sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Melancholy - Chương 14

Chương 14: Miên man trong mất mát...!!!

Tiếng gió rít từng hồi đập vào cửa sổ, chuông tin nhắn khiến Tiểu Nguyễn mơ màng. Cô chưa ngủ nhưng cũng chẳng thể coi là đang tỉnh táo. Gượng gạo ngồi dậy, cô lục tìm chiếc Iphone trên kệ sách. Tin nhắn của Hương: “ Ở đây trời đang mưa, chị dường như thấy em đang khóc...”  Chẳng hiểu sao tin nhắn của chị làm mắt cô nhoà đi, nước mắt lại mặc sức rơi xuống.  Nước mắt cất giấu hơn một năm qua, hôm nay đã bị Tiểu Nguyễn dùng vơi cạn. Cô đặt điện thoại về chỗ cũ rồi nằm co mình lại nghe tiếng mưa. Cô biết Hương chỉ là nhắc lại lời thoại của một bộ phim mà cô vốn từng vô cùng yêu thích. Chỉ là không ngờ, lúc này lời thoại đó lại đúng vào hoàn cảnh của cô... Khi còn bé, Tiểu Nguyễn rất ghét trời mưa, bởi vì mưa làm ướt quần áo đẹp lại còn giẫm phải bùn nữa nhưng anh trai cô lúc còn sống rất thích trời mưa. Hoàng Sơn đã từng dạy cô rất nhiều câu thơ liên quan đến mưa, dạy cô thưởng thức những bức tranh trong mưa nổi tiếng, chính tay anh mua cho cô áo mưa rồi cả chiếc ô bảy sắc cầu vồng dễ thương nữa. Vì được dùng những thứ đồ đẹp đó nên cô dần đã thích trời mưa...Ngoài trời đang mưa, và sự thật là cô đang khóc! Tiểu Nguyễn bật đèn rồi xuống giường đi tắm. Cô tắm rất lâu, nước nóng làm đau nhức toàn thân cô dần dịu bớt. Quấn khăn tắm ra về phòng ngủ rồi cô chậm rãi lau khô từng sợi tóc ướt. Lúc này cô mới để ý tới tiếng rên nho nhỏ ở ngoài phòng khách. Thay quần áo xong, Tiểu Nguyễn bước về phía tiếng kêu đang phát ra, cất tiếng gọi: “ Mi mi. Lại đây nào.” Con chó con thấy người liền chạy tới ngửi mùi một hồi rồi nó nhảy phốc vào lòng Tiểu Nguyễn. Vuốt ve con chó nhỏ một lúc rồi cô đặt nó lên sofa và cười buồn: “ Em ngủ ngon nhá. Chị mệt rồi, không chơi được nữa đâu!”. Trở ra ban công và hút trọn gần hết bao thuốc cô mới trở về giường thiếp đi. Chỉ một đêm thôi mà gần như là trọn một đời đầy mệt mỏi vậy.

............................

Danh Bích vừa kết thúc chuyến công tác ngắn ngày ở Qui Nhơn. Ngay sau khi về tới Hà Nội, việc đầu tiên khiến anh muốn làm đó là tới Salem để hít hà  mùi Irish thơm nồng. Nghĩ là làm, anh mang một túi quà gói cẩn thận và chạy xe về phía Tây Hồ. Hà Nội, mưa vẫn không hề ngớt! Hương khéo léo cắt từng cành salem tím cắm vào lọ. Cả đêm qua cô không tài nào chợp mắt nổi, nhắn tin cho Tiểu Nguyễn nhưng chắc là em đã ngủ nên không thấy nhắn lại. Giọng nói quen thuộc vang từ phía sau khiến cô giật mình suýt chút nữa cắt vào tay “ Xin chào. Mình muốn một li Ireland. Không phiền chứ?” Hương xoay người lại cười ngọt ngào với anh: “ Chào anh. Em còn tưởng anh bị ngộ độc vì Irish nên lâu rồi không thấy anh tới. Không ngờ anh vẫn nhớ được đường tới quán của em.” “ Ôi. Mình nhớ chứ, nhớ lắm ấy. Em biết là cafe rất dễ gây nghiện mà! Gần một tháng nay mình đi công tác nên phải xa Hà Nội. Mình có quà cho em đây.” Hương đón túi quà từ tay anh, cô không khách sáo mà mở ra luôn. Bên trong toàn là vỏ ốc được chạm khắc rất đẹp. Còn có cả mực khô vẫn thơm mùi nắng. Cô nhớ là Tiểu Nguyễn vốn rất thích ăn mực. Suy nghĩ vài giây, cô ngẩng đầu nhìn anh: “ Hôm nay anh có thể uống bao nhiêu ly Irish thì cốuống nhé! Em sẽ pha miễn phí cho anh. ” “ Trời. Nếu biết là có vật kèm theo được hưởng đãi ngộ lớn đến vậy mình đã làm từ mấy lần trước.” “ Không. Chỉ lần này thôi. Anh cứ ngồi chờ em một lát, để em gọi cho Tiểu Nguyễn sang đây. Con bé thấy mực hẳn là thích lắm.” “ Vậy em cứ làm gì thì làm đi, để mình gọi Tiểu Nguyễn cho.” Cô gật đầu với anh rồi nhanh chóng tập trung vào bình hoa đang cắm dở.

Tiểu Nguyễn không tài nào mở mắt ra được. Chẳng hiểu sáng ra ai đã gọi cho cô nữa, Mi mi không ngừng sủa ầm lên vì tiếng chuông điện thoại của cô. Bật cười, Tiểu Nguyễn nheo mắt nhìn nó: “ Mi mi, lại đây với chị nào!” Cô ôm con chó nhỏ vào lòng rồi với lấy điện thoại và nghe máy: “ Em chào thầy.” “ Chào em. Hôm nay vẫn nghỉ đúng không nhỉ?” “ Dạ. Thầy đừng bắt em lên phòng thí nghiệm nhá. Em mệt lắm thầy ạ.” “ Ồ không. Mình mới đi Qui Nhơn về, có mang chút mực  đến quán của chị em, cô ấy nhắn nếu em thật sự muốn ăn thì sang bên này.” ....................

Tiểu Nguyễn nhanh chóng trở dậy thu dọn bãi chiến trường của mình. Cô gần như đã quên hết chuyện gì xảy ra hôm qua. Xét cho cùng hôm nay lại là một ngày mới! Quấn chiếc khăn voan mỏng để che vết bầm tím trên xương quai xanh rồi cô bế con chó nhỏra khỏi nhà. Chiếc taxi lao đi trong màn mưa giăng, những vũng nước tung toé bắn ra tứ phía. Mimi ngồi im trong vòng tay Tiểu Nguyễn, thỉnh thoảng nó lại liếm tay cô. Bàn tay không ngừng gãi đầu cho con chó lông xù, đưa mắt nhìn qua cửa xe cô thấy ngoài kia những bóng người lạc vào trong làn mưa giăng lối. Có ai là người cô từng quen biết hay chưa? Hương thấy cô đến liền cười dịu dàng: “ Trời mưa em còn mang theo Mimi đến làm gì?” “ Em đi taxi mà. Để nó ở nhà một mình thật sự không nỡ.” Nói rồi, cô bước về phía Danh Bích: “ Thầy về bao giờ thế ạ? Em còn không biết là thầy đi công tác đâu đấy! Nhìn thầy bị đen đi.” Ánh mắt anh sáng lên, qua lớp kính mỏng anh nhìn cô nghi ngờ: “ Vậy sao? Còn mình thì thấy da em xạm đi. Mắt có quầng thâm. Có vẻ tinh thần không được tốt.” “ Dạ. Lần sau em sẽ chú ý trang điểm trước khi ra khỏi nhà để tôn trọng người nhìn vào. Thầy không cần nhắc khéo thế đâu ạ.” Nháy mắt với cô, anh nói: “ Àh không. Không phải ý đấy! Mình chỉ nói thật thôi mà. Còn nếu mà cần em trang điểm mình mới dám nhìn thì chi bằng mình tự đeo khẩu trang tránh bị ô nhiễm là được rồi.” Sau đó anh quay về phía Hương vẫn đang tròn mắt khi nghe hai người họ nói với nhau từ nãy đến giờ: “ Em thông cảm, mình bị dị ứng với phấn trang điểm của phụ nữ.” Anh nhoẻn miệng cười rồi nói tiếp: “ Nhưng nếu chẳng may em cho phấn trang điểm rơi vào cafe của mình thì mình cũng vẫn rất vui lòng uống cạn.”

Hương lắc đầu cười rồi quay về phía quầy tiếp tục pha chế cafe. Còn Tiểu Nguyễn ngồi xuống đối diện thầy giáo của mình và vận dụng khả năng tám chuyện... .......................... Sau lần gặp đó, Danh Bích vẫn thường xuyên đến Salem coffee. Có vài lần anh mời Hương dùng cơm và cô cũng không hề từ chối. Anh cũng không hiểu rõ giữa anh và cô như vậy có được coi là đang qua lại hay không nhưng gần đây đúng là giữa anh và cô có chút thân thiết và hơn nữa không ai muốn phá vỡ trước. Anh thấy ở bên cô rất hợp cũng rất ăn ý. Anh trầm tĩnh, cô cũng ít nói. Chắc vì công việc của cô phải nói nhiều, cần phải cẩn thận tỉ mỉ, nghiền ngẫm từng chữ cho nên thời gian ngoài công việc cô cũng chán ngán chẳng muốn giải thích nhiều với người khác. Anh biết hiện tại công việc chính của cô là trợ giảng cho đại học Sư Phạm còn kinh doanh cafe chỉ là sở thích mà thôi. Danh Bích vốn rất thông minh, bất kể việc gì chỉ cần Hương mở đầu, tiếp theo anh sẽ biết cô nói gì. Khi cả hai người cùng rơi vào yên lặng quá lâu cần một đề tài để điều chỉnh thì độ phối hợp của anh cũng rất cao. Hương phát hiện, Danh Bích thường xem những bộ phim kinh điển giống cô, cũng thường nghe những bài hát có phong cách nhẹ nhàng trữ tình, anh có thể nói chuyện với cô một ít về lịch sử và chính trị, không hề coi thường quan điểm phái nữ của cô, thậm chí còn nhẫn nại nghe cô kể nội dung chính của một cuốn tiểu thuyết trên mạng, nghe cô oán trách quan điểm một tác giả nào đó khiến người ta khó hiểu. Đôi lúc anh còn nói vài ba câu khiến cô vô cùng hứng thú, ví dụ: “Em nhất định không làm được việc mặc áo ở nhà đi dép lê ra đường dạo phố, không phải là do lỗi của quần áo, mà là bản thân em không hợp với quần áo.” Hương không hề tin vào cái gọi là tình yêu sét đánh. Tất nhiên, lần đầu tiên gặp Danh Bích cô liền có tình cảm với anh, tình cảm đó ngày một tăng lên nhưng cô có thể khẳng định rằng đó không phải là tình yêu! Có thể đó là rung động, nhưng không hiểu sao cảm giác này đem lại cho cô trạng thái bất an. Phải chăng vì cô đã quen với cảm giác luôn đặt mình ở một vị trí an toàn? Cái thế giới này vốn thật kỳ diệu. Trước khi gặp Danh Bích, cô chưa từng gặp anh. Nhưng sau khi họ tiếp xúc liền phát hiện cả hai người họ đều ở trong một vòng tròn, có không ít những người cùng quen biết. Và vô tình họ chạm mặt nhau trong một hoàn cảnh buồn thương.... .......................

Sau khi nhận được điện báo về cái chết bất ngờ của Nguyên khiến Danh Bích thấy lòng trùng xuống. Trước đây có một thời gian cô gái này từng là đồng nghiệp thân thiết của anh. Anh vẫn nhớ hai năm trước, cũng trong khoảng thời gian này đã tham dự lễ cưới của Nguyên. Chỉ không ngờ đứa con trai còn chưa biết gọi mẹ thì cô đã lìa xa thế giới tươi đẹp này. Anh cũng không ngờ khi gặp Hương ở đám tang. Hương vốn rất gầy, cô mặc một chiếc váy suôn đen tuyền khiến thân hình càng thêm mỏng manh. Ngỏ ý anh muốn đưa cô về và cô cũng không từ chối. Suốt cả chặng đường trên xe anh thấy cô lặng lẽ khóc, không nói nên lời. Anh chỉ biết rút vội khăn giấy đưa cho cô sau đó lại chuyên tâm vào lái xe. Lấy lại bình tĩnh, Hương nhỏ giọng: “ Duyên phận vốn thật ngắn ngủi. Em vốn luôn tự nhủ với mình rằng cuộc đời không phải lúc nào cũng được như mình mong muốn. Niềm vui chóng tan còn nỗi đau thì quá dài. Chứng kiến cái chết của Nguyên khiến em thấy sợ. Thật sự em rất sợ một mai thức giấc những người mình tin yêu cũng rời xa mình đi mãi mãi.” “ Vì vậy mà mình nghĩ rằng con người tốt nhất hãy luôn mỉm cười và đối xử tốt với nhau khi vẫn còn có thể! Vì cuộc đời vô cùng, sợ rằng một khi mình muốn cũng sẽ không bao giờ làm được nữa. Khi đó phải sống trong ân hận cả đời, cảm giác đó không bao giờ là dễ chịu!” Hương quay sang quan sát người đàn ông đang ngồi cạnh mình. Khuôn mặt anh vẫn rất điềm tĩnh, có chút lạnh lùng khác với ngày thường. Tự nhiên Danh Bích khiến cô nghĩ đến một hồ nước sâu thẳm, yên bình, mát lạnh, không nhìn thấy đáy và khiến cô muốn tìm hiểu sâu hơn. Một chút tò mò, Hương không hề che giấu, cô lên tiếng hỏi anh: “ Em không nghĩ là gặp anh trong đám tang. Anh là bạn của Nguyên hay anh Khang?” “ Mình là đồng nghiệp của Nguyên. Trước đây mình có một thời gian dài làm việc cùng em ấy. Còn em?” “ Chồng Nguyên là người bạn thân thiết của em. Cuộc sống của vợ chồng họ luôn khiến người khác nhìn vào không khỏi ngưỡng mộ. Chỉ là thật không nghĩ đến một ngày như hôm nay...” Danh Bích đưa Hương về, anh dặn cô nghỉ sớm, ngày mai anh sẽ qua đón cô đi đưa Nguyên. Bốn bức tường câm lặng, lục tìm chiếc điện thoại trong túi xách Hương gọi cho Tiểu Nguyễn, nghẹn ngào cô nói: “ Em ở Sapa chơi vui chứ?” “ Dạ vui ạ. Ở đây lạnh hơn dưới Hà Nội nhiều lắm chị ạh. Chị ốm à? Em thấy giọng của chị khang khác.” “ Chị không sao. Nghe chị nói này, vợ anh Khang, Lâm Nguyên mất đêm qua rồi em ạ.” Toàn thân Tiểu Nguyễn rùng mình, tim cô ớn lạnh. Khó khăn để mấp máy môi, cô run run hỏi chị mình: “ Là sao hả chị? Sao lại thế?” “ Ừ. Chắc là em không thể về kịp được đâu nên cứ ở đấy cùng các bạn đi. Em về một mình chị cũng không yên tâm. Đêm qua anh Khang phải trực, Nguyên bị tụt huyết áp rồi ngất lịm đi trong phòng tắm mà không ai biết. Em ấy còn đang mang thai đứa thứ hai nữa. Chị chỉ sợ anh Khang không vượt qua được nỗi đau này! Nhìn anh ấy thương tâm lắm.” Tiểu Nguyễn oà khóc. Hương xót xa, cô không dám tắt máy cũng không dám nói gì thêm, chỉ để mặc em mình khóc ở bên kia đầu máy. Thu mình dựa vào tường và Tiểu Nguyễn tắt máy, cổ họng khô rát, cô rất muốn có thể gào lên nhưng thứ âm thanh cô phát ra hoàn toàn câm lặng. Nước mắt xót xa thấm ướt đôi môi khô. Đôi bàn tay úp vào mặt. Như một con thú bị tổn thương, cô cắn thật mạnh vào ngón tay mình, cho đến khi mùi máu tanh xộc lên trong miệng cô mới dừng lại. Cô không dám tin những gì mình nghe thấy là sự thật. Tại sao? Tại sao lại là chị ấy? Đôi mắt sưng đỏ, ánh đèn ngủ trong khách sạn mờ nhạt. Lấy tay chống xuống nền đá lạnh buốt Tiểu Nguyễn cố gắng dùng sức để đứng dậy về giường. Cô tự châm cho mình một điếu Mild Seven để tìm hơi ấm. Hơi thuốc phả vào mặt khiến cô tỉnh táo lại vài phần, trượt màn hình lên cô gọi tới một số quen thuộc nhưng điện thoại đã báo tắt. Có thể Tâm Hiếu đã biết tin và anh đang bay về Hà Nội. Xót xa, hoảng hốt và sợ hãi, cô tiếp tục gọi một cuộc gọi quốc tế. Đầu bên kia có tiếng chuông, giọng Lam vô cùng dịu dàng và ấm áp: “ Nguyễn. Giờ này sao còn chưa đi ngủ mà gọi cho chị thế?” Tiểu Nguyễn nghe thấy tiếng chị không hiểu sao lại tiếp tục khóc. Lam có phần lo lắng: “ Em sao thế? Bình tĩnh nói chị nghe xem nào?” “ Chị ơi. Nguyên mất rồi. Tại sao những người em yêu quí đều lần lượt ra đi không nói với em một lời nào vậy chị? Chị nói đi. Vì sao lại như thế? Chị bảo thượng đế công bằng? Nhưng sao Thượng Đế lại nhẫn tâm vậy hả chị? Nguyên rất tốt. Đứa trẻ cũng không hề có tội. Vậy sao họ lại phải chết?” Lam cố dỗ dành Tiểu Nguyễn rồi cô gọi về cho Hương để hỏi rõ mọi chuyện. Điều khiến cô sợ nhất bây giờ chính là Khang. Không biết anh sẽ đối diện với nỗi mất mát quá lớn này thế nào?

( Còn tiếp)


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx