàng nhỏ lớn sống ở sơn trại, tính tự lập là rất cao. Liền vùng khỏi tay Tiểu Uyển nói:
- Hai vị muội muội, không cần nữa đâu. Chuyện của ta để ta chịu thôi.
Gã Phiền béo nhìn thấy cảnh này ánh mắt lóe lên nói:
- Chậc chậc, thật là cảm động nha. Vừa hay cả 3 đều xinh đẹp, Vương huynh xem xong chuyện có thể nhường cho tiểu đệ đặc hưởng một người không?
Nói rồi gã không kiêng nể gì nhìn thẳng bầu ngực Tiểu Bích nuốt nước bọt. Gã biết thừa trong ba nàng kia, gã cùng lắm được hưởng cô nàng đanh đá này.
Tiểu Bích mắt hạnh giương lên:
- Ngươi nhìn cái gì. Bỉ ổi!
Vương Trường Đông tuy có vẻ đã mất hứng thú đùa gái, chì còn muốn giữ mặt mũi, vẫn miễn cưỡng cười nói:
- Haha, ý cũng hay. Liễu Trần sư phụ...
Liễu Trần xem chừng không thích bị họ Vương gọi như người hầu, nhưng vẫn ra tư thế xuất chưởng.
Bỗng có tiếng hô:
- Thượng nhân, hạ thủ lưu tình!
Tiểu Bích Tiểu Uyển nghe giọng này đồng thời ngạc nhiên nhìn lại.
- Sư tôn? Sư huynh?
Mà cùng lúc, trong khi không ai để ý, trên cửa sổ tầng ba Thất Tú các, cách đó chừng mươi trượng, đang có một đôi mắt vô cùng mĩ lệ nhìn xuống.
@by txiuqw4