Không biết chạy bao lâu thì hắn ngừng lại, ôm nàng xuống ngựa. Nàng vừa nhìn đình viện này, không phải là nơi trước kia nàng tới tặng bạc cho hắn sao? Kỳ quái, vì sao phải mang nàng lại tới đây?
Mạnh bà bà nhìn thấy hắn đến, cười ha hả nói: "Công tử, người dùng cơm tối chưa?"
"Dùng rồi, bà đi đun ít trà đi, hai ngày này, Ti cô nương ở lại chỗ này với ta."
Mạnh bà bà "à" một tiếng, cười rời đi.
Tư Điềm vội nói: "Vì sao phải ở chỗ này hai ngày với huynh?" thời điểm hắn đến, cũng không nói muốn ở chỗ này, nàng có chút bối rối.
Hắn tránh nặng tìm nhẹ, chỉ nói: "Đúng vậy".
"Không được, muội phải trở về."
Hắn hừ nhẹ một tiếng, mang nàng đi vào phòng ngủ, sau đó đóng cửa lại, ôm cánh tay ung dung nhìn nàng, giống như là bắt được nhược điểm gì đó, chậm rãi nói: "nha đầu muội thật to gan, trước khi đi ta dặn dò muội thế nào, bất cứ việc gì cũng phải bàn bạc với ta, muội lại dám gạt ta tiến cung. Muội nói ta nên phạt muội thế nào đây?"
Thì ra hắn đã biết rồi! Kiêu ngạo của nàng lập tức mềm nhũn ra, thấp giọng nói: "Làm sao huynh biết?"
"Tất nhiên là mẹ của muội nói cho Thất thúc." Hắn nhận được tin của Thất thúc, quả thực là đầu đổ mồ hôi, nha đầu kia cũng thật sự là to gan lớn mật, lại dám một mình làm chủ, hắn âm thầm may mắn khi nhạc mẫu là một người hiểu chuyện, kịp thời báo tin cho hắn, bằng không thì hậu quả không không tưởng tượng nổi.
Giờ nàng mới hiểu được vì sao ngày đó mẫu thân bỗng nhiên không khóc cũng không khuyên, thì ra là có chiêu này, nàng thật không nghĩ đến mẫu thân còn có lúc khôn khéo như thế.
Nàng đành phải hạ giọng, ôn nhu biện bạch: "Huynh cũng biết rồi đó, hiện tại thế cục đã vô cùng mấu chốt, nếu muội có thể vào cung trợ giúp Vương Gia một tay, tương lai đối với huynh cũng có lợi."
Hắn cũng không cảm kích một tí ti nào, lạnh nhạt nói: "Chuyện của ta tự nhiên ta tự mình tới xử lý. Không cần muội hỗ trợ."
Nàng tức giận rồi: "Được, huynh không cần muội hỗ trợ, vậy muội còn có gia cừu của mình mà."
Hắn nhíu mày: "Chuyện của muội tất nhiên cũng để ta xử lý, trước mắt thế cục bất ổn, muội không thể gấp gáp. Chuyện ta đáp ứng với muội nhất định sẽ làm được. Muội thân là nữ nhân, ta sẽ không để cho muội xuất đầu lộ diện đi làm chuyện nguy hiểm này."
Hắn có lòng tốt, quan tâm bội phần, thay nàng lo lắng thay nàng gánh vác, quả thực nàng vừa xấu hổ vừa tức giận. Nàng thở dài: "Muội đã đáp ứng sư phụ rồi." Nàng không phải không tin hắn có thể báo thù thay nàng, chẳng qua nàng cảm thấy nàng có ngày hôm nay, Thiệu Bồi, Bùi Vân Khoáng, Thương Vũ đều là nhân tố quan trọng ảnh hưởng đến cuộc sống của nàng, nàng rất muốn làm gì đó cho bọn họ.
Thương Vũ trầm giọng nói: " muội đáp ứng ta trước, sau đó mới đến sư phụ, ta là trượng phu của muội, bất cứ chuyện gì cũng phải lấy ta làm trọng."
Nàng bất mãn nhỏ giọng thầm thì: "Huynh còn chưa phải là trượng phu của muội."
" Phải không?" Hắn tiến lên một bước, đôi mắt thâm trầm như muốn toé lửa, nha đầu này thật sự rất bướng bỉnh.
"Huynh muốn làm gì?" Nàng cảm thấy có chút không ổn, vội vàng lui về phía sau, nhưng sắc mặt vẫn không ngừng ửng đỏ. Vẻ mặt của hắn rất kỳ quái, có khí tức nguy hiểm lạ lẫm lập loè trong mắt hắn.
Hắn cầm cổ tay của nàng, mím môi mỉm cười: " Không phải muội nói ta không là trượng phu của muội sao? Ngược lại muội nhắc nhở ta, có một cái biện pháp khiến muội không vào cung được."
"Thương Vũ, huynh dám!" Nàng rất thông minh, đã hiểu được ý của hắn, sắc mặt nhanh chóng đỏ rần lên.
"Muội xem ta có dám hay không? Vào cung đều phải nghiệm thân, không phải xử nữ, người ta sẽ không muốn." Hắn nói xong, một tay bế nàng lên, chân dài một bước, hai bước liền đi về phía giường.
Sau lưng của nàng trũng xuống chăn gấm, hắn lập tức đè xuống. Tim nàng như sắp nhảy ra, vội vàng nói: "Huynh, huynh không được làm ẩu."
Hắn vốn chỉ muốn hù dọa nàng một chút, nhưng lúc đè nàng xuống chăn gấm, mái tóc đen của nàng như thác nước, da thịt như tuyết, da thịt phấn hồng khiến người say đắm, dường như còn có mùi hương thoang thoảng gần chóp mũi không ngừng dụ dỗ hắn hãm vào.
Tâm thần hắn rung động, có chút không kìm lòng nổi, huyết mạch sôi sục, dục niệm gào thét. Nàng vừa hốt hoảng vừa sợ hãi, giãy giụa dưới người hắn, hai tay chống trước ngực hắn đẩy hắn ra. Thế nhưng da thịt nơi lòng bàn tay nàng chạm vào lập tức bị khiêu khích giống như điện giật loé lên từng đốm lửa nhỏ, trong nháy mắt thế lửa hừng hực, đốt cháy lý trí của hắn thành bột vụn.
Hắn đè nặng lên thân thể của nàng, tay không biết lúc nào đã đặt ngang hông nàng, lòng bàn tay hắn nắm một đầu đai lưng của nàng, tơ lụa tơ lụa, như con rắn nhỏ chạy loạn trong lòng. Hắn không tự chủ được nhẹ nhàng kéo một cái, nàng cảm giác thắt lưng của mình buông lỏng, nàng vừa xấu hổ lại vừa sợ, dốc sức liều mạng giãy giụa. Nàng càng giãy dụa, hắn càng khó có thể tự kiềm chế, Nơi nàng vừa chạm vào lập tức như muốn bốc lửa lên.
Hắn vừa áp chế nàng giãy giụa, vừa hít vào thật sâu, duy trì lý trí còn sót lại.
Hắn nhìn chằm chằm vào mắt nàng: "Có đáp ứng hay không?"
"Muội đáp ứng huynh, sẽ không vào cung." Nàng lập tức nhẹ nhàng thuyết phục, trước mắt nàng không thể quật cường cũng không thể cậy mạnh, nàng rất sợ hắn thật sự sẽ dùng biện pháp kia, khiến cho nàng không thể vào cung.
Tuy rằng nàng đã đáp ứng, thế nhưng hắn lại do dự, đang chống trước mặt nàng nên không muốn đứng dậy. Ngón tay rất muốn không nghe theo sai khiến mà tự tiện làm chủ, dường như không ngăn cản nổi dòng nước xiết đang trào lên trên cơ thể, lý trí và xúc động không ngừng giằng co, trong lòng như khắc nên từng vết cắt sâu, hắn hít một hơi thật sâu, cuối cùng buông ngón tay ra, rời khỏi người nàng.
Nàng thở một hơi dài nhẹ nhõm, mí mắt trầm xuống không dám nhìn hắn.
"Chờ sau khi chuyện này qua đi, ta sẽ đưa muội trở về." Hắn cũng ép buộc bản thân không nhìn tới nàng, nếu không thì cơn sóng mãnh liệt trong lòng lại cuộn trào mãnh liệt lần nữa, một lần giãy giụa đã khiến hắn kiệt sức, nếu thêm lần thứ hai, hắn không dám cam đoan.
Nàng nhanh chóng sửa sang lại y phục và tóc của mình, hỏi: "Chẳng lẽ huynh không đi binh bộ làm nhiệm vụ hả?"
"Ba ngày lễ thành hôn này, Hoàng Đế cho triều thần nghỉ ngơi ba ngày."
"Huynh nói là, huynh sẽ canh chừng muội ba ngày?"
"Cũng chỉ hai ngày thôi mà, sau đó ta sẽ đưa muội về ngay."
"Huynh như vậy, sư phụ sẽ gấp chết."
"Ta đã nói rồi, muội quan tâm nhất phải là cảm nhận của ta, mà không phải là của người khác, ta là trượng phu của muội, muội có muốn ta nhắc nhở muội hay không?"
Hắn giả bộ muốn động thủ, nàng liền vội vàng gật đầu, không cần phải nhắc nhở đâu.
"Sắc trời không còn sớm, muội nghỉ ngơi đi. Nếu dám có ý khác, ta liền triệt để cắt đứt tâm tư của muội."
Câu nói của hắn có hàm ý khác, nàng vừa thẹn vừa giận, nhưng không thể làm gì, lỡ như chọc hắn, hắn thật sự xúc động nhất thời liền nói được làm được.
Ngôi nhà nhỏ ở ngõ Âm Bội này này là Thất thúc đặt mua, ngày thường cũng chỉ có Mạnh bà bà trông coi ở chỗ này. Sắc trời đã tối, Ti Điềm bất đắc dĩ buồn ngủ, Thương Vũ liền nằm trên giường mềm dưới cửa sổ. Ngay từ đầu nàng đã không ngủ được, dù sao cũng là cùng một nam tử chung sống một phòng. Thế nhưng nghĩ đến sau này, nếu như hắn muốn làm gì, nàng ngủ hay không ngủ cũng không có gì khác nhau, vừa rồi, hắn bất quá là hù dọa nàng một chút mà thôi, nàng tin tưởng hắn là một quân tử.
Nàng quyết định đi ngủ sớm một chút, ngày mai dậy sớm một chút, xem có thể tìm một cơ hội chuồn đi hay không.
Sáng sớm hôm sau, Ti Điềm bị mấy tiếng tiếng gõ cửa làm bừng tỉnh, trợn mắt nhìn, sắc trời đã hơi sáng, trong lòng nàng vui vẻ, đang muốn vụng trộm đi mở cửa, không ngờ Thương Vũ đã sớm tỉnh, bước một bước dài ngồi ở trên giường của nàng, cười cười nhìn nàng, mắt lộ ra uy hiếp.
Trong lòng nàng đang đánh cuộc, là động tác của hắn nhanh hơn hay tiếng la của nàng nhanh hơn? Nàng vừa muốn há miệng, hắn lập tức nhào vào nàng đè xuống chăn, bờ môi bị chặn lại không hé ra được một câu.
Nàng vô lực phản kháng hai cái, chỉ nghe thấy bên ngoài Mạnh bà bà nói: "Thương công tử đã tới đây, nhưng cầm mấy bộ y phục lại rời đi, nói là đi núi Lan Chu ở hai ngày."
Cửa "Xoẹt zoẹt~" một tiếng đóng lại, hiển nhiên người tới đã bị Mạnh bà bà đuổi đi rồi.
Nàng rất ủ rũ, chẳng những không la lên được, còn bị chiếm tiện nghi.
Hắn buông nàng ra, tinh thần sảng khoái, thập phần đắc ý.
Nàng hung hăng lau môi một cái, đôi mắt sáng lóng lánh trừng hắn, ước gì có thể cắn hắn một cái.
Thế mà hắn lại xem như không có việc gì sờ sờ tóc của nàng, nói: "Ngoan nghe lời, bằng không thì tối nay ta sẽ không ngủ trên giường." Nàng biết hắn đang hù dọa nàng, trêu chọc nàng, nhưng mặt vẫn đỏ ửng, vừa thẹn vừa giận không để ý tới hắn.
Cho tới trưa, hắn lôi kéo nàng đánh cờ, lại thổi khúc cho nàng giải buồn. Tức giận ban đầu của nàng dần dần tiêu tán, hắn đối với nàng xác thực là thật tâm thật ý lo lắng bảo vệ, phàm là có chút nguy hiểm liền không muốn nàng liên quan đến. Thế nhưng nàng cũng thật sự muốn vì bọn họ vì chính mình làm chút gì đó, vừa nghĩ tới bây giờ nàng sống rất tốt, mà Tiểu Ngạn lại oan uổng lẽ loi mà chết, nàng liền không cách nào an tâm. Thế nhưng hắn nhìn nàng chằm chằm, lại đuổi hết những người Thiệu Bồi phái tới tìm nàng, nàng hết hi vọng trốn thoát, bây giờ còn không biết sư phụ lo lắng như thế nào nữa!
Buổi trưa, hắn bảo Mạnh bà bà nghỉ ngơi, bảo Ti Điềm đi làm cơm. Hắn muốn thưởng thức tay nghề nấu ăn tuyệt đỉnh của nàng.
Nàng cố ý bỏ nhiều muối vào trong thức ăn.
Đồ ăn được bưng lên, sau khi hắn ăn một miếng đồ ăn liền cau mày uống ngay một nước ly đầy. Nàng cúi đầu cười trộm đến rút gân, cảm thấy đã báo thù được rồi.
Hắn buông ly ra, tựa đầu vào tai nàng, thấp giọng nói: "Ti Điềm, cơm này ta ăn không vô, không bằng muội ăn đi."
Nàng nhanh chóng để đũa xuống, đi vào phòng bếp một lần nữa làm ra một bàn đồ ăn.
Người nào đó ham ăn biếng làm rất hài lòng với bàn đồ ăn thứ hai này, ăn hai chén cơm, sau đó khoa trương nói: "Thủ nghệ của muội không tệ, ta không cần lo lắng ngày sau sẽ bị ốm đói."
Nàng hầm hừ thu bát đũa đi rửa, nghĩ tới nghĩ lui, hình như nàng phản kích rất tốt, sao vẫn luôn không có thành quả?
Thời gian hai ngày nhàn tản trôi qua vô cùng thoải mái. Hai người giống như bị ngăn cách trong một thế giới nhỏ không tranh quyền đoạt lợi, thập phần nhàn nhã mãn nguyện. Ti Điềm cũng triệt để buông tha cho ý định tranh thủ chạy trở về, bởi vì hắn chằm chằm vào nàng, cơ hồ một tấc cũng không rời.
Buổi chiều tám tháng tư, Thương Vũ mới đưa tin tức Ti Điềm ở Âm Bội về Vương Phủ. Ba ngày này bởi vì bệnh tình của Hoàng Đế nguy cấp, ngay cả nói cũng không có thể nói, Bùi Vân Khoáng và Thanh Bình sau ngày thành thân liền canh giữ trong cung, cũng không biết Tư Điềm mất tích, cấp bách chỉ có Tô Phiên và Thiệu Bồi.
Tô Phiên thấy Ti Điềm hai ngày liên tiếp không trở về, lại nghe Lưu Trọng nói nàng đi theo Thương Vũ, thật sự vừa hối hận vừa lo lắng, sợ Thương Vũ cầm lòng không được sẽ làm hại Tư Điềm. Mà Thiệu Bồi, mắt thấy hết thảy đều đã an bài thỏa đáng, người lại đột nhiên bị Thương Vũ mang đi. Hắn tìm kiếm khắp nơi, còn đặc biệt phái người lên núi Lan Chu tìm, nhưng vẫn không thấy bóng dáng hai người, vừa qua đầu giờ Thìn, Ti Điềm liền bỏ lỡ cơ hội vào cung, thất bại trong gang tấc, hắn sốt ruột lại vừa tức giận, cuối cùng phát bệnh.
Tô Phiên vừa nghe thấy tin, lập tức chạy tới Âm Bội. Nàng đi vào viện, thấy hai người ngồi cùng một chỗ, không biết đang đang nói gì đó, có vẻ như rất thân mật. Nàng lập tức che ngực, trái tim cũng thót lên tới cổ họng. Ngàn vạn đừng...
Nàng bất chấp Ti Điềm đang nói chuyện, vội vàng gọi Thương Vũ qua một bên.
Nàng hồi hộp hỏi: "Mấy ngày nay ngươi có chạm vào nàng không?"
Dù Thương Vũ là người đàn ông, cũng không chịu nổi Tô Phiên gọn gàng dứt khoát hỏi thăm chuyện riêng tư như vậy, lập tức xấu hổ vô cùng.
Tô Phiên lớn hơn hắn mấy tuổi, giờ phút này cũng chẳng quan tâm hắn có xấu hổ hay không, thúc giục: "Nói mau đi."
Hắn hừ một tiếng "Không có", trên mặt nóng lên như phát sốt.
"Vậy là tốt rồi, ngươi hãy nghe ta nói." Nàng ghé vào tai của hắn, nói chuyện của Hứa thị qua một lần.
Sau khi Thương Vũ nghe xong, cũng kinh ngạc đổ một thân mồ hôi lạnh, may mắn là hắn khống chế tốt, nếu không hậu quả sẽ như thế nào?
"Trước đừng nói cho nàng biết. Ngươi nhịn một chút." Tô Phiên cười thầm lẩm bẩm một câu khiến Thương Vũ đỏ mặt.
Trên khuôn mặt khôi ngô của hắn nhuộm màu đỏ ửng, ngược lại nhìn rất đẹp mắt, lại có hương vị của thiếu niên ngại ngùng, đã lâu không được nhìn thấy vẻ trẻ trung đáng yêu này khiến Tư Điềm rất kinh ngạc.
Nàng đứng ở bên cạnh, không khỏi vừa hiếu kỳ lại vừa kinh ngạc, Tô tỷ và hắn nói cái gì mà có thể khiến một đại nam nhân như hắn ngượng ngùng như thế?
Sau khi Tô Phiên dặn dò Ti Điềm xong phải rời đi, Thương Vũ lại nói: "Việc này ta sẽ về nói với sư phụ, Tô tỷ về trước đi."
Tô Phiên cười nói: "Sư phụ ngươi tức giận quá nên bệnh rồi, hắn nhiều năm qua không bị bệnh, ngươi mau về thăm hắn đi."
Ti Điềm tiễn Tô Phiên, tò mò hỏi Thương Vũ: "Vừa rồi sao huynh xấu hổ dữ vậy? Tô tỷ nói cái gì hả?"
Hắn liếc nàng một cái, không giải thích chỉ cười cười.
Nàng lại càng tò mò, lại hỏi: "Đến cùng là nói cái gì vậy hả?"
Thương Vũ nhịn cười nói: "Nàng hỏi ta hai ngày này có chạm vào muội không."
Lỗ tai Ti Điềm Nhĩ đỏ lên, cúi đầu trong lòng hối hận cực kì, tự nhiên lại đi hỏi làm gì không biết, làm xấu hổ muốn chết.
Thương Vũ nhịn cười ho khan một tiếng: "Còn có gì muốn hỏi không, muội cứ hỏi đi?"
Nàng đỏ mặt cúi đầu quay về phòng. Tô tỷ này cũng thế, quan tâm cũng quá mức rồi, chuyện này sao có thể tùy tiện hỏi như thế, thật sự là càng nghĩ càng làm cho người ta ngượng ngùng.
@by txiuqw4