Chung thân đại sự chính là được định ra như vậy, cho dù có chút gấp gáp, có điều Tần Kham cũng chẳng bận tâm, tóm lại tất cả theo lễ cổ mà làm, không thiếu trình tự nào thì tính là không sơ sót, mà không sơ sót thì có nghĩa là có công.
Sau Nạp thải vấn danh nạp cát còn có ba trình tự nữa, mấy ngày nay Tần Kham và hai mươi mấy tên thủ hạ rất mệt, nhưng mọi người đều rất cao hứng, đại hôn của Tần đại nhân là một tay bọn họ hỗ trợ, việc này không tính là đại sự, lại có thể kéo gần quan hệ với Tần Thiên hộ, tương lai nói ra thì chính là tâm phúc của Tần đại nhân, giúp đại nhân làm hôn lễ đã là một loại vốn chính trị rất đáng để khoe, tương lai đại nhân nếu thăng chức nhanh, đám người họ còn sợ không có tiền đồ à?
Để thành, thủ hạ mua một căn nhà ở trong thành cho Tần Kham, nha hai gian tuy hơi cũ hơi nhỏ, nhưng dùng để cho có thì đủ rồi, dù sao sau khi Tần Kham và Đỗ Yên thành thân sẽ lập tức tới kinh sư nhậm chức, căn nhà hai gian này nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì nhạc mẫu đại nhân sẽ tự mình nhận.
Sau nạp cát là tới nạp chinh, thỉnh kỳ hòa thân nghênh.
Những trình tự này Tần Kham hoàn toàn không biết, thủ hạ ai nấy đều là hán tử thô lỗ, cũng là nửa thùng nước lắc lư, Tần Kham dứt khoát mời hai bà mối và mấy mụ tử chân to kinh nghiệm phong phú, luận luận về quy củ dân gian, chỉ sợ các quan viên của Lễ bộ triều đình cũng không tinh thông bằng họ.
Nạp chinh ại gọi là "Qua đại lễ", tức là nhà trai chính thức đặt sính lễ với nhà gái, Tần Kham đã sớm có chuẩn bị, sáng sớm đã sai người chở hai xe quà tặng tới.
Thỉnh kỳ là nhờ thầy bói chọn ngày lành thành thân, cưới xin chủ ý nhất là ngày tháng, không đúng ngày hoàng đạo thì không thể cưới được.
Tần Thiên hộ rất bận, giành thời gian về kết hôn, hành trình có thể nói là giành giật từng giây, vả lại hắn đến từ hiện đại, đối với cái gọi là ngày hoàng đạo thực sự không kiêng kị gì. Vì thế hai thỏi bạc ném ra, thầy bói vỗ đùi hô to hai ngày sau chính là ngày đại cát trăm năm khó gặp, bỏ qua thì tất bị trời phạt, vân vân... Đỗ Hoành vẫn luôn cau có, luôn hoài nghi lời nói của thầy bói có mùi, nhưng khổ không có chứng cứ, đành phải không tình nguyện cũng đành chấp nhận.
Qua hai ngày, ngày thân nghênh đã đến.
Tần Kham mấy ngày nay thực sự rất khẩn trương, tính cả đời trước là tổng cộng hai đời, đây là lần đầu kết hôn, do không có kinh nghiệm, hơn nữa dù sao nhạc phụ nhìn hắn không vừa mắt và nhạc mẫu uy vũ chắc cũng sẽ không cho hắn cơ hội để hắn tích lũy loại kinh nghiệm này. Vì thế trong những ngày này, Tần Kham giống như con rối gỗ để mặc người ta chơi đùa.
Trong hai ngày này hắn suy nghĩ rất nhiều, một chuyện khiến hắn hối hận nhất chính là lúc trước vì sao không trực tiếp cướp Đỗ Yên rồi bỏ trốn? Ít nhất cũng không cần giống như hiện tại như thằng ngu bị người ta chơi đùa, có một số việc rõ ràng có thể dùng biện pháp đơn giản nhất để giải quyết.
Thôi, tám bái cũng bái rồi, còn thiếu một lần thôi.
Bà mối và mụ tử chân to ba chân bốn cẳng mặc cát phục cho Tần Kham, trên mũ ô sa đen thì cắm hai cành cung hoa, chú rể trong truyền thuyết đã ra lò, tướng mạo của Tần Kham bình thường trông đã trắng trẻo, mặc hỉ phục vào càng môi hồng răng trắng, anh tuấn bất phàm, Tần Kham nhìn mình trong gương, một lâu sau không nói gì, như si như ngốc, vẻ mặt mê say.
Thật lâu sau, bỗng nhiên cúi lưng khom người, tất cung tất kính lạy dài vào gương, vạn phần thành khẩn nói: "... Rất anh tuấn, các hạ rốt cuộc lớn lên thế nào vậy? Quả thực là tồn tại nghịch thiên, không thể không bội phục."
Bỗng nhiên cảm thấy Đỗ Hoành lúc trước phản đối hắn làm con rể nhất định là cố ý giả vờ, không muốn để người trẻ tuổi quá kiêu ngạo, kỳ thật trong lòng đã sớm ngàn chịu vạn chịu rồi, dù sao có một tên con rể anh tuấn đến gần như yêu nghiệt như vậy, thật là mộ tổ Đỗ gia bốc khói, cho dù không đến nỗi khoa trương như mừng rỡ như điên thì ít nhất cũng nên vỗ tay tỏ ý vui mừng một chút chứ.
Sống hai đời, Tần Kham vẫn luôn có lòng tin với bản thân, cái thứ tự tin này rất khó định nghĩa, Tần Kham tự tin như vậy nếu không nói thành tự kỷ thì không thể, người ta một khi quyết tâm ứt bỏ da mặt, sẽ rất ngạc nhiên phát hiện, tâm thái của tâm thái rộng mở thông suốt, những chuyện trước kia không dám làm, những lời trước kia không dám nói, sẽ thản nhiên làm ra hoặc là không hề có áp lực, nếu vận khí tốt thì có lẽ còn có thể thu hoạch được vô số tiếng vỗ tay. Ví dụ như trong lịch sử từng...
Được rồi, không thể không thừa nhận, loại người tự kỷ đến biến thái như Tần Kham xưa nay chưa từng có, do hắn tự khơi dòng sáng tạo.
Ngựa ngũ hoa, áo đỏ thẫm, dưới sự vây quanh của một đám thủ hạ, trong tiếng trống chiêng đinh tai nhức óc, Tần Kham đắc ý dẫn đội đón dâu xuất phát tới nha môn tri phủ.
Tiếng người ồn ào, tiếng pháo dồn dã, dân chúng trong thành Thiệu Hưng đều nhường đường đứng dạt sang bên, tò mò nhìn chú rể ăn mặc giống như bao lì xì kia, thỉnh thoảng châu đầu ghé tai chỉ trỏ.
Tần Kham ngồi trên lưng ngựa cười khổ, hắn cũng không muốn để thanh thế lớn như vậy đâu, chỉ là sợ nhạc vụ không mong, nếu làm nhỏ quá, không để cả thành đều biết, vậy có trời mới hay nhạc phụ liệu có đổi ý không chịu nhận hay không.
Đối với nhạc phụ này, Tần Kham thực sự không ký thác quá nhiều tín nhiệm, sống hai đời người, hắn không muốn lật thuyền trong rãnh.
Trình tự tiếp theo cũng rất bình thường, vô kinh vô hiểm.
Đội ngũ Đón dâu vào nha môn tri phủ, bái kiến nhạc phụ nhạc mẫu, Đỗ Hoành vẻ mặt không vui, ngay cả giả vờ cười cũng không làm được, rất giống như Tần Kham nợ hắn hai trăm lượng bạc.
Nếu không phải hôm nay là ngày vui, Tần Kham thực sự không nhịn được muốn nhắc nhạc phụ này của mình, mình mới là chủ nợ của hắn, con nợ thấy chủ nợ không cầu hắn bộ dạng đau thương buồn bã, nhưng ít nhất cũng nên nở nụ cười chân thành với chủ nợ, cho dù không muốn cười, cũng phải bảo trì tâm thái tốt nhất, đừng có sầm mặt ra như quan tài, rõ ràng là đại hỷ sự, vẻ mặt của hắn lại như đi dự đám ma.
Tân lang vào nội đường, trong tiếng cười vui chúc mừng của tân khách, Đỗ Hoành giở giọng tri phủ nói mấy câu uy hiếp, nội dung thì đều là lời kịch, thí dụ như ngươi nếu đối đãi với nữ nhi của ta không tốt, lão phu tất sẽ ngàn dặm đuổi giết, thề lấy đầu chó của ngươi treo lên cửa ngõ, băm thành bao nhiêu khối, một khối cho chó ăn, một khối đem nương, một khối đem hấp. Nội dung rất bạo lực, trong nội đường đang vui vẻ bỗng dưng như có gió âm thổi qua, tân khách đồng loạt rùng mình một cái.
Đỗ Hoành lại hồn nhiên như không cảm thấy trong nội đường dần dần lạnh ngắt, càng nói càng dũng cảm, trên miệng đã chặt con rể thành mười bảy mười tám khối, mỗi khối đều có công dụng rõ ràng, nói tới nước miếng văng tung tóe, nhiệt huyết dâng trào, một loại khoái cảm đã được bầm thây Tần Kham thành vạn đoạn dâng lên, phòng cười đang vui vẻ trong nhất thời cát bay đá chạy, sát khí ngập trời, các tân khách hoảng sợ biến sắc, Tần Kham thì mồ hôi lạnh lã chã.
Cuối cùng khi nguyền rủa Tần Kham tới mặt sắp tái đi rồi, Đỗ Hoành cuối cùng cũng thấy sướng rồi, hít sâu một hơi, thu công.
@by txiuqw4