sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 6 - Người Đàn Ông Tóc Bạch Kim

Trong đầu Matilda, không hề có chút nghi ngờ rằng, buổi trình diễn mới đây nhất của ông bố xứng đáng nhận sự trừng phạt thật khiêm khắc. Trong lúc ăn món cá chiên và khoai tây chiên ghê tởm, đầu óc bé tiếp tục hoạt động liên tục. Và khi chuẩn bị đi ngủ, bé đã quyết định xong.

Sáng hôm sau, bé dậy sớm, vào nhà tắm và khoá cửa lại. Như chúng ta đã biết, tóc bà Wormwood được nhuộm màu vàng bạch kim, lấp lánh bạc hệt như màu chiếc quần chẽn của người đi trên dây trong rạp xiếc. Công việc nhuộm tóc được làm mới màu tóc bằng cách dùng loại thuốc nhuộm có tên THUỐC NHUỘM TÓC MÀU BẠCH KIM SIÊU MẠNH. Chỉ có loại này mới làm cho màu tóc nâu xỉn được sáng lên tới tận chân tóc. Chai THUỐC NHUỘM TÓC MÀU BẠCH KIM SIÊU MẠNH được cất trong tủ đặt trong nhà tắm, và trên chai có dán nhãn CẨN THẬN, ĐÂY LÀ HOÁ CHẤT PEROXIDE - TRÁNH XA TRẺ EM. Matilda đã đọc dòng chữ này nhiều lần với sự thích thú.

Ông bố Matilda có mái tóc đen ngắn, mái chẻ đôi mà ông ta cực kỳ tự hào. Ông ta thường nhắc đi nhắc lại câu nói:

- Một mái tóc khoẻ mạnh cho thấy một trí tuệ minh mẫn bên dưới.

Có lần Matilda đáp lại:

- Giống Shakespeare.

- Giống ai?

- Shakespeare ạ.

- Ông ta có đầu óc chứ?

- Cực kỳ ạ.

- Vậy hẳn tóc ông ta rậm rạp lắm.

- Ông ta hói đầu ạ.

Tới đây thì ông bố nạt to:

- Nếu mày không nói được điều gì có ý nghĩa thì câm miệng đi.

Dù sao, ông Wormwood cũng ráng giữ cho mái tóc bóng đẹp (như ông ta nghĩ thế) bằng cách xà xát lên đầu một lượng DẦU DƯỠNG TÓC HIỆU VIOLET mỗi buổi sáng. Loại chai chứa hỗn hợp màu tím nặng mùi này luôn được đặt trên kệ, phía trên bồn rửa mặt, cùng chỗ với mớ bàn chải đánh răng. Sau khi cạo râu, ông ta sẽ chà xát đầu với DẦU VIOLET. Việc chà xát da đầu sẽ thường đi đôi với những tiếng lầm bầm trong miệng, tiếng thở phì phò: "A ha, tốt hơn rồi đấy! Thấm vào tận chân tóc đấy!" mà Matilda có thể nghe rõ mồm một từ nơi giường ngủ ở bên kia hành lang.

Sáng hôm đó, trong phòng tắm, Matilda mở nắp chai DẦU VIOLET của ông bố, đổ hết ba phần tư chai xuống lỗ thoát nước. Rồi bé trút THUỐC NHUỘM TÓC MÀU BẠCH KIM SIÊU MẠNH của bà mẹ vào đầu chai. Bé cẩn thận chừa lại ít dầu dưỡng tóc của ông bố, đủ để khi lắc lên, chất dầu vẫn có vẻ là màu tím. Bé cất hai loại chai vào đúng vị trí cũ của nó, rồi rút lui ra ngoài.

Vào giờ ăn sáng, Matilda ngồi yên lặng nơi bàn ăn phần bánh bắp nướng của bé. Thằng anh trai ngồi đối diện, quay lưng ra cửa, ngấu nghiến những khoanh bánh mì phủ ngập bơ đậu phộng lẫn mứt dâu. Bà mẹ khuất trong góc bếp chuẩn bị bữa sáng cho ông Wormwood, thường là hai trứng chiên, ba cây xúc xích heo, ba lát thịt mỡ muối và sốt cà chua.

Lúc này, ông Wormwood đang ồn ào bước vào phòng. Cái tật của ông ta là đi tới đâu ồn ào tới đó, nhất là lúc chuẩn bị ăn sáng. Ông ta luôn đánh động cho mọi người biết sự hiện diện của mình. Ai cũng có thể nghe câu nói thường nhật của ông ta:

- Tao đây! Người đàn ông vĩ đại, người chủ của gia đình, người kiếm tiềm duy nhất trong nhà, người mang lại cuộc sống dễ chịu cho bọn mày! Hãy tỏ ra kính trọng tao đi!

Ông ta bước tới, vỗ lưng đứa con trai rồi nói to:

- Này, nhóc, hôm nay bố mày cảm thấy sẵn sàng cho một ngày hái ra tiền ở garage. Tao đã có vài chiếc xe rất đẹp để bán cho lũ ngốc rồi. Bữa sáng của tao đâu?

- Có ngay, kho báu của em.

Bà Wormwood nói vọng ra từ nhà bếp.

Matilda cứ cúi mặt xuống dĩa bánh bắp nướng. Bé không dám ngước nhìn lên. Thứ nhất, bé không chắc mình sẽ nhìn thấy cái gì. Thứ hai, nếu bé nhìn thấy cái mà bé tin rằng sẽ xảy ra, bé sợ mình sẽ không giữ được nét mặt nghiêm trang. Còn đứa anh trai, nó vừa nhìn ra ngoài cửa sổ vừa tọng vào miệng từng khoanh bánh mì phết bơ đậu phọng và mứt dâu.

Ông bố đặt mông ngồi xuống chiếc ghế đầu bàn thì bà mẹ bưng một dĩa to ngập đầy trứng chiên, xúc xích, thị mỡ muối và cà chua. Bà ta ngước lên nhìn. Nhìn thấy ông chồng, bà ta đứng chết trân. Rồi hét lên một tiếng hãi hùng (tưởng chừng bà ta có thể vọt lên tới trời), bà ta buông tay thả cái dĩa xuống khiến mọi thức ăn văng tung toé ra sàn. Mọi người nhảy nhổm lên, kể cả ông Wormwood.

Ông ta nạt to:

- Bà làm sao thế? Bà xem đã làm gì với tấm thảm hả?

Bà mẹ rú lớn, ngón tay run run chỉ vào mặt ông chồng:

- Tóc của anh! Nhìn tóc anh kìa! Anh đã làm gì với nó?

Ông bố bực dọc:

- Lạy chúa, tóc tôi thế nào?

Đứa con trai cũng rú lên:

- Chúa ơi, ba đã làm gì đầu tóc ba vậy?

Một cảnh tượng ầm ĩ bỗng chốc xảy ra nơi bàn ăn sáng. Chỉ có Matilda là không nói gì. Bé ngồi yên ngắm nghía kết quả tuyệt vời của công trình. Mái tóc đen ngắn của ông Wormwood đã chuyển sang màu bạc dơ dơ, là màu quần chẽn của người xiếc đi dây không được giặt trong suốt mùa biển diễn.

Vẫn tiếng rú của bà mẹ:

- Anh... anh... anh đã nhuộm nó! Sao anh làm vậy, đồ ngốc? Trông thật kinh tởm! Trông thật dễ sợ! Anh giống hệt con quái vật!

Ông bố cáu kỉnh, đưa cả hai tay lên vò đầu:

- Bà nói gì vậy? Tôi chẳng nhuộm nhiếc gì cả! Bà nói tôi nhuộm nghĩa là sao? Có chuyện gì vậy? Một trò đùa ngu xuẩn à?

Khuôn mặt ông bố chuyển sang màu xanh của loại táo chua. Thằng con trai lặp lại lời của mẹ:

- Hẳn là ba đã nhuộm tóc, y hệt màu của mẹ. Nhưng có vẻ dơ hơn nhiều.

- Tất nhiên là ông ta nhuộm. Chẳng lẽ nó tự đổi màu à? Ông ta muốn trở nên đẹp trai hay định làm gì đây? Chỉ thấy ông ta giống một lão già bẩn thỉu!

Nghe bà mẹ nói vậy, ông bố thét lên:

- Đưa cho tôi cái gương! Đừng đứng đó mà rú lên như thế! Đưa cho tôi cái gương!

Giỏ xách của bà mẹ đặt trên chiến ghế nơi cuối bàn. Bà ta mở giỏ xách, lấy ra hộp phấn nhỏ, có gắn cái gương tròn phía dưới nắp hộp. Bà mở hộp phấn, chìa chiếc gương về phía ông bố. Ông ta chộp lấy, đưa vào mặt, nhưng vì chộp quá mạnh nên phấn đổ cả và ngực áo ông ta. Bà mẹ xót của, gào to:

- Cẩn thận chứ! Ông làm tan nát cả hộp phấn Elizabeth Arden tốt nhất của tôi!

Nhìn trừng trừng vào tấm gương nhỏ, ông bố rú lên:

- Ối, Chúa ơi! Chuyện gì xảy ra cho tôi thế này? Trông tôi kinh khủng quá! Tôi giống hệt bà rồi! Tôi không thể tới garage để bán xe trong màu tóc thế này được! Làm sao lại có chuyện này?

Ông bố trừng mất nhìn quanh phòng, nhìn bà mẹ, nhìn thằng con trai, rồi nhìn Matilda. Ông ta hét:

- Làm sao lại xảy ra được?

Matilda thủng thẳng nói:

- Theo con, ba đã nhìn không kỹ và lấy lộn chai của mẹ, thay vì chai của ba.

Bà mẹ đồng ý:

- Tất nhiên là như thế rồi. Harry này, sao anh ngốc nghếch quá? Sao anh không đọc kỹ nhãn hiệu của nó trước khi anh chà xát nó lên đầu chứ? Chai thuốc của em mạnh lắm đấy. Chỉ cần pha vào chậu nước một muỗng canh, là đủ cho nó thấm đến tận da đầu. Anh đã có cảm giác cháy bỏng nơi da đầu chưa?

Ông bố vẫn gào lên:

- Ý bà nói rằng tôi hư cả mái tóc rồi phải không?

- Đúng vậy. Predoxide là hoá chất cực mạnh. Nó là chất họ dùng trong nhà vệ sinh để tẩy uế bồn cầu, nhưng họ gọi nó thành tên khác.

Ông bố rít lên:

- Bà nói gì? Tôi không phải là bồn cầu! Tôi không muốn bị tẩy uế!

Bà mẹ tiếp tục:

- Khi dùng, em pha rất loãng, nhưng nó vẫn làm cho tóc em rụng hàng nắm. Em không biết chuyện gì sẽ xảy ra cho anh. Nếu nó không lột hết da đầu của anh ra thì thật là đáng ngạc nhiên.

- Vậy tôi phải làm gì đây? Nói cho tôi biết nhanh lên, trước khi nó lột hết da đầu của tôi ra!

Matilda nhỏ nhẹ:

- Nếu con là ba, con sẽ đi gội đầu bằng xà bông và xả thật nhiều nước lạnh. Nhưng ba hãy nhanh lên.

Ông bố lo lắng hỏi:

- Nó sẽ trở về màu cũ chứ?

Bà mẹ đáp:

- Tất nhiên là không, đồ ngốc.

- Vậy tôi phải làm gì? Tôi không thể ra đường với màu tóc này được.

- Anh phải nhuộm nó lại thành màu đen. Nhưng nhớ gội đầu trước, kẻo chẳng còn sợi tóc để mà nhuộm cả.

Ông bố hấp tấp:

- Được, nhưng bà hảy hẹn với người thợ làm đầu của bà để họ nhuộm cho tôi ngay. Bảo họ đây là việc khẩn cấp. Họ phải gạt những người khác ra để ưu tiên cho tôi. Tôi sẽ gội đầu ngay đây.

Khi ông bố lao ra khỏi phòng, bà mẹ nặng nhọc, quay số điện thoại để gọi cho người làm đầu.

Matilda nhỏ nhẻ nói:

- Thỉnh thoảng, ba làm những việc ngốc nghếch quá, hả mẹ?

Bà mẹ vừa quay số, vừa đáp:

- Mẹ e rằng bọn đàn ông không được thông minh như họ vẫn nghĩ thế. Con sẽ biết điều đó khi nào con lớn hơn chút nữa.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx